[ AllKira ] Tình Duyên Giữa Người Và Ma?
Chương 1.
Màn đêm buông xuống, lấp đầy không gian bằng màu đen u tối. Khác hẳn với sự rực rỡ của ánh mặt trời ban sáng, đêm mang đến sự kì bí và những điều không thể giải đáp.
Cỏ cây yên tĩnh, tiếng kêu chi chít của các loài động vật vang vỏng ngoài tai.
Trên nền gạch lạnh lẽo, tiếng bước đi lộp cộp vang lên từng chút, nhưng lạ thay lại không có bóng người nào.
Tại một phòng học, ánh sáng của ngọn đèn cày lóe lên bao quanh là những cậu thanh niên gan dạ không sợ hãi điều gì.
Ken
Ê, giờ là mình gọi thật đó hả?
Mái tóc vàng cam được tô điểm lên nổi bật, trên tay cậu là chiếc hộp quẹt vừa mới châm những cây đèn cầy. Ánh mắt nhìn chăm chú vào chiếc bàn cầu cơ được đặt ngay phía dưới.
Khuôn mặt không một nét sợ hãi, tay thuận tiện đốt ba cây nhang để gọi hồn.
Kresh
Mà có ai biết chơi không vậy?
Nhìn bao quát một vòng ai cũng lắc đầu, chỉ có Kresh và Kisa là đã tìm hiểu về trò chơi cầu cơ này. Còn lại tất cả là không có chút kiến thức nào.
Khẽ thở dài một cái, Kresh đã khai màn đầu tiên.
Mọi thứ đã xong xuôi, mọi người tụm lại thành một vòng tròn. Tất cả chấp tay lại cầu mong không gặp được những linh hồn xấu xa hay quỷ dữ.
Ngón tay đã được đặt lên con cơ, vị trí bắt đầu nằm ở chữ G.
Con cơ bắt đầu di chuyển đến chữ "Hello", mọi người thoáng chốc giật mình nhẹ nhưng sau đó cũng bình tĩnh lại đôi chút.
Kresh
Xin chào, tôi có thể hỏi đang có bao nhiêu linh hồn ở đây được chứ?
Con cơ đang bắt đầu di chuyển, nó dẫn đến số một.
SanzHanzy
Thế cho hỏi bạn là ai ?
"K" "I" "R" "A" là những chữ số mà con cơ chỉ định.
Ghép lại ta có được Kira ?
Kira đang đứng sau lưng Ken, tâm trạng của em hiện tại đang khá thích thú khi mình được gọi lên, định bụng đi dạo quanh trường một chút vô tình phát hiện ra đám người này đang gọi hồn lên.
Kijayy
Kira? Nghe lạ quá, học sinh trường này hả.
Đôi đồng tử cam có chút run run, tay Ken nắm chặt vào chiếc áo đen xám mình đang mặc. Cậu nhớ những ngày mình còn quen Kira.
Kresh
Ồ, thế cho hỏi sao cậu chết vậy?
Kira dơ tay khẽ điều khiển con cơ, đáp trả lại câu hỏi của Kresh là "bị đẩy lầu"...
Cả đám bổng im lặng, làn gió từ bên ngoài luồng vào làm cánh tay của mỗi người nổi những hột li ti, lông tơ dựng gáy lên.
Kijayy
Có thể cho em hỏi là ai được không?
Kijay hoang mang, ai mà nhẫn tâm làm việc đấy cơ chứ?
Con cơ bắt đầu di chuyển, có vẻ nó đang trả lời câu hỏi của Kijay. "N, G, U,O, I, Y, E, U" ?
Kijayy
Bị chính người yêu mình đẩy lầu sao?
Ken tặc lưỡi một cái, cậu nhìn chằm chằm vào bàn cầu cơ trước mắt mà ngẩn người đó thật sự là cậu bạn Kira của Ken sao?
Nhìn thấy được tâm trạng rối bời của Ken, Sanz lên tiếng kéo cậu về hiện thực.
Trong chốc lát, Ken dường như được hớp hồn trở lại nhân gian.
KiraMeoMeoz
Ken ? Ồ, lâu rồi mới gặp nhỉ.
Nghe cái tên quen thuộc, Kira cũng nhận ra đây là cậu bạn mà ngày trước bản thân tình cờ gặp gỡ tại thư viện, do có tính cách hòa đồng và cùng niềm đam mê với sách nên cả hai làm quen nhau.
Tay xoa xoa chiếc cằm, Kira lại chỉ vào con cơ di chuyển.
Kisa
Gọi tôi lên đây làm gì ?
Kresh
Hả? Em nói gì vậy Kisa.
