Tiếng Việt
NovelToon NovelToon

Hoàng Đế Bạo Quân Là Người Tình Bí Mật Của Ta

C. 1: Ám Sát

Tỳ nữ thân cận: Tiểu Như
Tỳ nữ thân cận: Tiểu Như
Tiểu thư, người ban nãy đã cầu gì vậy?
Sau khi lên xe ngựa rời khỏi Vĩnh An tự không lâu, Tiểu Như đã không nhịn được quay sang hỏi nàng.
Nhị tiểu thư: Lăng Nguyệt Chiêu
Nhị tiểu thư: Lăng Nguyệt Chiêu
Nha đầu ngốc, cầu nguyện thì không được nói ra, nếu không sẽ mất linh đó.
Nguyệt Chiêu vung tay gõ nhẹ trên trán Tiểu Như một cái, nàng không nói gì nữa, chóng cầm đâm chiêu nhìn ra cửa sổ.
Đường đi gồ ghề, tốc độ của xe ngựa không nhanh không chậm, nếu cứ thế này chắc tầm nửa canh giờ nữa mới về được tới Quốc Công phủ.
Nhị tiểu thư: Lăng Nguyệt Chiêu
Nhị tiểu thư: Lăng Nguyệt Chiêu
Kia là... dừng xe!
Phu xe
Phu xe
Tiểu thư, có chuyện gì vậy ạ?
Nhị tiểu thư: Lăng Nguyệt Chiêu
Nhị tiểu thư: Lăng Nguyệt Chiêu
Ta bảo ngươi dừng thì cứ dừng đi!
Không đợi xe ngựa dừng hẳn, Nguyệt Chiêu đã nhảy xuống xe, lao thẳng vào khu rừng trước mặt trước sự ngạc nhiên của hai tùy tùng.
Nhị tiểu thư: Lăng Nguyệt Chiêu
Nhị tiểu thư: Lăng Nguyệt Chiêu
Quả nhiên mắt của ta còn tốt lắm.
Trước mặt Nguyệt Chiêu là một nam nhân mặc hắc y, trên người toàn là máu, mùi máu tang nồng nặc làm nàng có chút choáng váng.
Nhị tiểu thư: Lăng Nguyệt Chiêu
Nhị tiểu thư: Lăng Nguyệt Chiêu
Ê, chết chưa vậy?
Hoàng Đế: Trưởng Tôn Cẩn
Hoàng Đế: Trưởng Tôn Cẩn
Hực...
Nguyệt Chiêu dùng chân đá vào thân thể của người kia, muốn xác minh xem hắn còn sống hay đã chết, cơ mà nghe hắn ho một cái thì nàng có thể an tâm, người này có thể cứu.
Nhị tiểu thư: Lăng Nguyệt Chiêu
Nhị tiểu thư: Lăng Nguyệt Chiêu
Gặp được ta hôm nay là phúc ba đời của ngươi...
Nhị tiểu thư: Lăng Nguyệt Chiêu
Nhị tiểu thư: Lăng Nguyệt Chiêu
Ta vốn dĩ không muốn cứu mạng ngươi, tránh những việc làm ơn mắc oán, cơ mà ban nãy ta đã hứa với bồ tát, sẽ hành thiện tích đức...
Nhị tiểu thư: Lăng Nguyệt Chiêu
Nhị tiểu thư: Lăng Nguyệt Chiêu
Cứu một mạng người như xây bảy tháp Phù Đồ, ngươi cũng gọi là may mắn đấy.
Nam nhân kia cơ hồ tỉnh lại sau cơn mê, hắn vừa mở mắt đã nhìn thấy một thân hồng y sặc sỡ, hắn không nghĩ nhiều vung tay nắm chặt lấy góc váy nàng, khó khăn mở miệng.
Hoàng Đế: Trưởng Tôn Cẩn
Hoàng Đế: Trưởng Tôn Cẩn
Cứu... ta...
Hoàng Đế: Trưởng Tôn Cẩn
Hoàng Đế: Trưởng Tôn Cẩn
Cứu...
Nhị tiểu thư: Lăng Nguyệt Chiêu
Nhị tiểu thư: Lăng Nguyệt Chiêu
Được rồi, ngươi an tâm, ta sẽ không để ngươi chết đâu.
Nam nhân kia dường như nghe rõ được câu này của nàng, hắn lại một lần nữa rơi vào hôn mê, tay vẫn nắm chặt góc váy.
