Hương Thảo được sinh ra trong một đình cảnh sát. Từ thế hệ ông bà, cha mẹ rồi đến thế hệ của cô, ai cũng làm trong ngành cảnh sát bảo vệ nhân dân.
Nhưng thật không may, vào ngày sinh nhật năm mười tuổi của cô, các đồng nghiệp của cha mẹ cô đến báo tin họ đã hi sinh. Tuy lúc đó tuổi cô còn nhỏ nhưng cô có thể hiểu được cha mẹ cô đã hi sinh vì lẽ phải.
Lòng thù hận của cô đối với tội phạm cũng được sinh ra từ đó. Cô hạ quyết tâm phải trở thành một cảnh sát để cô có thể bảo vệ những người mà cô yêu thương và có thể trả thù cho cha mẹ cô.
Mười lăm năm trôi qua như một giấc mộng, cô bé năm đó bây giờ cũng đã trở thành một cảnh sát tài giỏi, xinh đẹp.
Hôm nay, Hương Thảo có ca trực ở đồn cảnh sát nên về muộn. Khi đi gần tới một con hẻm, cô thấy có một đám người ăn mặc nhìn rất giống giang hồ đi ra từ trong con hẻm đó.
Cảm thấy có gì đó bất thường nên cô đã đi vào đó xem thử. Khi bước vào trong con hẻm đó, cô nhìn thấy trong bóng tối hình như có ai đó đang ngồi bất động ở đấy.
Cô cảnh giác bước lại gần người đó. Càng lại gần cô càng nhìn rõ được hình dạng của họ. Đó là một chàng trai tầm tuổi cô đang ngồi bất động. Trên bụng anh ta còn có vài vết thương do bị đánh. Thấy anh ta còn ý thức nên cô định đưa anh ta đến bệnh viện nhưng anh ta cương quyết không chịu.
Thấy vậy, cô chỉ đành đưa anh ta về nhà để trị thương. Trong khi đang thay đồ cho anh ta thì vô tình cái ví của anh ta rơi ra. Trong đó chỉ có cái thẻ căn cước công dân và một tờ hai mươi nghìn.
- Hương Thảo:
" Hoàng Huy, hai mươi chín tuổi. Lớn hơn mình có bốn tuổi thôi. Trong ví chỉ còn có hai mươi nghìn thôi à? Anh định sống sao với tờ hai mươi nghìn này đây? "
Trời cũng đã sáng, Hoàng Huy tỉnh dậy thấy Hương Thảo đang nhìn mình liền tưởng cô có ý định xấu nên anh đã kéo cô nằm xuống giường, lấy tay mình trói tay cô lại.
Vì nghĩ tối qua anh bị đánh nên hành động của anh bây giờ là tự vệ nên cô cũng không kháng cự.
- Hoàng Huy:
" Cô là ai? Mục đích của cô là gì? "
- Hương Thảo bất lực:
" Anh bị hâm à? Tôi là người cứu mạng anh đấy! Đây là cách anh đối xử với ân nhân của mình như vậy hả? "
- Hoàng Huy:
" Cô cứu tôi? "
- Hương Thảo:
" Anh mà còn thắc mắc nữa là tay tôi sẽ gãy luôn đấy! Có thể nào thả tôi ra trước rồi nói chuyện sau được không? "
Nghe vậy, anh từ từ thả cô ra.
- Hương Thảo:
" Không biết thương hoa tiếc ngọc là gì à? Đau chết tôi rồi. "
- Hoàng Huy:
" Xin lỗi. "
- Hương Thảo:
" Tính ra là tôi vừa cứu anh đấy. Người gì đâu mà kì cục. "
Thấy đồ mình mặc có hơi chật. Nhìn xuống, anh hoang mang khi thấy mình đang mặc nguyên một bộ đồ ngủ màu hồng.
- Hoàng Huy:
" Tôi đang mặc cái gì đây? Đồ của tôi đâu? "
- Hương Thảo:
" Thấy nó dơ quá nên tôi đem đi giặt rồi. Anh mặc tạm đồ của tôi đi. Tuy có hơi chật một tí nhưng như vậy vẫn hơn là không mặc gì. "
- Hoàng Huy:
" Cô.... nhìn thấy hết rồi à? "
- Hương Thảo:
" Ờm thì.... cái gì không nên thấy thì cũng đã thấy hết rồi. Nhưng mà đó là tình huống bất đắc dĩ nên tôi làm thôi. Chứ tôi không có cố ý xem trộm anh đâu. "
- Hoàng Huy:
" Tôi có nói gì đâu mà cô phản ứng dữ vậy? "
- Hương Thảo:
" Ờm thì giải thích cho anh khỏi hiểu lầm thôi. "
Hoàng Huy nở nụ cười nhẹ.