Kisa
Đâu, cái này là linh hồn hỏi ấy mà.
Kijayy
Em hơi sợ rồi đó nha, cảm giác cứ lạnh lạnh sau lưng ấy.
SanzHanzy
Coi chừng linh hồn đang sau lưng anh á Kijay.
Câu nói của Sanz khiến da gà Kijay nổi lên, sự lạnh lẽo ập tới từ cánh lưng cứ cậu nhích nhích lại gần Ken.
Tâm linh - Nó là thứ không thể đùa, đặc biệt là thật sự đang có một linh hồn đang ở đây trả lời câu hỏi của họ.
Kresh
Thế cậu học lớp mấy vậy Kira?
Kresh vẫn là người hỏi, cậu có vẻ hứng thú với linh hồn này.
Đó không phải là ở phòng học này sao, bảng hiệu 11A5 được dáng trên cửa ngoài kia kìa?
"Yes" con cơ chỉ vào nó, thật không ngờ họ lại lựa đúng nơi linh hồn này trước đó học.
Bây giờ là gần 3 giờ sáng, học sinh trong kí túc xá đã ngủ hết chỉ còn đám người này lẻn ra ngoài.
E rằng khi quay lại sẽ bị mắng một trận thật lớn, đột ngột tiếng nói từ tầng dưới phát lên.
"Trời đất, ban đêm rồi còn có đứa nào trốn vào đây à. Đã vậy còn mở cửa cổng nữa chứ? "
Giọng nói khàn khàn, quả đỗi không sai là giọng của bảo vệ ngôi trường này. Ông đang đi rọi đèn tìm kiếm lũ học sinh phá phách đột nhập trường đêm khuya vắng.
Kijayy
Ể? Là bác bảo vệ, trốn thôi mọi người.
Kresh
Ah, thật sự bất lịch sự khi phải rời đi.
Kresh
Tạm biệt cậu nhé, Kira. Mong cậu sớm được siêu thoát.
Kisa
Thu dọn mau, bảo vệ lên túm cả đám bây giờ.
Kresh di chuyển con cơ đến chữ "Goodbye" để chào em.
KiraMeoMeoz
Chán thế, chưa vui đâu cả.
Nhìn cả đám đang thu dọn đồ đạc, Kira quay ngắc rời đi.Chỉ nói dâm ba câu xong đã chào rồi, lần sau biết vậy khỏi lên.
Ken thổi tắt những cây nến đang cháy rực bên cạnh mình sau đó gom chúng lại vào bọc, cây nhan chưa cháy rụi bao lâu đã phải cất đi.
Bàn cầu cơ đã được cất vào, cả đám nhìn nhau một hồi rồi mới có người lên tiếng.
Kisa
Thế bây giờ trốn ra kiểu gì?
Kresh
Đành đợi bảo vệ đi xa xa chỗ này thôi, tiếc thật chưa đã gì hết !
SanzHanzy
Em sẽ về tìm hiểu xem anh Kira đấy là ai, tò mò quá đi.
Ánh sáng từ góc nọ chiếu đến phòng họ đang núp, cả bọn nháo nhào luống cuống tìm chỗ trốn.
Bảo vệ mở cửa phòng họ đã ẩn nấu ra, rọi đèn vào bên trong chẳng thấy ai cả.
Những cái bàn to lớn được xếp lại đã cứu cả đám một phen thoát tim, cũng may mắn là không bị bắt.
Bảo vệ đã đi khuất, năm con người cong đít chạy nhanh xuống tầng trệt.
Nhìn thấy cổng kí túc xá ở gần đó không xa đã được mở, cả đám chạy một mạch đến đó không một chút do dự.
Phòng ai nấy về, còn có bị bắt hay không thì tự lo..
KiraMeoMeoz
Đám đó nhìn quen quen ?
KiraMeoMeoz
Mà mình cũng chả nhớ nữa, mình chỉ quen mỗi Ken.
Kira ngồi trên lan can tầng ba trĩu cặp mắt ruby đỏ âu của mình xuống đám người kia, cậu lắc lư đôi chân mình trong không trung, những dòng suy nghĩ bắt đầu chạy trong đầu Kira.
Ngồi đó được một lúc, Kira cũng nhảy xuống bỏ đi.
Sáng hôm sau, kí ức về linh hồn Kira vẫn đọng lại bên trong đầu họ. Cứ nghĩ quanh quẩn mãi, họ tò mò về Kira, muốn tìm hiểu về em.
Kijayy
Aiss, mình cứ nghĩ về tối qua thôi.
Kijay nằm ườn ra bàn mà cất tiếng, kế bên là Ozin đang chép bài bên cạnh.
