Chúng Ta Chưa Từng Yêu [HieuGav/HieuAn]
Chương 1: ANH Ở ĐÂY, NHƯNG LẠI KHÔNG THUỘC VỀ EM
Cách xưng hô: Em - Hắn/ Cậu- Anh
Tiếng cửa mở. Đồng hồ trên tường chỉ 2 giờ sáng.
Em ngồi trên ghế sofa, ánh mắt lặng lẽ nhìn người đàn ông vừa bước vào nhà. Hắn tháo khẩu trang, tiện tay quăng lên bàn, cởi chiếc áo khoác ngoài rồi đi thẳng vào bếp.
Hắn không đáp, chỉ mở tủ lạnh, lấy một chai nước, uống vài ngụm rồi đặt mạnh xuống bàn. Em nhìn hắn, nhìn cách hắn thản nhiên như thể không nhận ra em đã ngồi chờ suốt nhiều giờ liền.
Thành An
Hôm nay anh đi đâu?
Thành An
Xong rồi thì sao?
Minh Hiếu
Tiệc với đối tác.
Thành An
Em gọi cho anh mấy lần?
Minh Hiếu
Điện thoại hết pin.
Lý do cũ rích. Hắn nói dối cũng chẳng buồn bịa chuyện mới nữa.
Em cười, nhưng tim đau như bị ai bóp chặt.
Thành An
Anh lúc nào cũng bận.
Hắn không nói gì. Cởi bỏ cúc tay áo, hắn ngả người xuống ghế sofa, tay lướt điện thoại. Một tin nhắn đến, màn hình sáng lên, phản chiếu hình ảnh em qua tấm kính.
Thành An
Anh có thể..bỏ điện thoại xuống một lát được không?
Hắn liếc mắt qua em, ngập ngừng vài giây rồi vẫn tiếp tục lướt màn hình.
Thành An
Chỉ một lát thôi.
Minh Hiếu
Anh đang xem lịch trình.
Thành An
Vậy anh có biết hôm nay ngày gì không?
Minh Hiếu
Em lại sao nữa đây?
Minh Hiếu
Thấy anh chưa đủ mệt à?
Lần này, hắn mới chịu ngẩng lên. Ánh mắt có chút khó chịu.
Hắn nói nhẹ nhàng thôi, nhưng cứa vào tim em không thương tiếc.
Thành An
Anh không thấy gì thật sao? *bật cười, nước mắt trực trào*
Thành An
Trước đây anh cũng bận.
Thành An
Nhưng dù bận đến đâu, anh vẫn gọi cho em mỗi tối, vẫn nắm tay em khi ngủ, vẫn ôm em mỗi khi anh thấy mệt. Bây giờ thì sao?
Thành An
Anh ra ngoài, mọi người đều nghĩ anh độc thân. Ai cũng nghĩ em là thằng em trai của anh đó Hiếu.
Minh Hiếu
Chỉ để bảo vệ em thôi. *hơi lớn tiếng*
Thành An
Thật không? *cười cay đắng*
Thành An
Hay là anh chỉ sợ mất fan, sợ danh tiếng của anh bị ảnh hưởng?
Minh Hiếu
Thành An! *gằn giọng*
Thành An
Anh có yêu em không.
Hắn nhìn em. Nhưng trong mắt hắn, không có sự bối rối, không có cảm xúc, không có gì cả. Chỉ là một ánh nhìn lặng thinh, như thể câu hỏi này chẳng có ý nghĩa gì với hắn.
Minh Hiếu
Em đừng làm quá nên nữa.
Minh Hiếu
Cả ngày hôm nay anh chưa đủ mệt à?
Minh Hiếu
Về đến nhà em còn kiếm chuyện với anh nữa vậy.
Thì ra, với hắn, tình yêu của em chỉ là một sự phiền phức.
Em hít một hơi thật sâu, kìm lại những giọt nước mắt muốn rơi xuống.
Minh Hiếu
Anh mệt rồi, ngủ đi.
Hắn nói xong, đứng dậy bước về phòng, không thèm nhìn em lấy một lần.
