Tiếng Việt
NovelToon NovelToon

Lời Hứa Đáng Giá Bao Nhiêu?

Chương 1:

Ở kinh thành, có hai gia tộc cùng mang họ Hứa. Một nhà tinh thông bút nghiên, một nhà lại lấy võ nghệ lập thân. Dân chúng để phân biệt, lần lượt gọi họ là Hứa nhị và Hứa đại.

Không rõ là trùng hợp hay do thiên ý sắp đặt, nhưng sự tương đồng giữa họ lại trở thành chủ đề bàn tán không dứt của dân chúng. Hai phủ đối diện nhau, diện tích ngang nhau, bố cục giống nhau, ngay cả đôi sư tử đá trấn cổng cũng cùng một khuôn đúc ra.

Trong thời bình, thiên hạ thái hòa, dân sinh no đủ, chẳng còn gì thú vị ngoài việc buôn dưa bán cà. Vì thế, kinh thành rộ lên một “Đại hội suy đoán” về mối liên hệ giữa hai nhà. Có kẻ nói rằng họ vốn là một, nhưng vì tranh giành gia sản mà tách ra. Có người lại suy đoán về một vị tổ tiên của Hứa gia từng làm quan, lỡ đắc tội kẻ quyền thế, nên phải chia tách gia phả để bảo toàn huyết mạch.

Đáng chú ý nhất là, lời đồn về một cuộc tình tay ba. Năm xưa giữa hai huynh đệ từng có một đoạn tình duyên ngang trái với cùng một nữ tử, từ đó đoạn tuyệt quan hệ, phân thành hai nhánh.

Dù thực hư thế nào, mỗi giả thuyết đều có người tin. Nhưng kỳ thực… chẳng có giả thuyết nào đúng cả.

________________

Ta buồn chán ngồi trong đình, chống hai tay lên má, nhìn ba lão già râu tóc bạc phơ trước mặt.

Ba người này tuy già nhưng mắt sáng như cú vọ, đầu óc tinh tường, mỗi câu mỗi chữ đều có thể làm đối phương tức chết. Bên trái và bên phải ta là Hứa đại tổ phụ và Hứa nhị tổ phụ đang đánh cờ. Mỗi lần đối phương hạ một nước, người còn lại sẽ lập tức vỗ đùi khen hay, tâng bốc lên tận trời xanh.

Đối diện ta, ngồi trên ghế thái sư là... Thái Tổ Hoàng Đế.

Không sai đâu! Đích thị là vị hoàng đế khai quốc, phụ thân của Thái Thượng Hoàng, tổ phụ của Hoàng Đế đương nhiệm. Ông cụ tóc thưa, râu rụng gần hết, nhưng tinh thần vẫn minh mẫn lạ thường. Hiện tại, ông ta đang nghiêng người, mắt láo liên tìm cơ hội gian lận.

Lão hồ ly này rất thích chơi cờ với Hứa đại tổ phụ, nên luôn luôn tìm cách phá đám tổ phụ ta.

Mỗi khi tổ phụ ta không chú ý, ông cụ sẽ lén di chuyển quân cờ của đối phương, sau đó vuốt râu cười ha hả như thể chưa có chuyện gì xảy ra.

“Nghe nói tức phụ của lão Lục lại mang thai rồi hả?”

Hứa đại tổ phụ đặt quân đen xuống, giọng điệu tò mò pha lẫn châm chọc. “Không phải lão Lục thề sống thề chết chỉ sinh một thôi sao? Giờ là đứa thứ mấy rồi?”

"Ây cha, nước đi hay! Nước đi hay!"

Hứa nhị tổ phụ vỗ đùi đầy phấn khích, rồi nghiên cứu bàn cờ. “Lão Lục đang quỳ phạt ở góc phòng rồi! Mà cũng đâu phải lần đầu đâu, hử?”

Nói rồi, tổ phụ liếc nhìn ta đầy trêu chọc. “Vân nhi cũng sắp mười sáu rồi, có thêm đệ đệ hay muội muội thì cũng đâu có sao, phải không?”

Lão Lục mà họ nhắc tới chính là cha ta – Hứa Lục.

Tổ phụ ta cũng chỉ có cha ta là độc đinh. Khi cầu hôn mẫu thân, ông thề thốt rằng chỉ cần sinh một đứa, không muốn bà chịu khổ. Nhưng mà...

Ta đứng hàng thứ ba.

Năm đó, khi biết mình mang thai ta, mẫu thân mới vỡ lẽ ra rằng bà bị lừa. Vì thế, tên ta được đặt với toàn bộ cơn giận dữ của bà. Sau đó, cha ta bị cấm túc một tháng. Nhưng hôm kia, khi đại phu chẩn đoán bà lại mang thai, cây quạt trong tay bà đã nện thẳng vào mặt ông.

Lúc đó, Hoàng Đế đương triều – bằng hữu (tự nhận) của cha ta – còn xát muối vào vết thương bằng cách ban thưởng một chiếc quạt bằng vàng.

Thái Tổ Hoàng Đế cười tủm tỉm, nói với ta:

“Tí nữa hãy nhắc ta, ta sẽ sai người đưa cho lão Lục ít hộp cao. Chắc thằng nhóc đó sẽ đau đầu gối đấy...”

Nói rồi, ông cụ thò tay ra di chuyển quân cờ trắng của tổ phụ ta.

Tổ phụ ta phát hiện ngay lập tức, lập tức đập mạnh vào tay ông cụ.

“Mục lão tam!!!!!!”

Bên này, hai ông già bắt đầu chí chóe. Bên kia, Hứa đại tổ phụ phớt lờ bọn họ, nhìn ta đầy hiền từ.

“Vân nhi, gần đây con với Quân Du như nào rồi? Thằng nhóc đó mấy nay luôn nhắc đến con đấy.”

Ta cúi đầu, có chút xấu hổ. Mấy ngày nay ta trốn tránh Quân Du, cũng chẳng sang thăm Hứa đại tổ phụ và Hứa đại thái thái.

“Con... dạo này bận học, cho nên...” Ta yếu ớt viện cớ.

Tổ phụ ta hừ lạnh. “Học? Con mà học á? Trời sắp sập rồi à?”

Thái Tổ Hoàng Đế nhân cơ hội di chuyển một quân cờ rồi hùa theo: “Vân nhi, con muốn trốn tránh thằng nhóc đó thì cứ nói thẳng ra.”

Ta bĩu môi.

