[FREENBECKY] CÀNG ĐAU CÀNG YÊU, CÀNG NÍU CÀNG BUÔNG
Vô vọng
Trong căn phòng tối tăm, một người lặng lẽ ngồi thu mình ở góc phòng, đôi mắt trầm mặc hướng về khoảng không vô định
Ký ức xưa cũ ùa về như những lưỡi dao sắc lạnh cứa vào tim, nỗi đau đè nặng đến mức khiến từng hơi thở trở nên khó nhọc
Suốt bao năm qua, vết thương ấy chưa từng nguôi ngoai, mà chỉ âm ỉ dày vò từng giây từng phút
Cánh cửa bật mở, kéo theo một luồng ánh sáng nhàn nhạt len lỏi vào căn phòng u tối. Một dáng người quen thuộc bước vào, nhưng lại mang theo cảm giác xa lạ đến khó tả
Freen Sarocha Chankimha (Cô)
Lại giở trò gì nữa đây? *giọng điệu pha chút mất kiên nhẫn*
Becky Rebecca Patricia Armstrong (Nàng)
*khẽ ngẩng đầu, đôi mắt có chút mông lung* Chị về rồi à? Em chỉ ngồi suy nghĩ một chút th...
Freen Sarocha Chankimha (Cô)
Thôi đủ rồi! *cắt ngang, giọng nói đầy khó chịu*
Freen Sarocha Chankimha (Cô)
Bớt suy nghĩ linh tinh đi!
Becky Rebecca Patricia Armstrong (Nàng)
*cúi đầu, bàn tay vô thức siết chặt vạt áo*
Sự lạnh lùng của cô chẳng còn xa lạ gì, nhưng mỗi lần đối mặt vẫn khiến tim nàng nhói lên
Freen Sarocha Chankimha (Cô)
Em lúc nào cũng thế, chỉ biết ngồi đó mà suy nghĩ mấy thứ vô nghĩa
Freen Sarocha Chankimha (Cô)
*chép miệng, ánh mắt đầy chán ghét* Thay vì tự dày vò bản thân, sao không làm gì có ích hơn đi?
Becky Rebecca Patricia Armstrong (Nàng)
*mím môi, giọng nói nhỏ* Em chỉ lo cho chị thôi…
Freen Sarocha Chankimha (Cô)
Lo cho tôi? *bật cười*
Nhưng trong tiếng cười ấy chẳng có chút ấm áp nào, chỉ toàn là sự mỉa mai
Freen Sarocha Chankimha (Cô)
Em nghĩ tôi cần em lo sao? Đừng tự đa tình như thế!
Mỗi lời nói thốt ra đều sắc nhọn như dao, cứa vào lòng nàng những vết thương không thể nào lành
Dù nàng có quan tâm, có chăm sóc cô ra sao, thì cuối cùng vẫn chỉ nhận lại sự hờ hững
Những gì nàng trao đi, cô chẳng buồn đón nhận, mà chỉ phũ phàng ném sang một bên, như thể chúng chưa từng có chút giá trị nào
Nàng cắn chặt môi, cố giấu đi nỗi đau đang dâng lên nghẹn ứ trong lồng ngực
Đã bao lần nàng tự nhủ không nên hy vọng, nhưng trái tim vẫn cứ cố chấp hướng về cô, dù biết rõ kết cục chỉ có tổn thương
Nàng cúi đầu, đôi vai khẽ run, nhưng vẫn cố gắng nở một nụ cười gượng gạo
Becky Rebecca Patricia Armstrong (Nàng)
Em biết… chị chưa bao giờ cần em...
Giọng nàng nhỏ dần, như thể sợ rằng nếu nói lớn hơn, nỗi đau trong lòng sẽ trào ra
Freen Sarocha Chankimha (Cô)
*khẽ nhíu mày, ánh mắt thoáng qua một tia khó chịu*
Freen Sarocha Chankimha (Cô)
Nếu đã biết thì đừng làm những chuyện vô ích nữa. Em nghĩ mấy hành động quan tâm của em có thể thay đổi được gì sao?
Nàng biết, với cô, tất cả những gì nàng làm chỉ là dư thừa. Nhưng trái tim nàng lại chẳng chịu nghe theo lý trí, cứ mãi cố chấp bám lấy một tia hy vọng mong manh
Freen Sarocha Chankimha (Cô)
Em không thấy mệt à? *khoanh tay, giọng điệu đầy chán ghét*
Freen Sarocha Chankimha (Cô)
Cứ bám lấy tôi thế này, em nghĩ mình đáng thương lắm sao?
