[ Jsolnicky ] Notes Of Us
.1
Buổi sáng bắt đầu với ánh nắng vàng ấm áp, chiếu rọi qua những ô cửa sổ, đánh thức thế giới khỏi giấc ngủ đêm. Không khí trong lành, mát mẻ, mang theo hương thơm của hoa và lá cây
Những tiếng chim hót vang lên, tạo ra một bản nhạc du dương và tươi vui, như thể chúng đang chào đón một ngày mới. Tiếng gió rì rào qua những cây cối, tạo ra một âm thanh êm ái
Đặng Thành An
phong hào!!
Đặng Thành An
thức dậy nhanh lên trễ rồi / la làng /
Trần Phong Hào
mày điên rồi gíp ơiii
Đặng Thành An
dậy đê / lôi chân anh /
Trần Phong Hào
mày bỏ tao ra / hét/
Hoàng Đức Duy
sao ồn dạ../dụi mắt đi qua /
Đặng Thành An
cap qua phụ anh
Đặng Thành An
giựt nhỏ này dậy
Trần Phong Hào
gíp ơi cho tao ngủ đi màaa
Đặng Thành An
trễ học rồi kìa
Trần Phong Hào
gì! / bật dậy /
Trần Phong Hào
mấy giờ rồi / nhìn /
Trần Phong Hào
thôi rồi tàn canh chuyến này thật rồi / chạy thẳng vào nhà tắm/
Đặng Thành An
tao kêu rồi
Đặng Thành An
giờ khác gì ai giựt nợ nó không
Ba người chạy thục mạng trên con đường quen thuộc đến trường, tiếng bước chân gấp gáp xen lẫn hơi thở hổn hển.
Hoàng Đức Duy
anh An, chạy nhanh lên! / quay đầu lại /
Đặng Thành An
Tao… tao có phải vận động viên đâu mà chạy nổi như tụi bây / gào hét /
Trần Phong Hào
Cố chút nữa, trễ giờ rồi
Đặng Thành An
Là tại ai mà tụi này phải chạy như vầy hả?!
Trần Phong Hào
Tại tao ngủ quên….
Hai người tức đến nghẹn lời nhưng không còn sức phản kháng, chỉ có thể dốc hết hơi mà chạy theo.
Ba người vừa đến cổng trường thì… Rầm! Cánh cổng sắt đóng lại ngay trước mặt họ
Đặng Thành An
Chết cha, khóa rồi
Hoàng Đức Duy
giờ sao giờ ạ…
Trần Phong Hào
còn cách cuối
Đặng Thành An
Tụi bây leo trước đi, tao… tao lo canh chừng
Đặng Thành An
cap lại đây
Đặng Thành An
em lên trước đi
Hoàng Đức Duy
anh đừng tưởng em không biết anh muốn em làm bia đỡ đạn
Thành An nhắm mắt hít sâu một hơi, sau đó run rẩy trèo lên. Nhưng vừa bám được một nửa, bên trong sân trường bỗng vang lên một giọng nói quen thuộc
nvp
thầy : Ba đứa kia! Đứng lại cho tôi!
Trần Phong Hào
Chạy nhanh lên / bỏ chạy /
.2
Sau một màn leo rào kịch tính và chạy bán sống bán chết trên hành lang, cuối cùng Thành An và Phong Hào cũng đến trước cửa lớp.
Đặng Thành An
Mày nghĩ… nghĩ là tụi mình… thoát chưa?
Trần Phong Hào
Cứ vào lớp trước đã
ngay khi cánh cửa vừa mở ra
Cả lớp đồng loạt quay sang nhìn.
Từ giáo viên chủ nhiệm cho đến từng đứa bạn, ai cũng đồng loạt dừng mọi hoạt động, ánh mắt như tia X-quang quét qua hai kẻ đến muộn.
giáo viên
Hai em... đi đâu giờ này?
