Đau đớn đến tận xương tủy máu đỏ nhuộm cả chiếc váy trắng, bóng tối ập đến, cô không còn biết chuyện gì xảy ra nữa.
Đến khi tỉnh dậy cô đã đứng tại nghĩa trang. Thời tiết hôm nay không tốt lắm, những cơn mưa phùn tuy nhỏ nhưng vẫn ướt áo người đến đưa tiễn. Khung cảnh tang tóc bao phủ làm lòng người không khỏi xót xa.
Lâm Thiên Tuyết từng bước đi tới nơi có rất nhiều người mặc toàn đồ đen trên tay cầm dù, vẻ mặt ai nấy đều u buồn. Tiến đến càng gần cô càng nghe rõ tiếng khóc đau thương.
Những người đó cô đều quen biết.
Người đang khóc vật vã đó là mẹ cô, người bên cạnh an ủi ôm bà vào lòng nhưng khuôn mặt cũng đầm đìa nước mắt là Á Hân - bạn thân của cô.
Còn người đàn ông tuổi ngoài tứ tuần, dáng người cao ráo đầy phong độ đó là ba cô. Khuôn mặt ông đau khổ đang nhìn hình người con gái trên bia mộ mỉm cười. Ông không còn vẻ trang nghiêm như bình thường mà khuôn mặt trở nên hốc hác hằn rõ trên đôi mắt, có lẽ ông rất mệt mỏi.
Mà người trong hình đó không ai khác chính là cô: "Lâm Thiên Tuyết, hưởng dương hai mươi bốn tuổi".
Thì ra cô đã chết, mọi kí ức như ùa về.
Cô tận mắt thấy Hứa Vỹ cùng em gái cùng cha khác mẹ của cô đang ân ái trên chính chiếc giường của mình. Khi hai người họ phát hiện ra cô đang đứng ở cửa, Hứa Vỹ hoảng hốt mặc đồ vào đuổi theo cô.
Lâm Tiểu Phù cũng chạy theo nhưng để kéo Hứa Vỹ lại, không gì là chột dạ mà vẻ mặt còn vui sướng mỉa mai.
Cô nhớ lúc đó Lâm Tiểu Phù nói rằng: "Lâm Thiên Tuyết mày cũng giống mẹ mày, đều bị đàn ông bỏ rơi".
Lúc đó bao sự kìm nén vì câu nói của cô ta mà bộc phát, cô điên cuồng lao vào cấu xé hai con người đó. Nhưng trong lúc ẩu đả cô đã bị một lực rất mạnh đẩy xuống cầu thang. Không biết trong hai người đó ai là người đẩy cô nữa, kết quả bây giờ là linh hồn cô đang ở đây.
Nhắc đến mới nhớ, cô xoay người tìm kiếm hai kẻ khốn nạn đã hại cô chết, còn có bé con của cô nữa. Vừa quay sang cô đã thấy được người chồng mà cô hết mực tin tưởng, lúc này đây Hứa Vỹ đang đứng đó với khuôn mặt đau khổ. Lâm Thiên Tuyết cảm thấy khinh thường, giả mèo khóc chuột sao?
Liếc sang một bên là Lâm Tiểu Phù và Đồng Ánh mẹ cô cũng đang đưa tiễn, thật là có lòng. Còn có ông bà nội và cả gia đình bên chồng cô Tần gia đến dự đầy đủ, chỉ thiếu một người mà thôi, không biết người ấy sẽ như thế nào khi biết tin cô chết?
Mọi người từ từ chia buồn sau đó ra về.
Bỗng nghe một tiếng động vang lên "bốp", chẳng những cô hoảng hốt mà tất cả ai có mặt nơi đó đều bất ngờ. Người bị tát đó là Hứa Vỹ, người vừa ra tay không ai khác chính là mẹ của cô. Hiện trường đám tang hỗn loạn khi mẹ của Hứa Vỹ lao vào đẩy mẹ cô ra, chỉ còn nghe tiếng gào khóc nức nở của mẹ.
"Mày trả Thiên Tuyết lại cho tao. Tao không tin con bé tự nhiên ngã lầu, phải có lí do!"
"Mày trả lời đi? Tại sao con bé lại chết bất ngờ như vậy?"
Cô luôn nghĩ mẹ là người hiền lành, năm đó biết ba ngoại tình bà chỉ im lặng đòi li hôn rồi đi Mỹ, không ồn ào, không làm loạn mà giờ phút này bà lại trở nên như vậy. Thì ra bà thương cô đến thế.
