Tiếng Việt
NovelToon NovelToon

Hoàng Hôn Tháng Tám

Chap 1: Đứa trẻ chưa ra đời

Phương Anh Hương và Lâm Thành Danh yêu nhau chóng vánh rồi đi đến hôn nhân.

Tất cả là bởi, trong một lần vô tình, anh đã khiến cô có thai. Anh không muốn chối bỏ trách nhiệm, cô thì sợ ba mẹ thất vọng. Hai người họ cứ thế mà đến với nhau. Rồi yêu nhau lúc nào chẳng hay.

Tưởng chừng mọi thứ sẽ tốt đẹp. Tương lai tươi sáng cùng với gia đình nhỏ đang chờ phía trước thì…

Cô sảy thai

Giữa những ngày mưa nắng thất thường của tháng Bảy, họ phải đối diện với nỗi đau, với những khoảng trống khó lấp đầy.

Cả hai xa nhau lúc nào không hay…

Anh vùi đầu vào công việc để quên đi nỗi đau mất con, cô đêm nào cũng khóc vì những tổn thương không thể nói thành lời.

Họ vẫn sống dưới một mái nhà, vẫn là vợ chồng trên danh nghĩa, nhưng khoảng cách giữa hai người ngày càng xa. Thành Danh không biết cách an ủi cô, còn Anh Hương cũng không thể mở lời để níu giữ anh.

Những cơn mưa tháng Bảy cứ thế kéo dài, dai dẳng như nỗi buồn không dứt trong lòng họ.

24h trôi qua chỉ có Phương Anh Hương với nỗi đau.

24h trôi qua chỉ có Lâm Thành Danh với một nửa linh hồn đã mất.

Dù có khóc hết nước mắt, đứa trẻ cũng sẽ không trở lại. Ai cũng hiểu điều đó, nhưng ai cũng giam mình trong bóng tối chẳng thể bước ra.

[…]

Hôm nay, Phương Anh Hương lại thức dậy trong căn phòng quen thuộc của hai vợ chồng. Cô bị ánh sáng mặt trời làm cho loá mắt, đưa tay che hờ trước mặt. Sau đó, cô xoay người sang bên cạnh.

Trống rỗng, chẳng có ai. Lâm Thành Danh lại một đêm nữa không về.

Phương Anh Hương lặng lẽ nhìn khoảng trống bên cạnh mình, trái tim dường như cũng lạnh lẽo như tấm ga giường chưa từng có hơi ấm của anh suốt bao ngày nay.

Cô biết anh không vô tình. Cô biết anh cũng đau. Nhưng rốt cuộc, họ vẫn đang trôi xa nhau như hai đường thẳng song song, càng cố gắng níu giữ, khoảng cách lại càng lớn.

Bên ngoài cửa sổ, trời tháng Bảy xanh trong, như chưa từng có một cơn mưa nào đi qua.

Cô đánh răng, rửa mặt rồi lặng lẽ đi xuống phòng bếp. Trong bếp, bà Lâm-mẹ chồng của cô- đang nấu đồ ăn sáng.

“ Con chào mẹ ạ”

Bà Lâm quay lại, nhìn cô một lát rồi chỉ gật đầu nhẹ, không nói gì.

Phương Anh Hương không bất ngờ với thái độ ấy. Từ sau khi cô mất đứa bé, mối quan hệ giữa cô và mẹ chồng cũng trở nên xa cách hơn. Trước đây, bà không quá thân thiết với cô, nhưng ít ra vẫn có những lời hỏi han quan tâm. Còn bây giờ, giữa họ chỉ còn lại sự im lặng.

Cô bước đến, định phụ giúp một tay thì bà Lâm đã lên tiếng:

“ Không cần đâu, con cứ ăn sáng đi rồi đi làm.”

Giọng bà không lạnh nhạt, nhưng cũng chẳng còn ấm áp như trước. Phương Anh Hương biết bà thất vọng, biết bà buồn, nhưng cô cũng đâu có muốn chuyện này xảy ra.

Cô cúi đầu, lặng lẽ ngồi vào bàn, nhìn bát cháo nóng hổi trước mặt mà chẳng có chút khẩu vị nào.

Mùa hè tháng Bảy, nắng rực rỡ bên ngoài cửa sổ, nhưng trong lòng cô, tất cả vẫn chỉ là một khoảng trời u ám.

“ Thành Danh vẫn chưa về à?”

Bên trên cầu thang, ông Lâm vừa đi xuống vừa nói.

“ Dạ thưa ba”

“ Để ba gọi nó xem sao”

“ Dạ không cần đâu ạ, anh ấy lúc tối có nhắn với con là sẽ về muộn vì có ca phẫu thuật”

“ Về muộn chứ không phải không về” Bà Lâm chen lời

Phương Anh Hương im lặng. Cô không biết phải đáp lại thế nào.

Lâm Thành Danh vẫn thường xuyên bận rộn với công việc, nhưng trước đây dù về muộn thế nào, anh vẫn luôn trở về nhà. Còn bây giờ, anh ở lại bệnh viện nhiều hơn, đôi khi cả đêm không về.

Cô biết anh đang trốn tránh.

Bà Lâm đặt bát cháo xuống bàn rồi kéo ghế ngồi xuống.

“Ba nó là bác sĩ, chồng con cũng là bác sĩ, mẹ hiểu chứ. Nhưng bác sĩ cũng là con người, không phải cái máy. Ca phẫu thuật nào cũng khiến nó không thể về nhà suốt mấy ngày liền hay sao?”