Trong lúc Nguyệt Chiêu không biết làm cách gì để lôi hắn về chỗ xe ngựa, thì Tiểu Như và phu xe đã chạy đến chỗ nàng.
Tỳ nữ thân cận: Tiểu Như
Tỳ nữ thân cận: Tiểu Như
Tiểu thư, người làm nô tì sợ chết mất...
Tỳ nữ thân cận: Tiểu Như
Tỳ nữ thân cận: Tiểu Như
Tiểu thư, đây là ai? Sao hắn lại ở đây?
Tiểu Như vừa mới vui vẻ khi nhìn gặp được nàng, lại chợt thấy tên nam nhân sắp chết dưới đất, sợ đến mức cà lăm.
Nhị tiểu thư: Lăng Nguyệt Chiêu
Nhị tiểu thư: Lăng Nguyệt Chiêu
Các ngươi đến đúng lúc lắm, giúp ta đỡ hắn lên xe ngựa.
Phu xe
Phu xe
Tiểu thư, chuyện này có vẻ không ổn...
Phu xe
Phu xe
Hắn ta mặc hắc y lại bị thương nặng đến như vậy, có khi là ám vệ nào đó bị truy sát...
Phu xe
Phu xe
Nếu chúng ta cứu hắn, không phải là tự rước họa vào thân sao?
Tiểu Như nghe phu xe nói thấy rất có lý, lập tức gật đầu theo như gà mổ thóc.
Nhị tiểu thư: Lăng Nguyệt Chiêu
Nhị tiểu thư: Lăng Nguyệt Chiêu
Ý ta đã quyết, nếu hôm nay đã gặp hắn ở đây thì đối với ta chính là duyên phận, biết đâu là khảo nghiệm mà Quan Âm Bồ Tát dành cho ta thì sao?
Nhị tiểu thư: Lăng Nguyệt Chiêu
Nhị tiểu thư: Lăng Nguyệt Chiêu
Nếu ta không cứu hắn, vậy nguyện vọng của ta sao có thể được chấp thuận?
Hai người kia bốn mắt nhìn nhau, bọn họ biết rõ tính khí của tiểu thư nhà mình nên đành phải gật đầu đồng ý, cùng nàng lôi cái xác sắp chết này lên xe ngựa.
Nhị tiểu thư: Lăng Nguyệt Chiêu
Nhị tiểu thư: Lăng Nguyệt Chiêu
Mệt chết bổn tiểu thư rồi!
Phu xe
Phu xe
Tiểu thư, chúng ta về phủ chứ?
Nhị tiểu thư: Lăng Nguyệt Chiêu
Nhị tiểu thư: Lăng Nguyệt Chiêu
Không, tới căn cứ bí mật của ta trước đã.
Phu xe
Phu xe
Vâng!
•••••
Binh sĩ
Binh sĩ
Bẩm Lưu công công, dấu vết đến đây là mất rồi.
Sau khi xe ngựa của Nguyệt Chiêu rời đi nửa nén hương, một đám người từ trong rừng xuất hiện, dẫn đầu bộ họ là một nam nhân thân mặc long bào.
Tổng quản: Lưu Uy
Tổng quản: Lưu Uy
Ngươi nói cái gì? Sao có thể, rõ ràng Bệ Hạ đã nói người đi đến đâu sẽ để lại ký hiệu...
Binh sĩ
Binh sĩ
Bẩm công công, nơi này nhiều dấu chân lạ, có khi nào đã có ai đó đưa Bệ Hạ rời khỏi rồi không?
Lưu Uy liếc nhìn dấu chân dưới mặt đất, lập tức hiểu ra gì đó, cho người đi theo dấu vết, quả nhiên trước mặt là một con đường khác dẫn lên Vĩnh An tự.
Tổng quản: Lưu Uy
Tổng quản: Lưu Uy
Chắc hẳn bọn chúng chưa rời khỏi đây lâu đâu, cho người đi tìm!
Tổng quản: Lưu Uy
Tổng quản: Lưu Uy
Cho dù có phải lật ngược cả cái thành Đông Kinh này, cũng phải tìm cho bằng được Bệ Hạ!
Binh sĩ
Binh sĩ
Rõ!
