Tiếng Việt
NovelToon NovelToon

Người Thắp Đèn

Chương 1: Nhiệm Vụ

Âm thanh chói tai của chiếc đồng hồ báo thức vang lên giữa căn phòng tối om
Rengggg
Trần Dạ cau mày, một tay mò mẫm trên chiếc bàn cạnh giường, đập mạnh xuống nút tắt.
Nhưng chỉ vài giây sau, chiếc đồng hồ chết tiệt ấy lại vang lên lần nữa, không chịu bỏ cuộc.
Trần Dạ
Trần Dạ
Thôi kệ, đi làm đã.
Hắn vừa bước vào trụ sở của tổ chức thì đã có người chờ sẵn. Một tên thuộc hạ tiến đến, vẻ mặt căng thẳng:
Trường Nghĩa
Trường Nghĩa
Trần Dạ, ông chủ muốn gặp anh ngay. Không được chậm trễ
Trần Dạ nhướng mày. Hắn đã làm sát thủ lâu năm, ít khi nào bị gọi gấp như thế này.
Trần Dạ
Trần Dạ
Là ai thuê tôi lần này?
Tên thuộc hạ không trả lời, chỉ khẽ lắc đầu. Trần Dạ cười nhạt, bước vào căn phòng của ông trùm.
Người đứng sau tổ chức sát thủ Hắc Dạ là một lão già có biệt danh Lão Từ.
Ông ta ngồi sau chiếc bàn gỗ đen, khuôn mặt bị che khuất bởi làn khói thuốc mờ ảo
Lão đẩy một phong thư về phía Trần Dạ, giọng trầm khàn:
Lão Từ
Lão Từ
Một nhiệm vụ đặc biệt. Mày không được từ chối.
Trần Dạ không vội mở thư. Hắn dựa người vào ghế, nhướng mày:
Trần Dạ
Trần Dạ
Tôi có quyền từ chối đấy, ông già
Lão Từ nhếch mép, ánh mắt sắc lạnh như xuyên thấu linh hồn Trần Dạ.
Lão Từ
Lão Từ
Lần này thì không. Nếu mày không nhận, chính mày sẽ là mục tiêu tiếp theo
Trần Dạ dựa lưng vào ghế, xoay tấm ảnh trong tay, ánh mắt nửa giễu cợt nửa chán chường.
Trần Dạ
Trần Dạ
Trong tổ chức còn đầy người giỏi giang hơn tôi, sao ông không bảo họ đi?
Lão Từ nhếch mép cười, đôi mắt già nua lóe lên tia khó đoán.
Lão Từ
Lão Từ
Bởi vì bọn chúng đã chết cả rồi.
Không khí trong phòng lập tức trầm xuống. Trần Dạ nhướng mày, nhưng không lên tiếng.
Lão Từ gạt tàn thuốc, chậm rãi nói:
Lão Từ
Lão Từ
Trước mày, tao đã cử ba nhóm sát thủ đến xử lý mục tiêu này. Nhưng tất cả bọn chúng đều… mất tích.
Trần Dạ
Trần Dạ
Mất tích?
Lão Từ
Lão Từ
Phải
Lão Từ lật ra một tập hồ sơ khác, bên trong là những cái tên đã bị gạch đỏ.
Những kẻ này không phải tay mơ, mỗi người đều là sát thủ hạng nhất của tổ chức, vậy mà… không ai quay trở về.
Lão Từ
Lão Từ
Lần cuối cùng chúng báo về là khi đến ngôi miếu đó. Sau đó, tất cả biến mất không một dấu vết.
Trần Dạ im lặng trong vài giây, rồi nhếch môi cười nhạt.
Trần Dạ
Trần Dạ
Thế mà ông vẫn muốn tôi đi à?
Lão Từ dựa lưng vào ghế, ánh mắt sâu thẳm.
Lão Từ
Lão Từ
Mày không giống bọn chúng. Mày là kẻ duy nhất có thể sống sót sau nhiệm vụ ‘Thiên La Địa Võng’ năm đó.
Lão Từ
Lão Từ
Mày là kẻ duy nhất từng đi vào chỗ chết mà vẫn có thể quay lại.
Lão Từ
Lão Từ
Nói cách khác…Mày có ‘thứ đó’ trong người. Và chỉ ‘thứ đó’ mới giúp mày sống sót khỏi cơn ác mộng này.
