Hứa Hàm Chi bừng tỉnh, trước mắt nàng là một màu đỏ rực của tấm mạng che mặt, bên tai còn nghe văng vẳng tiếng cười nói huyên náo. Nàng ngơ ngác, không hiểu chuyện gì đang xảy ra.
Nàng mơ màng vén khăn lên, ngước nhìn xung quanh, muốn xem rõ xem đang xảy ra chuyện gì.
"Tiểu thư, chưa được vén khăn trùm đầu. Phải đợi tân lang vào mới được, như thế này là không hợp quy củ."
Giọng người phụ nữ trung niên vang lên, còn giơ tay vội vàng muốn chỉnh lại khăn đỏ như cũ. Hứa Hàm Chi vô thức gạt ra, bao nhiêu năm là người quán xuyến trong nhà cô không thích người khác chỉ tay năm ngón trước mặt mình.
Bà mối còn muốn cằn nhằn, Giang Đào đã sốt ruột ngăn cản lên tiếng thay tiểu thư nhà mình.
"Chắc là tiểu thư đói rồi, hay là để tiểu thư bỏ khăn ra để ăn chút gì đã. Từ sáng đến giờ người mới chỉ uống được một ngụm nước nhỏ."
Hứa Hàm Chi ngẩn người, nàng gọi một tiếng.
"Giang Đào."
"Dạ. Tiểu thư, người cần gì ạ?"
Hứa Hàm Chi nhìn gương mặt tròn trịa, còn có hai búi tóc của Giang Đào, nàng rơm rớm nước mắt, lại lập lại lần nữa.
"Giang Đào."
Giang Đào là tì nữ thân cận nhất với nàng, con gái của bà vú trong Hứa gia, từ nhỏ đến lớn luôn kề cận nàng. Nàng vẫn còn nhớ trước khi mình mất, mái tóc đen nhánh của Giang Đào đã lấm tấm bạc, mặc dù năm đó cô bé mới ngoài hai mươi tuổi.
Giang Đào thấy tiểu thư nhà mình đột nhiên khóc thì liền luống cuống chân tay, vội vàng đến gần nắm tay nàng van lơn.
"Tiểu thư, người đừng khóc."
"Người bị đau ở đâu ạ? Để nô tì đi mời đại phu đến khám cho người."
Hứa Hàm Chi vô thức lắc đầu: “Ta không sao.”
Bà mối bên cạnh nhìn cũng sốt ruột, cuống cuồng nói.
"Hứa tiểu thư, tân hôn không được khóc, sẽ gặp xui xẻo."
Bà ta đi làm mối bao nhiêu năm, chưa từng gặp tân nương nào lại nắm tay nha hoàn khóc lóc. Hơn nữa nàng vốn được gả vào phủ Quốc công quyền cao chức trọng làm thế tử phi, số mệnh may mắn đến như vậy thì có gì phải khóc. Nàng vốn dĩ chỉ là thứ nữ nhà quan thất phẩm, vốn cũng chỉ có thể gả cho một thứ tử làm chính thê. Hoặc là gả cho một con trai nhà thương hộ nào đó làm chính thê. Nào có vinh quang vô hạn như nơi này, gả vào đây rõ ràng là trèo cao còn gì mà không vừa ý.
Nếu là bà, bà không chừng còn phải thắp hương quỳ lạy khắp chùa miếu để cảm tạ ân đức tổ tiên đã tích phúc lấy được phần phức này.
Hứa Hàm Chi nào để ý đến bà ta, khi Giang Đào chạm vào tay nàng thì nàng mới dám khẳng định, nàng đã được sống lại. Nàng vừa khóc vừa cười, nàng được sống lại vào ngày đêm tân hôn của mình và Yến Thời Trạch. Trong lòng nàng như nổi lên một cơn bão lớn, mất một lúc mới tiêu hóa được sự thật này.
Nàng cố kiềm lại giọt nước mắt nóng bỏng, liếc mắt nhìn bà mối. Bà mối không tự chủ được vô thức co rụt người lại vì kinh sợ.
“Vị ma ma này đi ra ngoài trước đi. Ta tự biết cách xử lý.”
“Nhưng…”
Không để bà mối nói hết câu, Hứa Hàm Chi đã ngắt lời, nàng ra lệnh cho Giang Đào, “Mau mang chút quà cho ma ma.”
“Dạ.”
