Vừa Hận Vừa Yêu[Duonghung]
anh hận em , anh cũng yêu em...
t/g dayyy
nay viết dươnghùng
Q.hùng =em, cậu
Đ.dương =hắn, anh
trần đăng dương
nè, anh gọi gì gọi lắm thế? /bực tức/📳
lê quang hùng
📳à em bao giờ mới v-
trần đăng dương
📳về t đ.ập m* cái điện thoại của m, tiếc rẻ cái điện thoại đó thì câ.m m* miệng lại/cúp máy/
lê quang hùng
.../im lặng /
mỹ ngọc tiên
ưm~ai vậy ahiu~
trần đăng dương
con vk anh thui bé ơi~chờ anh m.ụ gi.à kia ch€t xong anh đ.á nó ra đường anh rước em về nhé/h.ôn má nhỏ/
lê quang hùng
.../rưng rưng /
Đôi mắt em đỏ hoe, ngấn nước, có thể chảy dài những giọt nước mắt trên má. Hàng lông mày nhíu lại, khóe môi run run hoặc mím chặt để kìm nén cảm xúc. Khuôn mặt có thể co rúm lại, đôi khi kèm theo tiếng nấc nghẹn ngào. Toàn bộ gương mặt em như chất chứa một nỗi niềm không nói thành lời, khiến người khác nhìn vào cũng cảm thấy xót xa, đồng cảm.
ai mà biết giờ hắn ở đâu?
mỹ ngọc tiên
kìa anh, đó là ai vậy?
trần đăng dương
à là ck nhỏ anh
mỹ ngọc tiên
vậy sao? trông người chẳng ra người, ngợm chẳng ra ngợm /kh.inh rẻ em/
trần đăng dương
còn đứng đấy làm gì?
trần đăng dương
ra lấy nước cho tụi tôi
lê quang hùng
thôi để tôi cầm cho
ngọc linh
á sao được, phu nhân cứ để tôi cầm cho
lê quang hùng
thôi em ấy nhờ tôi mà/cầm cốc nước mang ra /
mỹ ngọc tiên
/ngán chân anh//
lê quang hùng
!!! /ngã+ đổi hết nước lên chiếc áo của hắn//
trần đăng dương
asii-tch/nắm tóc cậu+lôi cậu vào phòng//
trần đăng dương
bộ m để mắt trên trời à sao không thấy
lê quang hùng
anh xin lỗi mà/rưng rưng/
Đôi mắt em mở to, ánh nhìn như cầu cứu, hướng thẳng vào người đối diện, ánh mắt long lanh, đôi khi rưng rưng như sắp khóc. Lông mày nhíu lại, hơi chau vào nhau, tạo cảm giác bất an. Môi mím nhẹ hoặc hơi mấp máy, có lúc run run như muốn nói điều gì nhưng lại ngập ngừng, lưỡng lự. Gương mặt em cúi nhẹ, đầu hơi nghiêng hoặc ngẩng lên một cách yếu ớt, tất cả đều toát lên sự yếu đuối và mong mỏi được hắn khác chấp nhận, thương xót.
trần đăng dương
bộ ngứa đòn lắm à?
lê quang hùng
anh kh-anh không ph-phải anh/rơm rớm/
trần đăng dương
/né.m cậu vào một góc phòng+khóa cửa//
lê quang hùng
/bị ném+chảy m.áu đầu//
Tiếng đập cửa dồn dập vang lên giữa không gian tĩnh lặng, mỗi cú đập như gấp gáp, hoảng loạn hơn. Bàn tay em run rẩy, liên tục nắm chặt rồi buông ra, đập mạnh vào cánh cửa lạnh lẽo đến đỏ ửng cả lòng bàn tay. Ánh mắt em hoang mang, hoảng sợ, chực trào nước mắt. Hơi thở em gấp gáp, ngực phập phồng theo từng nhịp thở đứt quãng. Miệng lắp bắp những lời khẩn thiết: “Làm ơn… mở cửa đi… thả anh ra đi mà... anh sai rồi …!” Tiếng van nài lẫn trong tiếng đập cửa, vang vọng như lời kêu cứu tuyệt vọng giữa phòng tối.
