[RhyCap] Gặp Gỡ Đêm Hoang Vỡ
Chương 1
Tiếng gió rít qua mặt sông, mang theo cái lạnh của đêm cuối đông.
Thành phố về khuya, ánh đèn đường hắt xuống dòng nước đen kịt, phản chiếu một bóng người gầy gò, đứng lặng trên thành cầu.
Hoàng Đức Duy xiết chặt hai bàn tay, những ngón tay lạnh buốt run rẩy.
Ánh mắt cậu trống rỗng, không còn tiêu cự, như thể đã không còn gì níu giữ cậu lại với thế giới này.
???
Cậu định nhảy xuống à?
Giọng nói trầm thấp vang lên giữa màn đêm tĩnh lặng.
Hoàng Đức Duy
[giật mình, quay lại]
Dưới ánh đèn mờ ảo, một người đàn ông cao lớn đứng cách cậu vài bước.
Đôi mắt anh ta bình thản nhưng sâu thẳm, mang theo một sự tĩnh lặng kỳ lạ.
Hoàng Đức Duy
[khẽ hỏi, giọng khản đặc]
???
Nhưng nếu cậu cần ai đó để nói chuyện, tôi có thể nghe.
Hoàng Đức Duy
[cười khẽ, một nụ cười đầy chế giễu]
Hoàng Đức Duy
Nghe rồi thì sao?
Hoàng Đức Duy
Anh có thể thay đổi được gì không?
Người đàn ông im lặng, chỉ nhìn cậu thật lâu.
Khoảnh khắc đó kéo dài như vô tận.
Cuối cùng, Duy thở dài, lùi lại một bước.
Hoàng Đức Duy
Tôi… không có nơi nào để đi cả.
???
[nhẹ nhàng đưa tay về phía cậu]
Tối nay, Quang Anh không nghĩ mình sẽ đưa một kẻ lạ mặt về nhà.
Nhưng ánh mắt Duy lúc đó… quá cô đơn.
Anh không hỏi cậu vì sao lại ở đó, không ép buộc cậu nói về quá khứ.
Anh chỉ đưa cho cậu một chiếc khăn bông và một bộ quần áo sạch.
???
Nếu muốn ở lại một đêm, cứ tự nhiên.
Hoàng Đức Duy
[nắm lấy chiếc khăn, ngập ngừng]
Hoàng Đức Duy
Tại sao anh giúp tôi?
???
[nhìn cậu, ánh mắt dịu dàng mà xa cách]
???
Vì tôi không muốn sáng mai đọc tin tức về một xác người trôi sông.
Một giây sau, cậu bật cười.
Lần đầu tiên sau bao lâu, cậu cảm thấy mình vẫn còn là một con người.
Chương 2
Đêm hôm đó, Duy ngủ một giấc dài, không mộng mị.
Khi tỉnh dậy, cậu cảm thấy xa lạ với ánh sáng hắt vào từ ô cửa sổ.
Một căn phòng nhỏ, gọn gàng, có mùi hương nhẹ của gỗ và tinh dầu bạc hà.
Duy kéo chăn ra, cơ thể cậu vẫn ê ẩm sau những trận đòn cũ, nhưng ít nhất đêm qua cậu đã có một nơi để ngủ.
Cậu chậm rãi bước ra ngoài.
Trong căn bếp nhỏ, Quang Anh đang pha cà phê.
Anh mặc một chiếc áo len đơn giản, đôi tay thon dài cầm lấy tách sứ trắng, dáng vẻ bình thản như thể đây là một buổi sáng bình thường.
Hoàng Đức Duy
[ngập ngừng]
Quang Anh quay đầu lại, đôi mắt vẫn giữ sự trầm lặng như đêm qua.
Nguyễn Quang Anh
Dậy rồi à?
Nguyễn Quang Anh
Cà phê hay trà?