“Cũng không phải việc gì to tát. Chỉ là... huynh ấy từng hứa sẽ tặng con một con thỏ...”

Nói đến đây, ta càng nghĩ càng tức. Một cọng lông thỏ cũng không thấy! Vậy mà mấy vị tiểu thư kia muốn một bông hoa, hắn liền gửi cả chậu hoa sang nhà họ.

Hứa đại tổ phụ thở dài, nhẹ nhàng xoa đầu ta.

Tổ phụ ta lẩm bẩm: “Hay là... thằng nhóc đó quên rồi?”

Thái Tổ Hoàng Đế cười mỉm. “Ta nghĩ nó đang chuẩn bị lễ vật lớn để tặng con...”

Rồi lão già đó nói đầy ẩn ý: “Còn nếu không thì... đổi đối tượng đi? Thái tử văn võ song toàn, cũng là một lựa chọn tốt mà...”

Thái tử?

Ta lập tức bĩu môi.

“Mục tổ phụ, ngài đừng nghĩ con không biết Thái tử thích nhị ca của con. Con mà làm Thái tử phi, chắc chắn nửa đêm nhị ca con sẽ cầm kiếm đứng trước đầu giường con đấy.”

Không sai! Nhị ca ta và Thái tử yêu nhau đến chết đi sống lại!

Trong đoạn tình cảm này, phần nhiều nhị ca là người nhún nhường.

Tổ phụ ta mất kiên nhẫn, vẫy tay xua đuổi. “Đi đi! Mau dẫn nó đi đi!"

Ta: ?

Đột nhiên, một bàn tay ấm áp siết lấy tay ta.

Hơi thở quen thuộc phả nhẹ bên tai, mang theo mùi hương đặc trưng.

Trong khoảnh khắc ấy, ta bỗng quên mất phải phản ứng thế nào...

Hơi thở hắn phả nhẹ bên tai, mang theo mùi hương quen thuộc của gỗ đàn hương và chút gì đó rất riêng mà ta không thể gọi tên. Nhịp tim ta bất giác loạn nhịp, không biết là do bất ngờ hay do một cảm giác xa lạ mà quen thuộc đến khó chịu.

Hứa Quân Du.

Tên đáng ghét này, sao lại có thể nắm tay ta một cách tự nhiên như vậy? Hắn vẫn như trước, chẳng hề thay đổi. Cái cảm giác này, cái sự hiện diện này... ta vừa thấy an tâm, vừa thấy phiền phức. Lý trí bảo ta phải giật tay ra, nhưng trái tim lại không muốn làm thế. Ta đang giận hắn! Ta phải giận hắn!

Nhưng sự ấm áp từ bàn tay hắn lại khiến ta mềm lòng...

Mà không được! Không thể được!

Ta phải giận đến mức muốn đem cả mấy chậu hoa trong vườn quăng lên đầu hắn!

Mà hắn thì sao? Mấy hôm trước còn chọc ta giận, giờ lại làm như không có chuyện gì xảy ra, cứ thản nhiên mà nắm tay ta như vậy?

Có phải hắn chưa từng coi lời hứa của mình là quan trọng? Có phải ta đối với hắn... cũng chẳng quan trọng chút nào?

Ý nghĩ ấy khiến lòng ta khó chịu.

Nhưng nếu hắn thật sự không coi trọng ta, vậy tại sao mỗi lần ta gặp chuyện, hắn luôn xuất hiện đầu tiên?

Rốt cuộc, hắn đối với ta là thế nào? Và ta đối với hắn là thế nào?

...

Ta không biết.

Chỉ biết rằng nếu hắn không buông tay, ta cũng không thực sự muốn rút tay ra.

Ta cứng đờ người, còn chưa kịp phản ứng thì đã nghe thấy giọng cười khẽ của tổ phụ ta.

"Hứa Quân Du, ngươi định nắm mãi không buông hay sao?"

Hứa đại tổ phụ nhướng mày, vẻ mặt đầy hứng thú. "Nắm chặt vậy không sợ Vân nhi tức giận mà đá cho một cước à?"

Thái Tổ Hoàng Đế vuốt chòm râu lưa thưa, gật gù: "Không tệ, không tệ, tiểu tử này lớn gan rồi đấy, dám nắm tay cô nương ngay trước mặt trưởng bối."

Hứa Quân Du không thèm để ý đến bọn họ, chỉ cúi đầu nhìn ta, ánh mắt đầy kiên định: "Vân nhi, ta..."

Ta bĩu môi, đang định nói gì đó thì chợt nghe tổ phụ ta hắng giọng: "Này này, không được, muốn nói gì thì đi ra xa chút, đừng có đứng trước mặt ta mà phát cẩu lương."

"Đúng vậy, đúng vậy!" Thái Tổ Hoàng Đế cũng phụ họa. "Bản thân ta ăn cẩu lương của bọn trẻ bao năm nay, đến giờ vẫn chưa tiêu hóa nổi đây này!"

Cả ba lão già cười ha hả, khiến mặt ta nóng ran.

Hứa Quân Du vẫn nắm chặt tay ta, kéo ta đi mà không để ta có cơ hội phản kháng. Ta vội vàng quay đầu lại, trừng mắt với bọn họ, nhưng đáp lại chỉ là mấy nụ cười đầy gian xảo.

"Ta biết ngươi sẽ đi mà!"

"Đúng vậy! Đúng vậy!"

"Ta cược một cân trà thượng hạng là chúng nó sắp thành thân rồi!"

Ta: "!!!"

Ta loạng choạng một chút, suýt nữa thì ngã, nhưng hắn đã kịp đỡ lấy eo ta. Hứa Quân Du cười khẽ:

"Cẩn thận chút."

Gió khẽ lay động, mang theo mùi hương quen thuộc từ vườn mai sau đình. Bàn tay hắn vẫn nắm chặt lấy tay ta, không chút do dự, không chút lưỡng lự. Khoảng cách giữa hai chúng ta gần đến mức ta có thể nghe rõ nhịp thở của hắn - chậm rãi mà trầm ổn, hoàn toàn trái ngược với tim ta đang đập rối loạn.

Ta chưa bao giờ nhìn thẳng vào mắt hắn lâu như lúc này. Đôi mắt ấy, không quá sắc bén, không quá thâm trầm, nhưng lại khiến ta có cảm giác như bị nhìn thấu. Lần đầu tiên, ta thấy bản thân mình trong ánh mắt hắn - một hình ảnh rõ ràng, không lẫn lộn.

