Tiếng Việt
NovelToon NovelToon

[Wanlumi]"When The Energy Source Has Dissipated..."

Chương 1: Đóa Hoa Không Chờ Đợi

Sumeru lại bước vào mùa lễ hội, những con phố phủ kín ánh đèn lung linh, hương thơm của thức ăn hòa vào làn gió ấm áp.. ..
Tiếng cười đùa của những học giả trẻ tuổi, những vũ công duyên dáng xoay tròn trong nhịp điệu cổ xưa.. ..
Thành phố dường như chưa từng thay đổi—chỉ có một người vẫn lặng lẽ đứng trên tầng thượng của một tòa tháp cao, ánh mắt hắn dõi về khoảng trời xa xăm.. ..
Lumine không ở đây.. .
Wanderer không chờ đợi nàng.. .
Hắn tự nhủ như vậy.. .
Nhưng bước chân hắn vẫn vô thức hướng về những nơi nàng từng đặt chân.. .
Hắn vẫn nhớ, lần cuối cùng nàng rời đi, nàng đã quay lưng rất nhanh, như thể sợ rằng nếu dừng lại lâu hơn một chút, sẽ có điều gì đó níu giữ nàng lại.. ..
Lumine
Lumine
“Nếu có dịp, ta sẽ quay lại.. .”
Wanderer
Wanderer
"..."
Lời hứa đó rất nhẹ, như gió, như mây. ...
Nhưng đối với một kẻ không có trái tim như hắn, đó là sợi dây duy nhất giữ hắn ở lại nơi này..
======
Hắn nhận ra cơ thể mình ngày càng yếu đi.. .
Cảm giác như thể.. .
Nguồn năng lượng dần cạn kiệt, nhưng hắn không nói với ai cả.. .
Hắn vốn không có trái tim.. ..
Nhưng nếu có, vậy thì có lẽ nó sắp ngừng đập.. ..
========
Lần đầu tiên hắn nhận ra điều này, là vào một ngày trời mưa nhẹ.. .
Khi đứng dưới mái hiên của một quán trà, nhìn những hạt mưa rơi trên phiến lá, hắn chợt cảm thấy một cơn choáng váng ngắn ngủi.. ..
Một cảm giác rất lạ—hư vô, nhưng cũng nặng nề, như thể từng phần trong cơ thể hắn đang tan rã.. .
Ban đầu, hắn nghĩ chỉ là một cơn mệt mỏi thoáng qua. . .
Nhưng những ngày sau đó, hắn cảm thấy nó rõ rệt hơn.. .
Mỗi lần bước đi, hắn cảm giác như có điều gì đó đang bị rút đi khỏi cơ thể mình, từng chút một.. .
Hắn không sợ hãi.. .
Chỉ là… .có một điều khiến hắn khó chịu.. ..
Nếu hắn thực sự biến mất—nếu cái cơ thể không có trái tim này cuối cùng cũng tan biến vào cát bụi—thì liệu có ai nhận ra không?
Có ai sẽ đứng trước tòa tháp này, nhìn lên, rồi bất giác nhớ đến hắn?
Có ai sẽ tìm kiếm hắn, như cách hắn đã luôn dõi theo một người?
=======
Nahida
Nahida
“Ngươi trông có vẻ không khỏe.. ..”
Wanderer quay đầu lại.. .
Đó là Nahida.. .
Vị Tiểu Thảo Thần nhỏ bé nhìn hắn bằng đôi mắt đầy thấu hiểu.. .
Hắn mỉm cười, một nụ cười nhàn nhạt, chẳng mang theo chút cảm xúc nào.. ..
Wanderer
Wanderer
“Ta vẫn ổn. ..”
Nahida nhìn hắn rất lâu. Nàng không hỏi thêm gì nữa, chỉ khẽ thở dài.. ..
Nahida
Nahida
“Lễ hội năm nay chắc sẽ vui lắm. ...”
Nàng nhẹ giọng nói, như thể đang thử gợi lên một cuộc trò chuyện vô thưởng vô phạt.. ..
Nahida
Nahida
“Ngươi sẽ tham gia chứ?”
Hắn định nói “không” nhưng rồi lại im lặng.. ..
Bởi vì… .
Nếu hắn nói không, nếu hắn lại quay lưng bước đi như mọi khi, thì liệu 'nàng' có đến?
Liệu nàng có bất ngờ xuất hiện giữa đám đông, giống như những lần trước?
Có lẽ nàng sẽ không đến.. .
Nhưng nếu nàng đến mà không thấy hắn thì sao?
Hắn không thể bỏ lỡ cơ hội ấy.. ..
==========
Đêm lễ hội, bầu trời Sumeru rực rỡ với muôn vàn ánh đèn.. ..
Wanderer khoanh tay đứng tựa vào một bức tường đá, lặng lẽ quan sát dòng người tấp nập.. ..
Mỗi lần có một mái tóc vàng thấp thoáng trong đám đông, tim hắn—nếu hắn có một trái tim—đều lỡ mất một nhịp.. ..
Nhưng hắn chẳng tìm thấy nàng.. ..
Một tiếng thở dài thoát ra khỏi môi hắn.. ..
Đúng vậy, nàng không đến.. .
Wanderer không còn nhớ mình đã quay lại tòa tháp đó như thế nào.. ..
Hắn chỉ nhớ khi hắn ngồi xuống, dưới bầu trời tối đen, cơ thể hắn chợt cảm thấy trống rỗng hơn bao giờ hết.. ..
Những ngón tay hắn chạm lên lồng ngực.. ..
Ở đó không có gì cả.. ..
Không có trái tim, không có nhịp đập.. .
Nhưng tại sao hắn lại cảm thấy đau như vậy?
Hắn cười khẽ.. ..
Thì ra, ngay cả một con rối cũng có thể biết đến cảm giác mất mát. ..
Chỉ là… .người đó mãi mãi sẽ không biết. ...

