Tiếng Việt
NovelToon NovelToon

[ĐN Vẫn Cứ Thích Em] Change

Chương 1. Gặp lại

Một cô gái với vóc dáng thon thả, mặc trên người bộ sườn xám màu xanh ngọc làm tôn lên làn da trắng không tì vết của mình, mái tóc dài được xõa ra và uốn nhẹ, gương mặt xinh đẹp làm bất cứ ai cũng ngoái đầu lại nhìn đang chuẩn bị bước ra khỏi tàu lửa, vừa bước ra đã có người đưa tay đỡ, cô cũng nhẹ nhàng nắm lấy đôi tay ấy rồi bước xuống.

-Tiểu thư chúng ta đã đến nơi rồi, bọn họ có vẻ đang đợi người ạ.

-Vậy chúng ta cũng mau đến đó thôi.

Cô nở nụ cười tươi rồi cất bước đi đến đám đông những người đang mặc trang phục quân đội kia, từ xa bọn họ cũng đã nhận ra cô rồi, Thẩm Văn Đào cũng ngoại lệ phá vỡ đi vẻ ngoài nghiêm túc của mình tiến đến dang hai tay ra ôm chầm lấy cô trước ánh nhìn của bao người. Cô cười khúc khích cũng ôm lại anh ấy.

-Giai Tuệ, chào mừng em đã quay trở lại Long Thành.

-Vâng, em về rồi đây.

Tiền Bảo Bảo đang ngơ ngác nhìn tình cảnh trước mắt, còn Hạng Hạo đã xông xáo lên tách hai người ra rồi.

-Nè nè, tôi mà không ở lại đợi chung chắc cậu định giấu tôi là em ấy về rồi đúng không hả Thẩm Văn Đào?

-Kệ cậu, mau tránh ra chỗ khác đi.

Thẩm Văn Đào tiện tay lấy vali đồ của cô trên tay người làm, rồi trao đổi vài việc với họ.

-Từ chỗ này giao cho tôi được rồi, mấy cậu về báo với Đại Soái là Giai Tuệ đã đến nơi an toàn rồi.

-Nhưng...

-Không sao đâu, anh về báo với ba ba đi.

Giọng nói trong trẻo cất lên khiến ai nghe cũng phải chú ý, còn nụ cười xinh đẹp với gương mặt nhỏ nhắn ấy nữa càng làm mọi người để ý đến cô. Người làm nhận được chỉ thị cũng không nề hà nữa, họ liền rời đi để báo tin tức đến cho Đại Soái. Tranh thủ lúc đó cô nhìn mọi người xung quanh liền phát hiện ra còn có người quen nữa mà mình chưa chào hỏi.

-Tiểu Bạch, anh vẫn khỏe chứ!

-À...ừ...ừm...anh vẫn khỏe. Em...có...

Cô đi qua ôm chầm lấy anh, Tiểu Bạch chưa kịp nói xong đã rơi vào vòng tay ấm áp của Giai Tuệ. Anh chỉ giật mình rồi cũng ôm chầm lấy cô trước bao con mắt tò mò của mọi người, gương mặt của Tiểu Bạch nóng ran anh liền buông cô ra.

-Giáo quan Tiêu, xin lỗi đã để cô chờ lâu rồi, giờ chúng ta đi thôi.

-À vâng...

Thẩm Văn Đào cũng chú ý qua bên phía Giai Tuệ với Tiểu Bạch ngay lập tức cầm tay cô đi, cô cũng mỉm cười vui vẻ để anh ấy nắm tay, nhưng ánh mắt của cô vẫn đang chú tâm đến Tiền Bảo Bảo người đang đóng giả làm Tiêu Hàm đang đi ở kế bên mình. Giai Tuệ thật ra không phải người của thời đại này, chỉ là do một lần bất cẩn khi đang ở trong nhà thì cô bị đèn chùm rơi xuống đầu, rồi xuyên vào bộ phim “Vẫn cứ thích em” này thôi. Cũng may cô đã xem bộ phim này rồi nên vẫn còn nhớ sơ sơ các tình tiết sẽ diễn ra. Hôm qua cô tính lên chuyến tàu có những nhân vật chính rồi ngăn cản việc Tiêu Hàm bị đẩy xuống khỏi tàu dù sao Tiêu Hàm cũng là bạn thân trao đổi qua thư của cô mà, rồi nói chân tướng sự thật người cứu cô ấy năm xưa là người khác chứ không phải Hạng Hạo nhưng xui thay vì một số chuyện cô lại lên chuyến tàu khác với bọn họ, không thể nói sự thật cho Tiêu Hàm, còn không bảo vệ được cô ấy, cũng may là theo như kịch bản thì cô ấy sẽ không chết, chứ không là Giai Tuệ sẽ ân hận suốt đời vì sự bất cẩn của mình mất. Lúc coi tới tập cuối của bộ phim này thì cô đã muốn thay đổi số phận của những nhân vật trong đây rồi. Cô sẽ cử vài người đi tìm kiếm Tiêu Hàm.