Hứa Quân Du vẫn không lên tiếng, chỉ im lặng quan sát ta. Không phải kiểu im lặng khó xử, mà là một sự yên tĩnh đầy chắc chắn. Như thể hắn đang cho ta thời gian để chấp nhận điều gì đó.

Bất giác, ta nuốt khan.

Hắn vẫn là hắn, vẫn là tên ngốc ấy, vẫn là kẻ từng hứa sẽ tặng ta một con thỏ nhưng đến giờ vẫn chưa thực hiện. Nhưng lúc này, khi hắn siết chặt tay ta, khi khoảng cách giữa hai ta gần đến mức ta có thể nghe rõ từng hơi thở của hắn, ta lại cảm thấy... hình như có thứ gì đó đã thay đổi.

Là hắn thay đổi, hay là ta?

Từ góc sân, mấy cánh hoa rụng xuống, một cánh nhẹ nhàng đậu lên vai áo hắn. Hứa Quân Du khẽ nghiêng đầu, ánh mắt hắn rơi trên ta, mang theo một thứ cảm xúc khó diễn tả thành lời. Dưới ánh chiều tà, ta bỗng cảm thấy hắn khác với ngày thường - tuy rằng vẫn trưởng thành, trầm tin như bao ngày nhưng... khiến ta có chút bất an.

"Vân nhi."

Hắn gọi ta, giọng nhẹ đến mức tưởng chừng như gió có thể cuốn đi mất. Nhưng bàn tay hắn vẫn giữ lấy ta, không có ý định buông.

Ta mở miệng định nói gì đó, nhưng lại chẳng biết phải nói gì.

Chính khoảnh khắc ấy, từ phía sau vang lên giọng cười khẽ của tổ phụ ta.

“Ta biết ngay mà! Vân nhi chắc chắn sẽ đi theo nó!

Chương 2:

Hứa Quân Du là con trai duy nhất của Hứa bá bá - dòng độc đinh duy nhất của Hứa đại gia tộc ở thời điểm này.

Dù xuất thân từ gia đình chuyên võ, nhưng văn chương của hắn lại không hề tệ hại. Thậm chí, ba bước xuất khẩu thành thơ, văn chương mượt mà, thơ từ ca phú không gì không biết.

Đại ca của ta - một văn thần đứng đầu Thái Học còn phải tấm tắc khen ngợi hắn, hết lời nói tốt hắn trước mặt phụ thân. Đến mức phụ thân ta, một người từ trước tới nay luôn sủng ái ta, nhìn ta với một ánh mắt tò mò và nghiền ngẫm....

Đừng tưởng ta không biết ông muốn nói gì....

Ông muốn biết vì sao một kẻ võ dốt văn nát như ta có thể cưa đổ được Hứa Quân Du.

Tóm lại là, Hứa Quân Du văn võ song toàn, cực kì được Hoàng Đế tín nhiệm.

Còn ta, văn tệ võ hại đến mức phải khiến cha ta - Thái phó của Thái tử - phải hét lên đầy đau đớn: Gỗ mục không thể khắc!!!

Tuy nhiên, bọn họ đều không biết, Hứa Quân Du là một kẻ vô lại.

Tại sao à? Hãy nhìn cái tay của hắn đang mò mò lên ngực ta đi.

Ta lạnh lùng, đập mạnh lên bàn tay hư hỏng của hắn.

"Vân Vân, đừng tức giận mà..."

Hắn ôm ta vào lòng, cọ má hắn lên má ta.

"Ta không cố ý nghe lén đâu... Thật mà~"

Ta tiếp tục im lặng.

"Ta đang định gọi nàng thì... Hứa nhị tổ phụ đã lườm ta rồi..."

À thì ra cái liếc của tổ phụ lúc nãy không phải là dành cho ta.

"Vân Vân. Vân Vân. Vân Vân..." Hứa Quân Du liên tục gọi ta, mỗi lần gọi là một lần hôn lên trán ta.

Ta xấu hổ đẩy hắn ra. Chết tiệt, xung quanh hai ta toàn người hầu. Thật xấu hổ mà.

"Chàng thôi đi!!!", ta giả bộ tức giận, "Giữa thanh thiên bạch nhật, chàng không sợ người khác chê cười à?"

Đừng tưởng ta mắt mờ không thấy nhé, vai của đám người hầu đang rung rung kìa!!!!

"Hứa Quân Du!!!" Ta bất lực hét lên khi hắn liên tục hôn lên trán ta.

Sau khi Hứa Quân Du ra hiệu cho người hầu lui hết, ta không nhẫn nhịn nổi nữa, túm mạnh lấy cổ áo hắn.

Ta nghiến răng nghiến lợi hỏi: "Chàng trả lời ta đi? Rốt cuộc con thỏ mà chàng hứa tặng ta đâu?"

___________________

Ta không biết ta trở về phòng ta như nào. Ta chỉ biết rằng ta đã khóc nguyên cả buổi tối hôm đó.

Hứa Quân Du nói rằng hãy đợi hắn.

Ta không hiểu. Ta thật sự không hiểu. Ta đã đợi cả tháng rồi.

Một tháng! Ba mươi ngày! Bảy trăm hai mươi tiếng!!! Ta đã chờ đến mức muốn biến thành tượng đá, thế mà cái tên kia vẫn chỉ nói có mỗi một câu "Hãy đợi ta"!

Hứa Quân Du, chàng đang làm cái quái gì vậy?

Nếu không phải vì ta còn chút lý trí, có lẽ ta đã xông thẳng vào thư phòng của hắn, túm cổ hắn hỏi cho ra lẽ. Chẳng lẽ con thỏ này là thần thú thượng cổ, bắt một lần mất cả tháng trời sao?

Hay hắn đang tính làm gì đó bất ngờ... nhưng bất ngờ kiểu gì mà khiến ta khổ sở thế này?

Rốt cuộc chỉ là một con thỏ thôi, ta thậm chỉ có thể tự mua được với vài đồng ở ngoài chợ. Vậy mà, hắn lại nói với ta rằng hãy đợi hắn.

Điều ta ấm ức nhất là, hai hôm trước, ta tận mắt thấy người hầu thân cận của Hứa Quân Du bưng một chậu hoa hồng sang tặng cho một vị tiểu thư lạ mặt.

Khoảnh khắc ấy, tim ta như bị bóp nghẹt.

Mọi người nói yêu đương là một cuộc chiến, kẻ nào đa nghi hơn, kẻ đó chiến thắng. Nhưng ta không muốn thắng! Ta chỉ muốn con thỏ của ta mà thôi!