Câu nói ấy như một nhát dao cuối cùng đâm thẳng vào lòng nàng
Nàng siết chặt tay, móng tay cắm sâu vào da thịt đến mức đau nhói, nhưng so với nỗi đau trong tim, cảm giác ấy chẳng đáng là bao
Một lúc lâu sau, nàng mới khẽ thì thầm
Becky Rebecca Patricia Armstrong (Nàng)
Có lẽ… em thực sự rất đáng thương...
Cô nhìn nàng, ánh mắt lạnh lẽo như chẳng còn chút kiên nhẫn nào nữa
Freen Sarocha Chankimha (Cô)
Vậy thì đừng làm phiền tôi nữa!
Nói rồi, cô xoay người rời đi, để lại nàng một mình trong bóng tối
Căn phòng lại chìm vào tĩnh lặng. Bóng tối bao trùm lấy nàng, như nuốt chửng cả chút hơi ấm cuối cùng còn sót lại
Nàng chậm rãi buông lỏng bàn tay, những vết móng tay hằn sâu trên da thịt, đau rát.
Nhưng dù có tổn thương đến thế nào, thì vẫn chẳng thể so sánh với nỗi đau trong lòng
Cô vẫn luôn như vậy. Tàn nhẫn, vô tình, không hề để tâm đến cảm xúc của nàng. Dù nàng có cố gắng bao nhiêu, cũng chỉ nhận lại sự xa cách lạnh lẽo
Biết rằng mình chỉ là một kẻ thừa thãi
Biết rằng dù có ở bên cạnh cô bao lâu đi nữa, cũng không thể khiến cô động lòng
Nàng khẽ cười, nhưng nụ cười ấy tràn đầy cay đắng
Ngoài cửa, tiếng bước chân cô dần xa. Dứt khoát. Kiên quyết
Nàng nhắm mắt lại, để mặc bóng tối ôm lấy mình. Một giọt nước mắt lặng lẽ rơi xuống, thấm vào nền đất lạnh lẽo
Chị đừng hiểu lầm...
Nàng không biết mình đã khóc bao lâu, chỉ cảm thấy nỗi đau cùng sự mệt mỏi vây lấy mình, rồi dần thiếp đi trên sàn nhà lạnh lẽo.
Quản gia
Cô Becky, bữa sáng chuẩn bị xong rồi ạ!
Nàng khẽ mở mắt, cơ thể nặng trĩu. Nàng từ từ ngồi dậy, tựa lưng vào tường để lấy điểm tựa mà đứng lên
Becky Rebecca Patricia Armstrong (Nàng)
Sốt sao? Thôi tí rồi tính *sờ trán mình lẩm bẩm*
Becky Rebecca Patricia Armstrong (Nàng)
Tôi biết rồi!
Nàng trả lời qua loa rồi vào trong làm vệ sinh cá nhân
Freen Sarocha Chankimha (Cô)
Chậm chạp vậy? Có muốn ăn không? *ngồi ở phòng khách nhìn nàng đang đi xuống*
Giọng nói quen thuộc khiến nàng khựng lại. Nàng ngẩng đầu nhìn người phụ nữ ngồi trên sofa phòng khách.
Becky Rebecca Patricia Armstrong (Nàng)
Freen? *bất ngờ*
Freen Sarocha Chankimha (Cô)
Ừ là tôi! Thì sao? Cô gì đáng ngạc nhiên sao? *khó chịu*
Becky Rebecca Patricia Armstrong (Nàng)
Em tưởng chị đi...
Freen Sarocha Chankimha (Cô)
Nhà tôi! Tôi thích thì tôi ở không thích thì tôi đi vậy cũng thắc mắc à?
Freen Sarocha Chankimha (Cô)
*cắt ngang, gương mặt cau có*
Becky Rebecca Patricia Armstrong (Nàng)
Không ạ...
Freen Sarocha Chankimha (Cô)
Có ăn không? Hay đợi tôi đem đổ thùng rác?
Becky Rebecca Patricia Armstrong (Nàng)
Ăn em ăn mà.. *cúi đầu, đi lại bàn ngồi xuống*
Quản gia
Của cô đây ạ! *để đĩa thức ăn xuống bàn*
Becky Rebecca Patricia Armstrong (Nàng)
Vâng
Nàng gật đầu rồi cầm lấy muỗng bắt đầu ăn những được một vài muỗng thì
Freen Sarocha Chankimha (Cô)
Sắp tới tôi đi công tác!
