Tiếng Việt
NovelToon NovelToon

EABO/ Khi Thế Giới Không Thể Định Nghĩa Enigma

Chương 1 - Cuộc đời thật lắm bất công

Rengggg

"Được rồi, chúng ta tan lớp. Các em đừng quên chúng ta sẽ có một buổi tham quan nhà máy GenerX vào cuối tuần nhé. Hẹn gặp lại các em!"

Giáo viên còn chưa kịp kết thúc câu chào, cả lớp nghiên cứu đã trực chờ sẵn, ùa ra cửa như đàn chim bị nhốt trong lồng quá lâu. Nhưng riêng một cậu bạn lại đi ngược vào lớp, vỗ vai Hạ Khiết, gương mặt tươi cười háo hức:

"Hạ Khiết, về thôi!"

Hạ Khiết gật đầu, chậm rãi dọn dẹp sách vở rồi cùng người bạn của mình ra về. Trên đường đi, Trần Tỉnh Nhiên lại luyên thuyên kể về những câu chuyện drama giật gân mà cậu vừa nghe được từ những người bạn khác.

"Cậu biết không, Hạ Khiết? Hôm nay tớ nghe ngóng được một chuyện kinh khủng lắm! Chuyện là có một Omega lớp 4D có thai đấy! Mà còn nghe đồn rằng Alpha kia không thèm chịu trách nhiệm mà quất ngựa truy phong luôn rồi!"

Hạ Khiết vốn dĩ đã nghe qua vô số chuyện trong và ngoài trường, nhưng câu chuyện này cũng đủ đáng để tâm.

"Vậy Alpha đó bây giờ thế nào rồi?" Hạ Khiết vừa đi vừa chậm rãi hỏi.

Thay vì trả lời, Trần Tỉnh Nhiên lại thắc mắc:

"Này Hạ Khiết, bình thường nghe chuyện này người ta sẽ hỏi Omega ấy giờ sao rồi, sắp tới tính thế nào. Chỉ có cậu là hỏi về Alpha xấu xa kia.

"Đằng nào thì Omega đó vẫn phải sống, vẫn phải cố gắng. Tớ hỏi thế là để ít ra tìm được kẻ xấu, bắt hắn chịu trách nhiệm, hoặc có khi còn tống hắn vào tù!"

Clap… Clap… Clap…

Trần Tỉnh Nhiên vỗ tay trước suy nghĩ thấu đáo của Hạ Khiết.

"Không hổ danh là sinh viên ưu tú ngành nghiên cứu Pheromone. Suy nghĩ đi trước người ta một bước!"

Sau khi tạm biệt người bạn chí cốt, Hạ Khiết trở về nhà. Không kịp bỏ giày hay cặp xách, cậu đã nằm oài ra sàn nhà lạnh toát. Nhìn lên trần nhà, cậu suy nghĩ về bản thân—năm nay đã 20 tuổi rồi mà vẫn chưa được phân hoá giới tính nào cả.

Ở thế giới hiện tại, trung bình trẻ vị thành niên sẽ bắt đầu phân hoá từ năm 13 tuổi. Đường đường là một sinh viên ưu tú ngành nghiên cứu Pheromone, nhưng đến nay cậu còn chưa một lần ngửi được mùi Pheromone. Nếu nói về việc không thể ngửi Pheromone thì vẫn có lớp phân hoá Beta, nhưng cậu đã đi xét nghiệm nhiều lần và kết quả luôn chỉ là: "Chưa đến tuổi phân hoá."

"Chưa đến tuổi?" Chưa đến tuổi là thế nào được? Bạn cùng trang lứa đã có thể mang thai, làm cho người khác có thai, hoặc chí ít cũng làm người chăm sóc Omega như Beta rồi. Chỉ riêng cậu, đến nay trên giấy tờ tuỳ thân vẫn chưa rõ phân hoá.

Mục đích cậu muốn phân hoá là để xác định tương lai của mình. Ít nhất sau khi phân hoá, cậu có thể dễ dàng lựa chọn công việc phù hợp với giới tính. Nói đâu xa, chí ít cậu cũng muốn cảm nhận được Pheromone để có cơ sở nghiên cứu chúng. Đến giờ, tất cả những gì cậu biết đều chỉ dựa trên sách vở mà thôi.