Lưu Uy nhíu mày, nhớ lại chuyện đã xảy ra sáng nay, Hoàng Đế theo lệ đến Vĩnh An tự ngoài thành Đông Kinh cầu phúc.
Nhưng cổng chùa còn chưa thấy đâu đã xuất hiện một đám thích khách võ nghệ cao cường lại xử dụng ám tiễn.
Hoàng Đế ban đầu vốn không muốn đả thảo kinh xà, nên chỉ mang theo vài ba binh sĩ, không ngờ lại gặp phải chuyện này.
Trong lúc cấp bách, Lưu Uy đã cả gan tráo đổi y phục với Hoàng Đế để y men theo đường rừng mà trốn thoát, giờ lại gặp chuyện này, cũng không biết nên làm thế nào đây.
Ám vệ: Tiêu Thành
Ám vệ: Tiêu Thành
Lưu công công, giờ phải làm sao đây? Nếu để ai đó biết được chuyện này, thiên hạ không phải đại loạn sao?
Tiêu Thành sau khi nhận được tin tức từ Lưu Uy lập tức mang theo người của mình đến tìm, nhưng mà vẫn là đến chậm một bước.
Tổng quản: Lưu Uy
Tổng quản: Lưu Uy
Chuyện đến nước này, ta chỉ có thể lấy thân phận của Bệ Hạ trở lại hoàng cung...
Tổng quản: Lưu Uy
Tổng quản: Lưu Uy
Việc ở đây giao lại cho Tiêu thị vệ, nếu có tin gì lập tức gửi tin cho ta.
Ám vệ: Tiêu Thành
Ám vệ: Tiêu Thành
Được, cứ quyết định vậy đi, trăm sự nhờ vào Lưu công công.
•••Hết chương 1•••

C. 2: Vết thương

Chiếc xe ngựa đã vào thành nhưng không trở về phủ Quốc Công mà chạy vào một con hẻm nhỏ, cuối đường là căn nhà đơn sơ không có người ở.
Nhị tiểu thư: Lăng Nguyệt Chiêu
Nhị tiểu thư: Lăng Nguyệt Chiêu
Cẩn thận, đừng để người khác nhìn thấy.
Tỳ nữ thân cận: Tiểu Như
Tỳ nữ thân cận: Tiểu Như
Tiểu thư, như vậy có ổn không?
Nhị tiểu thư: Lăng Nguyệt Chiêu
Nhị tiểu thư: Lăng Nguyệt Chiêu
Nếu có người muốn giết hắn, cũng chẳng có ai biết được danh tính của chúng ta đâu.
Căn nhà bỏ hoang này thực ra chỉ là tấm bình phong che mắt thiên hạ, bên dưới chính là một mật thất được nối thông đến phủ Quốc Công.
Mật thất này là được tổ tiên Lăng thị làm ra khi triều đình xảy ra cung biến, sau này gần như không ai biết đến nữa.
Nếu không phải năm xưa nàng chơi trốn tìm đụng phải cơ quan, phát hiện ra mật đạo dẫn đến đây, thì chắc chắn sẽ không thể tìm ra.
Nhị tiểu thư: Lăng Nguyệt Chiêu
Nhị tiểu thư: Lăng Nguyệt Chiêu
Ngươi đợi ở ngoài cửa đi, canh chừng có người đến.
Phu xe
Phu xe
Vâng...
Sau khi vất vả đem cái xác này vào trong nhà, nàng ra lệnh cho phu xe ra ngoài trông chừng, cốt là không muốn hắn biết được mật thất này.
Nhị tiểu thư: Lăng Nguyệt Chiêu
Nhị tiểu thư: Lăng Nguyệt Chiêu
Tiểu Như, mở mật thất, đẩy hắn vào.
Tỳ nữ thân cận: Tiểu Như
Tỳ nữ thân cận: Tiểu Như
Tiểu thư, sau ngươi không để hắn nằm ở đây đi, đây là căn cứ bí mật của người mà.
Tiểu Như nhìn cái tên sống dỡ chết dỡ kia mà nghi ngờ, tiểu thư nhà mình sao lại đối xử với tên này khác biệt như vậy?
Nhị tiểu thư: Lăng Nguyệt Chiêu
Nhị tiểu thư: Lăng Nguyệt Chiêu
Ngốc, lỡ có người đuổi đến đây thật, hắn sẽ chết đấy.