Freen Sarocha Chankimha (Cô)
Em ở nhà làm gì đó thì làm cũng không cần ngày nào cũng gọi cho tôi vì rất phiền!
Becky Rebecca Patricia Armstrong (Nàng)
*khựng lại*
Freen Sarocha Chankimha (Cô)
Lần nào tôi cũng nói nhưng tôi không hiểu đầu óc của em làm từ cái gì mà không hiểu
Freen Sarocha Chankimha (Cô)
Tôi sẽ rất biết ơn nếu em không làm phiền tôi đấy, Becky!
Becky Rebecca Patricia Armstrong (Nàng)
*không đáp, cúi mặt ăn phần của mình*
Freen Sarocha Chankimha (Cô)
Câm à? *lạnh giọng*
Becky Rebecca Patricia Armstrong (Nàng)
E..em biết rồi..
Freen Sarocha Chankimha (Cô)
Xem thường lời nói của tôi quá nhỉ?
Becky Rebecca Patricia Armstrong (Nàng)
Không đâu! Chị đừng hiểu lầm...
Freen Sarocha Chankimha (Cô)
Hiểu lầm? Vậy sao tôi nói em không trả lời?
Nói rồi, cô cầm đĩa thức ăn, lạnh lùng đổ thẳng lên người nàng
Nàng chưa kịp phản ứng thì đã cảm nhận được sức nóng rát lan khắp cơ thể.
Freen Sarocha Chankimha (Cô)
*nâng mặt nàng lên, ánh mắt sắc lạnh*
Freen Sarocha Chankimha (Cô)
Em coi lời nói tôi không ra gì! Còn nói tôi hiểu lầm em? Em nghĩ tôi ngu chắc? *bóp cổ nàng*
Becky Rebecca Patricia Armstrong (Nàng)
*nhăn mặt, cắn răng chịu đựng*
Quản gia
Cô chủ..cô bình ti...
Freen Sarocha Chankimha (Cô)
Câm mồm! Chuyện này không phải chuyện của ông cút ra chỗ khác!
Quản gia khẽ cúi đầu, không dám nói thêm
Freen Sarocha Chankimha (Cô)
Còn em trả lời tôi em xem lời nói của tôi là trò đùa đúng không? *siết chặt cổ nàng*
Becky Rebecca Patricia Armstrong (Nàng)
E..em kh..không có mà...*khó khăn nói*
Freen Sarocha Chankimha (Cô)
*dùng lực cổ tay hất nàng ngã xuống sàn*
Cơ thể nàng đập mạnh xuống đất, tay nàng vô tình quơ trúng đĩa thức ăn trên bàn khiến nó rơi xuống vỡ tan tành. Những mảnh sứ sắc nhọn cứa vào da thịt nàng, máu rỉ ra.
Freen Sarocha Chankimha (Cô)
Tôi cảnh cáo em! Nếu còn muốn sống thì khôn hồn đừng chọc điên tôi! Rõ chưa?
Becky Rebecca Patricia Armstrong (Nàng)
V..vâng.. *ngượng dậy giọng yếu ớt*
Cô không thèm nhìn nàng thêm một lần nào nữa. Cô thản nhiên bước đến bồn rửa tay, sau đó khoác áo rồi rời đi, bỏ lại nàng ngồi bệt dưới sàn, máu từ những vết thương chậm rãi rỉ xuống nền nhà lạnh lẽo…
Nàng vẫn ngồi bệt dưới sàn, cơ thể run rẩy vì cơn sốt và những vết thương rỉ máu.
Nàng chậm rãi đưa tay quệt qua vết thương trên cánh tay, vết rách không quá sâu nhưng cũng đủ để khiến nàng đau nhói
Quản gia
*khẽ thở dài, tiến đến gần* Cô Becky… để tôi giúp cô băng lại vết thương
Becky Rebecca Patricia Armstrong (Nàng)
Không cần đâu…*Giọng nàng khàn đặc, yếu ớt*
Quản gia
Nhưng nếu không xử lý ngay, vết thương có thể nhiễm trùng
Nàng im lặng, ánh mắt vô định nhìn những mảnh vỡ dưới sàn.
