Nhiệm Vụ Cuối Rồi! [Countryhumans/AllVietNam]
Episode 1: nhiệm vụ cuối
XÁC NHẬN HOÀN TẤT
HỆ THỐNG: VIETNAM
TIẾN TRÌNH: 99/100 NHIỆM VỤ
TIẾN HÀNH KÍCH HOẠT NHIỆM VỤ CUỐI
Bàn tay cậu siết chặt lại. Hơi thở đều đặn, nhưng trong lòng lại dâng trào một cảm xúc khó tả. Hồi hộp. Mong chờ.
Hạnh phúc của đời người là gì?
Môi cậu khẽ nhếch lên. Với cậu, câu trả lời chưa bao giờ rõ ràng đến thế—ngày hôm nay. Ngày cậu nhận nhiệm vụ cuối cùng. Ngày cậu sắp được về nhà.
???
[?]: Chúc mừng ngài, VietNam.
Một giọng nói vang lên. Cậu ngẩng đầu, ánh mắt sắc bén lập tức chạm phải một bóng hình quen thuộc.
Người bước ra từ khoảng không. Mái tóc đỏ rực khẽ bay theo từng bước chân uyển chuyển. Đôi mắt cô ánh lên một tia thích thú xen lẫn sự tán thưởng.
Cậu không chần chừ, lập tức cúi đầu một cách kính cẩn.
VietNam
Cảm ơn ngài, Ruyri.
Cậu kính cẩn trả lời ngài vơi 1 giọng điệu hết sức tôn trọng
VietNam
Cũng nhờ ngài mà tôi mới có thể hoàn thành tất cả những nhiệm vụ này.
Ruyri khoanh tay, ánh mắt nhìn cậu đầy ẩn ý. Khóe môi cô cong lên thành một nụ cười nhẹ.
Ruyri [hệ thống chủ]
Được rồi, cố lên nhé. Đây là nhiệm vụ cuối cùng rồi.
Giọng nói vừa dứt, cô liền tan biến khỏi không gian của cậu, để lại cậu trong không gian hệ thống nhận nhiệm vụ
Cậu đứng thẳng dậy, siết chặt nắm tay, đôi mắt tràn đầy quyết tâm.
Bình thường hệ thống cần ít nhất vài phút để xác nhận kí chủ, nhưng lần này chưa đến mười giây. Một cảm giác bất an lướt qua trong đầu cậu, nhưng rồi cậu hít sâu, gạt nó sang một bên. Không quan trọng. Điều cậu cần làm bây giờ là thuyết phụ kí chủ của cậu xuyên không cùng cậu
trong khi cậu đang bận suy nghĩ, Không khí bất ngờ bị xé toạc.
Một bóng đen lao thẳng xuống từ trên trời, tốc độ nhanh đến mức cậu chỉ kịp nhìn thấy vạt áo bay phần phật.
Tiếng va chạm nặng nề vang lên. Cậu khẽ chớp mắt, nhìn chằm chằm vào đám bụi đang cuộn lên từ mặt đất.
Có vẻ cú rơi khá đau. Người kia lăn một vòng, nằm sấp bất động vài giây trước khi cựa quậy.
Cậu khoanh tay, nhướn mày chờ đợi.
Người nọ rên rỉ một tiếng, sau đó chống tay gượng dậy. Đôi mắt sắc lạnh hiện lên từ trong làn bụi, ánh nhìn đầu tiên đã mang theo vẻ khó chịu.
???
[?]: Auch... cái quái gì thế này!!!
Khởi đầu thú vị thật đây.
Cơn đau nhức lan khắp cơ thể, từng thớ thịt như bị xé rách, tứ chi rã rời, vô lực. Hắn rơi từ trên cao xuống, va đập mạnh với mặt đất cứng rắn, hơi thở nặng nề, lồng ngực co thắt đến khó chịu. Làn gió lạnh buốt lướt qua da, nhưng chẳng thể nào làm dịu đi sự đau đớn dâng trào.
Phải mất một lúc lâu, hắn mới có thể gượng dậy, đôi chân run rẩy nhưng vẫn cứng rắn chống đỡ lấy cơ thể.