Phương Anh Hương nắm chặt tay, giấu đi sự run rẩy.

“Con xin lỗi mẹ…”

“Con xin lỗi mẹ làm gì? Mẹ đâu có trách con.”

Lời bà nói không nặng nề, nhưng lại khiến cô thấy ngột ngạt.

Phương Anh Hương cầm thìa, khuấy nhẹ bát cháo nhưng không hề ăn. Một lúc sau, cô đứng dậy

“Ba mẹ cứ ăn đi ạ, con ăn xong rồi ạ…”

Không đợi ai trả lời, cô nhanh chóng rời khỏi bàn ăn.

Cô mệt mỏi lê thân thể mệt nhọc của mình lên trên tầng ba. Thế nhưng khi vừa đi được vài bước, cô chạm mặt em chồng.

Hai người bốn mắt nhìn nhau

“ Chị buổi sáng vui vẻ ạ”

“ À…ừ”

“ Chị chuẩn bị đi làm ạ? Anh em đưa chị đi làm ạ?”

“ Ừm, chị sắp đi làm…nhưng mà chị tự đi”

“ Anh Danh lại không về ạ?”

Phương Anh Hương khựng lại một chút, sau đó chỉ gật đầu.

Lâm Quỳnh Dao im lặng vài giây, ánh mắt dường như muốn nói điều gì đó nhưng cuối cùng chỉ thở dài.

“Anh em dạo này cứ như vậy…”

Cô ấy bỏ dở câu nói, nhưng Phương Anh Hương hiểu.

Từ sau ngày mất con, Lâm Thành Danh không còn là anh trai dịu dàng của Lâm Quỳnh Dao, cũng chẳng còn là người chồng luôn quan tâm đến cô như trước. Anh trở nên trầm lặng, thậm chí có chút xa cách với cả gia đình.

“Anh ấy chắc là bận thôi.” Cô mỉm cười gượng gạo

Lâm Quỳnh Dao không nói gì thêm.

Mấy giây sau, cô ấy chỉ nói

“Chị đi làm cẩn thận.”

“Ừ, chị đi đây.”

Phương Anh Hương nhanh chóng rời đi, không dám đứng lại lâu hơn.

Cô sợ nếu tiếp tục đối diện với ánh mắt quan tâm của em chồng, mình sẽ không thể kìm được cảm xúc. Bước chân cô chậm rãi trên hành lang dài, lòng ngổn ngang những suy nghĩ.

Tuy Phương Anh Hương không định đi tìm chồng nhưng Lâm Quỳnh Dao dù có thế nào cũng phải đi tìm anh mình cho bằng được.

Lâm Thành Danh hiện tại đang làm bác sĩ tại bệnh viện tư nhân của ba cô. Vậy là nhân lúc ông Lâm không để ý, cô đã lén đến bệnh viện của ba để kéo anh trai mình về nhà, đòi lại công bằng cho chị dâu.

Lâm Quỳnh Dao đứng trước cửa bệnh viện, sau đó hùng hổ đi vào. Cô biết anh trai mình sẽ không có mối quan hệ ngoài luồng nào, nhưng nà nếu có thì cô cũng không ngại xử luôn.

Lâm Quỳnh Dao không lạ gì nơi này. Dù không theo ngành y như ba và anh trai, cô đã đến đây vô số lần. Cô biết hầu hết các bác sĩ và y tá ở đây, cũng biết rằng anh trai mình mấy ngày nay chỉ lấy công việc làm cái cớ để không phải về nhà.

Bước vào sảnh lớn, cô không cần hỏi cũng biết anh trai mình đang ở đâu.

Lâm Thành Danh là bác sĩ ngoại khoa, mà sau khi mất con, anh dường như dành toàn bộ thời gian cho những ca phẫu thuật kéo dài.

Cô bước nhanh về phía khu phòng mổ.

“Quỳnh Dao?” Một y tá nhìn thấy cô thì hơi ngạc nhiên.

“Hôm nay em đến đây có việc gì ạ?”

“Chị có thấy anh em không?”

Y tá do dự, rồi nhìn về phía hành lang.

“Bác sĩ Lâm vừa mổ xong, đang trong phòng nghỉ.”

“Phòng nghỉ à?”

Lâm Quỳnh Dao nhanh chóng đi về phía đó.

Cửa phòng nghỉ khép hờ, cô đẩy cửa bước vào.

Lâm Thành Danh đang ngồi trên ghế, áo blouse vẫn còn trên người. Khuỷu tay chống lên đầu gối, hai bàn tay đan vào nhau. Gương mặt anh hốc hác hơn hẳn so với trước đây, đôi mắt thâm quầng vì thiếu ngủ.

Nghe tiếng động, anh ngước lên. Khi thấy em gái, anh không tỏ ra ngạc nhiên

“Em đến đây làm gì? Em lại cúp học à?”

“Anh còn hỏi?” Lâm Quỳnh Dao đóng sầm cửa lại, đi thẳng đến trước mặt anh.

“Anh còn định trốn tránh đến bao giờ nữa?”

Lâm Thành Danh không đáp, chỉ xoa trán.

“Anh đã bao lâu rồi chưa về nhà?”

“Anh vẫn về.”

“Về rồi lại đi ngay? Chị dâu ở nhà một mình, ba mẹ thì lo lắng, còn anh thì cứ trốn tránh ở đây! Đứng lên rồi về nhà lẹ”

Lâm Thành Danh nhắm mắt lại, thở dài.