- Hương Thảo:
" Anh có đi được không? Tôi có nấu cháo, nếu anh đi được thì xuống dưới lầu ăn miếng cháo để lấy sức. "
- Hoàng Huy:
" Thường thì tôi thấy cách người ta chăm sóc người bệnh là đem cháo tới tận giường rồi đúc ăn tận miệng. Sao cách cô chăm sóc cho người bệnh kì lạ thế? "
- Hương Thảo:
" Bệnh chứ có phải què đâu mà đúc ăn tận họng. Tôi có lòng tốt cứu anh về là may lắm rồi đấy! "
- Hoàng Huy:
" Giỡn với cô tí thôi. Không cần phải nhăn cái mặt lại vậy đâu. "
Nói xong cả hai đều xuống nhà bếp.
- Hoàng Huy:
" Sao cô không ăn? Bộ trong cháo có độc hay sao mà cô không dám ăn thế? "
- Hương Thảo:
" Anh mất niềm tin vào loài người thế à? Ai rảnh đâu mà tốn công sức cứu anh xong rồi lại hạ độc cho anh chết. "
- Hoàng Huy:
" Thế sao cô không ăn? "
- Hương Thảo:
" Tôi không thích ăn cháo. "
- Hoàng Huy:
" Không thích ăn mà còn nấu à? "
- Hương Thảo:
" Thì tôi thấy trên mạng nói người bệnh ăn cháo là tốt nhất nên tôi mới học nấu cho anh ăn. "
- Hoàng Huy:
" Học? "
- Hương Thảo:
" Bình thường tôi không thích ăn cháo nên chưa bao giờ nấu cháo cả. "
- Hoàng Huy:
" Cô không sợ à? "
- Hương Thảo:
" Sợ gì? "
- Hoàng Huy:
" Sợ tôi hại cô. Cô không thắc mắc là tại sao tôi lại bị đánh thành ra như vậy à? "
- Hương Thảo:
" Sợ thì không. Nhưng thắc mắc thì có. "
- Hoàng Huy:
" Cô bị ngốc hay gì thế? "
- Hương Thảo:
" Ngốc gì? Tôi tốt bụng cứu anh, giờ lại còn bị anh nói tôi ngốc nữa. Anh có còn nhân tính không thế? "
- Hoàng Huy:
" Không phải gặp ai là cô cũng nên đưa họ về nhà như vậy đâu. Đôi khi hành động ngây thơ này của cô sẽ khiến cô gặp nguy hiểm đấy! "
Hoàng Huy:
" Đồ của tôi đã khô chưa? "
- Hương Thảo:
" Đồ của anh chắc là khô rồi đó. Để tôi đi lấy cho anh. "
Trong khi Hương Thảo đi lấy đồ thì Hoàng Huy vô tình nhìn thấy một cái hộp, trong đấy có một số tiền tuy không lớn nhưng đủ để anh dùng cho vài ngày tới.
Hoàng Huy bước đến chỗ cái hộp, anh định mở nó ra nhưng lại thôi.
- Hoàng Huy:
[ Mày bị gì thế? Cô ấy vừa cứu mày đấy! ]
- Hương Thảo:
" Đồ của anh này. "
- Hoàng Huy:
" Ờ cảm ơn cô. "
- Hương Thảo:
" Có phải là anh định đi không? "
- Hoàng Huy:
" Phải. Cảm ơn cô vì đã cứu tôi. Nếu sau này có duyên gặp lại thì tôi sẽ trả ơn cho cô. "
- Hương Thảo:
" Anh định sống thế nào với tờ hai mươi nghìn đấy? "
Hoàng Huy im lặng.
