Tiếng Việt
NovelToon NovelToon

Với Anh, Em Là Duy Nhất

Phần 1. Chương 1:

Lục Hoạ mở mắt tỉnh dậy, rèm che hé mở, ánh sáng chiếu vào phòng.

Mặc dù chỉ là một tia sáng nhỏ, khá ấm áp, nhưng trong phòng lại lạnh lẽo đến lạ thường.

Hắn từ từ ngồi dậy, nhìn quanh rồi hoảng hốt trấn kinh, cơ thể hắn, teo nhỏ rồi à?

Hơn nữa đêm qua hắn là ngủ ở khách sạn gần nhà họ Dương.

Đêm qua, nhà họ Dương có tiệc, hắn cuối cùng cũng gặp lại Dương Doãn, người mà hắn tâm tâm niệm niệm nhiều năm, yêu đến mức gạt bỏ lời bàn tán của cả gia tộc. Cả đời, không cưới vợ, trên bàn tay, đeo một chiếc nhẫn, để họ nghĩ hắn đã kết hôn, hắn không kết hôn, cũng không ngủ cùng bất kì omega nào.

Lục Hoạ, hắn không có được cậu, cả thế giới cũng không ai có được hắn. Trái tim của hắn, cả đời chỉ có một người.

Trấn tĩnh lại, hắn cầm điện thoại bên cạnh lên, thời gian giống như quay ngược lại.

Năm này, Dương Doãn của hắn mới mười tám.

Lục Hoạ còn chưa định thần, một cuộc gọi đã đánh tan cơn trấn kinh của hắn, một cuộc gọi đến từ “mèo nhỏ ❤️”

Lục Hoạ bấm nghe. Người bên kia nói:”Lục ca, anh đã nói sáng nay sẽ đưa em đi chơi mà, anh không phải là quên mất đấy chứ?”

Lục Hoạ sững người giây lát, hình như đời trước không có chuyện này, nhưng hắn vẫn nhận ra vài thứ. Giọng nói của cậu vẫn quen thuộc, biệt danh vẫn như vậy.

Hắn nói:”Anh xin lỗi, anh ngủ quên một chút, vừa tỉnh dậy, anh đến đón em”

Dương Linh nói ngay:”Đến cái gì? Anh hai em đã chở em đến nhà của anh rồi, anh còn không mau xuống đón em?”

Lục Hoạ kinh ngạc, vội xuống giường, vén rèm cửa sổ ra, Dương Linh quả nhiên đang đứng ở cổng. Cậu vẫy vẫy tay với hắn sau đó nói:”Lục ca, vệ sĩ của anh không cho em vào, anh mau xuống”

Lục Hoạ vội vàng mở cửa đi xuống, đồ ngủ còn chưa kịp thay ra.

Vệ sĩ vận vest thấy hắn liền cung kính mà chào:”Lục tổng”

Lục Hoạ mặt không biểu cảm, bước một mạch ra cổng, tự tay mở cửa cho Dương Linh.

Dương Linh nhanh chóng nhào vào lòng hắn, cậu nói:”Lục ca, anh cuối cùng cũng xuống, em chờ anh nãy giờ, mỏi chân lắm luôn đó”

Lục Hoạ có chút bất ngờ, nhưng hắn vội vàng nhét điện thoại vào túi ẵm cậu lên, đi thẳng vào nhà.

Vệ sĩ hơi bất ngờ, nhưng hắn chỉ nói:”Đóng cổng”

Lục Hoạ đưa Dương Linh một mạch lên thẳng phòng, đặt cậu xuống giường. Hắn nói:”Anh đi tắm một chút, chúng ta sau đó liền đi”

Dương Linh vùi đầu vào lòng hắn hỏi:”Lục ca, sao anh không hôn em?”

Lục Hoạ bị lời này làm cho khựng lại, vốn dĩ là đang định đi tắm, lại bị một câu này của cậu làm cho lần nữa rơi vào mơ hồ.

