Sau khi trốn thoát khỏi Cung Môn, Thượng Quan Thiển cũng nhận ra trong tay cô chỉ có một nữa của Vô Lượng Lưu Hoả, nhưng với tình hình hiện tại cô không thể hành động kinh xuất được nữa. Bây giờ con đường của cô phải đi chỉ có hai ngã rẻ buộc cô phải chọn.
Thượng Quan Thiển quyết định ẩn mình trong một thôn nhỏ trên ngọn đồi nhỏ trồng trà, nơi đây có khá ít thôn dân nhưng mọi người điều rất tốt bụng. Cô ngồi trước cửa sổ trong một căn nhà nhỏ, ánh mắt hướng ra đồi trà bên ngoài, tay nhẹ để lên bụng.
Đứa nhỏ tới đúng lúc lại không đúng lúc, nó giúp cô lại cũng không giúp cô, nên để nó đi hay giữ nó lại bên người thì trong lòng cô vẫn đang phân vân, kỳ hạn nữa tháng lại sắp tới liệu cô và đứa nhỏ này có buông tay nhau tại đây không?
Thượng Quan Thiển dựa vào y thuật vốn có của mình đã giúp đỡ người dân trong thôn trị bệnh, nên cô cũng được mọi người yêu quý. Hôm nay, sau khi khám bệnh cho đứa nhỏ nhà trưởng thôn, ông đã đưa cho cô một nén bạc, nhưng cô nhanh chóng từ chối nó. Trưởng thôn mở lời:
“Hãy nhận đi, cô đã giúp nhà tôi và mọi người trong thôn rất nhiều rồi.”
Thượng Quan Thiển tiếp tục từ chối:
“Mọi người đã cho tôi rất nhiều thứ rồi, nên thật sự không cần đâu.”
Vợ trưởng thôn xuất hiện sau lưng chồng mình:
“Cầm lấy đi mua thuốc dưỡng thai đi, một mình cũng không dễ dàng gì.”
Thượng Quan Thiển ngẩn người nhìn bà, nhưng có vẻ bà cũng hiểu ý cô là tại sao bà ấy lại biết. Bà ấy đặt nén bạc vào chiếc giỏ mây trên tay Thượng Quan Thiển, rồi vỗ nhẹ lên bàn tay nhỏ nhắn của cô.
“Phụ nữ với nhau nhìn là biết thôi, trong lúc mang thai có gì không hiểu hay cần thứ gì cứ đến hỏi bà già này.”
Thượng Quan Thiển mím môi rồi nhẹ nặn ra một nụ cười, gật đầu với hai vợ chồng trưởng thôn. Tay cô đeo mạng che mặt lên trước khi bước ra khỏi cổng nhà trưởng thôn. Vài hạt mưa bay bay nhẹ nhàng đáp lên xiêm y của cô, vừa đi vài bước đằng sau có tiếng bước chân chạy tới.
“Thượng Quan tỷ tỷ xin đợi một chút.”
Là con trai út nhà trưởng thôn chạy theo để đưa ô cho Thượng Quan Thiển.
“Mẹ đệ nói có thể trời sẽ mưa to nên bảo đệ đưa ô cho tỷ.”
Thượng Quan Thiển cầm lấy chiếc ô, xoa đầu đứa nhỏ.
“Nói với phu nhân là đa tạ bà đã quan tâm nhé. Mau vào nhà đi không sẽ bị ướt mưa.”
Đứa nó vẫy tay với cô rồi chạy vào nhà.
“Vâng, Thượng Quan tỷ tỷ đi đường cẩn thận.”
Thượng Quan Thiển nhìn theo bóng dáng nhỏ, cô bung chiếc ô trong tay. Một thân xiêm y trắng nhẹ nhàng khuất bóng sau bụi tre to trước ngõ.
Trên đường về cô đã ghé vào tiệm thuốc để bốc một ít thuốc. Bước ra khỏi tiệm thuốc, ngoài trời mưa đã dần rơi nặng hạt hơn, xuyên qua màn mưa Thượng Quan Thiển nhìn về một ngôi nhà ở hướng đông một lúc. Cô bung ô che mưa, bóng dáng nhẹ nhàng bước đi trên con đường về ngôi nhà nhỏ của mình.
Thượng Quan Thiển nhanh chóng biến mất nơi góc rẽ, đám người mặc áo đen phía sau đi theo cô từ tiệm thuốc đứng lặng người ở hai lối rẽ.
“Chia ra.”
Một người trong đám áo đen lên tiếng, đám áo đen nhanh chóng chia làm hai nhóm đi theo hai con đường.