Hắn nghiến răng, bàn tay siết chặt thành nắm đấm, móng tay gần như ghim vào da thịt. Đôi mắt sắc lạnh lướt qua khung cảnh mơ hồ xung quanh, ánh lên sự giận dữ pha lẫn bối rối. Những kẻ trước hắn đâu có thảm hại thế này? Vậy mà hắn lại rơi vào tình cảnh này ngay khi vừa đặt chân tới... Nghiệp chướng nặng thế sao?
Giọng nói trong trẻo, nhẹ nhàng nhưng vang vọng đầy máy móc vang lên.
Hắn giật mình, theo phản xạ lùi ngay một bước, đôi mắt sắc bén như chim ưng quét qua kẻ vừa xuất hiện. Cậu ta chẳng biết từ đâu chui ra, dáng vẻ bình thản đến khó chịu, như thể chuyện hắn vừa lăn lộn dưới đất đau đớn chẳng có tí quan trọng nào.
Hắn nghiến chặt hàm, toàn thân căng cứng, bản năng sinh tồn thúc giục hắn phải đề phòng. Giọng nói trầm khàn, lạnh lẽo như băng
???
[?]: Ngươi là ai?! Sao ta lại ở đây?!
Cảm giác bất an như con rắn độc trườn bò dưới da, khiến hắn không thể buông lỏng dù chỉ một giây.
Cậu ta vẫn điềm nhiên, gương mặt không chút biểu cảm
VietNam
Ồ, xin ngài hãy bình tĩnh trước tiên đã ạ.
???
[?]: Bình tĩnh cái quái gì?! NÓI NGAY! NGƯƠI LÀ AI VÀ TẠI SAO TA LẠI Ở ĐÂY?!
Giọng hắn vang dội, như một tiếng sấm rền giữa không gian tĩnh lặng. Cơn giận dữ chẳng thể che giấu, hắn đã mất hết kiên nhẫn.
Trước tình cảnh này, cậu ta chỉ thở dài, rồi bật cười bất lực.
Sau một hồi chần chừ, cậu mới cất giọng giới thiệu
VietNam
Tôi là VietNam, và là hệ thống hỗ trợ ngài trong việc xuyên không.
VietNam
Hả? Là sao chứ, ngài? Tôi không hiểu.
Cậu ta ngẩn người ra, vẻ mặt có chút khó xử.
???
[?]: Ha... Xuyên không? Kiểu như trong mấy bộ truyện của tụi Nhật à? Bớt diễn hộ ta cái.
Hắn cười khẩy, sự hoài nghi hiện rõ trong ánh mắt. Nhìn cái bộ dạng máy móc của cậu ta mà hắn chỉ muốn đấm cho một phát.
Cậu vẫn còn đang ngơ ngác chưa hiểu chuyện gì xảy ra, thì hắn lại thốt ra một câu khiến cậu tự hỏi liệu kí chủ này có vấn đề về não hay không.
???
[?]: Ngươi là VietNam á? Nghe giống tên một quốc gia đấy.
VietNam
Hả? Quốc gia nào cơ?
Cậu ta chớp mắt, hỏi lại đầy vô tư.
Hắn câm lặng. Nói thật, hắn cũng chẳng biết VietNam là quốc gia nào cả. Chỉ là... hắn từng nghe qua, nhưng không nhớ rõ.
Không khí giữa cả hai trở nên... khá... bí
Lẽ ra cậu ta phải thuyết phục hắn xuyên không, nhưng giờ thì cả hai đang nhìn nhau theo một kiểu vô cùng... khó tả.
Cuối cùng, hắn thở dài, nhíu mày hỏi
???
[?]: Vậy ta cần làm gì để thoát khỏi cái chỗ quái quỷ này đây?
Cậu ta lập tức trở lên vui vẻ, như thể cuối cùng cũng nhớ ra nhiệm vụ chính của mình.
VietNam
Ngài chỉ cần theo tôi, xuyên vào một cuốn tiểu thuyết thôi!
Đương nhiên rồi. Hắn làm đếch tin!
Chưa kể, hắn còn mắng cậu ta một trận ra trò.