Cánh cửa đóng lại. Em ngồi đó, giữa căn nhà rộng lớn, giữa mớ tình cảm vụn vỡ.
Những ngày sau đó, hắn vẫn vậy.
Vẫn đi sớm về khuya. Vẫn dành nhiều thời gian cho công việc hơn là cho em. Vẫn chẳng thèm để ý đến ánh mắt em dõi theo hắn mỗi ngày.
Cánh cửa phòng mở ra, hắn bước vào với hơi rượu nồng nặc, tháo cà vạt một cách lười biếng rồi ném đại lên ghế. Không bật đèn, cũng không nói một lời nào.
Thành An
Hôm nay Hiếu đi đâu?
Minh Hiếu
Tiệc với nhà sản xuất.
Hắn đáp qua loa, vừa cởi cúc áo vừa bước vào phòng tắm.
Nước chảy ào ào. Em ngồi yên, im lặng nghe tiếng nước rơi, lòng trống rỗng. Hắn đã không còn để tâm đến em từ lâu rồi.
Mấy năm trước, hắn về muộn một chút thôi là sẽ vội vàng nhắn tin cho em, gọi cho em, thậm chí có lần chạy xe về chỉ để ôm em nói câu “Anh xin lỗi”.
Hắn biết em không trách, nên hắn cứ thế mà mặc kệ.
Vài phút sau, hắn bước ra, tóc còn ướt, quăng điện thoại lên bàn rồi leo lên giường.
Thành An
Nếu anh say, ai đưa anh về vậy?
Em gật đầu. Hắn không hỏi lại, không quan tâm em có ổn không, có chờ hắn hay không, hay đã ăn gì chưa.
Hắn đã quen với việc em luôn hiểu chuyện.
Em im lặng nằm xuống, kéo chăn đến tận cổ, quay lưng về phía hắn.
Có lẽ vì hơi men, hoặc vì thói quen, hắn vòng tay ôm lấy eo em.
Nhưng cái ôm này… không còn chút cảm xúc nào cả.
Không còn hơi ấm, không còn yêu thương. Chỉ là một thói quen vô thức.
Minh Hiếu
Sao em không ngủ trước?
Em không đáp, cũng không quay lại.
Nếu có ai đó nhìn vào, chắc sẽ nghĩ chúng ta vẫn còn yêu nhau lắm. Nhưng chỉ có em biết… tình yêu này đã chẳng còn vẹn nguyên nữa.
Chương 2: CHẲNG CÒN AI CHỜ ANH VỀ NỮA
Không một tin nhắn, không một cuộc gọi.
Nhưng em không còn hỏi “Anh đi đâu?” hay “Anh có mệt không” nữa.
Em không nhắn tin trước, không gọi điện hỏi han, cũng không còn nhìn đồng hồ mỗi đêm. Em hiểu chuyện, nên em im lặng.
Và hắn thì càng vô tâm hơn.
Hôm nay hắn về sớm hơn thường lệ, khoảng 11 giờ đêm.
Em đang chỉnh nhạc trên ghế sofa, nghe tiếng mở cửa cũng không buồn ngẩng lên.
Hắn bước vào, quăng chìa khóa xuống bàn, cởi áo khoác rồi thả mình xuống ghế đối diện.
Minh Hiếu
Sao dạo này em ít nói vậy?
Hắn rót một ly nước, uống vài ngụm, liếc nhìn em.
Thành An
Anh thích em hiểu chuyện mà.
Em vừa lật trang giấy và nhìn vào laptop , giọng bình thản. Hắn khựng lại, nhưng không đáp.
Bên ngoài mưa lất phất. Căn nhà yên ắng đến mức chỉ còn nghe tiếng nước chảy trong bồn rửa chén.
Minh Hiếu
Anh xin lỗi vì dạo này hơi bận.
Một lát sau, hắn lên tiếng. Em gật đầu, mắt vẫn dán vào laptop.
Minh Hiếu
Anh biết em không thích anh về trễ, nhưng công việc—-
Thành An
Anh không cần giải thích.
