Tiếng Việt
NovelToon NovelToon

[ Đam Mỹ ] Cuộc Đời Bi Thương

Chương 1:Món nợ định mệnh

_________________________
Trong căn hầm tối tăm, ẩm thấp, không khí ngột ngạt bao trùm. Chàng trai ngồi co ro trong góc, đôi mắt mệt mỏi và thất thần.
Làn da John tái nhợt do thiếu ánh sáng mặt trời, mái tóc rối bù che phủ khuôn mặt hốc hác. Quần áo anh nhàu nát và bẩn thỉu, phản ánh những ngày tháng bị giam cầm khắc nghiệt.
Xung quanh là bốn bức tường lạnh lẽo, không cửa sổ, chỉ có một lỗ thông gió nhỏ cho phép chút không khí len lỏi vào. Sự im lặng đáng sợ chỉ bị phá vỡ bởi tiếng nhỏ giọt của nước từ trần nhà, tạo nên một nhịp điệu đơn điệu và ám ảnh.
Chàng trai ôm chặt đôi chân, cố gắng tìm chút hơi ấm và an ủi trong tình cảnh tuyệt vọng
________________________
Ba năm trước
Axel
Axel
này ông già, khi nào ông mới trả số tiền 1 tỷ cho tôi hả!
Ba John
Ba John
C-cậu ơi, tôi - tôi xin cậu, cậu cho tôi thêm vài tuần nữa thôi
Ba John
Ba John
Ch-chỉ vài tuần nữa thôi. Tôi hứa sẽ trả cho cậu mà
Ba của John nuốt khan, mồ hôi lạnh chảy dọc thái dương. Ông lùi lại một chút, giọng nói lắp bắp
Axel nhướng mày, chẳng buồn đáp. Trong tích tắc, hắn túm lấy cổ áo ông, kéo mạnh khiến ông loạng choạng.
Axel
Axel
Vài tuần?!
Giọng hắn trầm thấp, đầy nguy hiểm.
Axel
Axel
Ông nghĩ tôi có đủ kiên nhẫn không?
Cánh cửa đột ngột bật mở
John
John
Ba!?
John sững người khi nhìn thấy cảnh tượng trước mắt. Axel đang túm chặt cổ áo ba cậu, ánh mắt lạnh băng, còn ba cậu thì run rẩy, hơi thở dồn dập vì sợ hãi.
Cơn giận dữ bùng lên, lấn át cả nỗi sợ hãi trong lòng. John lao đến, không suy nghĩ mà hét lên:
John
John
BUÔNG BA TÔI RA!
Cậu đẩy mạnh Axel, nhưng hắn không hề lung lay, chỉ chậm rãi quay đầu nhìn cậu.
Axel quay đầu lại, khẽ nhếch môi, đôi mắt đen sâu thẳm nhìn chằm chằm vào John.
Ánh mắt ấy vừa lạnh lùng, vừa mang theo sự thích thú đầy nguy hiểm, như thể con thú săn mồi đang quan sát con mồi nhỏ bé của mình.
Hắn chậm rãi tiến lại gần, cúi xuống ngang tầm mắt John. Một tay đút vào túi quần, tay còn lại nhấc cằm John lên
Axel
Axel
Chỗ này không phải chỗ cho nhóc chơi đâu
John hất mạnh cằm ra khỏi tay hắn, ánh mắt tràn đầy căm phẫn. anh lùi lại một bước, hai tay siết chặt thành nắm đấm, cố gắng giữ khoảng cách với hắn
John
John
Buông tôi ra! Thằng chó!
John hét lên, giọng nói lẫn chút run rẩy vì sợ hãi lẫn tức giận.
Hắn nhìn anh với một nụ cười nham hiểm, như thể muốn chiếm đoạt cả thân xác của John ngay lặp tức. Hắn chậm rãi đi về phía ba của John
Axel
Axel
tôi cho ông hai điều kiện
Axel
Axel
Một là ông đưa thằng nhóc đó về nhà tôi và làm việc đên suốt đời, đổi lại ông sẽ được giảm hết nợ
Axel
Axel
Còn hai là ông cũng hiểu đi ha
Ba John
Ba John
t-tôi, tôi..
Axel
Axel
Sao? ông chọn đi
John tròn mắt khi nghe những lời Axel vừa nói. Cơ thể cậu cứng đờ, trái tim đập loạn xạ trong lồng ngực.
John
John
Suốt đời ư? Làm việc cho hắn… đến hết đời?
John
John
Không… không thể nào!
John hoảng loạn lắc đầu, giọng nói run rẩy.
Axel chẳng buồn liếc nhìn cậu, chỉ lười biếng nhếch môi, ánh mắt đầy ý cười nhưng lại lạnh lẽo đáng sợ. Hắn nhìn ba của John, chậm rãi tiếp lời:
Axel
Axel
Ông không có lựa chọn nào tốt hơn đâu. Hoặc là giao cậu ta cho tôi, hoặc tay, chân ông biến mất ngay hôm nay?
Ba John im lặng, bàn tay run run siết chặt. Ông đã quá mệt mỏi với những khoản nợ chồng chất, với những kẻ đòi nợ tàn nhẫn. Giờ đây, chỉ cần để con trai ông làm việc cho Axel, mọi gánh nặng sẽ được trút bỏ.
John nhìn thấy sự do dự trong mắt ba mình. Một nỗi sợ hãi tột độ dâng tràn trong lòng cậu.
John
John
Không… Ba sẽ không làm vậy đâu, đúng không?
Nhưng khi ông thở dài, đôi mắt đầy mệt mỏi nhìn cậu rồi khẽ gật đầu, John cảm thấy như cả thế giới sụp đổ.
John
John
Ba... không! Con không muốn!
Cậu lắc đầu, lùi lại, giọng nói nghẹn ngào.
không để ba John kịp suy nghĩ, cậu lập tức quay người bỏ chạy, trái tim đập thình thịch trong lồng ngực. Cậu không thể để mình rơi vào tay Axel.
Nhưng chỉ vài giây sau, khi đôi chân cậu vừa chạm đến bậc cửa, một cơn đau nhói đột ngột truyền đến từ đầu gối. Cậu ngã quỵ xuống nền đất, đầu gối chảy máu ròng ròng
John
John
Chết tiệt!
John rít lên, cố gắng đứng dậy, nhưng chân đã mềm nhũn, nhưng không thể nào chạy tiếp
Từ phía sau, tiếng bước chân vang lên lạnh lẽo
Axel
Axel
Chạy nữa đi, tôi muốn xem nhóc con có thể chạy đến đâu.
Giọng Axel vang lên, mang theo sự nhạo báng và thích thú
John cắn môi, định bò đi, nhưng một bàn tay lạnh lẽo đã túm lấy cổ áo cậu. Vệ sĩ của Axel giữ chặt lấy cậu, mặc kệ cậu giãy giụa.
John
John
Không… buông ra…!
John cố gắng la hét, nhưng chưa kịp vùng vẫy, chất lỏng lạnh lẽo đã được tiêm vào cơ thể. Cơn choáng váng nhanh chóng kéo đến, mí mắt cậu nặng trĩu.
Trước khi hoàn toàn mất đi ý thức, John chỉ kịp nhìn thấy nụ cười nhàn nhạt của Axel – nụ cười của kẻ đã hoàn toàn kiểm soát mọi thứ.
___END CHƯƠNG 1___