Cánh cửa trước mặt im lìm, càng khiến em thêm tuyệt vọng, ánh mắt dại đi, gương mặt đầy vẻ khẩn khoản, sợ hãi, như chỉ còn bấu víu vào một tia hy vọng mong manh.
trần đăng dương
t cấm m bén mảng đến phòng nó
ngọc linh
dạ vâng cậu chủ/sợ sệt /
mỹ ngọc tiên
/khoác tay hắn//
trần đăng dương
t đi mà về thấy nó bén mảng ra khỏi phòng thì đừng trách
ngọc linh
/tựa người vào cửa phòng/
Khuôn mặt cô trầm lặng, ánh mắt cụp xuống, ánh nhìn xa xăm vô định như đang chìm trong những suy nghĩ nặng nề. Hàng lông mày hơi nhíu lại, khóe mắt ươn ướt, long lanh như muốn rơi lệ mà cố kìm nén. Đôi môi mím chặt, không còn nụ cười, chỉ còn sự lặng lẽ và trống trải. Gương mặt cô dường như mất hết sức sống, từng đường nét toát lên vẻ mệt mỏi. Cả người khẽ cúi xuống, bờ vai buông thõng như đang mang trên mình gánh nặng vô hình.
ngọc linh
chị xin lỗi em nhé
ngọc linh
mong em không giận chị, vì chị sợ hắn thôi/gõ vào cửa/
đó là mã của hai người để họ âm thầm giao tiếp thôi đừng hỏi nhiều
lê quang hùng
vâng, em biết mà/gõ cửa/em cũng không giận chị đâu
ngọc linh
*em khổ rồi, chị mong em sẽ sớm thoát khỏi nơi đây
cậu yêu hắn
cậu hận hắn
hận vì nay hắn phản bội cậu
yêu vì xưa hắn bảo vệ cậu
Ánh mắt cậu như hai làn sóng trái ngược — lúc thì sắc lạnh như dao cắt, lúc lại dịu đi, ẩn chứa một nỗi xót xa sâu kín. Hàng lông mày nhíu chặt, khóe môi mím lại, gương mặt căng thẳng như đang gồng mình kìm nén. Trong đôi mắt ấy, vừa có ngọn lửa giận dữ, đau đớn, vừa le lói tia nhìn mềm yếu, day dứt khôn nguôi. Bàn tay cậu siết lại thành nắm đấm rồi bất giác buông ra, như muốn níu giữ mà lại không dám chạm vào. Cả thân cậu căng lên, đứng giữa lằn ranh của yêu thương và thù hận, dằn vặt, bối rối, chẳng biết phải buông bỏ hay giữ lấy. Nỗi giằng xé ấy hiện rõ trên từng nét mặt, ánh mắt — một sự mâu thuẫn đến xót xa.
Căn phòng im lặng đến nghẹt thở, chỉ có bóng tối tràn ngập như tấm chăn dày phủ kín mọi ngóc ngách. Ánh đèn ngoài khung cửa sổ yếu ớt hắt vào, nhưng không đủ xua đi cảm giác lạnh lẽo. cậu ngồi lặng lẽ trong góc phòng, dáng vẻ nhỏ bé, đôi mắt mở trừng nhưng vô hồn, như đang nhìn vào khoảng không vô định. Tiếng tích tắc của chiếc đồng hồ treo tường vang lên khô khốc, mỗi nhịp như nhấn sâu thêm vào khoảng trống trong lòng. Cô đơn len lỏi trong từng hơi thở, bám víu khắp bốn bức tường, khiến không khí trở nên đặc quánh, nặng nề. Căn phòng tối không chỉ thiếu ánh sáng, mà còn thiếu cả hơi ấm của một bàn tay, một lời nói, khiến cậu cảm thấy mình đang dần tan biến giữa khoảng lặng vô hình.
cậu hận hắn nhưng cũng thật lòng yêu hắn
t/g dayyy
mik chúc các bạn ngày mới vv nha🙉🌹
kẻ bí ẩn tại quán bar
Đỗ Hải Đăng
chà~làm ăn sao rồi best friend?
trần đăng dương
ổn định cả/nấc cả ly rượu lên uống/
Nguyễn Quang Anh
ừ,mang danh là Trần tổng mà
trần đăng dương
nói khách quá đấy~/sĩ/
mỹ ngọc tiên
/ngồi cạnh anh+cạ cạ🍑 vào thân hắn/ưm~ah uống hơi nhiều rùi đấy~
trần đăng dương
/chọc má 🍵/hứ~baby nhỏ n-
Đỗ Hải Đăng
/ngứa mắt khi thấy nhỏ/
Nguyễn Quang Anh
/đập bàn/không ăn thì mời vị cô nương này cuts
Nguyễn Quang Anh
chứ ngứa mắt đ*ch chịu nổi
mỹ ngọc tiên
an-anh/có chút tức/
trần đăng dương
thôi m im đi, vào chuyện chính
hai chàng trai trẻ bước vô
1 người ấy có làn da trắng mịn như sương mai, ánh lên vẻ mỏng manh mà tinh khiết. Đôi mắt anh long lanh như hai giọt nước, sâu thẳm và cuốn hút, lúc nào cũng ánh lên sự thông minh và dịu dàng. Hàng mi cong nhẹ, khẽ rung khi anh cười, làm người đối diện như bị thôi miên. Nụ cười của anh tươi tắn như ánh nắng đầu ngày, khiến mọi thứ xung quanh cũng trở nên rạng rỡ hơn. Dáng người thanh thoát, uyển chuyển, toát lên vẻ duyên dáng tự nhiên mà không cần tô vẽ.
