Tiếng Việt
NovelToon NovelToon

Tôi Lỡ Đắc Tội Với Công Chúa Rồi

Chương 1: Xuyên không

Tại một quán bar ở thành phố PK. Khi nhìn từ ngoài vào là một vẻ đẹp mang đậm chất của cuộc sống xa hoa với những kiểu trang trí đèn led đủ các loại màu nhầm tô đậm tên của một quán bar khá là nổi tiếng nhất tại thành phố. Nhưng khi bước qua cánh cửa ấy, bước chân theo chỉ dẫn đường của các anh nhân viên đẹp trai, bảnh bao, đó là một trận sôi nổi đầy máu lửa bùng cháy hết mình khi nghe tiếng nhạc dance sập sình, sôi động của hoạt động bên trong quán bar.

Phía xa tận bên tay phải đi vào, đập vào mắt toàn các hot girl độ tuổi 22 đang tưng bừng cụng ly nhảy hoà theo nhịp sôi động do anh DJ trên giữa cao nhất của quán đánh từng bản nhạc sôi động. Trong bàn đấy tầm khoảng 5, 6 cô gái đang độ tuổi chơi, cháy hết mình thì nổi bật nhất có một cô gái với dung nhan tuyệt sắc, không kém phần lạnh lùng, kèm theo thời trang phối hợp đầy chất chơi đang lấy hơi kéo thuốc lá điện tử nhã ra những làn khói đầy đủ hình dạng tuỳ ý thích. Thông qua cách hút đấy cũng đủ biết cô là một người sành sỏi sự ăn chơi, trải nghiệm đủ muôn màu của cuộc sống này. Không ai khác đó chính là Lệ Phi Vũ.

"Nào cụng ly tiếp đi bạn êi! Sao cứ mãi phì phà thuốc mãi bạn êi!".Tiếng của người bạn thân cô vang vào tai cô khi cô suy nghĩ nên lựa chọn con mồi nào cho tình một đêm tiếp theo của cô. Bạn thân từ thuở nhỏ của cô Ngoan Nhân.

"Uh thì cụng tiếp nào, kéo nốt xong ly này tại hạ xin phép đi WC một tí nhé các vị huynh đài ý lộn các vị tỷ đài!".

Phi Vũ đưa ly lên cùng cụng với các vị tỷ thân ruột của mình, thì bạn thân cô lại chưa kịp để cô uống đã bêu xấu cô trước các tỷ tỷ của cô.

"Uh thì nảy giờ chắc bận suy nghĩ con mồi tiếp theo… nên là cảm giác tồn ở não trải nghiệm cảm xúc với con mồi kế tiếp mà quên mất cảm giác mắc tè chăng?".

Cô đai nghiến liếc mắt nhìn con bạn trời đánh, àh mà không ba mẹ jđánh nó. Cô nốc một hơi cạn sạch ly bia của mình rồi đứng phăng dậy một thân say sỉn đi vào toilet. Phi Vũ cảm thấy bản thân cô đã quá say sỉn rồi, cánh cửa nhà vệ sinh giờ đối với cô nhìn ra tận 2 cánh, cô gắng mở to đôi mắt ra cho thật tỉnh táo để đi vào giải quyết bầu tâm sự của cô. Không khéo lâu quá tụi bạn lại… nghĩ cô làm chuyện không được trong sáng cho lắm tại toilet mất.

Chân phải bước vào chỗ trống cánh cửa đang mở chân trái lẹo tẹo dính xà nẹo theo sau chân phải. Dính thì dính thật, Phi Vũ không thể gỡ hay đứng vững nổi khi hai chân chéo vào nhau làm cô mất thăng bằng đổ ngã về phía trước. Cô cứ nghĩ gương mặt xinh đẹp này cùng đôi môi này của cô tiếp chạm với bồn cầu rồi. Nhưng không phải thế, Vũ bị một lực hút thật mạnh đổ dồn về phía trước cảm giác bị hút vào một lỗ trống xoáy thật mạnh, xung quanh đen như mực không thấy được gì và sau đó là một cơn đau hoà vào cũng cơn say ngà làm thần trí cô rơi vào hôn mê bất tỉnh.

Sao có tiếng khóc văng vẳng bên tai vậy?. Như có người vừa mới mất hay sao?. Lệ Phi Vũ hé mở ti hí đôi mắt của mình ra, để xem có chuyện gì mà lại khóc đến kinh thiên động địa như vậy?.