Nhưng với tư cách là một hệ thống xuyên không, cậu ta đâu dễ bỏ cuộc. Sau 7749 cách dụ dỗ, một đống điều khoản dịch vụ nghe có vẻ hấp dẫn, cộng với những lời lẽ đầy tính thao túng, hắn cuối cùng cũng phải chịu thua.
???
[?]: Được rồi! Ta xuyên là được chứ gì?!
VietNam
Yessss! Chỉ cần vậy thôi!
Vừa nghe câu trả lời từ hắn, cậu lập tức nhảy cẫng lên đầy phấn khích. Trời ạ, gạ được gã này xuyên không cũng chẳng khác gì đi đàm phán với quỷ cả!
-XÁC NHẬN KÍ CHỦ: CHINA (People’s Republic of China).-
- Thế giới xuyên tới: Hậu duệ của tình yêu là em -
- Hệ thống hỗ trợ: VietNam -
Ngay khi tiếng thông báo vừa dứt, không gian xung quanh bỗng rung chuyển. Một luồng ánh sáng chói lòa bất ngờ bao trùm lấy hắn, khiến hắn phải nheo mắt lại.
Tim hắn thắt chặt, cảm giác như có thứ gì đó đang kéo lấy cơ thể mình, mạnh mẽ đến mức không thể chống cự.
China
Mẹ nó... Cái quái gì—?!
Lời chưa kịp thoát ra khỏi miệng, hắn đã cảm nhận được sự mất trọng lực. Cả cơ thể như rơi tự do vào hư không, tâm trí chao đảo, mọi thứ xung quanh nhanh chóng tan biến vào khoảng không vô tận.
Hắn có dự cảm rất, rất không lành về cái thế giới mà mình sắp đặt chân đến…
-------------------------
episode 2: thế giới xuyên đến
Tiếng va chạm đột ngột vang lên như một cú nổ nhỏ, rồi ngay lập tức là tiếng la hét thất thanh của một người đàn ông.
China
AAAA, cái quái gì vậy!?
Hắn bất ngờ lảo đảo, mắt trợn lên, cố gắng giữ thăng bằng sau cú ngã thảm hại. Cảm giác từ dưới đất tạt vào lưng khiến hắn đau đến mức phải cắn răng, nhăn mặt lại, lầm bầm chửi thề một cách vô thức
Không thể trách hắn, bởi cú rơi từ trên cao xuống không khác gì một trận mưa đá, đau đớn đến mức mỗi thớ cơ trên cơ thể đều như muốn rời ra.
Lúc này, một bóng dáng mơ hồ từ không gian xung quanh dần hiện lên, nhẹ nhàng đáp xuống đất. Cậu – một hệ thống với thân hình mảnh mai, khuôn mặt không có cảm xúc, đứng đó với đôi mắt lạnh lùng, như thể chẳng có gì xảy ra cả.
Cậu lên tiếng, giọng nhỏ như thể sợ gây thêm phiền phức. Dù vậy, ánh mắt của cậu lại không chút dao động, dường như cậu biết rằng lời xin lỗi này cũng chẳng thể nào làm hắn bớt đau.
Lông mày hắn nhíu lại, ánh mắt sắc lạnh nhìn cậu.
China
Ngươi không thể nhẹ nhàng hơn chút sao?
Giọng hắn mang đầy sự bực bội, ngực phập phồng vì cơn tức giận, khuôn mặt đỏ bừng lên vì vừa bị tổn thương lại vừa cảm thấy xấu hổ.
China
Chẳng lẽ ngươi không còn lòng người hảaaa!? Ngã kiểu đó làm sao mà chịu nổi!
Nhưng ngay sau đó, một sự im lặng đáng sợ bao trùm. Cậu không chút xao động, khuôn mặt vẫn lạnh băng như thể chưa từng có gì xảy ra. Cậu chỉ đơn giản cúi đầu, nhẹ nhàng đáp lại
VietNam
À, xin lỗi, nhưng… tôi là hệ thống, không phải con người.