Cây bút đang chậm rãi viết đột nhiên dừng lại, đôi mắt xám lệ đảo sang Kijay.
Kijayy
Một câu chuyện tâm linh ngắn ngủi.
Kijay sau đó cất lời kể lại chi tiết câu chuyện tối qua, tay viết bài nhưng đầu Ozin gật gù nối tiếp cậu bạn của mình.
Hiểu sơ được câu chuyện, Ozin có chút tò mò mà hỏi.
Ozin
Linh hồn đó tên là Kira học lớp 11A5 ?
Ozin không nói gì, lại tiếp tục viết bài. Kijay cũng chán nản nằm gục xuống bàn thiếp đi.
Kresh từ bàn trên quay ngoắc xuống hỏi, Kuro đang bấm điện thoại đành bỏ xuống trả lời.
Kresh
Ông có biết ai tên Kira học lớp 11A5 không ?
Vừa dứt câu, chân mày Kuro khẽ nhíu lại miệng mấp máy nói gì đó.
Ổn định được chút, Kuro mới lên giọng trả lời.
Kresh kể lại, từng sự việc lọt vào tai Kuro khiến người cậu cứng đờ.
Thấy được hành động ấy, Kresh quơ quơ tay trước mặt Kuro mấy cái, không chút phản ứng nào Kresh nói lớn.
Kresh
Tự nhiên nghe tôi kể xong im im vậy ba.
Kuro lúc này mới được kéo hồn trở về, nãy giờ cậu cứ lơ đảng đi đâu không ấy. Mắt thì nhìn như sắp rưng rưng mà được kiềm chế lại vậy.
Kuro
Kira là bạn thân của tôi.
Kresh hiểu rồi, cậu hiểu sao Kuro lại như vậy rồi. Người bạn thân của mình chết bây giờ bị nhắc lại cớ sao không đau lòng?
Kresh
Trai đẹp xin lỗi- tôi không cố ý nhắc lại đâu..
Kuro
Không sao. Ông có muốn nghe lý do ông ấy chết không?
Giọng nói pha chút nghẹn ngào từ Kuro làm Kresh tội lỗi càng chồng thêm tội lỗi.
Kuro đã thốt lên những lời mà Kresh thật sự không thể tin được, mặc dù đã biết Kira chết do bị người yêu đẩy lầu nhưng khi nghe toàn bộ sự việc cậu thấy càng thương cho Kira.
Kira và Kuro cả hai là bạn từ nhỏ của nhau, học chung được năm cấp một gia đình Kuro có việc phải chuyển đi để cậu rời xa Kira.
Mặc dù luyến tiếc nài nỉ bố mẹ ở lại nhưng vẫn không ngăn cản được nó, Kuro rời đi bỏ lại Kira một mình.
Mãi đến năm cấp ba, duyên trời đã sắp xếp họ gặp lại nhau. Tình cảm chớm nở thuở ban nhỏ lại được thắp lên, nhưng không lâu nó bị vụt tắt đi.
Kuro hay tin Kira đã có người mình yêu, một cô nàng nhỏ nhắn với mái tóc màu nâu hạt dẻ học cạnh lớp Kira.
Nghe bảo đâu Kira say nắng vẻ ngoài dễ thương ấy, nhưng "trong chăn mới biết chăn có rận".
Thật ra cô ả đó là một người cuồng yêu, ghen tuông vớ vẩn thậm chí còn mắng miết Kira vô cớ mặc dù cậu chả làm gì sai?
"Bào" đó là từ ngữ Kuro dùng cho cô ả đó, dịp lễ nào cũng đòi quà phát ngấy chết đi được.
Vòi vỉnh đủ điều, bị mang tiếng "đào mỏ" lại quay sang trách móc Kira.
Kuro đã khuyên ngăn Kira nhiều lần là chia tay cô ả đó đi, nhưng tình yêu- nó che mắt Kira quá lớn.
Một lần đỉnh điểm, họ có một cãi vã lớn. Nghe bảo đâu cô ả đó tức quá, liền đẩy Kira nhưng không may ở chỗ họ đứng lại là lang can tầng ba.
Kuro
Lúc đó tôi đang đi tìm ổng thì thấy Kira bị đẩy xuống-
Tay nắm chặt thành quyền, sự tức giận bộc lộ qua từng cử chỉ của Kuro.
Tiếng hét "Kira" của Kuro vào thời điểm đó ám ảnh cậu đến tận giờ, cậu trách mình không đến kịp, trách vì Kira quá ngốc..
Kresh
Ồ ? Thế sau đó cô bạn đó như thế nào ?
Kuro
Hình như nhỏ đó đem lên điều tra, họ phát hiện nó bị tâm thần.