“Anh không trốn tránh.”

“Vậy thì là gì?“

Cô thấy tay anh siết chặt, nhưng anh vẫn im lặng. Lâm Quỳnh Dao bỗng thấy tức giận.

“Anh nghĩ chỉ có mình anh đau khổ à? Anh có biết chị dâu thế nào không? Mẹ bây giờ thế nào không? Anh định cứ vùi đầu vào công việc đến khi nào? Đến khi chị dâu chịu không nổi mà rời đi thật sao?”

Lâm Thành Danh chợt mở mắt.

“Cô ấy sẽ không rời đi.”

“Anh chắc chứ?”

Lâm Thành Danh không trả lời.

Cô nhìn thẳng vào mắt anh.

“Anh sợ đối diện với chị dâu đúng không? Sợ nhìn thấy chị ấy lại nhớ đến con? Sợ mình không thể làm gì được?”

Lâm Thành Danh siết chặt nắm tay.

Lâm Quỳnh Dao hít một hơi sâu.

“ Về nhà đi, chị cần anh”

Nói rồi Lâm Quỳnh Dao bỏ đi không ngoái đầu lại. Lâm Thành Danh đăm chiêu nhìn ra ngoài, anh biết Phương Anh Hương cần mình, nhưng anh không biết đối diện với cô thế nào. Là tại anh không bảo vệ được hai mẹ con cô nên cô mới sảy thai.

Anh sợ…

Cô trách anh.

Những lời của Lâm Quỳnh Dao cứ văng vẳng bên tai anh, dù muốn hay không, anh cũng không thể phớt lờ.

“Anh nghĩ chỉ có mình anh đau khổ à? Anh có biết chị dâu thế nào không? Anh định cứ vùi đầu vào công việc đến khi nào? Đến khi chị dâu chịu không nổi mà rời đi thật sao?”

Anh thở dài, đưa tay lên day trán, đầu óc trống rỗng đến mức chẳng thể suy nghĩ được gì. Ánh nắng buổi sớm len qua khung cửa sổ phòng nghỉ, anh đột nhiên nghĩ đến cảnh cô ở nhà một mình.

Lâm Thành Danh đứng dậy, chậm rãi thu dọn lại bàn làm việc. Tài liệu rải rác trên mặt bàn, hồ sơ bệnh án chồng chất, tất cả đều là những thứ anh đã tự vùi mình vào suốt thời gian qua để quên đi thực tại.

Một quyển sổ tay rơi xuống đất.

Anh cúi xuống nhặt lên, nhưng khi vừa mở ra, một tấm ảnh nhỏ từ bên trong lặng lẽ rơi ra, chao đảo trong không trung trước khi chạm xuống sàn nhà.

Anh đứng sững lại.

Đó là ảnh siêu âm con của anh và Phương Anh Hương.

Lâm Thành Danh gần như chết lặng.

Tấm ảnh nhỏ, đen trắng, in rõ hình hài của một sinh mệnh chưa kịp thành hình.

Ngón tay anh run run nhặt lên, nhưng ngay khoảnh khắc ấy, toàn bộ những ký ức đau đớn ùa về như một cơn lũ dữ.

‘Lâm Anh Uyên-yêu con’

Hôm ấy, khi nghe tin dữ, anh đã lao đến bệnh viện với trái tim hoảng loạn. Khi bác sĩ nói rằng đứa bé không giữ được, anh chỉ biết đứng bên ngoài phòng cấp cứu.

Bệnh viện là nơi phát ra những lời cầu nguyện chân thành nhất, không phải nhà thờ.

Dù đã cầu nguyện thành tâm đến độ bật khóc. Phép màu vẫn không đến.

Khi Phương Anh Hương tỉnh dậy, cô không khóc, không nói gì, chỉ nằm im, ánh mắt trống rỗng. Cô quay lưng lại với anh, muốn che giấu đi tất cả đau đớn.

Anh đau.

Đau đến mức chẳng thể nào thở nổi.

Rõ ràng anh cũng là người mất con, nhưng anh chẳng thể khóc to như Phương Anh Hương. Chỉ có thể lặng lẽ che giấu nỗi đau thấu xương này.

“ Con à…”

Một từ rất đơn giản nhưng khó khăn lắm anh mới có thể nói ra thành lời.

Vốn dĩ hai người cưới nhau cũng chỉ vì cả hai gia đình hối thúc. Nhưng anh yêu cô, đứa trẻ này là sợi dây gắn kết hai người.

Mất nó rồi…hai người cứ vậy mà rời xa nhau.

...----------------...

“Nếu một đứa trẻ mất đi cha mẹ, thì người ta gọi nó là đứa trẻ mồ côi, đàn ông mất vợ thì gọi là goá, phụ nữ mất chồng thì gọi là quả phụ, nhưng không có tên gọi nào dành cho những người cha, người mẹ bị mất con? Ðó là vì không có một từ ngữ nào đủ để miêu tả về nỗi đau đó cả. Không một từ nào...".

Chap 2: Cơm canh lạnh nhạt

Buổi chiều, Phương Anh Hương tan làm trở về nhà. Cô vừa bước vào cửa thì đã thấy bà Lâm ngồi trong phòng khách, ánh mắt dừng lại trên người cô, thoáng vẻ không hài lòng.

“ Trưa con không về, tại sao lại không báo?”