Trần Dạ
Trần Dạ
Thứ đó…
Hắn biết lão đang nhắc đến điều gì. Một bí mật mà hắn luôn cố chôn vùi trong quá khứ
Trần Dạ
Trần Dạ
Thú vị đấy * Hắn cười nhạt, đứng dậy *
Trần Dạ
Trần Dạ
Vậy thì tôi sẽ đi
Trần Dạ bước ra khỏi phòng lão Từ, cánh cửa gỗ nặng nề đóng lại sau lưng.
Không khí bên ngoài như loãng ra, nhưng hắn biết rõ—có rất nhiều ánh mắt đang nhìn chằm chằm vào mình.
Không ngoài dự đoán, vừa bước xuống hành lang, một đám người đã vây quanh hắn.
Thanh Tùng
Thanh Tùng
Ê, Trần Dạ, ông già Từ gọi cậu vào làm gì vậy?
Anh Tuấn
Anh Tuấn
Nhiệm vụ gì mà gấp gáp thế?
Nguyệt Minh
Nguyệt Minh
Lại là một vụ giết người khó nhằn à?
Trần Dạ liếc mắt qua đám người trước mặt. Đây đều là những sát thủ trong tổ chức, kẻ nào kẻ nấy đều từng nhuốm tay trong máu
Trần Dạ
Trần Dạ
Đại khái là thế.
Trần Dạ ngồi xuống bàn làm việc của mình, quăng tấm ảnh lên mặt bàn.
Trước mặt hắn là tập hồ sơ mà Lão Từ đưa cho. Hắn lật ra trang đầu tiên—một cái tên đơn giản đến mức bình thường:
Một người đàn ông khoảng ba mươi lăm tuổi. Hồ sơ ghi hắn là một thương gia buôn bán đồ cổ, không có tiền án, không có dính líu đến xã hội đen, cũng chẳng có bất cứ lý do gì để một tổ chức sát thủ như Hắc Dạ nhắm đến.
Trần Dạ nhếch môi.
Trần Dạ
Trần Dạ
Một người như thế, tại sao lại khiến ba nhóm sát thủ mất mạng?
Hắn tiếp tục lật hồ sơ.
Hình ảnh gần đây nhất của Tùng Sơn: Một người đàn ông mặc áo khoác đen dài, đứng trước ngôi miếu hoang sâu trong rừng.
Gương mặt hắn ta mờ ảo, như thể bức ảnh này bị thứ gì đó che phủ.
Trần Dạ hừ nhẹ. Hắn không tin vào ma quỷ. Nhưng có thứ gì đó ở ngôi miếu đó đã giết ba nhóm sát thủ. Vậy thì… hắn sẽ tự mình đi xem thử.
Trần Dạ đang chìm trong dòng suy nghĩ thì một bàn tay vỗ mạnh lên vai hắn.
Thái Khang
Thái Khang
Ê! Làm gì mà đăm chiêu thế? Mới nhận nhiệm vụ hả?
Trần Dạ giật mình theo phản xạ, bàn tay khẽ siết chặt tập hồ sơ. Hắn quay lại, Thái Khang—một đồng nghiệp trong tổ chức—đang đứng ngay sau lưng, cười toe toét
Thái Khang
Thái Khang
Cậu rảnh không? Đi uống cà phê với tôi một lát đi.
Trần Dạ nhướng mày, khó hiểu.
Trần Dạ
Trần Dạ
Tự nhiên rủ tôi uống cà phê?
Thái Khang ngồi xuống ghế đối diện, khoanh tay, vẻ mặt đầy hứng thú.
Thái Khang
Thái Khang
Tôi nghe nói ông già Từ giao cho cậu một nhiệm vụ rất đặc biệt, liên quan đến cái miếu hoang nào đó. Tôi tò mò lắm.
Trần Dạ chống cằm, cười nhạt.
Trần Dạ
Trần Dạ
Cậu cũng tin vào mấy lời đồn vớ vẩn đó à?
Thái Khang
Thái Khang
Không phải tin hay không, mà là có quá nhiều kẻ đã chết rồi. Cậu cũng biết mà, tổ chức này không phải ai cũng dễ dàng bỏ mạng. Nhưng cứ ai dính vào vụ này là mất tích không dấu vết.
Thái Khang
Thái Khang
Cậu thực sự muốn dính vào sao?
Trần Dạ im lặng vài giây, rồi đứng dậy, khoác áo
Trần Dạ
Trần Dạ
Đi thôi. Tôi cũng cần một ly cà phê.

