[ BECKYFREEN - FREENBECKY ] CẢNH SÁT NHÂN DÂN CÓ NGƯỜI YÊU RỒI
CHAP 1
Davika Hoorne { Thư Ký Cô }
Armstrong tổng, tổng giám đốc tập đoàn Busarakham mời cô xế chiều đến nhà bọn họ thương lượng hợp tác công việc
< Armstrong tổng / tổng là tổng giám đốc, tổng tài, đại boss >
BECKY ARMSTRONG { Cô }
Đến nhà bọn họ ? Hoorne, cô không nói nhầm chứ ?
Cô nhíu mày, nhìn Hoorne một trận làm Hoorne có chút hoảng. Làm việc bên người này lâu như vậy gần như là thư kí tri kỉ của tổng tài vậy mà có khi Hoorne vẫn bị tổng tài làm cho hoảng sợ
Becky Armstrong là tổng tài của tập đoàn Armstrong, năm nay vừa mới 28 tuổi, lai hai dòng máu Thái - Anh kế thừa gen di truyền rất tốt từ ba mẹ, cô cao 1m65, dáng người thon thả, tóc dài đen óng, lông mi cong, sóng mũi cao cùng đôi mắt đẹp. Tuy nhiên, nếu nghiêm khắc nhận xét khuyết điểm của cô thì cô chính là mặt than < kiểu mặt lúc nào cũng lạnh không biết cười là gì, kiểu đồ lạnh lùng khó ưa>, nói năng thận trọng. Nhất là lúc công tác, khí chất rất mạnh mẽ, mỗi lần Hoorne đứng bên cạnh tổng tài đều có loại cảm giác mình dắt lừa thuê, áp lực nặng như núi...
< Dắt lừa thuê ~ ý ở đây là cô làm việc theo phong cách bá đạo, cô cứ te te đi trước, phía sau có Hoorne thu dọn hậu quả :>
Davika Hoorne { Thư Ký Cô }
Không có sai, trợ lý của tổng tài Busarakham nói như thế, tôi cũng hiểu như vậy không tốt lắm, nhưng vị trợ lý kia bảo tôi trực tiếp nói cho cô biết là được
Hoorne nhíu mày, tập đoàn Busarakham cũng rất kỳ quái, đây là tập đoàn nước ngoài có công ty mẹ đặt ở nước Anh, lại tuyển chọn trợ lý tổng giám đốc là người Trung Quốc
BECKY ARMSTRONG { Cô }
Ừm, tôi biết rồi !❄ * gật đầu *
Armstrong là một tập đoàn gia tộc nổi tiếng trong giới. Tổng công ty ở Anh, có nhiều công ty con, chi nhánh lớn nhỏ ở các nước. Trên danh nghĩa, Armstrong sản xuất các loại sản phẩm xa xỉ, từ trang sức nước hoa , cho tới ô tô, vàng bạc đá quý.
Bởi vì mang tính chất là tập đoàn của dòng họ, cho nên dù cô và ba cô bất hoà, nhưng ở các buổi yến tiệc xã giao lớn nhỏ vẫn đều có mặt cùng nhau, cũng có không ít tập đoàn công ty đến thiết lập quan hệ hoặc tỏ rõ ý muốn kết đôi hai tập đoàn với nhau.
Tập đoàn Busarakham mới thành lập vài năm gần đây, tuy không lớn mạnh bằng Armstrong, nhưng tiền đồ không thể đo lường, tổng công ty Busarakham cũng ở nước Anh, trước đó Armstrong tính toán hợp tác với Busarakham vì thế mới có tình huống này xuất hiện.
Cô nhíu mày cẩn thận suy nghĩ, không có nhớ ra tổng giám đốc bên Busarakham có quan hệ đặc biệt gì với cô mà dám yêu cầu cô đi đến nhà hắn. Đang nghĩ ngợi thì ba cô gọi tới
BECKY ARMSTRONG { Cô }
📞 Alo, ba, có chuyện gì sao ? * lo lắng *
Charoensuk Armstrong { Ba Cô }
📞 A, không có gì, chỉ là hỏi coi con có nhận được điện thoại của Phaibun không
Ba của cô là người Anh, lúc nói chuyện giọng nói luôn mang vẻ uy nghiêm truyền thống của đàn ông Anh
BECKY ARMSTRONG { Cô }
📞 Phaibun * nhíu mài *
Charoensuk Armstrong { Ba Cô }
📞 Ừ, là tổng tài đương nhiệm của Busarakham. Ba hắn trước kia là chiến hữu của ta
Cô cười lạnh một tiếng, thì ra là như vậy, lại là từ nhàm chán biến thành thân cận, không thể không nói, cô chán ghét việc kết đôi như vậy.