Cặp mắt Kresh mở to, chân mày cong lên từng khẽ.
Kuro
Ừm, tôi chỉ biết đến nhiêu đó thôi.
Kresh
Cảm ơn ông, mà từ tầng ba đẩy xuống vẫn cứu không kịp à?
Kuro gật nhẹ đầu, nghe nó vô lý nhưng thượng đế lại không dang tay ra cứu lấy linh hồn tội nghiệp của Kira mà cướp nó đi.
Kresh dự định quay lên thì cánh tay của Kuro nắm vào góc áo cậu, có lẽ còn điều gì cần hỏi.
Kuro
Nè, ông bảo là ông gặp được Kira à?
Cái gật đầu từ Kresh đã xác minh thắc mắc trong lòng Kuro, cậu có cách nói chuyện với Kira rồi.
Nhìn cánh tay vẫn giữ khư khư, Kresh nhắc nhở Kuro buông ra để mình quay lên.
Kết thúc cuộc hội thoại, cả hai đều có những suy tư của riêng mình.
Giờ ra chơi đã đến, học sinh kéo ào ra căn tin của trường.
Hôm nay trời gió thu về, những tán cây giao động theo từng nhịp điệu như một bản hòa ca được thiên nhiên sắp đặt.
Kuro cậu tách lẻ ra khỏi nhóm của mình mà đi vào nhà vệ sinh rửa mặt.
Tát làn nước lạnh vào mặt mình, Kuro cũng tỉnh táo phần nào.
Bổng mắt cậu mở to, hình bóng nhấp nháy của một người quen thuộc hiện lên trên chiếc gương bóng loáng trước mặt.
Không thể tin được, cậu vội cuối xuống tát liên hồi nước vào mặt mình. Đó không phải là ảo giác chứ?
Ngước khuôn mặt ướt sũng lên, bóng người đó đã biến mất.
Thở phào nhẹ nhõm, từ bên ngoài tiếng gọi vọng phát ra.
Là Kiên, cậu lo lắng cho Kuro khi đi vào nhà vệ sinh quá lâu mà không trở ra.
Kuro
Tôi biết rồi, ra ngay!
Vớ tạm chiếc áo khoác của mình trên thành bồn, Kuro lau khô mặt rồi bước ra.
Tạm thời cậu không suy nghĩ linh tinh nữa, kiếm gì đó ăn đầu tiên sẽ ổn hơn.
Chương 2.
Cả hai đang đi từ từ xuống canteen, nhưng sự thật là họ đang trễ hẹn với nhóm của mình.
Thống nhất là sau khi chuông reo lên, phải có mặt đầy đủ.
Thế quái nào Kiên lẫn Kuro đều rất thư giãn đi từng bước như chưa có chuyện gì xảy ra.
Kienric
Kuro, khi nãy có chuyện gì à ?
Quãng đường đi bao bọc bởi sự im lặng, thông thường Kuro sẽ là người pha trò nhưng giờ đây cậu lại không nói gì một cách đáng sợ.
Kiên cũng phải lên tiếng trước vì không chịu nổi, nhưng một gáo nước lạnh đã tạt vào trong mặt cậu.
Kuro dường như bơ đi câu hỏi ấy mà chỉ ngước nhìn những tán lá bàng rơi rụng dưới mặt gạch.
Cậu tức giận, quơ quơ cánh tay trước mắt Kuro, đổi lại là cái nhìn im ắng.
Lúc này, Kuro mới nhấp nháy miệng nói.
Chiếc lá đột nhiên từ đâu ra đáp cánh hạ vào mí mắt Kiên, che đi tầm nhìn của cậu.
Tháo bỏ nó xuống, Kiên mới đanh giọng nói.
Kienric
Tôi hỏi ông có chuyện gì ??
Nhắc lại câu hỏi một lần nữa, nếu lần này lại bị ăn bơ thì sức chịu đựng của Kiên đã dâng trào ra tràn ly.
Không có gì thật sự ư, thế sự lơ đảng khi nãy giờ là sao, lời giải thích không đáng tin cậy.
Ngẫm nghĩ lại một chút, Kiên cũng không trả lời lại mà chỉ ngước nhìn bầu trời xanh cao.
Đoạn đường này hôm nay sao dài quá đi mất, đi mãi mà không tới? Hay là do khoảng cách giữa Kiên và Kuro có chút lung động..
Vừa bước tới bậc thang, tầm mắt của họ là một bầy vịt chen lấn nhau giành đồ ăn, không là học sinh mới phải.
Đành mặc kệ tiến vào, có một cánh tay vẫy vẫy kèm theo là dáng người nhỏ nhắn quấn một chiếc khăn quàng cổ xanh hét lớn gọi họ.