Những lời nói của cậu như một cú tát mạnh vào mặt hắn, khiến hắn cứng đờ, không thể thốt nên lời. Cảm giác quê xấu hổ dâng lên, hắn chỉ biết ngậm chặt miệng, không thể phản bác gì được. Một khoảnh khắc dài trôi qua, hắn vẫn đứng đó, mặt đỏ bừng, cảm giác như mình vừa bị rơi vào một tình huống khó đỡ nhất đời.
China
... Thế nhiệm vụ của ta là gì?
Hắn khoanh tay, ánh mắt hờ hững liếc sang cậu, giọng điệu pha lẫn chút bực bội. Đấu khẩu với cậu mãi mà không thắng, thôi thì đành bẻ lái sang chuyện chính.
Cậu đứng đối diện, có vẻ lưỡng lự, đôi tay đan vào nhau như đang suy nghĩ xem nên nói sao cho đỡ đau thương nhất. Rồi, cậu hít một hơi thật sâu, cười gượng.
VietNam
À... nhiệm vụ chính của ngài là giúp cho nhân vật ngài xuyên vào tránh được cái kết thảm.
Hắn khựng lại. Một cơn ớn lạnh không rõ nguyên do chạy dọc sống lưng.
Giọng hắn chậm rãi, nhưng đầy cảnh giác.
China
Nhân vật ta xuyên vào là ai?
Cậu bỗng tỏ ra do dự rõ rệt. Hàng lông mày hơi nhíu lại, ánh mắt lảng tránh như thể đang tìm cách nói giảm nói tránh. Hắn nhìn thấy hết, trong lòng càng dấy lên dự cảm xấu.
Cuối cùng, sau một hồi cậu cũng mở miệng, giọng lí nhí:
VietNam
À... nhân vật của ngài là... ừm... hi vọng ngài sẽ không sốc sau khi nghe xong...
Hắn nhíu mày, mất kiên nhẫn.
China
Nói nhanh đi, ngập ngừng cái mẹ gì?
Cậu nuốt nước bọt, như thể sắp nói ra một điều động trời. Rồi, cậu hít một hơi thật sâu.
VietNam
Ngài là... bot chính của cốt truyện ạ.
Khoảnh khắc ấy, hắn cảm giác như có một tiếng sấm nổ đùng trong đầu. Không gian bỗng chốc trở nên vô cùng yên ắng. Gió cũng ngừng thổi, mọi thứ đóng băng.
Sốc. Hắn đứng đờ ra như tượng. Đôi mắt trừng lớn, môi mấp máy nhưng không nói nổi câu nào. Não bộ như ngừng hoạt động, hoàn toàn không thể tiếp nhận được thông tin này.
Hắn đang sốc, sốc vì đường đường là một CHs hùng mạnh, kiêu ngạo và bá đạo, thế mà lại xuyên vào một nhân vật bot chính trong một cuốn tiểu thuyết BL?
Không. Hắn không thể chấp nhận được.
Cậu rụt rè gọi, nhưng hắn vẫn bất động.
Chưa kịp hét xong, miệng cậu đã bị hắn chặn lại.
Giọng hắn lạnh băng, như thể có thể đóng băng cả không gian xung quanh.
China
Nói cho ta nghe cốt truyện ngay.
Hắn cầu mong nhân vật này không phải kiểu yếu đuối, õng ẹo, vô dụng—như cái lũ bot õng ẹo trong đống đam mỹ cẩu huyết mà em gái tên Japan thường xuyên dùng để đầu độc hắn.
VietNam
Dạ, đây ạ, mời ngài đọc.
Cậu không thèm tóm tắt, mà trực tiếp đưa hẳn cuốn tiểu thuyết đến trước mặt hắn.
Hắn nhìn quyển sách, lòng đầy bất an. Sau một hồi do dự, hắn vẫn cắn răng mở ra.
Sau khi đọc xong, mặt hắn đen như đáy nồi. Đôi mắt sâu hun hút, tràn đầy u ám.
Hắn nắm chặt quyển sách đến mức các đốt ngón tay trắng bệch, từng hơi thở đều nặng nề. Môi hắn co giật, mấp máy lẩm bẩm những câu chửi thề.