BECKY ARMSTRONG { Cô }
📞 Vâng, con đã biết
Cô cúp điện thoại. Tuy rằng cô không muốn nhưng liên quan đến chuyện hợp tác làm ăn của Armstrong, nên không muốn cũng phải đi.
BECKY ARMSTRONG { Cô }
Hoorne giúp tôi sắp xếp một chút
Davika Hoorne { Thư Ký Cô }
Vâng * gật đầu *
Hoorne tiếp nhận bảng kế hoạch cô đưa cho mình rồi đi ra văn phòng tổng giám đốc, sau đó lịch sự đóng lại cửa phòng.
Cô mở hộp thư, thấy email Nam gởi cho mình, trong đó có ảnh chụp vào lễ mừng năm mới của nàng cùng Emma, hai người trong ảnh rất vui vẻ, toàn thân mặc đồ màu đỏ, Campen tươi cười sáng lạn như có thể hoà tan băng tuyết
Ranee Campen
💬 Becky Becky, dịp lễ mừng năm mới Emma dẫn em đi ngắm tuyết, chắc ở Anh có rất nhiều tuyết nhỉ, chị mau nhanh chóng tìm được người yêu, đến lúc đó nhớ nói cho em biết, em cùng Emma đến thăm chị.
Cô cười cười, tắt đi hộp thư, chưa có reply lại.
Có lẽ, Campen là người mà cô đã từng yêu. Lúc trước cô gái ngốc này đến cả cái tên cũng ngốc, lại như thế nào có thể hấp dẫn được mình, bản thân cô cũng không biết rõ. Chỉ là bây giờ, hết thảy đều là quá khứ, Campen có Emma, cô cũng có cuộc sống mới của riêng mình
Lúc một mình từ Thái bay trở về nước Anh, cô cũng đã suy nghĩ không ít. Cô phát hiện mình thế nhưng lại không có khổ sở như đã từng nghĩ, không biết là do cô có chuẩn bị tâm lý từ trước hay thật ra là vì cô cũng không yêu Campen. Bất quá cái loại cảm giác này quả thật không chịu nổi, rất giống cảm giác khi còn bé, chính cô đứng ở trong sân nhìn con mèo yêu quý của mình nuôi dưỡng bị đem đi, có chút không cam lòng
Nhìn xong hết tài liệu, cô liền tắt máy tính, thu dọn đồ, lấy chìa khoá xe ra khỏi văn phòng chuẩn bị về nhà.
SeNi
Tiểu thư, cô đã trở lại ? Cô ăn cơm chưa ? * mở cửa *
BECKY ARMSTRONG { Cô }
Còn chưa có ăn * để túi xách lên sofa + cởi áo khoác *
SeNi
Vậy cô chờ một chút, tôi đi chuẩn bị cơm trưa cho cô * xoay người vào bếp + chuẩn bị làm buổi trưa cho cô *
BECKY ARMSTRONG { Cô }
Tùy tiện một chút là được, không cần làm nhiều lắm
Nhà ăn cơm trưa xong, cô khó có được thời gian rảnh, liền nằm ở trên giường ngủ trưa một chút. Từ sau khi chia tay Campen, cô cũng ít khi về nhà.
3 giờ chiều, SeNi liền đúng giờ đánh thức cô. Cô tỉnh dậy thay quần áo rồi ra khỏi phòng.
Đến cửa nhà, cô đứng suy nghĩ, vẫn là nên lựa chọn một đôi giày cao gót. Đàn ông Trung Quốc thường không cao lắm, hy vọng tổng giám đốc Busarakham bởi vì nhìn thấy cô cao hơn mà về sau có thể nhụt chí...
Ý tưởng như vậy thật sự có chút xấu xa, nhưng cô cũng bị buộc bất đắc dĩ mà thôi.