“ Dạ…con…con quên ạ”

“ Quỳnh Dao ăn cơm một mình, con có biết không?”

Trong nhà, từ lâu đã có quy định trong bữa ăn phải có ít nhất hai người, tránh để ai phải cô đơn.

Phương Anh Hương khẽ cắn môi. Cô biết quy tắc này, nhưng công việc đột xuất khiến cô không kịp báo lại.

“Dạ, con xin lỗi mẹ. Hôm nay con có cuộc họp với đối tác nên vội quá, không kịp gọi điện.”

Bà Lâm đặt ly trà xuống bàn, ánh mắt vẫn không mấy hài lòng.

Bà Lâm là người kĩ tính, cộng thêm tính chất công việc nên càng nghiêm khắt hơn. Ngay từ đầu, Phương Anh Hương đã không phải đứa con dâu ưng ý của bà, vậy nên giờ, khi đứa trẻ sảy mất, bà lại càng không ưa cô cho lắm.

“ Đã làm vợ thì phải biết chăm sóc cho nhà chồng, con thì hay rồi. Đến mang thai cũng để cho sảy mất”

Nhìn thấy con dâu đứng như tượng, bà Lâm chỉ đưa mắt đảo một vòng. Bà định nói thêm gì đó, thì đã có một bóng người ở phía sau, đỡ lấy Phương Anh Hương.

“ Mẹ…hơi quá rồi…”

Lâm Thành Danh vừa về đến nhà, đứng ngay sau lưng Phương Anh Hương. Giọng khó chịu.

Bà Lâm cau mày, ánh mắt lướt qua hai người trước mặt.

“Mẹ nói sai sao?”

“Là con bé không biết lo toan, ngay cả chuyện nhỏ như một bữa cơm cũng không làm được. Danh, con xem, vợ con như vậy có được không?”

Lâm Thành Danh nắm lấy tay Phương Anh Hương.

“ Được rồi mẹ à. Mẹ có thể không thích con, nhưng mẹ đừng làm khó cô ấy”

Nói rồi, Lâm Thành Danh kéo Phương Anh Hương đi lên phòng.

“ A-anh…m-mẹ…”

Phương Anh Hương lắp bắp, theo bản năng quay đầu nhìn về phía bà Lâm.

Cô không muốn làm bà giận, càng không muốn Thành Danh vì mình mà mâu thuẫn với mẹ. Nhưng bàn tay anh nắm chặt lấy tay cô, bước chân không chần chừ, rõ ràng không định dừng lại.

Bà Lâm nhìn theo hai người, sắc mặt sầm xuống.

“Lâm Thành Danh, con càng ngày càng không coi mẹ ra gì.”

Bước chân Lâm Thành Danh hơi khựng lại.

“ Mẹ, nếu chị và Quỳnh Dao ở nhà chồng bị làm khó…mẹ có buồn không?”

Nói rồi anh lại kéo tay Phương Anh Hương đi. Cô thật sự không hiểu, tại sao anh phải làm thế. Mối quan hệ giữ anh và bà Lâm từ lâu đã không tốt, ngay từ ngày đầu về làm dâu cô đã cảm nhận được điều đó. Vậy mà anh nỡ cãi lời bà để…bảo vệ cô.

Lâm Thành Danh đóng sầm cửa phòng lại.

“ Anh xin lỗi”

“ Anh không cần làm thế!”

Phương Anh Hương vội rút tay về, giọng cô bất an.

“Anh không cần làm thế! Em không muốn anh và mẹ khó xử vì em…”

Lâm Thành Danh nhìn cô, ánh mắt có chút phức tạp.

“Anh không khó xử. Anh chỉ không muốn em bị đối xử bất công.”

Anh xoay người, đưa tay day nhẹ trán

“Anh biết mẹ không thích em, chuyện đó không thể thay đổi trong một sớm một chiều. Nhưng Anh Hương, em không cần phải nhẫn nhịn mọi chuyện như vậy.”

Phương Anh Hương cắn môi.

“Em… không muốn anh vì em mà cãi nhau với mẹ.”

Cô không phải không biết sự bất hòa giữa anh và bà Lâm từ trước. Càng không phải không biết, anh vốn không phải một người giỏi bày tỏ cảm xúc, nhưng hôm nay lại vì cô mà phản bác bà.

Điều này khiến cô có chút…không tự nhiên.

Lâm Thành Danh nhìn cô một lúc, sau đó giọng anh nhẹ đi.

“Anh Hương, anh không muốn mỗi ngày em đều phải sợ hãi khi về nhà.”

Phương Anh Hương giật mình.

Nhà?

Cô đã từng cho rằng nơi này là nhà mình, nhưng có lẽ, kể từ ngày đứa trẻ không còn, mọi thứ đã khác đi rồi. Cô cúi đầu

“Em ổn… thật sự ổn…không hề sợ chút nào…”

Lâm Thành Danh nhìn cô. Một lát sau, anh thở dài.

“Nếu có chuyện gì, cứ nói với anh.”

Phương Anh Hương im lặng. Một lúc sau, cô chỉ nhẹ nhàng đáp

“Dạ.”

Anh lấy đồ, định đi vào phòng tắm để tắm rửa cho sạch sẽ vì anh đã 1 ngày không về nhà.

“ A…anh có thể về nhà thường xuyên được không…?”

Bước chân Lâm Thành Danh hơi khựng lại. Anh quay đầu, nhìn về phía Phương Anh Hương.

