Tiếng Việt
NovelToon NovelToon

Anh Trai Nuôi! Em Yêu Anh

Chương 1: Sinh Nhật 18 Tuổi

Lưu ý : ( Truyện có H+, lưu ý trước khi đọc )

Lệ Dĩnh ngồi trong phòng, trang điểm kỹ càng. Cô nhìn bản thân trong gương, nở một cười hài lòng.

Cạch!

Cánh cửa được mở ra, một người đàn ông cao 1 mét 90, mái tóc đen, đôi mắt đen láy, sống mũi cao, khoác trên người bộ vest lịch lãm.

" Tiểu Dĩnh, chuẩn bị xong chưa? ". Cố Cẩn Thời bước đến gần Lệ Dĩnh, vừa đi vừa nói.

Lệ Dĩnh quay người lại, nở nụ cười tươi chạy về phía anh. " Anh, em chuẩn bị xong rồi ". Cô quay một vòng, chiếc váy trắng ôm sát cơ làm hiện rõ lên đường cong cơ thể cô. " Anh, anh thấy thế nào? Em có đẹp không? ".

Cố Cẩn Thời đứng ngỡ ngàng một chỗ, ngơ ngác nhìn cô. Phản ứng trong chốc lát, ngay sau đó trở lại vẻ dịu dàng, khẽ vuốt nhẹ tóc cô. " Tiểu Dĩnh của anh, lúc nào cũng đẹp".

Lệ Dĩnh bĩu môi, nhưng ánh mắt không giấu nổi sự vui vẻ . " Anh nói dối ". Cô chuyển ánh mắt xuống chiếc hộp trên tay Cố Cẩn Thời, tỏ mò lên tiếng hỏi. " Anh, đây là gì vậy? ".

" Quà sinh nhật anh chuẩn bị cho em ". Cố Cẩn Thời mở chiếc hộp ra. Bên trong là một chiếc vòng kim cương lấp lánh, ở giữ một viên kim cương hình giọt nước màu xanh dương nhạt. " Tiểu Dĩnh, em xem có thích không? ".

Lệ Dĩnh nhìn chiếc vòng cổ, cô nhận ra nó ngay lập tức. Nó có tên " giọt nước mắt Thiên Thần ", trên thế giới chỉ có một chiếc, mấy ngày trước, được đấu giá tại một hội đấu giá lớn ở nước ngoài.

" Anh, mấy ngày nay anh ra nước ngoài, là để đấu giá nó cho em sao? ". Lệ Dĩnh ngước lên, đôi mắt rưng rưng, cô rất cảm động trước hành động của Cố CẩnThời.

Từ nhỏ, Cố Cẩn Thời đã đối xử tốt với Lệ Dĩnh. Năm Lệ Dĩnh 8 tuổi, cô được nhà họ Cố nhận nuôi, về sống chung nhà với Cố Cẩn Thời, từ nhỏ, anh luôn yêu thương cô, chăm sóc cô, chiều chuộng cô, cô muốn gì anh đều đáp ứng.

Cố Cẩn Thời gật đầu, anh cười dịu dàng. " Anh đã hứa với em, sinh nhật 18 tuổi của em, sẽ tặng cho em một món quà quý giá có một không hai mà, như anh đã hứa ".

" Cảm ơn anh, em rất thích ". Lệ Dĩnh nhận lấy chiếc hộp, hạnh phúc ôm chặt vào lòng. Đối với cô, món đồ quý giá hay không, không quan trọng, chỉ cần là đồ Cố Cẩn Thời tặng, cô đều thích.

Lệ Dĩnh khẽ nhìn Cố Cẩn Thời, do dự một lúc nhưng vẫn quyết định mở lời. " Anh, anh đeo giúp em được không? ".

" Được ". Cố Cẩn Thời vui vẻ đồng ý. Anh cầm lấy chiếc hộp, lấy chiếc vòng cổ, cẩn thận đeo lên cho Lệ Dĩnh. Anh nhìn cô trong gương, lộ ra nụ cười hài lòng. " Anh đã nói mà, nó rất hợp với em ".

Lệ Dĩnh nhìn bản thân mình trong gương, cũng gật đầu đồng ý. Chiếc vòng cổ kim cương lấp lánh kèm theo một chút giọt nước màu xanh, càng làm nổi bật lên làn da trắng mịn của cô.

" Tiểu Dĩnh, chuẩn bị xuống đi, khách mời đều đến rồi ".