Thành An vội cười gượng, đẩy nhẹ Phong Hào lên trước như muốn nói "Cứu tao với!" nhưng Phong Hào chỉ thản nhiên chỉnh lại cổ áo, bình tĩnh đáp:
Trần Phong Hào
tụi em chỉ đến muộn một chút xíu
giáo viên
Các em nghĩ tôi không biết các em vừa làm gì sao?
Thành An nhìn thoáng qua ánh mắt sắc lạnh của giáo viên, lập tức quỳ phịch xuống, hai tay chắp lại, bộ dạng thảm thương đến mức cả lớp phải há hốc mồm
Đặng Thành An
Tụi em sai rồi
Đặng Thành An
Tụi em thật sự biết lỗi rồi! / gào mỏ lên /
Trần Phong Hào
Thành An, mày—
Thành An quay sang níu ống quần Phong Hào, giọng run rẩy
Đặng Thành An
Cùng lắm quỳ chung, chứ mày mà đứng đó
Đặng Thành An
tụi bây bị phạt còn tao bị đuổi học
Giáo viên nheo mắt nhìn cảnh tượng trước mặt, rõ ràng có chút bị sốc trước sự xuống nước quá nhanh của Thành An
giáo viên
Hai em nghĩ quỳ xuống thế này là xong chuyện sao?
Đặng Thành An
Dạ không xong, không xong/ lắc đầu lia lịa /
Đặng Thành An
Nhưng mà tụi em chỉ mong cô thương tình tha cho tụi em một con đường sống
Đặng Thành An
tụi em thật sự không cố ý đâu
giáo viên
Đứng lên, vào chỗ
Trần Phong Hào
cô đúng là nhân từ
Trần Phong Hào
đức độ, hiền lành như Phật bà Quan Âm sống vậy ạ
Trần Phong Hào
tụi em xin cáo lui..
cả lớp thì biết: Hôm nay, hai con người này đã hèn một cách không thể vớt vát nổi.
Sau màn quỳ xuống đầy khí phách sáng nay, giáo viên chủ nhiệm quyết định tách chỗ Thành An và Phong Hào ra để tránh “hợp thể gây họa”.
giáo viên
Trần Phong Hào, từ hôm nay em sẽ ngồi cùng Nguyễn Thái Sơn
Không quan tâm đến tiếng gào thảm thiết của ai đó, giáo viên chỉ lạnh lùng chỉ tay về phía chỗ ngồi của Nguyễn Thái Sơn, học bá lạnh lùng nổi danh toàn trường
Nguyễn Thái Sơn từ nãy đến giờ vẫn đang chống cằm nhìn ra cửa sổ, nghe thấy tên mình, hắn chỉ hờ hững liếc qua một cái
giáo viên
Nhanh lên, không lằng nhằng.
Phong Hào không còn lựa chọn nào khác, đành lặng lẽ xách cặp đi sang
Thành An phía sau ôm ngực như mất đi tri kỷ
Phong Hào vừa ngồi xuống, Nguyễn Thái Sơn liền dửng dưng liếc nhìn anh một chút, rồi... không nói gì, lại quay ra cửa sổ
Trần Phong Hào
hello tui là-
Nguyễn Thái Sơn
Tôi biết rồi
Thành An ở phía xa cố nén nước mắt:
Ngồi với học bá, coi như đời mày chính thức sang trang mới rồi, Hào ơi!
.3
t/g nè má
à đúng rồi giải thích cho mọi người hiểu là kiểu đức duy học khối dưới thật nhưng trường sẽ gộp 1 khối trên một khối dưới lại 1 lớp trong một buổi sinh hoạt chung ha
Ở một lớp nào đó dưới khối của Phong Hào và Thành An…
thầy giáo
Đức Duy, từ hôm nay em sẽ ngồi với bạn Quang Anh.
