Mụ tác giả
Trong giới thương trường, cái tên Dương Hoàng – chủ tịch tập đoàn DH luôn là biểu tượng của quyền lực. Sinh ra trong gia đình tài phiệt, cha là doanh nhân khét tiếng “ông vua thép”, mẹ là tiểu thư dòng dõi quý tộc, Dương được định sẵn con đường kế thừa từ nhỏ. Người ta nói anh lạnh lùng, quyết đoán, không bao giờ để lộ cảm xúc.
Trong căn biệt thự nguy nga của họ Dương, giữa bốn bức tường lạnh lẽo, chỉ có một người luôn lặng lẽ bên cạnh: Hùng – người hầu trẻ tuổi, đã gắn bó với gia đình từ nhiều năm. Với Hùng, Dương là “cậu chủ”, là ánh sáng xa vời cậu chỉ có thể ngưỡng vọng. Chưa bao giờ cậu nghĩ mình sẽ bước vào thế giới của anh.
Đêm hôm ấy, trời đổ mưa lất phất. Đồng hồ chỉ gần mười hai giờ, Hùng vẫn thức, chờ cậu chủ đi tiếp khách trở về. Khi tiếng động cơ ô tô vang lên, cậu vội ra mở cổng.
Dương bước xuống xe, cà vạt nới lỏng, áo sơ mi dính mưa, ánh mắt vương chút men say. Anh không nói gì, chỉ để mặc Hùng đỡ vào phòng khách.
Anh ngồi phịch xuống sofa, chống một tay lên trán. Hùng nhanh nhẹn rót nước đặt xuống bàn, giọng nhỏ nhẹ:
— Cậu chủ uống chút nước, rồi để tôi đưa ngài lên phòng nghỉ.
Cậu cúi người đỡ lấy tay anh. Nhưng bất ngờ, cổ tay bị siết chặt. Trong khoảnh khắc, thân hình Hùng chao đảo, ngã xuống và ngồi gọn trong lòng Dương.
— C–cậu chủ!? – Hùng giật mình, mặt đỏ bừng.
Dương nhìn thẳng, đôi mắt sâu thẳm pha men rượu:
— Đừng nhúc nhích.
Cánh tay anh vòng qua eo, giữ chặt. Hùng cảm nhận được hơi thở nóng rực phả sát mặt mình. Khoảng cách này quá gần, khiến tim cậu đập loạn, hương rượu xen lẫn mùi nước hoa đàn ông khiến đầu óc quay cuồng.
— Cậu chủ… ngài say rồi… – Hùng lí nhí, định đứng dậy.
Nhưng Dương lại khẽ kéo mạnh hơn, thì thầm nơi vành tai:
— Tôi không say. Hùng, suốt bao năm em phục vụ tôi… chưa từng nghĩ một lần được ngồi thế này sao?
Hùng bối rối, tay đẩy nhẹ ngực anh. Nhưng Dương đã nghiêng đầu, đôi môi nóng bỏng chạm lên môi cậu.
Nụ hôn bất ngờ, mạnh mẽ và đầy chiếm hữu. Hùng vùng vẫy, nhưng rồi hơi thở dồn dập bị cuốn theo nhịp hôn dồn dập ấy. Trong khoảnh khắc, trái tim cậu vừa run sợ vừa rạo rực.
Dương khẽ thì thầm giữa khoảng thở ngắt quãng:
— Tôi không thể coi em chỉ là người hầu nữa.Hùng ngẩn người, lồng ngực dồn dập, nhưng không thể thốt ra lời nào. Ngoài kia, mưa rơi xối xả như che giấu bí mật của hai con tim đang rung động.
Sáng hôm sau, nắng vàng tràn qua khung cửa sổ. Hùng dậy sớm như thường lệ, chuẩn bị bữa sáng. Cậu tự nhủ: “Tất cả chỉ là cậu chủ say rượu… mình phải quên đi. Mình chỉ là người hầu, không được nghĩ nhiều.”
Cậu bưng khay đồ ăn lên phòng, gõ cửa nhẹ. Dương đang ngồi tựa đầu giường, áo sơ mi trắng giản dị. Ánh mắt anh nhìn cậu, bình tĩnh nhưng sâu hút.
— Cậu chủ… bữa sáng đã chuẩn bị xong. – Hùng cúi đầu.
Khi cậu đặt khay xuống bàn, bỗng một cánh tay kéo mạnh. Hùng ngã khẽ vào lòng Dương.
— C–cậu chủ!?
Dương ghì nhẹ eo cậu, giọng khàn khàn:
— Hùng, đừng lẩn tránh nữa. Đêm qua… không phải chỉ là say. Tôi muốn em. Tôi muốn em mãi mãi ở bên tôi.
Trái tim Hùng run lên, cậu vội lắc đầu:
— Không được… tôi chỉ là người hầu. Cậu chủ đừng nói thế…
— Tôi nói thật. — Dương siết chặt hơn, ánh mắt kiên quyết. — Tôi không muốn chỉ có em trong bóng tối. Tôi muốn đường đường chính chính giữ lấy em… Hùng, gả cho tôi đi.
Hùng sững người, tim đập loạn. Nước mắt bất giác ứa ra nơi khóe mắt.
— Tôi… tôi không xứng…
— Xứng hay không là do tôi quyết. — Dương nghiêng đầu, hôn lên giọt lệ ấy. — Em chỉ cần trả lời: có chịu để tôi ở bên cả đời không?
Một hồi lâu, Hùng vẫn im lặng. Trong lòng cậu dằn xé dữ dội giữa thân phận thấp hèn và khát vọng được yêu thương. Dương không thúc ép, chỉ ôm chặt, như sợ cậu biến mất.
Cuối cùng, Hùng khẽ cắn môi, gật đầu.
— … Nếu cậu chủ đã muốn như vậy… tôi đồng ý.
Nụ cười hiếm hoi hiện trên gương mặt Dương. Anh chưa kịp nói thêm, thì Hùng – mặt đỏ bừng – bất ngờ rướn nhẹ, đặt một nụ hôn thoáng qua lên má anh.
— Xem như… lời hứa. – Cậu lí nhí, ánh mắt lảng tránh.
Dương sững lại rồi bật cười khẽ, ôm chặt cậu hơn:
— Tốt. Vậy từ nay, em là của tôi.
Ngoài kia, nắng sớm rực rỡ phủ khắp khu vườn, báo hiệu một khởi đầu mới. Trong căn phòng yên tĩnh, chỉ có hai trái tim hòa chung một nhịp đập