Sau khi đám người đó đã đi hết Thượng Quan Thiển vẫn cầm ô che mưa bước ra từ một lối rẽ khác. Đám người này có vẻ là người của Cung môn, chắc đến tìm tung tích của một nữa Vô Lượng Lưu Hoả. Nơi này không ở lâu thêm được nữa. Thượng Quan Thiển quay về nhà.
Bầu trời đen kịt, mưa xối xả như trút nước mang theo cả sấm chớp vang trời. Đứng dưới mái hiên, Thượng Quan Thiển siết chặt chiếc ô trong tay nhìn chầm chầm cửa nhà đang đóng của mình.
Có lẽ không đợi được hành động tiếp theo của Thượng Quan Thiển, cửa bên trong đã bật mở, một người mặt đồ đen bước ra mời cô vào trong. Thượng Quan Thiển buông chiếc ô xuống bước vào trong.ế
Tiếng sấm lại vang lên như xé toạc bầu trời cũng như xé toạc những suy nghĩ của Thượng Quan Thiển. Sau bức bình phong mỏng, một người mặc áo choàng đen đang nhấm nháp ly trà trong tay. Ngay khi chạm vào ánh mắt ấy, Thượng Quan Thiển biết rằng ngay từ đầu cô đã không thể có hai lựa chọn, con đường máu mà từ trước giờ cô đi vốn không có ngã rẽ nào cả.
____________________________
Bỗng một hôm xem lại Vân Chi Vũ nên muốn viết một câu chuyện nho nhỏ. Mình cũng chỉ là tay ngang thôi, mong mọi người đón nhận và góp ý nhẹ nhàng cho mình nhé. Cảm ơn mọi người rất nhiều ạ.
Người mặc áo choàng đen đặt chén trà trong tay xuống.
“Bây giờ gặp ta cũng không chào, không còn tôn ti trật tự.”
Thượng Quan Thiển nhanh chóng đặt chiếc giỏ mây lên bàn, quỳ xuống hành lễ với người đối diện.
“Sư phụ, đồ nhi không dám.”
Điểm Trúc quan sát Thượng Quan Thiển đang quỳ trước mặt mình.
“Nghe nói trước khi rời khỏi Cung môn con đã mang được một thứ quý giá về cho Vô Phong?”
Thượng Quan Thiển cuối đầu nói rõ, bây giờ cô muốn giấu cũng không giấu được.
“Thưa sư phụ, đồ nhi đã lấy được Vô Lượng Lưu Hoả của Cung môn.”
Điểm Trúc xoay nhẹ chén trà trong tay, nở một nụ cười quái dị.
“Hửm, sao không mang tin tốt này quay về báo cho ta ngay, còn trốn ở đây làm gì?”
Thượng Quan Thiển nghe được câu hỏi này, lập tức dập đầu xuống đất.
“Đồ nhi không dám, chỉ là Vô Lượng Lưu Hoả có một nữa mảnh, đồ nhi muốn chờ thêm thời cơ để lấy một nữa còn lại rồi quay về báo tin vui cho sư phụ.”
Đầu Thượng Quan Thiển cúi sát xuống mặt đất, môi cắn chặt, đôi tay có chút run rẩy khó nhận ra. Dù sao cho đến tận bây giờ, mục đích sống hay trách nhiệm trên vai cô chỉ có một - đó chính là mối thù gia tộc, cả môn phái Côn Sơn phải bỏ mạng chỉ sau một đêm, cho nên tới khi báo thù rửa hận thì mạng sống này vẫn phải tiếp tục tồn tại.
“Ngẩn đầu lên.”
Điểm Trúc nhìn Thượng Quan Thiển từ từ ngẩn đầu lên khỏi mặt đất, ánh mắt bà ta đánh giá khuôn mặt cô một lúc, rồi lại cười một tiếng.
“Ta nghĩ đồ nhi của ta còn một tin tức khác cũng rất đáng giá muốn nói cho ta nghe.”
Thượng Quan Thiển mím môi cười nhẹ đầy bình tĩnh đối mặt với Điểm Trúc.
“Đồ nhi khả năng có hạn chỉ có thể đem tin tức một nữa Vô Lượng Lưu Hoả về cho Vô Phong.”
Điểm Trúc nhìn Thượng Quan Thiển trả lời, ánh mắt bà ta mong lung liếc nhìn chiếc bàn bên cạnh.
“Sao, bây giờ biết nói dối với ta rồi.”