- Hương Thảo:
" Với lại tôi có nói là thấy phiền lúc nào thế nhỉ? Thật ra thì tôi chưa từng tin vào duyên số lại càng không tin vào chuyện có duyên sẽ gặp lại. Nếu như một trong hai ta không chủ động tìm đối phương thì dù cho có chờ cả đời cũng không thể gặp lại. Nên nếu sau này tôi không gặp lại anh thì sao? Lẽ nào tôi phải chịu thiệt à? "
- Hoàng Huy:
" Vậy giờ tôi phải làm sao? "
- Hương Thảo:
" Hừm.... Anh làm nghề gì? "
- Hoàng Huy:
" Tôi không có làm nghề gì cả. "
- Hương Thảo:
" Vậy thì ở lại đi. Tôi tìm việc cho anh. Nhưng trong thời gian tôi tìm việc cho anh thì anh phải giúp tôi làm việc nhà. Bình thường thì công việc của tôi khá bận rộn, thường xuyên đi công tác nên căn nhà này tôi ở cũng không nhiều. Giờ đã có anh ở rồi, trông nó sẽ không giống một căn nhà hoang nữa. "
- Hoàng Huy:
" Thôi được. Dù gì thì tôi cũng không biết phải đi đâu. Thôi thì đành làm phiền cô vậy. Để khi nào tôi đi làm rồi có tiền lương thì tôi sẽ giúp cô đóng tiền nhà. "
- Hương Thảo vui vẻ:
" Tiền nhà thì để sau đi. Quyết định vậy nha! Chào mừng anh đến với ngôi nhà ấm áp của tôi. "
Sáng hôm sau, Hoàng Huy dậy từ rất sớm. Anh dậy sớm để dọn dẹp nhà cửa và làm bữa sáng cho Hương Thảo. Mùi thơm của bữa sáng bay thẳng vào phòng đánh thức cô.
Cô rón rén bước ra phòng khách, núp sau bức tường, cô lú cái đầu nhỏ của mình ra nhìn trộm Hoàng Huy.
- Hoàng Huy:
" Nếu dậy rồi thì lại đây ăn sáng đi. "
- Hương Thảo giật mình:
[ Mình đi nhẹ thế này mà cũng bị phát hiện nữa à? Tai anh ta thính thật! ]
" Wow! Nhìn ngon thế! Anh làm đấy à? "
- Hoàng Huy:
" Cô còn câu hỏi nào vô tri hơn không? "
- Hương Thảo gãi đầu, cười ngơ ngác:
" Tại mới sáng sớm nên não tôi chưa hoạt động. Mà anh dậy từ lúc nào thế? "
- Hoàng Huy:
" Dậy lâu rồi. "
- Hương Thảo:
" Đã lâu rồi tôi chưa thấy nhà mình sạch sẽ, sáng bóng đến vậy. Lần cuối tôi dọn sạch nhà thì chắc là tầm một tháng trước rồi. "
Hoàng Huy thở dài, anh lắc đầu nhìn cô với ánh mắt bất lực.
- Hương Thảo:
" À phải rồi, hôm nay tôi sẽ đưa anh đi mua ít đồ mới cho anh mặc. "
Sau khi ăn xong, cô đã đưa anh đi vào trung tâm thương mại.
- Hương Thảo:
" Anh thích bộ nào thì cứ chọn đi! Tôi sẽ mua cho anh! "
- Hoàng Huy:
" Tiền của cô bỏ ra thì cô chọn đi. Tôi mặc gì cũng được. "
Cho dù có nói thế nào thì Hoàng Huy cũng nhất quyết muốn cô chọn đồ cho mình. Thử hết bộ này đến bộ khác khiến cho anh mệt rã rời.
- Hoàng Huy:
" Tôi thấy nãy giờ tôi cũng đã thử nhiều bộ rồi. Cô cứ chọn đại vài bộ đi. Tôi không thử nữa đâu. Mệt chết đi được. "
- Hương Thảo nói với anh nhân viên:
" Ừm vậy lấy hết cho tôi đi! "
- Hoàng Huy:
" Ể! Lấy hết luôn á? Lấy vài bộ thôi là đủ để tôi mặc một tuần rồi. Lấy chi cho nhiều vậy? "
- Hương Thảo:
" Anh có biết cái này người ta gọi là gì không? "
- Hoàng Huy:
" Là gì? "
- Hương Thảo:
" Là phú bà. Tại sao lại phải chọn trong khi tôi có thể lấy hết chứ? Không sao đâu! Mấy cái này không có đáng bao nhiêu đâu. Đợi tính tiền xong thì chúng ta đi ăn gì đó đi. "
- Hoàng Huy:
" Ừm, cũng được. "
Cả hai đang ngồi ăn thì Hương Thảo nhận được cuộc gọi từ chỉ huy. Nghe điện thoại xong, cô hối hả nói:
"Bàn này tôi tính tiền rồi đó. Anh ăn xong thì về nhà nha. Tôi có việc đột xuất nên phải đi. "
- Hoàng Huy:
" Nhưng cô chưa ăn no mà. Ngồi ăn thêm miếng đi rồi đi. "
- Hương Thảo:
" Không sao đâu. Công việc quan trọng hơn. Tôi mà đến trễ thì sẽ có người gặp nạn mất. Thôi tôi đi đây! "
- Hoàng Huy:
" Nhưng mà.... Làm gì mà gấp dữ thế? Không đưa mình chìa khóa thì lấy gì mà vào nhà. "
Cô vội vã chạy đến đồn cảnh sát.