Cô đứng ở đó, ánh mắt có chút lưỡng lự, nhưng cuối cùng vẫn ngẩng lên, đối diện với anh.

“Em không có ý gì khác… chỉ là…”

Lâm Thành Danh nhìn cô thật lâu

“Anh sẽ cố gắng.”

Nói xong, anh quay người bước vào phòng tắm. Cánh cửa đóng lại, tiếng nước từ vòi sen vang lên.

Phương Anh Hương vẫn đứng yên một chỗ, trong lòng dâng lên một cảm giác không rõ ràng.

Cô không biết câu trả lời của anh có phải chỉ là lời trấn an hay không. Nhưng ít nhất… hôm nay anh đã đứng về phía cô.

Có lẽ, như thế đã đủ rồi.

Hai người thì tạm ổn nhưng mà ông bà Lâm cùng với Lâm Quỳnh Dao thì không. Trên bàn ăn tối, ông Lâm và con gái bốn mắt nhìn nhau.

“ V-vậy…nói chuyện xong là cả ba người đều lên phòng luôn à?” Ông Lâm quay sang hỏi con gái

“ Hình như vậy đó ba…con thấy chuyện này không có gì to tát. Mẹ cứ tìm lỗi để mắng chị thôi”

Lâm Quỳnh Dao gắp một miếng thịt bỏ vào chén

“ Con cũng trốn lên phòng để ăn, vậy mà vẫn bị mẹ phát hiện”

Cô bé lại gắp thêm một miếng thịt nữa

“ Con ăn hết đi rồi hẳn gắp!”

Ông Lâm lấy đũa ngăn lại

“ Sao ba khó tính thế!”

“ Con thì hay rồi, sao không được như chị hay anh vậy? Điểm thi gửi về rồi, ba thấy điểm môn nào cũng vừa đủ qua môn. Con học vậy mà coi được”

Lâm Quỳnh Dao lập tức buông đũa, chống cằm nhìn ông Lâm.

“Ba này, ba có thấy con rất đáng thương không?”

Ông Lâm nhướng mày.

“Sao nữa?”

“Con đi học bị thầy cô chê, về nhà bị ba la, ăn cơm thì bị mẹ quản, giờ gắp thịt cũng bị ba ngăn.” Cô chớp mắt, vẻ mặt ấm ức nhìn ba mình.

Ba nói xem, sao con khổ thế này?”

Ông Lâm suýt nữa phì cười nhưng vẫn cố giữ vẻ mặt cứng rắn.

Đứa con gái út này của ông không được “ tài giỏi” như anh chị của nó. Suốt ngày vẫn còn hồn nhiên lắm, sắp thi đại học rồi mà vẫn không tiến bộ.

“Ai bảo con không chịu học hành đàng hoàng?”

“Ba không thấy là con đã rất cố gắng à? Thi được điểm qua môn đã là thành tích đáng nể của con rồi đó!”

“Thành tích đáng nể mà điểm nào cũng sát vạch vậy hả?”

Lâm Quỳnh Dao chớp mắt, rồi thở dài

“Thôi, con không cãi nữa. Cãi với ba không lại.”

Nói rồi, cô nhanh tay gắp miếng thịt còn dở lúc nãy, bỏ vào miệng, nhai ngon lành.

Ông Lâm nhìn con gái, lắc đầu bất lực.

Ông đặt đũa xuống bàn, giọng trầm hẳn.

“Nói vậy, hôm nay thằng Danh thật sự cãi mẹ nó?”

Lâm Quỳnh Dao gật đầu.

“Vâng, anh ấy kéo thẳng chị lên phòng luôn.”

Ông Lâm im lặng một lúc rồi lắc đầu.

“Hai mẹ con đó càng ngày càng khó mà hòa hợp với nhau.”

Lâm Quỳnh Dao nhún vai.

“Con thấy là mẹ cố tình làm khó chị dâu thôi. Ba cũng biết mà.”

Ông Lâm không phủ nhận. Ông hiểu rõ tính vợ mình. Ngày trước bà đã không thích Phương Anh Hương, giờ lại càng không vừa lòng hơn.

Nhưng có một chuyện ông không thể nói ra, đó là, ngay cả ông cũng không chắc mình có thể hoàn toàn đứng về phía Phương Anh Hương.

Đứa bé không còn, quan hệ giữa hai bên vợ chồng Thành Danh ngày càng lạnh nhạt. Bà Lâm thấy thế lại càng bất mãn với cô con dâu này hơn.

Tình cảnh này… thật sự khiến ông có chút đau đầu.

“ Con ăn cơm đừng để rơi ra bàn! Ôi trời vụng quá! Sau này làm sao lấy chồng?”

” Chồng con dọn mà ba”

“ Chắc tìm được thằng tốt như vậy á?”

“ Trời, con sẽ cưới người giống ba và anh Danh”

“ Giống ba thì được nhưng mà sao phải giống anh Danh?”

Ông Lâm vừa dứt lời, Lâm Quỳnh Dao lập tức phản bác.

“Thì anh Danh cũng là người tốt mà ba! Ba không thấy ảnh thương vợ như vậy à?”

Ông Lâm bật cười, lắc đầu.

“Nó thương vợ thì cũng không cần chống đối mẹ nó như thế. Mẹ con mà giận, cả nhà này lại không yên.”

“Vậy tại sao ba không giúp chị dâu?”