Dương Linh kéo kéo tay áo hắn, cậu nói:”Chúng ta rõ ràng là đang hẹn hò mà, không phải sao? Anh có phải rút lại lời nói không? Anh nói thích em trước, muốn cùng em hẹn hò, hẹn em hôm nay đi hẹn hò, xong anh lại ngủ quên mất, hiện tại cũng không hôn em, anh là tra nam khốn nạn”

Lục Hoạ cố gắng trấn tĩnh, nếu đây là ảo mộng, hắn thật sự muốn sống ở đây mãi mãi, chỉ có ở đây, Dương Doãn mới là của hắn, người là hắn yêu mới ở bên cạnh hắn.

Lục Hoạ cúi đầu, cùng Dương Linh trước mặt hôn môi. Người kia, hai tay vòng qua cổ hắn, siết chặt giữ lại.

Hai cánh môi giao triền hồi lâu, nước dãi từ từ chảy xuống từ khoé miệng. Dương Linh bị hắn làm cho hít thở không thông.

Lục Hoạ sau đó vẫn là buông tha cho cậu thở. Hắn nâng tay cậu lên, hôn xuống, vẻ mặt si tình, giọng nói dịu dàng mà ấm áp nói:”Xin em đừng nghi ngờ tình cảm của anh đối với em, anh yêu em, trong mắt anh, em là người anh yêu nhất cả đời này, cho dù kiếp này hay là kiếp sau, người anh yêu nhất vẫn là em, đây là thứ không thể thay đổi, vĩnh viễn không”

Dương Linh ôm lấy hắn nói:”Em tin anh nhất đó, anh không được bỏ em lại đâu”

Lục Hoạ ôm lấy cậu, hắn xoa xoa đầu cậu nói, hoàn toàn chìm đắm trong ảo mộng mà nói:”Đương nhiên rồi, anh sẽ không bỏ anh lại, cho đến khi chết đi, anh vẫn sẽ yêu em, vẫn chỉ ở bên cạnh em, chỉ cần em quay đầu, nhất định có thể nhìn thấy anh đang ở phía sau nhìn em”

Dương Linh rất vui vẻ, cậu nói:”Em muốn cùng anh tắm, bế em đi”

Lục Hoạ ẵm cậu lên, hai người bước vào phòng tắm.

Bước vào, hắn đặt cậu an vị trên thảm chống trượt lót bên trong, Lục Hoạ hơi nhíu mày, phòng tắm của hắn không có thảm chống trượt, là Lục Hoạ đời này vì cậu mà đặt nó sao?

Dương Linh hôn lên trán hắn, cậu hỏi:”Lục ca, anh làm sao thế?”

Lục Hoạ trấn tĩnh, hắn nói:”Có hơi thất thần, phải rồi, không phải chúng ta đang hẹn hò sao? Nếu vậy có phải em cũng nên gọi anh la ông xã thay vì Lục ca không?”

Dương Linh mỉm cười, vui vẻ gọi:”Ông xã”

Lục Hoạ cúi người, giúp cậu cởi đồ, môi khẽ nhếch lên một nụ cười. Đời trước, sau khi cậu kết hôn cùng Khương Vãn Trạch, nụ cười trên môi hắn đã hoàn toàn biến mất, tâm biến thành đá.

Dương Linh vươn tay đến, hắn cởi đồ cậu thì cậu cởi đồ hắn, quay qua quay lại, đồ trên người cả hai đều đã lột sạch rồi.

Lục Hoạ lại ngẩn người. Dương Linh vươn tay vòng qua cổ hắn, cậu hỏi:”Ông xã, không phải anh luôn ôm cơ thể em mỗi lần chúng ta tắm chung sao? Lâu lâu còn làm em ở đây nữa, anh sao lại lần nữa ngẩn người rồi”

Lục Hoạ nghe mà kinh hãi, Lục Hoạ đời này bạo vậy à? Dám làm mèo nhỏ của hắn trong nhà tắm? Như vậy sẽ rất mỏi chân, hơn nữa dầm nước lâu có thể bị bệnh.