" Vâng, em sẽ xuống ngay ". Lệ Dĩnh gật đầu. Cô đứng đó, nhìn theo bóng lưng Cố Cẩn Thời dần rời đi.

" Anh, 10 năm rồi, em đã đợi 10 năm rồi, cuối cùng cũng đến ngày hôm nay, hôm nay em có thể thổ lộ tình cảm em giấu kín lâu nay rồi. Anh, anh sẽ đồng ý chứ? ".

Lệ Dĩnh đã thích Cố Cẩn Thời rất lâu rồi, trước sự quan tâm, sự yêu thương, sự bảo vệ, sự chiều chuộng của anh, làm sao có thể không động lòng được. Cô đã giấu kín tình cảm của mình suốt 10 năm, chỉ chờ đến khi cô đủ 18 tuổi, cô sẽ thổ lộ với anh.

Lệ Dĩnh bước ra khỏi phòng, bước xuống sảnh lớn, ánh mắt mọi người đều đổ dồn về phía cô, những lời tán thưởng bắt đầu vang lên.

" Lệ Dĩnh Tiểu thư thật là xinh đẹp ".

" Đúng vậy, nghe nói cô ấy còn đỗ vào một trường đại học top 1 ở Thanh Thành nữa, đúng là vừa có sắc vừa có tài ".

" Ở Thanh Thành, mấy ai có thể sánh được với Lệ Dĩnh Tiểu thư chứ ".

Lệ Dĩnh bước đến bên cạnh bố mẹ nuôi của mình. Bố Cố mỉm cười, hướng ánh mắt tự hào về phía mọi người phía dưới, lên tiếng. " Cảm ơn mọi người đã đến dự buổi tiệc sinh nhật 18 tuổi của con gái tôi, sinh nhật 18 tuổi của con gái tôi, tôi, Cố Cảnh sẽ tặng 10% cổ phần Cố thị cho con gái tôi, Lệ Dĩnh.

Lệ Dĩnh bất ngờ nhìn bố Cố. Tuy nói là 10% cổ phần, nhưng là 10% cổ phần của Cố thị, một tập đoàn lớn nhất Thanh Thành. Nó là một số khổng lồ, mà nhiều người mãi mãi không thể có được.

" Bố, quá quý giá rồi, con không thể nhận ". Lệ Dĩnh vội vàng lên tiếng. Bố mẹ Lệ Dĩnh là bạn thân của bố mẹ Cố, sau khi bố mẹ cô do một tai nạn, cô được Cố gia nhận nuôi. Là con nuôi, nhưng bố mẹ Cố luôn coi cô như con gái ruột, dành những tốt nhất cho cô. Đối với cô như vậy đã là quá đủ rồi, cô không thể nhận thêm cổ phần của Cố thị nữa.

" Con là con gái của bố, những thứ này là con đáng được nhận ". Bố Cố mỉm cười, dịu dàng nói.

" Tiểu Dĩnh, con cứ nhận đi, từ khi con về nhà chúng ta, số cổ phần này đã được để lại cho con rồi ". Mẹ Cố nắm lấy tay cô, lên tiếng.

Lệ Dĩnh đôi mắt rưng rưng, khẽ gật đầu. Cô rất cảm động vì những vì bố mẹ Cố đã làm cho cô.

Chương 2: Tỏ Tình

Buổi tiệc diễn ra vui vẻ, mọi người đều thi nhau đến chúc rượu Lệ Dĩnh, kèm theo những món quà giá trị khác nhau. Qua những hành động của bố mẹ Cố, bọn họ đã biết, nhà họ Cố yêu thương cô thế nào? Quan tâm cô thế nào? Cơ hội để lấy lòng này, làm sao họ có thể bỏ qua được.

Kết thúc buổi tiệc, các khách mời đều lần lượt ra về. Lệ Dĩnh nhìn xung quanh, nhưng không thấy Cố Cẩn Thời đâu. Cô hơi nhướng mày, dường như nhớ ra gì đó.

Cô chạy lên tầng 2, đi đến ban công. Quả nhiên, Cố Cẩn Thời đang ở đây, anh quay lưng về phía cô, hướng ánh mắt về phía màn đêm xa xăm phía trước, không biết đang suy nghĩ gì? Cô mở cánh cửa, bước ra, một mùi khói thuốc sộc thẳng vào sống mũi cô, khiến cô ho lên vài tiếng.

Cố Cẩn Thời quay người, thấy cô, vội vàng dập tắt điếu thuốc trong tay. Khi còn nhỏ, Lệ Dĩnh đã từng nói, cô không thích mùi khói thuốc, nên khi ở cạnh cô, Cố Cẩn Thời không bao giờ hút thuốc.