Để nói hắn chửi kinh như nào thì nhì cậu đứng bên cạnh hắn là biết, mặt cậu không còn chút huyết sắc khi nghe hắn chửi cuốn tiểu thuyết cả. Hắn tỏa ra sát khí mạnh đến mức cậu cũng phải run rẩy.
tuy là nhìn hắn giờ đáng sợ thật nhưng vì công việc cậu đành phải lấy hết can đảm để gọi hắn.
Giọng hắn gằn xuống, đầy nguy hiểm.
VietNam
Ờm... tôi nghĩ ngài nên chuẩn bị đi học đi. Nguyên chủ của ngài còn đang đi học mà..
Cậu vừa nói vừa liếc nhìn đồng hồ, vẻ mặt như thể chỉ cần hắn gào lên, cậu sẽ lập tức chuồn
Hắn nhíu mày, mắt lóe lên tia chán ghét.
nghe hắn hỏi vậy cậu phản đối ngay lập tức không chút do dự.
VietNam
nhưng sao ngài lại hỏi vậy ạ
cậu hỏi vậy cũng vì cậu khá thắc mắc về việc vì sao hắn muốn cúp học, việc học vui mà nhỉ?
nghe cậu hỏi vậy hắn gằn giọng mà trả lời cậu
China
Nhưng ngươi nhìn cái phòng này đi đã!
Cậu nhìn theo hướng tay hắn chỉ và rồi, trong giây lát, mặt cậu cũng trắng bệch.
Nếu bỏ qua vấn đề màu sắc, nó vẫn có thể gọi là ổn. Nhưng—
Không, vẫn Không thể ổn nổi.
Bởi vì khắp nơi đều là những gam màu sáng rực rỡ, hồng phấn, xanh pastel, tím lilac, và những tông màu mộng mơ. Căn phòng này, từ đồ nội thất đến đồ trang trí, đều toát lên sự nữ tính một cách kỳ lạ.
Trên giường, một con gấu bông hồng khổng lồ chiếm trọn nửa diện tích. Cạnh cửa sổ, rèm voan trắng buông rủ mềm mại, trên bàn còn có một bình hoa baby nhỏ xinh.
Hắn siết chặt nắm tay, khóe miệng co giật dữ dội.
China
Còn cái tủ quần áo thì sao?
Hắn nghiến răng, kéo mạnh cửa tủ.
Cậu tò mò nhìn vào—và suýt chút nữa hộc máu tại chỗ.
VietNam
CÁI Đ.ÉO GÌ THẾ NÀY?!
Bên trong là nguyên một bộ sưu tập đồ cosplay nữ. Váy công chúa, đồ hầu gái, váy xòe, kimono cách tân, áo thủy thủ... Mỗi bộ đều có một thiết kế hoa mỹ riêng biệt, nhưng điểm chung là: tất cả đều toát lên sự bánh bèo cực mạnh.
Hắn trừng mắt nhìn cậu, giọng khàn đặc vì giận
China
thế thì ngươi nghĩ ta dám mặc đống đấy đi học không hảaaaa!!!!.
Cậu hoảng hốt giơ tay đầu hàng
VietNam
Ờm... thì, mấy cái này là do đám top tặng ngài đấy ạ...
Hắn cảm giác đầu óc quay cuồng. Hắn hít một hơi thật sâu, tự nhắc mình rằng giết người là phạm pháp.
Cậu nhanh chóng moi từ không gian hệ thống ra một bộ quần áo nam tính hơn hẳn.
VietNam
Thôi, ngài mặc tạm bộ này đi. Chiều tôi sẽ đi mua đồ khác cho ngài.
Hắn nhận lấy bộ đồ, ánh mắt vẫn còn chứa đầy phẫn nộ.
China
Chiều mà ngươi không kiếm được đồ bình thường cho ta...
Giọng hắn lạnh lùng, mang theo sát khí mơ hồ.
Cậu gật đầu liên tục như gà mổ thóc.
China
À, sửa lại luôn căn phòng này cho ta, nghe chưa
Hắn quay “lại nhờ” cậu sửa lại căn phòng này luôn cho hắn chứ để tình trạng cái phòng như này có mà hắn tăng huyết áp mà chết quá.