Chương 2: Lần Cuối Cùng, Nếu Có Thể

==========
Wanderer cứ ngồi như thế thật lâu.. ..
Tiếng ồn ào của lễ hội phía xa dần trở thành những âm thanh mơ hồ, mờ nhạt, như thể chúng tồn tại ở một thế giới hoàn toàn khác.. .
Hắn siết chặt bàn tay, chạm vào lồng ngực rỗng tuếch của mình. ..
Mỗi ngày trôi qua, cơ thể hắn càng trở nên yếu hơn.. ..
Nhưng hắn không nói với ai cả.. ..
Lumine sẽ không đến.. ..
Hắn đã tự nhủ điều đó cả trăm lần, để bản thân không còn hy vọng vô ích.. ..
Nhưng… .
Nhưng khi hắn quay đầu lại, hắn nhìn thấy nàng.. ..
Mái tóc vàng óng ả phản chiếu ánh sáng của những chiếc đèn lồng, đôi mắt sáng trong như trời sao.. ..
Nàng đứng đó, giữa dòng người, như một ảo ảnh mà hắn từng nhiều lần tưởng tượng ra trong mơ. ....
Lần này, lễ hội Lumine vẫn trở lại Sumeru.. ..
Wanderer lặng người.. ..
Hắn không thể rời mắt khỏi nàng.. ..
Hắn nghĩ rằng mình sẽ không có phản ứng gì quá lớn, nhưng đến khi hắn nhận ra, bước chân hắn đã bất giác tiến về phía nàng.. ..
Wanderer
Wanderer
“Ngươi… .lại đến rồi. ....”
Lời nói bật ra có phần run rẩy, nhưng hắn nhanh chóng giấu đi.. ..
Lumine quay lại khi nghe giọng hắn, thoáng ngạc nhiên, rồi nở một nụ cười nhẹ.. ..
Lumine
Lumine
“Ừm. ..Lễ hội mà, ta cũng muốn quay lại xem thế nào. ...”
Chỉ đơn giản vậy thôi sao?
Wanderer cười nhạt, nhưng trong lòng hắn lại dâng lên một cảm xúc phức tạp.. ..
Nếu nàng chỉ xem đây như một chuyến đi thoáng qua, vậy còn hắn thì sao?
==========
Suốt cả buổi tối, hắn đi theo nàng khắp các con phố của Sumeru.. ..
Không phải nàng chủ động kéo hắn đi, mà hắn chỉ lặng lẽ bước theo sau, đôi khi đi ngang hàng, đôi khi lùi lại một chút, nhưng vẫn giữ khoảng cách đủ gần để không mất dấu nàng.. ..
Hắn không muốn tỏ ra quá bám víu.. ..
Nhưng hắn cũng không thể buông bỏ.. ..
Lumine vẫn giống như trước đây, ánh mắt nàng tràn đầy tò mò khi nhìn những gian hàng, khi dừng lại thưởng thức một xiên thịt nướng, hoặc khi dõi theo những đứa trẻ chạy ngang qua với những chiếc đèn lồng rực rỡ trên tay.. ..
Hắn nhìn nàng rất lâu, như thể muốn khắc ghi khoảnh khắc này vào sâu trong tâm trí.. ..
Hắn muốn dành nhiều thời gian cho nàng hơn.. ..
Nhưng hắn không muốn ích kỷ.. ..