Khung cảnh trước mắt thật kỳ lạ, giống phim trường trung quốc mà bản thân thường xem quá! Lệ Phi Vũ liếc mắt nhìn xuống dưới giường thấy một tiểu tử tầm 16 tuổi đang quỳ sụp khóc nức nở.

Nhìn hắn khóc thấy mà tội thay giống như người thân vừa qua đời! “Aizzzaa!!! Tiếng khóc thật kinh khủng!”. Phi Vũ hé miệng lên tiếng:

“Thiếu gia, thiếu gia".Tên tiểu tử mặt đen cùng nước mũi nhúng nhảy từ mũi xuống giữa không trung, miệng lắp bắp nét mặt từ kinh ngạc chuyển trở lại vẻ mặt khóc lóc lúc nãy vừa thút thít vừa nói:

"Người con sống, còn sống! Ta cứ tưởng người không còn nữa".

Chương 2: Xuyên không

Hai tai của Lệ Phi Vũ giựt giựt vài cái để nghe rõ hơn, khoé mép co giật vài cái suy nghĩ trong lòng: "Thật hết sức bậy bạ, bổn cô nương đây tất nhiên còn sống, không những vậy còn khoẻ mạnh quá đây này!".

Ah!!! Nhưng mà khoan khoan, dừng lại khoảng chừng là 5 giây!!!

Sao hắn ăn mặc kì quái và sao gọi ta là thiếu gia? Cô bật ngồi dậy thì bên hông cô truyền đến cảm giác đau, thốn đến tận rốn. Hèy! Mới bảo khoẻ mạnh đây mà sao giờ lại đau thế chứ lị? Đã vậy cũng đành, khi nhúc nhích ngồi dậy Phi Vũ lại cảm nhận giữa hai chân mình từ khi nào có vật gì đó hơi dư thừa và cũng hơi nặng nề. Cô có nên khóc hét lên hay tự cắn răng khóc thầm trong lòng.

Chẳng nhẽ cô thật sự là xuyên không? Đã vậy còn xuyên vào thân thể của một cơ thể nữ nhân giả dạng nam trang này? Nhưng mà sao dưới thân lại...giống nam nhân thế kia?

"Phật ơi! Con đạo Chúa! Xin hãy cho con về cuộc sống hiện đại đi mà!".Cô chắc chắn trong lòng, với một đứa nhạy bén êkiu(IQ) cao như cô thì Phi Vũ ngầm xác định mình đã xuyên không 100%. Thế là chấm hết thật rồi sao? Kết thúc hết thật rồi sao? Phi Vũ tự khóc hoa lê vũ đái trong lòng.

Đang suy nghĩ và buồn trong lòng bỗng Phi Vũ nghe tên tiểu tử lên tiếng: "Thật tốt quá, thiếu gia ngài rốt cuộc cũng tỉnh, Vô Ảnh rất lo cho ngài, cũng là Vô Ảnh đáng trách đã không bảo vệ ngài chu toàn".

Lệ Phi Vũ nghe xong chỉ gật gật đầu tỏ ý ngầm hiểu ý và nhẹ giọng an ủi tiểu tử đó rằng không sao. Mọi việc đã ổn và Phi Vũ dù sao cũng đã tỉnh như vậy Vô Ảnh mới nhẹ thở phào buông tay mắt vẫn nhìn tới nhìn lui.

Nhìn nét mặt lo lắng này Lệ Phi Vũ nghĩ thầm hẳn hắn lại muốn có gì muốn nói. Nhưng cô lại có điều muốn hỏi nhìu hơn đối với hắn. Nên cô đã không cho hắn có cơ hội nói, Phi Vũ liền cướp trước quyền nói này của tên Vô Ảnh:

"Uhm…thì…ngươi cho ta xin hỏi ta là ai?"

Tại một không gian xa lạ kia, chiếc mã xa chầm chậm lăn bách cộc cạch giữa con đường đầy sự nhộn nhịp. Đôi lúc có vài tiếng hét nào loạn của bọn trẻ, tiếng rao bán, tiếng bàn tán của những người dân nơi đây. Xe dừng lại tại một tửu lâu mang tên Nhất Thành lâu.

"Công… tiểu thư, người có thể xuống " giọng một nam nhân khàn khàn vang lên.

Từ bên trong mã xa, một nữ tử bạch y vén lên màn lụa, chậm rãi bước xuống khỏi chiếc hộp nhỏ ngột ngạt. Nữ tử bạch y cùng nô tỳ của mình dạo bước hướng về phía con đường tấp nập tiếng rao của những thương buôn lẫn tiểu thương buôn bán, quảng bá những món hàng mình bán.