" Sao em lại đột nhiên lên đây? ". Cố Cẩn Thời lên tiếng hỏi.

" Em không thấy anh, em đoán anh ở đây, nên mới tới đây ". Lệ Dĩnh bước đến gần Cố Cẩn Thời, vừa đi vừa nói. Ban công này là nơi anh thường xuyên đến, tâm trạng tốt hay xấu, đều đến đây.

Lệ Dĩnh nắm lấy bàn tay đang cầm điếu thuốc, nhíu mày. " Anh lại hút thuốc sao? Em đã nói rồi sao, hút thuốc không tốt cho sức khỏe ".

Cố Cẩn Thời mỉm cười, khẽ xoa đầu cô. "Được rồi, anh hứa đây là lần cuối cùng ".

Lệ Dĩnh mỉm cười, khẽ gật đầu. Từ nhỏ đến lớn, đều như vậy, Cố Cẩn Thời luôn chiều chuộng theo ý của cô, dù là chuyện gì đi nữa.

Lệ Dĩnh cúi thấp đầu, ánh mắt vừa do dự vừa hồi hộp. Sau một lúc suy nghĩ, cô ngẩng đầu như đã hạ quyết tâm. " Anh, em có chuyện muốn nói với anh ".

" Chuyện gì? ".

" Em không muốn anh làm anh trai của em nữa, em thích anh, đã thích anh 10 năm rồi, em muốn anh làm bạn trai của em, được không? ". Lệ Dĩnh siết chặt tà váy, cẩn thận lên tiếng.

Cố Cẩn Thời sững lại, nhìn cô với ánh mắt không thể tin nổi. Có lẽ anh cũng không ngờ, người em gái anh yêu thương nhiều năm, lại có tình cảm khác đối với anh.

" Anh...". Lệ Dĩnh định lên tiếng thì bị Cố Thời Cẩn cắt ngang, từng câu từng chữ như lưỡi dao cứa vào tim cô. " Lệ Dĩnh, sao em có thể ghê tởm như vậy. Dù chúng ta không có quan hệ huyết thống, nhưng đem lòng thích anh trai nuôi của mình, cũng quá ghê tởm rồi ".

Lệ Dĩnh trợn tròn mắt, không thể tin nổi nhìn Cố Cẩn Thời. Cô cũng ngờ, anh lại nói những lời nói như vậy với cô.

" Lệ Dĩnh, anh chỉ coi em là em gái thôi, trước đây là vậy, sau này cũng vậy. Tâm tư đó của em, em nên hoàn toàn xoá bỏ nó đi ". Cố Cẩn Thời quay người, dứt khoát rời đi.

Lệ Dĩnh đứng ngay tại chỗ, cô không biết nên làm gì? Cô lúc này giống như một bức tượng, bất động tại chỗ.

Đêm hôm đó, cô ngồi trong phòng, khóc suốt một đêm. Không phải cô không nghĩ đến việc sẽ bị từ chối, nhưng cô không ngờ, Cố Cẩn Thời sẽ dùng những lời lẽ cay nghiệt đó để từ chối cô.

Sáng hôm sau, Lệ Dĩnh bước xuống nhà, đôi mắt cô đã sưng đỏ.

Mẹ Cố bước đến gần cô, lo lắng hỏi. " Tiểu Dĩnh, con làm sao vậy? ".

" Có chuyện gì vậy Tiểu Dĩnh? Ai bắt nạt con?". Bố Cố cũng lên tiếng.

Cô khẽ lắc đầu. " Bố mẹ, không có chuyện gì đâu? Con hơi nhớ bố mẹ con thôi. Bố mẹ, hôm nay con muốn về nhà thăm bố mẹ con ". Làm sao cô dám nói sự thật chứ, nếu nói ra, bố mẹ Cố cũng thấy cô ghê tởm thì làm sao? Cô đã mất đi tình cảm của Cố Thời Cẩn, cô rất sợ sẽ mất đi tình cảm của bố mẹ Cố.

" Tưởng chuyện gì? Con nhớ bố mẹ con, lúc nào cũng có thể đến thăm họ ". Mẹ Cố mỉm cười, lên tiếng.

Sau khi ăn sáng, Lệ Dĩnh lên xe, trở về căn biệt thự của nhà cô trước đây. Cô bước vào căn biệt thự, bên trong tuy thiếu vắng bóng người, nhưng không có một hạt bụi nào cả.

