Tiếng Việt
NovelToon NovelToon

Kẻ Thù Của Kẻ Thù...Là Vợ

Chương 1: Khởi đầu

Nhiệm vụ bắt giữ tên sát nhân hàng loạt hôm ấy có lẽ là thứ có thể thay đổi cuộc sống của hai người lính này…mãi mãi.

“Nhiệm vụ không được phép thất bại, đã có quá nhiều thương vong, mất mát rồi.”

“Rõ !”

Đó là một ngày đẹp trời lộng gió mùa thu nhưng người nam đang lăm lăm khẩu súng trong người cũng thấy là có gì đó rất bất an.

Không phải vì tên sát nhân có thể giết cả chục mạng người vì cuồng tín, mà có một cái gì đó mà anh chàng vẫn không thể nói lên với người cũng đang có chút lo lắng trước mặt mình.

“Tôi nghĩ…tôi vừa khám phá ra thứ mà có lẽ tôi không nên thấy.”

“Mục tiêu sao ? Vẫn chưa có gì đổi thay mà.”

“Đồ mù…bạn trai tôi…đang hôn một đứa con gái khác.”

(Giọng của cổ khác quá đi…đâu có bao giờ rưng rưng như giờ đâu.)

Người trước mặt anh là nữ nhưng đang giả nam và có vẻ đôi mắt đang mất tập trung vào nhiệm vụ đó đã thu hút đôi mắt xanh lá nhìn sang theo.

(Từ từ…Lily…Lily đang ở đó sao ?!)

“Bạn gái…của anh…”

“Bắt lấy hắn !”

Ném cái áo khoác mạnh ra đằng sau mà người nam đã nhanh chóng gạt khóa an toàn xuống mà chĩa súng về kẻ đã yên vị cùng tờ báo cạnh cặp đôi còn bàng hoàng vì tiếng hét phát động cuộc bắt giữ của anh ta.

“Giơ tay lên !”

(Đừng có chen…)

Tiếng súng vang lên, không gian vốn trầm ấm của quán cà phê đã bị phá hủy. Người thì chạy, người cố nấp xuống dưới bàn để tránh đạn lạc dính phải mình.

“Mei ! Bỏ súng xuống !”

Khi mục tiêu đã mất khả năng phản kháng thì người vừa đá cây súng khỏi tay của nghi phạm đã giật cây súng từ tay của đồng đội đang ngắm về phía của cặp đôi chỉ vừa đứng lên.

“Đừng biến mình thành nghi phạm…đồ mù.”

“Tao xứng đáng bị thế à ?! Mày vì con nhỏ chết bầm đó mà phản bội tao !”

“Stepan ! Đưa con tin đi !”

“Buông ra ! Đồ ngu…anh cũng bị phản bội mà còn trơ mặt ra đó nữa à ?!”

Vì phát đạn dính vào bụng nên mục tiêu vẫn sống còn vật chứng là khẩu súng được điều chỉnh thành tiểu liên và một trái lựu đạn.

“Đưa đồng chí Mei đi luôn đi…Krakov ! Phụ tôi sơ cứu !”

(Chui rúc như chuột…hèn mọn.)

Liếc cái nhìn căm phẫn về phía của hai kẻ đang co ro bên góc phố, người lính chỉ đặt súng xuống, biểu thị là anh sẽ không nói gì thêm.

“Bạn gái của anh đang…đi với ai thế ?”

“Bồ mới của nó ! Lo cái gì ? Đưa kẹp đây coi.”

Tên sát nhân đang ú ớ cái gì đó thì người lính lườm hắn đến xanh mặt luôn.

“Hên là tôi bật bắn bán tự động, không là nó về với diêm vương rồi.”

“Đứng lên !”

Khi lực lượng cảnh sát khóa tay hắn lại thì cô gái đang nép vào gã vốn che chắn cho người phía sau bỗng nhanh bước đến.