Vậy mà lúc còn sống cô luôn trách bà không quan tâm, bỏ cô lại ra đi một mình. Dù sau này cô lớn bà hay về thăm nhưng cô rất lạnh nhạt với bà, cô cũng nghe lí do bà không đưa cô theo vì lúc đó cô còn nhỏ, ông bà nội không cho mang đi. Đến khi lớn, một lần phát hiện ba uống say cầm hình mẹ, ông thều thào rất nhỏ:
- Anh rất nhớ em\, Nhã Cầm.
Lúc đó cô đã biết ba rất yêu mẹ, một mực không cho mẹ ôm cô đi vì ông biết như thế mới có thể gặp lại bà. Sau khi li hôn, vì là người con có hiếu nghe lời ông bà nội nên ông mới lấy Đồng Ánh, cũng là nhân tình một đêm say rượu của ông. Nghe đâu lúc đó bà ta mang thai Lâm Tiểu Phù và tìm đến nhà ông. Vì sợ mất mặt nên ba cô đã rước bà ta vào cửa. Khi cô lên mười tuổi bà ta sinh thêm cho Lâm gia một đứa con trai là Lâm Tuấn Kiệt.
Từ đó địa vị trong nhà bà ta được củng cố còn địa vị của cô rớt giá thảm hại. Sự cưng chiều của ông bà nội đều không còn dành cho cô nữa mà đều tập trung vào chị em con của Đồng Ánh. Về ngôi nhà đó cô như người thừa, dù ba rất thương cô nhưng ông đi công tác triền miên, công việc bận bịu nên ông không bao giờ biết được ở nhà cô phải chịu ghẻ lạnh như thế nào.
Ông ôm mẹ vào lòng cũng bị bà đánh đấm không thương tiếc.
- Ông buông tôi ra\, tôi sai rồi\, tôi không nên để Thiên Tuyết ở lại với ông. Nếu tôi đưa nó theo thì bây giờ con bé đã không chết thê thảm như vậy!
Có lẽ do quá mệt mỏi nên bà đã ngất đi trong tiếng khóc nghẹn ngào. Cô chạy đến ôm bà vào lòng, muốn nói với bà:
- Mẹ ơi\, con ở đây\, con không đi đâu hết\, mẹ đừng khóc\, đừng đau lòng nữa.
Nhưng cô không chạm vào bà được, mọi người ôm bà rời đi, nơi nghĩa trang vắng lặng chỉ còn mình cô.
Cô quỵ xuống bia mộ của mình ôm mặt bật khóc nức nở. Cô không muốn chết, không muốn chết, cô không cam lòng.
Tiếng khóc dần nhỏ lại khi có tiếng bước chân tới gần.
Lâm Thiên Tuyết không tin vào mắt mình nữa, người đang đi đến là anh. Người đàn ông khuôn mặt tuấn tú đầy vẻ lạnh lùng một thân tây trang màu đen thẳng tắp, thân hình cao lớn, giờ phút này đang đứng trước bia mộ của cô.
Tần Bách Nhiên, sao anh lại ở đây?
Trong lòng Lâm Thiên Tuyết ngàn vạn câu hỏi đặt ra.
Tần Bách Nhiên từng bước đi tới ngồi trước mộ, tay vuốt nhè nhẹ tấm hình trên đó. Giờ phút này đây anh ngồi rất gần với cô, cô có thể nhìn thấy từng đường nét trên khuôn mặt anh. Lâm Thiên Tuyết lấy tay sờ vào khuôn mặt anh. Cô hốt hoảng khi thấy giọt nước mắt lăn dài trên má anh trượt qua tay của cô.
Cô lấy tay che miệng mình, là anh khóc vì cô sao?
Không thể nào! Có thể vì cô quá yêu người đàn ông này nên cô tự tưởng tượng ra thôi!
Nhưng đó là sự thật. Giờ phút này đầu cô trống rỗng không suy nghĩ được gì nữa cả. Cô nghe được tiếng nói trầm thấp vang lên:
- Tại sao lại ra đi như vậy? Em biết không Thiên Tuyết\, em rất tàn nhẫn...
Anh mỉm cười vuốt ve tấm hình nói tiếp như đang trút nỗi lòng hay đang nói cho chính cô nghe.