SeNi
Tiểu thư, túi của cô * đưa túi xách cho cô *
BECKY ARMSTRONG { Cô }
Ừm, cảm ơn chị. Tôi đi rồi chắc là sẽ không về ăn cơm chiều
Diệp Tử lái xe, nhấn bản đồ địa chỉ tìm đến Busarakham< Busarakham ~ phần đất, khu nhà ở của nhà họ Busarakham, dùng Busarakham cho gọn >. Đến khi nhìn toàn cảnh, cô có chút kinh ngạc, cô không nghĩ tới Busarakham gia lại là một dãy biệt thự kiểu Trung Quốc. Trong khuôn viên có rất nhiều loại cây cô không biết tên, xem ra đều là những cây lâu năm.
Cô mới vừa dừng xe, đã có người mở ra cổng lớn, ý bảo cô lái xe thẳng vào trong
Đa Nhân Vật
Armstrong tiểu thư, hoan nghênh đến thăm Busarakham gia, lão gia và thiếu gia của chúng ta đều ở phòng khách chờ cô, mời cô đi theo ta
Một người nhìn qua có lẽ là quản gia chào đón cô vào Busarakham gia.
BECKY ARMSTRONG { Cô }
Được, cảm ơn
Cô mặc dù có chút kinh ngạc, nhưng cũng không biểu hiện ra ngoài, vẫn rất lịch sự nói cảm ơn với quản gia, rồi theo hắn đi vào Busarakham gia.
Busarakham Bank
Ha ha ha, lâu như vậy không thấy Tiểu Bec, giờ đã lớn thế này rồi, đến đây ngồi cạnh Busarakham gia gia uống trà
Vừa đi vào cửa Busarakham gia, liền có một ông lão tóc bạc chống quải trượng đứng lên cười nói với cô
BECKY ARMSTRONG { Cô }
Busarakham gia gia, ngài khỏe. * nhìn + cười *
Busarakham Bank
Gii gia, tốt lắm, nhìn đứa nhỏ này, thật lễ phép. Tiểu Bec , lúc con còn nhỏ Busarakham gia gia đã ôm bế con, chắc con không nhớ rõ rồi * cười tủm tỉm *
BECKY ARMSTRONG { Cô }
Ah... Con...Không nhớ rõ * xấu hổ *
Busarakham Bank
Ha ha, không sao không sao, lúc đó còn nhỏ quá thôi
Busarakham Phaibun
Chào cô, tôi là Phaibun tổng giám đốc tập đoàn Busarakham
Một người nam gương mặt góc cạnh đứng lên, vươn tay chào cô.
Cô có chút thất vọng, Phaibun cư nhiên còn cao hơn cô một cái đầu, xem ra kế hoạch của cô lại thất bại mất rồi.
CHAP 2
BECKY ARMSTRONG { Cô }
Chào anh, tôi là Becky Armstrong * bắt tay *
Busarakham Bank
Ha ha ha... Tiểu Bec , đây là cháu trai của ta. Như thế nào, bộ dạng cũng không tệ lắm phải không, vừa nhìn đã thấy di truyền giống ta. Ngoại hình hắn giống y như ta hồi trẻ * cười *
Cô vừa nghe liền hiểu được, đây không phải là đang thăm dò mình thì còn gì nữa.
BECKY ARMSTRONG { Cô }
Dạ, tổng giám đốc Busarakham đúng là dáng vẻ khí khái, tuổi trẻ tương lai đầy hứa hẹn. * cười khách sáo *
Busarakham Bank
Các người không phải muốn bàn chuyện hợp tác sao, lão già như ta sẽ không xen vào, ta đi ra ngoài dạo một vòng, các người cứ trò chuyện đi * chống quải trượng muốn đứng lên *
BECKY ARMSTRONG { Cô }
* vội vàng đưa tay giúp đỡ *
Busarakham Bank
* gật đầu *
BECKY ARMSTRONG { Cô }
Bank gia gia đi cẩn thận.
Cô vừa mới nói, chợt nghe tiếng động ầm ầm từ trên lầu truyền xuống.
FREEN SAROCHA CHANKIMHA { Nàng }
Ai ui !
FREEN SAROCHA CHANKIMHA { Nàng }
Đau chết mất !