Nhưng Lục Hoạ hắn bám víu vào mộng cảnh, hắn nói:”Anh đang nghĩ hôm nay nên làm em thế nào, có nên dẹp chuyện đi chơi mà ở nhà làm em không”

Dương Linh nói ngay:”Không được đâu, anh đã hứa từ hai tháng trước rồi, lần nào đi anh cũng như vậy cả, lần này phải đi, nếu không đi em sẽ giận anh”

Lục Hoạ nhếch môi nói:”Vậy đi muộn một chút, buổi tối em cũng ở lại đây đúng không?”

Dương Linh nói:”Không đủ bao đâu, lát nữa anh phải đi mua thêm đó”

Lục Hoạ đáp:”Biết rồi, mua nhiều một chút, ngày mai cũng muốn làm em”

Dương Linh giống như đã quá quen rồi, cậu nói:”Anh lúc nào cũng đòi làm em thôi, hôm nay đã làm, vừa ngủ một chút, sáng sớm tỉnh giấc, vừa thấy mặt anh trong mơ màng đã bị anh táng tỉnh bằng câu nói:”Bảo bối, anh cứng rồi, làm tiếp đi”, anh không biết kiềm chế gì cả”

Lục Hoạ xoay cậu lại, ấn cậu chống tay lên tường, hắn nói:”Anh chỉ như vậy với một mình em, kẻ khác không thể khiến anh cứng lên được”

Phần 1. Chương 2:

Lục Hoạ sau đó vẫn đưa cậu đến khu vui chơi.

Dương Linh lon ton chạy trước, Lục Hoạ đi theo ngay phía sau.

Hai người chơi đến gần tối mới quay về. Dương Linh nằm gọn lỏn trong lòng Lục Hoạ, được hắn ẵm ra xe.

Tài xế lái xe đưa cả hai về nhà. Lục Hoạ lần nữa ẵm theo Dương Linh, người đang ngủ say không biết gì vào bên trong.

Nhà riêng này của hắn có rất nhiều đồ của cậu, trong nhà tắm hiển nhiên là chứa không ít.

Lục Hoạ để mang cậu vào nhà tắm, tự tay tắm cho cậu.

Dương Linh bị nước làm tỉnh, cậu cựa mình, không giãy dụa chỉ xoay người ôm lấy hắn, hai cơ thể trần trụi mà dính lấy nhau.

May mắn là tắm xong rồi, Dương Linh mới tỉnh, Lục Hoạ ẵm cậu ra khỏi phòng tắm, đặt cậu ngồi lên giường, quay trở vào phòng tắm mang ra khăn lau tóc.

Đợi tóc khô, giúp việc cũng đã mang đồ ăn lên rồi.

Lục Hoạ đặt nó xuống bàn bên cạnh cửa sổ. Dương Linh ngồi bên cạnh hắn, cùng hắn dùng bữa.

Lục Hoạ hỏi cậu:”Ăn được không?”

Dương Linh hỏi ngược hắn:”Anh đổi dì giúp việc sao? Vị đồ ăn thật lạ”

Lục Hoạ nhíu mày hỏi:”Dì Trương à? Anh không có đổi mà, vẫn luôn là dì ấy nấu”

Hắn đổi phần thức ăn của cậu sang chỗ mình và nếm thử, vị quả thật rất lạ.

Đồ ăn của hắn vẫn là vị cũ, chỉ có đồ ăn của Dương Linh mang vị lạ lẫm thôi.

Lục Hoạ gọi bác sĩ riêng của gia đình vào, hắn nói:”Cậu kiểm tra thức ăn xem, mùi vị thật khác lạ, bởi vì căn nhà này cũng chỉ có một người giúp việc, vừa nấu vừa dọn dẹp, một người làm vườn và một quản gia cùng khá nhiều vệ sĩ nên tôi sợ thức ăn có vấn đề”

Đối phương nhanh chóng kiểm tra, sau đó hỏi:”Hai người có ăn nhiều không?”