“Ivan…”

“Sai người rồi…”

Chưa kịp để sự phản hồi bắt đầu thì anh chàng đã đánh mắt sang người lính vừa đưa cái mũ kính chiến thuật ra.

“Cảm ơn…đưa đối tượng đi.”

“Rõ !”

“Đội trưởng…đội trưởng !”

(Trời ạ…cô ấy mất máu đến mức ngã khụy luôn rồi.)

“Đừng đồn…cho bất kỳ ai…cứ mặc cho tôi chết đi.”

“Nói họ là đưa đồng chí ấy đến bệnh viện kiểm tra xem sao đi.”

“Rõ.”

Anh lính vội chạy về phía xe bọc thép số 091 còn hai người lính ở lại, một người nhìn chằm chằm người còn lại vì anh tỏ ra chẳng có gì đáng bận tâm.

“Khổ ghê…tự nhiên lại gặp Mei ở đó, để anh giải quyết cho…con nhỏ đó tin anh lắm.”

Cặp đôi kia tưởng như bị dọa sợ bởi sự xuất hiện của hai người mà không muốn thấy họ đi với nhau nhất hôm vừa rồi lại tay trong tay đi từ một quán ăn ra buổi tối của những ngày cuối thu.

“Nếu con khờ đó không chịu…thì anh sẽ gào vào mặt nó vì dám đi cạnh thằng khờ của em…chịu không ? Anh mới…thăm thú xem nó đã ổn chưa…coi bộ liệt rồi.”

“Được chứ…cứ làm những gì mà anh có thể đi…em đợi.”

“Nhớ đó…còn em thì sao ? Tên lính quèn đó thì em có thể tát hắn…phải thật mạnh đó, không nghe lời thì biến…vậy thôi.”

“Chú em…cũng…khá đó…ác thế mà cũng nghĩ ra.”

“Ê…ông già…ăn nói cho cẩn thận nha…tôi có thể bẻ hai cái răng cửa của ông trong phút mốt đó.”

“Xem mày dám không đã.”

(Đừng tưởng lính bắn tỉa là hạng xoàng trong cận chiến tay không, nhãi con.)

“Jame…anh đã đi đâu thế ?”

“Mới đi thăm vợ bầu…giờ tôi phải về đơn vị.”

“Cho…bọn em…điếu hay hai điếu cũng được.”

Anh ta nhẹ cóc đầu hai người đang tụ tập quanh anh ta.

(Hối lộ một tí cũng chả chết ai.)

“Có ai hỏi là ông già này ra ngoài vì cái gì nhớ nói điều tương tự đó.”

“Ông già gì ? Anh mới có 40…còn đang làm lính bắn tỉa hạng nặng nữa.”

“Ai nói anh già…tụi này xúc ngay.”

“Nhớ mõm đó nha.”

Đối với nhiều người, bị phản bội bởi người mình không ngờ đến thì phải ra tay hoặc chí ít cũng phải lên máu mà tung lời mắng nhiếc đay nghiến đến địa ngục cũng không tha thì cũng sẽ có người như bị tiêm một con virus vậy, nó sẽ ngấm vào và có nguy cơ phá hủy người đó luôn.

“Không có buồn, giống như một thử thách vậy thôi…anh phải kiếm được một người tương xứng với anh đi đến cuối cuộc đời.”

“Chắc tôi…không có cái bản lĩnh đó…chắc đồng chí…ờm Mei sẽ có đó…với cảm ơn mọi người…tôi đi ngủ đây.”

“Lần đầu tôi thấy đội trưởng nhẹ giọng đi khi nói về đội trưởng của đội 91 á.”

“Không suy đoán tùm lum…anh phải rõ như này…kể cả anh có như nước với ai đó là lửa thì khi có một chuyện gì đó…anh sẽ bị họ đun chín thôi.”

“Cái lý luận của ông bác…lạ ghê.”

