[Đản Xác] Trọng Sinh, Sủng Em Vô Đối.!
CHƯƠNG 1
[Biệt thự Trần gia - 23h]
Tiếng sấm rền vang ngoài trời, báo hiệu một cơn mưa lớn sắp kéo đến. Trong căn biệt thự xa hoa, không khí lạnh lẽo đến đáng sợ. Đèn trong phòng khách vẫn sáng, nhưng không mang lại chút hơi ấm nào.
Nàng ngồi trên sàn nhà, khóe môi rỉ máu. Chiếc váy lụa trắng dính đầy vết bẩn, cơ thể nhỏ nhắn run rẩy vì đau đớn.
Trần Kha (cô)
Cô thấy mình đáng thương lắm sao?!❄❄❄ *giọng lạnh lùng*
Người phụ nữ đứng trước mặt nàng cao lớn, gương mặt xinh đẹp nhưng ánh mắt lạnh như băng. Trần Kha - nữ tổng tài quyền lực nhất Trung Quốc, cũng là người mà Trịnh Đan Ny yêu suốt 5 năm qua.
Trịnh Đan Ny (nàng)
Em...chưa bao giờ muốn lấy tiền của chị...! *giọng yếu ớt*
Trần Kha (cô)
Cô nghĩ tôi tin sao? Nếu không phải vì tiền thì sao lại bám lấy tôi?!❄❄❄ *cười lạnh*
Bàn tay Trần Kha siết chặt ly rượu vang, ánh mắt tràn đầy sự căm hận. Trong mắt cô, cuộc hôn nhân này chỉ là một cái bẫy. Cô chưa bao giờ tin rằng Trịnh Đan Ny thật lòng yêu mình.
Trịnh Đan Ny (nàng)
Chị chưa từng tin em...cũng chưa từng yêu em...phải không?! *nhắm mắt + giọng run rẩy*
Trần Kha (cô)
Đúng vậy.!❄❄❄ *lạnh lùng*
Nàng cười khổ. Từ ngày kết hôn đến giờ, nàng đã cố gắng hết sức để làm một người vợ tốt. Nhưng đổi lại, chỉ có sự khinh miệt, lạnh nhạt, và những trận đòn roi không lý do.
Khi này, cửa phòng khách bật mở. Một nhóm người bước vào, nhìn thấy cảnh tượng trước mắt, ai cũng sững sờ.
Vương Dịch (Wy)
Trần Kha! Chị lại đánh Đan Ny sao?!❄💢 *tức giận*
Từ Sở Văn (Xuẩn)
Kha Kha, chị quá đáng rồi đấy.!❄
Thẩm Mộng Dao (Dao Dao)
Em ấy chỉ mới 23 tuổi... Sao chị có thể nhẫn tâm như vậy?! *nhìn nàng + ánh mắt đau lòng*
Thẩm Mộng Dao (Dao Dao)
Nếu sớm biết có ngày hôm nay thì tôi đã không để em ấy gả cho chị rồi.!
Họ đều là bạn thân của nàng, những người đã chứng kiến nàng chịu đựng suốt 5 năm qua. Họ đã khuyên nhủ, đã bảo vệ, nhưng trước quyền lực của Trần Kha, tất cả chỉ là vô ích.
Trần Kha (cô)
Các người quan tâm cô ta vậy sao? Vậy thì mang cô ta đi đi, tôi không cần một kẻ phiền phức như thế ở trong nhà nữa.!❄❄❄ *nhìn lướt qua + giọng mỉa mai*
Diệp Thư Kỳ (Soki)
Chị...chị thật sự không có trái tim sao?!❄💢 *phẫn nộ*
Nàng lắc đầu, ánh mắt buồn bã nhìn ban bè mình.
Trịnh Đan Ny (nàng)
Mọi người về đi...đừng cãi nhau vì em nữa...! *nhỏ giọng*
Chu Di Hân (Chu Chu)
Nhưng mà...! *tức giận*
Trịnh Đan Ny (nàng)
Em ổn mà...thật đó.! *gượng cười*
Nàng nói dối. Ai cũng biết nàng không ổn. Nhưng nàng chưa bao giờ muốn làm khó ai, chưa bao giờ trách cô, dù có bị đối xử tàn nhẫn đến mức nào.
Nhìn theo bóng dáng gầy yếu của nàng bước lên cầu thang, Vương Dịch siết chặt nằm tay, ánh mắt đầy căm phẫn.
Vương Dịch (Wy)
Nếu một ngày chị mất đi cậu ấy, chị sẽ hối hận.!❄ *nhìn cô*
Trần Kha không đáp. Cô chỉ cười lạnh, nâng ly rượu lên uống một ngụm. Trong lòng cô, tình yêu của nàng chưa bao giờ có ý nghĩa.
(Chỉ là cô không biết...mình sắp đánh mất nàng mãi mãi)
CHƯƠNG 2
Đêm hôm đó, Trịnh Đan Ny sốt cao. Nhưng không ai trong biệt thự quan tâm đến nàng.
