Tiếng Việt
NovelToon NovelToon

[RhyCap] Vì Em,Ta Bất Chấp Cả Thiên Hạ

1.HẬU DUỆ NGUYỄN GIA (1)

VÌ EM , MÀ TA BẤT CHẤP CẢ THIÊN HẠ
CHAPTER / CHƯƠNG : SỐ 1
---
NovelToon
---
Tiếng trống nghiêm trang vang lên giữa đại sảnh uy nghiêm của nhà họ Nguyễn.
Một trong những gia tộc quyền lực bậc nhất đương triều. Ánh sáng từ những chiếc đèn lồng chạm trổ tinh xảo hắt xuống nền đá cẩm thạch, tạo thành những bóng người mờ ảo, càng tôn lên bầu không khí nặng nề, căng thẳng đến ngột ngạt.
Hôm nay, tất cả thành viên của nhà họ Nguyễn đều có mặt. Mỗi người đều khoác lên mình y phục gấm vóc lộng lẫy, đại diện cho thân phận cao quý của từng nhánh trong gia tộc. Ở vị trí trung tâm, Nguyễn Quang Anh là đại thiếu gia kế vị, khoanh tay dựa lưng vào ghế, ánh mắt sắc bén lướt qua từng gương mặt trong đại sảnh. Gương mặt hắn lạnh lùng như một bức tượng điêu khắc, nhưng mỗi ánh nhìn đều toát ra áp lực khiến kẻ khác phải cúi đầu.
Cửa lớn chậm rãi mở ra. Một bóng người mảnh khảnh bước vào, y phục đơn giản hơn hẳn so với những kẻ khác trong phòng. Khuôn mặt cậu trắng trẻo, đường nét thanh tú nhưng không hề yếu ớt. Ánh mắt kiên cường đối diện với hàng chục con người đang dõi theo mình, không hề tỏ ra sợ hãi hay nao núng.
Nguyễn Đức Duy là đứa con ngoại tộc mà nhà họ Nguyễn khinh thường.
Một tiếng cười lạnh bất chợt vang lên, phá tan bầu không khí im lặng. Đó là Nguyễn Hoàng Nghi – người luôn xem thường Duy nhất.
Nguyễn Hoàng Nghi
Nguyễn Hoàng Nghi
//phì cười// Cuối cùng cũng chịu vác mặt đến rồi à?
*Nghi khoanh tay, đôi môi nhếch lên đầy mỉa mai.
Nguyễn Hoàng Nghi
Nguyễn Hoàng Nghi
Kẻ mang dòng máu không trong sạch như ngươi, có tư cách gì bước vào đây?
Duy không trả lời, chỉ chậm rãi tiến về phía trung tâm đại sảnh. Cậu biết rõ hôm nay là một ngày chẳng dễ dàng gì !
Ngày nhà họ Nguyễn chính thức đưa ra quyết định về thân phận của cậu trong gia tộc. Hoặc được chấp nhận, hoặc bị hủy diệt hoàn toàn.
Quang Anh liếc nhìn cậu, ánh mắt như con dao sắc bén cứa vào từng bước chân. Hắn ghét những kẻ yếu đuối. Và với hắn, Đức Duy chính là một sự tồn tại dư thừa.
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Quỳ xuống !!
*Giọng hắn vang lên lạnh lẽo*
Duy dừng lại, khẽ cười nhạt. Cậu không hề nhúc nhích.
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Ngươi điếc à?!