Lục Hoạ đáp:”Một muỗng”

Dương Linh đáp sau:”Em cũng thế”

Đối phương liền nói:”Lát nữa tôi đưa hai người lấy chút thuốc, không sao đâu, phần ăn của Dương thiếu mang xuống dưới đi, bên trong bị hạ chút độc dược rồi, nếu không phải hai vị ăn quen nhận ra thì xảy ra chuyện đấy”

Nói xong liền rời đi.

Lục Hoạ gọi quản gia lên, đối phương nhanh chóng lên lầu. Lục Hoạ ném đĩa cơm xuống đất hỏi:”Đây là chuyện gì? Hạ độc vào thức ăn, nếu lỡ Dương Linh xảy ra chuyện gì thì sao? Tôi ăn nói thế nào với nhà họ Dương? Là kẻ nào hạ độc, tôi cho ông nửa giờ điều tra, không lôi được người đến tôi gọi người nhà họ Dương đến đây điều tra. Người nhà họ Dương mà biết tiểu bảo bối lá ngọc cành vàng của bọn họ ở đây bị đầu độc, bọn họ không tha cho cái mạng của ông hay bất kì ai đâu”

Quản gia vội vàng chạy đi điều tra. Dương Linh kéo kéo áo ngủ của Lục Hoạ nói:”Anh ơi, em đói”

Lục Hoạ nói:”Em ăn phần của anh đi, phần đó không có độc mà”

Dương Linh hỏi hắn:”Vậy anh ăn gì thế?”

Lục Hoạ đáp:”Chút anh ăn sau, việc này không làm xong, anh không những mặt không có để gặp em mà đến Dương Vũ gặp anh, anh cũng thấy sợ”

Nửa giờ sau, quản gia mang đến một video bằng chứng, là một người làm vườn trong nhà gây ra.

Là người làm vườn, một omega giả beta.

Trong đoạn video trích từ camera nhà bếp, khi dì giúp việc rời đi gọi quản gia, đối phương đã lẻn vào, lấy ra một lọ thuốc rắc rắc lên phần ăn của Dương Linh rồi rời đi. Hành động khá nhanh.

Lục Hoạ lên tiếng:”Linh, đưa anh điện thoại của em”

Dương Linh đang nằm dài bấm điện thoại trên giường liền ngồi dậy, đưa điện thoại cho hắn, màn hình còn đang dùng mạng xã hội.

Lục Hoạ dùng máy cậu gọi cho Dương Vũ. Bên kia lên tiếng:”Alo?”

Lục Hoạ nói:”Đến dẫn một người đi xử lí đi”

Dương Vũ hỏi ngay:”Việc nhà họ Lục các cậu thì liên quan gì đến tôi? Còn nữa, máy cậu không dùng, cầm máy em trai tôi làm gì? Thiếu đánh à?”

Lục Hoạ đáp:”Gọi cậu bằng điện thoại tôi, chưa chắc cậu đã nghe, hơn nữa việc này liên quan đến em ấy nên mới bảo cậu đến”

Dương Vũ nghe xong không kìm được cơn giận hét lớn qua điện thoại hỏi:”Tên khốn nào động đến em trai ông?”

Lục Hoạ đáp:”Chưa điều tra rõ nguyên nhân, chỉ mới thấy một đoạn trích camera cho thấy người hạ độc vào phần ăn”

Dương Vũ bên kia có lẽ đang làm việc, tiếng ném hồ sơ xuống bàn và gập máy tính đầy tức giận vang lên. Dương Vũ nói qua điện thoại:”Tôi đến dẫn người, mang tên khốn nạn đó đến trước mặt tôi, dám động đến người nhà họ Dương, tôi sẽ khiến cái tên khốn đó sống chết không yên với tôi đâu”

Nói xong liền cúp máy.

Lục Hoạ đưa điện thoại cho Dương Linh rồi hỏi:”Bắt lại chưa?”