Tiền Bảo Bảo cũng chú ý đến ánh mắt quá đỗi rõ ràng của cô gái xinh đẹp bên cạnh, muốn không chú ý cũng khó, trước khi cô tính mở miệng thì cô gái ấy không còn nhìn cô nữa mà chú tâm đi về phía trước rồi. Ít nhất cô gái xinh đẹp ấy còn dễ thương hơn cái tên khó ưa luôn đi theo Tiền Bảo Bảo phía sau.

Ra đến bên ngoài thì đã có các cô gái treo băng rôn, hô khẩu hiệu chào đón Hạng Hạo quay về rồi.

“Hạng Hạo! Hạng Hạo thiên hạ vô địch! Hạng Hạo! Hạng Hạo số một Long Thành,....”

-Anh Hạo vẫn còn nổi tiếng dữ.

-Giờ em mới biết là trễ rồi nhóc con.

Hạng Hạo tiến đến phía trước đưa tay vò đầu cô cho đã rồi cũng tiện tay vuốt gọn lại.

-Có một số người thích phách lối thể hiện.

-Nè Thẩm Văn Đào anh muốn đánh nhau hả.

Mặc kệ hai con người đang gây lộn, Giai Tuệ tiến đến gần cô bé đang nhiệt tình nhất trong fandom của Hạng Hạo rồi nhéo má cô bé.

-Thẩm Văn Vũ, sao em không làm băng rôn cho chị hả, chỉ nhớ mỗi anh Hạo của em thôi.

-Ủa...áh chị Tuệ, chị đã về rồi sao, em không biết cho em xin lỗi mà.

-Xí, tha cho em lần này, chị có việc đi với anh trai em và mọi người tí đây. khi nào rảnh chúng ta cùng đi dạo.

Cô cười mỉm rồi buông tay khỏi má cô bé, rồi tiến đến đi cùng nhóm người Thẩm Văn Đào. Đang chuẩn bị rời đi thì bị những cô gái mê Hạng Hạo xô đẩy rồi loạn thành một cái chợ, cô đang đứng ở trung tâm tất nhiên cũng bị kéo vô mớ hỗn độn này rồi. Có ai đó đã đập vô đầu Cố Tiểu Bạch và Cao Mỹ Nhân khiến hai người đó rơi cả mũ cả hai đều quay lại nhìn tưởng đổi phương đánh mình liền xảy ra tranh cãi rồi gây lộn với nhau, tiếng can ngăn của Thẩm Văn Đào bị lấn át, khi anh không cảm nhận được hơi ấm trong lòng bàn tay nữa mới phát hiện ra đã bị đám đông xô đẩy lạc mất Giai Tuệ rồi.  Cơn tức giận gần như bộc phát quay qua còn gặp mặt của Hạng Hạo nữa.

-Cậu về thì lại đem rắc rối đến.

-Nhìn tôi ngứa mắt hả...nhìn tôi ngứa mắt thì có thể đến đánh tôi...

Kết thúc câu nói, hai người bay vô đánh nhau ngay lập tức không kiêng nể ai nữa. Cô khi kiếm được bọn họ nhìn thấy tình cảnh như vậy chỉ thở dài một hơi không có vẻ gì sẽ vô can mà đi đến đứng dựa vô góc tường gần đó, dù sao cũng không can được nên cứ để họ đánh nhau đã đi. Và rồi y chang như trong phim tất cả nắm tay nhau đi vô Cục Cảnh Sát rồi.