Giang Đào nhanh nhẹn nghe lời, dúi một túi bạc vào tay bà mối, cười tươi như hoa nửa ôm nửa đẩy đi ra ngoài. Ý tứ tiễn khách của chủ tớ hai người rất rõ ràng.
“Ma ma, mời đi bên này, để ta tiễn người.”
Bà mối âm thầm đong đếm sức nặng của túi bạc trong tay, âm thầm hài lòng nhưng trên mặt còn tỏ ra chút miễn cưỡng một chút rồi mới thuận theo. Giang Đào tiễn bà mối ra khỏi cửa, đóng cửa cẩn thận rồi mới quay lại thì đã thấy tiểu thư nhà mình cởi khăn trùm đầu xuống, đang đấm đấm bả vai căng cứng vì mệt mỏi.
Hứa Hàm Chi xuống giường, ngồi xuống trước chiếc gương đồng, gọi Giang Đào.
“Tiểu Đào, ngươi lại đây giúp ta tháo mũ phượng xuống.”
Giang Đào tiến lại gần nàng, không biết tại sao tiểu thư nhà mình lại đột nhiên như biến thành một người khác. Trước đây tiểu thư luôn chú trọng lễ tiết, đoan trang đúng mực.
“Tiểu thư, người phải đợi cô gia vào. Tiểu thư mệt quá thì cứ bỏ tạm khăn trùm đầu, người dựa vào người nô tì nghỉ ngơi một lát.”
Giang Đào nghĩ rằng do mũ phượng quá nặng khiến cho nàng bị mệt. Nhưng giờ mà tháo ra thì lát nữa lúc cô gia vào không biết phải giải thích ra sao. Nữ nhân lấy chồng tuyệt đối không thể làm mất lòng trượng phu. Tiểu thư vừa mới vào cửa, tùy hứng như này thật không ổn.
Hứa Hàm Chi lắc đầu, nhìn gương mặt được trang điểm tỉ mẩn kỹ càng cũng không che được nét tươi trẻ của tuổi mười bảy. Tóc xanh, mắt ngọc mày ngài, làn da trơn bóng, con ngươi trong trẻo nào còn vẻ già nua vẩn đục như người phụ nữ chìm trong hậu trạch suốt mười năm.
“Hắn sẽ không đến đâu.”
Nàng không định chờ đợi. Kiếp trước Yến Thời Trạch cả đêm không về, khiến cho nàng ngồi chờ đến sáng trong tân phòng lạnh lẽo.
Kiếp này, nàng không định đợi nữa.
Nàng sẽ không quản hắn nữa, chỉ muốn sống tốt phần mình mà thôi.
Hứa Hàm Chi tháo trâm cài mũ phượng, cuối cùng sự nặng nề đè ép trong trên vai cũng giảm bớt. Nàng ngăn Giang Đào muốn giúp mình cởi đồ, bảo: “Ngươi đi lấy chút nước nóng, ta muốn tắm rửa.”
“Vâng.”
Hứa Hàm Chi được tắm nước nóng, dùng bữa tối, cô thỏa mãn thở dài một tiếng. Dạ dày vì chịu đói từ sáng đến giờ cũng bớt đau. Cuối đời trước vì thuốc độc giày vò khiến cho cô không thể ăn bất cứ thứ gì ngoài một ít cháo loãng.
Giang Đào như hiểu rõ lòng nàng chất chứa tâm sự, không nói gì thêm mà chỉ đứng yên bên cạnh, thỉnh thoảng gắp thức ăn cho nàng. Hứa Hàm Chi buông đũa, kéo tay Giang Đào ngồi xuống bên cạnh.
“Ngươi cũng ăn một chút đi.”
Giang Đào vội xua tay từ chối.
“Tiểu thư, nô tì nào dám.”
Hứa Hàm Chi không cho phép từ chối, múc một bát canh gà thơm nức đặt trước mặt Giang Đào.
“Ăn đi. Ngươi cũng đã ăn gì từ sáng đến giờ đâu.”
Giang Đào nhận lấy, ngượng ngùng nói lời cảm ơn. Bầu không khí trong phòng đang rất tốt thì bỗng dưng có người mở cửa bước vào.
“Tiểu thư.”