Thượng Quan Thiển nhìn theo ánh mắt bà ta, chiếc giỏ mây để trên bàn bên trong có vài gói thuốc ban nảy mua từ tiệm thuốc.
Thích khách của Vô Phong lập tức kiểm tra thuốc trong giỏ rồi liếc nhìn Điểm Trúc lắc đầu. Bà ta nhìn cô một lần nữa như muốn cô giải thích xem thứ trong giỏ là gì?
“Thưa sư phụ, đó chỉ là ít thuốc đồ nhi mua để giảm đau, kỳ hạn nữa tháng sắp đến đồ nhi muốn dùng nó để cầm cự đến lúc lấy được một nữa mảnh Vô Lượng Lưu Hoả còn lại.”
Điểm Trúc gật gật đầu, ngón tay gõ nhẹ lên chén trà.
“Nhưng bây giờ không còn là thời điểm tốt và con cũng không còn là người thích hợp để tiếp tục nhiệm vụ này.”
Thượng Quan Thiển nhìn bà ta cầm chén trà lên, nước trong chén trà sóng sánh chảy xuống chậu cây bên cạnh. Bà ta đổ chén trà đi rồi đặt chén trà lên bàn.
“Quay về Vô Phong.”
Thời gian trôi qua, cánh cửa của ngôi nhà nhỏ bật mở một lần nữa, người đàn ông tháo chiếc mũ che mưa xuống, những giọt nước từ chiếc mũ nhỏ xuống nền nhà, đọng thành vũng nước lớn.
Đôi mắt sắc bén liếc nhìn xung quanh, ánh mắt rơi xuống chiếc bàn đặt chiếc giỏ mây bên cạnh kèm theo vài gói thuốc được mở bung bét, thảo dược tán loạn trên bàn một ít rơi rớt xuống nền nhà. Mắt hắn lại đảo đến trước bức nình phong, hắn bước ra phía sau bức bình phong, tay cầm ấm trà còn vẫn còn ít hơi ấm. Môi mỏng đóng mở.
“Đuổi theo.”
Lập tức các ám vệ bên ngoài hành động. Trước khi bước ra ngoài Cung Thượng Giác liếc nhìn chậu đổ quyên chưa có một nụ hoa nào đặt bên cạnh bàn trà, môi mỏng mím lại nhanh chóng bước ra ngoài.
Bây giờ ngoài trời đã tạnh mưa nhưng bầu trời vẫn đen kịt không một chút ánh sáng chỉ có sấm chớp vẫn loé sáng trên bầu trời, kem theo tiếng vang hoà lẫn tiếng ngựa chạy trên đường.
Thượng Quan Thiển đứng trước cánh cửa làm bằng đá vô cùng kiên cố, một trong thích khách Vô Phong sau lưng cô tiến lên phía trước cầm ngọc bội màu đen đặt lên chỗ hõm phía bên phải cánh cửa. Miếng ngọc bội này trông vô cùng lạ mắt, Thượng Quan Thiển chưa bao giờ nhìn thấy.
Cánh cửa đá nặng nề mở ra, hắn ta quay lại đưa tay ra hiệu cho Thượng Quan Thiển bước vào trong, đường bên trong tối mù mịt chỉ có thể dựa vào ngọn nến của tên đi đầu để thấy rõ nền đá phía trước. Con đường dài dẫn đến một lối rẽ, vòng qua lối rẽ cuối hành lang có hai căn phòng đối diện nhau.
Thượng Quan Thiển được đưa vào căn phòng phía bên trái, cô chần chừ quay đầu muốn nhìn căn phòng phía đối diện nhưng đã bị thích khách Vô Phong đẩy vào trong, hắn nhanh chóng khoá cánh cửa lại. Thượng Quan Thiển nhìn từng hành động của hắn qua ô cửa nhỏ trên cánh cửa.
Bọn chúng đã đi hết, Thượng Quan Thiển bước đến gần ô cửa nhỏ nhìn sang phòng bên cạnh cũng có ô cửa nhỏ trên cánh cửa, nhưng trời quá tối cô không nhìn thấy được gì cả. Cô quay người nhìn xung quanh căn phòng, nơi đây có bàn có ghế, có một chiếc giường.
Thượng Quan Thiển thở dài, ngồi lên chiếc giường đặt ở góc phòng. Cô biết rằng quay về Vô Phong chờ đợi cô là những điều còn đáng sợ hơn cái chết, nhưng tình hình bây giờ có lẽ mạng sống này vẫn còn có giá trị với Điểm Trúc vậy nên cô tuyệt đối phải tỉnh táo, phải nghĩ kỹ tiếp theo sẽ làm gì trước khi bà ta ra tay.