Em ngắt lời, giọng nhẹ nhàng đến đáng sợ.
Hắn nhìn em chằm chằm.
Trước đây, mỗi lần hắn về trễ, em sẽ làm ầm lên, sẽ chất vấn hắn, sẽ giận dỗi, sẽ khóc.
Còn bây giờ, em chỉ lặng lẽ ngồi đó, không giận, không trách, không khóc.
Như thể em không còn bận tâm nữa.
Hắn bỗng thấy khó chịu và lòng ngực như thắt lại, nhưng lại không nói thành lời.
Hắn đứng dậy, đi vào phòng. Trước khi đóng cửa, hắn dừng lại một chút, như chờ đợi em gọi hắn, chờ đợi một câu “Anh ngủ ngon” quen thuộc.
Nhưng không có gì cả. Chỉ có tiếng lật giấy và cùng tiếng gõ phím nhẹ nhàng vang lên giữa đêm khuya.
Hắn bắt đầu nhận ra có gì đó không đúng.
Em không còn hỏi hắn đi đâu, không nhắn tin trước, không chờ cửa mỗi đêm.
Không giận dỗi, không trách móc và không quan tâm.
Và đó mới là điều đáng sợ nhất.
Hôm nay hắn về sớm hơn bình thường.
9 giờ tối, hắn mở cửa bước vào, cứ ngỡ sẽ thấy em ngồi trên ghế sofa như mọi khi. Nhưng không có ai cả.
Phòng khách tối om, bếp cũng lạnh tanh.
Hắn nhíu mày, mở điện thoại ra gọi.
Tiếng chuông vang lên từ phòng ngủ, nhưng không có ai bắt máy.
Hắn đẩy cửa vào.
Chăn kéo lên tận cổ, hơi thở đều đặn, khuôn mặt bình yên đến lạ.
Bình yên đến mức khiến hắn bực bội.
Hắn ngồi xuống mép giường, khẽ lay em. Em nhíu mày, khẽ trở mình nhưng không mở mắt.
Minh Hiếu
Không chờ anh sao?
Lần này, em mở mắt. Nhìn hắn vài giây, rồi khẽ cười..
Thành An
Chờ làm gì hả anh?
Hắn im lặng.
Câu hỏi quá đơn giản, nhưng hắn lại không có cách nào trả lời.
Trước đây, dù hắn về trễ đến đâu, em vẫn sẽ chờ, dù chỉ để nói với hắn một câu “Anh về rồi à?”
Nhưng giờ em không còn chờ nữa.
Không chờ hắn về.
Không chờ hắn yêu thương em thêm lần nào nữa.
Hắn cảm thấy lồng ngực như bị ai đè nặng.
Em hỏi, giọng nhẹ bẫng như chỉ là một câu chuyện phiếm.
Thành An
Công việc anh dạo này ổn không?
Không có trách móc. Không có những câu hỏi như “Anh có nhớ em không?” hay “Anh có biết em đã chờ anh bao lâu không?”
Em đã từng quan tâm hắn nhiều đến thế.
Mà giờ đây, dường như… hắn chẳng còn quan trọng với em nữa.
Dạo gần đây, hắn về nhà sớm hơn.
Không còn những buổi tiệc tùng kéo dài đến sáng, không còn những lần viện cớ “bận họp” hay “gặp đối tác”.
Nhưng em không còn để tâm.
Hắn về sớm hay muộn, cũng chẳng thay đổi được gì.
Hôm nay, hắn tự mình đi siêu thị.
Trước đây, mỗi khi đi mua đồ, hắn luôn lười biếng giao hết cho em. Lần này, hắn xách túi trở về, có chút lạ lẫm.
Hắn nhớ em thích ăn dâu và chân gà, nên mua hẳn hai hộp dâu lớn, một thùng chân gà. Nhưng khi về đến nhà, hắn thấy trên bàn bếp đã có sẵn một hộp dâu tươi.
Minh Hiếu
Em mua dâu rồi à?