Một lúc sau, nàng mới khẽ gật đầu
Quản gia nhanh chóng mang hộp cứu thương đến. Ông nhẹ nhàng lau sạch máu, bôi thuốc sát trùng lên những vết xước
Becky Rebecca Patricia Armstrong (Nàng)
Rát…*khẽ rụt tay lại*
Quản gia
Chịu một chút, sẽ ổn thôi
Quản gia cẩn thận băng bó cho nàng. Sau khi hoàn tất, ông nhìn nàng đầy lo lắng
Quản gia
Cô Becky… cô không thể cứ chịu đựng thế này mãi được
Becky Rebecca Patricia Armstrong (Nàng)
*cười nhạt, ánh mắt trống rỗng* Chịu đựng? Tôi quen rồi...
Becky Rebecca Patricia Armstrong (Nàng)
Tôi mệt rồi, tôi muốn nghỉ ngơi
Câu nói ấy như một lời khẩn cầu. Quản gia thở dài, ông biết dù có nói gì, nàng cũng không chịu nghe
Quản gia
Được rồi, cô nghỉ ngơi đi. Nếu cần gì, cứ gọi tôi
Becky Rebecca Patricia Armstrong (Nàng)
Ừm *gật đầu*
Sau khi quản gia rời đi, nàng ngồi đó một lúc lâu, rồi mới chậm chạp đứng dậy. Cả người nàng rã rời, cổ họng khô khốc. Cơn sốt vẫn chưa hạ, nhưng nàng cũng chẳng buồn để tâm nữa
Nàng lê bước trở về phòng, đóng cửa lại
Nàng ngã xuống giường, kéo chăn trùm kín người. Cơ thể đau nhức, nhưng điều khiến nàng nghẹn lại chính là cảm giác trống rỗng trong tim
Nàng vẫn sốt cao. Cả người nàng yếu ớt, chán ăn, cũng chẳng buồn rời khỏi phòng. Mỗi ngày, quản gia đều mang đồ ăn đến đặt trước cửa, nhưng hầu như nàng không động vào
Cơn sốt không giảm, người nàng lúc nóng lúc lạnh, đôi khi rơi vào trạng thái mê man
Trong cơn mơ hồ, nàng nghe thấy tiếng mở cửa
Freen Sarocha Chankimha (Cô)
Lại không ăn sao?
Becky Rebecca Patricia Armstrong (Nàng)
Giọng nói này…*lẩm bẩm*
Nàng khó nhọc mở mắt. Trước mặt nàng là cô, vẫn gương mặt lạnh lùng, ánh mắt chẳng chút quan tâm
Nàng không trả lời, chỉ siết chặt chăn, quay mặt đi
Thấy vậy, cô nhíu mày, tiến đến gần
Freen Sarocha Chankimha (Cô)
Có định chết đói không?
Có định chết đói không?
Freen Sarocha Chankimha (Cô)
Có định chết đói không?
Becky Rebecca Patricia Armstrong (Nàng)
*im lặng*
Cô chợt nắm lấy cánh tay nàng, kéo nàng ngồi dậy. Nàng khẽ rên lên, cảm giác choáng váng ập đến, nàng gần như ngã vào người cô
Nhiệt độ nóng rực từ nàng truyền đến, khiến cô khựng lại
Freen Sarocha Chankimha (Cô)
Em sốt? *Giọng cô thấp đi vài phần*
Becky Rebecca Patricia Armstrong (Nàng)
*không đáp*
Cô đưa tay sờ trán nàng, đôi mắt vốn lạnh lẽo giờ đây thoáng hiện lên tia lo lắng
Freen Sarocha Chankimha (Cô)
Sao không nói với quản gia?
Becky Rebecca Patricia Armstrong (Nàng)
Chị quan tâm làm gì? *cười nhạt, giọng khàn đặc*
Freen Sarocha Chankimha (Cô)
*cau mày, buông nàng ra*
Freen Sarocha Chankimha (Cô)
Tôi không rảnh quan tâm em. Nhưng nếu em có bệnh thì tự đi mà khám, đừng nằm đây chờ chết!
Becky Rebecca Patricia Armstrong (Nàng)
*nhắm mắt lại, hít một hơi thật sâu* Ừ, tôi cũng không mong chị quan tâm
Không hiểu sao, câu nói ấy lại khiến cô bực bội
Cô đứng dậy, lạnh lùng liếc nhìn nàng một lần nữa rồi quay lưng bước đi
Khi cô vừa rời khỏi, nàng mở mắt, nhìn theo bóng lưng ấy
Cơn sốt cuối cùng cũng lui dần, nhưng nàng không thấy khá hơn. Cơ thể có thể hồi phục, nhưng tâm hồn nàng thì không.