- Nhóc con vô tâm\, tôi cứ nghĩ chỉ cần nhìn em hạnh phúc thì với tôi thế là đủ. Lúc tôi 12 tuổi em chỉ là một bé gái xinh xắn 4 tuổi. Vậy mà một đứa con trai như tôi lại bị một con nhóc như em cưỡng hôn\, em còn nhớ không? Lúc tôi cho em kẹo đấy\, em đã tặng tôi một cái hôn thật kêu. Rồi lúc tôi 20 tuổi em chỉ là đứa trẻ 12 tuổi\, nhìn em lớn lên từng ngày đó là hạnh phúc của tôi. Em ngây thơ thuần khiết\, mà thế giới của tôi lại quá nhiều đen tối nên tôi không nỡ làm bẩn sự trong sáng của em. Khi du học trở về\, lúc đó em đã là cô gái 20 tuổi vô cùng xinh đẹp nhưng bên cạnh em đã có thêm một Hứa Vỹ. Trong mắt tôi Hứa Vỹ là một tên tâm cơ không hợp với em\, nhưng bên cạnh hắn em lại vui vẻ\, em cười rất tươi. Còn mỗi lần gặp tôi em lại hốt hoảng e sợ. Trong cuộc đời tôi có hai ngày khiến tôi hoảng sợ nhất\, là ngày biết tin em kết hôn với Hứa Vỹ\, nhất là lúc em gọi tôi tiếng "chú út"\, nghe mỉa mai làm sao! Và... ngày biết tin em ra đi vĩnh viễn. Nếu như ngày xưa tôi thổ lộ tình cảm của mình\, giữ em bên cạnh chắc có lẽ em đã không xảy ra cơ sự như bây giờ... Tại sao người em chọn lại là hắn? Còn với tôi em chưa bao giờ nở một nụ cười. Thiên Tuyết... Thiên Tuyết...
Anh lẩm bẩm tên cô như để khắc sâu vào tim. Lâm Thiên Tuyết nghẹn ngào bật khóc nức nở:
- Tần Bách Nhiên em ở đây... em ở đây... em ở đây mà...
Cô gào khản cả cổ nhưng anh không hề nghe thấy. Cô muốn ôm anh nhưng không được, cô nức nở lẩm bẩm:
- Em ở đây... em ở đây Tần Bách Nhiên\, sao anh không nghe em nói... tại sao\, tại sao bây giờ anh mới cho em biết rằng anh yêu em. Tại sao? Em cũng yêu anh... yêu anh rất nhiều... Bách Nhiên.
Chỉ còn lại tiếng khóc ai oán đầy luyến tiếc và vô vọng.
Tại sao ông trời lại đối xử với cô như vậy? Khi còn sống không cho hai người hiểu được tình cảm của nhau. Nếu nói anh thương thầm cô bao nhiêu năm thì tình yêu cô dành cho anh cũng bấy nhiêu năm. Anh sợ làm bẩn thế giới trong sáng của cô sao? Cô biết anh ngoài là Tổng giám đốc của tập đoàn Bất Động Sản Vĩ Thanh có tiếng ở Châu Á và cũng là tổng tài công ty giải trí T&T, thì còn là trùm xã hội đen của một bang hội. Nhưng không phải năm năm trước anh đã rút khỏi thế giới ngầm tập trung đưa tập đoàn ra thế giới hay sao?
Tại sao anh không tìm đến cô? Chẳng lẽ lúc đó anh nghĩ cô yêu Hứa Vỹ?
Chỉ vì hiểu lầm mà họ đã để lỡ mất nhau một đời.
Cô không thể chết như thế này. Cô không muốn rời xa người đàn ông này, cô thật sự không cam lòng. Lâm Thiên Tuyết lấy tay quơ quơ trước mặt Tần Bách Nhiên.
- Em ở đây\, anh thấy em không? Em không muốn chết\, không muốn rời xa anh...
- Á... Tần Bách Nhiên.
Bỗng một vùng ánh sáng hút Lâm Thiên Tuyết vào. Cô chỉ kịp kêu tên anh lần cuối rồi mất hút cùng vùng sáng kì lạ đó.
Lâm Thiên Tuyết cảm thấy trên trán mình có gì ấm ấm rồi lại mát mát.
Cô cố gắng mở mắt ra, cảm giác đầu rất đau, thần trí mơ màng không biết mình đang ở đâu thì nghe giọng nói vui mừng vang bên tai.
- Con tỉnh rồi? Con thấy như thế nào? Tiểu Tuyết\, nói cho vú nghe đi.
Lúc này cô hoàn toàn tỉnh táo, nhưng sự thật trước mắt làm cô hốt hoảng không nói nên lời. Người vừa hỏi cô là Vú Trần, là vú nuôi của riêng cô. Khi cô vừa mới sinh ra vú đã chăm sóc cho cô, trong Lâm gia ngoài ba thì vú Trần là người thương cô nhất.
Nhưng có điều, ba năm về trước vú đã nghỉ làm vì bị Đồng Ánh vu khống là lấy đồ của bà ta. Dù khi mọi việc vỡ lở ra không phải vú lấy nhưng vì sĩ diện vú đã xin nghỉ, lúc đó cô khóc rất nhiều.
