"Tô Mạt, cậu vừa đi gặp Thời học trưởng phải không!?"
Trên hành lang vốn đang yên ắng của ký túc xá sinh viên, bất thình lình vang lên tiếng chất vấn chói tai khiến nó mất đi sự yên tĩnh.
Chỉ thấy ở đó có hai Omega một nam một nữ vẫn còn mang nét trẻ trung tươi mới của thanh xuân, là người nữ đơn phương dây dưa với người nam.
Là người bị bạn thân từ thuở bé lôi kéo không ngừng chất vấn vô duyên vô cớ, Tô Mạt vô cùng hoang mang không hiểu vì sao hơi há miệng định biện giải cho mình: "Tớ..."
Nhưng mà có thể vốn không định nghe cậu giải thích cái gì, Lạc Tuệ Tuệ không đợi cậu nói dứt lời đã như chịu ấm ức đến mức đầu óc choáng váng chẳng kịp suy nghĩ cho rõ, cứ mặc nhân kéo tay cậu lầm bầm như bị thần kinh: "Tô Mạt, sao cậu có thể đối xử với tớ như vậy? Tớ đã nói mình thích Thời Nam học trưởng, muốn theo đuổi anh ấy, tại sao cậu còn đi gặp anh ấy... Tại sao!?"
Chát!
Một cái tát bất ngờ ập tới không cho ai kịp phản ứng đánh lên má trái của Tô Mạt. Âm thanh chói tai khiến người ta giật mình.
Đám sinh viên nghe thấy tiếng động tò mò mở cửa ló ra ngoài hóng hớt đúng lúc nghe thấy một đống lời bộc bạch của Lạc Tuệ Tuệ vốn đang thầm nói quả dưa này có vẻ lớn cũng không ngờ đến tình huống này không khỏi ngơ ngác nhìn hai người bên trên hàng lang.
"Tớ... Xin xin lỗi Mạt Mạt, không phải tớ cố ý đâu mà..."
Cái người vừa tát người ta một cái kia sau khi tát xong như nhận ra mình vừa làm gì thì tỏ ra hoảng hốt lại đáng thương sờ sờ biện giải. Miệng nói xin lỗi lại không giống như đang xin lỗi, trông còn tủi thân hơn người bị đánh.
Còn người vừa vô duyên vô cớ ăn một tát, làn da của Omega vốn đã rất non rất mềm dưới cái tát trong lúc tức giận đó nhanh chóng đỏ ửng, sưng lên đáng sợ, Tô Mạt ôm một bên má đã hằn lên năm ngón tay, từ giật mình hơn cả ai hết cho đến chết lặng nhìn Lạc Tuệ Tuệ không nói nên lời. Có thể là người ngoài nhìn thấy liền tưởng cậu kinh ngạc đến sững sờ đến giờ vẫn không kịp phản ứng, chỉ có Tô Mạt biết không phải vậy.
Cậu chỉ là bỗng dưng không muốn nói gì cả.
Còn Lạc Tuệ Tuệ sau khi nhận ra sai lầm của mình cũng không có bao nhiêu hối lỗi, vừa qua một lúc lại bắt đầu thần kinh. Cô nàng kích động bước lên nắm cánh tay còn lại của Tô Mạt: "Mạt Mạt!"
Omega vốn mềm mại, Lạc Tuệ Tuệ cũng không lạc loài, lúc cố tình tỏ ra đáng thương càng khiến người ta mềm lòng hơn nắm tay cậu khẩn khoảng van nài: "Mạt Mạt, coi như tớ xin cậu được không? Tớ thật sự rất thích anh Thời Nam, vừa gặp đã nhận định không phải anh ấy thì không ai nữa, xin cậu, tránh xa anh ấy đi. Nhân lúc này hai người vừa mới bắt đầu, rời khỏi anh ấy vì tớ được không?? Nể tình chúng ta là bạn thân từ nhỏ đến lớn, được không Mạt Mạt!??"
"Chuyện này tớ đã nói với hai baba của tớ và baba Tô, baba Lâm, họ đều đang đợi tớ dẫn anh ấy về cho họ coi mắt. Họ đều đang đợi đấy Mạt Mạt!"
Càng nói càng kích động, bất giác nắm cánh tay Tô Mạc đau điếng.
Tô Mạt cũng như cánh tay đó, hoàn toàn chết lặng nhìn khuôn mặt có phần điên dại của Lạc Tuệ Tuệ, trong lòng lại nói: Đúng, là như thế này, lần nào cũng vậy.
