Tiếng Việt
NovelToon NovelToon

[DuongKieu] Em Là Định Mệnh Của Anh !

#1 "Mùi Ẩm Mốc Của Những Vết Bầm"

Tiếng chai lọ vỡ loảng xoảng vang lên giữa đêm khuya, tiếp sau đó là tiếng chửi rủa tục tằn đầy men rượu.
Thanh Lâm ( ba Kiều )
Thanh Lâm ( ba Kiều )
Thằng Omega thối tha! Mày giấu tiền đúng không? Đưa đây! Đồ vô dụng!
Pháp Kiều ôm chặt chiếc gối mỏng, toàn thân co rúm lại khi tiếng chân kéo lê loạng choạng ngày càng gần. Gió đêm thổi qua khe cửa cũ nát mang theo mùi ẩm mốc và máu khô trong căn nhà mục nát – nơi không thể gọi là “tổ ấm”.
Pháp Kiều
Pháp Kiều
Ba, con không có tiền… hôm nay tiệm nghỉ, con chưa có làm...//khóc//
Em chưa kịp nói hết câu thì một cú đá đã giáng thẳng vào bụng. Đau buốt. Thở không ra hơi. Cơ thể nhỏ bé của em cuộn lại, nhưng người đàn ông trước mặt chẳng mảy may thương xót. Lão đạp, lão đánh, lão la hét như một con thú điên mất kiểm soát. Trong cơn mê man của nỗi đau và sợ hãi, Kiều chỉ còn cảm giác nước mắt mình nóng hổi chảy dài trên gò má tím bầm.
Mẹ em đã mất khi Kiều mới mười hai tuổi. Kể từ đó, cha em – vốn đã bê tha – càng lún sâu vào rượu chè, cờ bạc. Em không biết bao nhiêu lần mình bị đánh chỉ vì lão thua bạc, hay vì không kiếm đủ tiền mua rượu. Là một Omega, đáng lý ra em phải được bảo vệ. Nhưng thế giới này chưa bao giờ dịu dàng với những đứa Omega nghèo không nơi nương tựa.
Bỗng tiếng cửa bật mạnh. Có hai người xông vào.
Thành An
Thành An
Chú Tám! Dừng lại! Chú đang giết người đấy! //chạy vào cản//
Là An và Duy – người bạn thân nhất của Kiều. Hai người lao vào, chắn giữa Kiều và người đàn ông đang giơ tay định đánh tiếp. Gương mặt họ tái đi vì giận và sợ nhưng ánh mắt không run rẩy.
Đức Duy
Đức Duy
Chú có biết mình đang làm gì không? Cháu gọi công an đấy!
Ông Tám khựng lại. Có lẽ phần vì say, phần vì sợ tai tiếng, ông ta lảo đảo lùi lại, chửi vài câu rồi bỏ ra ngoài, tiếng cửa sập lại vang vọng như một nhát dao đóng xuống căn nhà.
An quỳ xuống bên Kiều, ôm lấy cậu vào lòng, còn Duy thì đứng phía sau với điện thoại run lên vì tức giận.
Đức Duy
Đức Duy
Tao mà thấy ổng lần nữa, tao đấm ổng ngất luôn cho rồi.//tức giận//
Thành An
Thành An
Trước mắt, phải đưa Kiều đi khỏi đây đã.
An khẽ nói.
Đêm đó, dưới ánh trăng lẻ loi và hơi thở đứt quãng, Kiều gật đầu. Đó là lần đầu tiên cậu thực sự chọn thoát ra.
_End Chap_
tg thích HE ❤️‍🔥
tg thích HE ❤️‍🔥
viết lại từ đầu nha bà con cô bác =)))
tg thích HE ❤️‍🔥
tg thích HE ❤️‍🔥
nhớ like đóo

#2 "Yên Bình Không Kéo Dài"