"Ôi trời! Sao con lại nằm đây? Sàn lạnh lắm đấy!"

Dì Lưu lay lay Hạ Khiết vì tưởng cậu đã ngất xỉu. Hạ Khiết lòm khòm ngồi dậy:

"À, không sao đâu dì. Mình vào nhà thôi."

Dì Lưu là dì ruột của Hạ Khiết. Cậu không sống cùng ba mẹ. Dì bảo rằng ba mẹ cậu mất sớm, nhưng lý do cụ thể thì cậu chưa nắm rõ. Chỉ biết rằng họ không ở bên cậu từ khi cậu còn bé tí. Có thể họ bệnh, có thể họ tai nạn... hoặc cũng có khi, họ thật sự chưa mất đi.

_____________

Lần đầu mình viết truyện, rất mong nhận được sự góp ý từ mọi người ạ ❤️

Lưu ý đến độc giả:

Tất cả nhân vật, tình huống và sự kiện trong truyện đều là sản phẩm của trí tưởng tượng của tác giả. Bất kỳ sự trùng hợp nào với người thật, tổ chức hoặc sự kiện có thật chỉ là ngẫu nhiên. Truyện được sáng tác với mục đích giải trí và không phản ánh bất kỳ quan điểm hay sự kiện có thật nào.

Chương 2 - Rối loạn kỳ phát tình

Tại bệnh viện ABO…

Thanh Hàn cầm xấp hồ sơ đi vào phòng làm việc của mình.

"Kết quả khám sức khỏe của cậu đã có. Tạm thời mọi thứ đều ổn, trừ lượng tin tức tố. Có phải kỳ phát tình của cậu dạo gần đây không đồng đều đúng không?"

Thanh Hàn vừa hỏi vừa nhìn vào kết quả hiển thị trên màn hình máy tính. Nhưng hồi lâu chỉ nhận lại sự im lặng. Cậu chuyển ánh mắt qua nhìn gương mặt bất cần đời của Tần Bách Sinh.

"Này, cậu không nghe tôi hỏi à?"

"Cậu không thấy kết quả sao còn hỏi tôi? Tôi đâu phải đến đây khám lần đầu." Bách Sinh ngạo nghễ, bắt chéo chân đáp.

"Không phải vì cậu là bạn tôi mà cậu được tỏ thái độ đâu nhé. Có tin ông đây bỏ mặc cậu cho cậu phát tình, phóng tin tức tố đến ngạt thở chết không?"

Thanh Hàn vốn là bác sĩ mang danh điềm tĩnh, hiền lành nhất nhì bệnh viện.

"Đúng."

"Đúng cái gì?" Thanh Hàn ngơ người.

"Đúng cái cậu vừa hỏi."

Thực sự, nếu không phải đang ở bệnh viện, Thanh Hàn đã bức chết thằng bạn láo lếu này rồi.

"Được rồi. Sẵn đây, tôi khuyên cậu nên nghỉ ngơi nhiều hơn. Ngừng làm việc một thời gian cũng chẳng khiến công ty sụp đổ đâu. Nếu cậu muốn sống lâu với con cháu, hoặc chí ít là muốn nhìn thấy mặt chúng, thì nên làm vậy.”

Nãy giờ, gương mặt Bách Sinh mới có chút thay đổi—hai đầu chân mày hơi cau lại.

"Chuyện của tôi không cần cậu quản."

Thanh Hàn lắc đầu.

"Một là cậu nhanh chóng tìm bạn tình. Mà với tính cách này thì điều đó có vẻ hơi khó, nên ta sẽ ưu tiên phương án thứ hai—nghỉ ngơi và sử dụng thuốc ức chế tôi đưa cho cậu. Đồng thời, cậu cần đến đây kiểm tra thường xuyên để tôi còn theo dõi."