Chương 2: Trận chiến

Quán cà phê nằm trong một con hẻm nhỏ, ánh đèn vàng nhạt hắt xuống mặt bàn gỗ, tạo cảm giác ấm áp nhưng cũng không kém phần u ám
Thái Khang gọi một ly Americano, còn Trần Dạ chỉ gọi một ly cà phê đen, không đường, không đá.
Thái Khang
Thái Khang
Cậu không thích uống ngọt à? * Thái Khang hỏi, khuấy ly cà phê của mình *
Trần Dạ
Trần Dạ
Không phải không thích. Chỉ là không quen.
Thái Khang tựa lưng vào ghế, ánh mắt lấp lóe tia tò mò.
Thái Khang
Thái Khang
Nói thật đi, tại sao cậu lại nhận nhiệm vụ này?
Trần Dạ cầm tách cà phê lên, nhấp một ngụm, rồi cười vui vẻ.
Trần Dạ
Trần Dạ
Lão Từ bảo nếu tôi hoàn thành nhiệm vụ này thành công, ông ta sẽ cho tôi nghỉ phép một thời gian.
Thái Khang suýt sặc cà phê.
Thái Khang
Thái Khang
Cái gì? Cậu nhận nhiệm vụ nguy hiểm chỉ vì muốn nghỉ phép?
Trần Dạ
Trần Dạ
Dù sao cũng đã lâu rồi tôi không có ngày nghỉ. Cậu không thấy tôi đáng được thưởng sao?
Thái Khang nhướn mày, chống cằm nhìn Trần Dạ đầy hứng thú.
Thái Khang
Thái Khang
Tìm người? Không lẽ là người yêu cũ?
Trần Dạ bật cười, lắc đầu.
Trần Dạ
Trần Dạ
Không phải. * Hắn xoay xoay tách cà phê trong tay, ánh mắt chợt trầm xuống *
Trần Dạ
Trần Dạ
Là một người quan trọng.
Thái Khang im lặng vài giây, rồi nghiêng đầu hỏi:
Thái Khang
Thái Khang
Quan trọng đến mức cậu chấp nhận nhận một nhiệm vụ nguy hiểm thế này chỉ để có thời gian tìm người đó?
Trần Dạ không trả lời ngay. Hắn nhìn chằm chằm vào ly cà phê, như thể trong đó ẩn chứa một câu chuyện mà hắn không muốn nói ra.
Trần Dạ
Trần Dạ
Người đó từng cứu mạng tôi.
Thái Khang
Thái Khang
Được rồi, tôi không hỏi nữa. Nhưng này, nếu cậu thực sự muốn nghỉ phép, thì nhớ đừng có chết trong nhiệm vụ này đấy.
Trần Dạ
Trần Dạ
Yên tâm. Tôi còn chưa muốn chết đâu.
Thái Khang chống cằm, nhướn mày nhìn Trần Dạ.
Thái Khang
Thái Khang
Người mà cậu tìm là ai vậy? Nói cho tôi nghe xem, biết đâu tôi có thể giúp.
Trần Dạ im lặng một lúc, rồi lắc đầu, cười nhạt.
Trần Dạ
Trần Dạ
Tôi không biết tên người đó.
Thái Khang giật mình.
Thái Khang
Thái Khang
Cái gì? Ngay cả tên cũng không biết mà cậu vẫn muốn tìm?
Trần Dạ nhấp một ngụm cà phê, ánh mắt xa xăm như đang nhớ lại điều gì đó.
Trần Dạ
Trần Dạ
Tôi chỉ nhớ… vào cái đêm đó, người đó đã cứu tôi khỏi một thứ gì đó. Một thứ… không thuộc về thế giới này.
Thái Khang
Thái Khang
Không thuộc về thế giới này? Ý cậu là sao?
Thái Khang
Thái Khang
Lúc đó cậu bao nhiêu tuổi?
Trần Dạ dựa lưng vào ghế, ánh mắt trầm ngâm. Hắn lơ đãng xoay tách cà phê trong tay, như thể đang cố gắng kéo một ký ức xa xăm trở về.
Trần Dạ
Trần Dạ
Lúc đó tôi còn nhỏ… không nhớ rõ lắm.
Thái Khang nhíu mày.
Thái Khang
Thái Khang
Nhỏ đến mức không nhớ nổi? Cậu nghiêm túc chứ?