Từ nhỏ đến lớn, rõ ràng cả hai đều là Omega nên được người thương nhưng lúc nào Lạc Tuệ Tuệ cũng được cưng chiều hơn. Baba Tô, baba Lâm trong miệng Lạc Tuệ Tuệ chính là hai baba của cậu, bạn thân mà như anh em ruột thịt với hai baba của Lạc Tuệ Tuệ, được cô nàng nhận là baba nuôi cũng thiên vị cô nàng hơn cậu. Lạc Tuệ Tuệ muốn cái gì thì lập tức được cái đó. Lạc Tuệ Tuệ đã muốn thì dù là của cậu Tô Mạt vẫn phải nhường ra.
Chỉ vì Lạc Tuệ Tuệ là bé gái, còn cậu là bé trai ư?
Nhưng, nhưng mà xã hội này không phải chỉ xem giới tính thứ hai thôi sao?
Tô Mạt lúc còn nhỏ ngây thơ hiền lành như một bé thỏ trắng, hoang mang tủi thân cũng không nói ra, người lớn nói sao thì nghe vậy, vẫn ngoan ngoãn vâng lời, đến khi lớn lên cậu không mê mang nữa thì coi như chết lặng nhẫn nhịn chấp nhận sự thật nhìn Lạc Tuệ Tuệ cái gì cũng muốn cướp của cậu, không nói một lời nhường ra.
Từ bạn học cho tới đối tượng thầm mến thuở ngây ngô, chỉ cần là thứ cậu thích hay thứ thích cậu Lạc Tuệ Tuệ đều giành, đã giành thành thói hư tật xấu luôn rồi nhưng bản thân chẳng thèm biết, lại xem đó là đương nhiên.
Rất nhiều lần Tô Mạt tự hỏi rốt cuộc Lạc Tuệ Tuệ có xem cậu là bạn hay không. Có lẽ là không, cậu chưa thấy bạn thân từ thuở đỏ hỏn lại đối xử với nhau như thế.
Như bây giờ cũng vậy.
Cậu tự ngẫm cơn điên này của Lạc Tuệ Tuệ là từ đâu ra. Là có lý do hay cố tình gây sự. Rõ ràng cậu không hề đi gặp riêng Thời Nam. Cậu với hội trưởng hội sinh viên Thời Nam chỉ mới gặp nhau được một lần trong lễ nhập học, bởi vì thành tích cậu tốt nên được anh ấy mời vào hội, chưa nói đến cậu chẳng kịp thích anh ấy, bản thân Thời Nam có thích cậu không còn chả rõ, Lạc Tuệ Tuệ đã vội vàng giành giật, rồi giống như cậu biết mà còn cố chen vào giữa hai người, giành đối tượng của bạn thân... Tô Mạt có oan không tả nổi, cũng không muốn chịu nổi.
Cái gì cũng vậy, đều có giới hạn thôi.
Mà giới hạn của cậu vì một cái tát vô cớ gây sự trút giận của Lạc Tuệ Tuệ rốt cuộc vỡ tan tành.
Tô Mạt nhìn bàn tay Lạc Tuệ Tuệ bấu chặt lấy cánh tay cậu, móng tay đều bấm vào da thịt phát đau, hằn cả mấy hình mặt trăng khuyết nhưng cô nàng giống như không tự biết, còn đang tăng sức lực. Tô Mạt biết rõ nếu cường ngạnh giãy ra nhất định sẽ bị thương nhưng cậu vẫn làm.
Tô Mạt thả tay đang bụm má xuống, không để Lạc Tuệ Tuệ kịp phản ứng mạnh mẽ hất tay cô nàng ra.
Xẹt!
Mấy tiếng xé rách rợn người lại không dễ nghe thấy vang lên giữa không khí đang căng thẳng. Nhưng chỉ nhìn mấy vết móng tay dài ứa cả máu, có cái còn rỉ máu theo cánh tay cậu trượt xuống như đâm vào mắt đám người đang hóng hót, ai nấy đều không nhịn được hít hà kinh sợ.
"Mạt Mạt..."
Cố tình đương sự gây chuyện lại cứ như không thấy.
Không thấy Tô Mạt hít khí lạnh, đau đến tái nhợt cả mặt, không thấy vết thương ghê người của cậu, bị giãy ra rồi còn theo bản năng muốn nắm lại, hoảng hốt gọi tên cậu một cách thân thiết.