*Quang Anh nhíu mày, áp lực từ hắn khiến không khí trong phòng trở nên nặng nề hơn gấp bội*
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Người mang họ Nguyễn, ta không quỳ
Giọng Duy kiên định, ánh mắt cậu không hề chùn bước dù chỉ một giây.
Không gian bỗng chốc rơi vào tĩnh lặng chết chóc.
Một cái tát chớp nhoáng giáng xuống.
//!! BÓP !! //
Nghi cười khẩy, bàn tay ả vẫn còn vương chút đau rát nhưng ánh mắt lại lấp lánh sự khoái chí.
Nguyễn Hoàng Nghi
Nguyễn Hoàng Nghi
Thứ hạ tiện, ngươi nghĩ mình là ai?
Duy đưa tay lau vệt máu trên khóe miệng, đôi mắt sắc bén hơn bao giờ hết.
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Tôi không phải hạ tiện! Dù các người có thừa nhận hay không, trong huyết quản tôi vẫn chảy dòng máu nhà họ Nguyễn. Tôi mần nên tất cả bằng chính đôi tay mình!
Ngươi nói đúng. Trong người ngươi có dòng máu nhà họ Nguyễn !
Hắn cúi xuống, bàn tay thô bạo bóp chặt cằm Duy, buộc cậu phải nhìn thẳng vào mắt mình.
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Nhưng điều đó không có nghĩa là ta sẽ thừa nhận sự tồn tại của ngươi !!
Lực tay của hắn ngày càng siết chặt, như muốn nghiền nát sự kiêu hãnh cuối cùng của cậu.
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Tôi không cần anh thừa nhận.
Duy cắn răng đáp, dù đau nhưng ánh mắt cậu vẫn rực cháy lửa giận.
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Sớm muộn gì, tôi cũng sẽ khiến các người phải nhìn tôi bằng con mắt khác !!
Một giây.
Hai giây.
Quang Anh bỗng buông tay, cười nhạt một tiếng.
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Ta chờ xem ngươi sẽ làm được gì.
Hắn quay người trở về chỗ ngồi, giọng nói nhàn nhạt nhưng lại như một lời cảnh báo tàn nhẫn. “
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Nhưng nhớ cho kỹ, chỉ cần ngươi phạm sai lầm, ta sẽ khiến ngươi biến mất khỏi nhà họ Nguyễn…
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
MÃI MÃI !
Duy siết chặt tay thành nắm đấm, móng tay cắm sâu vào lòng bàn tay đến bật máu. Nhưng cậu không quan tâm. Điều duy nhất cậu quan tâm lúc này.Chính là chứng minh bản thân không phải kẻ yếu đuối mà bọn họ có thể chà đạp.
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Dù có phải trả giá bao nhiêu… tôi cũng sẽ đứng trên đỉnh cao của nhà họ Nguyễn..
...
---