Vậy mà, trong khi ta chờ đợi như một pho tượng đá, Hứa Quân Du lại mang hoa đi tặng nữ nhân khác? Hoa hồng đỏ thắm, từng cánh hoa e ấp như đang cười nhạo ta: "Ha! Ngươi chỉ đáng ngồi nhà mà ôm hận thôi!"

Được lắm, Hứa Quân Du, nếu chàng còn dám nói "Hãy đợi ta" một lần nữa, ta sẽ không đợi nữa! Ta sẽ đi mua một con thỏ, đặt tên là "Hứa Quân Du", sau đó chàng sẽ thấy hậu quả của việc khiến ta tức giận là thế nào!

Ta muốn tự nhủ rằng chỉ là một chậu hoa, nhưng lý trí lại không ngăn được cảm giác khó chịu lan tràn. Hắn nói ta đợi, vậy mà lại có thời gian để tặng hoa cho người khác?

Ta không biết nàng ta là ai, nhưng ta cảm thấy nàng ta thật sự xinh đẹp.

Hoa nhường nguyệt thẹn, chim sa cá lặn, quốc sắc thiên hương.... Dù có dốc hết toàn bộ sở học cả đời của ta thì cũng chưa chắc miêu tả được vẻ đẹp của nàng ấy.

Còn ta... Chẳng phải ta chỉ cần một con thỏ thôi sao?

Ta đâu có phải đứa con gái tham lam gì cho cam! Ta chỉ muốn một con thỏ nhỏ bé xinh xắn để ôm ngủ, để vuốt ve, để cảm nhận hơi ấm của nó mà thôi!

Năm ta năm tuổi, nhị ca từng nuôi một con thỏ, ta thích nó đến mức ngày nào cũng lén lấy rau của bếp ăn cho nó gặm. Thế mà con thỏ chết tiệt đó lại phản bội ta, ngày ngày đi theo nhị ca, còn cắn ta một phát đau điếng. Từ đó, ta thề rằng nhất định phải có một con thỏ thuộc về riêng mình, yêu thương ta, quấn lấy ta, không thèm để ý đến cái tên nhị ca lẳng lơ kia!

Hứa Quân Du biết rõ giấc mộng lớn lao ấy của ta! Vậy mà hắn để ta chờ cả tháng trời! Hắn có còn yêu ta không?!

Một con thỏ!!! Chỉ mất vài đồng!!! Chẳng lẽ hắn nghèo đến mức đó? Hay là... hắn keo kiệt với ta mà hào phóng với người khác?

Mỗi lần nhớ lại cảnh chậu hoa hồng kia được nâng niu đưa đi, lòng ta lại khó chịu đến mức muốn lật tung cả Hứa phủ lên! Hắn bảo ta đợi, nhưng lại có thời gian đi tặng hoa cho nữ nhân khác? Hứa Quân Du, rốt cuộc chàng coi ta là gì?

Mẫu thân có đến an ủi ta. Bà vuốt tóc ta, thật dịu dàng và bình an.

"Mẫu thân.", ta gọi bà, "Có phải khi sinh con ra, mẫu thân tức giận lắm đúng không?"

Mẫu thân ta vẫn luôn dịu dàng, mắt bà trong trẻo và tĩnh lặng như nước.

"Vân nhi, con yêu của ta.", bà nói, "Có những việc không giống như vẻ bề ngoài của nó. Ta vui mừng phấn khởi khi có con. Lúc biết con là con gái, ta càng thương con hơn. Phụ thân con cũng yêu con nhiều lắm... Chỉ là, lúc đó ta ghét bỏ phụ thân con vì ta thấy ông ấy thật đáng ghét."

Ta nghiêng đầu nhìn mẫu thân.

"Con không hiểu đâu. Sau này kết hôn rồi thì con sẽ hiểu.", mẫu thân vuốt tóc ta.

Đột nhiên, nghĩ đến gì đó, bà chớp chớp mắt.

"Một tháng nữa là con làm lễ cập kê rồi. Ta định rủ con đi chùa Tây Trúc, nhị ca con cũng đi theo. Ta muốn cầu một lá bùa bình an cho con."

"Nhị ca cũng đi? Nhị ca đi làm gì? Không phải từ trước đến giờ hắn luôn chê mê tín à?"

"Ta nào biết.", mẫu thân mỉm cười, nói, "Nhị ca con nói rằng muốn đi cùng để bảo vệ hai chúng ta. Ta thì đang có thai, còn con thì...hơi hậu đậu...."

Ta đay nghiến nhị ca trong lòng một trăm lần. Chắc chắn hắn không nói ta hậu đậu. Ta hoài nghi mẫu thân đang cố ý dùng từ khác để giảm thiểu mức độ sỉ nhục của nhị ca.

Cuối cùng, ta không thể kìm nén được nữa.

"Mẫu thân....", ta ấm ức hỏi, "Vậy....người nghĩ xem....tại sao Hứa Quân Du lại không tặng con thỏ cho con? Hắn ngày nào cũng đi qua chợ, chẳng lẽ không thể tiện tay mua một con thỏ ư? Chỉ mất vài đồng thôi mà? Không lẽ hắn nghèo túng đến mức đó?"

"Vân nhi, có lẽ Quân Du đang chuẩn bị một món quà thật lớn cho con? Dù sao thì, khi bằng tuổi Quân Du, cha con vẫn còn đang hì hục chọc phân trâu đấy."

Ta:....

...Chọc phân trâu?

Ta trợn tròn mắt, đầu óc trống rỗng trong giây lát.

"Phụ thân… chọc phân trâu?" Ta hỏi lại, tưởng mình nghe nhầm.

Mẫu thân ta gật đầu rất tự nhiên, còn bổ sung: "Ừ, hồi đó ông ấy nghèo lắm, phải đi làm thuê cho mấy trang trại. Nhưng nhờ vậy mà ông ấy rèn luyện được nghị lực phi thường. Giờ thì con thấy đó, ông ấy uy nghiêm biết bao nhiêu!"

Ta há hốc miệng. Phụ thân ta – Thái phó đức cao vọng trọng, cả đời nghiêm cẩn, uy nghiêm như núi, từng chọc phân trâu???