Chương 2.

Tại Cục Cảnh Sát, cô ngoan ngoãn bước theo sau Tiền Bảo Bảo, còn Bảo Bảo thì đang nói chuyện với cảnh sát nhưng dù có nói như thế nào thì họ cũng không bị thuyết phục, cô với Bảo Bảo đi cùng với nhau vô nhà giam rồi.

-Phòng giam này cô tự chọn đi.

Bảo Bảo đi một vòng cuối cùng chỉ qua bên phòng giam của Hạng Hạo, còn cô thì mải ngó nghiêng xung quanh nên không chú ý đến lời người Cảnh Sát nói, nên họ hét lên một tiếng làm cô giật mình mới biết là có chuyện gì xảy ra. Cô chọn qua bên nhà giam của Thẩm Văn Đào, dù sao lát nữa Bảo Bảo sẽ xử lý Hạng Hạo nên cô ở bên đó sẽ không tiện.

-Đây là lần đầu tiên em được vô nhà giam đó, cảm giác mới lạ thật nha.

-Thật là, nghịch quá rồi đó, em chỉ cần nói họ tên em ra ai dám giam giữ em đây? Đại Soái mà biết tin con gái của mình đang ở trong nhà giam chắc sẽ giết anh mất.

-Hihi, không có sao đâu nha, em bảo kê anh, ba ba không có làm gì đâu.

Thẩm Văn Đào vừa nói vừa nhéo nhẹ má của cô, còn cô cứ cười khúc khích nói chuyện với anh. Cho đến khi tiếng ồn bên phòng giam đối diện truyền đến, Bảo Bảo đang xử lí Hạng Hạo thanh lý môn hộ anh ta, cô đang hóng chuyện liền bị Thẩm Văn Đào che mắt lại không cho cô nhìn tiếp.

-Đừng nhìn, máu me lắm.

-Em có phải đứa nhỏ mới lớn đâu mà.

Cô kéo tay của anh ta xuống mà không được, cho đến khi nhà giam bên kia im lặng thì anh mới lặng lẽ bỏ tay ra khỏi mắt của cô, cô không biết trong khoảng khắc bàn tay Văn Đào lúc che mắt Giai Tuệ thì lông mi trên đôi mắt cô lúc đóng mở cứ liên tục quẹt lên tay của anh khiến lòng bàn tay ngứa ngáy. Lúc này thì mọi chuyện đã xong hết rồi, cô liếc nhìn Thẩm Văn Đào nhưng có vẻ như chả có chút sát thương nào đối với anh ta, chưa kịp liếc xong đã có vị Cảnh Sát khúm núm đến mở của phòng giam dẫn cô ra, thiếu điều như muốn trải một cái thảm cho cô đi vậy.

-Em ra ngồi đợi mọi người nha.

Cô nói xong cũng cất bước đi theo vị Cảnh Sát đó, ra đến phòng chờ bên ngoài liền có người rót trà lấy bánh cho cô.

-Tiểu thư, sao nãy cô không nói với chúng tôi một tiếng chứ, cô là con gái của Đại Soái. Tiếp đón không được chu đáo, mong cô bỏ qua cho chúng tôi.

-Do mấy người không hỏi thôi.

Cô thản nhiên cầm miếng bánh lên mà ăn tự nhiên như ở nhà vậy.

-Bao giờ bọn họ mới được thả ra?

-Nhanh...sẽ nhanh thôi ạ.

Cô nhìn thời gian trên chiếc đồng hồ đeo tay, gương mặt xinh đẹp khẽ nhăn mày, sắp đến thời gian đăng kí tham dự đội “Chiến sĩ tinh anh” rồi.

-Thả tất cả, ngay lập tức.

-Nhưng điều này...

Hắn tính ngụy biện gì đó để kéo dài thời gian liền bị hành động của cô làm lạnh sống lưng mà ngậm miệng lại, cây súng được cô mân mê trên tay như đồ chơi dành cho trẻ con vậy.

-Ba ba tôi có dạy, kẻ nào lắm mồm không nghe lời là đồ vô dụng nên giết kẻ đó đầu tiên, ông nói xem ông có muốn tiếp tục nói về vấn đề này nữa không?