- Hương Thảo thở hổn hển:
" Thưa chỉ huy, tôi đến rồi. "
- Chỉ huy:
" Cô làm gì mà thở dữ vậy? "
- Hương Thảo:
" Dạ tôi không sao đâu. Chỉ huy kêu tôi đến đây gấp là có chuyện gì vậy? "
- Chỉ huy:
" Mọi người chuẩn bị họp bàn về vụ án mới. Cô vào chuẩn bị đi! "
- Hương Thảo:
" Dạ. "
- Chỉ huy:
" Gần đây đường dây buôn bán ma túy của băng đảng Bóng Đêm đang hoành hành trở lại. Hôm qua, các cảnh sát giai thông đã chặn một chiếc bán tải chở ma túy. Trên cánh tay tên tài xế đó xăm hình bướm đêm, một biểu tượng riêng của băng đảng Bóng Đêm. Khi bị phát hiện, hắn ta đã ra tay chống trả khiến cho một cảnh sát giao thông bị thương. "
Chỉ huy:
" Ngoài ra, trong 1 tháng qua các đồn cảnh sát ở các tỉnh thành khác cũng đã bắt được thêm vài thành viên của băng đảng Bóng Đêm và thu được gần một trăm ki lô gam ma túy. Đồng chí Hương Thảo và Tuấn Nam sẽ cùng tôi đi thẩm vấn tên tài xế. Con các đồng chí khác thì quay trở lại với công việc của mình. Tan họp! "
Và thế là chỉ huy đã kêu Hương Thảo và một đồng nghiệp của cô cùng ông ấy đi thẩm vấn.
- Chỉ huy:
" Chú xin lỗi vì đã làm gián đoạn ngày nghỉ của con nhưng ngoài con và cậu ấy ra thì ai cũng bận việc ở đồn hết nên không đi thẩm vấn cùng chú được. "
- Hương Thảo:
" Dạ không sao đâu chú. Đều là do tính chất công việc thôi. Con không thể nghỉ ngơi khi băng đảng năm đó đã giết cha mẹ con trở lại. Lần này con sẽ không để tên cầm đầu đó thoát nữa đâu. "
- Chỉ huy:
" Chuyện năm đó, một phần cũng là lỗi của chú vì đã không thể bảo vệ cha mẹ con. "
- Hương Thảo:
" Chú đừng tự trách mình nữa. Chuyện năm đó không phải là lỗi của chú. Con sẽ khiến kẻ giết cha mẹ con phải chịu tội trước ánh sáng. "
Ánh mắt cô hiện rõ sự quyết tâm và lòng căm thù.
Sau khi thẩm vấn xong thì cũng đã là hai giờ sáng. Cô đi trên đường với bộ dạng thẫn thờ. Về gần tới nhà, cô chợt nhớ ra là mình chưa đưa chìa khóa nhà cho Hoàng Huy.
Khi về đến nhà, cô thấy anh đang ngồi ngủ trước cửa. Cô lại gần, ánh đèn trước nhà chiếu thẳng vào nước da trắng trẻo, mịn màng của anh. Đôi lông mi dài của anh nhắm nghiền lại. Trên mặt cô hiện rõ vẻ thích thú:
[ Sao anh ấy đẹp trai quá vậy! Thật là muốn chạm vào làn da mềm mịn của anh ấy một cái quá đi! ]
Nhìn ngắm một hồi thì bỗng nhiên Hoàng Huy lên tiếng:
" Cô ngắm đủ chưa? "
- Hương Thảo giật mình, lúng túng nói:
" Sao... sao anh ngồi ngoài đây ngủ vậy? "
- Hoàng Huy:
" Cô còn nói nữa à? Bảo tôi về nhà mà không đưa chìa khóa. Cô nghĩ tôi có khả năng đi xuyên tường chắc. "
- Hương Thảo cười ngờ nghệch:
" Xin lỗi nha, gấp quá nên tôi quên mất. "
Vừa mới vào nhà, Hương Thảo lao thẳng lên bộ sofa mà nằm dài trên đó.