Cô nghiêng đầu nhìn sang, thì thấy một cô bé gương mặt xinh như thiên thần từ trên cầu thang lăn xuống, ngã sấp ra. Cô nhíu mài, cô nhìn thôi mà đã cảm thấy chắc là cả người đau lắm.
Busarakham Bank
Nha đầu ! Tại sao con lại ngã ! * sốt ruột + chống quải trượng lên sàn nhà *
Busarakham Phaibun
Em đây là làm sao vậy ? ! * nhíu mài + vội vàng đỡ lên *
FREEN SAROCHA CHANKIMHA { Nàng }
Chậm, chậm một chút ! Đau !
Nàng đem sức nặng toàn thân đều đặt ở trên người Phaibun
Busarakham Phaibun
Có bị sao không a...
Phaibun đỡ nàng ngồi lên sopha, cô thì giúp đỡ Bank gia gia đi qua.
FREEN SAROCHA CHANKIMHA { Nàng }
Không được rồi không được rồi, có chỗ đau.
Nàng nói xong lại hít một hơi, giống như sắp rơi nước mắt. Cô trong lòng thở dài. Đây rốt cuộc là ai và là chuyện gì đây
Busarakham Bank
Đau ở đâu ? Gia gia nhìn xem.
FREEN SAROCHA CHANKIMHA { Nàng }
Chân....chân...
Nàng mang theo vẻ mặt đáng thương, kéo ống quần lên. Thì ra chân đã sưng bầm lên một khối. Cô nghiêm túc nhìn lại lần nữa, đâu phải có một chỗ, ít nhất có tới ba bốn vết bầm, bất quá những chỗ khác trên người có lẽ không có bị gì.
Busarakham Phaibun
Em đó, rốt cuộc có phải là con gái hay không, đi đứng bất cẩn, mới có vài ngày em đã té ngã nhiều như vậy rồi
Mặc dù là lời giáo huấn, nhưng cô nghe lại cảm thấy Phaibun đang rất đau cho nàng, trong lời nói của hắn có mang theo cưng chiều.
Busarakham Bank
Ah đúng rồi... Tiểu Bec , đây là cháu nội của ta. Lớn lên ở Thái, mới qua đây không lâu
Busarakham Bank
Tiểu Freen, đây là con gái bác Armstrong
Mới vừa giới thiệu xong, cô liền phát hiện nàng ngay cả mắt cũng không chớp mà nhìn mình chằm chằm, còn thiếu điều muốn rơi nước miếng nữa thôi.
FREEN SAROCHA CHANKIMHA { Nàng }
Chị Armstrong.. * đứng dậy + bắt tay cười tủm tỉm *
FREEN SAROCHA CHANKIMHA { Nàng }
Em là Freen Sarocha ChanKimHa, chị cứ gọi em là Tiểu Freen đi
BECKY ARMSTRONG { Cô }
ChanKimHa ?
Busarakham Phaibun
Ừm. Nha đầu kia cùng họ với mẹ, luôn luôn ở trong nước
FREEN SAROCHA CHANKIMHA { Nàng }
Chị, chị thì sao ?
BECKY ARMSTRONG { Cô }
A... Tôi tên Becky Armstrong, em gọi chị Becky là được
FREEN SAROCHA CHANKIMHA { Nàng }
Được
FREEN SAROCHA CHANKIMHA { Nàng }
Chị Becky, chị làm công việc gì ?
Mới vừa trả lời còn chưa đến một giây, cô liền bị nàng tấn công tiếp.
Vẻ háo sắc của nàng thật sự là làm Phaibun cảm thấy mất mặt, vội vàng cắt ngang lời nàng...
Busarakham Phaibun
Không phải em có việc muốn đi vội sao, mau đi đi, anh cùng Armstrong tổng muốn nói một ít chuyện công việc.
FREEN SAROCHA CHANKIMHA { Nàng }
Tổng tài ! ? Chị Becky, chị là tổng tài a... Oa, thật là lợi hại...
Nàng vẻ mặt hâm mộ kêu lên. Phaibun xanh mặt. Đứa nhỏ này thật là em gái của hắn sao ... Hắn cũng là tổng tài, sao không thấy nàng tỏ ra sùng bái như vậy chứ.