người còn lại sở hữu một vẻ đẹp đầy mê hoặc, không phô trương mà toát ra từ từng cử chỉ, ánh mắt. Đôi môi căng mọng, đỏ như cánh hoa hồng, khẽ cong lên mỗi khi anh nở nụ cười, đủ khiến người đối diện ngẩn ngơ. Ánh mắt anh sắc sảo, sâu hút như ẩn chứa câu chuyện bí mật, đôi lúc liếc nhẹ thôi cũng làm tim ai đó lỡ một nhịp. Dáng người anh mềm mại, từng bước đi uyển chuyển, nhẹ nhàng mà đầy tự tin, tựa như có thể điều khiển cả không gian quanh mình. Giọng nói trầm ấm, khẽ khàng nhưng đầy cuốn hút, khiến người nghe chẳng muốn rời xa.
???
1:chào mn nha/vui vẻ //
Nguyễn Quang Anh
oh~xem ai kìa~
Đỗ Hải Đăng
baby chúng ta đến rồi~!
#3
Hoàng Đức Duy
oh~xin lỗi em đến muộn rồi
Huỳnh Hoàng Hùng
mọi người phải đợi
Hai người đứng cạnh nhau, mỗi người tỏa ra một nét cuốn hút rất riêng nhưng hòa quyện lại tạo nên một khung cảnh đầy mê hoặc. Một người mang vẻ đẹp dịu dàng, thanh thoát, ánh mắt như biết cười, làn da mịn màng cùng dáng vẻ nhẹ nhàng, khiến người đối diện cảm thấy dễ chịu, gần gũi. Người còn lại lại sở hữu nét đẹp sắc sảo, quyến rũ, ánh mắt sâu hút hồn, nụ cười nửa kín nửa hở gợi lên nét bí ẩn khó cưỡng. Khi họ đứng cạnh, sự tương phản ấy lại càng làm nổi bật nhau — một bên như ánh nắng buổi sớm, trong trẻo; một bên như ánh hoàng hôn, rực rỡ và quyến luyến. Ánh nhìn của họ thu hút mọi ánh mắt xung quanh, tạo nên một bức tranh vừa mềm mại, vừa đầy sức sống.
trần đăng dương
oh~hai cậu đến rối à?
Hoàng Đức Duy
thế chúng tôi muốn đến giờ nào kệ chúng tôi/bực tức /
bực cũng đúng
cậu đc rhy chiều quá sinh hư rồi mà
Cậu mang trong mình dáng vẻ của một người đã quen được chiều chuộng, từ ánh mắt đến từng cử chỉ nhỏ nhất đều toát lên nét kiêu kỳ, ngạo nghễ. Mọi thứ xung quanh dường như luôn xoay chuyển theo ý cậu, rhy không nỡ từ chối, rhy không nỡ làm trái lòng. Chính vì vậy, cậu quen với việc chỉ cần hơi nhíu mày, rhyder đã vội vàng dỗ dành; chỉ cần đôi môi mím lại, rhyder cũng sốt sắng tìm cách khiến cậu vui. Sự nuông chiều lâu ngày như lớp son bóng trên môi cậu — óng ánh, hấp dẫn, nhưng cũng ẩn chứa chút ngang tàng, chút ích kỷ dễ thương. Cậu hư không phải vì xấu tính, mà vì biết rằng dù có hư thế nào, cũng sẽ có người nhẫn nại dỗ cậu về đúng quỹ đạo.
Huỳnh Hoàng Hùng
thôi cap ơi/dỗ cậu/
Huỳnh Hoàng Hùng
mà dương ơi
Huỳnh Hoàng Hùng
anh Hùng đâu rồi? còn cô này là ai vậy? /chỉ vào con ả//
mỹ ngọc tiên
xin tự giới thiệu
em là thúy nga
bạn gái anh Đăng Dương
trần đăng dương
à anh Hùng á
trần đăng dương
em nghĩ cũng sắp bỏ nó lâu rồi m-
Bùi Anh Tú
cái tá.t này t xin trả cho con dâu t
trần đăng dương
/ôm mặt //ba nhỏ-?!?
Hoàng Đức Duy
ba nhỏ chồng!?