Người lính với bộ râu rậm chỉ khẽ vỗ vai anh chàng nom nhỏ con và tuổi hơn mình.

“Nếu như anh bị phản bội mà được như đội trưởng nhà mình…thì tôi sẽ khao anh một chầu cơm rang với bia đó.”

“Thật chứ ?”

“Kiếm bạn gái rồi nói chuyện tiếp…được chưa ?”

Jame là thành viên mới của đội, cũng là đội phó nên anh chàng trung niên ấy đã được dịp hiểu hơn về đội trưởng của mình, từ sở thích đến tính cách nhưng đây cũng là lần đầu mà anh thấy thứ cảm xúc điềm tĩnh đến rợn người của Ivan.

Chương 2: Lửa và nước của quân khu

“Cô có bị vấn đề hay không mà xài luôn đồ thật thế ?!”

“Krakov…Krakov…mọi chuyện sẽ ổn thôi…đội trưởng đang ‘đòi công lý’ cho anh kìa.”

Anh chàng xấu số đang được hai đội sốc lại tâm lý sau khi trái lựu đạn được cài một cách…có chủ ý lên mình được gỡ ra.

“Phải để lính của anh biết mùi của chiến trận là gì chứ ! Lúc nào cũng chỉ dùng đồ giả thôi à ?!”

“Đội của cô được điều động bao lần mà đòi dạy cho đội này ra đánh nhau với chả đồ thật ?!”

“Can họ ra…nhanh lên !”

Từ phòng chiến thuật đến phòng chỉ huy thì thái độ lẫn hành động nhấp ngụm trà xong, với chất giọng tò mò gọi cho một nhóm khác lao ra “vùng chiến sự” thì đủ để hiểu là bọn họ đã có kinh nghiệm đối mặt với mấy chuyện như này rồi.

“Súng còn phải dùng loại dã chiến mà lựu đạn là loại văng mảnh thì giết người à ?!”

“Lần nào cũng thế…để hai đội họ tập trận thì y như rằng…”

“Tưởng là bên chuẩn bị cho tập trận mà làm cao lắm ấy…chút nữa là tan xác cả lũ rồi !”

“Mọi người ạ…tôi với đội phó kia…mà không phát hiện ra lựu đạn cài trong người của con tin là thật thì…Krakov bên đội mình tan tành rồi.”

Khác với trong phòng chỉ huy thì bên ngoài, đội viên của hai bên đang hóng hớt như phim vậy, có vẻ họ quen với việc này đến nỗi mà cả còn vác cả ghế đến mà.

“Có ai muốn làm đội phó thay tôi không ? Chứ…tôi cản đội trưởng bên mình…không được.”

“Stepan…anh đã thay Aksel và anh ta thay tôi làm đội phó, đừng chuyển nữa.”

(Khổ…cái đội có 15 người mà thay hết 3 đời đội phó rồi.)

“Tôi đói !”

“Đợi một tẹo nữa thôi…”

“Anh phải xem cách chức đồng chí Mei đi ! Chút nữa có người tử vong rồi đó !”

(Chốc nữa mà có đấm bốc thì mình sẽ làm cái bao cát nếu họ sức đầu mẻ trán thôi.)

“Thôi thôi, đi ăn…đi ăn thôi…đánh đấm để sau.”

“Tôi phải dạy cho tên đó một trận !”

“Buông tôi ra !”

Tại sao mà họ không “có chỗ cất đồ” mà lại diện luôn khiên với súng điện là vì lỡ cả hai điên lên mà đấm người thì “trấn áp” tại chỗ luôn.

Một điều lạ ở đây khi đội trưởng thì sẽ như chó với mèo còn cả hai đội là…anh em “một nhà” (Nhà thương ấy).

“Nên tôi thề là nếu đàn bà con gái biến mất hết mà tôi bị ép cưới á…thì đây.”

Lúc mà Ivan rút cây súng lục ra thì cả đội ngay lập tức ghì luôn đội trưởng của họ xuống đất.

