"Cầm lấy rồi rời xa con trai tôi" người phụ nữ cầm chiếc thẻ ném về phía người đối diện, ánh mắt ghét bỏ khinh thường như ra lệnh.
"Tôi biết cô sẽ không dễ dàng rời đi, nhưng tôi hiện tại đã mang thai, cô nên cầm lấy số tiền này rồi im lặng mà rời khỏi đây" người thiếu niên tay vừa sờ bụng nhỏ vừa tỏ vẻ đáng thương nói.
Cậu ngớ người nhìn khung cảnh trước mặt, không phải cậu đang ngồi chơi game ở nhà sao? tại sao đột nhiên lại xuất hiện ở nơi xa lạ này, hơn nữa những người này là ai? cậu hoàn toàn không có một chút ký ức nào với những người này.
Người phụ nữ nhìn cậu đang im lặng không trả lời, ngữ khí càng khinh thường hơn lấy ra một tấm thẻ nữa để xuống bàn "nhiêu đây đã đủ chưa? Mộc Tĩnh Hy loại người như cô cả đời này dù có cố gắng đến chết cũng chẳng thể kiếm được số tiền lớn thế này, nên tốt nhất khi tôi còn rộng lượng mà cầm lấy tiền này rồi rời khỏi con trai tôi"
Cậu nhất thời đứng hình trước những lời nói của người phụ nữ, Mộc Tĩnh Hy? cầm tiền rồi rời khỏi con trai tôi, câu thoại này dường như cậu đã từng nghe thấy ở đâu rồi thật sự rất quen tai.
Cậu suy nghĩ một lúc mới chợt nhớ ra, Mộc Tĩnh Hy là tên của một nhân vật phụ đáng thương mà em gái cậu hay nói hay sao? hơn nữa đây không phải là câu thoại trong quyển tiểu thuyết mà em gái cậu đã đọc cho cậu nghe sao? theo những gì đã quan sát thì cậu đã đoán ra được phần nào.
Cậu không biết đây là đâu tại sao cậu lại ở đây và còn sống trong cơ thể của nhân vật phụ bi thảm nhất truyện tên là Mộc Tĩnh Hy, nhưng đều quan trọng hiện tại là cậu cần tránh kết cục chết thảm trong quyển tiểu thuyết cẩu huyết này.
Cậu cầm lấy hai tấm thẻ trên tay khóe môi khẽ mỉm cười, gương mặt rạng rỡ nhìn hai người trước mặt "được thôi, tôi sẽ rời đi ngay trong hôm nay" sau lời nói đó cậu liền đứng dậy rời đi.
Hai người họ sững sờ nhìn cậu như không tin vào tai mình vừa nghe thấy, có lẽ họ không ngờ rằng cậu lại đồng ý nhanh như vậy, cứ nghĩ cậu sẽ khóc lóc sau đó vì cái tôi của bản thân mà không nhận tiền mà rời đi.
Nhưng tiếc là người trước mắt họ không phải Mộc Tĩnh Hy mà họ từng biết, một kẻ yêu tiền như cậu sao có thể cứ như vậy mà từ chối số tiền từ trên trời rơi xuống, hơn nữa dù sao cũng chọn rời đi tại sao lại phải tay trắng? chỉ có kẻ ngốc mới không cần tiền.
Cậu vui vẻ cầm hai chiếc thẻ trên tay, sau đó mới định thần lại lời người phụ nữ kia đã nói "bà ta gọi mình là cô, chắc không phải..." cậu vừa nói vừa nhìn xuống bản thân, tay vô thức mà chạm vào nơi dưới đũng quần kia.
"Phù may quá vẫn còn" cậu thở phào một hơi nhẹ nhõm sau khi xác nhận cái kia của bản thân vẫn còn nguyên vẹn, cậu cứ nghĩ bản thân từ một người đàn ông đích thực lại đột ngột biến thành một tên thái giám, chỉ cần nghĩ đến thôi đã thấy sợ hãi.
Cậu vừa bước ra khỏi quán cà phê chưa đi được mấy bước đã bị hai người mặc áo vest đen từ đâu xuất hiện dứt khoát dùng khăn bịch kín miệng cậu.
Cậu bất ngờ nhất thời không kịp phản ứng, cố gắng dùng tay cào vào tay đối phương, sau hai phút vùng vẫy cuối cùng cậu cũng chìm vào hôn mê, tay đang vùng vẫy cũng vô lực mà buông xuống.
...----------------...
Trong một căn phòng rộng lớn, có một người đàn ông đang nhìn chằm chằm vào cậu đang hôn mê nằm trên giường.
Mi mắt cậu khẽ lay động, sau đó từ từ mở mắt ra, nhưng khi vừa mở mắt cậu đã nhìn thấy gương mặt lạnh băng vô cùng khôi ngô của người trước mặt không khỏi cảm thán.