Nguyễn Quang Anh
ba nhỏ!?
mỹ ngọc tiên
này anh là thằ.ng rá.ch áo ôn nào mà dám đ.ánh anh ấy?!?
Nguyễn Quang Anh
ba lớn-!!?
trần đăng dương
ba lớn-!!?
bước vô là một người đàn ông . Dù đã bước qua tuổi trung niên, người đàn ông ấy vẫn mang một vẻ cuốn hút khó cưỡng. Gương mặt góc cạnh với những đường nét rõ ràng, mạnh mẽ, vài nếp nhăn nhẹ nơi khóe mắt không làm giảm đi sức hấp dẫn, mà ngược lại còn tăng thêm nét từng trải, trầm tĩnh. Mái tóc điểm vài sợi bạc càng khiến anh toát lên vẻ phong độ, lịch lãm. Ánh mắt anh sâu, trầm và sắc, chứa đựng cả sự điềm đạm của năm tháng lẫn chút gì đó từng trải, khiến người đối diện dễ dàng bị cuốn vào. Anh không cần quá nhiều lời, chỉ cần dáng đứng thẳng lưng, nụ cười nhẹ nhếch trên môi cũng đủ để người khác phải ngoái nhìn. Đó là vẻ đẹp không chỉ của ngoại hình, mà còn của sự tự tin, bản lĩnh và kinh nghiệm dày dạn mà thời gian không thể làm phai mờ.
Nguyễn Trường Sinh
để tôi xem ai dám động vào vợ và con dâu tôi
lê quang hùng
/theo sau cụ Sinh/
trần đăng dương
m-m...T ĐÃ NÓI M Ở NHÀ M-
Bùi Anh Tú
là t thả đấy, làm sao?
lê quang hùng
.../im bật vì sợ//
Bùi Anh Tú
con không phải sợ
Bùi Anh Tú
nói to lên cho nó và cả con bồ nhí nghe nữa
Bước chân của cậu chậm lại khi khoảng cách giữa hai người dần thu hẹp. Tay vô thức siết chặt, tim đập nhanh như muốn thoát ra khỏi lồng ngực. Ánh mắt cậu lướt qua hắn một cách dè dặt, rồi lập tức tránh đi, như sợ rằng nếu nhìn lâu quá, mọi lớp phòng bị sẽ vỡ tan. Trong lòng là một mớ cảm xúc lẫn lộn — vừa khao khát lại gần, lại vừa e ngại thứ quyền lực vô hình mà hắn luôn nắm giữ đối với cậu. Sự yêu thương chưa kịp nói ra đã bị ghìm chặt bởi những ký ức chẳng dễ chịu. Cậu sợ, không phải vì hắn đáng sợ, mà vì chính bản thân mình yếu mềm trước hắn. Mỗi bước tiến gần như trên mép vực — chỉ một ánh mắt hắn nhìn thôi, cậu cũng không chắc mình đang muốn chạy trốn hay lao đến.
Bùi Anh Tú
/tá.t hắn//m có biết là vợ m vừa s.ảy th.ai rồi không?
Dưới đây là đoạn miêu tả gương mặt của người vừa bị tát đến mức ngơ ngơ:
Cái tát giáng xuống bất ngờ, mạnh đến mức khiến gương mặt hắn lệch hẳn sang một bên. Vài giây sau, hắn vẫn đứng yên, ánh mắt lơ lửng như chưa kịp hiểu chuyện gì vừa xảy ra. Gò má đỏ bừng lên rõ rệt, dấu tay hằn lại mờ mờ trên làn da. Mi mắt khẽ chớp, đôi môi hơi hé mở, như muốn nói gì đó nhưng lại thôi, thần sắc ngẩn ngơ, ngơ ngác. Cả người khựng lại, không giận dữ cũng chẳng đau đớn, chỉ còn vẻ bàng hoàng pha chút trống rỗng, giống như tâm trí bị ai đó đánh bật ra khỏi cơ thể, chưa kịp tìm đường quay ra.
trần đăng dương
cái-cái gì...n-nó s.ảy th.ai
lê quang hùng
/rưng rưng /
Bùi Anh Tú
khi t sang thăm m và vợ chẳng thấy ai ngoài cô người hầu
Bùi Anh Tú
r t tìm thấy thằng bé
Bùi Anh Tú
khi kiểm tra sức khỏe
Bùi Anh Tú
m có biết nó bị sả.y rồi không? /rơm rớm //
trần đăng dương
/nhìn cậu//
t/g dayyy
chúc các bạn ngủ ngon
t/g dayyy
"Ngủ ngoan nhé, giấc mơ lành,
Có anh (em) bên cạnh, mỏng manh cũng mềm."🌷🙉🌹
Download MangaToon APP on App Store and Google Play