“Nhắc đến đã phát bực…bọn nhát cáy !”

“Nào nào nào ! Thôi…tại tôi…tại tôi…tôi nói là bọn họ nên…”

Khi cái nhìn rợn người kia đã chậm rãi ngước lên thì tính mạng của anh ta chắc chắn khó đảm bảo rồi.

“Ivan ! Tôi đang không an toàn…xin anh đó…cứu lấy tôi…”

Người lính bấu chặt vào Ivan mới đi uống ngụm nước.

“Đội trưởng !”

“Tay ra ! Tôi phải cho cái gã đó một trận…”

(Cái nhìn đó…là sao ?)

“Ở đây có camera…đồng chí Mei ạ…đừng để tôi phải làm văn bản lên cấp trên !”

Gằn giọng một cái thì cơ bản…ai về nhà nấy rồi.

“Không làm đội viên của cổ thì về làm đội viên của tôi cũng được.”

Nó như là “phao cứu sinh” cho người lính đang tìm kiếm sự “cứu rỗi”.

Đến cả khi làm nhiệm vụ chung đầu tiên thì…

“Tôi đề nghị được làm nhánh xung kích…để nhánh của đội 91 làm nhánh trinh sát.”

“Không…tôi cần hai người có kinh nghiệm nhất lo việc đó…”

Như hai bên chiến tuyến vậy, còn chưa “đình chiến” thì sắp leo thang nữa rồi đấy.

“Bây giờ này, vì đối tượng rất nguy hiểm nên hai đội phải…tôi nhấn mạnh là PHẢI đi với nhau.”

“Đừng có mà ngán chân tôi đó.”

“Không dám đâu…lát ngã đập mặt thì cứu cô trước nhá.”

“Sẽ không có cái tương lai nào hai cái kẻ đó bắt tay nhau một cái đâu.”

“Đồng chí Trung tướng khỏi lo…vậy là còn đỡ chứ như tuần trước thì nguyên đội chống bạo động chắc chưa lại nữa.”

Ivan có thể ban đầu nghĩ là người được dìu đi sau khi bắt giữ thành công còn sốc do bị phản bội nhưng anh lại để ý đến vệt máu trên cái áo phông trắng mà rõ tại sao Mei lại ngất bất thình lình như thế.

“Nè…đội phó Stepan ơi…có thể…hỏi đồng chí…Ivan đến gặp tôi được không ?”

Đáp lại chỉ là cái còng tay được đưa ra kèm tiếng thở dài ngao ngán.

“Tôi e là cô…phải đeo cái này…và…Ivan cũng sẽ phải đeo…chứ không thì đấm nhau như chơi đó.”

“Phiền quá đi…gọi anh ta đến đây.”

“Thế là lính của tôi…gây chuyện sao ?”

“Đúng…vì theo như nhân chứng nói thì người đánh anh ta mang hình xăm của chiến trường Stamka.”

“Vậy…làm sao lính của tôi có thể ra đến tận nơi đó trong khi đó là trung tâm thành phố ?”

Quân khu nằm ở ngoại ô và hôm báo cáo cho cảnh sát là thứ 5, đội của họ sẽ gác đêm nên chuyện đó sẽ không thể xảy ra được.

“Và người duy nhất có cái hình xăm đó đã về phép nên chúng tôi không thể là liên can.”

(Gã Jame đâu rồi nhỉ ?)

“Jame có đây không ?”

“Báo cáo ! Có !”

Người đàn ông trung niên có chút khó hiểu bước ra khỏi vị trí bắn tỉa.

“Được rồi…mời anh ra đây.”

Thấy vẻ mặt trầm trọng của đội trưởng thì anh lính bắn tỉa đã hiểu có chuyện gì nhưng anh cũng im lặng mà đi vào phòng làm việc của đội trưởng mình.

“Thăm vợ bị ốm…rồi tiện…đưa luôn người ta vào viện, trồng hai cái răng…anh cũng…được phết đấy.”