Tỳ nữ thân cận: Tiểu Như
Tỳ nữ thân cận: Tiểu Như
Nhưng mà...
Nhị tiểu thư: Lăng Nguyệt Chiêu
Nhị tiểu thư: Lăng Nguyệt Chiêu
Được rồi, tiễn phật tiễn đến Tây Thiên mà, với lại nếu hắn chết ở đây, trở thành oan hồn đòi mạng, còn gì là căn cứ bí mật của chúng ta nữa?
Nguyệt Chiêu cũng chẳng biết bản thân lấy đâu ra hơi sức để giúp hắn, nhưng mà nàng đã hứa thì nhất định sẽ làm được.
Còn nữa nếu hắn thật sự là khảo nghiệm mà Bồ Tát dành cho nàng, vậy chẳng phải là sẽ đi tong điều ước của nàng sao?
*Bên trong mật thất*
NovelToon
Nhị tiểu thư: Lăng Nguyệt Chiêu
Nhị tiểu thư: Lăng Nguyệt Chiêu
Đem thuốc tới đây...
Tỳ nữ thân cận: Tiểu Như
Tỳ nữ thân cận: Tiểu Như
Tiểu thư, người để nô tì làm cho, nam nữ khác biệt.
Nhị tiểu thư: Lăng Nguyệt Chiêu
Nhị tiểu thư: Lăng Nguyệt Chiêu
Ừ, muội nói có lý.
Tiểu Như cầm lọ thuốc đến ngồi bên giường, cơ mà nhìn thấy những giọt máu không ngừng chảy xuống kia, mùi máu tanh nồng làm nha đầu này chạy ra một góc nôn thốc nôn tháo.
Tỳ nữ thân cận: Tiểu Như
Tỳ nữ thân cận: Tiểu Như
Tiểu thư, nô tì hình như sợ máu... ọe...
Nhị tiểu thư: Lăng Nguyệt Chiêu
Nhị tiểu thư: Lăng Nguyệt Chiêu
Thôi được rồi, để ta làm cho, dù sao cũng chỉ có nhiêu đó thôi mà, làm như ta chưa bao giờ nhìn thấy.
Nguyệt Chiêu cầm lấy lọ thuốc bắt đầu hành động, nàng cởi thắt lưng của hắn sau đó là áo. Nhưng nàng chợt nhận ra đây không phải là loại vải bình thường, mà là vải Tô Ngọc, quan viên ngũ phẩm trở lên mới được dùng.
Nhị tiểu thư: Lăng Nguyệt Chiêu
Nhị tiểu thư: Lăng Nguyệt Chiêu
(Tên này, không đơn giản.)
Lớp áo cuối cùng đã dính vào miệng vết thương, nàng nhíu mày ra lệnh cho Tiểu Như cầm kéo đã hơi qua lửa đến cắt bỏ.
Nhìn cơ thể nam nhân dính đầy máu tươi trước mặt, cái gọi là "nam nữ khác biệt" cũng không còn quan trọng nữa rồi.
Trên người hắn có tổng cộng năm vết thương, ba trong số đó là bị cung tên bắn, thân của mũi tên đã bị hắn bẻ gãy, hẳn là để không làm vướng víu.
Hai vết thương còn lại là bị đao kiếm chém phải, vết thương chí mạng nằm ở ngay trước ngực trái.
Cũng may hắn phước lớn mạng lớn, vết thương tuy dài nhưng không sâu, chảy máu nhiều, nhưng không ảnh hưởng quá lớn đến tính mạng.
Hoàng Đế: Trưởng Tôn Cẩn
Hoàng Đế: Trưởng Tôn Cẩn
Hực...
Nhị tiểu thư: Lăng Nguyệt Chiêu
Nhị tiểu thư: Lăng Nguyệt Chiêu
Ngươi cố nhẫn nhịn, ta bây giờ sẽ nhổ mũi tên ra cho ngươi, tuy đã cho ngươi dùng Định Thần đan, nhưng mà vẫn sẽ đau lắm đó.
Nam nhân kia nửa tính nửa mê, hắn có thể nghe được tiếng của nàng, lại không thể nói được gì, chỉ thấy mơ hồ một thân hồng y trước mặt, đây là tiên nữ đã cứu hắn ư?
Hoàng Đế: Trưởng Tôn Cẩn
Hoàng Đế: Trưởng Tôn Cẩn
Ah...