Thành An
Ừm, lúc chiều đi ngang qua siêu thị, tiện tay mua thôi.
Trước đây, em luôn chờ hắn mua, vì em biết hắn thích tự tay chọn. Nhưng giờ, em chẳng còn chờ nữa.
Minh Hiếu
Anh có mua chân gà và dâu thêm này.
Bữa tối hôm nay yên lặng hơn mọi ngày.
Hắn nhìn bát cơm trước mặt, rồi nhìn sang em.
Minh Hiếu
Em dạo này có vẻ bận nhỉ?
Thành An
Ừm, lịch trình hơi nhiều một chút.
Minh Hiếu
Vậy có mệt không?
Hắn cảm thấy khó chịu.
Trước đây, mỗi khi hắn hỏi “Em có mệt không?”, em sẽ dựa vào vai hắn, nhẹ nhàng nói: “Mệt lắm. Nhưng chỉ cần anh ôm một cái là đỡ ngay.”
Nhưng giờ, em chỉ thản nhiên đáp lại bằng một câu ngắn gọn.
Chẳng còn làm nũng, chẳng còn mong đợi.
Minh Hiếu
Em giận anh chuyện gì à? *ngập ngừng*
Thành An
Giận anh? *dừng đũa, ngẩng lên nhìn hắn*
Không còn giận. Không còn trách. Không còn đau lòng.
Hắn bỗng thấy lòng trống rỗng.
Em đã học được cách sống thiếu hắn.
Chương 3: CHÚNG TA KẾT THÚC CHƯA
Chỉ ba chữ ngắn gọn, nhưng lại có sức nặng đến nghẹt thở.
Hắn sững người, nhìn em, ánh mắt không tin nổi.
Gian bếp chỉ có hai người, nhưng bầu không khí lạnh lẽo đến mức như thể cả thế giới đều đã rời đi.
Minh Hiếu
Em nói cái gì? *nhìn em*
Thành An
Chúng ta kết thúc ở đây đi, Minh Hiếu.
Không có cãi vã. Không có nước mắt.
Chỉ có một câu nói nhẹ tênh, nhưng khiến tim hắn đau như bị bóp nghẹt. Hắn cười nhạt, cố tỏ ra bình tĩnh
Minh Hiếu
Em đang giận anh chuyện gì?
Một câu nói đơn giản, nhưng khiến lòng hắn chấn động.
Trước giờ em chưa từng than mệt. Dù hắn có bỏ mặc em bao nhiêu lần, dù hắn có vô tâm đến mức nào, em vẫn kiên nhẫn chờ đợi.
Nhưng bây giờ—
Em đã thật sự không chịu nổi nữa rồi.
Minh Hiếu
Vậy là… em nói thật?
Hắn cố gắng tìm một tia do dự trong mắt em. Nhưng không có, em đã quyết rồi.
Minh Hiếu
Được thôi. *bật cười, buông đũa*
Nếu em muốn đi, hắn sẽ không giữ nữa.
Nhưng em có biết không?
Lời đồng ý này, là điều khó khăn nhất hắn từng làm trong đời.
Đăng Dương
Đi bar đi, có một chỗ này vui lắm.
Hôm nay Đăng Dương, Hiếu Đinh,Phúc Hậu, Bảo Khang đã thành công kéo được hắn ra ngoài chơi.
Hắn vốn không có hứng, nhưng cũng chẳng muốn ở nhà một mình, nên đi theo.
Hắn vô thức nhấp một ngụm rượu, ánh mắt lơ đãng nhìn về phía sàn nhảy.
Không ngờ, lại tình cờ gặp em.
Bên cạnh em còn có Pháp Kiều - người yêu Đăng Dương, Kemkem - Người yêu Bảo Khang.
Hắn vốn không định lại gần em, nhưng chưa kịp quay đi, Đăng Dương đã kéo hắn và lảo đảo bước tới bàn của em, tay còn cầm ly rượu, ôm lấy eo Pháp Kiều.