Chương 2: Sự chống cự vô vọng

Khi tỉnh lại, John phát hiện mình đang ở trong một căn phòng rộng nhưng không kém phần u ám. Anh nằm trên một chiếc giường lớn, chăn nệm mềm mại nhưng không hề mang lại cảm giác an toàn.
Căn phòng rộng rãi, nội thất sang trọng, nhưng cửa sổ bị khóa chặt, cánh cửa duy nhất cũng đóng kín.
--Cạch!--
Tiếng cửa mở khiến John giật mình. Cậu ngẩng lên, và ngay lập tức nhận ra kẻ vừa bước vào—Axel.
Hắn cầm theo một khay thức ăn, bước đến với vẻ ung dung. Đặt khay xuống bàn cạnh giường, hắn thản nhiên nói:
Axel
Axel
Ăn đi
John nghiến răng, bàn tay siết chặt chăn. Cơn tức giận bùng lên khi nhớ lại tất cả mọi chuyện. Cậu trừng mắt nhìn Axel, giọng run lên vì phẫn nộ:
John
John
Thả tôi ra!
Axel chẳng buồn đáp. Hắn chỉ khoanh tay, dựa lưng vào tường, nhìn John như thể đang chờ xem cậu sẽ làm gì tiếp theo.
John trừng mắt nhìn Axel, lồng ngực phập phồng vì tức giận. Cậu nghiến răng, giọng nói đầy căm phẫn:
John
John
Tôi không ăn!
John
John
Anh nghĩ anh làm vậy là tôi sẽ ăn à?Thả tôi ra ngay!
Axel vẫn đứng đó, không hề nao núng. Hắn quan sát John như thể đang nhìn một con thú nhỏ đang cố chống cự, khóe môi nhếch lên một nụ cười nhàn nhạt, mang theo chút thích thú.
Sự bình tĩnh của hắn càng khiến John sôi máu.
Cơn giận bùng lên, cậu không suy nghĩ nhiều, vung tay hất mạnh khay thức ăn xuống đất.
--CHOANG!--
Âm thanh chói tai vang lên khi chiếc đĩa vỡ tan, thức ăn vương vãi khắp sàn.
Không khí trong phòng bỗng chốc trở nên căng thẳng.
John thở dốc, trừng mắt đầy thách thức.
John
John
Tôi thà chết đói chứ tôi không bao giờ ăn đồ ăn của anh!
Axel nhìn đống lộn xộn dưới sàn, rồi chậm rãi hướng ánh mắt về phía John.
Axel liếc nhìn John, đôi mắt đen sâu thẳm ánh lên tia sắc lạnh.
Hắn không tức giận, cũng không ngạc nhiên—chỉ đơn giản là quan sát cậu, như thể đang đánh giá phản ứng của một con thú nhỏ đang vùng vẫy tuyệt vọng.
Ánh mắt hắn lướt qua khuôn mặt tức giận của John, dừng lại một chút trên bờ môi mím chặt, rồi chậm rãi dời xuống đôi tay vẫn còn run nhẹ vì kích động.
Hắn khẽ nhếch môi, giọng nói trầm thấp nhưng mang theo sự kiểm soát tuyệt đối:
Axel
Axel
Thật bướng bỉnh!
Sau khi liếc nhìn John đầy nguy hiểm, Axel không nói gì thêm, chỉ đứng thẳng dậy, ánh mắt lướt qua đống thức ăn bị hất xuống sàn.
Hắn chậm rãi bước tới, áp lực vô hình đè nặng lên không khí trong phòng.
John vẫn trừng mắt nhìn hắn, hai tay siết chặt, cơ thể căng cứng như thể sẵn sàng chống lại bất cứ lúc nào. Nhưng cậu biết rõ—cậu không có cách nào thoát khỏi đây.