Bách Sinh đứng dậy bước ra khỏi phòng khám, tỏ vẻ đã nghe thấy nhưng làm theo hay không lại là chuyện khác.

Quạc… Quạc… Quạc…

“Vậy là đi à??? Không sao, đằng nào tôi cũng quá quen rồi.” Thanh Hàn thở dài, tự nhủ.

Bách Sinh vừa đi vừa nhớ lại lời dặn dò của Thanh Hàn. Đây cũng không phải lần đầu tiên Thanh Hàn luyên thuyên như vậy. Nhưng mà… cái gì mà "ngạt thở đến chết" chứ?

Thôi thì, đúng thật là cậu nên nghỉ ngơi một thời gian. Nghĩ vậy, Bách Sinh quyết định sắp xếp ngày mai để gặp hội bạn đã lâu không gặp. Dạo này vì công việc mà cậu bỏ quên cả bạn bè.

"Thưa sếp, lịch trình ngày mai ta sẽ có một buổi chào đón đoàn sinh viên ngành nghiên cứu Pheromone của trường đại học XB. Buổi meeting sẽ bắt đầu vào lúc 9:00 ạ."

Xuân Hoa, thư ký của Bách Sinh, vừa đón sếp vào xe đã thông báo lịch trình. Có lẽ anh thông báo sớm như vậy để sếp mình có thể sắp xếp thời gian nghỉ ngơi được nhiều hơn. Một thư ký tận tâm với trách nhiệm đầy mình. Thế nhưng, anh đâu biết rằng mình vừa phá hỏng kỳ nghỉ cuối tuần của sếp.

"Những buổi meeting thế này cũng phải để tôi ra mặt à? Tôi không có thời gian." Bách Sinh khó chịu.

"Dạ, em biết sếp đang rất bận, nhưng đây là trường đại học XB—một trong những trường có tỷ lệ sinh viên tốt nghiệp ngành nghiên cứu khá cao. Hơn nữa, đây còn là ngôi trường toàn nhân tài. Tương lai, một trong số sinh viên ưu tú đó sẽ làm việc cho tập đoàn của mình. Cho nên, rất cần sếp tham dự để các bạn sinh viên có thêm động lực ạ."

Sau khi nghe thư ký Hoa luyên thuyên một hồi về những "mầm non tương lai" của công ty, Bách Sinh chỉ có thể thở dài. Thực sự hoan nghênh tinh thần làm việc của Xuân Hoa. Nhưng xem ra, cậu đành phải gác lại buổi hẹn vậy.

Chương 3 - Lần đầu cảm nhận tin tức tố

…Alo… Alo…

"Các bạn sinh viên lưu ý! Lát nữa, tất cả chúng ta sẽ xuất phát đến tham quan công ty GenerX. Các em tập trung sớm để xếp hàng lên xe. Khi đến nơi, hãy đi theo chỉ dẫn của trưởng đoàn, đi nhẹ, nói khẽ để tránh ảnh hưởng đến thời gian làm việc của phía công ty nhé!"

Cô giáo dẫn đoàn đang cầm chiếc megaphone thông báo, trong khi đó, Hạ Khiết thật sự nôn nóng.

Hôm nay, cậu đã có mặt từ rất sớm để không bị trễ chuyến tham quan công ty—nơi mà cậu đặt trọn niềm mơ ước. Chỉ cần sau khi tốt nghiệp, được nhận vào đây làm thực tập sinh thôi, cậu cũng cảm thấy đời này không còn gì hối tiếc nữa.

Hạ Khiết đang loay hoay xếp hàng để lên xe thì bất ngờ cảm nhận một bàn tay đặt lên vai mình làm điểm tựa.

Giọng nói thở hổn hển vang lên phía sau:

"Sao cậu đi mà không gọi tôi hả???"

Khải Ân vừa thở dốc vừa trách móc.

"Cậu có bảo tôi gọi đâu?" Hạ Khiết nhanh chóng đáp.

"Bạn cùng bàn mà chẳng bao giờ quan tâm gì nhau cả! Uổng công trước giờ cứ tưởng cậu cô đơn không ai chơi, nên Khải Ân tôi đây lúc nào cũng lo lắng cho cậu!"