Chiếc bàn gỗ xung quanh là những gã khổng lồ, chỉ có duy nhất một cô nàng bé nhỏ lạc loài trong đấy.
Nhìn vậy thôi chứ giọng cô lớn lắm, nghe thấy rất rõ đằng xa. Trên bàn là món ăn đã được gọi sẵn.
Kienric
Xin lỗi, bọn em tới trễ.
Cả hai ngồi xuống, lạ thay Kiên lại chọn ngồi kế Dương. Mọi người cũng một phen bất ngờ, mọi khi Kiên và Kuro đều ngồi kế nhau.
Dương đang lắc ly ly cà phê trên tay, môi khẽ nhếch nhẹ.
Monster Minner
Aha- ăn đi ăn đi, kẻo nguội.
Phá tan sự ngột ngạt này, Monster thúc giục với nụ cười gượng gạo.
Bổng một tiếng ho khàn tiếp nối, mắt thì lảo lia nhìn xung quanh.
Kiro
Dạo này không có chuyện gì chứ ?
Chiếc nĩa trên tay điêu luyện quấn tròn một vòng trên những sợi mì ý, Kiro điềm đạm hỏi.
Dương Record
Không có gì đâu anh Kiro, tất cả đều suôn sẻ.
Giọng nói pha chút giễu cợt, Dương hạ mình dựa vào ghế.
Kiro cũng gật nhẹ đầu hài lòng, bầu không khí càng trở nên bí bách, nghẹt thở.
Yuki
À đúng rồi anh Kiro, có một vài giấy tờ cần anh xem.
Lục lọi chiếc túi bên cạnh, Yuki để lên bàn ngay trước mặt Kiro.
Kiro
Hừm, được rồi tí anh xem mấy đứa ăn đi.
Cuối cùng họ cũng đụng đũa, mỗi người thưởng thức món ăn của mình mà không nói gì nữa.
Nói rồi cậu rời đi, họ cũng ngầm hiểu ra cậu đi đâu.
Monster Minner
Kuro vẫn vậy nhỉ ?
TinNT
Ừm, ngày nào ổng cũng tới đó.
Kuro
Xin chào, tôi lại đến rồi nè ?
Hoa phượng rơi vãi trên mặt đường đá thô, gió cứ rì rào bên mang tai.
Kuro đưa nhẹ lòng bàn tay hứng bông hoa phượng đang rơi bồng bềnh kia, rồi nhẹ nhàng nhìn ngắm nó.
Hộp bánh quy ngon nghẻ vừa mua đang đặt bên cạnh.
Kuro
Tôi mệt quá, ước gì được ai đó an ủi..
Cái nắng chói lẻn loi vào khe lá, giọng điệu nhẹ nhàng rất khác đỗi với Kuro thường ngày.
Cậu đang nói chuyện với ai đó, một người rất thân.
Kuro
Phì, bánh ông yêu thích đấy.
Kuro cười ngốc, nhìn cạnh bên mình..
Nhìn vào người khác cứ tưởng cậu bị tâm thần mà nói chuyện với không khí, nhưng thật ra cậu đang nói chuyện với Kira do chính trí tưởng tượng của mình.
Kuro
Hừm, khi nãy là ông đúng không?
Người cứ nói, kẻ trả lời lại chẳng thấy đâu..
Đóm nắng bật sáng lởm chởm mấy hồi rồi bị che phủ, nhánh phượng xì xào rồi lại bất động đi.
Kuro
Ông có biết không, khi nghe tin ông còn ở lại trường này tôi sốc lắm.
Kuro
Tôi cứ tưởng Kira phải siêu thoát, sống một cuộc đời hạnh phúc.
Kuro
Chớ trêu thay, ông chọn ở lại nhỉ?
Trong lòng Kuro có hai nguồn cảm xúc lẫn lộn đấu đá nhau, một bên thì vui sướng khi còn một chút ít thời gian gặp lại Kira, nhưng kèm theo là sự ích kỷ không muốn Kira rời đi.
Nhịp đập trái tim dần mạnh mẽ, não phải não trái đẩy đua nhau chọn xem ý nào vừa lòng chính bản thân mình.
Phải, Kuro muốn Kira ở lại nhưng nghĩ thoáng hơn thì Kira phải có một kiếp sau trọn vẹn, đủ đầy nhất.
Đồng nghĩa với việc, tình cảm nhỏ nhoi kia cũng nứt vỡ.
Kuro
Kira ơi, Kuro nhớ ông lắm á.