Trần Dạ
Trần Dạ
Tôi chỉ nhớ là… hôm đó rất lạnh. Gió rít từng cơn, trời tối đen như mực. Tôi đi lạc, rồi chạm trán với… một thứ gì đó.
Thái Khang nghiêng đầu, chăm chú quan sát Trần Dạ. Đây là lần đầu tiên hắn thấy người đồng nghiệp luôn vô tư, cợt nhả này lại trầm lắng đến vậy.
Thái Khang
Thái Khang
Rồi sao? Người kia xuất hiện cứu cậu à?
Trần Dạ gật đầu.
Trần Dạ
Trần Dạ
Phải. Nhưng tôi không nhớ mặt mũi người đó. Không nhớ giọng nói. Chỉ nhớ rằng… người đó rất mạnh. Cực kỳ mạnh.
Thái Khang
Thái Khang
Cũng lâu lắm rồi nhỉ? Nếu lúc đó cậu còn nhỏ, thì người đó chắc cũng không trẻ lắm.
Thái Khang
Thái Khang
Biết đâu bây giờ đã già rồi, hoặc… không còn nữa."
Trần Dạ hơi khựng lại. Hắn chưa từng nghĩ đến khả năng đó
Trong tâm trí hắn, người kia vẫn mạnh mẽ như ngày hôm ấy—một bóng dáng bí ẩn xuất hiện giữa đêm đen, dập tắt nỗi sợ hãi của hắn chỉ bằng một cái nhìn.
Trần Dạ
Trần Dạ
Không đâu. Người đó không thể chết dễ dàng như vậy.
Thái Khang chống cằm, nhìn hắn đầy hứng thú.
Thái Khang
Thái Khang
Cậu có vẻ tin tưởng người đó lắm nhỉ?
Trần Dạ không trả lời ngay. Hắn không chỉ tin tưởng—hắn cần phải tìm được người đó.
Không chỉ để trả ơn, mà còn để biết sự thật về đêm hôm đó.
Màn đêm bao phủ cả khu rừng, gió rít qua những tán cây tạo thành những âm thanh kỳ quái.
Ngôi đền cũ kỹ, phủ đầy rêu phong, nằm sâu trong khu rừng hoang vắng như một tàn tích bị lãng quên.
Trần Dạ đứng trước cánh cổng gỗ đã mục nát, ngoái lại dặn dò những người canh gác đi cùng.
Trần Dạ
Trần Dạ
Mấy người ở đây trông chừng. Tôi sẽ vào trong xem có gì.
Một người trong nhóm lo lắng nhắc nhở:
Nv phụ
Nv phụ
Anh chắc chứ? Ngôi đền này bị bỏ hoang từ lâu rồi, ban ngày đã thấy rợn người, huống hồ là ban đêm…
Trần Dạ nhếch môi cười, ánh mắt không hề có chút sợ hãi.
Trần Dạ
Trần Dạ
Càng đáng sợ, càng có chuyện thú vị. * Không chờ ai phản ứng, hắn nhẹ nhàng đẩy cửa bước vào *
Vừa bước chân vào, Trần Dạ lập tức sững sờ.
Bên ngoài, ngôi đền trông cũ kỹ, mục nát như sắp sụp đổ bất cứ lúc nào. Nhưng bên trong lại hoàn toàn khác
Không gian rộng lớn, mái vòm cao vút như một đại điện uy nghi. Ánh sáng dịu nhẹ từ những chiếc đèn lồng treo dọc hành lang tỏa ra, lung linh như thể có ai đó vừa mới thắp lên.
Không hề có bụi bặm. Không có dấu hiệu hoang phế. Cảm giác này quá sai.
Trần Dạ nhíu mày, cảnh giác bước vào sâu hơn. Mỗi bước chân của hắn vang lên âm vang lạ lùng, như thể nền đất dưới chân không còn là gỗ mục, mà là đá cẩm thạch bóng loáng.
Trần Dạ
Trần Dạ
Không lẽ… mình vừa bước vào một nơi khác * Ý nghĩ đó vừa lóe lên, cánh cửa phía sau hắn đột ngột đóng sầm lại *
Trần Dạ siết chặt tay, ánh mắt sắc bén quét một vòng xung quanh.
Hắn bước qua cánh cửa, những ngọn đèn lồng mờ ảo đung đưa theo từng cơn gió lạnh.