Tên đó hét lên với nhóm lính canh gác lập tức thả người, tất cả mọi người đều được nhanh chóng thả ra, bọn họ cũng nhanh chóng rời đi. Tiền Bảo Bảo vừa ra được khỏi Cục Cảnh Sát liền nhanh chóng tìm mẹ của mình, Giai Tuệ nhanh chóng nắm lấy tay của Bảo Bảo.

-Tiêu Hàm, chị đừng lo lắng quá, bác gái lúc em ra em đã cho người đưa về khách sạn rồi.

-May quá, chị cảm ơn em nhiều lắm Giai Tuệ.

-Dạ không có gì đâu chị, chị lên xe này rồi về khách sạn trước đi nha.

-Chị biết rồi, thật sự cảm ơn em nhiều lắm.

Bảo Bảo nói xong liền lập tức lên xe rời đi, sau khi tiễn Bảo Bảo đi xong cô liền cùng mọi người đi đến trường quân đội Long Thành, do không bị cản trở nên khi bọn họ đến thời gian vẫn còn khá nhiều, cô đi ngồi nói chuyện phiếm với ba ông lớn trong lúc đợi bọn họ đi thi rồi.

-Bác Hạng! Bác Thẩm! Bác Lý!

-Giai Tuệ.

-Ba bác có khỏe không ạ. Con có đem theo quà cho mọi người nè.

Cô vừa đến liền đem ra ba túi quà lớn đưa cho bọn họ, người làm cũng nhanh chóng đem ghế ra cho cô ngồi ở giữa bọn họ. Hạng Thiệu Đạt xoa đầu cô gái nhỏ, chỉ có lúc cô bé ở đây thì ba người bọn họ mới như những người bạn già ngồi nói chuyện với nhau mà không cần toan tính đấu đá gì hết.

-Con đó, xem ba người bọn ta như người lạ hay gì còn khách sáo đem quà cáp đến nữa.

-Hihi, con đi dạo khi mới thấy món quà này liền nghĩ đến ba bác đầu tiên đó nha.

-Thật là, càng lớn càng xinh đẹp rồi, con đã có hôn ước chưa? Thấy Thẩm Văn Đào nhà bác được không?

-Nè ông kia, không phải mình con ông chưa có hôn ước đâu nha, còn con trai tôi Lý Thiên Hàn nữa.

-Hai người này, làm con bé khó xử rồi kìa.

Lúc này, Thẩm Quốc Thuấn với Lý Kế Châu mới chú ý đến Giai Tuệ, cô bé khó xử nhìn hai người bọn họ, lúc này họ mới dừng lại việc đó mà nói sang chuyện khác.

-Giai Tuệ, lần này con đại diện Đại Soái đến để phát biểu sao?

-Dạ không ạ, Vương phó quan sẽ thay ba ba phát biểu, con chỉ đến để theo bác sĩ Tô Duệ đi thực tập thôi ạ, lần này con đến cũng để đưa đơn xin phép cho bác Lý nè.

-Không biết là đến thực tập hay đi tìm mọi người để rồi nghịch đây.

Lý Kế Châu vừa nói vừa đặt hai ngón tay đẩy nhẹ trán của cô, cô xoa xoa cái trán của mình, ai oán giận dỗi ông ấy, rõ ràng cô nghiêm túc mà sao không ai tin hết vậy, cả ba ba của cô cũng nghĩ y chang rồi cười cô làm Giai Tuệ giận ông ấy một tuần liền, Đại Soái phải làm bao nhiêu cách mới dỗ được cô con gái của mình. Ba người ngồi nói chuyện với cô gái nhỏ một cách vui vẻ, lâu lâu còn phát ra tiếng cười lớn do bị Giai Tuệ chọc cười.

Chương 3. Vạch trần

Sáng hôm sau là tập trung những người là thành viên của đội Chiến sĩ Tinh Anh. Sau khi Vương phó quan đại diện Đại Soái lên phát biểu xong thì đến Hiệu trưởng Lý giải thích cách tính điểm lẫn thời gian tuyển chọn và rèn luyện của bọn họ tiếp đến giới thiệu Giáo quan sẽ đồng hành trong thời gian huấn luyện nói xong tất cả thì bọn họ được giải tán. Cô thì tất nhiên vắng trong buổi giới thiệu hôm đó mà đi kiếm Tiền Bảo Bảo nói chuyện rồi.