Đôi mắt đen sâu thẳm, sóng mũi cao vút, đôi môi hồng nhạt tự nhiên đường nét trên gương mặt vô cùng sắc sảo, tựa như một bức tranh vừa được vẽ ra, bất quá người trước mặt này là ai? cậu không hề quen với người này.
"Tỉnh rồi?" Người đàn ông nhìn cậu quan sát hỏi.
"Anh là ai?" cậu ánh mắt ngây ngô nhìn hắn hỏi.
Hắn đột ngột đưa tay lên nắm lấy cằm cậu nhàn nhạt nói "từ giờ cậu sẽ là tình nhân của tôi, ngoan ngoãn mà ở lại đây đừng cố chạy trốn khỏi đây, vì cậu... chạy không thoát đâu" ngữ khí của hắn nhắn mạnh khi nói đến những từ cuối cùng, cứ như đang uy hiếp đe dọa cậu.
Câu nói của hắn làm cậu sững sờ, gương mặt ngơ ngác đầu đầy dấu chấm hỏi nhìn hắn, cố nở ra nụ cười thân thiện nói "anh vừa nói gì? tôi nghe không rõ"
"Tôi nói từ giờ cậu sẽ là tình nhân của tôi" hắn kiên nhẫn mà lặp lại từng câu từng chữ.
Cậu cuối cùng cũng không nhịn được mà bùng phát "này tên điên, anh bị bệnh tâm thần có đúng không? anh nghĩ anh là ai mà bảo tôi làm tình nhân của anh? hơn nữa còn không nhìn xem... Lão Tử là đàn ông, muốn chơi trò tổng tài báo đạo thì đi tìm phụ nữ ấy, ông đây không có hứng thú" cậu vừa nói vừa cởi bỏ bộ tóc giả đang đội trên đầu xuống thẳng tay ném sang một bên.
Ánh mắt Cố Bắc Thần thoáng qua sự bất ngờ kinh ngạc, có lẽ anh ta không ngờ rằng sẽ có người dám mắng hắn là tên điên ngay trước mặt.
Mộc Tĩnh Hy một nam phụ trong quyển tiểu thuyết ngược luyến bị người người ghét bỏ, nếu tình tiết trong truyện chỉ đơn thuần là ngược tâm ngược thân khiến người xem phải khóc ròng vì sự đau khổ của nhân vật thì quyển tiểu thuyết này hoàn toàn trái ngược, ví dụ điển hình như hiện tại.
Bỗng một ngày đẹp trời nào đó, nam chính tỏ tình với nam phụ, sau đó hai người ở bên nhau, rồi bỗng một ngày mưa bão anh ta bảo rằng anh ta chỉ xem nam phụ là thế thân, hơn nữa còn nhắn mạnh rằng anh ta chỉ có hứng thú với đàn ông, và đó là lý do vì sao anh ta không chạm vào nam phụ.
Khi cậu nghe em gái cậu kể đến đây liền cảm thấy có gì đó sai sai, nam phụ anh ta không phải đàn ông sao? từ người yêu biến thành thế thân rồi từ thế thân biến thành tiểu tam trong mắt người khác.
Rồi lại đột ngột biến thành tình nhân của đại phản diện, quyển tiểu thuyết sặc mùi cẩu huyết này thật sự vượt ngoài trí tưởng tượng của cậu.
Giờ thì cậu đã hiểu cảm giác ức chế của em gái mình khi mắng chửi tình tiết trong truyện.
Nam chính thì tra nam, nam phụ thì có sở thích kỳ lạ, vậy suy ra mấy cha nội này không ai được bình thường, đặc biệt là đại phản diện, anh ta không chỉ bị điên mà còn mắc chứng tâm thần và hoang tưởng.
Rốt cuộc trong quyển tiểu thuyết này có ai là được bình thường không? tại sao cậu lại xuyên vào cơ thể của tên nam phụ có sở thích kỳ lạ này? không phải cậu chỉ ngủ ngật một chút thôi sao? Hay là do cậu hay chọc tức người khác nên hiện tại mới bị báo ứng mà đến nơi này.
"Dù cậu có chọc tức tôi thì cũng không thoát khỏi đây được đâu" hắn nhìn cậu không nhanh không chậm nói.
"Vậy anh nói xem tại sao tôi phải làm tình nhân của anh?"
"Vì tôi có nhiều tiền hơn nữa chỉ có cậu ở bên cạnh tôi thì em ấy mới đường đường chính chính ở bên cạnh người mình yêu và được hạnh phúc" hắn không do dự mà thẳng thắn trả lời.
Lý do đầu tiên có thể chấp nhận được còn lý do thứ hai...thật sự quá vớ vẩn.