… Uy nghiêm cái gì chứ! Hình ảnh phụ thân ta - một con người lúc nào cũng chắp tay sau lưng, râu tóc gọn gàng, giọng nói trầm ổn - bỗng dưng hiện lên trong đầu ta với dáng vẻ tay cầm xẻng, mặt dính đầy bùn, hùng hục chọc vào một đống phân trâu… Ta rùng mình một cái. Không được! Ta phải xóa ngay hình ảnh này khỏi trí nhớ!

Hình ảnh đó quá mức rung động, suýt nữa ta đã tự vả vào mặt mình để tỉnh lại. Không được, ta không thể để ý nghĩ đó ám ảnh ta cả đời! Nhưng mà... nếu Hứa Quân Du cũng chọc phân trâu thì sao nhỉ? Hừm... Ta có nên nhân cơ hội này nhấn đầu hắn xuống một đống không nhỉ? Chẳng phải hắn cũng rất hư hỏng sao?

Cầu mong Quân Du sẽ không đi chọc phân trâu. Nếu không, ta sẽ nhịn không được mà nhấn đầu hắn xuống bãi phân mất.

__________________

Ta liền biết mà, nhị ca hắn chủ động đi chùa để bảo vệ mẫu thân và ta thì chỉ có trời sập.

Ta nhìn nhị ca ta một thân lụa trắng trêu trúc, tóc buộc hờ rồi vắt trên vai, mặt hoa da phấn, trông diêm dúa lẳng lơ y chang một con công động dục.

"Ngốc nhị ca!"

"Xuẩn tam muội!"

Hai bọn ta lườm nhau đến tóe lửa. Bên cạnh là Thái tử và mẫu thân ta đang trò chuyện vui vẻ.

Ta híp mắt nhìn nhị ca, cảm thấy cần phải làm gì đó để khiến hắn mất mặt một chút. Dù sao, hắn cũng đã dám nói ta 'hậu đậu'!

"Nhị ca à, huynh cũng nên biết rằng tình yêu không chỉ có ăn diện đẹp đẽ để gây ấn tượng đâu." Ta chớp chớp mắt, giả vờ vô tư nói, "Huynh có chắc là Thái tử không bị mê hoặc bởi vẻ ngoài của huynh mà quên mất bản chất bên trong không?"

"Bản chất của ta thì sao?" Nhị ca khoanh tay, nhướn mày.

"À, huynh quên rồi sao? Mười năm trước, ai là người đã tè dầm lên cuốn sách quý của Thái tử hả?"

"Vân Vân!!!" Nhị ca trợn trừng mắt, sắc mặt trắng bệch, còn ta thì cười hả hê.

Phía bên kia, Thái tử đang nhấp một ngụm trà, chợt khựng lại, nhìn nhị ca bằng ánh mắt kỳ lạ…

Hoàng hậu đương triều - mẫu hậu của Thái tử - là khuê mật thân thiết của mẫu thân ta. Hoàng hậu và mẫu thân ta hoài thai cùng một lúc. Lúc đó, hai người họ đã giao ước rằng cho hai đứa trẻ chưa chào đời đính hôn luôn trong bụng.

Ai biết đâu bất ngờ, Hoàng hậu sinh hạ nam hài thì chưa tính, đến cả mẫu thân ta cũng sinh hạ nhị ca.

Thế là từ đính ước nam nữ, thành bằng hữu thân cận. Vì vậy, khi đến tuổi đi học, nhị ca ta nghiễm nhiên trở thành thư đồng của Thái tử.

Vào ngày lễ gia quan của nhị ca, tất cả mọi người, trong đó có ta, tận mắt nhìn thấy Thái tử đè nhị ca ta để hôn trong thư phòng.

Ừ.... ta sẽ không thừa nhận rằng khi đó là chủ ý của ta....

Dù sao thì, số vàng đó thật lấp lánh~

Đi xa quá rồi, quay lại nào.

Để tránh hiểu lầm không đáng có, Thái tử và nhị ca không tay trong tay tú ân ái, nhưng lại ngồi sát bên nhau đến mức người ngoài cũng nhìn thấy sự mập mờ ái muội giữa hai người.

Lúc này, ta mới nhìn kĩ Thái tử.

Thái tử mặc y phục lụa trắng thêu tre, tóc đen cài quan, mày rậm mắt sắc, anh tuấn bất phàm, đầy phẩm vị của một nam nhân trưởng thành.

A? Lụa trắng thêu tre? Đồ đôi?

Ta cười nhạo trong lòng.

Ta liền biết mà, nào có tự dưng nhị ca đòi đi bảo vệ mẫu thân và ta, thì ra là trốn phụ thân đi hẹn hò.

Đúng là có đánh chết ta cũng không tin nhị ca đột nhiên giác ngộ đạo hiếu! Nhìn hắn xem, một thân lụa trắng thêu trúc, tóc buộc hờ hững vắt qua vai, phong lưu tuấn mỹ như vậy – không phải để quyến rũ Thái tử thì là để làm gì?

Ta khinh bỉ nhìn hắn, trong lòng mặc niệm cho phụ thân đáng thương của ta. Hôm nay lão cha mà biết nhị ca chạy theo tình nhân thế này, chắc chắn sẽ gào thét một trận rung trời lở đất.

"Hạo Nhiên ca ca." Ta dùng giọng ngọt ngào và ngây thơ nhất để gọi Thái tử. "Hạo Nhiên ca ca, huynh đã nói với cha ta là huynh đi chùa Tây Trúc hôm nay chưa?"

Nhị ca nhướn mày nhìn ta, giọng đầy ẩn ý: "Tam muội, hình như muội hơi rảnh rỗi quá thì phải?"

Ta thề là ta không thấy cái lườm của nhị ca đâu.

Thái tử Mục Hạo Nhiên là con trai của Hoàng Đế và Hoàng Hậu, người được đánh giá là Thái tử có đầy đủ năng lực để kế vị ngôi vua và trị vì đất nước bình an yên vui.

Điểm trừ duy nhất là Thái tử thích nhị ca.

Điều kì diệu là Hoàng Đế hoàn toàn đồng ý môi duyên tình này, với một điều kiện là Thái tử phải cùng với nữ nhân khác có một đứa con trai. Bất kể đối phương là ai, chỉ cần một đứa con trai rồi nhận nuôi dưới danh nghĩa của nhị ca. Càng kì lạ hơn, phụ thân ta lại là người duy nhất phản đối.

Thái tử mỉm cười nhìn ta, rồi lấy ra một chiếc túi gấm nhung và đưa nó cho ta.