Hơn nữa, có lẽ đối với nàng, hắn cũng không quá đặc biệt như nàng đối với hắn.. ..
==============
Trời đã khuya. ...
Người trên phố thưa dần, chỉ còn ánh đèn lồng lay động theo làn gió.. ..
Lumine bước chậm lại, rồi dừng chân bên bờ hồ gần đó.. ..
Hắn cũng dừng lại.. ..
Không khí lặng im, chỉ có tiếng nước khẽ xao động.. .
Hắn có nên nói gì đó không?
Hay cứ để khoảnh khắc này trôi qua lặng lẽ, giống như những lần trước?
Nhưng lần này… .hắn không muốn im lặng.. ..
Hắn không muốn bỏ lỡ cơ hội cuối cùng.. ..
Lumine đang nhìn ánh trăng phản chiếu trên mặt hồ, còn hắn thì chỉ nhìn nàng.. ..
Hắn cắn nhẹ môi, rồi lên tiếng, giọng khàn khàn:
Wanderer
Wanderer
“… .Ôm ta một chút. ...”
Lumine sững lại..
Hắn hiếm khi yêu cầu bất cứ điều gì từ nàng. ...
Hoặc có lẽ, từ trước đến giờ, hắn chưa từng yêu cầu điều gì cả.. .
Lần này, chính hắn cũng không hiểu vì sao mình lại nói ra câu đó.. .
Không phải hắn chưa từng tự nhủ rằng điều này không cần thiết.. ..
Không phải hắn chưa từng nói với bản thân rằng giữa hắn và nàng vốn không có gì ràng buộc.. .
Nhưng bây giờ, hắn sắp biến mất rồi.. ..
Hắn sẽ không nói với nàng về tình trạng của mình.. ..
Sẽ không nói về việc hắn ngày càng yếu đi, về việc hắn có thể sẽ không còn cơ hội nào để nhìn thấy nàng nữa.. ..
Hắn chỉ muốn, ít nhất một lần…. .
Được cảm nhận sự tồn tại của nàng thật gần.. ..
Hắn đã nghĩ nàng sẽ từ chối.. .
Nhưng sau một khoảnh khắc im lặng, nàng lại khẽ gật đầu.. .
Nàng bước lại gần, chậm rãi giang tay, rồi nhẹ nhàng ôm lấy hắn.. ...
===========
Hắn không biết nên phản ứng thế nào.. .
Cái ôm này không chặt, cũng không kéo dài quá lâu. ..
Nó có chút gượng gạo, bởi vì hắn biết nàng không hoàn toàn thoải mái.. .
Nhưng ít nhất… .nàng đã không từ chối hắn.. .
Bàn tay hắn khẽ siết lại.. ..
Hắn nhắm mắt, như muốn lưu giữ hơi ấm này lâu thêm một chút.. .
Hắn vốn không có trái tim.. ..
Nhưng lúc này, trong lồng ngực trống rỗng ấy, hắn lại cảm thấy có thứ gì đó đang đau nhói.. .
Có lẽ, lần này, hắn mới chính là kẻ "phản bội".. .
Trước kia, hắn từng nói với nàng—không được rời đi trước mà bỏ rơi hắn.. ...
Nhưng giờ đây, hắn biết… .
Người sẽ rời đi trước, có lẽ lại chính là hắn.. ..