Nàng nằm co ro trong căn phòng lạnh lẽo, cơ thể yếu ớt đến mức không thể nhấc nổi tay. Những vết thương trên người vẫn còn rỉ máu, nhưng nàng không đủ sức để tự băng bó.
Hôn nhân 5 năm, tình yêu của nàng dành cho Trần Kha chưa bao giờ thay đổi. Nhưng đổi lại, chỉ có sự ghét bỏ và những vết thương hằn trên da thịt.
Gần sáng, cơn sốt lên đến đỉnh điểm. Trịnh Đan Ny cố gắng ngồi dậy, nhưng đầu óc choáng váng, tầm nhìn mờ đi. Nàng lảo đảo vài bước, rồi ngã xuống nền đất lạnh lẽo.
Trần Kha (cô)
*bước vào nhà*
Trần Kha trở về biệt thự sau một đêm ở công ty. Cô chưa từng nghĩ đến việc sẽ quan tâm xem sống hay chết. Nhưng khi bước vào phòng ngủ, cảnh tượng trước mắt khiến cô khựng lại.
Nàng nằm bất động trên sàn, sắc mặt trắng bệch, đôi môi tím tái. Vết thương trên người đã khô lại, nhưng nhiệt độ cơ thể thì thấp đến đáng sợ.
Trần Kha (cô)
Cô...! *ngạc nhiên*
Cô tiến lại gần, cúi xuống lay nhẹ nàng.
Trần Kha (cô)
Trịnh Đan Ny?! *gọi nhỏ*
Tim cô đập mạnh, lần đầu tiên trong đời cảm thấy có một sự bất an dâng trào.
Trần Kha (cô)
Đừng giả vờ nữa, tôi không có thời gian để chơi với cô đâu.!❄❄❄ *siết chặt tay*
(Nhưng vẫn không có hồi đáp)
Bàn tay lạnh lẽo của nàng khiến Trần Kha bất giác run rẩy. Cô lập tức bế nàng lên, lao ra khỏi phòng, hét lớn.
Trần Kha (cô)
Chuẩn bị xe! Đưa cô ấy đến bệnh viện ngay.!❄❄❄ *hét lớn*
Bác Sĩ
Cô ấy mất máu quá nhiều, lại bị sốt cao suốt đêm. Nếu đưa đến trễ một chút nữa...có lẽ đã không cứu được.! *giọng nghiêm trọng*
Tim Trần Kha nhói lên một cái.
Lần đầu tiên, cô cảm thấy sợ hãi. Cảm giác như có thứ gì đó quan trọng sắp vuột khỏi tay.
Nhìn Trịnh Đan Ny nằm im trên giường bệnh, hơi thở yếu ớt, cô bỗng cảm thấy bức bối đến lạ. Chẳng phải cô nên vui sao? Nếu nàng chết đi, cô sẽ không còn bị làm phiền nữa.
(Nhưng tại sao...ngực lại đau đến vậy?)
Diệp Thư Kỳ (Soki)
Trần Kha! Nếu chị còn có chút lương tâm, thì hãy ly hôn với Đan Ny đi.!❄💢 *tức giận*
Vương Dịch (Wy)
Chị không xứng với cậu ấy.!❄💢 *phẫn nộ*
Thẩm Mộng Dao (Dao Dao)
Em ấy yêu chị như vậy...nhưng chị lại đối xử với em ấy như một món đồ bỏ đi...! *nhìn nàng + ánh mắt đau lòng*
Trần Kha không nói gì. Cô chỉ đứng im, nhìn Trịnh Đan Ny nằm trên giường bệnh, sắc mặt nhợt nhạt như không còn hơi thở.
(Có lẽ...nàng thật sư sẽ rời xa cô mãi mãi)
[Tối hôm đó - Nàng tỉnh lại]
Nàng yếu ớt mở mắt, nhìn thấy Trần Kha ngồi bên cạnh. Ánh mắt cô vẫn lạnh lùng như mọi khi, nhưng sâu trong đáy mắt đó, dường như có thứ gì đó đã thay đổi.
Trịnh Đan Ny (nàng)
Em...vẫn còn sống sao?! *giọng khàn*
Trần Kha (cô)
Cô nghĩ mình có thể c.h.ế.t dễ dàng vậy sao?!❄❄❄ *lạnh nhạt*
Trịnh Đan Ny (nàng)
*cười nhẹ*
Nàng cười nhẹ, nhưng nụ cười mang theo sự chua xót.
Trịnh Đan Ny (nàng)
Nếu em c.h.ế.t...chị có buồn không?!
Trần Kha khựng lại. Cô không trả lời.
Nhưng trong lòng cô...có một nỗi sợ hãi mơ hồ bắt đầu dâng lên.
Chỉ là, cô không biết... nàng đã viết một bức thư cuối cùng, để lại cho cô.
Và chỉ vài giờ sau... Trịnh Đan Ny ngừng thở.