Quản gia đáp:”Trích camera xong liền bắt lại rồi ạ”

Lục Hoạ nói:”Lát nữa, Dương đại thiếu đến, nhớ mở cổng đón, mang người kia cùng video bằng chứng đưa cho đối phương mang đi”

Quản gia đáp:”Vâng”

Lục Hoạ lên tiếng:”Bảo dì Trương chuẩn bị một phần ăn mới cho tôi”

Quản gia đáp:”Ban nãy thím Trương đã làm rồi, nhưng lúc bắt người chẳng may lại làm đổ thức ăn ra sàn, thím ấy vẫn đang dọn, có lẽ sẽ làm trễ”

Lục Hoạ gật đầu bảo:”Không sao”

Phần 1. Chương 3:

Dương Vũ lúc sau quả nhiên đến dẫn người đi. Mang theo một đám xã hội đen.

Người làm vườn bị áp giải lên xe mang đi.

Dương Vũ nán lại một chút vì Dương Linh chạy xuống nhà.

Dương Linh ôm lấy gã, dụi dụi. Dương Vũ nhấc bổng em trai lên hỏi:”Không sao chứ?”

Dương Linh đáp:”Không sao ạ, bác sĩ riêng của anh ấy đã mang thuốc đến cho em uống rồi, em cũng dùng cơm rồi”

Dương Vũ xoa xoa đầu cậu nói:”Đợi anh quay về sẽ mang nguyên nhân hạ độc của tên đó đến nói cho em nghe, chơi tiếp đi”

Dương Linh ngoan ngoãn gật đầu.

Dương Vũ hôn nhẹ lên trán em trái rồi thả xuống, quay đầu liền nhanh chóng rời khỏi nhà Lục Hoạ.

Dương Linh ở lại nhà Lục Hoạ ba ngày ba đêm. Đến ngày thứ tư, Dương Uyển lái xe đến đón cậu.

Dương Linh lon ton chạy từ bên trong ra cổng, tay còn ôm theo một chú mèo mang bộ lông xám trắng. Dương Uyển mở cửa ghế phụ, Dương Linh ngồi vào, mỉm cười nói:”Chị, cảm ơn”

Dương Uyển xoa đầu cậu hỏi:”Chơi có vui không?”

Dương Linh gật đầu, lại giơ con mèo trong tay lên nói:”Đây là mèo Maine Côn, Lục Hoạ đã tặng em đó”

Dương Uyển xoa xoa đầu con mèo trong tay cậu rồi nói:”Dương Vũ quay về rồi, chúng ta cũng nên về thôi”

Dương Linh gật gật đầu ngay.

Dương Uyển ngồi vào ghế lái, khi cánh cửa đóng lại, cô nói:”Lát nữa cứ bảo quản gia đi lấy đồ nuôi mèo cho em, mèo này chăm khá kì công đấy, em có muốn thuê hẳn một bác sĩ thú ý tư nhân về nhà không?”

Dương Linh đáp:”Được ạ”

Dương Uyển nhấn màn hình trong xe, gửi đi một đoạn tin nhắn cho quản gia.

Lúc bọn họ về đến nhà, quản gia mở cửa, ông nói:”Thiếu gia, đồ ngài muốn sắp được mang đến rồi”

Dương Uyển gật gật đầu rồi bế theo mèo của mình vào trong.

Dương Vũ đang ngồi trên so-fa. Cậu lao đến, ngồi xuống bên cạnh hắn, hai tay giơ mèo của mình lên rồi nói:”Anh, mèo nè, Lục Hoạ đã mua cho em đó”

Dương Vũ gật đầu, nhìn mèo con rồi hỏi:”Tên nó là gì?”

Dương Linh đáp:”Là bảo bối đó”

Dương Vũ bị cái tên cậu đặt làm cho sững sờ. Dương Linh dụi đầu vào mèo của mình nói:”Tên của nó là Bảo Bối”

Dương Vũ bị cậu làm cho bật cười, giống mèo to xác, độ dài có thể hơn một mét này bị cậu đặt cho một cái tên thật khó hiểu.