Nhớ nụ cười ấm áp, cái ôm nhỏ bé hay nhớ những lần đạp xe dưới ánh hoàng hôn, nhớ những lần Kuro chiều chuộng Kira, hay là nhớ sự nũng nịu như chú mèo nhỏ của Kira ?
Cắt tan ảo mộng của Kuro, chiếc chuông báo inh ỏi.
Cậu đứng lên, nhìn hộp bánh dưới đất rồi đặt nó dưới gốc cây hoa phượng, sau đó Kuro cũng rời đi.
KiraMeoMeoz
Ngủ ngon ghê- mà vừa có người ở đây hả ta ?
Nhảy xuống lụm hộp bánh dưới kia, Kira biến đi nơi khác.
Chỉ tiếc rằng, Kira không gặp được Kuro dù ngăn cách giữa cả hai chỉ là rất nhỏ..
Kira ngủ trên cây, Kuro ngồi dưới luyên thuyên..
Lớp 11B đang rất ồn ào, học sinh la hét quậy phá đủ điều.
Kuro bước vào lớp tiến thẳng về chỗ ngồi của mình, định cất lời xin lỗi trước thì Kiên lên tiếng.
Tại sao lại xin lỗi mình ? Kuro thầm nghĩ trong lòng, đáng ra cậu mới là người sai trước cơ mà.
Kuro
Không, tôi mới là người sai xin lỗi ông nhiều nhé Kiên.
Kiên cũng bất ngờ không kém, rồi cười nhẹ.
Kienric
Không không, tôi mới sai. Tôi không biết rõ sự tình mà lại giận dỗi vô cớ với ông.
Kuro
Tôi là người sai, ông không cần phải xin lỗi đâu Kiên.
Kuro
Tôi là người bơ ông kia mà?
Cuộc chiến lại bắt đầu, người này cứ nhận là mình sai người kia cũng vậy, từ từ cả hai lao vào đánh nhau.
Nhưng rồi cũng cười phá lên cho sự đần độn của mình, Kiên và Kuro trở lại như ban đầu..
Ozin
Xui xẻo ghê- tự nhiên cô chọn mình đi đưa đồ.
Lông mày chau lại, trên tay Ozin là chồng giấy kiểm tra lấy từ văn phòng về.
Nghiêng ngả về phía trước, Ozin cố giữ thăng bằng lại để không té thì cặp kính của cậu rơi xuống.
Không phải là Ozin bị cận chỉ do cậu đeo cho nhìn tri thức thôi, cũng may là không té ôm hôn mặt sàn.
Ozin
Có ai trong thư viện vậy nhỉ?
Nhìn len lách qua khe kính được đóng, có vẻ người đó đang ngủ.
Mái tóc dài che khuất đi khuôn mặt, tay thì đang chống đầu say sưa giấc nồng.
Ozin
Hừm, ai trốn tiết vậy ta ?
Cuối xuống nhặt cặp kính lên, đeo vào thì Ozin hốt hoảng.
Không thấy người đó nữa, giống như có một ma thuật yểm vào chiếc kính này vậy.
Vội tháo ra, thì lại thấy ???
Ozin
Mẹ- mẹ ơi, gặp ma rồi !?
Hình như do tiếng ồn từ Ozin, người đó thức giấc.
Cặp mắt ruby đỏ âu, cậu nhìn rất rõ. Tay người đó còn đang dụi dụi mắt, không phải là đang nhìn về hướng Ozin.
Sợ hãi quá, cậu nhóc cong giò bỏ chạy.
Bay đi nơi khác, giấc ngủ của Kira cứ bị phá hỏng hoài khiến cậu có chút bực mình.
Ngủ cũng khó đến vậy sao, làm ma cũng không yên.
KiraMeoMeoz
Chỗ này hợp lý nè.
Đống bụi bay phấp phới trong không trung, một nhà kho cũ kĩ của trường là nơi Kira chọn.
Dù sao cũng có dơ đâu mà, cậu lao vào đánh thêm một giấc nữa.
Tác Giả.
Ừm, văn chương bí quá nên chap này hơi ngắn.
Tác Giả.
Từ ngữ của mình không phong phú lắm, nên lập từ hơi nhiều mong độc giả không chê.
Chương 3.
Trải qua vài tiếng đồng hồ vật vã cùng các môn học, chuông trường cất lên cũng là vừa lúc học sinh phóng nhanh chóng về nhà nhất.
Kijayy
Oi, Ozin về chung không ?
Chiếc cặp táp đã yên vị nằm sẵn trên vai, ngó nghiêng sang Ozin vẫn còn đang thu dọn đồ đạc chậm rãi.
Kijay chán chường với tốc độ như rùa của cậu chàng tóc trắng này, để ý một lúc thì Kijay mới thấy cặp kính của Ozin đâu rồi.