FREEN SAROCHA CHANKIMHA { Nàng }
Bây giờ em không có việc gì, em muốn ngốc ở nhà thôi.
Mặc dù nàng đang nói chuyện với Phaibun nhưng ánh mắt lại không dời khỏi người cô
BECKY ARMSTRONG { Cô }
Em...
FREEN SAROCHA CHANKIMHA { Nàng }
Chị Becky chị ở lại nhà chúng ta ăn cơm đi ! Vú Trương nấu ăn rất ngon, vú sẽ làm rất nhiều đồ ăn ngon a...Cơm Tây, đồ ăn Trung Quốc, Ấn Độ, Thái Lan đều ngon hết! Chỉ có chị không thể tưởng tượng được thôi, chứ không có gì là vú làm không được..
Người này sao giống như đang chào hàng đẩy mạnh tiêu thụ hàng hoá a...Cô mặt không đổi sắc cảm thán nghĩ.
BECKY ARMSTRONG { Cô }
Chuyện này...Tôi ....
FREEN SAROCHA CHANKIMHA { Nàng }
Ở lại đi mà, ở lại đi...
Nàng mang đầy hi vọng nhìn cô làm cô thật sự khó cự tuyệt, đành phải gật đầu, coi như đồng ý.
FREEN SAROCHA CHANKIMHA { Nàng }
Thật tốt quá, em đi kêu vú Trương làm nhiều đồ ăn mới được... * chạy vào nhà bếp *
Busarakham Phaibun
Thật ngại quá, để cô chê cười rồi. Tính cách em gái tôi lúc nào cũng vậy...
BECKY ARMSTRONG { Cô }
Không có việc gì, em ấy....thực đáng yêu
Đến khi cô biết được nàng là cảnh sát nhân dân, cô thực là bị chấn động kinh hoàng ....Thì ra nàng không chỉ đã tốt nghiệp rồi mà còn là cảnh sát ư...
FREEN SAROCHA CHANKIMHA { Nàng }
Em tốt nghiệp ngành cảnh sát, khi đó toàn bộ khoá của em chỉ có năm nữ thôi, hắc hắc... * ăn cơm một hơi *
BECKY ARMSTRONG { Cô }
Năm nữ ? Chuyên ngành nghiệp vụ gì ?
FREEN SAROCHA CHANKIMHA { Nàng }
Trinh sát hình sự
Nàng lại một lần nữa làm cho cô chấn kinh.
Busarakham Bank
Haizz...Nha đầu này thật là muốn giết chúng ta mà, lúc ấy mẹ con bé không đồng ý vì nguy hiểm, không nghĩ tới nó lại lén trộm sửa nguyện vọng, còn chọn chuyên ngành trinh sát, thiếu chút nữa làm ta tức giận đến thở không được. * khoát tay *
Busarakham Phaibun
Em nói coi... em học trinh sát hình sự kiểu gì mà lại hồ nháo như vậy
FREEN SAROCHA CHANKIMHA { Nàng }
Ai nói, em...
Busarakham Phaibun
Bây giờ không phải em vẫn còn đứng ở cục cảnh sát bảo vệ sao * chọt trúng tim đen *
Nhắc tới chuyện này nàng liền yên lặng . Đám người ở cục cảnh sát kia cũng không biết làm ăn kiểu gì, dám đem một người tốt nghiệp cao tài như nàng xuống một phân cục xa lạ. Thật sự là có tài mà không được trọng dụng...
Cô thấy biểu tình kinh ngạc của nàng, cô hé miệng cười cười. Mà nụ cười này lại vô tình câu dẫn linh hồn nhỏ bé của nàng mất rồi.
FREEN SAROCHA CHANKIMHA { Nàng }
Chị Becky
BECKY ARMSTRONG { Cô }
Huh ?
FREEN SAROCHA CHANKIMHA { Nàng }
Chị cười lên thật là đẹp mắt
BECKY ARMSTRONG { Cô }
Khụ... Cảm ơn
Cô hơi sửng sốt, lời này giống như đã có ai nói qua với cô. Rất quen thuộc...rất quen thuộc.
Busarakham Phaibun
Tiểu Freen, bị em quấy rầy, thiếu chút nữa chúng ta liền quên mất chánh sự rồi
Phaibun gắp một ít thức ăn cho nàng, muốn cho nàng ăn nhanh đi nhanh.