Bùi Chu ngạc nhiên nhìn cảnh tượng trước mắt. Tiểu thư không ngoan ngoãn đội mũ phượng trên giường mà lại ngồi cùng Giang Đào ăn cơm. Hứa Hàm Chi ngẩng đầu lên, nhìn xem ai dám ngang nhiên mở cửa tân phòng của nàng mà không buồn gõ cửa. Nhìn thấy người đến, sắc mặt cô sa sầm xuống, giọng cũng đanh lại.
“Ai cho phép ngươi tự tiện vào phòng ta. Quy tắc ngươi được dạy đi đâu mất rồi?”
Bùi Chu giật mình hoảng hốt, không biết tại sao tiểu thư lại đột nhiên cáu giận. Từ trước đến nay nàng ta vẫn cư xử như thế nhưng tiểu thư đâu có để ý, bây giờ lại trách mắng nàng ta.
Bùi Chu liếc mắt nhìn Giang Đào, cụp mắt che đi sự ghen tị trong con ngươi. Chắc chắn là do con tiện tì đáng ghét kia xúi giục tiểu thư, nàng ta mới đi ra ngoài một lúc mà nó đã mách lẻo. Bùi Chu cúi đầu nhận lỗi.
“Nô tì biết lỗi rồi.”
Giống như Giang Đào, Bùi Chu cũng là tì nữ thân cận bên cạnh Hứa Hàm Chi. Chỉ khác là Bùi Chu được Hứa Hàm Chi mua về trên phố. Năm đó nàng chín tuổi, thấy một cô bé quần áo cũ nát bị người cha bợm rượu kéo lê ngoài đường muốn đem vào kỹ viện bán lấy vài lượng bạc. Hứa Hàm Chi không nỡ nên đã dùng tiền mua nàng vào phủ làm nô tỳ, nàng hứa rằng sau này cô bé ấy lớn lên có thể tự mình chuộc thân.
Vạn lần không ngờ đến lòng tốt của nàng lại trở thành con dao đâm sau lưng này. Bùi Chu là con sói mắt trắng, kẻ vong ân phụ nghĩa.
Bùi Chu lén lút sau lưng nàng bỏ thuốc Yến Thời Trạch, muốn bò giường để trở thành thị thiếp ở phủ Quốc Công. Sau này thành công còn thường xuyên khiêu khích trước mặt nàng khi biết rằng nàng cũng trượng phu lạnh nhạt.
Thực ra Hứa Hàm Chi cũng chuẩn bị sẵn tinh thần phu quân có thiếp thất, nhưng nàng ngờ rằng thị nữ bên người mình lại bỉ ổi đến như vậy.
Hứa Hàm Chi siết chặt đôi đũa, nhìn gương mặt ửng hồng e ấp của Bùi Chu, lạnh giọng đuổi: “Ra ngoài đi.”
Đúng thật là cứu vật vật trả ơn, cứu người người trả oán.
Trông vẻ mặt kích động này của nàng ta ắt hẳn là đang mơ mộng đến Yến Thời Trạch, tính toán làm sao để có thể khiến hắn ta chú ý.
Vậy chúc nàng ta thành công. Lần này nàng ta muốn phản chủ thì nàng cũng sẽ phải lột một lớp da của ả cho hả giận. Khí khai uy nghiêm của Hứa Hàm Chi khiến Bùi Chu không dám há miệng hỏi thêm một câu.
Đúng như Hứa Hàm Chi dự đoán, đêm nay Yến Thời Trạch không bước một bước đến viện của nàng. Chỉ có gã sai vặt đến ấp úng nói với Giang Đào ở ngoài cửa, thông báo rằng thế tử say rượu nên đã nghỉ lại ở thư phòng, phu nhân đừng chờ.
Hứa Hàm Chi cũng không làm khó hắn, nàng phân phó Giang Đào rằng sáng mai nhớ đúng giờ đánh thức nàng để đi thỉnh an phụ mẫu. Nàng lên giường đi ngủ, mặc kệ tân lang đang phong lưu ở chốn hoa nguyệt nào.
Đời trước hắn không đụng vào nàng, vậy thời đời này cũng hãy tương kính như tân mà sống.
Phía bên kia thư phòng, Yến Thời Trạch ngả người trên cái ghế dài, tùy ý gác chân lên ghế, trên người đầy mùi rượu. Ngũ Ảnh bên cạnh báo cáo, “Thế tử, bên phòng thế tử phi đã tắt đèn rồi.”