Bất ngờ, Axel cúi xuống, nhặt một chiếc dĩa lên, xoay xoay nó trong tay một cách lười biếng. Rồi hắn đột ngột ngước lên, ánh mắt tối sầm, giọng nói trầm thấp vang lên:
Axel
Axel
Muốn chơi trò chống đối sao? Được thôi, tôi cũng có cách riêng của mình
John chưa kịp phản ứng thì Axel đã ra hiệu cho vệ sĩ đứng ngoài cửa.
Ngay lập tức, hai người đàn ông cao lớn bước vào.
Một người nhanh chóng dọn dẹp đống lộn xộn trên sàn, trong khi người còn lại tiến về phía John.
John giật mình, định lùi lại, nhưng chưa kịp phản ứng, cổ tay đã bị siết chặt
John
John
Bỏ ra! Các người làm cái gì vậy?!
John vùng vẫy, nhưng vô ích
Axel khoanh tay đứng nhìn, giọng điệu bình thản nhưng đầy kiểm soát:
Axel
Axel
Nếu em không muốn ăn, vậy thì tôi cũng không cần phải tử tế
John chưa kịp hiểu ý hắn thì đã bị kéo ra khỏi giường.
Một cơn lạnh buốt chạy dọc sống lưng khi cậu nhận ra—Axel không đơn giản chỉ muốn giữ cậu ở đây.
Hắn đang chuẩn bị khiến cậu hiểu rõ rằng… cậu chẳng còn quyền lựa chọn nữa.
John cố gắng giãy giụa, nhưng sức lực của cậu không thể so với vệ sĩ của Axel. Hai cánh tay bị giữ chặt, cơ thể bị kéo ra khỏi giường như thể cậu chẳng khác gì một con rối vô lực.
John
John
Thả tôi ra! Anh muốn làm gì?!
Giọng John khàn đi vì hoảng loạn, hơi thở gấp gáp.
Axel vẫn đứng đó, khoanh tay, đôi mắt lạnh lùng dõi theo từng phản ứng của cậu. Hắn không vội, cũng không giận dữ, chỉ đơn giản là thưởng thức cảnh tượng trước mặt như một trò tiêu khiển
Axel
Axel
Tôi đã cho em lựa chọn rồi.
Axel
Axel
Nhưng em không biết điều
Hắn chậm rãi lên tiếng, giọng trầm thấp, đầy nguy hiểm.
John run rẩy, không phải vì lạnh, mà vì nỗi sợ hãi đang dần xâm chiếm tâm trí cậu.
Cậu siết chặt nắm tay, cố gắng trấn tĩnh.
John
John
Tôi sẽ không bao giờ nghe lời anh! Tôi thà chết còn hơn!
Axel khẽ nghiêng đầu, ánh mắt sắc bén lóe lên tia thích thú.
Axel
Axel
Thật sao?
Hắn nhếch môi, rồi chậm rãi bước tới.
John cảm thấy một luồng áp lực vô hình bao trùm lấy mình khi Axel cúi xuống, gương mặt hắn chỉ còn cách cậu vài cm . Hắn nâng cằm cậu lên, buộc cậu phải nhìn thẳng vào mắt hắn.
Axel
Axel
Vậy để tôi xem..Em chịu đựng được đến mức nào
Ngay sau đó, hắn ra hiệu. Vệ sĩ lập tức kéo John ra khỏi phòng, mặc cho cậu vùng vẫy.
John hoảng loạn. Tim đập thình thịch trong lồng ngực.
Cậu không biết Axel định làm gì, nhưng linh cảm mách bảo rằng… chuyện sắp tới sẽ còn tồi tệ hơn cả những gì cậu có thể tưởng tượng.
__CÒN TIẾP__