Chương 3: Chỉ Còn Mình Hắn Ở Lại

Cái ôm rất nhanh.. ..
Nhanh đến mức khiến hắn tự hỏi liệu đó có phải chỉ là ảo giác hay không.. ..
Hắn nhanh chóng buông nàng ra, lùi lại một bước như thể chưa từng có chuyện gì xảy ra.. ..
Gió thổi nhẹ qua, mang theo hương cỏ cây của Sumeru, nhưng hắn chỉ cảm thấy một sự lạnh lẽo vô hình len lỏi trong lồng ngực.. .
Hắn liếc nhìn nàng.. ..
Lumine có vẻ hơi ngạc nhiên, nhưng rồi chỉ khẽ mỉm cười, như thể coi mọi thứ vừa rồi chỉ là một khoảnh khắc nhỏ bé trong vô số kỷ niệm mà nàng đã trải qua.. ..
Còn hắn, hắn không dám nghĩ quá nhiều.. .
Hắn không hy vọng nàng sẽ nhận thấy những điều khác biệt ở hắn.. .
Dù cơ thể hắn đã yếu đi, dù có những dấu hiệu rõ ràng cho thấy hắn không còn như trước nữa, hắn vẫn cố gắng che giấu.. ...
Hắn không muốn nàng nhận ra.. ..
Bởi vì nếu nàng nhận ra, nàng có thể sẽ hỏi hắn điều gì đó.. .
Nếu nàng hỏi, hắn sẽ không biết phải trả lời thế nào.. ..
========
Lễ hội trôi qua rất nhanh.. ..
Vì nàng không đến sớm.. .
Thậm chí còn có vẻ hơi muộn hơn lần trước.. .
Sumeru rực rỡ trong ánh đèn, trong tiếng nhạc, trong những âm thanh vui vẻ của những người xung quanh.. ..
Mọi người đều đang tận hưởng khoảnh khắc này, ghi lại những bức ảnh, lưu giữ những kỷ niệm đẹp cùng nhau.. .
Còn hắn thì chỉ đứng im, lặng lẽ nhìn từ phía xa.. .
Hắn không muốn bước vào khung hình của ai cả. ...
Hắn không muốn sau này, khi nhìn thấy những bức ảnh đó, nàng sẽ không vui.. ..
Có lẽ, nếu hắn xuất hiện trong ảnh, có một ngày nàng sẽ nhận ra sự thay đổi của hắn, nhận ra rằng hắn đã trở nên yếu đi, rồi sau đó… khi hắn không còn ở đây nữa, nàng sẽ phải nhớ về hắn trong sự tiếc nuối.. ..
Hắn không muốn điều đó.. .
Vậy nên hắn chỉ lặng lẽ đứng bên ngoài, dõi theo nàng từ xa, khắc ghi từng chi tiết, từng biểu cảm, từng khoảnh khắc của nàng vào tâm trí mình.. .
Có thể đây là lần cuối cùng.. .
Hắn không biết lần sau liệu mình còn có thể đứng đây không.. .
===========
Lễ hội kết thúc, và cũng đến lúc nàng rời đi.. .
Lumine luôn là như vậy—một lữ khách không ngừng tiến về phía trước.. .
Hắn không trách nàng.. .
Hắn biết nàng có con đường của riêng mình, có mục tiêu của riêng mình.. .
Hắn chỉ là… .không cam lòng.. .
Không cam lòng khi biết rằng lần sau, khi nàng quay lại, sẽ không còn hắn ở đây nữa.. .
Hắn đứng yên, nhìn theo bóng lưng nàng ngày một xa dần. ...
Không ai biết, không ai nhận ra, rằng hắn vẫn cứ đứng mãi ở đó, cho đến khi nàng hoàn toàn biến mất khỏi tầm mắt.. ..
Đến khi trong mắt hắn, chỉ còn lại một con đường trống rỗng.. ..
============
Bầu trời Sumeru dần trở nên tối hơn.. ..
Những ngọn đèn lồng cuối cùng cũng lụi tàn, trả lại thành phố vẻ yên bình vốn có.. .
Hắn vẫn đứng đó.. .
Cảm giác như chỉ cần hắn bước đi, chỉ cần hắn rời khỏi nơi này, thì tất cả những gì vừa rồi sẽ trở thành một giấc mơ—một giấc mơ ngắn ngủi mà hắn không bao giờ có thể chạm vào lần nữa.. ..
Nhưng cuối cùng, hắn vẫn phải quay lưng.. ..
Bước chân hắn nhẹ bẫng, như thể hắn không còn trọng lượng.. .
Như thể… .hắn sắp biến mất. ...
=============
Hắn trở lại căn phòng của mình.. .
Một không gian nhỏ bé, trống trải, không có hơi ấm của con người.. .
Hắn ngồi xuống, đưa tay lên chạm vào lồng ngực.. .
Không có gì cả.. .
Tất nhiên rồi.. .
Hắn không có trái tim.. .
Nhưng tại sao hắn lại cảm thấy nơi đó trống rỗng đến mức đau đớn như vậy?
Hắn nhớ lại giây phút cuối cùng khi nàng rời đi.. .
Nàng không quay đầu lại.. .
Hắn cười khẽ, một nụ cười rất nhẹ, gần như tan biến trong bóng tối. ...
Phải rồi.. ..
Nàng đâu có lý do gì để quay đầu lại chứ?
Vì đối với nàng, hắn chẳng phải là một người quan trọng đến mức cần lưu luyến.. .
Nhưng đối với hắn… .
Chỉ là… .lần sau…. .
Không còn hắn ở đó nữa rồi.. .

Download MangaToon APP on App Store and Google Play

novel PDF download
NovelToon
Step Into A Different WORLD!
Download MangaToon APP on App Store and Google Play