Câu trả lời của hắn làm cậu không khỏi cảm thán "Woa anh thật là cao thượng, vì người yêu mà không tiếc gì, nhưng anh vì người yêu liên quan gì đến tôi, mà anh bắt tôi hủy hoại danh dự của bản thân chỉ vì lý do vớ vẩn của anh?"
"Vớ vẩn? sẽ không thiệt cho cậu" hắn kiêu ngạo đẩy bản hợp đồng về phía cậu.
Cậu nhìn thỏa thuận hợp đồng trước mắt, đôi đồng tử bỗng sáng lên, nhưng sau đó kìm nén bản thân mà đóng hợp đồng lại giả vờ nói "anh đừng nghĩ chỉ cần dùng bao nhiêu đây là có thể khiến tôi đồng ý với anh"
"Vậy sao? tôi bao nuôi cậu cả đời được chưa" dù sao với Cố Bắc Thần hắn mà nói cả đời này cũng sẽ không kết hôn, hơn nữa với tài sản của hắn đừng nói thêm cậu cho dù thêm mười người như cậu cũng không thành vấn đề.
Nhưng lời nói tiếp theo của cậu làm hắn sững sốt "anh nuôi nổi tôi không? sao mà mạnh miệng dữ vậy?" cậu nhìn hắn nghi hoặc hỏi ngược lại.
Đây là lần đầu tiên trong đời hắn có người nghi ngờ về phương diện tài chính của hắn, hơn nữa còn là một người vô cùng bình thường không có gì đặc biệt hay xuất chúng.
"Có thêm mười người như cậu tôi cũng có khả năng, nên ngừng ngay những câu hỏi vớ vẩn đó lại" Cố Bắc Thần không kiên nhẫn nhìn cậu ánh mắt như cảnh cáo.
"Được thôi, nhưng trước đó anh tháo cái này ra khỏi chân tôi trước đi" cậu chỉ vào cái vòng đang khóa cổ chân của bản thân nói.
"Không được, để đề phòng cậu bỏ trốn nên tạm thời không thể tháo ra"
"Anh nói gì cơ" cậu nở một nụ cười thân thiện trên khóe môi ánh mắt âm u nhìn hắn, sau đó là âm thanh răng rắc vang lên, cái tủ trên đầu giường bị cậu đấm mạnh xuống mà nứt ra.
Hắn giật mình khi nhìn thấy cảnh tượng trước mặt, hắn không ngờ một người có vẻ ngoài ốm yếu như cậu lại có sức lực lớn như vậy.
"T...tóm lại là không được" hắn nói rồi nhanh chóng rời đi, hắn thật sự có chút sợ khi nhìn cảnh tượng vừa rồi, không phải vì sợ cậu mà là sợ nắm đấm kia sẽ vô tình rơi xuống mặt hắn.
Mình sao lại chạy trốn? mình là đang sợ cậu ta? không thể nào, Cố Bắc Thần mình chưa từng sợ ai hay sợ bất kỳ điều gì, có lẽ là do căng thẳng nên mới nãy sinh cảm giác như vậy, đúng vậy đời này của mình sao có thể sợ một người như cậu ta. Hắn vừa cố trấn an bản thân vừa phủ nhận sự hoảng loạn của chính bản thân và tự nhủ rằng do mệt mỏi chứ không phải thật sự vì sợ bị cậu đánh.
"Cái đó...anh có thể nới lỏng chút không?" cậu nhìn người đàn ông trước mặt nhẹ nhàng hỏi, người kia vẫn im lặng không chút động tĩnh nhìn cậu.
Quản gia đột ngột mở cửa bước vào trên tay còn cầm theo khay thức ăn thơm phức "cậu chủ thức ăn ngài căn dặn ở đây ạ"
"Để xuống bàn đi" hắn không nhìn quản gia chỉ nhìn cậu chằm chằm như đang quan sát con mồi.
Cậu bị hắn nhìn chằm chằm ánh mắt của hắn quá mức nóng bỏng khiến cậu khó chịu "anh nhìn tôi như vậy làm gì? có gì thì cứ nói cứ nhìn như vậy thật giống mấy tên biến thái"
Lời nói của cậu khiến Quản gia đang đứng bên cạnh cũng giật mình sững sốt, đây là lần đầu tiên có người thẳng thắn nói cậu chủ của họ như vậy.
Mình biến thái? cái miệng đó của cậu ta không thể nói chuyện tử tế được? sao cứ thích chọc tức mình bằng những từ ngữ như vậy? cậu ta chắc chắn là cố ý muốn chọc tức điên mình.
Hắn còn đang cố kìm nén sự tức giận của bản thân đã bị lời nói tiếp theo của cậu càng tức điên hơn "tôi hỏi anh đó tên mặt liệt, anh bị câm à hay hôm nay bị á khẩu không trả lời được?"