Cậu cũng chỉ lẳng lặng gật đầu thêm 1 lần nữa thôi, chứ giờ mà ý kiến là bị hắn chửi như chơi ngay.
Hắn thở dài, nhắm mắt lại, lẩm bẩm lần nữa:
China
Đậu xanh, rốt cuộc ta đã xuyên vào cái thế giới chết tiệt gì thế này?!
China
biết thế này ta đã không đồng ý xuyên rồi
Nói xong hắn cũng đi thay quần áo chứ mặc bộ đồ này thêm phút nào hắn hãi phút ấy.
----------------------------------------
Author
t/g đi học để quên não ở lớp anh em à :)
Author
thông cảm chap này tôi có hơi mất não tí
episode 3: nhà Qing
China
Thật sự ta phải đến trường à?
Hắn lầm bầm, bàn tay lười biếng cài nốt chiếc cúc áo cuối cùng trên bộ đồng phục, giọng điệu mang đầy vẻ miễn cưỡng.
Cậu, vẫn lơ lửng giữa không trung, chống cằm nhìn hắn với ánh mắt tràn đầy chán nản.
Cậu đáp, giọng mệt mỏi như thể đã kiệt sức vì một cuộc tranh luận kéo dài cả thế kỷ.
Đúng vậy, hắn đã hỏi đi hỏi lại câu này không biết bao nhiêu lần. Phải đến chục lần rồi. Mà hắn không thấy mệt sao?
China
Nhưng ta đã học hết đống kiến thức đó rồi.
Hắn nhăn mặt, giọng điệu đầy khó chịu.
Cậu thở dài, hai tay ôm mặt biệu thị ý như muốn nói nên từ "cạn lời"
VietNam
Nhưng nguyên chủ của ngài vẫn còn phải đến trường!
Bất kể cậu đưa ra bao nhiêu lý do, hắn vẫn cứng đầu như đá, kiên quyết không chịu đi. Ngược lại, hắn còn thản nhiên đe dọa sẽ vứt bỏ nhiệm vụ nếu cậu cứ tiếp tục ép buộc. Điều này khiến cậu phát bực, nhưng cũng chẳng còn sức mà tranh cãi nữa. Cậu chỉ là một hệ thống nhỏ bé, mà rốt cuộc không hiểu vì sao vị kí chủ cuối cùng của cậu lại là hắn chứ?!
Cậu xoa trán, cố nuốt xuống sự bất mãn. Hắn thật sự là tên kí chủ phiền phức nhất mà cậu từng gặp.
China
Hey… được rồi, ta đi là được chứ gì?
Hắn thở dài trả lời, giọng điệu mang theo chút lười biếng nhưng lại có một tia gì đó… giống như đang nhượng bộ.
Khi nghe hắn nói vậy cậu sững người, đôi mắt sáng rỡ lên như đèn pha ô tô giữa màn đêm.
VietNam
Thật á? Ngài nói thật chứ?
Hắn khẽ liếc cậu, khóe môi hơi nhếch lên, nhưng rất nhanh lại lấy lại vẻ mặt lười nhác thường ngày.
Nói rồi, hắn chộp lấy chiếc cặp sách trên bàn, vắt lên vai một cách tùy tiện. Cậu nhìn hắn mà cảm thấy có chút khó hiểu. Kể từ khi gặp cậu, hắn luôn có cảm giác rất quen thuộc… và kỳ lạ hơn nữa là, hắn lại dễ dàng mềm lòng trước cậu đến vậy. Nhưng lý do là gì thì ngay cả chính hắn cũng không thể hiểu được.
Tiếng đồ vật vỡ vụn vang vọng khắp căn nhà như tiếng súng khai hỏa cho một trận chiến hỗn loạn. Những mảnh sứ văng tứ tung trên sàn nhà, phản chiếu ánh sáng từ khung cửa sổ, tạo nên những tia sáng lấp lánh như mảnh vỡ của một giấc mơ tan tành.
Ngay sau đó là một loạt âm thanh la hét inh ỏi
“Trời ơi, hai đứa bình thường hộ ta cái!”