Nhưng thay vì một đại điện trống rỗng, hắn lại thấy một quán nước nhỏ nằm ngay giữa không gian rộng lớn này.
Bên trong quán nước chỉ có hai người. Người thứ nhất—Tùng Sơn. Tên này chính là mục tiêu của Trần Dạ, kẻ mà lão Từ muốn hắn giết.
Gã trông hoàn toàn bình thường, mặc một bộ đồ đơn giản, ngồi thư thả uống trà như không hề biết mình đang bị săn đuổi.
Nhưng người còn lại… Người thứ hai—một kẻ bí ẩn khoác áo choàng trùm đầu.
NovelToon
Trần Dạ ngồi xuống bàn bên cạnh, mắt vẫn không rời khỏi hai người đối diện.
Tùng Sơn tiếp tục uống trà một cách thản nhiên, còn kẻ mặc áo choàng trùm đầu vẫn im lặng, không nhúc nhích.
Bỗng, một nhân viên phục vụ lặng lẽ bước đến trước mặt Trần Dạ, đặt xuống bàn một cốc nước trong vắt.
Nhân viên
Nhân viên
Mời
Giọng người phục vụ trầm thấp, có chút kỳ lạ. Trần Dạ không lập tức uống.
Hắn liếc nhìn cốc nước, ánh sáng phản chiếu trên bề mặt trong suốt, nhưng hắn vẫn cảm thấy có gì đó không ổn.
Trần Dạ
Trần Dạ
Ta chưa gọi nước. * Trần Dạ nhàn nhạt nói, ánh mắt không thay đổi *
Người phục vụ hơi cúi đầu, giọng vẫn bình tĩnh.
Nhân viên
Nhân viên
Quán nước này chưa bao giờ từ chối khách. Ai bước vào, đều sẽ có một cốc nước.
Trần Dạ cười nhẹ, gõ ngón tay lên thành cốc.
Trần Dạ
Trần Dạ
Vậy nếu ta không uống thì sao?
Nói dứt lời, hắn siết chặt cốc nước trong tay rồi ném mạnh về phía Tùng Sơn.Xoảng!
Chiếc cốc vỡ tung giữa không trung, những mảnh thủy tinh sắc bén lao về phía mục tiêu.
Tùng Sơn phản ứng cực nhanh. Gã nghiêng người né tránh, đồng thời tay phải quét mạnh, tạo ra một luồng lực đẩy văng những mảnh vỡ ra xa.
Mặt đất dưới chân gã rạn nứt. Trần Dạ không để lỡ cơ hội. Hắn lao lên như một cơn gió.
Tùng Sơn giơ tay đỡ, nhưng vừa chạm vào Trần Dạ, một luồng lực mạnh mẽ truyền đến khiến gã phải lùi lại ba bước.
NovelToon
Tùng Sơn
Tùng Sơn
Không tệ * Gã liếm môi, ánh mắt lóe lên tia tàn nhẫn *

Chương 3: Giao Chiến

Đoàng!Tiếng súng vang lên chói tai, phá vỡ sự tĩnh lặng trong quán nước
Viên đạn cắm thẳng vào vai gã, máu tươi bắn ra, nhuộm đỏ lớp áo. Gã lảo đảo, lùi về sau, khuôn mặt méo mó vì cơn đau
Tùng Sơn
Tùng Sơn
Mày… * Tùng Sơn nghiến răng, trừng mắt nhìn Trần Dạ *
Khẩu súng vẫn chĩa thẳng về phía trước, ánh mắt hắn lạnh lùng như chưa từng tồn tại chút do dự.
Trần Dạ
Trần Dạ
Mục tiêu của ta là giết ngươi. Một phát vào vai chỉ là cảnh báo * Hắn nhếch môi, giọng nói mang theo ý cười tàn nhẫn *
Tùng Sơn gắng gượng đứng vững, ánh mắt căng thẳng.
Nhưng trước khi gã kịp phản ứng—một luồng áp lực khủng khiếp bỗng nhiên bao trùm cả không gian. Kẻ mặc áo choàng trùm đầu đã hành động.
Hắn chậm rãi vươn tay. Bàn tay trắng bệch, những ngón tay dài và lạnh lẽo như không thuộc về con người. Soạt!
Một cơn gió quét qua. Chỉ trong chớp mắt, khẩu súng trong tay Trần Dạ đột nhiên biến mất.
Nó đã nằm trong tay kẻ mặc áo choàng.