Ozin
Nhìn dữ vậy, mặt tôi dính gì hả ?
Ozin khó chịu lên tiếng khi bản thân bị nhìn chằm chằm.
Kijayy
Cặp kính của ông đâu rồi Ozin ?
Kijayy
Hết làm mọt sách ngoan hiền rồi hả.
Ozin lắc đầu, lục lọi trong túi áo khoác móc ra thứ mà Kijay tìm, chỉ là cậu không đeo thôi.
Ngẫm về hiện tượng nhìn thấy ma ban nãy, Ozin đã có ý định vứt xó cái kính này đi nhưng dẫu sao đồng hành bao năm cũng có chút tiếc nuối.
Kijayy
Thế nay anh White có về với ông không?
Nhắc một cái đã xuất hiện, sự linh nghiệm quả thật không nên đùa. White mở cửa lớp ra ngó vào bên trong tìm Ozin, phía sau còn ba người đi cùng.
Có thể thấy mái tóc hai màu trắng đen lấp ló sau cửa kèm theo là giọng nói đặc trưng của chàng thương nhân nổi tiếng ở trường.
White
Ozin định không về à ??
Ozin đứng dậy, quẩy cặp lên vai rồi tiến về phía cửa lớp bỏ lại cậu bạn thân gục mặt xuống bàn âu sầu.
Ozin
Nay mọi người làm gì đón em đông thế.
Đôi tay lớn xoa nhẹ mái tóc của cậu, Ozin có hơi bất ngờ với hành động nhỏ đó.
Siro
Nay ngẫu hứng muốn ăn thịt nướng nên sang đón em luôn, ăn đi NeyuQ bao.
Một cái đánh đau điến lên lưng Siro, cậu em vừa bị nhắc tên không nhân nhượng vung tay.
Siro
Au ! Thằng NeyuQ mắc gì đánh anh !?
Siro xoa xoa chỗ vừa bị đánh, liếc nhìn sang NeyuQ đang hả hê.
NeyuQ
Em nghèo lắm, anh Siro bao mới đúng sao lại là em ??
White và Ozin đứng nhìn bất lực vì sự trẻ con của hai người anh mình, họ cứ sơ hở là cãi nhau.
Siro
Sao lại là anh, em giữ hết tiền thương hội rồi kia mà.
NeyuQ giật thót, cậu đang định giếm đi để xung vào quỹ riêng của mình, thì bị Siro nắm bài đi trước một bước.
"Ọt ọt-" tiếng bụng đói từ cậu mèo đen xé tan tất cả, gương mặt đã đỏ chín muốn ngất đi tại chỗ.
ToànMC
//Ngượng chín mặt//
Cả đám cười phá lên chọc quê cậu, Toàn xấu hổ chạy đi trước làm cả đám dí theo.
White
Ozin đứng đây đợi anh đi lấy xe một lát, không lâu đâu.
Ozin gật đầu, ngồi chờ ở một chiếc ghế đá ở góc sân trường. Giờ đây, học sinh đã ra về hết chỉ còn lại số người ít ỏi lẽo đẽo bước ra khỏi cổng.
Ngồi một mình giữa sân rộng bao la, Ozin hơi sợ hãi dù gì cậu cũng đang ngồi gần phòng thư viện ma ám.
Ozin
"Hát ? Ai hát vậy.. "
Giữa không gian không tiếng người, chỉ toàn là sự xì xào của lá cây. Giọng hát lắng tai nghe kỹ, có thể nghe thấy người này đã được học sơ qua các bài căn bản của âm nhạc nên khi lên nốt không bị vỡ.
Ozin cũng có chút tài lẻ về âm nhạc, nhưng cậu đã không bước tiếp thêm một bước nữa, đam mê lẫn ước mơ đều bị bác bỏ chỉ vì bố mẹ cậu chỉ muốn Ozin chú tâm vào việc học thay vì hát hò.
Siết chặt lòng bàn tay, ngày tháng khi xưa bổng ùa về.
Tò mò là thứ có thể giết chết con người, một câu nói mà cậu đã từng đọc qua trên mạng. Sự kích thích không thể cưỡng lại thúc giục Ozin mau đi tìm.
Ozin
"Nên đi không nhỉ, nhưng lỡ gặp con ma ấy rồi sao.. "
Toan tính một lát, khi nãy tháo kính ra Ozin sẽ không thấy con ma ấy, thế giờ cậu chỉ cần không đeo là được.
"Người là nắng bên đời"...
"Người sưởi ấm ta rồi"...
Đôi chân nhấc từng bước nhẹ nhàng để không phá tan bản nhạc đang được trình diễn, và nơi kết thúc của nó là thư viện?