Nếu không phải Tô Mạt tránh nhanh thì đã để cho cô nàng đắc thủ, lại lần nữa "ngây ngộ vô tội" làm tổn thương mình.
Bị cậu tránh ra có khoảnh khắc Lạc Tuệ Tuệ nhíu mày rất rõ nhưng nhanh chóng biến mất, chỉ còn dáng vẻ đáng thương như bị xa lánh tủi thân nhìn cậu: "Mạt Mạt..."
Tô Mạt nhịn xuống đau đớn trên cánh tay khiến cậu choáng váng chẳng muốn đi phân tích nội tâm của Lạc Tuệ Tuệ nữa. Cậu bình tĩnh nhìn Lạc Tuệ Tuệ, nói với giọng điệu thẩn thờ: "Tuệ Tuệ, cậu thật sự thích Thời học trưởng?"
Lạc Tuệ Tuệ điềm đạm đáng yêu đáng thương hề hề gật đầu lia lịa: "Ừm, ừm! Mạt Mạt, cậu sẽ..."
"Được rồi, cậu không cần nói, tớ đã biết."
Tô Mạt không muốn nghe nhiều thêm nữa không kiên nhẫn ngắt lời cô nàng.
Có thể là lần đầu nhìn thấy Tô Mạt xử xự như vậy, Lạc Tuệ Tuệ giật mình kinh hoảng như con nai con rưng rưng đáng thương nhìn cậu.
Tô Mạt không nhìn cô nàng mà rũ mắt nhìn mặt đất dưới chân, từng chữ từng chữ rõ ràng nói: "Tuệ Tuệ, cậu muốn mình tránh xa Thời học trưởng, nhường anh ấy cho cậu?"
"Ừm ừm!"
"Được thôi."
"Thật..."
"Nhưng sau đó, tớ với cậu không còn là bạn nữa."
Tô Mạt dùng cặp mắt đen thâm thúy nhìn Lạc Tuệ Tuệ còn chưa kịp vui mừng sững sờ nhìn mình, giọng điệu vô cùng bằng phẳng: "Cậu vẫn chọn Thời học trưởng chứ?"
"Cậu... Mạt Mạt, cậu nói điên nói dại gì vậy..."
Lạc Tuệ Tuệ khó được thất thố mà quên mất bản thân còn đang giả bộ đáng thương hét lên: "Bọn mình là khuê mật từ nhỏ đến lớn, baba là tri kỷ của nhau, thân hơn thủ túc, sao cậu có thể... Bọn mình nhất định là bạn thân cả đời! Mạt Mạt!"
Tô Mạt bình tĩnh nghe cô nàng gào lên, mặt vẫn không chút cảm xúc nào, thản nhiên lập lại: "Vậy là cậu chọn tình bạn của bọn mình à? Không phải Thời Nam?"
"Không... Cậu biết mình không phải có ý đó!"
Lạc Tuệ Tuệ hét lên như điên loạn.
Tô Mạt vẫn bằng phẳng không thay đổi, vặn lại: "Vậy cậu chọn Thời học trưởng?"
"Đương nhiên rồi, mình thích anh ấy!"
Lạc Tuệ Tuệ buột miệng đáp.
Tô Mạt giống như chỉ đợi mỗi lúc này, tự mình gật đầu vừa lẩm bẩm: "Được, tớ đã biết."
Cậu ngẩng đầu lên nhìn Lạc Tuệ Tuệ: "Từ giờ chúng ta không còn là bạn nữa. Chúc cậu hạnh phúc bên cạnh Thời học trưởng. Cậu vì anh ấy mà hi sinh lớn như vậy, nhất định phải hạnh phúc đấy."
Nói xong cậu không cho ai kịp phản ứng quay đầu chạy đi.
"Tô Mạt!"
Tiếng hét thất thanh của Lạc Tuệ Tuệ như điên rồi đuổi theo cậu.
Nhưng chẳng thể đuổi kịp.
Thân ảnh của Tô Mạt dần dần biến mất khỏi tầm mắt của đám người.
Một đám sinh viên đang hóng hớt trợn mắt há hốc mồm vì diễn biến thần sầu mà họ vừa thấy, thật sự ngu cả người.
Có người nhìn bóng dáng ngây ngẩn của Lạc Tuệ Tuệ, cảm thấy mình có thể hiểu được cảm giác hoang mang của cô ta mà quay qua nhìn bạn cùng phòng: "Này là sao?"