Hắn nghiêng đầu, quan sát khẩu súng, sau đó nâng lên, chĩa thẳng vào Trần Dạ.
Lâm Huyền
Lâm Huyền
Vũ khí của loài người… thật vô vị.
Trần Dạ lùi một bước, ánh mắt sắc bén nhìn kẻ trước mặt.
Trần Dạ
Trần Dạ
Ngươi là ai? * Hắn nhíu mày, giọng trầm xuống *
Kẻ mặc áo choàng trùm đầu vẫn giữ khẩu súng trong tay, nhẹ nhàng xoay xoay nó trong lòng bàn tay như một món đồ chơi vô hại.
Lâm Huyền
Lâm Huyền
Ngươi không cần biết.
Giọng hắn trầm thấp, nhưng mỗi từ thốt ra đều mang theo một luồng áp lực kỳ dị.
Trần Dạ
Trần Dạ
Ta không có liên quan gì đến ngươi. Nếu muốn nhúng tay vào chuyện này, tốt nhất nên suy nghĩ kỹ.
Hắn không thích bị làm phiền khi đang làm nhiệm vụ—đặc biệt là bởi một kẻ kỳ lạ như thế này.
Nhưng kẻ kia chỉ khẽ cười, một nụ cười nhàn nhạt, đầy vẻ trêu chọc
Lâm Huyền
Lâm Huyền
Liên quan hay không… không phải do ngươi quyết định.
Dứt lời, hắn giơ tay lên. Không khí xung quanh đột nhiên trở nên lạnh lẽo đến cực độ
Tùng Sơn hoảng loạn. Gã biết mình không thể đấu lại Trần Dạ, càng không thể đối đầu với kẻ bí ẩn kia.
Trong cơn hoảng sợ, gã chụp lấy Lâm Huyền, đẩy hắn ra phía trước, hét lên:
Tùng Sơn
Tùng Sơn
Muốn giết thì giết hắn ta đi! Không liên quan đến ta!
Nhưng ngay khi vừa dứt lời
Một giọng nói lạnh lẽo vang lên. Lâm Huyền không hề phản kháng. Hắn để mặc Tùng Sơn đẩy mình ra, nhưng trong nháy mắt, hắn chỉ khẽ nâng tay lên.
Viên đạn giữa không trung đột ngột dừng lại.
Nó đứng yên, lơ lửng ngay trước mặt Tùng Sơn, chỉ cách trán gã chưa đầy một tấc.
Tùng Sơn
Tùng Sơn
Đây là... cái gì? * Tùng Sơn trợn mắt, toàn thân run lên *
Hắn nhìn viên đạn trước mặt mình, cảm giác như cái chết chỉ còn cách một hơi thở.
Lâm Huyền chậm rãi nghiêng đầu, ánh mắt vô cảm, như thể đang nhìn một con kiến sắp chết.
Lâm Huyền
Lâm Huyền
Ngươi nghĩ ta là thứ để lợi dụng?
Tùng Sơn
Tùng Sơn
Không... không phải! Ta không cố ý! Tha mạng
Lời van xin chưa kịp thốt ra hết, một luồng áp lực vô hình bóp nghẹt cổ họng Tùng Sơn. Gã há miệng nhưng không thể phát ra âm thanh.
Cảm giác sợ hãi lan tràn trong từng tế bào của gã.
Lâm Huyền khẽ búng tay. Viên đạn xoay tròn—rồi bắn ngược trở lại.
Tùng Sơn
Tùng Sơn
Aaaaa!
Máu bắn tung tóe. Viên đạn cắm vào vai Tùng Sơn, chính xác đến mức không chệch một ly so với vết thương trước đó.
Gã hét lên, quỳ rạp xuống đất, run rẩy như một con chó bị dọa sợ.
Trần Dạ không bỏ lỡ cơ hội. Hắn lao đến, con dao sắc bén vung lên, nhắm thẳng vào cổ họng của Tùng Sơn. Nhưng...
Một lực vô hình đột ngột chặn đứng hắn.
Con dao chỉ cách da thịt Tùng Sơn chưa đầy một tấc, nhưng không thể tiến thêm dù chỉ một chút. Trần Dạ nhíu mày. Lâm Huyền.