Cậu nhìn người đàn ông trước mặt, rồi nhìn xuống bàn ăn – một phần bánh mì nướng và một cốc sữa.
Hoàng Đức Duy
Tôi không có tiền.
Nguyễn Quang Anh
[nhấp một ngụm cà phê, hờ hững đáp]
Nguyễn Quang Anh
Tôi không cần tiền.
Duy cười khẽ, nhưng trong lòng lại có chút khó chịu.
Cậu không quen với sự tử tế này.
Không ai giúp ai mà không có lý do.
Hoàng Đức Duy
Anh không sợ tôi sẽ ở đây mãi sao?
Nguyễn Quang Anh
Cậu có muốn ở mãi không?
Nguyễn Quang Anh
[hỏi lại, giọng vẫn bình thản]
Cậu không biết phải trả lời thế nào.
Buổi chiều hôm đó, Quang Anh lái xe đến phòng khám, để lại chìa khóa nhà và một tờ giấy nhắn trên bàn.
Nguyễn Quang Anh
📃: Tủ lạnh có đồ ăn. Nếu cậu muốn đi đâu, cứ lấy áo khoác của tôi.
Duy ngồi trên ghế, đọc đi đọc lại dòng chữ ngắn ngủi ấy.
Một cảm giác kỳ lạ len lỏi trong lồng ngực.
Cậu không nhớ đã bao lâu rồi, có người quan tâm đến việc cậu đói hay lạnh.
Khi Quang Anh trở về vào buổi tối, Duy vẫn còn ở đó.
Cậu ngồi trên sô pha, đôi mắt lơ đãng nhìn vào khoảng không.
Cả căn phòng yên tĩnh đến mức anh có thể nghe thấy tiếng thở đều đều của cậu.
Quang Anh đặt túi giấy lên bàn, rồi ngồi xuống đối diện cậu.
Nguyễn Quang Anh
Cậu định ở lại bao lâu?
Hoàng Đức Duy
[siết chặt hai tay, khẽ lắc đầu]
Hoàng Đức Duy
Tôi không biết.
Nguyễn Quang Anh
Cậu có nơi nào khác để đi không?
Quang Anh gật đầu, không hỏi thêm gì nữa.
Sau vài giây im lặng, anh đẩy túi giấy về phía cậu.
Nguyễn Quang Anh
Áo khoác mới.
Nguyễn Quang Anh
Cái cũ của cậu quá mỏng, trời sắp lạnh rồi.
Một chiếc áo khoác dày màu xám tro, đơn giản nhưng ấm áp.
Hoàng Đức Duy
[cười nhạt, nhưng giọng nói có chút run rẩy]
Hoàng Đức Duy
Anh tốt với tôi như vậy làm gì?
Nguyễn Quang Anh
[dựa lưng vào ghế, ánh mắt chạm vào Duy thật sâu]
Nguyễn Quang Anh
Vì tôi muốn cậu sống.
Chương 3
Quang Anh không phải là người nhiều lời.
Anh có thể dành hàng giờ ngồi im lặng, đọc sách hay làm việc mà không cần một cuộc trò chuyện nào.
Nhưng từ khi Duy xuất hiện, sự im lặng ấy dần trở thành một khoảng lặng đầy ý nghĩa.
Cậu không nói khi nào sẽ rời đi, và Quang Anh cũng không hỏi.
Mỗi ngày, Quang Anh đi làm từ sáng sớm và trở về khi trời đã tối.
Ban đầu, Duy chỉ ở lì trong nhà, nhưng rồi cậu bắt đầu dọn dẹp, nấu nướng, tìm những việc nhỏ nhặt để làm.
Có một lần, Quang Anh trở về và thấy căn hộ ngập tràn mùi thơm của canh nóng.
Duy đứng bên bếp, mặc một chiếc áo len rộng của anh, tay cầm muôi khuấy nhẹ.