"Bội Hương! Tri thông quản sự mang tất cả sổ sách vào bên trong phòng cho ta. Còn nữa, đem một ít đồ ăn thanh đạm,cùng một vò rượu nhỏ mang lên phòng!".

Giọng nữ tử bạch y mang mạn che khuôn mặt nhưng vẫn không thế che giấu được nét đẹp khuynh diễm, tuyệt sắc đó. Kèm theo tiếng nói nhẹ nhàng, làm cho người nghe cảm giác như nghe được một điệu đàn êm dịu hoà vào tươi mát của dòng suối trải khắp cơ thể. Thật khó cưỡng chế được cảm xúc khi nghe và nhìn được bạch y nữ tử này.

"Dạ! Thưa tiểu thư”. Nữ nô tì lên tiếng và đồng thời lui ra ngoài để sắp xếp và thông báo những lời dặn của bạch y nữ tử.

Cùng lúc đó, tại phủ thừa tướng Lệ Sở Phong. Một thanh niên thân thể cao ráo, khỏe mạnh khuôn mặt cương nghị, đường nét hài hòa nếu phải nói thì đúng là mỹ nam. Hôm nay khi hắn mặc bộ y phục bạch y trông càng thêm nổi bật, không chỉ anh tuấn mà còn là một thư sinh hiểu biết sâu rộng, đầy tài trí khiến nhiều cô nương yêu thích.

"Thiếu gia,thiếu gia! Xin người đừng làm khó Vô Ảnh mà thiếu gia!".

“…..”

"Thiếu gia, lão gia đã giao phó Vô Ảnh không được để thiếu gia ra ngoài nữa, thiếu gia vẫn còn chưa khoẻ hẳn xin thiếu gia đừng làm khó Vô Ảnh!". Hắn vội vội vàng vàng chạy theo sau bước sải chân của Phi Vũ, vừa chạy theo, vừa hết sức ra lời ngăn cản cũng chẳng thể làm Phi Vũ dừng lại bước chân vội vã của mình.

"Ta nói này! Tên tiểu tử nhà ngươi! Ta đã khoẻ hẳn sẽ không sao cả, lão gia và ngươi cứ bắt ép ta ở mãi trong phủ này có lẽ ta sẽ điên lên vì buồn chán mất!".

Phi Vũ thật rất háo hức, nóng lòng muốn đi ra phủ để xem sự náo nhiệt của kinh thành ở thời cổ đại này sẽ như thế nào? Có thật giống như trong phim hay chiếu? Những ngày qua nằm trên giường dưỡng thương cùng tập dần cách thức sinh hoạt thời cổ đại, cùng cách thức sinh hoạt khác biệt giới tính khi đang trong thân xác nữ nhân cải trang này, quả thật làm cho tinh thần Phi Vũ ức chế không gì ức chế hơn được.

Sau vài ngày nằm lì trên giường dưỡng thương và tra hỏi tên tiểu tử Vô Ảnh, Phi Vũ đã hoàn toàn biết hết lai lịch của thân xác này thông qua lời kể của hắn. Rằng thân xác này cũng là cùng họ tên của cô, là con trai duy nhất của Đại tướng quân Lệ Sở Phong. Một vị Đại tướng lẫy lừng trong những trận chiến trấn định yên ổn giang sơn của thời nhà Đường. Sở Phong cũng là huynh đệ kết nghĩa năm xưa khi còn trong thời chiến tranh loạn lạc của Đường Nhâm tức là vua trị vì hiện tại của thời Đường này.

Chương 3: Hôn sự

Sở Phong một lòng trung thành với Đường Nhâm, là một trung quân bao người mến mộ. Tuy là một Đại tướng quân lẫy lừng và tài giỏi nhưng ông chưa bao giờ tỏ ý khinh thường hoặc lợi dụng chức quyền để hiếp đáp nhân dân bá tánh. Cũng chính vì đó, ông rất được vua trọng dụng cùng tôn kính giữa bậc vua tôi và anh em kết nghĩa. Sở Phong chỉ có duy nhất một người vợ là Tiêu Mộc Ân và duy nhất người con trai là Lệ Phi Vũ cũng chính thân xác cô đang ẩn linh hồn trong này. Tuy là con một của Đại tướng quân, nhưng Phi Vũ lại rất tài giỏi và hiếu kính cha mẹ, không bao giờ ỷ vào quyền thế mà ức hiếp mọi người. Cũng từ chỗ đó, Phi Vũ rất được phụ thân, phụ mẫu yêu thương nuông chiều. Chỉ là đó chỉ là lớp giấu kín sau vẻ ăn chơi, tỏ ra con nhà giàu của hắn chỉ vì hắn vốn không thích dính đến chuyện triều chính. Phụ thân hắn cũng vốn muốn cho hắn một cuộc sống bình bình, đạm đạm qua ngày nên đã mắt nhắm, mắt mở cho hắn làm hoàn khổ đệ(con nhà giàu).