Yến Thời Trạch nhíu mày, không ngờ rằng tân nương này của hắn biết trượng phu đêm tân hôn không về, để nàng phòng đơn gối chiếc, mà lại không làm loạn quấy rối. Cũng rất biết điều đấy.
“Kệ nàng ta.”
Tốt nhất là cả cuộc đời này nàng ta nên biết điều, ngoan ngoãn làm thế tử phi của nàng, đừng có nhúng tay quản chuyện của hắn.
Yến Thời Trạch mơ màng ngủ mất. Chết tiệt, vừa nãy đám hồ bằng cẩu hữu của hắn cứ chúc rượu liên hồi. Bây giờ đầu hắn cũng đau mà dạ dày của hắn cũng đau.
Mùi hương thanh mát dịu nhẹ phảng phất bên mũi, người hắn như có một bàn tay dịu dàng lay tỉnh, còn có giọng nói nhẹ nhàng bên tai.
“Thế tử, người uống một chút canh giải rượu rồi hẵng ngủ.”
Yến Thời Trạch cau mày, hắn vô thức định quát mắng kẻ quấy rầy mình nhưng chỉ thấy tay mình tự động nâng lên đón lấy cái chén. Còn để mặc cho bàn tay trắng nõn lau mặt giúp mình.
Hắn còn nghe rõ giọng mình vang lên.
“Đa tạ nàng.”
“Thế tử khách sáo. Đây là bổn phận của thiếp.”
Yến Thời Trạch cố nheo mắt nhìn kỹ bóng dáng yểu điệu trước mắt. Đây chẳng phải là thê tử vừa vào cửa nhà hắn, Hứa Hàm Chi hay sao.
Sáng ngày hôm sau Hứa Hàm Chi thức dậy, các nha hoàn lần lượt bưng đồ vào giúp nàng sửa soạn. Nhìn bản thân mình trong gương được búi lên mái tóc của phụ nữ đã có chồng, một lần nữa khoác lên mình bộ trang phục của thế tử phi nặng nề, nàng thở dài trong lòng.
Lặp lại quãng đường xưa, chỉ là lòng người đã khác.
Bùi Chu đứng bên cạnh hầu hạ nhưng ánh mắt vẫn liếc ra bên ngoài liên tục, cô ta không nhịn được mà cất tiếng.
“Tiểu thư, giờ này mà thế tử chưa đến. Người có cần sai người đi mời hay không?”
Cô ta nói lấp lửng, đang đợi Hứa Hàm Chi gật đầu sai nàng ta đi mời thế tử đến.
Sắp đến giờ dâng trà thỉnh an cha mẹ chồng, nếu chỉ có một mình tân nương đến mà tân lang không thèm xuất hiện thì không khác gì đang không cho người vợ mới cưới thể diện.
Hứa Hàm Chi thỏa mãn tâm nguyện của nàng ta.
“Ngươi đi hỏi xem cô gia có muốn đến không?”
“Vâng.”
Bùi Chu nhanh nhẹn gật đầu, chỉ đợi có thế là chạy đi ngay. Hứa Hàm Chi thừa biết nàng ta nghĩ gì, chỉ là nếu một mình nàng đến nếu cha mẹ chồng hỏi thì nàng còn có cớ trả lời.
“Chúng ta đi.”
“Tiểu thư, người không đợi cô gia sao?” Giang Đào nhỏ giọng hỏi.
“Không cần, hắn ta sẽ không đến.”
Kiếp trước cũng là tình cảnh như vậy, Bùi Chu đi mời Yến Thời Trạch nhưng không được, cô ta lại cứ kiên trì đứng kì kèo mà không về thông báo với nàng một tiếng. Báo hại nàng cứ ngồi thấp thỏm chờ đợi, cuối cùng lúc dâng trà làm mẹ chồng phật ý, mặt nặng mày nhẹ với nàng.
Trấn Quốc công phủ rộng lớn, biệt viện nàng ở phía Nam, hôm nay là ngày ra mắt nên mọi người sẽ tụ tập ở chính đường. Còn thường ngày nếu muốn thỉnh an cha mẹ chồng thì đến nơi ở của bọn họ ở phía Đông.
Lúc Hứa Hàm Chi đến nơi thì mọi người đã đều có mặt hết, nàng bước vào cửa thì đồng loạt nhìn về phía nàng. Hứa Hàm Chi sớm không phải là cô nương nhỏ tuổi thấy cảnh này là mặt cắt không còn giọt máu, nàng bình tĩnh hành lễ.