Nguyễn Quang Anh
[chậm rãi bước đến]
Nguyễn Quang Anh
Cậu biết nấu ăn?
Hoàng Đức Duy
Hồi nhỏ mẹ tôi hay nấu món này.
Quang Anh không hỏi thêm.
Anh chỉ kéo ghế ngồi xuống, im lặng chờ đợi.
Hoàng Đức Duy
[múc canh ra bát, đặt trước mặt anh]
Hoàng Đức Duy
Không ngon thì đừng nói nhé.
Hương vị dịu nhẹ, hơi ngọt.
Không quá xuất sắc, nhưng có một chút gì đó rất ấm áp.
Nguyễn Quang Anh
[gật đầu]
Duy nhìn anh thật lâu, rồi nở một nụ cười.
Lần đầu tiên, cậu cảm thấy mình thuộc về một nơi nào đó.
Đêm hôm đó, Duy giật mình tỉnh giấc vì một cơn ác mộng.
Trong bóng tối, cậu thở gấp, trán lấm tấm mồ hôi.
Những hình ảnh chồng chéo trong tâm trí – đôi mắt giận dữ của cha cậu, tiếng chửi rủa, những cú đánh dã man.
Bàn tay cậu vô thức ôm lấy cánh tay trái, nơi vẫn còn một vết sẹo dài.
Giọng Quang Anh vang lên, trầm ổn như kéo cậu ra khỏi vực sâu.
Duy quay đầu, thấy anh đang đứng trước cửa phòng.
Hoàng Đức Duy
Anh… chưa ngủ sao?
Hoàng Đức Duy
[giọng khàn đặc]
Nguyễn Quang Anh
[chậm rãi bước vào, ngồi xuống mép giường]
Nguyễn Quang Anh
Cậu mơ thấy gì?
Cậu nhìn xuống bàn tay mình, rồi khẽ cười, nhưng nụ cười ấy chẳng có chút ấm áp nào.
Hoàng Đức Duy
Những thứ cũ rích thôi.
Anh đã gặp nhiều bệnh nhân như Duy – những người mang trên mình vết thương tinh thần không thể lành.
Nguyễn Quang Anh
Cậu có thể nói ra nếu muốn.
Duy nhắm mắt, dựa lưng vào tường.
Một lúc lâu sau, cậu mới lên tiếng.
Hoàng Đức Duy
Hồi nhỏ, tôi từng có một gia đình khá giả.
Hoàng Đức Duy
[giọng nhẹ như gió thoảng]
Hoàng Đức Duy
Nhưng rồi cha tôi nợ nần chồng chất.
Hoàng Đức Duy
Ông ta bắt đầu uống rượu, đánh đập tôi và mẹ.
Hoàng Đức Duy
Đến một ngày, họ bỏ trốn, để lại tôi với một món nợ không bao giờ trả hết.
Quang Anh nghe mà không ngắt lời.
Hoàng Đức Duy
[bật cười, nhưng mắt lại hoe đỏ]
Hoàng Đức Duy
Anh có biết cái cảm giác bị rượt đuổi mỗi ngày không?
Hoàng Đức Duy
Không dám ăn no, không dám ngủ nhiều, vì bất cứ lúc nào cũng có thể bị bắt.
Hoàng Đức Duy
[đưa tay lên che mắt, giọng run rẩy]
Hoàng Đức Duy
Tôi mệt lắm…
Quang Anh nhìn Duy thật lâu.
Rồi, rất chậm rãi, anh đưa tay ra.
Lúc bàn tay ấm áp của anh đặt lên vai Duy, cậu hơi giật mình.
Nguyễn Quang Anh
Anh sẽ không làm đau em đâu.
Duy ngẩng lên, ánh mắt dao động.
Một giây, hai giây… rồi cậu khẽ gật đầu.
Đêm đó, Duy ngủ yên trong căn phòng của Quang Anh, không còn ác mộng.
Download MangaToon APP on App Store and Google Play