-Tiêu Hàm, em là Giai Tuệ nè.

-Giai Tuệ! Sao em lại đến đây? Có chuyện quan trọng muốn tìm chị sao?

Cô gật đầu, rồi nắm tay Tiền Bảo Bảo đi ra chỗ ít người mà ngồi nói chuyện.

-Ừm...thật ra chị không phải Tiêu Hàm đúng chứ!

Tiền Bảo Bảo chấn động, đôi mắt thoáng qua vẻ lo lắng nhìn chằm chằm vào Giai Tuệ, Bảo Bảo tất nhiên có thể nghe ra được câu nói ấy là câu khẳng định, chứ không phải là câu hỏi muốn hỏi cô, đầu óc Bảo Bảo trì trệ mất tự nhiên không thể suy nghĩ ra việc gì khác, tiếng bật cười của cô gái nhỏ làm phá tan không khí căng thẳng vừa xuất hiện.

-Chị không cần lo lắng như vậy, thật ra Tiêu Hàm là bạn thân qua thư của em, còn nữa trước khi lên chuyến tàu đến Long Thành em đã có dịp đi qua một rạp xiếc lớn và thấy chị đang biểu diễn. Em không có ý định vạch trần chị, chỉ muốn nhắc nhở chị biết khi chuyện này bị phát hiện ra quan hệ giữa hai nhà họ Hạng và họ Tiêu sẽ trở nên gay gắt, chưa kể đến việc này sẽ lên tai Đại Soái, rất nhiều người sẽ bị ảnh hưởng. Em đã cho người tìm kiếm Tiêu Hàm, mẹ chị em sẽ cho người đưa đến bệnh viện lớn để chữa trị, tiền viện phí em sẽ trả chị không cần lo.

-Em muốn gì ở chị?

-Cũng không có gì, chị cứ tiếp tục đóng giả làm Tiêu Hàm đến trường Quân Đội Long Thành để dạy học, em sẽ xin phép ba ba để nếu chị có bị phát hiện thì cũng sẽ không sao đâu, em đã sắp xếp một cái bẫy lớn nên cần kế hoạch phải đi đúng trình tự, không được có một bánh răng nào trật khỏi đường ray của nó, kể cả chị. Nếu chị vẫn muốn mẹ mình tiếp tục được chữa trị thì hãy làm tốt vai trò của mình.

Bảo Bảo có câu hiểu cũng có câu không hiểu, nhưng cô ấy không dám hỏi, chỉ gật đầu đồng ý với Giai Tuệ hứa sẽ làm tốt việc của mình. Giai Tuệ tất nhiên hài lòng với biểu hiện này của Bảo Bảo, liền lập tức gọi người đưa mẹ của Bảo Bảo đến bệnh viện, cô nói chuyện phiếm với Bảo Bảo một lát cũng liền rời đi, dù sao ngày mai cũng là ngày đầu tiên cô đến trường để học việc, phải chuẩn bị trước thôi không thể đến trễ được. Sáng cô chuẩn bị đi thì được Lý Thiên Hàn đến hộ tống.

-Giai Tuệ, chúng ta đi thôi.

-Dạ vâng.

Người làm xách hành lý của cô để ra sau xe, cô cũng liền chạy lên ôm tay anh ấy rồi đi vào trong xe.

-Sau một năm không gặp em có vẻ trưởng thành không ít nha.

Thiên Hàn ngồi trong xe, ánh mắt lướt trên người cô từ trên xuống dưới, nay cô mặc một cái áo sơ mi dài tay, với váy ngang đầu gối, trên cổ choàng thêm cái khăn choàng màu be, mái tóc bung xõa ra sau lưng, rồi hắn nhìn lên phần ngực, lúc nãy cô ôm lấy cánh tay hắn, hắn cũng cảm nhận được kích cỡ của thứ đó. Cô ngay lập tức dùng hai tay che lại phần ngực của mình.

-Nè nè, anh nhìn đi đâu vậy hả.

-Haha, có nhìn gì đâu, chỉ là có một số chỗ cũng phát triển lớn hơn rồi.