" Tiểu thư! ". Một giọng nói quen thuộc của một người phụ nữ vang lên phía sau cô.

Lệ Dĩnh quay người, nhìn người phụ nữ trước mặt. " Dì Liễu ". Cô khẽ cười, lên tiếng.

Dì Liễu là người làm của nhà cô trước đây, làm việc ở nhà cô từ khi cô còn nhỏ. Sau khi bố mẹ cô mất, cô được đưa về Cố gia, dì Liễu đã chọn sống ở nhà cô, dọn dẹp mỗi ngày.

" Tốt quá rồi, tôi cũng vừa định đến Cố gia tìm cô ". Dì Liễu bước lại gần cô, lên tiếng. " Cô đợi tôi một chút ". Dì Liễu nhanh chân bước vào trong phòng, một lát bước ra, trên tay còn cầm một hộp quà nhỏ. " Tiểu thư, quà sinh nhật 18 tuổi của cô. Cái này là tôi tự làm, mong Tiểu thư đừng chê ".

Lệ Dĩnh nhận lấy hộp quà. " Không có đâu ạ ". Cô mở hộp quà ra, bên trong là chiếc vòng tay pha lê lấp lánh, được làm thủ công. Tuy không giá trị bằng những món quà đắt đỏ cô đã nhận được, nhưng chiếc vòng tay này, là bà ấy đã dùng tiền lương mấy tháng để mua pha lê, kèm theo tấm lòng của bà ấy. " Cháu rất thích, cảm ơn dì ". Lệ Dĩnh mỉm cười, cô cầm lấy, đeo vào tay mình.

Chương 3: Bạn Gái Của Cố Thời Cẩn

Lệ Dĩnh đứng trước di ảnh của bố mẹ mình, nước mắt không kìm được mà rơi xuống. " Bố mẹ, anh ấy không thích con, anh ấy nói con ghê tởm, bố mẹ cũng thấy như vậy sao? ".

Lệ Dĩnh ở biệt thự đến chiều tối mới trở về Cố gia. Vừa bước vào, cô đã thấy một cô gái lạ mặt ngồi trên sofa, cùng với Cố Cẩn Thời và bố mẹ Cố. Cô ấy là ai vậy?Lệ Dĩnh cũng không biết.

" Tiểu Dĩnh, con về rồi? ". Mẹ Cố nhìn cô, lên tiếng.

Lệ Dĩnh bước đến gần mẹ Cố, hướng ánh mắt về phía cô gái kia, rồi lại chuyển về phía mẹ Cố. " Mẹ, cô ấy là ai vậy? ".

Mẹ Cố khựng lại, im lặng mãi không thốt ra được một chữ nào. Thật kỳ lạ, bà ấy chưa bao giờ có biểu hiện lạ như vậy?

" Đây là Nguyễn Vy, bạn gái của anh ". Giọng nói của Cố Cẩn Thời vang lên, khiến cô bất giác hướng ánh mắt về phía anh. " Bạn gái của anh sao? ". Lệ Dĩnh không tin vào tai mình, hỏi lại.

Ở bên cạnh Cố Cẩn Thời lâu như vậy rồi, nhưng cô chưa bao giờ thấy anh có bạn gái, chỉ mới hôm qua thôi, cô vừa tỏ tình với anh, hôm nay anh đã có bạn gái. Cô hiểu rồi, anh đang muốn vạch rõ ranh giới với cô.

Lệ Dĩnh cúi thấp đầu, cô im lặng không nói câu nào. Mẹ Cố nắm lấy tay cô, nhẹ nhàng lên tiếng. " Tiểu Dĩnh, con không sao chứ? ". Nói xong, bà ấy còn trừng Cố Cẩn Thời một cái sắc lạnh.

Cô ngước lên nhìn bố mẹ Cố, biểu cảm của họ, có lẽ đã nhìn thấy tâm tư của cô từ lâu, họ đã biết cô thích Cố Cẩn Thời

" Bố mẹ, con hơi mệt, con lên phòng nghỉ ngơi một lát ". Lệ Dĩnh cố kìm nén nước mắt, bước nhanh lên tầng. Đến phòng của mình, cô bật khóc. Cô đã hiểu, cô và Cố Cẩn Thời không có một cơ hội nào cả. Anh không yêu cô, chỉ xem cô như em gái.

Cốc cốc!

Tiếng gõ cửa vang lên, Lệ Dĩnh lau nước mắt, bước ra mở cửa.

" Tiểu Dĩnh, em khóc sao? Em vẫn còn giữ tâm tư với anh? ".