Cuộc sống mới của Kiều bắt đầu trong một căn trọ nhỏ nơi vùng ven thành phố. Bốn bức tường cũ kỹ, mái tôn kêu lách tách mỗi lần mưa, nhưng đối với Kiều, đây là chốn bình yên nhất em từng có từ khi mẹ mất.
An và Duy – hai người bạn thân nhất của em – là những người đã kéo em ra khỏi địa ngục. An học sư phạm, tính cách vui vẻ,hài hước, là người ở cùng Kiều, lo cho em từng viên thuốc, từng bữa cơm. Duy thì học ngành công nghệ, tính cách sôi nổi, đôi khi hơi lố, nhưng luôn mang đến tiếng cười – điều mà Kiều từng nghĩ mình sẽ không bao giờ có lại.
Đức Duy
Đức Duy
Tụi mình giống gia đình nhỏ ghê ha.//cười//
Duy nhai cơm hộp, cười toe.
Đức Duy
Đức Duy
Kiều làm ba, An làm má, còn con là đứa bé ngoan ngoãn nhất quả đất.
Pháp Kiều
Pháp Kiều
Hổng chịu đâu… An mới là ba.//bĩu môi//
Kiều khẽ đáp, giọng pha chút nghịch ngợm hiếm hoi.
Thành An
Thành An
Sao? //nhướng mày//
Pháp Kiều
Pháp Kiều
Tại An hay nghiêm mặt nhăn trán, y chang ba tao hồi còn sống… à, lúc chưa say.
Cả ba phá lên cười. Duy búng nhẹ vào trán Kiều, còn An chỉ lắc đầu. Tiếng cười vang lên trong căn phòng chật hẹp, xóa đi phần nào những vết thâm tím vẫn còn lấm tấm trên làn da em.
Ban ngày, Kiều làm việc ở tiệm bánh gần nhà. Bà chủ tiệm là một Beta trung niên, hay gọi Kiều là “bé con”, đối xử hiền hòa, thỉnh thoảng còn dúi vào tay em một cái bánh kem nhỏ.
Chủ tiệm
Chủ tiệm
Ăn đi cưng, Omega như con phải đầy đặn một chút mới đẹp.//cười//
Pháp Kiều
Pháp Kiều
Con cảm ơn ạ..//cười//
Kiều đỏ mặt, chỉ biết lí nhí cảm ơn. Dường như, thế giới này cuối cùng cũng bắt đầu dịu dàng với em.
Buổi tối, An cùng em học nấu ăn. Duy thì thỉnh thoảng ghé qua, bày trò chơi cờ caro, vẽ mặt cười lên giấy nhớ dán khắp tủ lạnh. Cuộc sống đơn giản, đủ đầy, khiến Kiều bắt đầu tin rằng mình thực sự có thể bắt đầu lại – từ con số không.
Nhưng rồi, hạnh phúc ấy bị xé nát… vào một ngày mưa.
Chiều hôm ấy, trời đổ mưa nhẹ. Kiều xách túi rác ra đầu hẻm, vừa lẩm nhẩm hát, vừa huýt sáo khe khẽ. Khi quay lại, một chiếc ô tô đen chạy đến chặn em lại từ phía sau.
Trước khi em kịp phản ứng, một bàn tay to lớn đã bịt lấy miệng. Mùi vải tẩm thuốc mê xộc thẳng vào mũi. Em giãy giụa, mắt mờ đi, tiếng gọi “An! Duy!” bị bóp nghẹt.
Pháp Kiều
Pháp Kiều
A..An..D..Duy..//giãy giụa//
Gã đàn ông trước mặt không ai khác ngoài cha em – khuôn mặt hốc hác vì nghiện ngập, ánh mắt loạn cuồng.
Thanh Lâm ( ba Kiều )
Thanh Lâm ( ba Kiều )
Tưởng mày trốn được hả? Tao bán mày rồi. Đáng đời thằng Omega vô ơn như mày.//nhếch mép//
Em cố gào lên, cố vùng vẫy, nhưng mọi thứ mờ dần. Trong cơn mê man, Kiều lờ mờ thấy Duy chạy từ đầu hẻm tới, hét to.
Đức Duy
Đức Duy
KIỀUUUU!!
Còn An, gương mặt tái mét, lao ra định cứu Kiều nhưng không kịp...
__________
Kiều tỉnh dậy trong một căn phòng xa lạ. Rộng rãi, sang trọng, ốp gỗ toàn bộ. Không khí thơm mùi gỗ trầm và... Alpha.
Em ngồi bật dậy, tim đập loạn.
Cửa bật mở. Một người đàn ông bước vào – cao lớn, ánh mắt lạnh như băng đá, dáng điềm tĩnh như thể mọi chuyện trong đời đều nằm trong bàn tay anh.
Đăng Dương
Đăng Dương
Cậu tỉnh rồi.
Pháp Kiều
Pháp Kiều
Anh… là ai? //lùi lại//
Kiều lùi lại giọng run rẩy.
Người đó không trả lời ngay. Anh đi đến gần, ánh mắt không có ý thương hại, cũng chẳng chứa dục vọng. Chỉ có lạnh nhạt và áp lực vô hình.
Đăng Dương
Đăng Dương
Tôi là Đăng Dương. Alpha. Món nợ mà cha cậu gán… tôi đã mua lại bằng tiền mặt.
Pháp Kiều
Pháp Kiều
Tôi không phải món hàng…! //siết tấm chăn//
Đăng Dương nhếch môi, không mỉm cười cũng chẳng giận dữ.
Đăng Dương
Đăng Dương
Có lẽ cậu không, nhưng cha cậu nghĩ vậy. Từ giờ, cậu sẽ sống ở đây. Tôi không cần một Omega biết phục tùng, chỉ cần cậu… đừng bỏ trốn.
Cánh cửa đóng sầm lại.
Kiều ngồi thẫn thờ, lòng trống rỗng. Bị bán. Bị gán nợ. Lần đầu tiên sau chuỗi ngày yên bình ngắn ngủi, em lại rơi vào lồng giam – chỉ khác là lần này, song sắt làm bằng tiền, và kẻ giữ chìa khóa là một Alpha xa lạ tên Đăng Dương.
_End Chap_
tg thích HE ❤️‍🔥
tg thích HE ❤️‍🔥
like đii