“Cha bỏ con ra, con phải xử nó!”
Một thân ảnh bị đạp văng ra xa, lưng đập mạnh xuống sàn gỗ phát ra âm thanh nặng nề. Bên kia, một đứa khác lao vào như một con thú dữ, mái tóc rối tung, gương mặt đỏ gay vì tức giận, bàn tay nắm chặt như thể chỉ chực vung thêm một cú đấm.
Đó chính là những âm thanh "thân thương" mỗi buổi sáng trong gia đình của nguyên chủ—China.
Hắn vừa mở cửa phòng, ánh sáng từ hành lang hắt vào làm đôi mắt vốn còn đang lờ đờ vì ngái ngủ hơi nheo lại. Nhưng chỉ một giây sau, khung cảnh hỗn loạn dưới tầng lập tức khiến hắn tỉnh táo hẳn.
Hai đứa em "thân yêu" của hắn đang lao vào nhau như hai con thú hoang giữa chiến trường. Đứa thì túm cổ áo đứa kia, đứa thì vung nắm đấm vào mặt đối phương, những tiếng thở gấp gáp pha lẫn cả tiếng nghiến răng giận dữ. Xung quanh, một số chiếc ghế đã bị lật đổ, một cái ly vỡ tan tành trên sàn, còn chiếc bàn gỗ cũ kỹ thì run lên bần bật như thể đang chịu đựng cơn thịnh nộ của cuộc chiến gia đình.
Và giữa trận chiến khốc liệt ấy, một người đàn ông đứng bất lực với vẻ mặt đầy chán nản. Đó là cha của bọn họ - Qing. Ông ta thở dài, hai tay cố gắng tách hai đứa con ra nhưng vô ích.
Tuy thấy vậy nhưng hắn cũng chỉ đứng yên trên bậc cầu thang, khoanh tay quan sát như đang xem một vở kịch. Trong mắt hắn, cảnh tượng này không có gì quá xa lạ—nó đã lặp đi lặp lại vô số lần (ở thế giới gốc). Nhưng điều khiến hắn bận tâm hơn là… nguyên chủ của hắn đã chịu đựng cái gia đình này kiểu gì mà không phát điên?
Trong lúc hắn đang suy nghĩ một giọng nói nhẹ vang lên trong đầu hắn, kéo hắn ra khỏi dòng suy nghĩ của hắn.
VietNam
Tôi nghĩ thay vì đứng đó xem diễn biến trận chiến, ngài nên xuống mà cản chúng lại đi.
Cậu nói với giọng nói đều đều, mang theo một chút trách móc nhẹ nhàng nhưng cũng không kém phần mỉa mai.
Hắn không cần quay đầu cũng biết đó là cậu—hệ thống của hắn.
Hắn nhún vai, giọng điệu thờ ơ như thể chẳng hề quan tâm đến chuyện dưới kia
China
Không. Ta mặc kệ chúng nó.
Nói xong, hắn bước xuống cầu thang. Những bước chân chậm rãi, nhẹ nhàng như một kẻ đang cố lẩn trốn khỏi ánh mắt của kẻ thù. Từng bậc gỗ dưới chân hắn hơi kêu lên một tiếng “cót két” khe khẽ, nhưng hắn vẫn giữ nhịp bước đều đặn, cố gắng không để bất cứ ai chú ý đến mình.
Cậu—hệ thống nhỏ bé—chỉ có thể thở dài, đôi mắt vô hình tràn đầy bất lực. Cậu không khuyên nữa. Dù sao thì nhiệm vụ chính của cậu cũng không phải giúp hắn lấy điểm thiện cảm từ người khác. Cậu chỉ cần đảm bảo hắn có một cuộc sống bình yên, thế thôi. Nếu hắn đã chọn con đường "mặc kệ đời", vậy thì cậu cũng chẳng cần xen vào làm gì.
Nhưng đời đâu có dễ dàng như thế.