2.HẬU DUỆ NGUYỄN GIA (2)

*TIẾP NỐI CHAP TRƯỚC*
---
Buổi nghị sự kết thúc trong bầu không khí nặng nề. Những thành viên nhà họ Nguyễn lần lượt rời khỏi đại sảnh, để lại khoảng không trống trải lạnh lẽo. Duy đứng yên tại chỗ, ánh mắt sâu thẳm như ẩn nhẫn điều gì đó khó lường.
Phía trên bậc thềm cao nhất, Quang Anh vẫn chưa rời đi. Hắn ngả người vào ghế, ngón tay thon dài gõ nhịp chậm rãi lên tay vịn bằng gỗ đàn hương, ánh mắt sắc bén như chim ưng vẫn dán chặt lên bóng dáng mảnh khảnh phía dưới.
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Còn chưa cút?
Duy ngẩng lên, ánh mắt đối diện trực tiếp với hắn, không hề né tránh hay tỏ ra yếu thế.
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Tôi chưa nhận được câu trả lời. Danh phận của tôi.
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Các người định quyết thế nào?
Một nụ cười lạnh lẽo lướt qua môi Quang Anh. Hắn đứng dậy, từng bước chậm rãi tiến đến gần, bóng dáng cao lớn phủ xuống khiến người đối diện như nhỏ bé hơn hẳn.
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Danh phận? Một kẻ ngoại lai như ngươi mà cũng dám đòi danh phận?
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Nếu tôi không xứng, vậy chứng minh đi. Đừng dùng mấy lời nhục mạ rẻ mạt để che giấu nỗi sợ của anh !
Câu nói này, tựa như một nhát dao sắc bén chọc thẳng vào lòng tự tôn của Quang Anh. Đôi mắt hắn tối lại, tia nguy hiểm lóe lên rõ ràng.
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Ngươi có tư cách gì nói chuyện với ta như vậy?
Bàn tay Quang Anh chớp nhoáng vươn ra, túm lấy cổ áo Duy kéo mạnh về phía mình. Khoảng cách giữa hai người gần đến mức hơi thở lạnh lẽo của hắn phả lên gò má cậu.
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Muốn danh phận?
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
//cười khẩy //
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Quỳ xuống !
Không khí trong đại sảnh như ngưng đọng. Hai ánh mắt giao nhau, một lạnh lùng khinh miệt, một bướng bỉnh không chịu khuất phục. Duy bật cười nhạt, giọng nói khẽ vang lên nhưng từng chữ đều dứt khoát:
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Tôi đã nói rồi. Người mang họ Nguyễn, tôi không quỳ.
Sự ngoan cường này như một sự khiêu khích trực diện.
!! Bốp !!
Một cú đấm bất ngờ giáng thẳng vào bụng khiến Duy khụy xuống, nhưng cậu cắn răng, không hề rên lên một tiếng.
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Ngươi nghĩ chút lòng tự tôn rẻ mạt này sẽ giúp ngươi đứng vững trong nhà họ Nguyễn sao? Nếu không muốn quỳ, vậy hãy bò đi.
Duy gục người xuống sàn, vệt máu trào lên từ khóe môi.
Nhưng ánh mắt cậu vẫn cháy rực, không hề tắt lửa.
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Nếu muốn tôi quỳ, thì trừ khi anh giết tôi..
Quang Anh lặng người trong giây lát, rồi đột nhiên bật cười. Nụ cười không có chút ấm áp nào, chỉ toàn sự lạnh lẽo và khinh miệt.
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Rất tốt…
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Ta sẽ chờ xem ngươi kiên cường được bao lâu.
//rời đi//
Cánh cửa đại sảnh khép lại, chỉ còn lại Duy một mình giữa không gian lạnh lẽo.
Cậu ngẩng đầu lên, ánh mắt lóe lên sự quyết tâm tột cùng.
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Ba tháng? Nguyễn Quang Anh, tôi sẽ khiến anh phải chính tay thừa nhận sự tồn tại của tôi.
---
👈ĐỌC CHAP TIẾP THEO👉

3.CÁI GIÁ CỦA KẺ THẤT BẠI (1)