Nhị tiểu thư: Lăng Nguyệt Chiêu
Nhị tiểu thư: Lăng Nguyệt Chiêu
Ngươi ráng chịu đựng, ta nhổ được một cái rồi...
Tiểu Như đứng bên cạnh nhắm mắt nhắm mũi hỗ trợ, cảm thấy cái tên này đúng là may mắn gặp được tiểu thư nhà mình.
Nguyệt Chiêu từ lúc sinh ra đã được phụ thân nàng yêu thương hết lòng, mấy năm trước nàng nói muốn học y, ông liền mời danh y trên núi Côn Luân xuống dạy học cho nàng.
Tuy nói cuối cùng vị danh y kia đã bị nàng chọc tức bỏ đi, nhưng nàng cũng đã kịp học được ít nhiều, lại còn có vài lọ thuốc hiếm có khó tìm được ông ấy "vứt lại" làm của riêng.
Mà nam nhân này "vinh hạnh" là người đầu tiên được trải nghiệm y thuật của nàng, dù sao thì hắn cũng đã một chân bước vào quỷ môn quan rồi, nếu may mắn hắn sẽ không chết dưới tay nàng.
*Nửa canh giờ sau...*
Nhị tiểu thư: Lăng Nguyệt Chiêu
Nhị tiểu thư: Lăng Nguyệt Chiêu
Mệt chết ta rồi, vết thương này cũng quá dài đi.
Nguyệt Chiêu nhìn những miệng vết thương đã được nàng khâu lại kia, không khỏi có chút thành tựu, nàng giỏi hơn những gì nàng nghĩ đó chứ?
Tỳ nữ thân cận: Tiểu Như
Tỳ nữ thân cận: Tiểu Như
Tiểu thư, trời không còn sớm nữa, chúng ta mau về phủ thôi.
Nhị tiểu thư: Lăng Nguyệt Chiêu
Nhị tiểu thư: Lăng Nguyệt Chiêu
Ừ, ngươi mặc y phục lại cho hắn đi.
Nhị tiểu thư: Lăng Nguyệt Chiêu
Nhị tiểu thư: Lăng Nguyệt Chiêu
Ta đã cố gắng hết sức rồi, đêm nay chính là khoảnh khắc định đoạt tất cả, sống được hay không, tùy vào số kiếp của ngươi rồi.
Khi hai người rời khỏi căn nhà trời đã hoàng hôn, hai người trở về phủ Quốc Công, trên đường đi cũng không quên hối lộ phu xe.
Phu xe
Phu xe
Tiểu thư an tâm, thuộc hạ nhất định sẽ, sống để bụng, chết mang theo.
Nhị tiểu thư: Lăng Nguyệt Chiêu
Nhị tiểu thư: Lăng Nguyệt Chiêu
Đừng để ta phải thất vọng.
•••Hết chương 2•••

C. 3: Kế Mẫu

Khi Nguyệt Chiêu về đến Quốc Công phủ thì mặt trời cũng đã xuống núi, nàng không nghĩ ngợi gì nhiều lập tức đến Thư Phòng tìm phụ thân, sợ ông ấy lại lo lắng thái quá.
Nhị tiểu thư: Lăng Nguyệt Chiêu
Nhị tiểu thư: Lăng Nguyệt Chiêu
Phụ thân, con về rồi đây.
Quốc Công: Lăng Bình
Quốc Công: Lăng Bình
Sao giờ này con mới về, con có biết là ta đang định cho người đi tìm con không?
Lăng Quốc Công vừa định cho người đi tìm, nhìn thấy con gái của mình bình an trở về mà thở phào nhẹ nhõm, không quên mắng yêu vài câu.
Quốc Công: Lăng Bình
Quốc Công: Lăng Bình
Con đó, càng lớn càng khó bảo, đi chơi cũng phải biết giờ giấc chứ hả?
Nhị tiểu thư: Lăng Nguyệt Chiêu
Nhị tiểu thư: Lăng Nguyệt Chiêu
Phụ thân, con biết sai rồi mà...
Nguyệt Chiêu bước đến bám lấy tay trái của Lăng Quốc Công, lay lắt một lòng, giọng nói nhõng nhẽo làm ông mềm lòng.
Quốc Công: Lăng Bình
Quốc Công: Lăng Bình
Thôi được rồi, ta tha cho con lần này thôi đó.