Bỗng nhiên, Thượng Quan Thiển cảm thấy cơ thể đang nóng lên, cô đưa tay chạm vào cổ mình mồ hôi lạnh túa ra ướt đẫm cổ áo, bụng quặn thắt đau dữ dội. Kỳ hạn nữa tháng lại đến rồi, Thượng Quan Thiển nôn ra một ngụm máu, nội tạng như bị thiêu đốt, tay chân có dấu hiệu tê cứng. Không vận được nội công chỉ có thể cố gắng chịu đựng đôi tay cô ôm lấy bụng những không dám ấn quá mạnh. Thượng Quan Thiển cứ nằm trên giường đau đớn một đêm.
Sáng hôm sau, có người mở cửa phòng đẩy một hộp đựng đồ ăn vào trong rồi nhanh chóng đóng cửa lại.
Thượng Quan Thiển đi đến cầm lấy hộp đựng thức ăn để lên bàn, mở ra ngăn đầu tiên là cháo loãng với một ít đồ ăn kèm thanh đạm, cô nhíu mày nhìn đồ ăn. Rồi mở ngăn thứ hai là một chén thuốc, chắc đây là thuốc giải Ruồi Bán Nguyệt. Thượng Quan Thiển nhanh chóng cầm chén thuốc lên uống.
Thượng Quan Thiển ngồi trên chiếc ghế cạnh bàn, bây giờ cô mới chú ý đến chiếc cửa sổ nhỏ bằng một viên gạch trên trần nhà le lói ít ỏi một chút ánh sáng chiếu vào mắt.
Vô Phong bây giờ đã không còn là Vô Phong của ngày xưa, sau trận hỗn chiến vừa rồi đã mất đi bốn Quỷ, giờ đây nó cũng chỉ như ngọn đèn trước gió, nhưng để dập tắt nó thì ngọn gió này phải là một ngọn gió thật mạnh bởi vì cái tim đèn này vẫn vô cùng khó đối phó. Điểm Trúc chính là một con cáo già xảo trá, độc ác lợi dụng những đứa trẻ đáng thương trở thành mũi tên trong tay bà ta.
Thượng Quan Thiển cười giễu nhìn đôi tay mình, cũng đâu có gì khác đôi tay cô cũng đã nhuốm đầy máu tươi, nhưng chắc chắn rồi sẽ có cả máu của Điểm Trúc. Hiện tại cô chỉ có thể chờ đợi thời cơ thích hợp.
Mỗi ngày sẽ có người mang đồ ăn và nước uống tới cho Thượng Quan Thiển, cứ mỗi nữa tháng cũng sẽ mang thuốc đến cho cô. Theo Thượng Quan Thiển quan sát họ lúc nào cũng đi 5 đến 7 người, trên người đều mang theo kiếm, trong nhóm sẽ có ba người mang ngọc bội.
Hôm nay, khi đang ăn cháo, Thượng Quan Thiển nghe động tĩnh, cô nhanh chóng đến gần cửa nhìn ra bên ngoài. Đám người đang lôi một cô gái vào căn phòng đối diện nhưng Thượng Quan Thiển không nhìn rõ mặt chỉ thấy dưới nền đất có các vệt máu loang lổ.
Sau khi bọn chúng làm xong việc liền rời đi, Thượng Quan Thiển vẫn quan sát qua ô cửa đối diện nhưng vẫn không thấy gì từ phía bên kia, cô quay trở lại bàn tiếp tục ăn phần của mình.
Vài ngày sau vẫn tiếp diễn như bình thường, Thượng Quan Thiển vẫn quan sát căn phòng đối diện nhưng hôm nay cô gái đó có vẻ như đã khoẻ đang đứng đưa lưng về phía cô. Thượng Quan Thiển gõ lên cánh cửa ba cái, cô gái đó nghe tiếng động phía sau lưng, từ từ quay người lại.
Thượng Quan Thiển nhíu nhẹ mày như muốn xác nhận người trong mắt mình, cô gái đó đến gần ô cửa nhỏ trên cánh cửa mắt đối mắt với Thượng Quan Thiển, môi Thượng Quan Thiển mấp máy môi.
“…”
Người đối diện lên tiếng trước.
“Không ngờ lại gặp nhau ở đây.”
Thượng Quan Thiển mím môi rồi lại nhếch môi cười, nói ra từng chữ.
“Vân Vi Sam.”
Download MangaToon APP on App Store and Google Play