“Vậy…tôi đi đầu thú…tạm giam 3 hôm rồi chắc giáng chức…nhưng nó cũng gây chuyện…”

“Không nói gì nữa…giờ…tôi đã lo hết mọi chuyện rồi…nhưng…vẫn kỷ luật anh, 7 cây số với đủ quân trang !”

“Rõ !”

(Làm theo bản năng thì nát thôi…hên là tối với cái gu ăn mặc của anh ta…giấu được mặt.)

“Tôi nghe…đang trong giờ hành chính…giờ tôi mà mang cái mặt tôi đến đó thì để cho tôi một giường…nghe chưa ?”

“Cái tên hống hách kiêu căng…để coi…bà mà ra viện là mày chết…”

Anh lính chỉ biết xanh mặt mà nhìn đội trưởng của mình đang sắp bẻ gãy cái còng tay.

(Mình làm đúng trách nhiệm rồi.)

Chương 3: Thay ca trực

“Nhanh chân lên ! Anh còn 4 cây nữa !”

Vì cái trang bị “khác người” của Jame mà anh được thương cho còn 7 cây chứ người thường là 15 cây là nhẹ.

“Đội trưởng…tôi…”

“Một lần nữa xem…tôi cho anh chạy mất xác !”

“Nhưng nó…là đứa cướp người yêu…”

“Nín…anh không hiểu những gì mà đám nhóc bọn tôi đang trải qua…anh thì yêu rồi cưới…tôi mọc mấy cái sừng rồi !”

(Dù có 100 lựa chọn thì mình vẫn làm…cái thằng nhãi ôn đó còn dám khệnh khạng đến thăm thì Mei phải hiền đến mức nào mới không xé xác nó chứ.)

Jame có chút im lặng nhưng không phải là hối lỗi mà anh ta còn một câu chuyện mà “ông bác của đội” muốn cân nhắc để kể.

“Thật ra…tôi hiểu…những gì đã không thuộc về mình thì…nó sẽ mãi mãi như thế nhưng…trước khi trách ông già này thì…hãy nghe cái này.”

Jame vừa chạy, vừa thở hồng hộc nhưng vẫn gắng kể hết những gì mà anh nghe được khi chuẩn bị rời bệnh viện và theo hai người đó.

“Bọn đốn mạt…dừng ở đây đi…trở về nghỉ ngơi mà…nếu anh có ghi âm…”

Như gãi đúng chỗ ngứa, Jame tỉnh bơ rút cái điện thoại. Nhập mật khẩu rồi để cho đội trưởng mình nghe.

“Tôi nghĩ nếu để bọn xấu nhởn nhơ sẽ không phải là đội trưởng của chúng tôi nên nếu được…và tốt nhất, cho tụi nó bẽ mặt chứ đúng là hành vi của tôi còn phải phạt nhiều hơn nữa cơ.”

“Hay tôi kêu…đội viên khác vào thay nha ?”

“Bảo…Ivan…đến đi mà.”

“Đùa chứ…cô bị vấn đề hay gì mà cứ muốn đấm bốc thế ? Tôi đặt lịch rồi ! Xong thì tẩn nhau cho đã.”

“Anh ta cũng bị như tôi mà…chỉ là…muốn kiếm một chút đồng cảm thôi…chứ đánh cũng phải đánh.”

Stepan chỉ nheo mắt lại mà nhìn Mei đang khổ sở nằm trên giường vì đến tuần sau cô mới được về lại đơn vị.

“Ivan…mới bị cắm một…tôi bị cắm hai nè bà nội !”

“Thì mặc anh ! Anh sắp kết hôn rồi còn gì ?!”

Thấy Mei lại quay mặt về phía bên kia, Stepan vẫn đang rất chấm hỏi việc đội trưởng của mình lại định làm gì.

“Ivan à…anh hãy cứu lấy tôi ! Cổ không cho tôi về !”