Nhị tiểu thư: Lăng Nguyệt Chiêu
Nhị tiểu thư: Lăng Nguyệt Chiêu
Con biết người thương con nhất mà.
Lăng Quốc Công nhìn đứa nào gái rượu của mình không khỏi yêu thương, dù sao thì nàng từ nhỏ mất mẹ, không có sinh mẫu bên cạnh, ông chỉ có thể yêu chiều nàng hơn một chút, bù đắp cho hơi ấm người mẹ.
Quốc Công: Lăng Bình
Quốc Công: Lăng Bình
Về nghỉ ngơi đi, đừng chạy nhảy lung tung nữa, trong cung đang có biến.
Nhị tiểu thư: Lăng Nguyệt Chiêu
Nhị tiểu thư: Lăng Nguyệt Chiêu
Biến? Biến gì vậy ạ?
Nguyệt Chiêu tính rời khỏi nhưng lời nói úp mở của cha mình làm khơi dậy sự tò mò, bèn hỏi thêm vài câu.
Quốc Công: Lăng Bình
Quốc Công: Lăng Bình
Nói cho con biết cũng không sao, Bệ Hạ đi Vĩnh An tự bị ám sát, trọng thương trở về, nghỉ triều nửa tháng.
Quốc Công: Lăng Bình
Quốc Công: Lăng Bình
Phải rồi, con cũng đi Vĩnh An tự, không sao đó chứ?
Nhị tiểu thư: Lăng Nguyệt Chiêu
Nhị tiểu thư: Lăng Nguyệt Chiêu
Con không sao, con đi cửa tây. Bệ Hạ đi cửa đông, căn bản là con không thể đến gần nơi người tổ chức tế lễ.
Quốc Công: Lăng Bình
Quốc Công: Lăng Bình
Cũng phải, dù sao thì chuyện này cũng đã qua rồi...
Quốc Công: Lăng Bình
Quốc Công: Lăng Bình
Nhưng bây giờ trong cung đang rất căng thẳng, đang truy lùng dư đảng của bọn phản tặc.
Quốc Công: Lăng Bình
Quốc Công: Lăng Bình
Vì vậy... không có chuyện gì tốt nhất không nên ra ngoài.
Nguyệt Chiêu gật đầu cúi người hành lễ rồi rời khỏi Thư Phòng, trong đầu nàng đang nghĩ đến tên sắp chết nàng cứu hồi chiều.
Nhị tiểu thư: Lăng Nguyệt Chiêu
Nhị tiểu thư: Lăng Nguyệt Chiêu
(Ám sát, Vĩnh An tự... tất cả chỉ là trùng hợp thôi sao?)
Nhị tiểu thư: Lăng Nguyệt Chiêu
Nhị tiểu thư: Lăng Nguyệt Chiêu
(Không, tuyệt đối không thể nào, hắn mặc trên người là vải Tô Ngọc chỉ dành cho quan ngũ phẩm trở lên...)
Nhị tiểu thư: Lăng Nguyệt Chiêu
Nhị tiểu thư: Lăng Nguyệt Chiêu
(Nhưng bọn thích khách thì lấy đâu ra loại vải này, vậy có thể tạm thời suy đoán, hắn là thị vệ theo Hoàng Đế lên chùa cầu an, sau đó hắn cứu giá rồi bị thương...)
Nhị tiểu thư: Lăng Nguyệt Chiêu
Nhị tiểu thư: Lăng Nguyệt Chiêu
(Cũng có lý đấy chứ, dù sao thị vệ theo hầu đương kim Thánh Thượng cũng là chức quan ngũ phẩm...)
Trong lúc Nguyệt Chiêu đang chú tâm suy nghĩ thì Tiền thị - kế mẫu của nàng đi tới, vừa thấy nàng bà ta đã lên giọng thị uy.
Phu nhân: Tiền Ỷ
Phu nhân: Tiền Ỷ
Nhị tiểu thư phủ Quốc Công, đi chơi từ sáng sớm đến tối muộn mới về, đây là đạo lý gì vậy?
Nhị tiểu thư: Lăng Nguyệt Chiêu
Nhị tiểu thư: Lăng Nguyệt Chiêu
Đạo hiếu, hôm nay là ta đi Vĩnh An tự cầu phúc cho phụ thân, huynh trưởng, quốc gia bình an.
