[RhyCap] Gặp Nhau Là Định Mệnh!
Chap 1: Gặp Gỡ
tác giả siuu ctee ><
Há lô
tác giả siuu ctee ><
Vô nhó 💗
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh — 24 tuổi
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy — 22 tuổi
Quang Anh chưa bao giờ nghĩ rằng một ngày nào đó cuộc sống của anh sẽ thay đổi chỉ vì một chàng trai xa lạ. Nhưng số phận luôn có cách sắp đặt của nó.
Hôm ấy, trời mưa phùn nhẹ, những con đường của Hà Nội phủ một lớp sương mờ, ánh đèn đường vàng vọt phản chiếu lên mặt đường ướt.
Quang Anh vừa tan làm, mệt mỏi bước ra từ quán cà phê nơi anh làm quản lý.
Nguyễn Quang Anh
Haizz..mệt chết mất.
Anh đội mũ áo khoác lên, chậm rãi rảo bước về nhà thì bất ngờ nghe thấy tiếng đàn piano vang lên từ một quán bar nhỏ trong con hẻm.
Anh dừng chân.Tiếng đàn du dương, có chút luyến tiếc, có chút đau thương..
Một bản nhạc không lời nhưng chứa đầy cảm xúc khó tả, khiến người nghe như bị hút vào một thế giới khác..
Không hiểu sao, đôi chân anh lại tự động bước vào quán bar ấy.
Không gian bên trong ấm áp, ánh đèn mờ ảo, và trên sân khấu, một chàng trai trẻ đang ngồi trước cây đàn piano, đôi tay lướt nhẹ trên những phím đen trắng..
Người đó không ai khác ngoài.. Hoàng Đức Duy.
Anh chưa từng gặp cậu trước đây, nhưng từ khoảnh khắc đầu tiên anh đã bị cuốn hút.
Cuốn hút không chỉ bởi tiếng đàn mà còn bởi ánh mắt của cậu — đôi mắt như chất chứa cả một câu chuyện buồn..
Anh ngồi xuống một góc quán, gọi một ly rượu vang đỏ, lặng lẽ thưởng thức bản nhạc.
Khi tiếng đàn chậm rãi dừng lại, không gian dường như im lặng trong giây lát trước khi những tràng vỗ tay vang lên.
Duy cúi đầu cảm ơn, sau đó đi xuống khỏi sân khấu, tìm một góc khuất ngồi một mình. Một nỗi buồn không thể che giấu hiện rõ trên gương mặt cậu.
Quang Anh cảm thấy có gì đó thôi thúc mình tiến lại gần. Anh ngập ngừng một lúc rồi cũng mạnh dạn bước tới.
Nguyễn Quang Anh
Cậu chơi đàn rất hay.
Duy ngước mắt lên, nhìn Quang Anh với ánh mắt có chút cảnh giác nhưng vẫn lịch sự gật đầu.
Nguyễn Quang Anh
Tôi là Quang Anh. Có thể mời cậu một ly rượu không?
Đức Duy im lặng một lúc rồi khẽ mỉm cười — một nụ cười có chút mệt mỏi.
Đó là cách hai người họ gặp nhau, giữa một đêm mưa phùn Hà Nội.
Một cuộc gặp gỡ tưởng như tình cờ, nhưng lại khởi đầu cho một câu chuyện đầy những biến cố và thử thách.
tác giả siuu ctee ><
Bbaii nheee
Chap 2: Ranh Giới Mong Manh
tác giả siuu ctee ><
Lại là tớ đayy
tác giả siuu ctee ><
Giờ vô nhéee
Sau đêm hôm đó, Quang Anh cứ mãi vương vấn về cậu — Hoàng Đức Duy. Không chỉ bởi tiếng đàn, mà còn vì ánh mắt sâu thẳm của cậu. Dường như sau đôi mắt ấy ẩn giấu một nỗi buồn khó gọi tên.
Hôm sau, đúng giờ tan làm, Quang Anh lại ghé qua quán bar nhỏ ấy. Anh không chắc Duy có xuất hiện hay không, nhưng vẫn muốn thử vận may. Và rồi, khi bước vào, anh thấy cậu đang ngồi ở quầy bar, lặng lẽ khuấy ly cocktail màu xanh nhạt.
Anh bước đến, kéo ghế ngồi xuống bên cạnh.
Nguyễn Quang Anh
Hôm nay cậu không chơi đàn sao?
Cậu ngước nhìn anh rồi chậm rãi lắc đầu.
Hoàng Đức Duy
Không có tâm trạng..
Nguyễn Quang Anh
Chắc lại buồn chuyện gì đúng không?
Duy không đáp, chỉ im lặng uống một ngụm rượu. Anh cảm nhận được sự xa cách từ cậu, như thể Duy luôn cố tạo ra một ranh giới vô hình giữa mình và người khác.
Sau vài phút im lặng, anh quyết định chủ động hơn.
Nguyễn Quang Anh
Cậu có muốn ra ngoài đi dạo một chút không? Tôi biết một quán ăn ngon lắm.
Hoàng Đức Duy
Tại sao anh lại quan tâm tôi?