“Nhưng tôi không muốn đánh người bệnh…”

“Giờ…đi…tôi…cần Trung úy đến đây…cuối tuần tôi bao cho một chầu bột chiên…thật nhiều dưa chua và…”

“Rồi…được rồi…tối nay cũng chẳng phải ca trực nên tôi sẽ đi xin.”

(Lạy Chúa…cũng được đi ngủ rồi.)

“Cho tôi hỏi lại này…anh định làm cái gì với cách ăn mặc hay…thời trang của mình đây ?”

“Tôi chỉ hy vọng là nếu không thấy mặt thì ai đó sẽ không thăng từ bệnh binh lên bại binh thôi.”

“Vác theo Jame nữa…để đưa Stepan về.”

Ý của viên tướng thì Ivan hiểu, anh ta chỉ muốn “tối đa hóa” thời gian mà Jame được chăm sóc vợ của ông đang mang thai đứa thứ 2.

“Rồi tôi sẽ ở lại với đồng chí…Mei cả đêm ?”

“Nguyện vọng của người ta…hãy ra dáng đàn ông đi nào…thật ra tôi sẽ nói với bộ phận quân y nếu anh muốn rời đi…vì tôi biết anh sẽ không muốn bị thăng từ binh sĩ lên tù binh đâu.”

“Được rồi…Jame…bước vào đây.”

“Có tôi !”

“Anh có còn sức đạp phanh không ?”

“Báo cáo ! Chưa rõ !”

(Còn chưa rõ nữa.)

“Nghe tôi đây…khi tôi bước vào…có tiếng hét đòi mạng thì lo mà vô cứu…nhá ?”

“Vâng…ông đội của tôi.”

Ivan mặc nguyên bộ đồ đen có cả giáp và súng điện, đeo một cái mặt nạ vải che hết mặt chỉ chừa hai con mắt còn mũ đội nón Beret, đen từ đầu đến chân.

“Có cần nghiêm trọng thế không ?”

“Như Hegel nhà mình nói…nhớ đó.”

“Ôi…Chúa ơi…con được…”

Jame quắc mắt lên vì Stepan mà gào lên để phiền người khác thì xác định anh ta khỏi ngủ.

“Mục tiêu ngủ chưa ?”

“R…rồi…mà đừng…”

“Tôi không điên mà đấm ai đó lúc ngủ…huống chi đó là con gái.”

(Ai đó đang đi đến.)

“Nào…nào…lính của anh còn chưa đền viện phí…”

“Ngậm cái mồm thối của mày vào trước khi cả hàm đi, con trai.”

“Jame…”

Ivan lại phải khổ sở can nên Jame mới không làm thêm một quyền nữa.

“Giờ này…mày…tao sẽ không nói nhiều vì mày đừng nghĩ mấy cái trò vặt của mày bọn tao sẽ chịu…còn Jame…vợ anh ở tầng trên.”

“Nói chứ…con Mei đó mạnh bạo lắm nên…làm chồng nó…coi chừng chết vì kiệt sức nha.”

Nếu giờ mà ở ngoài đường thì Ivan ước gì anh đập cho hắn gập đôi tay thì thôi nhưng giờ, anh vẫn trưng con mắt vô cảm của mình ra.

(Vô liêm sỉ đến mức nào mới dám xách mặt đến đây chứ ?)

“Jame…tôi mách cho anh cái này…cuối tuần chỉ cần trùm kỷ một tí nữa thì gây án cũng chẳng ai hay đâu.”

“Đã hiểu.”

(Nói vậy thôi chứ có chuyện là mình gánh hết.)

“Mời anh…chúng tôi không có thì giờ để quan tâm những điều mà anh định đem ra để bôi xấu đồng đội của bọn này.”

Stepan có thể là số ít khi vẫn có thể tỏ ra lịch sự khi đưa tay mời gã trong mắt của Jame hay Ivan rất “gợi đòn”.