"Sao tự nhiên lại thành như vậy?"
"Làm sao tôi biết!"
Bạn cùng phòng bị hỏi ngu bực bội nạt lại.
Người kia vẫn không buông tha tiếp tục hỏi: "Không phải bọn họ nói bạn thân từ bé ư, sao đùng một cái tuyệt giao rồi?"
"Tôi cũng rất thắc mắc."
Bạn cùng phòng khó được đáp lại, đặng nhìn bóng lưng căm phẫn của Lạc Tuệ Tuệ nhướng mày đầy vẻ mỉa mai: "Nhưng có người còn thắc mắc hơn chúng ta nữa kìa."
"Chắc là không nghĩ mọi chuyện sẽ thành như vậy đâu."
Có thể là chỗ này chỉ cần là người không bị thiểu năng thì tự nhiên sẽ nhận ra cách cư xử của Lạc Tuệ Tuệ rất quái dị, bên trong những gì cô ta thể hiện có mấy phần là thật mấy phần là giả dối thật khó mà nói được.
Nhưng dựa vào những gì đã diễn ra, Lạc Tuệ Tuệ này rõ ràng không hề đơn thuần như vẻ bề ngoài, đương nhiên đám người ngoài như họ sẽ không vô duyên vô cớ đồng tình với cô ta.
Bạn cùng phòng quái dị nói: "Đổi lại là tôi, tôi cũng tuyệt giao."
"Đi, đừng xem nữa, hết thứ để xem rồi. Xem nữa cũng không học được gì, có khi còn bị lây bệnh thần kinh."
Nói xong không cho cậu bạn kịp hiểu ra tiện tay đóng sầm cửa lại.
Những âm thanh xì xầm không hề che giấu cùng tiếng đóng cửa như đập vào lưng Lạc Tuệ Tuệ khiến sắc mặt cô ta vặn vẹo dữ dội.
Từ nhỏ tới lớn chưa từng bị đối xử như vậy, muốn cái gì được cái nấy Omega hận ý đầy mặt điên cuồng lầm bầm như bị thần kinh: "Tô Mạt... Sao nó dám..."
Tô Mạt không biết những chuyện phía sau, cậu cắm đầu chạy thẳng một mạch tới tận sân trường, bởi vì chạy quá nhanh mà lồng ngực đau đến khó thở. Ánh nắng buổi trưa chói chang khiến đầu óc đang nóng ran đan xen với đau đớn trên mặt trên tay dần choáng váng, cứ cắm đầu mãi miết chạy không có mục đích. Cậu không biết vì sao, cứ muốn chạy như vậy, giống như chạy thì có thể vứt bỏ mọi khốn đốn lại phía sau.
Đến khi cậu chịu không nổi muốn ngừng thì lại không kịp ngừng, bước chân lảo đảo đụng mạnh vào người ta.
"Ối trời ơi!"
"Xin, xin lỗi..."
Người kia và Tô Mạt đồng thời hô lên, người trước kinh sợ người sau luống cuống tay chân xém thì ngã xuống đất.
"Này cậu không sao chứ?"
Người kia theo phản xạ đưa tay chụp cậu lại Tô Mạt mới tránh được một kiếp khiến mình càng thêm tàn tạ.
"Cảm, cảm ơn... Anh có sao không? Thật xin lỗi tôi..."
Tô Mạt choáng váng đầu óc chẳng kịp quan tâm chính mình, chỉ lo cố gắng nhìn người bị mình đụng vào xem thử đổi phương có bị thương không, trong lòng vừa hối hận vừa lo lắng, đôi mắt đều đỏ.
Cậu lại không biết thời điểm mình tông vào người kia, tại một trang phát sóng trực tiếp nổi tiếng nhất quốc gia màn đạn không ngừng nổi lên như được gắn thêm tên lửa, chi chít đến nổi không thể nhìn rõ.
"Á á á đụng rồi!"
"Đụng rồi đụng rồi! Có người đụng phải rồi!"
"Thật mẹ nó sao lại thật sự có người đi đường không có mắt, đụng trúng người ta như vậy!! Không muốn! Tôi còn chưa tới nơi mà!!"
"Thật quá đáng, cổng học viện Đế Hoa Minh đã ở trước mắt nay trở nên xa vời vợi... Khóc không ra nước mắt, hu hu hu!"