Câu hỏi bất ngờ của Duy khiến anh khựng lại. Anh không nghĩ rằng mình sẽ bị hỏi thẳng như vậy. Nhưng thật ra bản thân anh cũng chưa có câu trả lời rõ ràng.
Tại sao anh lại quan tâm cậu? Vì tiếng đàn của cậu? Vì đôi mắt ẩn chứa nỗi buồn sâu thẳm?
Hay chỉ đơn giản vì một sự rung động mơ hồ mà chính anh cũng chưa kịp nhận ra?
Sau vài giây im lặng, anh cười nhẹ.
Nguyễn Quang Anh
Vì tôi thấy cậu thú vị.
Duy nhìn anh, đôi mắt ánh lên một tia khó hiểu. Nhưng rồi cậu không nói gì thêm, chỉ nhấp một ngụm rượu.
Nguyễn Quang Anh
Đi ăn đi, coi như tôi mời cậu một bữa.
Cậu hơi ngập ngừng nhưng rồi cũng gật đầu.
Hai người cùng rời khỏi quán bar, đi bộ dọc theo con phố vắng.
Hà Nội về đêm không quá ồn áo, chỉ có những ánh đèn vàng vọt và tiếng xe cộ thưa thớt.
Họ dừng chân tại một quán phở nhỏ nằm trong con hẻm. Quán phở không quá sang trọng, nhưng lại mang một cảm giác ấm áp kỳ lạ.
Nguyễn Quang Anh
Cậu thích ăn gì?
Hoàng Đức Duy
Gì cũng được, anh gọi đi.
Nguyễn Quang Anh
Ừm, được!
tác giả siuu ctee ><
Tớ muốn ngược trước ngọt sau á!
tác giả siuu ctee ><
Chịu ngược xíu nhaa các cauu 🥹
tác giả siuu ctee ><
Yêu nắmm ❤️
tác giả siuu ctee ><
Paiii
Chap 3: Những Vết Thương Cũ
tác giả siuu ctee ><
Tớ quay lại rồi đeyy
tác giả siuu ctee ><
Captain Boy bay tới đeyyy
tác giả siuu ctee ><
Lại là DG House...
tác giả siuu ctee ><
RHYDER!!
Quang Anh và Duy ngồi đối diện nhau trong quán phở nhỏ.
Hơi nóng từ tô phở bốc lên, toả ra hương thơm của nước dùng hầm kỹ, hoà quyện cùng với mùi hành lá và tiêu cay nhẹ.
Quang Anh khuấy nhẹ tô phở, anh vừa làm vừa lên tiếng.
Nguyễn Quang Anh
Cậu thường xuyên tới quán bar đó à?
Duy gật nhẹ, dùng đũa gắp một ít bánh phở, chậm rãi đưa lên miệng.
Hoàng Đức Duy
Chỗ đó rất yên tĩnh.
Hoàng Đức Duy
Tôi thích như vậy.
Quang Anh mỉm cười rồi nghiêng đầu khó hiểu.
Nguyễn Quang Anh
Nhưng quán bar đâu phải nơi yên tĩnh?
Duy hơi dừng lại một chút, rồi đặt đũa xuống.
Hoàng Đức Duy
Tôi không thích ồn ào, nhưng tôi cũng không thích sự im lặng tuyệt đối.
Hoàng Đức Duy
Ở quán bar, tôi có thể trốn vào góc riêng của mình mà không ai làm phiền.
Câu trả lời ấy khiến anh bất giác quan sát kỹ Duy hơn.
Cậu không giống với những người trẻ tuổi khác — không vội vàng, không náo nhiệt, mà lại có một nét trầm lặng đến lạ.
Nguyễn Quang Anh
Cậu từng học nhạc à?
Hoàng Đức Duy
Tôi học piano từ nhỏ.
Nguyễn Quang Anh
Vậy sao không theo đuổi nó một cách chuyên nghiệp?
Duy cười nhạt, nhưng trong nụ cười ấy vẫn có gì đó rất buồn..
Hoàng Đức Duy
Vì có những thứ dù muốn cũng không thể nào theo đuổi được..
Quang Anh không hỏi thêm. Anh cảm nhận được rằng đằng sau câu nói ấy là một câu chuyện dài, có thể là những vết thương cũ mà Duy không muốn chạm vào.
Họ tiếp tục ăn, nhưng không ai nói thêm gì nữa.
Chỉ có tiếng gió bên ngoài khẽ lay động tấm rèm cửa, và ánh đèn đường hắt vào tạo nên những bóng mờ nhạt trên bức tường cũ.
Đêm hôm đó, anh nhận ra rằng Duy là một người có quá khứ mà cậu không muốn ai bước vào.
Nhưng chính điều đó lại càng khiến anh muốn hiểu sâu về con người này hơn.
tác giả siuu ctee ><
Mấy chap đầu ngắn vậy thôi nhóo
tác giả siuu ctee ><
Nào hai ảnh yeu nhao rồi cho 1000 chữ nuônnn
tác giả siuu ctee ><
Yêu quáik
Download MangaToon APP on App Store and Google Play