Kẻ mặc áo choàng trùm đầu vẫn đứng đó, nhưng chỉ với một cái phất tay nhẹ nhàng, hắn đã phá hủy toàn bộ đòn tấn công của Trần Dạ
Trần Dạ
Trần Dạ
Ngươi đang làm gì vậy? * Trần Dạ nghiến răng, ánh mắt sắc lạnh *
Lâm Huyền không trả lời ngay. Hắn chỉ đứng đó, ánh mắt u ám, sâu thẳm như vực tối không
Trần Dạ
Trần Dạ
Hắn là mục tiêu của ta. Ta muốn giết thì giết. Ngươi nghĩ ngươi có thể ngăn cản ta sao?
Một cơn gió mạnh bùng lên, thổi tung bàn ghế trong quán nước. Trần Dạ ngay lập tức bật lùi về sau, ánh mắt đầy cảnh giác.
Trần Dạ nheo mắt. Hắn chưa bao giờ thích kẻ nào đứng cản đường mình—đặc biệt là trong lúc làm nhiệm vụ.
Lưỡi dao phản chiếu ánh sáng, rạch toạc màn đêm, nhắm thẳng vào cổ họng của Lâm Huyền. Nhưng ...Xoẹt!
Trong tích tắc, Lâm Huyền nghiêng đầu sang một bên, tránh né trong gang tấc
Mũ trùm của hắn khẽ lay động, lộ ra một phần gương mặt lạnh lẽo, đẹp đẽ nhưng vô cảm như tượng đá.
ẦM! Trần Dạ cảm giác một sức ép vô hình đè xuống người mình. Hắn không thể nhúc nhích.
Không khí xung quanh hắn như đông cứng lại, khóa chặt mọi chuyển động.
Trần Dạ cắn răng, dùng toàn bộ sức mạnh bứt phá, nhưng cơn áp lực như xiềng xích vô hình, siết chặt lấy từng khớp xương của hắn.
Trần Dạ
Trần Dạ
Thứ này là gì? * Hắn chưa kịp nghĩ tiếp thì *
BỐP
Một lực mạnh mẽ đánh vào ngực hắn. Trần Dạ bị hất văng ra xa, xuyên qua mấy chiếc bàn gỗ, lăn dài trên nền đất. Máu rỉ ra từ khóe môi.
Trần Dạ lau vệt máu bên khóe môi, khóe môi nhếch lên một nụ cười nhàn nhạt.
Hắn không nhìn Lâm Huyền, mà hướng mắt về phía Tùng Sơn, kẻ đang run rẩy như một con chuột mắc bẫy.
Trần Dạ
Trần Dạ
Ngươi đúng là nhát gan đến mức không thể tin nổi.
Hắn giơ tay chỉ thẳng vào Lâm Huyền, nụ cười sắc lạnh như lưỡi dao.
Trần Dạ
Trần Dạ
Tìm một kẻ khác giúp ngươi trốn thoát? Như thế chắc phải trả mạng cho hắn ta nhỉ?
Tùng Sơn mặt trắng bệch, lắc đầu liên tục.
Tùng Sơn
Tùng Sơn
Không! Không phải vậy! Ta... ta không có ý đó!
Hắn nhìn Lâm Huyền với ánh mắt sợ hãi, lo lắng Lâm Huyền sẽ giận mà xử lý hắn ngay lập tức.
Không tức giận. Không phản ứng. Chỉ có ánh mắt hắn trầm lặng như vực sâu, nhìn thẳng vào Trần Dạ. Vài giây im lặng trôi qua.
Trần Dạ không bỏ qua bất kỳ chi tiết nào.
Hắn nhận thấy ngay khi Tùng Sơn vô tình chạm vào chiếc nhẫn trên tay Lâm Huyền, sắc mặt của kẻ bí ẩn này tối sầm lại, đôi mắt lạnh lẽo thoáng qua một tia tức giận hiếm thấy.
Một khoảnh khắc cực kỳ ngắn ngủi—nhưng Trần Dạ không bỏ lỡ.
Không để lãng phí thời gian, Trần Dạ lao lên tấn công. Lưỡi dao sắc bén như tia chớp vẽ một đường thẳng, nhắm ngay vào bàn tay đang đeo nhẫn của Lâm Huyền
Lâm Huyền lập tức đưa tay trái ra đỡ, hai cổ tay chạm vào nhau tạo ra một tiếng vang chát chúa.

Download MangaToon APP on App Store and Google Play

novel PDF download
NovelToon
Step Into A Different WORLD!
Download MangaToon APP on App Store and Google Play