Cô tự giác ngồi xích ra quay mặt qua bên cửa sổ không thèm nhìn Lý Thiên Hàn nữa, hắn tất nhiên biết cô đang giận mình rồi, liền ngay lập tức ôm lấy người cô kéo lại bế Giai Tuệ ngồi lên đùi mình, cô bị giật mình ôm chặt lấy cổ hắn. Tay hắn lấy ra viên kẹo nhét vào trong miệng của cô, cô cảm nhận được viên kẹo ngọt đang lan tỏa trong miệng liền không để ý gì nữa mà chăm chú ăn viên kẹo trong miệng.

-Sao rồi hết giận anh chưa?

-Xí, vì biểu hiện này của anh nên em tạm tha cho đó.

-Đúng là dễ dỗ thật!

-Anh đang lèm bèm gì đó?

Cô trừng mắt nhìn Thiên Hàn, hắn liền lập tức im lặng, tay nhéo nhẹ má của cô rồi ôm cô cẩn thận để cô ngồi trong lòng mình. Đến hơi hắn liền mở cửa rồi ôm cô xuống xe trước bao ánh nhìn của những học viên khác, cô không thèm để ý một mạch chạy đến phòng hiệu trưởng Lý còn không quên gửi lời dặn dò đến Thiên Hàn.

-Anh Thiên Hàn, anh đem vali đến phòng giúp em nha, hihi cảm ơn anh.

-Đi từ từ thôi coi chừng té.

Cô đến được phòng hiệu trưởng thấy cửa phòng mở thì gõ lên cửa hai cái rồi bước vào trong.

-Bác Lý, con đến rồi nè.

-Giai Tuệ đó sao, mau ngồi xuống đây ăn bánh uống nước đi, đợi lát chủ nhiệm Tạ cùng với Tiêu Hàm đến thì con cùng bọn họ đi tham quan trường nhé!

-Dạ vâng ạ, vậy con không khách sáo đâu, bác Lý làm việc tiếp đi ạ con sẽ không làm phiền đâu ạ.

Cô ngồi xuống bàn ghế gần đó ngồi đợi Tiêu Hàm đến, hiệu trưởng Lý nhìn cô cũng thấy vui vẻ, thầm nghĩ trong đầu giá như ông ấy cũng có một cô con gái giống vậy thì vui biết bao nhiêu. Lúc Tiền Bảo Bảo cùng chủ nhiệm Tạ đến thì cô đã đọc được một nửa cuốn sách đang cầm trong tay rồi. Khi hiệu trưởng Lý trao đổi xong với Bảo Bảo thì cô cũng tạm biệt hiệu trưởng Lý cùng rời đi với Bảo Bảo và chủ nhiệm Tạ.

-Chị, năm nay em đến học việc đó nha, một năm qua không gặp chị có nhớ em không đó.

Cô ôm chầm lấy tay của chủ nhiệm Tạ, vẻ mặt của Tạ Thiên Kiều vẫn cứ nghiêm túc như vậy nhưng không giấu được sự vui vẻ trong đáy mắt, một tay xách Giai Tuệ ra khỏi người mình, một tay còn lại bẹo má cô.

-Em đó, nghiêm chỉnh lại cho chị, một năm gặp lại giờ đã trở nên xinh đẹp hơn rồi.

-Hihi, chị cũng đẹp hơn rồi, cũng nghiêm khắc hơn rồi ạ.

-Chỉ biết dẻo miệng, giáo quan Tiêu thay đồ xong rồi, giờ chúng ta đi tham quan môi trường rèn luyện ở đây thôi.

Cô nắm tay Bảo Bảo cùng đi theo sau chủ nhiệm Tạ, nơi đến đầu tiên là thao trường, trạm đầu là nơi của giáo quan Âu Dương Phi, bọn họ đang rèn luyện thể lực, trạm tiếp theo là của giáo quan Lưu Thiên Vũ, bọn họ đang học bắn súng, đi một vòng cũng về tòa nhà dạy học, đó là lớp học của giáo quan Tô Duệ, cô thấy Thiên Hàn ngồi trong lớp này liền gật đầu chào anh ấy xong rồi rời đi cùng chủ nhiệm Tạ và Bảo Bảo.

Download MangaToon APP on App Store and Google Play

novel PDF download
NovelToon
Step Into A Different WORLD!
Download MangaToon APP on App Store and Google Play