Vừa đặt chân xuống tầng dưới, khi hắn còn đang hy vọng có thể lặng lẽ đi đến cửa chính và chuồn ra ngoài, thì một giọng nói chói tai đột ngột vang lên
Giống như một con báo đang lén lút săn mồi nhưng vô tình giẫm lên một cành cây khô, khiến con mồi lập tức quay đầu lại nhìn chằm chằm vào hắn.
Một trong hai đứa em của hắn—đứa đang trong tư thế chuẩn bị đạp đối phương văng ra xa—bất ngờ ngừng lại, đôi mắt sáng rực như vừa phát hiện ra điều gì thú vị hơn cả cuộc chiến của mình. Ngay lập tức, đứa còn lại cũng đồng loạt quay sang, ánh mắt lóe lên tia nguy hiểm.
Hắn chớp mắt một cái, cảm giác nguy hiểm đột ngột tràn lên sống lưng.
Mẹ kiếp, thế này thì còn bình yên cái nỗi gì nữa?!
China
Hả gì? Có gì không hả... Taiwan?
Hắn cười gượng gạo, cố giữ bình tĩnh khi thấy ánh mắt long lanh đầy uỷ khuất của Taiwan hướng về phía mình. Trông hắn bề ngoài có vẻ điềm đạm, nhưng trong lòng thì đã viết xong 7749 chương tiểu thuyết chửi rủa cái đứa em “thân yêu” này rồi. Nếu ánh mắt có thể giết người, chắc Taiwan đã nằm trong danh sách bị hắn tế từ lâu.
Taiwan
Anh nhìn đi! Macau vừa đánh em kìa! Hu hu!
Taiwan lập tức nhào đến ôm tay hắn, cố tình chớp đôi
Mắt to tròn đầy nước, giọng nói kéo dài nghe còn đáng thương hơn cả diễn viên trong phim truyền hình. Y vừa nức nở vừa giơ má mình ra, như thể muốn hắn tận mắt chứng kiến dấu vết tưởng tượng nào đó của vụ 'hành hung'.
Macau, đang đứng cạnh, trợn trắng mắt một cách hết sức nghệ thuật. Y khoanh tay trước ngực, nghiến răng nói:
Macau
Này! Có mà anh đánh em thì có! China, anh nhìn đi! Má em đây này!
Nói rồi, y cũng hùng hổ chỉ vào má y má trước mặt hắn, tỏ vẻ bị hại không kém gì Taiwan.
China đưa mắt nhìn qua, rồi lại nhìn lại. Cả hai đứa này có dấu vết nào đâu? Hắn hít sâu, cố gắng không mất bình tĩnh. Chúng nó đúng là sinh đôi, nhưng một đứa thì chuyên gia diễn sâu, đứa còn lại thì bùng nổ như núi lửa. Còn hắn, giữa cái đống hỗn loạn này, chẳng khác gì trọng tài bị ép làm việc quá sức mà không được trả lương.
Ông bố của bọn chúng—một người đàn ông đáng thương đã quá quen với cảnh này—chỉ liếc qua rồi thở dài, lặng lẽ rời khỏi chiến trường, để lại “trọng trách cao cả” này cho China. Hắn cảm thấy như thể vừa bị đẩy xuống một bể cá đầy cá mập mà không có dụng cụ bảo hộ.
China
Đủ rồi! Hai đứa im đi! Mau đi học cho nhanh!
Giọng hắn gằn xuống, đôi mắt lạnh lẽo quét qua cả hai.
Taiwan và Macau lập tức ngậm miệng như hai con mèo nhỏ bị dọa sợ, lặng lẽ nhặt cặp sách rồi rời khỏi nhà. Cãi lời anh cả là điều mà cả hai không dám thử—dù có hổ báo đến đâu thì vẫn biết ai là 'trường sinh bất tử' trong nhà này.
China khoanh tay, nhìn theo bóng hai đứa em dần khuất xa. Hắn khẽ thở dài, rồi cũng vội vã xách cặp đi học. Nếu còn chần chừ, có khi hôm nay hắn sẽ trở thành người bị phạt thay vì hai đứa em mất nết kia.
----------------------------------------
Author
thông cảm cho t chút nha, chap này hơi ngang chút
Download MangaToon APP on App Store and Google Play