Hoàng Đức Duy
d-dạ/ ngây người /
Quang Anh—một học sinh giỏi toán, mặt lạnh, ít nói, nổi tiếng với biệt danh “băng sơn” của khối
Đức Duy chớp chớp mắt, sau đó hoảng loạn quay sang thằng bạn cũ, vẻ mặt như sắp khóc
Hoàng Đức Duy
thầy ơi! Em thấy em với thằng bạn cũ vẫn có thể cùng nhau tiến bộ
thầy giáo
Không bàn cãi. Chuyển chỗ ngay
Thế là Đức Duy bị lôi qua ngồi cạnh Quang Anh.
Cậu nhóc nhỏ hơn mọi người, đã vậy còn hơi ngốc, vừa đặt cặp xuống đã vô thức nhìn chằm chằm vào bài toán Quang Anh đang làm.
Nguyễn Quang Anh
Cậu làm gì đó?
Hoàng Đức Duy
À… à tớ nhìn số thôi!
Quang Anh im lặng vài giây, sau đó đẩy một quyển vở qua
Nguyễn Quang Anh
Giải bài này thử đi./ đẩy sách qua /
Đức Duy nhìn vào bài toán siêu dài trước mặt, đầu óc lập tức quay cuồng.
Đặng Thành An
📱: Ê em, Phong Hào bị tách lên ngồi với học bá trên khối anh rồi
Hoàng Đức Duy
/ bĩu môi /
Hoàng Đức Duy
📱: Còn em thì vừa bị ép làm bài tập toán
Đặng Thành An
📱: Cố lên em. Anh tin em sẽ sống sót.
Hoàng Đức Duy
📱: Nhưng em còn chưa đọc hết đề bài nè! an ơi cứu em với
Nguyễn Quang Anh
Đừng lướt điện thoại. Làm bài đi/ gõ nhẹ bút xuống bàn /
Hoàng Đức Duy
Em hết đường sống rồi./ lí nhí /
Một phút trước, Đức Duy còn vui vẻ.
Một phút sau, Đức Duy chính thức bước vào địa ngục.
Cậu nhìn chằm chằm vào bài toán trên vở, đầu óc quay cuồng. Mấy con số như đang nhảy múa, còn phương trình dài ngoằng chẳng khác gì một ngôn ngữ ngoài hành tinh
Hoàng Đức Duy
Ơ… cái này… giải sao ấy nhỉ
Nguyễn Quang Anh
Tự suy nghĩ trước
Đức Duy hít sâu, cầm bút viết đại mấy con số. Ba phút sau, cậu nhóc đưa vở cho Quang Anh, ánh mắt mong chờ như cún con
Nguyễn Quang Anh
sai hết rồi
Hoàng Đức Duy
S-Sao sai hết được? tui làm theo cảm tính mà
Quang Anh khẽ nhíu mày, lần đầu tiên bị ai đó nói câu vô lý như vậy.
Nguyễn Quang Anh
Toán không phải thứ có thể làm theo cảm tính.
Hoàng Đức Duy
Nhưng mà, mà, em tính thấy cũng giống đáp án lắm
Nguyễn Quang Anh
Giống không có nghĩa là đúng
Đức Duy nhìn bài toán, lại nhìn Quang Anh. Cuối cùng, cậu nhóc lấy điện thoại ra, lén nhắn tin cầu cứu:
Hoàng Đức Duy
📱: Anh Thành An ơi, anh Phong Hào ơi, cứu em với! QA ác quá huhu
Phía bên kia, Thành An đang len lén nhìn Phong Hào và Nguyễn Thái Sơn, bỗng dưng thấy điện thoại rung lên. Hắn mở tin nhắn ra đọc, suýt nữa cười sặc.
Đặng Thành An
📱: Em à, cứ chấp nhận số phận đi. Đừng chống cự
Trần Phong Hào
📱: Lại chọc ghẹo gì em nữa rồi gíp?
Đặng Thành An
📱: Em nó than khổ vì bị Quang Anh kèm toán.
Trần Phong Hào
📱: Ngoan, học đi đức duy
Đức Duy nhận được tin nhắn, mở ra xem, cả người tuyệt vọng úp mặt xuống bàn
Không ai cứu được em nữa.
Download MangaToon APP on App Store and Google Play