- Hoàng Huy đưa cô một ly nước ấm:
" Sao cô về trễ thế? "
- Hương Thảo:
" Hôm nay tôi phải thẩm.... "
Cô chợt nhớ ra là không thể cho bất kì ai biết về nghề mà cô đang làm.
- Hương Thảo:
" À không, hôm nay công việc hơi nhiều nên phải tăng ca ấy mà. "
- Hoàng Huy:
" Hôm nay chẳng phải là ngày nghỉ của cô sao? "
- Hương Thảo:
" Hôm nay đúng là ngày nghỉ của tôi. Nhưng.... "
- Hoàng Huy xen vào:
" Vậy sao còn phải làm việc đến giờ này? "
- Hương Thảo:
" Ờ thì công việc của tôi là vậy đó. Lúc đầu tôi đã nói trước rồi mà. Do tính chất công việc nên có lúc tôi sẽ không về nhà. Nếu anh khó chịu vì tôi lỡ để cho anh phải đợi thì khi nào rảnh tôi sẽ mời anh ăn một bữa ngon. "
- Hoàng Huy cau mày, tỏ vẻ khó chịu:
" Vấn đề không phải ở tôi mà là ở cô đấy? "
- Hương Thảo:
" Tôi á? "
- Hoàng Huy:
" Cô đi làm về trễ như vậy thì lỡ đâu trên đường về cô gặp phải nguy hiểm thì sao? "
- Hương Thảo:
" Anh đang lo cho tôi à? "
- Hoàng Huy ngại ngùng đáp:
" Có đâu. Tôi chỉ là đang nghĩ nếu cô gặp chuyện gì thì sau này tôi sẽ phải ở đâu thôi. "
Bỗng nhiên cô tiến lại gần anh. Mặt đối mặt, cô đưa tay lên trán anh, tay còn lại cô đưa lên trán mình.
- Hương Thảo:
" Đâu có sốt đâu. "
- Hoàng Huy hắng giọng hỏi:
" Cô làm gì vậy? Sốt gì? "
- Hương Thảo:
" Tôi thấy tai anh đỏ quá nên tôi tưởng anh bị sốt. "
- Anh che tai lại:
" Sốt gì mà sốt. Có cô bị sốt ấy. Tôi đi ngủ đây. "
Nói xong, Hoàng Huy đi vào phòng, cô nhìn theo bóng lưng anh rồi bỗng nhiên nở nụ cười kì lạ:
[ Làm gì có ai bị sốt mà tai ửng đỏ chứ. Đó chỉ là cái cớ để tôi được nhìn anh ở khoảng cách gần nhất thôi. ]
Hóa ra đó là cách cô ấy tán tỉnh trai. Thật là tâm cơ.
Tiếng chuông điện thoại vang lên. Thấy chỉ huy gọi, Hương Thảo liền bắt máy, còn chưa kịp nói gì thì chỉ huy đã lên tiếng:
" Đã nhận được thông tin của băng đảng Bóng Đêm rồi. Con mau đến đồn nhanh! "
Hương Thảo lập tức thay đồ, vệ sinh cá nhân xong cô phóng thẳng ra ngoài cửa.
- Hoàng Huy:
" Cô đi làm à? "
- Hương Thảo:
" Ò phải. À mà nay tôi sẽ về trễ nên đừng chờ tôi. "
Hoàng Huy còn chưa kịp lên tiếng thì Hương Thảo đã chạy ra khỏi nhà.
- Hoàng Huy:
[ Làm gì mà gấp thế? Còn chưa kịp ăn gì mà. Không biết cô ấy làm nghề gì mà lúc nào trông cũng như đang bán mạng cho nó thế nhỉ? ]
* Tiếng chuông điện thoại của Hoàng Huy vang lên.
- Đầu dây bên kia:
" Mọi chuyện đã sắp xếp xong hết rồi ạ! "
- Nét mặt Hoàng Huy bỗng trở nên nghiêm trọng:
" Ừm. Tôi sẽ đến ngay. "
Download MangaToon APP on App Store and Google Play