Ông Lâm nhìn con gái

“Ba không phải không giúp, mà là chưa đến lúc. Trong nhà này, mẹ con vẫn là người giữ mọi thứ trong tầm kiểm soát. Nếu ba lên tiếng bây giờ, chẳng khác nào đổ thêm dầu vào lửa.”

Lâm Quỳnh Dao hơi bĩu môi, nhưng cũng hiểu ba mình nói có lý.

“Nhưng mà tội nghiệp chị dâu ghê. Con thấy chị hiền lắm, có cãi lời mẹ đâu.”

Ông Lâm im lặng một lúc, rồi thở dài.

“Có những chuyện không chỉ nằm ở việc hiền hay không, mà là có hợp hay không hợp.”

Lâm Quỳnh Dao nhíu mày.

“Vậy ba có nghĩ anh Danh với chị dâu không hợp không?”

Ông Lâm không trả lời ngay.

“Chuyện của tụi nó, tụi nó tự quyết định. Ba chỉ mong thằng Danh đừng vì một lúc tức giận mà làm ra chuyện hối hận về sau.”

Lâm Quỳnh Dao nhìn ba, cảm thấy trong ánh mắt ông có điều gì đó rất khó diễn tả.

Cô định hỏi thêm, nhưng đúng lúc đó, bà Lâm từ trên lầu bước xuống, sắc mặt vẫn không vui.

“Quỳnh Dao, sáng nay con cúp học đúng không? Cô giáo nói cho mẹ rồi! Ôi trời ạ! Con có thật sự quan tâm đến việc học không?”

Lâm Quỳnh Dao giật bắn người, suýt nữa đánh rơi đũa.

“Mẹ… mẹ nghe nhầm rồi! Con đâu có cúp học!”

Bà Lâm khoanh tay trước ngực

“Không có? Cô giáo nói con vắng mặt cả buổi sáng, còn cần mẹ đưa bằng chứng gì nữa không?”

Lâm Quỳnh Dao á khẩu. Cô lén liếc sang ba, hy vọng tìm được đồng minh, nhưng ông Lâm chỉ nhấp một ngụm trà, ung dung như thể không liên quan đến mình.

Bà Lâm gằn giọng.

“Con nói đi, sáng nay con đi đâu?”

Lâm Quỳnh Dao ấp úng.

“Con… con chỉ đi hóng gió một chút thôi mà.”

“Hóng gió?”

“Gió nào quan trọng hơn việc học hả Quỳnh Dao? Con có biết kỳ thi đại học chỉ còn vài tháng không? Hay là con muốn thi trượt rồi ở nhà luôn?”

“Không có! Con sẽ học mà!” Lâm Quỳnh Dao vội vàng hứa.

“Con còn dám nói vậy?” Bà Lâm giơ tay lên như muốn đánh, nhưng rồi hạ xuống

“Con nhìn xem nhà mình có ai lười biếng như con không? Thành Danh thì tự lập, Xuân Yến thì giỏi giang, còn con thì sao? Mỗi lần nhắc đến chuyện học là trốn tránh! Điểm lúc nào cũng trên 5 dưới 6, con tính sao đây?”

Lâm Quỳnh Dao cúi đầu, không dám cãi lại.

Ông Lâm thấy tình hình không ổn, cuối cùng cũng lên tiếng.

“Thôi nào, bà bớt giận đi. Con bé còn nhỏ, từ từ dạy cũng được. Với lại…kỳ hai lớp 12 đúng kaf áp lực, những năm trước Dao Dao nhà chúng ta cũng rất giỏi mà”

Bà Lâm quay phắt sang ông.

“Ông lúc nào cũng bênh nó! Con như thế này làm sao trở thành bác sĩ”

“ Con đâu muốn làm bác sĩ. Mẹ…”

“ Không nói nhiều!” Nói rồi bà Lâm lại bỏ đi

“Thôi con, đừng giận mẹ con làm gì. Bà ấy chỉ muốn tốt cho con thôi.”

Lâm Quỳnh Dao siết chặt đũa, mặt hậm hực.

“Tốt cái gì mà tốt? Mẹ chỉ muốn ép con giống chị Yến và anh Danh thôi!”

Rồi cô đứng bật dậy, hậm hực bỏ lên phòng.

Ông Lâm nhìn theo, ánh mắt bất lực. Ông đúng là người đàn ông khổ nhất cái nhà này, vừa dỗ vợ, vừa dỗ con.

….

“ Anh có nghe thấy tiếng cãi nhau không…? là mẹ và Quỳnh Dao hả?”

“ Hình như thế.”

Lâm Thành Danh vừa đọc sách vừa nói

“ Em đói không?”

Phương Anh Hương gật đầu. Cả buổi tối cô lo nghĩ nhiều chuyện, đến giờ mới thấy bụng mình réo lên.

Lâm Thành Danh đặt cuốn sách xuống, đứng dậy.

“Vậy để anh xuống bếp lấy gì đó cho em ăn.”

Cô kéo nhẹ tay áo anh.

“Em đi cùng anh.”

Anh nhìn cô, rồi gật đầu. Hai người cùng nhau ra khỏi phòng, vừa đến hành lang liền nhìn thấy ông Lâm.

“ Ba”

“ Ừ, hai đứa xuống ăn cơm đi”

“ Dao Dao và mẹ sao vậy ạ?”

“ Chuyện…haiz, khó nói lắm. Hai đứa xuống ăn đi”

...----------------...

Chap 3: Đau lắm

“ Chị hai, nhà còn phòng không ạ?”