Đăng Dương
Vợ àaa, hai tiếng rồi không gặp vợ. Anh nhớ vợ quá.
Đăng Dương chu miệng định hôn Pháp Kiều nhưng đã bị vả yêu vào má rõ đau nên đã tỉnh táo hơn.
Em không quan tâm. Chỉ im lặng, ly rượu trong tay hơi nghiêng, mắt mơ màng.
Đăng Dương thì vẫn chẳng nhận ra bầu không khí có gì đó không đúng, lại hớn hở.
Đăng Dương
Ủa mà Thành An này, dạo này sao rồi?
Đăng Dương
Chứ hồi đó lúc còn quen với Minh Hiếu, tôi nhớ em lúc nào cũng…
Pháp Kiều lập tức lườm cậu, tặng cậu một cái tát trời giáng lên vai cắt ngang lời.
Pháp Kiều
Anh bớt nói lại đi.
Nhưng đã muộn, thấy tay em khẽ siết lại. Một giây sau, em ngẩng đầu, cười nhạt.
Thành An
Đăng Dương, anh uống nhiều quá rồi đó.
Cậu không biết câu đó em nói với Đăng Dương hay với chính cậu nữa, vì đô cậu rất cao nên vẫn còn tỉnh táo nhưng chỉ là thích đùa thôi.
Hắn nhìn em. Ba tháng không gặp, em thay đổi nhiều quá.
Nhưng dù có thay đổi thế nào…Hắn vẫn nhận ra ánh mắt đó, ánh mắt vẫn chưa buông bỏ được.
Chỉ là, hắn không biết em còn chưa buông bỏ được hắn. Hay là chưa buông bỏ được những tổn thương hắn đã để lại.
Pháp Kiều, Kemkem thở dài, đứng dậy kêu, định dìu em về. Nhưng em lắc đầu, giọng hơi nghẹn lại..
Thành An
Tao không muốn về… Em chưa say…
Pháp Kiều
Anh đưa nó về đi.
Pháp Kiều nhìn em một lúc, rồi quay sang hắn, bất ngờ nói. Hắn khựng lại, Đăng Dương cũng ngạc nhiên…
Đăng Dương
Ủa? Sao tự nhiên…
Pháp Kiều
Nếu anh còn quan tâm nó, thì đừng bỏ mặc thêm lần nào nữa.
Pháp Kiều quay sang, nhìn hắn đầy ẩn ý. Hắn không biết Pháp Kiều nhìn ra điều gì.
Nhưng cuối cùng, hắn vẫn đỡ lấy em. Và em không phản kháng.
Hắn đưa em về căn hộ quen thuộc.
Bây giờ chỉ có mình em ở đây thôi.
Hắn dìu em ngồi xuống sofa, còn chưa kịp nói gì thì em đã bật khóc.
Những giọt nước mắt rơi xuống mu bàn tay, bờ vai run lên, không còn kiềm chế được nữa.
Hắn bối rối, hắn chưa từng thấy em khóc nhiều như vậy.
Thành An
Tại sao… tại sao anh lại đối xử với em như vậy?
Em nấc lên, đôi mắt hoe đỏ, giọng nghẹn lại. Trái tim hắn chấn động.
Em cứ thế trút hết những tổn thương suốt mấy năm qua.
Những ngày cô đơn, những lần em chờ hắn đến mòn mỏi, những lần hắn bỏ mặc em chỉ vì công việc, những lần em muốn ôm hắn mà hắn lại quay lưng đi…
Thành An
Em đã cố gắng rất nhiều…*nghẹn ngào*
Thành An
Nhưng anh chưa từng nhìn thấy… Chưa từng trân trọng…
Hắn không nói được lời nào, từng câu từng chữ của em đều là sự thật. Hắn từng nghĩ chỉ cần em còn ở đó, hắn sẽ còn cơ hội.
Nhưng hắn sai rồi, hắn đã tự tay đẩy em ra xa
Và bây giờ, ngay cả một cái ôm, hắn cũng không biết mình có còn tư cách hay không.
Download MangaToon APP on App Store and Google Play