“Con dâu cúi chào cha mẹ.”
Trấn Quốc công vốn là tước vị được Hoàng thượng ban cho, có quyền tập tước, nghĩa là cha truyền con nối. Cha chồng nàng Yến Hoài, vị Trấn Quốc công đương nhiệm bây giờ là người có đức nhưng không có tài.
Nhưng ông ta có một ưu điểm là con trai duy nhất của Trấn Quốc công chúa, nghe nói là một vị kỳ nữ. Hoàng thượng rất kính trọng vị hoàng tỷ này nên đã phong chức Trấn Quốc công này cho cha chồng, ban cho chức quan nhàn tản, chỉ cần ông ta không làm phản thì đời này có thể sống xa hoa tùy thích.
Mẹ chồng là Ngụy thị, đích nữ của phủ Văn Viễn bá. Kiếp trước nàng đã chịu không ít khổ dưới tay bà ta. Xưa kia Ngụy thị và Yến Hoài cũng đã từng có đoạn giai thoại truyền kỳ giữa tài tử giai nhân. Nhưng Yến Hoài phong lưu thành tính, sau khi cưới Ngụy thị về thì lại la cà thanh lâu, rước thêm mấy vị thiếp thất về làm loạn cả hậu trạch.
Ngụy thị từ một cô nương yếu đuối bị chính trượng phu của mình biến thành Trấn Quốc công phu nhân dữ dằn cay nghiệt. Mấy vị thiếp thất dưới tay bà chỉ biết cụp đuôi mà sống, không dám ho he.
“Phu quân của ngươi đâu?”
Mẹ chồng không cho Hứa Hàm Chi đứng dậy ngay mà lên tiếng chất vấn. Bà ta vốn không hề ưa nàng dâu này, đã định tìm cho con trai bà ta một đích nữ của nhà môn đăng hộ đối.
“Phu quân đêm hôm qua uống quá chén, sáng nay có chút đau đầu. Chàng không thể đến thỉnh an cha mẹ, mong cha mẹ bỏ qua.”
Ngụy thị hừ lạnh một tiếng. Bà ta biết tính nết của con trai mình, nhưng trong thâm tâm vẫn không cam lòng nên đương nhiên đổ hết tội lên đầu con dâu.
Đúng là tiểu môn tiểu hộ, không lên nổi mặt bàn.
“Được rồi, con mau đứng dậy đi. Cái thằng nhãi đó không biết tự lo cho bản thân thì kệ nó.”
Trấn Quốc công lên tiếng giải vây cho nàng, “Mau kính trà đi.”
“Vâng.”
Hứa Hàm Chi nhận lấy tách trà trên khay, nàng cung kính quỳ gối dâng hai tay lên cao trước mặt Trấn Quốc Công.
“Con dâu mời cha dùng trà.”
“Tốt lắm.”
Trấn Quốc công nhận lấy tách trà, nhấp một ngụm rồi đưa cho nàng một phong bao lì xì đỏ lấy may.
“Đa tạ cha.”
Hứa Hàm Chi lại quay về phía mẹ chồng Ngụy thị, nhưng khoảnh khắc nàng chạm vào tách trà đã biết ngay là có chuyện gì. Tách trà nóng bỏng như xuyên vào da thịt, nước bên trong còn được rót đầy đến trào ra ngoài, thỉnh thoảng còn có giọt nước rơi xuống mu bàn tay nàng.
Hứa Hàm Chi cắn răng, chịu đựng cơn bỏng rát trên tay dâng trà cho mẹ chồng.
“Con dâu mời mẹ dùng trà.”
Ngụy thị không nhận lấy ngay, bà ta thong thả vuốt ve cái vòng ngọc trên tay.
“Ngày ta mới vào cửa, mẹ chồng đã đưa cho ta cái vòng ngọc này làm quà tặng. Ta cũng đã nghĩ rằng sau này ta con dâu thì cũng sẽ đưa nó cho nàng.”
Bà ta ngừng lại, kéo tay áo xuống che khuất cái vòng, ý tứ rất rõ ràng rằng bà ta sẽ không trao nó cho nàng. Ngụy thị cau mày, hỏi nàng.
“Tại sao cầm có mỗi tách trà nhỏ mà ngươi lại run rẩy đến vậy? Không phải ngươi thích nước lắm sao?”
Download MangaToon APP on App Store and Google Play