#3 "Sự Thu Hút Im Lặng"

Đăng Dương đứng bên cửa sổ biệt thự, ánh mắt xa xăm nhìn ra những đợt sóng lăn tăn của hồ nước nhân tạo trong khu vườn. Không khí buổi sáng ở đây trong lành, tĩnh lặng. Nhưng trong lòng anh, sự yên bình đó không thể làm dịu đi cảm giác lạ lẫm mỗi lần anh nhìn vào Kiều.
Kiều, Omega bị cha bán vì nợ nần. Một món hàng trong mắt người khác, nhưng đối với Dương, cậu ta lại như một phần mảnh ghép kỳ lạ trong thế giới của anh.
Từ lần đầu gặp nhau, Kiều đã làm Dương khó chịu. Cậu ấy không quỳ lạy hay rụt rè như những Omega khác khi đứng trước anh – Đăng Dương, một Alpha với quyền lực và tiền bạc. Kiều lạnh lùng, thậm chí đôi khi có chút thách thức. Đôi mắt đen láy ấy không có dấu hiệu của sự khuất phục, khiến Dương cảm thấy một chút bực bội không thể giải thích.
_________
Ngày hôm sau.
Kiều đứng ở cửa sổ phòng ngủ, nhìn ra vườn. Anh đã khóa em trong phòng, không cho đi đâu, dù cho em có vẻ như đã bắt đầu quen với không gian xa lạ này. Nhưng Kiều không hỏi, không có phản ứng gì. Em đứng yên, như thể không còn mong đợi gì.
Dương bước vào phòng mà không gõ cửa. Kiều giật mình, quay lại nhìn anh.
Pháp Kiều
Pháp Kiều
Anh cần gì?
Kiều lạnh nhạt hỏi, giọng không có chút cảm xúc.
Dương đứng im một lát, rồi bước tới gần Kiều hơn.Em lùi lại, nhưng anh vẫn tiến gần. Một không khí nặng nề bao trùm, nhưng không ai trong họ lên tiếng.
Đăng Dương
Đăng Dương
Không có gì.
Dương nói khẽ, dù trong lòng đang có một sự bực bội khó hiểu.
Anh nhìn Kiều thêm một chút nữa, không thể phủ nhận rằng có một thứ gì đó trong ánh mắt em khiến anh không thể dứt ra. Nhưng Dương không nói gì thêm. Anh quay người bước ra khỏi phòng.
________
Tối hôm đó, trong bữa ăn.
Dương ngồi đối diện Kiều, ánh đèn vàng ấm áp hắt lên khuôn mặt em. Nhưng Kiều không hề nhìn anh, chỉ chăm chú vào đĩa cơm. Từ đầu đến cuối bữa ăn, em không nói gì. Im lặng tuyệt đối, giống như không có sự tồn tại của Dương trong không gian này.
Dương cảm thấy một cảm giác bồn chồn kỳ lạ, một sự trống vắng trong lòng khi nhìn thấy Kiều không hề quan tâm đến anh.
Đăng Dương
Đăng Dương
Sao không ăn?
Dương bỗng lên tiếng, giọng có phần gắt gỏng.
Kiều ngước mắt lên, ánh mắt lạnh như băng.
Pháp Kiều
Pháp Kiều