Khải Ân càu nhàu.

"Ohhh, vậy cảm ơn cậu nhiều nhé!"

Hạ Khiết vừa cảm ơn vừa cười. Vì hôm nay tâm trạng cậu đang khá tốt nên cũng không kiểm soát được cơ miệng mà bật cười một cách tự nhiên.

Sau khi nhận được lời cảm ơn cùng với nụ cười khuyến mãi từ Hạ Khiết, Khải Ân ngẩn cả người. Tự nhiên mặt cậu hồng lên. Không, không phải đâu! Chắc chỉ do chạy mệt thôi!

Nhưng mà… trước giờ cậu chưa từng thấy Hạ Khiết vui vẻ đến mức này. Tự nhiên lại vô cớ trách người ta.

"Cậu ấy cười đẹp thật!"

Chiếc xe chở đoàn sinh viên từ từ tiến vào cổng tập đoàn GenerX. Tổng quan công ty thực sự rất lớn, đúng chuẩn một tập đoàn hàng đầu. Và hơn hết, gu thiết kế kiến trúc của tòa nhà đúng là đỉnh cao!

Nhìn thấy cơ ngơi do chính thần tượng mình—chủ tịch Tần Bách Sinh—xây dựng, Hạ Khiết chỉ biết trợn tròn mắt, miệng há hốc kinh ngạc.

Khải Ân chưa bao giờ thấy Hạ Khiết thích thú điều gì đến mức này. Suốt dọc đường, cậu đã kể hết từ A đến Z về tập đoàn GenerX, về những thành tựu nghiên cứu và sự vĩ đại của nó. Thấy Hạ Khiết vui như vậy, Khải Ân cũng cố gắng hòa vào câu chuyện với cậu.

GenerX là một công ty hàng đầu về nghiên cứu thuốc ức chế Pheromone và sản xuất vật tư y tế khoa học. Hằng năm, công ty nghiên cứu và phát triển nhiều phiên bản thuốc ức chế khác nhau.

Không còn đơn thuần chỉ là thuốc dạng viên hay tiêm nữa, GenerX đã cho ra đời các sản phẩm tiện lợi như nước uống ức chế, kẹo ức chế, miếng dán ức chế,… Với tiêu chí đặt sức khỏe khách hàng và sự tiện lợi lên hàng đầu, GenerX nhanh chóng vươn lên vị trí số một trong ngành. Nhờ vậy, tỷ lệ tử vong do sốc thuốc tiêm được giảm thiểu đáng kể, đồng thời giúp duy trì sự cân bằng dân số toàn cầu.

Sau khoảng thời gian tham quan theo sự hướng dẫn của giáo viên, các sinh viên được tận hưởng một khoảng thời gian tự do trước khi tham dự buổi meeting với chủ tịch tập đoàn GenerX và một vị giáo sư nghiên cứu.

Khải Ân tối qua thức khuya chơi game đến tận khuya, sáng nay vừa đến trễ vừa mang theo cơn buồn ngủ dữ dội. Đây chính là cơ hội tuyệt vời để cậu chợp mắt một chút. Thấy vậy, Hạ Khiết quyết định tự đi dạo một mình.

Cậu thực sự rất thích nơi này, có thể tự tham quan, ghi chép mà không cần sự hướng dẫn từ giáo viên.

Nhưng khi đang mải mê nhìn ngó, nhịp tim cậu bất chợt đập nhanh một cách lạ thường. Hô hấp cũng trở nên khó khăn, mồ hôi tuôn ra như tắm, đầu óc quay cuồng chóng mặt.

"Không lẽ mình bị cảm sao? Không đúng, trán mình đâu có nóng… Hay là do say xe? Cũng không phải, trước giờ mình chưa từng say xe… Sức khỏe mình hoàn toàn bình thường mà… Nhưng… hình như… mình… đang ngửi thấy… Pheromone?"

Download MangaToon APP on App Store and Google Play

novel PDF download
NovelToon
Step Into A Different WORLD!
Download MangaToon APP on App Store and Google Play