Chương 2.5: Sự chống cự vô vọng

John giãy giụa điên cuồng, nhưng cổ tay cậu bị ghìm chặt xuống giường, không thể nào thoát ra.
Hơi thở dồn dập, trái tim đập loạn trong lồng ngực, cậu ngước lên nhìn Axel bằng ánh mắt tràn đầy căm phẫn.
John
John
Anh không có quyền làm thế này!
Cậu gào lên, giọng khàn đặc vì tức giận.
Axel
Axel
Không có quyền?
Hắn nhếch môi, giọng trầm thấp vang lên bên tai cậu.
Axel
Axel
John, em còn chưa hiểu sao? Ở đây, tôi chính là luật lệ.
John cắn chặt răng, đôi mắt ánh lên sự phản kháng dữ dội.
Nhưng ngay sau đó, Axel vươn tay bóp chặt cằm cậu, buộc cậu phải nhìn thẳng vào mắt hắn
Axel
Axel
Tôi đã cho em cơ hội.
Axel
Axel
Nhưng em lại chọn con đường khó khăn.
Giọng hắn lạnh lẽo như một lời phán quyết.
John cảm nhận được sự nguy hiểm trong giọng nói của Axel. Cậu run rẩy, nhưng vẫn cố giữ vững sự kiên cường trong ánh mắt.
Axel ra hiệu. Một trong hai vệ sĩ lập tức rời khỏi phòng, chỉ một lát sau quay lại với một chiếc còng tay bằng sắt
Tim John chợt nhói lên một nhịp
John
John
Không… đừng…
Cậu thở gấp, lần đầu tiên trong suốt cuộc đối đầu này, giọng nói mang theo sự hoảng loạn thực sự
Nhưng Axel chỉ nhìn cậu, không hề có ý định dừng lại.
Axel
Axel
Lần này chỉ là một lời cảnh cáo
Axel
Axel
Nếu em còn tiếp tục chống đối, tôi sẽ không nhân nhượng nữa đâu.
Hắn nói chậm rãi.
Vệ sĩ kéo mạnh hai tay John, khóa chặt vào đầu giường.
Chiếc còng lạnh buốt siết lấy cổ tay cậu, khiến cậu không thể cử động.
John siết chặt nắm tay, hơi thở gấp gáp
Axel vươn tay, nhẹ nhàng vuốt qua lọn tóc lòa xòa trước trán cậu, giọng nói chậm rãi nhưng mang theo sự kiểm soát tuyệt đối:
Axel
Axel
Nghỉ ngơi đi. Khi nào em chịu ngoan ngoãn, tôi sẽ mở trói.
John nghiến răng, đôi mắt ngập tràn căm hận nhìn hắn.
Nhưng Axel chỉ cười nhạt, đứng dậy, ung dung rời khỏi phòng, để lại John bị còng chặt vào giường, tuyệt vọng và không thể làm gì hơn.
__END CHƯƠNG 2__

Download MangaToon APP on App Store and Google Play

novel PDF download
NovelToon
Step Into A Different WORLD!
Download MangaToon APP on App Store and Google Play