FREEN SAROCHA CHANKIMHA { Nàng }
Hai người cứ nói, em ngồi trong này cũng được mà.
Nàng giống như thuốc cao bôi trên da chó, dính chặt lấy cô không chịu rời đi. Phaibun hít một hơi, hắn thật sự là không còn cách nào với đứa em gái này, mặc kệ nàng vậy.
Busarakham Phaibun
Là như vầy, Armstrong tổng. Busarakham lần này tính sản xuất một loạt nhẫn kim cương, nên nghĩ muốn cùng Armstrong hợp tác. Cô xem thử thế nào, đây là bản kế hoạch.
Phaibun đưa bản kế hoạch cho cô, cô tiếp nhận, mở ra bắt đầu đọc từ trang thứ nhất.
Busarakham Phaibun
Ừm... bởi vì Armstrong có những nhà thiết kế rất đỉnh, chúng tôi chủ yếu là muốn đem thiết kế giao cho Armstrong
BECKY ARMSTRONG { Cô }
Tốt, tôi đại khái hiểu được. Kế hoạch viết thật sự kỹ càng tỉ mỉ, nhìn qua cũng biết đã tốn nhiều tâm sức
Cô đóng lại bản kế hoạch, khen ngợi.
CHAP 3
Busarakham Phaibun
Busarakham chúng tôi rất có thành ý muốn cùng Armstrong hợp tác
FREEN SAROCHA CHANKIMHA { Nàng }
Chị Becky, như thế nào chị lại là tổng tài của Armstrong a... * xen vào hỏi *
Busarakham Phaibun
Tiểu Freen * nhíu mài + nhìn nàng *
Nàng nắm lấy tay áo cô run nhè nhẹ một chút, cô thì theo bản năng nói giúp.
BECKY ARMSTRONG { Cô }
Busarakham tổng, không có sao, anh đừng hung dữ với cô bé như vậy
Phaibun nhíu mài, nàng mà sợ hắn ? Lời này nói ra chỉ sợ toàn bộ Busarakham gia đều sẽ cười ra tiếng.
Quả nhiên, nhìn đến nàng tránh ở sau lưng cô, nàng còn lộ ra khuôn mặt tươi cười đắc ý, Phaibun đã hoàn toàn hiểu được . Nha đầu kia sợ là đang tính kế mà thôi
FREEN SAROCHA CHANKIMHA { Nàng }
Chị Becky
BECKY ARMSTRONG { Cô }
* quay đầu lại nhìn *
Nàng lại giả bộ sợ mà rụt lui về sau một chút.
BECKY ARMSTRONG { Cô }
Aizz, đừng sợ, chỉ là Busarakham tổng có chút sốt ruột. * xoa đầu nàng *
Cô bé này thật sự làm cho cô cự tuyệt không được.
FREEN SAROCHA CHANKIMHA { Nàng }
Dạ ! * gật đầu *
Nhìn biểu tình vô hại của em gái mình, Phaibun hơi run run khoé miệng, sau đó bình tĩnh lại.
BECKY ARMSTRONG { Cô }
Tốt lắm, vậy hy vọng chúng ta hợp tác vui vẻ * bắt tay với Phaibun + đứng lên *
Busarakham Phaibun
Ừ. Hợp tác vui vẻ * mỉm cười *
FREEN SAROCHA CHANKIMHA { Nàng }
Ừm, chị Becky, chị nên thường đến đây chơi nha... * lôi kéo tay cô + lưu luyến không chịu buông *
BECKY ARMSTRONG { Cô }
Ừm, được rồi * gật đầu *
Trên thực tế cô không nghĩ muốn trở lại đây, ý tứ của Bank lão gia rất rõ ràng là muốn tác hợp cô và Phaibun, đáng tiếc trước người đàn ông có phẩm chất tốt thế này cô lại không có một chút cảm giác nào.
Chuyện với Campen đã làm cho cô lao lực quá độ, chỉ sợ trong khoảng thời gian này toàn bộ lực chú ý của cô đều tập trung cho công việc.