Ba ngày sau, tin tức về lời tuyên bố của Nguyễn Quang Anh lan khắp nhà họ Nguyễn.
✿Ba tháng ✿ Khoảng thời gian quá ngắn ngủi cho một kẻ bị coi là "ngoại lai" như Hoàng Đức Duy chứng minh bản thân. Những kẻ ghét cậu đều đang chờ đợi ngày cậu bị đá ra khỏi cánh cổng quyền quý này, vĩnh viễn không bao giờ có cơ hội quay lại.
Trong khu sân luyện võ phía đông, âm thanh binh khí va chạm vang lên liên tục. Nắng sớm hắt xuống những thanh trường kiếm sáng loáng, phản chiếu sắc lạnh chói mắt.
Duy đứng giữa sân, tay cầm chặt một thanh kiếm gỗ. Trên y phục màu đen đơn giản, mồ hôi thấm ướt một mảng lớn, nhưng cậu không hề dừng lại. Mỗi nhát kiếm đều sắc bén, dứt khoát, tựa như ý chí không bao giờ gục ngã của cậu.
Phía đối diện, Nguyễn Hoàng Nghi khoanh tay đứng nhìn, khóe môi cong lên đầy mỉa mai.
Nguyễn Hoàng Nghi
Nguyễn Hoàng Nghi
Chỉ bấy nhiêu mà đòi tranh giành với đại ca? Ngươi đang tự làm trò cười đấy à?
Dứt lời, ả vung tay. Tên hầu cận đứng phía sau lập tức xông lên, thanh kiếm trong tay hắn nhắm thẳng vào Duy mà tấn công không hề nương tay. Duy nghiêng người né tránh, nhưng ngay lập tức một cú đá mạnh mẽ giáng thẳng vào sườn cậu khiến cậu loạng choạng.
Nguyễn Hoàng Nghi
Nguyễn Hoàng Nghi
Đứng lên! Nếu không đánh nổi một tên hầu, thì cút ra khỏi nhà họ Nguyễn ngay lập tức!
...
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Tôi chưa thua.
Cậu siết chặt chuôi kiếm, lao lên phản công. Từng chiêu thức tuy chưa hoàn hảo, nhưng lại mang theo sự quyết liệt và sức bền đáng kinh ngạc.
!! BỐP !!
Nguyễn Hoàng Nghi
Nguyễn Hoàng Nghi
Ngươi-
Duy không cho ả cơ hội lên tiếng. Cậu ném thanh kiếm gỗ xuống đất, ánh mắt sắc bén như lưỡi dao.
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Ta không cần sự thương hại của các người. Nếu muốn tôi biến mất, chính tay đánh bại tôi đi.
Lời thách thức này khiến khuôn mặt Nghi tối sầm.
Nguyễn Hoàng Nghi
Nguyễn Hoàng Nghi
Giỏi lắm! Được, ta sẽ cho ngươi biết thế nào là sự chênh lệch thực sự!
Ả rút thanh đoản kiếm giắt bên hông, lao thẳng đến Duy.
Kiếm phong sắc bén xé gió. Duy xoay người né tránh, nhưng vạt áo vẫn bị mũi kiếm sượt qua, để lại một vết rách dài.
Cậu nhíu mày, rõ ràng thực lực của Hoàng Nghi cao hơn hẳn những kẻ vừa rồi. Nhưng nếu nghĩ cậu sẽ lùi bước, thì ả đã nhầm.
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Muốn đánh gục tôi? Không dễ đâu!
Cậu nhấc chân tung một cú đá thẳng vào cổ tay Nghi. Sức mạnh bất ngờ khiến ả phải buông lỏng tay, đoản kiếm rơi xuống đất.
Phía trên bậc thềm, một bóng dáng cao lớn đứng khoanh tay quan sát từ đầu đến cuối. Đôi mắt đen sâu thẳm ánh lên sự lạnh lùng khó đoán.
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Đủ rồi.
Chỉ hai từ đơn giản, nhưng uy lực đủ để khiến cả sân luyện võ lập tức im bặt.
Duy ngẩng đầu lên, ánh mắt cậu chạm phải ánh nhìn sắc bén của hắn.
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Nếu ngươi nghĩ chút bản lĩnh này đủ để đứng vững ở nhà họ Nguyễn, thì quá ngây thơ rồi.
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Hắn bước xuống bậc thềm, mỗi bước đi đều mang theo áp lực không thể xem thường.
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Ba tháng. Ta sẽ không cho ngươi thêm bất cứ cơ hội nào khác. Nếu ngươi thua, không cần ai đuổi..
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Tự mình biến mất !
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Vậy nếu tôi thắng thì sao?
Một giây yên lặng trôi qua. Rồi khóe môi Quang Anh nhếch lên, ánh mắt hắn mang theo chút hứng thú hiếm hoi.
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Nếu ngươi thắng…
Hắn tiến thêm một bước, cúi xuống, hơi thở lạnh lẽo phả lên gương mặt cậu.
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Ngươi muốn gì, ta đều cho.
Lời hứa này, không phải ai trong nhà họ Nguyễn cũng có thể nhận được.
Duy siết chặt nắm tay, trong lòng dâng lên quyết tâm mãnh liệt.
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Tôi sẽ thắng..
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Và người đầu tiên phải quỳ gối chính là..
ANH!
---
👈ĐỌC CHAP TIẾP THEO👉

Download MangaToon APP on App Store and Google Play

novel PDF download
NovelToon
Step Into A Different WORLD!
Download MangaToon APP on App Store and Google Play