"Á á á, không có ai thấy anh bé vừa đụng vào đại diện Hồ rất đáng yêu sao!? Là một Omega mềm mại hàng thật giá thật đó nha!"
"Tôi! Tôi cũng thấy! Mặc dù chỉ là một bên sườn mặt nhưng nếu là Omega thế này thì tôi cam lòng chịu thua nhìn nam thần cùng người ta hẹn hò."
"Chỉ có tôi thấy sắc mặt anh bé có vẻ không ổn à?"
"Hồ đại diện anh mau xem thử đi. Anh bé sắp ngất rồi còn không ngừng nói xin lỗi kìa."
"Nói sao thì anh cũng có trách nhiệm đó, vừa đi vừa livestream thế này vô cùng nguy hiểm, lần sau ban tổ chức nên đổi cách thức an toàn một chút đi, cũng tốt cho tất cả mọi người."
"Tôi không nói tôi bỏ cả học, còn đang chạy ngoài đường tìm Hồ đại diện để thực hiện một màn tình cờ đụng vào nhau với anh ấy đâu."
"Mẹ nó tôi cay quá á á á!"
"Đúng đó! Vì sao cứ phải chọn người bằng cách này! Tôi còn đang nói chính mình từ nhỏ đến lớn vô cùng may mắn, lần này vận may cũng nhất định đứng về phía tôi, kết quả ban tổ chức đưa ra cái hình thức kiểu này đấy!!!"
"Anh bạn trên bớt ảo tưởng đi, thần may mắn là tôi này!!"
"Á á á nhìn kìa, anh bé bị thương đó!"
Như một sự nhắc nhở, đám người đang ồn ào trên màn đạn đồng thời dời sự chú ý lên người thiếu niên trong máy quay.
Cũng cùng lúc đó Hồ Nhiễm, người đại diện của công ty giải trí nổi tiếng Ngân Hà cũng nhận ra tình trạng của người đụng vào mình rất không đúng.
Vừa nhìn một cái anh ta không khỏi nổi lên thương tiếc.
Rõ ràng là một Omega đáng yêu, khi dân mạng chỉ nhìn thấy một bên sườn mặt xinh đẹp của cậu lại không nhìn thấy một bên mặt khác đã sưng vù đến biến dạng, trông vô cùng gai mắt. Nhiêu đó thôi chưa đủ, trên một bên cánh tay trắng nõn mảnh khảnh nổi lên mấy vết móng tay cào ứa cả máu cùng cổ tay bầm tím... Nôm chẳng khác gì hiện trường bạo hành độc ác.
"Ôi anh bé ơi, ai lại tàn nhẫn ác độc như thế?"
"Trời đất ơi, có phải bạo lực học đường không?"
"Thời này còn bạo lực học đường ư?"
"Thời nào chẳng có bạo lực học đường chứ! Nhưng bắt nạt một Omega như thế này là không đúng! Tôi chỉ thấy Beta bị bắt nạt thôi!"
"Beta thì làm sao ê lầu trên!"
"Có khi nào là ghen tỵ với nhan sắc của anh bé không?"
Hồ Nhiễm không có thời gian đi quan tâm màn đạn, khi đó anh ta vừa nhận được một tin nhắn với nội dung là: [Đưa em ấy đến phòng y tế.]
Cái này cũng không phải lý do khiến anh ta giật mình. Cái khiến anh ta giật mình là cái tên ở phần người gửi.
Mộc Trạch.
Mộc Trạch chính là nam thần Alpha quốc dân do Hồ Nhiễm làm người đại diện, cũng là phúc lợi của hành động livestream lần này hướng tới, hẹn hò cùng Mộc Trạch. Thân là Alpha nam thần quốc dân, nói thật là phúc lợi của fan đợt này là sự kiện khiến cả giới giải trí xôn xao nhất, không chỉ fan cả nước chú ý mà rất nhiều đài truyền thông giải trí chỉ vì muốn ké fame mà đã âm thầm liên hệ muốn chen chân vào tài trợ cho cả quá trình. Dù sao đó cũng là nhiệt độ của một thần tượng quốc dân, không có gì phải ngạc nhiên.
Nhưng vấn đề là... Không phải Mộc Trạch đang quay phim ở hành tinh Hỏa à? Cậu còn có thời gian xem livestream? Cứ tưởng cậu xem phúc lợi lần này như công việc bình thường thôi chứ? Trước đó có thấy cậu biểu hiện tích cực như thế đâu?
Download MangaToon APP on App Store and Google Play