Nàng đi theo cô đến cửa nhà, sau đó đưa cô ra sân, vẫn không chịu trở vào
BECKY ARMSTRONG { Cô }
Xe của tôi ở đây rồi, không cần tiễn nữa, em trở vào đi * xoay người + nhìn nàng *
FREEN SAROCHA CHANKIMHA { Nàng }
Không sao...
BECKY ARMSTRONG { Cô }
Nhưng mà... * nhíu mài *
FREEN SAROCHA CHANKIMHA { Nàng }
Chị dẫn em đến nhà chị chơi được không ? * kéo kéo tay áo cô *
BECKY ARMSTRONG { Cô }
Hả ?
FREEN SAROCHA CHANKIMHA { Nàng }
Được không ?
BECKY ARMSTRONG { Cô }
Cái này....Không tốt lắm đâu
FREEN SAROCHA CHANKIMHA { Nàng }
Chỉ chơi một chút thôi, buổi tối em tự trở về * chớp chớp mắt + nhìn cô *
BECKY ARMSTRONG { Cô }
Như vậy a, vậy được rồi. Buổi tối tôi kêu tài xế lái xe đưa em trở về. Nhà của tôi ở vùng ngoại thành
Nàng đều nói đến vậy nên co cũng khó từ chối, miễn cưỡng đồng ý.
FREEN SAROCHA CHANKIMHA { Nàng }
Tốt quá ! Chị Becky chờ em chút ! Em trở vào nói một tiếng với gia gia ! * cao hứng chạy vào nhà + dừng lại quay qua nhìn nói *
FREEN SAROCHA CHANKIMHA { Nàng }
Nhớ chờ em đó
Thấy cô gật đầu, cũng không có ý định một mình rời đi, lúc này nàng mới hết lo mà xoay người tiếp tục chạy.
Cô đứng ở phía sau, nhìn thấy dáng vẻ cao hứng phấn chấn của nàng, trong lòng cô nảy lên một loại cảm giác không nói rõ được.
FREEN SAROCHA CHANKIMHA { Nàng }
Hô... Em... em đã trở về * thở dốc + chạy lại *
BECKY ARMSTRONG { Cô }
Ừm, lên xe đi * gật đầu lấy chìa khóa xe + mở cửa xe *
FREEN SAROCHA CHANKIMHA { Nàng }
* ngồi ghế phụ *
FREEN SAROCHA CHANKIMHA { Nàng }
Chị Becky, số điện thoại di động của chị là bao nhiêu ? * cài dây an toàn *
Cô nói ra một chuỗi số, nàng thì lấy điện thoại di động ra rất nhanh ấn vào.
FREEN SAROCHA CHANKIMHA { Nàng }
Chị Becky sinh nhật là ngày mấy tháng mấy ạ ?
FREEN SAROCHA CHANKIMHA { Nàng }
Chị Becky, chị nhiêu tuổi ?
FREEN SAROCHA CHANKIMHA { Nàng }
Chị Becky, chị thuộc nhóm máu gì vậy ?
FREEN SAROCHA CHANKIMHA { Nàng }
Chị Becky, chị tốt nghiệp trường nào ?
FREEN SAROCHA CHANKIMHA { Nàng }
Chị Becky, chị thích xem chương trình thể loại nào ạ ?
FREEN SAROCHA CHANKIMHA { Nàng }
Chị Becky , chị thích ăn đồ ăn gì ?
FREEN SAROCHA CHANKIMHA { Nàng }
Chị Becky, chị là người ở nơi nào ?
FREEN SAROCHA CHANKIMHA { Nàng }
Ah....là Nhân Mã, thật là khéo nha...
BECKY ARMSTRONG { Cô }
Em cũng vậy à ?
FREEN SAROCHA CHANKIMHA { Nàng }
Không phải ạ, em là Sư tử
BECKY ARMSTRONG { Cô }
...
Dọc theo đường đi, nàng lải nhải giống như đang điều tra cô. Mà cô vẫn duy trì tính nhẫn nại, trả lời tất cả mọi vấn đề.
FREEN SAROCHA CHANKIMHA { Nàng }
Chị Becky
BECKY ARMSTRONG { Cô }
Còn có cái gì có thể hỏi sao...