"Vân nhi, đây là một phần nhỏ quà cập kê cho muội. Lần sau, ta sẽ đưa nốt cho muội. Dù sao, ta nhìn muội từ nhỏ đến lớn, đã xem muội như là muội muội ruột của ta. Có gì, mong muội đừng chê cười."

Ta cầm túi trong lòng bàn tay.

Ái chà, cũng nặng phết. Một phần nhỏ? Một phần nhỏ mà nặng thế này sao? Hay là bên trong là vàng?

Đôi mắt ta sáng rực như hai viên minh châu, không nhịn được bóp bóp túi gấm trong tay.

Đúng rồi, lần trước nhị ca cũng nhận được một cái túi gấm như thế này, sau đó hắn đi mua một hộc sách mới, còn hớn hở nói rằng "Hạo Nhiên ca ca đúng là tri kỷ của ta". Ta đây không cần sách vở gì cả, nhưng ta cần tiền để đi mua thỏ! Nếu trong đây là vàng, ta nhất định sẽ đi mua con thỏ đẹp nhất, béo nhất, mềm nhất, sau đó đặt tên là "Hứa Quân Du Đáng Ghét" để trừng phạt hắn!

Nhưng mà… nếu đây không phải vàng thì sao nhỉ? Nếu mở ra lại là một thứ gì đó không ăn được, không mua được thỏ, thì ta có nên khóc lóc đòi Thái tử bù thêm không?

Chắc hắn không tệ hại đến mức lừa một tiểu cô nương như ta chớ?

Nhìn bộ dạng hào phóng này của Thái tử, ta thầm nhủ: Sau này nếu nhị ca không lấy được Thái tử, ta nhất định phải cướp Thái tử về làm huynh rể của ta!

Dù sao, Thái tử Mục Hạo Nhiên cũng không phải hạng người keo kiệt.

Nhưng ta chưa kịp mở túi gấm thì nhị ca đã hắng giọng, ánh mắt cảnh cáo đầy uy quyền. "Vân Vân, muội cẩn thận một chút, đừng có vì vài thứ nhỏ nhoi mà làm mất hình tượng đấy."

Hừ! Ta thừa biết hắn sợ ta mở túi ngay lúc này, lỡ đâu bên trong đúng là vàng, ta nhảy cẫng lên la hét giữa chùa thì hắn mất mặt chết mất! Nhưng mà, ta đâu có ngu vậy, chuyện tốt thế này, ta phải chờ về phòng mới mở, lỡ đâu bên trong còn nhiều hơn ta tưởng thì sao?

Thái tử khẽ cười, xem ra rất thích thú khi nhìn thấy bộ dạng nín nhịn của ta. "Vân nhi, nếu muội không thích món quà này, ta có thể đổi thứ khác cho muội."

Ta vội vàng lắc đầu. "Không! Không cần đâu! Hạo Nhiên ca ca tặng gì, muội cũng thích hết!"

Thế là Thái tử mỉm cười đầy thâm sâu, còn nhị ca thì che mặt, vẻ mặt đầy chán nản. Ta không hiểu vì sao, nhưng ta cảm thấy như mình đã vô tình bước vào một cái bẫy nào đó.

Nhưng mà, mặc kệ đi! Chỉ cần có tiền, ta sẽ đi mua con thỏ đẹp nhất thiên hạ! Đến lúc đó, xem Hứa Quân Du có còn dám bảo ta "Hãy đợi ta" nữa không!

"Nghe nói Thái tử đi xuôi nam, đến tận tháng sau mới về. Ở đó, muội nghe nói có bánh quế hoa ngon lắm, mong được nếm thử một ít vào ngày lễ cập kê..."

Thái tử nở nụ cười càng tươi. "Ừm, ta cũng muốn được nếm thử một lần."

Từng tiếng chuông chùa vang vọng giữa màn sương sớm, hương trầm len lỏi trong không gian, tạo nên một cảm giác tĩnh lặng đến kỳ diệu. Dưới tán cây bồ đề, mẫu thân ta khẽ mỉm cười, ánh mắt dịu dàng như nước. Còn nhị ca thì trợn tròn mắt nhìn ta cực kỳ tuyệt vọng.

Chương 3

Thái tử ca ca cái gì cũng tốt, đáng tiếc chỉ có mắt là không được.

Ta nhìn cảnh tượng ân ái chói mắt trước mặt.

Nhị ca trầm tĩnh ưu nhã uống trà. Một làn gió nhẹ thổi qua khiến một lọn tóc che mất khuôn mặt. Thái tử ca ca liền dịu dàng đưa tay ra giúp nhị ca vén tóc.

Quả thực là một đôi trai trai tài sắc không vẹn toàn mà.

"Hạo Nhiên ca ca, Mục tổ phụ nói rằng ta có thể cân nhắc vị trí Thái tử phi."

Vừa dứt lời, quả nhiên hai người bọn họ đều cứng đờ.

Thậm chí, ta còn thấy nhị ca tặng cho Thái tử ánh mắt sắc như dao.

"Hạo Nhiên ca ca, tuy rằng ta đã định từ chối.... nhưng nay huynh lại tặng ta túi gấm định tình như này...." Ta ôm chặt túi gấm vào lòng. "Ta cũng thích...."

Nụ cười vui vẻ trên nỗi đau khổ người khác của nhị ca làm ta phải ngừng lại theo phản xạ.

Không thể nào! Sao nhị ca lại cười chứ!

A? Không phải đang hè sao? Tại sao thời tiết lại lạnh lẽo thế này?

"Thái tử, thần xin phép."

Một giọng nói trầm thấp vang lên. Ta chưa kịp định thần lại thì cổ tay đã bị người khác nắm và mạnh mẽ lôi đi.

Chết thật. Lại nữa rồi.

Ta lảo đảo suýt vấp ngã, nhưng hắn vẫn không có ý định dừng lại.

“Đợi đã! Nhẹ tay một chút!” Ta giãy giụa, cố gắng giữ vững thăng bằng. “Quân Du, chuyện này có thể từ từ nói mà...”

Lời còn chưa dứt, lực đạo trên tay càng siết chặt hơn.

Rồi xong. Hắn giận thật rồi.

Không phải chứ, chẳng qua chỉ là một câu nói đùa, có cần tức giận như thế không? Lúc nãy ta cũng đâu có thực sự đồng ý làm Thái tử phi. Mục tổ phụ chỉ trêu ta, ta cũng chỉ nhân cơ hội này chọc ghẹo hai vị ca ca một chút thôi mà?

Ta ngoái đầu lại nhìn.