Sau khi vú rời khỏi Lâm gia, hai năm sau cô mới kết hôn với Hứa Vỹ. Hôn nhân của cô với Hứa Vỹ khiến ai cũng bất ngờ vì trước đó chỉ có Hứa Vỹ theo đuổi cô, cô chưa bao giờ đồng ý làm bạn gái hắn nhưng đột ngột tiến đến hôn nhân khiến ai cũng thấy kì lạ.
Khi đó vì đau lòng khi thấy Tần Bách Nhiên cùng Ana thân mật, trái tim đau đớn một lòng muốn quên đi mối tình đơn phương đó, lại được Hừa Vỹ dịu dàng chăm sóc khiến cô cảm động và xảy ra tình một đêm rồi lỡ mang thai với hắn nên mới đồng ý kết hôn ngay.
Có thai... bé con... bé con...
Lâm Thiên Tuyết lấy tay sờ bụng mình, rất bằng phẳng không có dấu hiệu gì là mang thai cả. Cô nhìn khung cảnh xung quanh. Trời ạ! Đây là phòng của cô mà, từ lúc cô kết hôn ba đã mua cho cô một ngôi biệt thự để cô và Hứa Vỹ chung sống. Mà cô nhớ không lầm cô đã chết, sao bây giờ cô nằm đây, còn vú Trần lại có mặt nơi này.
Cuối cùng chuyện gì đã xảy ra? Có ai đó nói cho cô biết không???
Vú Trần hỏi nãy giờ mà không thấy Lâm Thiên Tuyết trả lời, thấy cô hết trợn mắt rồi nhìn đông nhìn tây, bà lấy làm lạ lấy tay sờ mặt cô.
- Tiểu Tuyết con sao rồi? Nói vú nghe đi\, đừng làm vú sợ.
Lâm Thiên Tuyết cắn môi, mắt mở to nhìn chằm chằm Vú Trần, rồi nhỏ nhẹ lên tiếng:
- Vú con bị gì thế?
Thấy cô hỏi mình, vú Trần vui mừng cầm tay cô vỗ vỗ, miệng cười hiền lành.
- Con bị sốt cao\, không sao rồi\, không sao rồi. Bác sĩ khám nói con hạ sốt rồi."
Cô bị bệnh sao? Một tia nghi ngờ lóe lên trong đầu. Lâm Thiên Tuyết nghi hoặc chậm rãi mở miệng:
- Vú\, năm nay con bao nhiêu tuổi rồi?"
Vú Trần ngạc nhiên lấy tay sờ lên trán cô nhưng vẫn trả lời:
- Có phải con bị sốt đến nỗi mất trí nhớ luôn không? Năm nay con hai mươi mốt tuổi\, tuổi mình mà cũng quên sao? Có phải khó chịu đâu không\, nói vú nghe?
Hai mươi mốt tuổi?
Nếu cô không lầm, cô đã sống lại, quay trở về ba năm về trước. Nếu không chính mình trải nghiệm cô không thể tin được trên đời lại có chuyện kì lạ đến vậy.
Cô đã sống lại, cô đã sống lại rồi! Đây không phải là giấc mơ! Những chuyện trong quá khứ chính là ác mộng, là ông trời thương cô, cho cô cơ hội quay trở về 3 năm trước để lựa chọn cuộc sống tốt đẹp hơn.
Trời ơi!
Lúc này cô rất muốn khóc. Cô rất hạnh phúc.
Thời gian này cô vẫn chưa hề xảy ra bất cứ quan hệ gì với Hứa Vỹ, cô vẫn còn yêu đơn phương Tần Bách Nhiên. Cô được sống lại để yêu anh thêm lần nữa, nhưng lần này cô sẽ không nhút nhát đứng từ xa nhìn anh mà sẽ khiến anh hiểu được tình cảm của cô, vì bây giờ cô đã biết anh cũng yêu cô.
Để cô nghĩ xem. Anh bây giờ đã rút khỏi bang hội, chỉ là người làm mưa làm gió trong giới kinh doanh, và anh hiểu lầm người cô yêu là Hứa Vỹ... Cô phải lên kế hoạch và cho anh hiểu rõ anh mới là người đàn ông cô yêu. Còn tên kia, cô sẽ không cho hắn cơ hội nào làm ảnh hưởng đến hạnh phúc của cô. Tội của hắn và Lâm Tiểu Phù kiếp trước cô chưa tính sổ thì tốt nhất đừng đụng chạm gì đến cô.
Nghĩ đến Tần Bách Nhiên rơi nước mắt và thộ lộ trước mộ làm Lâm Thiên Tuyết mỉm cười hạnh phúc.
Download MangaToon APP on App Store and Google Play