FREEN SAROCHA CHANKIMHA { Nàng }
Chị có phải thấy em phiền hay không ? * chớp chớp mắt *
Mắt lập tức long lanh như muốn khóc. Nhìn nàng rất giống đang bị ai khi dễ . Cô nhất thời áy náy, mình hẳn là nên tiếp tục kiên nhẫn một chút
BECKY ARMSTRONG { Cô }
Không có, em không nên nghĩ nhiều... Còn có gì muốn hỏi thì hỏi đi
FREEN SAROCHA CHANKIMHA { Nàng }
Chị Becky...chị thật tốt.
Nghe xong cô nói, nàng lại cười tươi rạng ngời
BECKY ARMSTRONG { Cô }
* cong khóe môi *
FREEN SAROCHA CHANKIMHA { Nàng }
Chị Becky, chị có người yêu thích chưa
BECKY ARMSTRONG { Cô }
Có lẽ có a...
Cô nghĩ nghĩ, không xác định mà trả lời.
FREEN SAROCHA CHANKIMHA { Nàng }
Có lẽ * âm thầm + nhíu mài *
BECKY ARMSTRONG { Cô }
Ừm, tôi cũng không phải thực xác định, đại khái là cũng từng vui vẻ. Bất quá người ta đã thích người khác, hiện tại... Hẳn là thực hạnh phúc * cười cười *
Nàng nhìn thế nào đều cảm thấy nụ cười của chị Becky là chua xót, trong lòng cũng đi theo có chút khó chịu.
FREEN SAROCHA CHANKIMHA { Nàng }
Haizzz
Cô thấy nàng có chút rầu rĩ không vui, lấy chuyện của mình hỏi lại nàng
BECKY ARMSTRONG { Cô }
Sao vậy ? Tiểu Freen cũng có thích người nào sao ?
FREEN SAROCHA CHANKIMHA { Nàng }
Có ạ...
FREEN SAROCHA CHANKIMHA { Nàng }
Nhưng người đó cũng thích người khác.. * mím môi + gật đầu *
BECKY ARMSTRONG { Cô }
Như vậy à... Không có sao, cuối cùng cũng sẽ có một người ở nơi nào đó chờ em. Chỉ là người đó không nhất định là người mà em thích kia...
FREEN SAROCHA CHANKIMHA { Nàng }
Nhất định là người đó
Cô không biết vì cái gì nàng khẳng định như vậy, nhưng tóm lại đó là lý lẽ của nàng, cô cũng không tiện nói tiếp.
Kế tiếp, một đường không ai nói chuyện.
BECKY ARMSTRONG { Cô }
Tới rồi
Cô tắt máy xe, vỗ nhẹ nhẹ gọi dậy nàng đang lơ mơ ngủ.
FREEN SAROCHA CHANKIMHA { Nàng }
Tới rồi a, nhanh thật. * dụi dụi mắt *
Rõ ràng lái hơn một giờ, vậy mà còn nói là nhanh
BECKY ARMSTRONG { Cô }
Ừm, xuống xe đi
FREEN SAROCHA CHANKIMHA { Nàng }
A...
Xuống xe, bị gió lạnh thổi qua nàng mới thanh tỉnh lại.
FREEN SAROCHA CHANKIMHA { Nàng }
Phong cách châu Âu...thật đẹp.
Nàng nhìn nhà của cô xong thì rất thích. Kiến trúc nhà nàng rất hoài cổ, nàng không thích chút nào. Nàng không biết gia gia và anh Phaibun vì cái gì lại chấp niệm với phong cách kiến trúc cổ như vậy.
BECKY ARMSTRONG { Cô }
Đi thôi
Cô dẫn theo nàng đến cửa nhà. Sau đó từ trong túi lấy ra cái chìa khóa mở cửa.
SeNi nghe thấy tiếng khoá mở cửa, vội từ trong phòng đi ra.
BECKY ARMSTRONG { Cô }
Ừm, SeNi... Đi làm chút đồ ngọt, nhà có khách.
FREEN SAROCHA CHANKIMHA { Nàng }
Chào SeNi, tôi là Freen Sarocha ChanKimHa
Nàng từ sau lưng cô ló đầu ra, cười cười chào hỏi SeNi
SeNi
ChanKimHa tiểu thư, chào cô, hoan nghênh cô đến đây
SeNi đón tiếp nàng, rót một ly nước cho nàng rồi vội đi vào phòng bếp.
Download MangaToon APP on App Store and Google Play