(Thế là còn nhẹ…)

Nhìn theo dáng đi có chút vất vả của gã mà Ivan vẫn chẳng nói gì.

“Đừng làm khổ tôi nữa nha.”

“Rõ.”

Nhưng Jame vẫn đứng đó, ánh mắt của anh ta có chút miễn cưỡng, chờ đội trưởng của mình nhẹ mở cái cửa phòng bệnh ra.

“Nhìn cái gì ?”

“Không có ai…đòi mạng…đã xong nhiệm vụ.”

(Thật là…)

Jame, sau khi không nghe bất kỳ động tĩnh gì, anh mới thong thả huýt sáo bước đi lên cầu thang.

(Mình có bị điên hay không mà cái tên đó đã ở đây rồi ?!)

(May là mình đã mang theo chút gì đó để làm.)

‘Ivan, hãy nghe em giải thích…’

Một cái mục tin nhắn vừa hiện lên thì ngón tay có chút run rẩy của người lính đã vội gạc nó đi.

“Đến như này mà còn nói năng gì nữa ?”

‘Đây không phải lần đầu tiên, tôi để ý rất nhiều rồi nên ta đều hiểu là mình nên làm gì.’

Chưa kịp để tin nhắn kia đập vào mắt mình thì Ivan đã tắt thông báo luôn.

“Có phiền…nếu tôi vẫn ở đây không ? Đồng chí Mei ?”

(Sao cái gã này biết mình còn thức ?!)

Thấy mình chẳng được hồi đáp thì Ivan chỉ chậm rãi đứng lên rồi cất bước đến chỗ người vẫn còn đang ngơ ngác chẳng biết nên làm gì.

“Cô có còn sốt không ?”

“Đã nói là đừng ngáng chân tôi mà.”

“Công của cô tất…tôi sẽ chờ đến khi nào cô khỏe rồi mới cãi nhau được.”

(Đồ tồi…người ta bị vậy mà còn nghĩ đến chuyện cãi nhau nữa.)

“Alo ?”

“Ivan ! Làm ơn…”

“Xin thứ lỗi…người cầm máy là Stepan…vui lòng đừng gọi lúc này nữa.”

Mei cũng phải sốc với cái cách trả lời của Ivan vẫn điềm nhiên như không mà ngồi xuống ghế.

“Đã phản bội rồi còn mạnh miệng…với…tôi nghĩ cô nên vứt cái thằng nhãi ranh kia đi…nãy chắc cô cũng nghe và ngay sau khi cô khỏi bệnh, tôi sẽ phải bảo Stepan giữ cô lại trước khi cô ngã gục vì sốc đó.”

Con người ấy vẫn dùng chất giọng có chút gắng gượng làm cho không gian trở nên u ám và hơi khó gần hơn.

“Anh cũng có khác gì đâu ? Nó…người…đã cặp kè cùng gã…là người yêu anh đó.”

“Cũ rồi…như cô đã thấy…tôi…không…nghĩ là đến lúc này đã là lần thứ 4 mà cổ xin thứ lỗi…tôi…cạn luôn cảm xúc rồi.”

Đôi mắt ấy đã ngập trong nước mắt, Ivan giải quyết bằng cách đứng lên và nhẹ bước đi ra ngoài.

“Xin thứ lỗi…”

(Hắn cũng biết khóc…cũng không vô tâm như mình nghĩ…đơn thuần…hắn cũng…như mình về khía cạnh này thôi…chỉ là…hắn không để lộ ra ngoài.)

Nhưng cô gái cũng chẳng khá hơn là bao khi nước mắt vẫn lăn dài trên khóe mi của cô và đôi tay bấu chặt vào tấm trải giường với sự đau lòng không khác gì Ivan.

Download MangaToon APP on App Store and Google Play

novel PDF download
NovelToon
Step Into A Different WORLD!
Download MangaToon APP on App Store and Google Play