Dương Linh chu môi khó chịu bảo:”Anh không được cười, cậu ấy rất dễ thương mà, gọi là Bảo Bối cũng đâu có sai đâu, cậu ấy chính là Bảo Bối của em, sau này em sẽ chăm cậu ấy”

Dương Vũ đáp:”Được rồi, em là đại bảo bối, còn nhóc con này là tiểu bảo bối”

Dương Linh nhích đến, tựa đầu vào vai Dương Vũ hỏi:”Anh ơi, sau này em có thể nuôi thêm mèo không?”

Dương Vũ đáp:”Có thể nhưng hơi khó đây, mèo em đang nuôi có thể rụng rất nhiều lông, em không chăm tốt nó thì đừng nghĩ đến việc chăm thêm, nếu không thì em đã bận chăm nó lại càng bận thêm, có khi còn bận đến mức không thể ra ngoài đấy. Linh à, em là mèo lười rồi, em còn nuôi thêm một con mèo có tính cách năng động nữa, em sẽ hết lười biếng sao hửm?”

Dương Uyển ngồi xuống cạnh Dương Linh, vươn tay liền túm lấy cổ mèo trong tay cậu đến trước mặt mình.

Dương Linh vội vàng gọi:”Chị”

Dương Uyển nhìn con mèo trong tay rồi bảo:”Nhỏ thật đấy, con mèo này sau này trưởng thành thật sự có thể tiến hoá đến mức độ hơn một mét à?”

Quản gia nói:”Tôi đã tra một thông tin, mèo này quả thật có thể dài mức đó, hơn nữa chúng lại ăn rất nhiều, có thể ăn thịt sống, hạt bình thường khó mà làm chúng no, để ăn giải trí thì ít ra có thể”

Dương Linh vươn tay, lấy lại mèo từ tay chị gái, đặt xuống nền nhà rồi nói:”Chị không được bắt nạt Bảo Bối đâu”

Dương Uyển nhào đến, Dương Linh bị làm cho nằm lên đùi anh trai. Dương Uyển nằm trên người cậu, cô nói:”Bảo bối cục cưng, em nỡ lòng nào nói chị gái của em như vậy chứ, chỉ là lâu quá không gặp em, em liền thương con mèo đó hơn chị sao”

Dương Vũ xoa xoa đầu hai đứa em, gã nói:”Hai cái đứa ngốc này. Uyển, em đừng có so sánh bản thân với động vật. Em là người là chị gái cùng chung huyết thông với Linh, đó chỉ là thú cưng nhỏ của em trai em thôi, đừng có mà ghen lung tung như vậy”

Dương Uyển phồng má tức giận nói:”Không biết đâu, ở đây Linh phải thương em nhất”

Dương Linh vươn tay ôm lấy cô nói:”Em thương chị mà”

Dương Vũ hỏi cậu:”Anh thì sao, hửm?”

Dương Linh đáp:”Anh cũng thế, em thương hai người nhất luôn”

Dương Vũ nhếch môi cười.

Mùa hè kết thúc, sau mùa thu là đến mùa đông. Mà cũng đồng thời, sinh nhật của Dương Linh cũng đã đến.

Tiệc sinh nhật của Dương tiểu thiếu gia hiển nhiên là không nhỏ.

Chỉ là nhân vật chính không thấy đâu. Ở một góc khuất gần cầu thang là một nhóm alpha đang đứng tụ tập. Có Vân Ninh và những người khác.

Lục Hoạ thì đang đứng ở góc khác nói chuyện với Dương Vũ.

Khương Cảnh Đình cũng không thấy ở trong bữa tiệc, Lục Hoạ hỏi Dương Vũ.

Dương Vũ lạnh nhạt đáp:”Vãn Trạch đi theo Linh rồi, em ấy có việc gấp, lát nữa sẽ quay lại thôi”

Download MangaToon APP on App Store and Google Play

novel PDF download
NovelToon
Step Into A Different WORLD!
Download MangaToon APP on App Store and Google Play