Cái miệng này của cậu đúng là thiếu đòn, quản gia đứng bên cạnh cũng đổ mồ hôi hột, tâm thế chuẩn bị tâm lý trước sự thịnh nộ từ hắn, nhưng cuối cùng cũng chỉ nghe thấy giọng nói khinh thường từ hắn.
"Tôi mà biến thái thì cũng không chọn một người xấu xí như cậu" hắn cau có khó chịu ánh mắt khinh thường đáp.
"Anh không chỉ mặt liệt mà mắt cũng có vấn đề" cậu cười khẩy chế giễu hắn.
Cậu có máu tóc màu bạch kim, đôi mắt màu lam to tròn sóng mũi vừa nhỏ vừa cao, đôi môi đỏ mọng cùng làn da trắng như tuyết, hệt như một chàng hoàng tử từ trong truyện cổ tích bước ra, ấy thế mà hắn lại chê cậu xấu xí, nếu ngoại hình của cậu như thế này là xấu, thì trong mắt hắn ai mới được gọi là mỹ nhân đây.
"Cậu nói ai mặt liệt, mắt có vấn đề?" Cố Bắc Thần tức giận đứng bật dậy giận dữ hỏi.
"Ai trả lời thì là người đó" cậu bĩu môi không thèm nhìn hắn ánh mắt luôn nhìn về phía khay đồ ăn trên bàn.
"Cậu chủ trợ lý đang đợi ngài ở bên ngoài đó ạ, không phải ngài có việc cần đi gấp sao ạ?" quản gia nhìn thấy mọi chuyện có vẻ không ổn liền nhanh chóng lên tiếng đổi chủ đề và dập tắt lửa giận từ hắn.
"Hừ" Cố Bắc Thần hắn hừ một tiếng nuốt lửa giận vào trong sau đó liền quay người rời đi.
Quản gia nhìn hắn rời đi trong lòng mới thở phào nhẹ nhõm "cậu sao cứ chọc tức cậu chủ như vậy làm gì? khi cậu chủ tức giận thật sự rất đáng sợ, cậu không sợ sao?" người quản gia vừa nói vừa đưa khay thức ăn đến trước mặt cậu.
"Là anh ta kiếm chuyện chọc ngoáy tôi trước cũng đâu phải do tôi, chẳng lẽ anh ta có quyền nói mà không cho người khác trả lời lại sao?" cậu múc một thìa súp lên đưa vào miệng, mùi hương và vị đậm đà của nước súp làm cậu không cưỡng lại được.
Lời nói của cậu làm người đứng đối diện cũng nhất thời câm nín, vì những lời cậu nói hoàn toàn đúng không còn lời nào để phản bác, cậu chủ của họ chính là một người khó ăn khó ở khó chiều, không chỉ thất thường mà còn vô lý, nay gặp được cậu đúng là khắc tinh.
Cậu ăn hết toàn bộ thức ăn trong khay, vẻ mặt thỏa mãn vui vẻ mà cười nói với quản gia "cảm ơn vì bữa ăn"
Quản gia bất ngờ trước lời nói và thái độ của cậu, ông ấy cứ nghĩ cậu sẽ cố gây chuyện và làm khó dễ, nhưng suy nghĩ này có vẻ không đúng.
Người quản gia vừa dọn dẹp vừa bưng khay bát dĩa trống ra, vừa quay người đi đến cửa đã bị giọng nói của cậu gọi lại.
Mình biết ngay mà cậu ta không khác những người trước đây là mấy. đó là suy nghĩ của ông ấy khi bị cậu gọi lại, ông ta đã nghĩ rằng cậu sẽ giống như những người đã từng đến đây, nhưng lời nói tiếp theo của cậu là ông ấy ngạc nhiên.
"Bữa tối ông có thể mang thức ăn nhiều hơn một chút không" cậu có chút xấu hổ nhìn quản gia nói.
"Được" quản gia vui vẻ mỉm cười nhìn cậu, sau đó quay người rời đi.
Đầu bếp của nơi này tài nấu nướng thật sự rất hợp với khẩu vị của cậu, dù sao cũng bị hắn giam cầm thay vì khóc lóc làm loạn thì chi bằng tận hưởng, ở nơi này không thiếu bắt cứ thứ gì, chỉ là không được tự do, được ăn ngon ngủ kỹ quá hợp với những người lười biếng chỉ muốn ở nhà làm cá mặn như cậu.
Trước sau gì cũng chết thay vì chết một cách bi thảm nhất thì chi bằng chết một cách vui vẻ sung sướng nhất, nghĩ đến đây cậu liền nằm xuống giường, sau đó đắp chăn lên người nhắm mắt lại mà bắt đầu một giấc ngủ ngon.
Download MangaToon APP on App Store and Google Play