Tôi không đói.
Em đáp, rồi tiếp tục cúi xuống.
Sự im lặng tiếp tục bao trùm không khí. Dương không thể hiểu tại sao, nhưng anh cảm thấy mình không thể rời đi. Kiều không giống bất kỳ Omega nào anh từng gặp. Không ngoan ngoãn, không quỳ gối, không tỏ ra yếu đuối hay cần sự bảo vệ. Em ấy... quá khác biệt.
_________
Mấy ngày sau đó, Dương bắt đầu chú ý đến từng hành động của Kiều. Dù cậu không nói nhiều, nhưng những cử chỉ nhỏ nhất – như cách Kiều ngồi im lặng ở góc phòng đọc sách, hay cách em nhìn ra ngoài cửa sổ với vẻ mặt trầm tư – đều khiến Dương cảm thấy một sự hấp dẫn khó tả.
Đôi khi anh vô tình nhìn thấy Kiều đang nghịch một cây bút bi, rồi thả rơi nó, khuôn mặt em thoáng chút buồn bã, như đang nhớ về một điều gì đó xa xăm. Anh bắt đầu cảm thấy sự đau đớn trong đôi mắt ấy. Cảm giác ấy lạ lùng, nhưng lại không thể phủ nhận.
Vào một buổi tối, Dương quay lại phòng làm việc sau một cuộc họp dài. Kiều vẫn ngồi đó, gần cửa sổ, ánh sáng yếu ớt từ đèn bàn chiếu sáng gương mặt thanh tú của em.
Đăng Dương
Đăng Dương
Cậu không cảm thấy buồn chán sao?
Dương bỗng lên tiếng.
Kiều ngước mắt lên nhìn anh, vẫn là cái nhìn lạnh lùng, nhưng có một thứ gì đó trong ánh mắt ấy khiến Dương không thể bỏ qua.
Pháp Kiều
Pháp Kiều
Cảm thấy sao?
Kiều đáp, giọng không mặn mà, nhưng cũng không hẳn là lạnh nhạt.
Dương không thể trả lời ngay. Anh nhìn em, rồi ngồi xuống chiếc ghế đối diện.
Đăng Dương
Đăng Dương
Kiều…
Dương gọi tên cậu một cách nhẹ nhàng, như thể thử nghiệm.
Kiều không đáp, chỉ quay lại nhìn anh bằng ánh mắt không mấy quan tâm.
Dương cảm thấy một sự bực bội lan tỏa trong lòng. Anh chưa bao giờ gặp một Omega nào lại làm mình cảm thấy khó chịu và thu hút đến vậy.
__________
Đêm đó, Dương không thể ngủ. Anh nằm trằn trọc trên giường, đầu óc quay cuồng với những suy nghĩ về Kiều. Lý trí nói với anh rằng đó chỉ là sự tò mò, nhưng trái tim anh lại muốn tìm hiểu nhiều hơn, muốn hiểu rõ hơn về con người đứng trước mặt mình.
Và điều đó... làm anh cảm thấy mình không thể kiểm soát được cảm xúc của chính mình.
_End Chap_

Download MangaToon APP on App Store and Google Play

novel PDF download
NovelToon
Step Into A Different WORLD!
Download MangaToon APP on App Store and Google Play