Cô vội vàng lau đi nước mắt. " Anh còn chuyện gì không? ".

" Tiểu Dĩnh, chúng ta không có cơ hội nào cả. Anh sẽ mãi xem em là em gái và anh hy vọng, em cũng vậy, mãi coi anh là anh trai ".

Lệ Dĩnh ngẩng đầu, cô lau sạch đi nước mắt bên khoé mắt, kiên định nhìn Cố Cẩn Thời. "Em biết rồi, sau này, em sẽ luôn coi anh là anh trai ". Nói xong, cô đóng mạnh cửa lại. Cô đã hạ quyết tâm, sẽ không thích Cố Cẩn Thời nữa, cô sẽ như anh mong muốn, coi anh là một người anh trai. Nhưng liệu cô có làm được không? Tình cảm bao nhiêu năm, nói bỏ thì có bỏ được không?

Cố Cẩn Thời sững lại, không hiểu sao, nghe câu nói của Lệ Dĩnh, trái tim anh bỗng nhói lên một nhịp. Đây không phải đúng ý anh sao? Vì sao anh lại đau? Bản thân anh cũng không biết nữa.

Mấy ngày sau đó, anh không trở về nhà. Đây là khoảng thời gian cô và anh không gặp mặt nhau lâu nhất. Nhiều năm nay, dù bận thế nào, anh cũng sẽ trở về. Anh đang muốn tránh mặt cô hay là có việc gì khác?

" Tiểu thư, tôi có thể nhờ người một việc không? ". Dì Lưu bước đến gần cô, cẩn thận hỏi cô.

" Có chuyện gì vậy ạ? ". Lệ Dĩnh lên tiếng hỏi.

" Cố thị gần đây có rất nhiều việc, Thiếu gia đã ở lại đó mấy ngày rồi. Phu nhân căn dặn tôi hầm canh cho Thiếu gia, nhưng bây giờ tôi có việc gấp, có thể nhờ người mang đến cho Thiếu gia được không? ".

Lệ Dĩnh im lặng, do dự không biết có nên đi hay không? Cô không muốn chạm mặt Cố Cẩn Thời trong thời gian này.

" Nếu Tiểu thư có việc thì để tôi cố gắng ". Dì Lưu quay người, định rời đi, thì bị Lệ Dĩnh giữ lại. " Dì để cháu đi cho ". Cô cầm lấy hộp canh trên tay dì Lưu. Cô không muốn chạm mặt, nhưng đâu thể cứ tránh mặt mãi như thế được. Dù thế nào cũng phải đối mặt.

Lệ Dĩnh lên xe, đi đến Cố thị. Cô đứng bên ngoài một lát rồi cũng quyết định bước vào. Vừa bước vào, cô đã thấy Nguyễn Vy đang kiêu ngạo ra lệnh những nhân viên khác.

Lệ Dĩnh không quan tâm đến cô ta. Bước về phía trước. Thấy cô, lễ tân lễ phép cúi chào cô. " Lệ Dĩnh Tiểu thư, người đến tìm Cố Tổng sao ạ? ". Cô đến đây không chỉ một hai lần, mọi người trong tập đoàn đều không lạ gì cô cả.

Lệ Dĩnh khẽ gật đầu. " Anh ấy đâu rồi? ".

Lễ tân chưa kịp trả lời thì Nguyễn Vy đã cắt ngang. " Anh ấy đang họp, không rảnh, có việc gì thì có thể nói với tôi ".

Lệ Dĩnh liếc nhìn cô ta một cái, rồi quay sang lễ tân. " Tôi lên phòng đợi anh ấy ". Cô bước về phía thang máy dành riêng cho Cố Cẩn Thời.

Bước được mấy bước thì Nguyễn Vy chặn cô lại. " Cô không nghe tôi nói sao? Anh ấy đang họp ".

" Nghe thấy rồi, nhưng tôi không thích nói với cô ". Cô tiếp tục bước đi, Nguyễn Vy lại lần nữa chặn cô lại.

Lệ Dĩnh nhíu mày, ánh mắt hiện ra vẻ khó chịu. " Tránh ra ".

" Lệ Dĩnh, đừng tưởng tôi không thấy được tâm tư của cô. Cô không có hy vọng đâu, bây giờ tôi mới là bạn gái của Cẩn Thời ".

Download MangaToon APP on App Store and Google Play

novel PDF download
NovelToon
Step Into A Different WORLD!
Download MangaToon APP on App Store and Google Play