Nhị tiểu thư: Lăng Nguyệt Chiêu
Nhị tiểu thư: Lăng Nguyệt Chiêu
Phụ thân còn chưa trách phạm ta thì thôi, bà lấy tư cách gì để nói?
Nguyệt Chiêu nhìn nữ nhân trước mặt không khỏi chán ghét, bà ta sau khi trở thành chủ mẫu thì liền trở mặt với nàng.
Khi phụ thân ra chiến trường, bà ta ở nhà cậy quyền ức hiếp nàng, khi cha trở về lại bày ra bộ dạng yêu thương như con ruột, lại mua chuộc hạ nhân trong phủ, khiến nàng không có cơ hội lật tẩy bà ta.
Phu nhân: Tiền Ỷ
Phu nhân: Tiền Ỷ
Ngươi... ta là chủ mẫu của cái nhà này!
Nhị tiểu thư: Lăng Nguyệt Chiêu
Nhị tiểu thư: Lăng Nguyệt Chiêu
Bà đừng quên, phụ thân cho phép ta không gọi bà là mẫu thân, bà không có tư cách lên giọng với ta.
Nguyệt Chiêu vừa dứt lời lập tức quay lưng bỏ đi, để Tiền thị ở lại tức đến mức sôi máu, nhưng hiện tại Quốc Công gia đang có ở nhà, bà ta không thể làm gì được nàng, nhưng cục tức này bà ta tuyệt đối không bỏ qua.
Phu nhân: Tiền Ỷ
Phu nhân: Tiền Ỷ
Quốc Công gia...
Quốc Công: Lăng Bình
Quốc Công: Lăng Bình
Nàng đến rồi à, ngồi xuống đi.
Lăng Quốc Công vừa nói đã trở lại bàn làm việc tiếp tục xem binh pháp, Tiền thị thấy ông không quan tâm đến mình lập tức khó chịu, chợt một chủ ý lóe lên.
Phu nhân: Tiền Ỷ
Phu nhân: Tiền Ỷ
Quốc Công gia, thiếp vừa gặp Chiêu Nhi, con bé nói rằng hôm nay đi Vĩnh An tự trước là cầu phúc cho phụ mẫu, sau là xin bồ tát ban cho một mối lương duyên.
Quốc Công: Lăng Bình
Quốc Công: Lăng Bình
Ổ, thật vậy sao?
Thấy Lăng Bình vì chuyện của Nguyệt Chiêu mà bỏ quyển binh pháp xuống, Tiền thị lại càng thêm tức giận, thêm mắm dặm muối.
Phu nhân: Tiền Ỷ
Phu nhân: Tiền Ỷ
Vâng, thiếp thấy con bé đã đến tuổi cập kê, đáng ra phải tìm cho nó một mối hôn sự rồi, nhưng mà Quốc Công gia không có ở nhà, thiếp không dám làm chủ.
Quốc Công: Lăng Bình
Quốc Công: Lăng Bình
Ừ, nàng nói cũng có lý, Chiêu Nhu cũng đã 17 tuổi, thật sự không còn trẻ nữa rồi.
Lăng Quốc Công nghiêm túc suy nghĩ một hồi lâu, cảm thấy nếu cả Nguyệt Chiêu và Tiền thị đã nói như vậy, thì ông chỉ đành thuận nước mà đi.
Quốc Công: Lăng Bình
Quốc Công: Lăng Bình
Ngày mai nàng đi đánh tiếng các nhà nào có con trai bằng tuổi con bé, để họ đến đây ta xem thử. Nếu có thể sớm tìm cho con bé một mối hôn sự tốt, ta cũng an tâm hơn phần nào.
Phu nhân: Tiền Ỷ
Phu nhân: Tiền Ỷ
Vâng, thiếp sẽ cho người chuẩn bị ngay.
Lăng Quốc Công khẽ thở dài, ông luôn không muốn gả Nguyệt Chiêu đi, nhưng trai lớn lấy vợ, gái lớn gả chồng, ông chỉ có thể làm theo tự nhiên.
Phu nhân: Tiền Ỷ
Phu nhân: Tiền Ỷ
(Lăng Nguyệt Chiêu, để ta xem ngươi vênh váo được bao lâu.)
•••Hết chương 3•••

Download MangaToon APP on App Store and Google Play

novel PDF download
NovelToon
Step Into A Different WORLD!
Download MangaToon APP on App Store and Google Play