Nhị ca vẫn thản nhiên thưởng trà. Thái tử vẫn tiếp tục giúp nhị ca vén tóc. Còn mẫu thân thì vừa xoa bụng vừa ngắm cảnh phương xa.

Thái độ của bọn họ rất rõ ràng: Sự sống chết của ta hoàn toàn không liên quan gì đến họ.

Thật là nhẫn tâm!

Ta thật đáng thương. Mẫu thân không yêu, hai vị ca ca không thương, phải đơn thương độc mã đi gánh chịu sự tức giận của Hứa Quân Du.

Hứa Quân Du là người điềm đạm và lí trí. Từ trước đến nay, ta hiếm thấy hắn tức giận. Vì mỗi khi hắn tức giận, tức là có chuyện nghiêm trọng xảy ra.

Hứa Quân Du bước đi không nhanh, nhưng tuyệt đối không có ý định thả ta ra. Ánh nắng xuyên qua tán cây, chiếu xuống lưng hắn, phủ lên một lớp sáng nhàn nhạt. Tấm lưng rộng thẳng tắp, từng bước đi trầm ổn.

Ta nhìn xuống cổ tay mình - vẫn bị hắn nắm chặt, như thể nếu ta dám nói thêm một câu không vừa ý, hắn sẽ kéo ta đi thẳng đến thiên nhai hải giác vậy.

Ta lặng lẽ nuốt nước bọt.

Được rồi, hắn không phải tức giận vì ta nhắc đến chuyện Thái tử phi, mà là vì ta dùng cái túi gấm kia để trêu đùa.

Cái túi gấm chết tiệt!

Ta liếc nhìn hắn từ phía sau, khóe môi giật giật.

Tức giận thì tức giận, nhưng ít nhất cũng nói một câu đi chứ! Cái kiểu im lặng này đáng sợ hơn là trực tiếp quát mắng nữa!

Hứa Quân Du càng không nói, ta lại càng thấp thỏm. Đừng nói là hắn định lôi ta vào rừng rồi...

Không, không thể nào!

Nghĩ đến kết cục bi thảm của mình, ta liền nhanh chóng đổi giọng, chủ động ôm eo hắn từ phía sau.

“Quân Du, chàng nghe ta nói đã!” Ta vội vàng ôm eo hắn từ phía sau, như một con mèo nhỏ đột nhiên nhận ra nguy hiểm. “Ta sai rồi!”

"Quân Du, xin lỗi chàng. Ta biết ta sai rồi." Ta cọ cọ vào lưng hắn. "Quân Du, đúng là Mộ tổ phụ nói đến vị trí Thái tử phi, nhưng lúc đó ngài ấy chỉ trêu chọc ta. Ta cũng từ chối luôn rồi!"

Ta cảm thấy Quân Du cứng đờ liền biết chiêu này có tác dụng. Ta dùng sức siết chặt vòng tay, lớn tiếng nói.

"Quân Du, ta chỉ yêu mình chàng mà thôi!!!!"

Chùa Tây Trúc nằm gần rừng, còn chỗ hai người bọn ta đang đứng đã đi sâu hơn vào rừng rồi. Chính vì thế, khi ta hét lên, chim bay tán loạn.

_________________

Mất mặt.

Thật sự rất mất mặt.

Nhưng may mắn là Quân Du hết giận rồi.

Lần này ta dỗ hắn nhanh hơn so với bình thường. Thành tích này đáng để ghi vào sử sách.

Ta nhớ lần trước, chỉ vì lỡ tay làm bẩn thư pháp hắn viết tặng mà bị hôn suốt ba canh giờ, đến mức ta phải ở trong phòng ba ngày liên tục. Lần trước nữa, ta trêu ghẹo vị tân Trạng nguyên kia một câu mà bị hôn đến mức không dám ra khỏi cửa một tuần.

Ta hoài nghi tân Trạng nguyên thêm mắm dặm muối, khai khống hành vi của ta. Chỉ tiếc là ta không có bằng chứng để qua phủ Trạng Nguyên hỏi tội.

Nhưng mà, so với mấy lần đó, lần này coi như đãi ngộ tốt lắm rồi!

Ta liếc nhìn hắn, khóe môi nhếch lên đắc ý. Hứa Quân Du luôn mạnh mẽ bá đạo, nhưng ta vẫn có thể dỗ hắn đến mức ngoan ngoãn. Hắn rõ ràng là người cứng rắn, nhưng lại chỉ biết chịu thua mỗi mình ta.

Chậc, đúng là rất có thành tựu.

Quân Du ngồi trên mỏm đá, còn ta ngồi vắt vẻo trên đùi hắn.

Ta đưa túi gấm ban nãy cho Quân Du, cố gắng phồng má tỏ ra ấm ức.

"Quân Du, chàng phải tin ta. Do hai người kia cứ tú ân ái làm ta ngứa mắt, nên ta muốn chọc bọn họ thôi. Chàng xem, trong túi này là phí bịt miệng mà Thái tử ca ca đưa cho ta đó...."

Quân Du ôm eo ta mãi không buông.

"Nàng tránh xa Thái tử ra, cái gì ca ca hay không ca ca chứ. Hắn là quân, chúng ta là thần. Dù có thân thiết đến đâu, giữa chúng ta với hắn không bao giờ ngang bằng được." Quân Du liếc mắt nhìn chiếc túi một cái rồi lại nhìn ta. "Với lại, ta ghen."

Hứa Quân Du nói câu này xong thì im lặng.

Bàn tay đặt trên eo ta hơi siết lại, ánh mắt hắn tối sầm, sâu như đáy vực. Rõ ràng là một người lý trí, vậy mà lúc này, cảm xúc trong mắt hắn lại nóng bỏng đến mức khiến ta có chút chột dạ.

Ta chưa kịp phản ứng, hắn đột nhiên cúi đầu, sát lại gần ta hơn, giọng nói trầm thấp, chậm rãi:

“Nàng là của ta.”

Hắn khẽ nghiêng đầu, cọ nhẹ môi lên vành tai ta, giọng nói khàn khàn:

“Ngay cả tên nàng cũng không được đặt cạnh hắn.”

Lời vừa dứt, ta chỉ cảm thấy hai má của ta nóng bừng bừng.

Chết thật.

Tên này, ghen đến mức không còn tỉnh táo rồi!

Ta để túi gấm trong lòng, rồi ôm lấy cổ Quân Du.