Những ngày qua, cô gần như biến mất khỏi nhà. Có lẽ cô đã đi công tác như lời đã nói. Điều đó đáng lẽ nên khiến nàng cảm thấy dễ chịu hơn, nhưng không hiểu sao, lòng nàng lại trống trải đến kỳ lạ
Không có cô, căn nhà này trở nên yên ắng đến đáng sợ
Buổi tối, nàng đứng bên cửa sổ, lặng lẽ nhìn ra màn đêm tĩnh mịch bên ngoài. Gió thổi qua làm rèm cửa khẽ lay động. Nàng hít một hơi thật sâu, cảm giác cô đơn bao trùm
Nàng nhớ lại khoảnh khắc lần đầu gặp cô
Một người dịu dàng, ấm áp, khiến nàng say đắm từ lần đầu tiên. Nhưng giờ đây, người đó đã không còn nữa
Tiếng chuông điện thoại vang lên cắt ngang dòng suy nghĩ. Nàng giật mình nhìn màn hình - là quản gia gọi
Becky Rebecca Patricia Armstrong (Nàng)
*bắt máy, giọng khàn khàn* Chuyện gì vậy ạ?
Quản gia
Tôi nghĩ cô nên biết… Cô chủ sắp về rồi!
Becky Rebecca Patricia Armstrong (Nàng)
*siết chặt điện thoại* Sao ạ?
Quản gia
Chuyến bay của cô ấy sẽ hạ cánh vào sáng mai
Becky Rebecca Patricia Armstrong (Nàng)
Vâng tôi biết rồi! *cúp máy*
Nàng thức dậy từ sớm, nhưng không rời khỏi giường. Nàng nằm đó, mắt nhìn lên trần nhà, trong lòng ngổn ngang suy nghĩ
Lần cuối cùng họ nói chuyện là khi cô buông một câu lạnh lùng rồi quay lưng rời đi
Khi đó, nàng đã nghĩ… Nếu chị ấy đi, có lẽ mình sẽ thấy dễ thở hơn. Nhưng hóa ra không phải...
Suốt một tuần qua, nàng đã tự hỏi hàng trăm lần: Tại sao mình vẫn còn ở đây? Tại sao vẫn chờ đợi một người luôn làm tổn thương mình?
Tiếng động cơ xe vang lên ngoài cổng
Nàng giật mình ngồi dậy. Qua khung cửa sổ, nàng thấy chiếc xe quen thuộc dừng lại trước cửa biệt thự
Cô bước xuống, dáng người cao gầy nhưng toát lên khí chất sắc lạnh. Bộ vest đen ôm sát cơ thể, cặp kính râm che đi đôi mắt sâu thẳm
Cô vẫn vậy. Đẹp đẽ, kiêu hãnh, và xa vời...
Tim nàng bất giác thắt lại
Quản gia nhanh chóng bước ra đón cô, nhưng cô chỉ gật nhẹ, không nói gì. Cô tháo kính, đưa cho trợ lý bên cạnh, rồi sải bước vào nhà
Không hiểu sao, nàng hoảng hốt
Nàng vội vàng rời khỏi giường, chỉnh lại áo quần rồi bước xuống lầu
Từng bước chân trên cầu thang nặng nề như thể nàng đang đi đến nơi không lối thoát
Khi nàng xuống đến nơi, cô đã đứng giữa phòng khách, cởi áo khoác đưa cho quản gia.
Cô ngẩng đầu, ánh mắt chạm phải nàng
Không một chút cảm xúc. Chỉ là cái nhìn thoáng qua, lạnh lùng và xa lạ
Cô chậm rãi tiến lại gần. Mùi nước hoa thoang thoảng khiến nàng vô thức nín thở
Cô dừng lại trước mặt nàng, khoanh tay, cất giọng nhàn nhạt
Freen Sarocha Chankimha (Cô)
Sao nhìn tôi như thể mong tôi sẽ không về nữa vậy?
Becky Rebecca Patricia Armstrong (Nàng)
*giật mình* Em… không có...
Freen Sarocha Chankimha (Cô)
*nhếch môi, cúi người sát lại* Thật không? Chứ không phải em đang mong tôi biến mất luôn sao?
Nàng không biết phải trả lời thế nào
Cô bật cười, nhưng nụ cười ấy chẳng có chút ấm áp nào
Freen Sarocha Chankimha (Cô)
Tiếc là mong muốn của em sẽ không thành hiện thực nếu em vẫn cứ bám lấy tôi!
Becky Rebecca Patricia Armstrong (Nàng)
*lặng người*
Download MangaToon APP on App Store and Google Play