CHƯƠNG 3
Tiếng máy điện tâm đồ vang lên đều đặn trong phòng bệnh. Nhưng rồi, vào một khoảnh khắc, đường thẳng lạnh lẽo hiện lên trên màn hình.
Bác Sĩ
Bệnh nhân ngừng tim rồi! Chuẩn bị sốc điện!!! *hốt hoảng*
Nhóm bác sĩ lao vào cấp cứu, nhưng nàng vẫn bất động. Hơi thở nàng đã ngừng lại, cơ thể lạnh dần.
Diệp Thư Kỳ (Soki)
Cứu em ấy! Làm ơn!!! *la hét*
Vương Dịch (Wy)
Đan Ny! Tỉnh lại đi!!! *mắt đỏ hoe*
Trần Kha đứng chết lặng trước cảnh tượng đó. Cô cảm thấy như có thứ gì đó trong lòng mình đang sụp đổ. Nhưng cô vẫn không tiến lên, vẫn giữ vẻ mặt lạnh lùng.
Bác Sĩ
Xin lỗi... Chúng tôi đã cố gắng hết sức.!
(Căn phòng chìm vào im lặng)
Trịnh Đan Ny nằm bất động trên giường bệnh, sắc mặt trắng bệch, máu vẫn chảy qua lớp băng gạc dày. Trần Kha đứng đó, ánh mắt trống rỗng nhìn nàng lần cuối cùng.
Diệp Thư Kỳ (Soki)
Không...không thể nào...! *bật khóc*
Thẩm Mộng Dao (Dao Dao)
Em ấy...thật sự đi rồi sao?! *run rẩy*
Vương Dịch (Wy)
Trần Kha! Đây là những gì chị muốn sao?! *mắt đỏ ngầu*
Trần Kha không đáp. Cô chỉ nhìn nàng, ánh mắt trống rỗng. Trong đầu cô vang vọng câu nói cuối cùng của nàng:
"Nếu em c.h.ế.t...chị có buồn không?!"
(Một cơn đau nhói xuyên tim cô)
Trần Kha (cô)
"Buồn sao?!"
Trần Kha (cô)
"Không thể nào...mình không thể nào buồn...!"
(Nhưng tại sao...mắt cô lại cay đến vậy?!)
Một tuần sau, lễ tang của nàng được tổ chức. Cả thế giới đều biết đến tin tiểu thư Trịnh gia qua đời vì bạo bệnh.
Mưa rơi tầm tã. Đám tang được tổ chức trang trọng, nhưng lại mang một nỗi buồn khôn nguôi.
Diệp Thư Kỳ (Soki)
Từ nay về sau, chị không còn là bạn của chúng tôi nữa.!❄❄❄ *lạnh lùng*
Thẩm Mộng Dao (Dao Dao)
Chị đã g.i.ế.t c.h.ế.t người yêu thương chị nhất. Chị không thấy hối hận sao?!❄ *cười nhạt*
Trần Kha không nói gì. Cô chỉ đứng đó, nhìn chằm chằm vào bức ảnh của nàng trên bia mô.
Một nụ cười dịu dàng, một đôi mắt đầy yêu thương...nhưng giờ đây, nàng đã không còn trên thế gian này nữa.
Một giọt nước rơi xuống tay cô.
(Mưa sao? Hay là nước mắt của chính cô?)
Đêm hôm đó, Trần Kha trở về biệt thự. Mọi thứ vẫn y như cũ, chỉ có điều...không còn ai đợi cô nữa.
Cô mở cánh cửa phòng ngủ, thấy một bức thư đặt trên bàn. Là nét chữ quen thuộc của Trịnh Đan Ny.
"Chị à, nếu một ngày em biến mất, chị có nhớ em không?"
"Em yêu chị nhiều lắm, nhưng có lẽ...chị không cần tình yêu của em."
"Em yêu chị nhiều lắm, nhưng có lẽ...chị không cần tình yêu của em."
Lá thư rơi xuống đất. Bàn tay Trần Kha siết chặt đến mức run rẩy.
Giây phút đó, cô nhận ra...
Mình đã mất nàng thật rồi.
Trần Kha như kẻ mất hồn, đắm chìm trong rượu bia, thuốc lá, bỏ mặc tất cả...
Đêm đó, cô say mèm, lảo đảo bước trên đường lớn giữa cơn mưa tầm tã. Trong đầu cô chỉ có hình ảnh Trịnh Đan Ny...
Trần Kha (cô)
Đan Ny... Em đâu rồi... Đừng bỏ chị mà...! *say khướt*
Một chiếc xe tải lao đến, hất văng thân thể cô lên không trung. Máu đỏ loang đầy mặt đường, Trần Kha nằm đó, mắt mở to, khóe môi khẽ cong lên...
Trần Kha (cô)
Cuối cùng... Chị cũng được theo em rồi.! *cười khẽ*
Trong khoảnh khắc đó, trời đất tối sầm lại. Linh hồn Trần Kha dường như bị kéo về một nơi rất xa...
Download MangaToon APP on App Store and Google Play