Đôi mắt mở to, lần này không cần đến kính Ozin vẫn thấy được bóng ma đáng sợ đó. Nó đang ngồi lên bục cửa số hát, từng câu từng chữ như chứa đựng cả cảm xúc của chính hồn ma ấy.
Bóng tối che đi đường nét thành tú trên gương mặt kia, đôi mắt ấy lại một lần nữa xuất hiện.
Nó không còn đáng sợ, dường như rất thoải mái.
Một ngọn gió từ đâu ào vào cánh cửa đang hé, đẩy lùi mạnh nó về phía sau.
Ozin đang nép bên góc cửa suýt chút nữa đã bị dí bẹp, mồ hôi tuôn như mưa.
Cứ tưởng không ai nghe thấy, Kira mãi mê mẩn bản tình ca.
Ozin định cất chân lên chạy, thì nghe tiếng nói của ai đó.
Ozin
"Chết- chết.. lộ rồi hả? "
Khẽ nuốt nước bọt, Ozin im lặng thin thít.
Sợ rằng sẽ bị phát hiện, sau đó..
Nghĩ đến thôi cậu đã sợ chết khiếp rồi, da gà nổi lồng lộn lên.
Tặc lưỡi một cái, Kira nhảy xuống đi kiểm tra.
Vừa ngó đầu ra, đã không thấy bóng người nào.
KiraMeoMeoz
Lạ thật, chẳng có ai?
Hơi thở dốc ngày càng nhiều, may mắn là Ozin chạy kịp.
Cậu chỉ cách chỗ đó khoảng một bức tường, xém chết.
Nhưng phần nào cũng có chút hứng thú, một con ma có đam mê giống mình..
Giọng của White vanh vách, Ozin chuyển đổi nét mặt vội đi tìm anh mình.
White
Ôi trời ạ, làm cái gì mà mất tích lâu thế ?
Siro
Anh tưởng em bị ma bắt rồi không đó!
Cậu gãi má, thì cũng xém bị ma bắt.
Ozin
Không có gì đâu, em đi khuây khỏa tí.
ToànMC
Lên đi, anh chở nay xe White bánh xe hơi mềm rồi.
NeyuQ
Annyway, đi ăn thôi!
KiraMeoMeoz
Không có ai thật à, chán mồ thế định bắt kẻ đó ở lại.
Ngước nhìn bầu trời chiều tà ngoài kia, những chú chim bay lượn vui vẻ cùng nhau.
Kira thầm ghen tỵ, chúng được tự do có bạn còn em lại bị giam cầm lại đây.
Đã thử nhiều cách nhưng có một ngăn cách vô hình nào đó không cho em rời khỏi ngôi trường này, hễ bước chân ra khỏi cổng em lại bị bật vào lại.
Kresh
Trời ơi, phụ đạo đáng ghét!
Kresh vò mái tóc hồng của mình làm nó xù lên, ôm trên tay là đống sách vở dày cộm.
Cặp táp đeo vội còn chưa kịp bỏ hẳn hoi hai bên, móc khóa gài chưa kĩ có vẻ cậu vừa rời khỏi lớp rất nhanh.
Kresh chau mày, tung chân đá mạnh cục đá dưới đất để trút giận.
Ra về đã bị chơi một vố đau, thằng khốn tóc vàng cam trông hay lon ton chạy trước bỏ cậu một mình.
Thế mà khứa đó là người chở cậu về, cũng bỏ cậu đi, tức lại càng thêm tức. Chiếc bụng đói reo inh ỏi.
Mò tay vào túi áo, chẳng có một đồng dính xu. Mấy ngày qua, Kresh đã cống hết vào chăm lo cho bang hội của mình hết rồi.
Bổng cậu thấy một hộp bánh nhỏ trong ngăn góc ghế, có lẽ ai đó bỏ chăng.
Kresh
Ể!? //Chạy lại cầm hộp bánh lên//
Là một hộp bánh quy, còn ăn được khá may. Phủi phủi mấy con kiến bò trên nắp hộp, mở ra cắn một phát không do dự.
Đang đói mà còn có đồ ăn bỏ vào miệng, ít ra ông trời còn thương mình.
Tâm trạng tốt hơn chút, Kresh cầm hộp bánh vừa đi vừa ăn.
Tác Giả.
Lyrics trên là bài "Đợi" của 52Hz nhé, cho bạn nào cần.
Tác Giả.
Hành động xoa đầu giữa Ozin và Siro là tình cảm anh em, NOSHIP.
Tác Giả.
Mình hứa chap sau không dài đời không nể.
Download MangaToon APP on App Store and Google Play