Lâm Quỳnh Dao nhấc máy gọi cho Lâm Xuân Yến.

“ Cãi nhau với mẹ nữa chứ gì?”

Lâm Quỳnh Dao dựa lưng vào tường, điện thoại kẹp giữa tai và vai, giọng nói có chút bất cần

“ Sao biết hay vậy?”

“ Em nói xem, ngoài cãi nhau với mẹ ra thì còn có chuyện gì khác để gọi chị vào lúc này?”

Đầu dây bên kia, Lâm Xuân Yến im lặng vài giây rồi thở dài

“ Trời khuya rồi, thôi, em ở nhà đi”

“ Chị…em mệt lắm luôn ý. Mẹ cứ như thế mãi. Mẹ mắng anh, mắng cả em, mắng luôn ba. Lần trước chị về nhà cũng bị mắng còn gì? Điểm thấp em cũng buồn chứ, nhưng em cố gắng mãi mà toán hoá sinh không lên nỗi, em biết phải làm sao? Mẹ ép em học Y nữa kìa. Thấy máu em ngất lên ngất xuống rồi mà bắt em đi học Y”

Lâm Quỳnh Dao nói một tràng, giọng nghèn nghẹn trong cổ họng khiến cô khó phát ra tiếng hơn.

Đầu dây bên kia, Lâm Xuân Yến lại rơi vào im lặng. Một lát sau, cô mới dịu giọng

“Em đang ở đâu?”

“ Ở nhà”

“ Bắt taxi qua đi. Nhớ chụp biển số xe gửi chị trước”

“Dạ.”

Cô cúp máy, nhanh chóng với lấy áo khoác trên giường rồi lặng lẽ bước ra ngoài. Căn nhà tối om, chỉ còn lại chút ánh sáng từ phòng ba hắt ra. Cô khựng lại một giây, nhưng rồi vẫn cắn răng đi thẳng.

Đến phòng ăn, cô nhìn thấy Lâm Thành Danh và Phương Anh Hương nhưng vẫn không ngoái đầu lại. Đi một mạch ra bên ngoài.

“ Này, em đi đâu vào giờ này thế?!” Phương Anh Hương gọi với theo

“ Sang nhà chị hai đó”

Lâm Thành Danh múc một muỗng súp cho lên miệng ăn rồi thản nhiên đáp

Phương Anh Hương đặt chén xuống bàn.

“Muộn vậy rồi, để anh Danh đưa em đi.”

Lâm Quỳnh Dao không dừng bước, giọng có chút bực bội

“Không cần đâu, em tự đi được.”

Phương Anh Hương quay sang nhìn Lâm Thành Danh, nhưng anh vẫn thản nhiên ăn súp, không có ý định lên tiếng. Cô chọc chọc vào tay anh.

“Kìa, em gái anh bỏ nhà đi rồi kìa.”

Lâm Thành Danh vẫn bình tĩnh đáp

“Có phải lần đầu đâu.”

Phương Anh Hương tròn mắt.

“Anh thật đấy hả? Không định giữ con bé lại sao?”

Anh đặt muỗng xuống, ngước mắt nhìn về phía cửa. Phương Anh Hương chống cằm, thở dài

“Anh mà cứ thế này, sau này nó dọn sang nhà chị Yến ở luôn cho xem.”

Lâm Thành Danh lặng lẽ thu dọn bát đũa.

“Nó muốn đi thì cứ đi, đến lúc mệt rồi tự khắc sẽ về.”

Dứt lời, anh đứng dậy, bước vào bếp, nhưng Phương Anh Hương vẫn nhìn theo anh.

“ Em…đi ngủ trước”

“ Ừ” Cô đi lên phòng mà không ngoái đầu nhìn lại.

Nếu như cô nhìn lại, Phương Anh Hương sẽ thấy ánh mắt xót xa của Lâm Thành Danh đang hướng về bản thân.

Mối quan hệ của họ cứ mơ hồ thế này, không mặn không nhạt. Anh biết phải làm sao đây?

Không giữ, cũng không đuổi.

Không quá gần, cũng chẳng quá xa.

Giữa họ tồn tại một khoảng cách mơ hồ, như một sợi dây mong manh có thể đứt bất cứ lúc nào.

Lâm Thành Danh đứng trong bếp, lặng lẽ nhìn chậu rửa đầy bát đũa chưa rửa.

Anh ước gì bản thân có thể nói “ Anh yêu em” với Phương Anh Hương. Nhưng sau khi đứa bé mất.

Đến nhìn thẳng vào cô anh còn thấy khó…

Nói gì đây?

Anh không thể ôm cô mà nói rằng mọi chuyện sẽ ổn, cũng không thể giả vờ như không có chuyện gì xảy ra.

Mất mát ấy khiến mỗi lần chạm mặt đều trở nên gượng gạo.

Tình yêu của họ, từng rực rỡ như ánh nắng ban mai, giờ chỉ còn là những mảnh vỡ rải rác trong bóng tối.

Giống như hoàng hôn tháng tám vậy

Hoàng hôn tháng tám…

Là những tia sáng cuối cùng bị nuốt chửng bởi màn đêm, là sắc cam rực rỡ dần bị bóng tối xóa nhòa, là khoảnh khắc đẹp đến nao lòng nhưng cũng ngắn ngủi đến đau lòng.

Giống như họ.