"Thái tử ca ca với ta sau này sẽ trở thành người một nhà. Dù phụ thân ta có ngăn cấm, nhưng ông ấy chỉ vì tức Hoàng Thượng nên mới cấm cho bõ tức thôi." Ta cọ cọ ngực Quân Du. "Thái tử ca ca là một người cứng đầu, hơn nữa ngài ấy cũng giàu.... Hì hì, ta phải tranh thủ chứ!"

Quân Du nghiêm mặt nhìn ta, "Cái gì mà ca ca, gọi tẩu tẩu." Rồi hắn hôn lên trán ta, "Hơn nữa, ta cũng giàu mà...."

"Quân Du, Thái tử ca ca nằm trên..."

Ngụ ý nói, nhị ca mới là vợ người ta.

"Hơn nữa, tiền của chàng cũng là tiền của ta!" Ta tựa đầu vào ngực hắn, thoải mái nói, "Thê tử tương lai của chàng đang cố gắng kiếm tiền để sau này nuôi con của chàng đó!"

Ta vừa dứt lời, Quân Du đè ngửa ta ra hôn môi.

A, kĩ thuật hôn môi của hắn lại lợi hại hơn rồi.

Chiếc lưỡi ướt mềm mà ta vừa thích vừa ghét chui vào miệng ta, quấn lấy lưỡi ta không buông.

Ướt át, nhớp nháp....nhưng lại gây nghiện.

Lần đầu tiên hắn hôn ta, còn vụng về đến mức chạm răng. Lần thứ hai, hắn đã biết cách cắn nhẹ môi ta, khiến ta vừa giận vừa ngượng. Lần thứ ba, hắn dường như hiểu rõ ta hơn cả chính ta, chỉ một nụ hôn đã có thể làm ta choáng váng.

Còn lần này…

Ta không còn đường lui nữa rồi.

Cảm giác vừa mềm mại vừa nóng bỏng, hắn như một kẻ săn mồi thành thục, nhẹ nhàng mà bá đạo, dụ dỗ ta từng chút một, ép ta rơi vào bẫy của hắn.

Ta vùng vẫy một chút, nhưng càng giãy giụa, hắn càng ôm chặt hơn. Đầu óc ta ong ong, thở cũng không xong, cảm giác như bị hắn hút hết cả khí lực.

Cứu ta với…

Ta thở không nổi…

Môi ta bị hắn nghiền nát, còn tên đầu sỏ kia vẫn chưa thấy đủ, chuẩn bị đè ta xuống lần nữa…

Ta lập tức đưa tay bịt miệng hắn, cố gắng giữ khoảng cách.

“Dừng! Dừng!”

Hứa Quân Du nhíu mày, mắt hơi nheo lại.

“Ta không đem theo mạng che.”

Hắn trầm mặc một lúc, rồi bất ngờ cười khẽ, lấy ra từ tay áo một chiếc mạng che mặt.

“Ta mang.”

Rồi không cho ta cơ hội phản ứng, hắn lại đè ta xuống tiếp tục hôn.

Nhưng lần này, ngoài hôn ra, cái bàn tay nghịch ngợm của Hứa Quân Dù chui vào vạt áo ta.

Ta cảm nhận được hơi ấm trực tiếp từ bàn tay to ấy, cả những vết chai sần do luyện kiếm hằng ngày. Chúng cọ vào da ta, vừa ngứa vừa tê dại.

Ngực ta bị hắn bóp một cái.

Chưa đã thèm, Quân Du thay đổi tư thế, để ta ngồi đối diện hắn, hai chân vắt trên eo hắn.

Quân Du vừa hôn vừa nắn bóp ngực ta.

Ta ú ới, muốn nói hắn dừng lại cho ta thở. Vậy mà không hiểu sao, Quân Du như lên cơn cuồng nộ. Hắn không bóp ngực ta nữa mà tăng mức độ hôn môi.

"Vân Vân...", Hứa Quân Du tách môi ra, cười cợt trêu đùa ta, "Hôn bao nhiều lần rồi mà nàng vẫn chưa học được cách thở à? Để ta dạy nàng lần nữa...."

Tim ta đập dồn dập khi ánh mắt bọn ta gặp nhau, như thể có một lực hút vô hình kéo cả hai lại gần. Hơi thở nóng ấm phả nhẹ lên môi...

Và rồi, hắn lại áp môi hắn vào môi ta.

Ban đầu, chỉ là một sự chạm khẽ, mềm mại và ngọt ngào. Nhưng ngay sau đó, khao khát trỗi dậy, môi ta khẽ hé mở, đón nhận đối phương một cách mãnh liệt hơn. Ta nghiêng đầu, cảm nhận sự ấm nóng của làn môi kia lướt trên môi mình, từng chút, từng chút một.

Hơi thở cả hai hòa quyện, ta cảm nhận được nhịp tim của cả hai đang đập chung một nhịp. Một bàn tay luồn vào tóc ta, siết nhẹ, kéo ta lại gần hơn. Ta khẽ rùng mình, nhưng không phải vì lạnh - mà vì dòng điện chạy dọc sống lưng khi hắn hôn càng lúc càng cuồng nhiệt.

Lưỡi tìm đến nhau, chạm khẽ rồi quấn lấy, không vội vã nhưng cũng chẳng ngập ngừng. Một hơi thở gấp gáp vang lên giữa nụ hôn, ta cảm nhận được ham muốn của Quân Du. Ta để mình cuốn theo sự đam mê ấy, tận hưởng từng cảm xúc khi lưỡi chạm vào nhau , từng cú kéo siết, từng nhịp đập hỗn loạn trong lồng ngực.

Tay ta đặt lên gáy hắn, khẽ vuốt dọc theo đường cổ, cảm nhận hơi nóng từ làn da. Rồi môi ta tách ra một chút, chỉ đủ để hớp lấy một hơi thở, trước khi lại bị nhấn chìm trong cơn say ngọt ngào của đôi môi kia lần nữa.

Thời gian như ngừng trôi. Cả thế giới thu nhỏ lại, chỉ còn lại hai người bọn ta và ngọn lửa đang bùng cháy giữa đôi môi khát khao.

Lúc này, ta chỉ có một ý nghĩ trước khi tâm trí bị bao phủ bởi cảm xúc ham muốn của Quân Du.

Đừng nhét lưỡi vào miệng ta nữa!!!

Download MangaToon APP on App Store and Google Play

novel PDF download
NovelToon
Step Into A Different WORLD!
Download MangaToon APP on App Store and Google Play