Từng yêu, từng gần gũi, từng có một gia đình nhỏ với những giấc mơ chưa kịp gọi tên. Nhưng rồi bi kịch ập đến, mang theo tất cả những điều đẹp đẽ nhất của họ đi mất.

Anh chưa từng muốn buông tay.

Nhưng cũng không dám giữ cô lại.

Trên phòng, Phương Anh Hương nhìn đồng hồ. Bây giờ đã là 9h tối, cô chuẩn bị xong tất cả rồi định lên giường đi ngủ sớm để ngày mai còn đi làm.

Cô bước đến bên chiếc ghế đối diện bàn làm việc của Lâm Thành Danh, tiện tay lấy áo khoác trên ghế treo lại cẩn thận cho anh.

Là một thói quen.

Một thói quen nhỏ bé mà cô không nhận ra.

Bàn làm việc của anh, cô chưa bao giờ động vào những giấy tờ hay tài liệu, nhưng áo khoác, cà vạt hay bất cứ thứ gì thuộc về anh, cô vẫn sẽ treo ngay ngắn.

Khi vừa treo lên móc khoá, cô thấy trong túi áo anh có cái gì đó cộm cộm lên. Cô biết Lâm Thành Danh có thói quen nhét hoá đơn vào túi áo rồi quên vứt đi. Đến khi giặt đồ, vụn giấy lúc nào cũng dính vào quần áo.

Cô thở dài, định tiện tay lấy ra xem thử, nếu là hóa đơn hay giấy vụn thì sẽ vứt đi giúp anh.

Nhưng khi vừa rút ra, ngón tay cô khựng lại.

Không giống hoá đơn…cô lấy hẳn ra.

Một tấm ảnh siêu âm.

Không phải là hóa đơn hay giấy nháp gì cả.

Bức ảnh nhỏ, đã hơi nhăn nheo, nhưng hình hài bé nhỏ trên đó vẫn hiện rõ mồn một. Hơi thở Phương Anh Hương bỗng chốc trở nên hỗn loạn. Cô cảm thấy cổ họng mình nghẹn lại, đôi mắt cay xè.

Tấm ảnh siêu âm này…

Cô tưởng nó đã không còn tồn tại nữa. Cô cứ ngỡ chỉ có mình là mãi mãi không quên.

Hóa ra, anh cũng vậy.

Hóa ra, dù chưa bao giờ nhắc đến, dù lúc nào cũng tỏ ra bình thản như thể mọi chuyện đã qua từ lâu, nhưng anh vẫn giữ nó bên mình.

Một cách lặng lẽ, một cách đau lòng.

Nước mắt Phương Anh Hương rơi xuống bức ảnh. Cô giữ chặt nó trong tay, đôi chân dường như mất đi sức lực.

Phương Anh Hương khuỵu xuống. Cô ngồi bệt xuống sàn, bàn tay run rẩy giữ chặt tấm ảnh siêu âm

Cô tưởng chỉ có mình là không thể buông bỏ, là người duy nhất níu kéo quá khứ.

Nhưng không…

Lâm Thành Danh cũng vậy.

Anh vẫn giữ nó, ngay trong túi áo, mang theo bên mình mỗi ngày. Không ai nói với ai, không ai dám nhắc đến, nhưng vết thương ấy chưa bao giờ lành.

Bọn họ đều là những kẻ thua cuộc trong chính cuộc hôn nhân này.

Một người cứ mãi chạy trốn.

Một người cứ mãi im lặng.

Giữa họ tồn tại khoảng cách mà dù có cố gắng đến đâu cũng không thể xóa nhòa. Cô hít một hơi thật sâu, cố gắng kiềm nén cảm xúc, nhưng trái tim đã bán đứng lý trí.

Tiếng bước chân vang lên ngoài cửa. Sau đó cửa phòng mở ra. Lâm Thành Danh đứng đó, anh nhíu mày nhìn bóng lưng Phương Anh Hương.

“ Em”

Anh nhìn xuống bàn tay cô

Cả hai đều không lên tiếng.

Tiếng đồng hồ kêu tích tắc khiến không gian như bị đóng băng.Một lúc sau, giọng Phương Anh Hương khàn đi, cô ngước mắt lên nhìn anh.

“Anh… vẫn giữ nó sao?”

Lâm Thành Danh không trả lời ngay, đôi môi mím chặt không biết phải nói gì.

“Anh chưa từng quên.”

Chưa từng quên.

Cô cứ tưởng anh đã buông bỏ, đã quên đi tất cả, chỉ còn lại mình cô mãi mãi mắc kẹt trong những ký ức đau lòng đó.

Nhưng hóa ra, anh cũng đau không kém gì cô.

Bọn họ…

Có lẽ vẫn luôn yêu nhau.

Chỉ là không biết cách đến gần nhau nữa.

“ Xin lỗi vì…”

“ Đừng xin lỗi, anh mới là người có lỗi”

“ Em đau lắm…!”

Cô quay lại nhìn trực diện về phía Lâm Thành Danh, hai mắt đã đỏ ngầu. Anh nhìn cô, trong đáy mắt chỉ có nỗi đau xót. Anh không nỡ nhìn cô khóc.

Anh chậm rãi đi đến, quỳ xuống bên cạnh cô. Dang tay ôm lấy Phương Anh Hương.

“ Anh cũng đau lắm”

...----------------...

Download MangaToon APP on App Store and Google Play

novel PDF download
NovelToon
Step Into A Different WORLD!
Download MangaToon APP on App Store and Google Play