Sau một trận bất chấp tất cả, Phi Vũ cũng đã ra được khỏi phủ. Hết ghé vào sạp này, lại tạt vào sạp hàng kia. Vũ háo hức tung tăng nhìn ngó tới lui mà quên mất bản thân mình đang ở thân xác là một nam nhân. Cô vẫn còn nghĩ bản thân là một tiểu cô nương 15,16 tuổi chăng? Về cổ đại là lại quên mất hình tượng băng lãnh của một giám đốc bệnh viện ở hiện tại hà!.

Dừng chân tại quán tửu lâu, cũng đã là đến giữa trưa. Khi xuyên về cổ đại Phi Vũ thật mù tịt về cách chia thời gian ở đây. Cô chỉ biết nhìn sắc trời mà sinh hoạt vậy. Bước chân vào tửu lâu lớn nhất tại kinh thành, Phi Vũ quan sát một lượt, bao ánh mắt ghen tị của nam nhân không thiếu phần những ánh mắt chán nản và sợ hãi của nữ nhân nhìn cô. Phi Vũ thầm mắng tiền thân của cái xác này lúc nào cũng trọc ghẹo nữ nhân để giờ nhận lấy bao cặp mắt chán nản ấy của nữ nhân. Như vậy cũng tốt đi…sẽ không bị nhiều nữ nhân bao vây khi thấy nét đẹp của ta. Kkk so với làm lố và ảo tưởng cũng chẳng ai qua bổn cô nương đây!

"Công tử, xin hỏi ngày đây thuê gian phòng nghỉ tá túc hay dùng bữa rồi đi ạ? ".

"Cho ta một gian phòng dùng bữa yên tĩnh nhưng không là phòng tá túc qua đêm, mà là gian ăn uống không khí riêng yên tĩnh. Còn nữa, mang hết tất cả món ngon đặc biệt của tửu lâu đem lên cho ta! ".

Phi Vũ muốn một mình không gian riêng để tận hưởng những món ăn cổ đại này mà không phải loạn tâm vì những ánh nhìn những người nơi này.

"Dạ vâng, xin quý công tử đi theo tiểu nhị ".

Tên tiểu nhị dẫn Phi Vũ lên gian phòng đặc biệt giành riêng khách giàu có, sau đó vội lui xuống để thông báo bếp trù chuẩn bị món cho quý công tử giàu có này.

Đúng là tửu lâu đệ nhất kinh thành, cách bố trí tuy đơn sơ nhưng lại đẹp và yên tĩnh mang lại không gian hài hoà. Có điều…tuy nói là gian phòng riêng nhưng với thiết kế vách phòng thế này có lẽ bàn chuyện đại sự thì vách bên đều nghe được hết nhỉ? Nghĩ lại thì cũng phải, cổ đại thì làm sao cách âm tốt như thời hiện đại của cô đã từng sống. Cô âm thầm đánh giá tửu lâu và uống vào ngụm trà do tiểu nhị mang lên cho cô tỏng lúc chờ đợi. Trong lúc thả hồn theo những gì cô quan sát và đánh giá bỗng nghe một bên xác vách giọng một nữ tử lên tiếng hỏi, nghe thật êm tai, tựa như dòng suối mát trải vào trong tâm trí cô.

"Bội Hương! Đã là canh mấy? "

"Thưa tiểu thư, cũng sắp là canh ngọ ".

Lại thêm một giọng nữa tử vang lên, chỉ là nghe giọng cũng bình thường không quá đỗi say mê như giọng nữ tử vừa rồi. Phi Vũ thầm nghĩ, có lẽ là một tiểu thư khuê các danh giá nào đó đã đến đây từ sớm dùng bữa tại tửu lâu này. Thông qua giọng nói ấy có thể sẽ là một dung nhan tuyệt đẹp đi?

"Cốc!cốc! ".

"Vào đi! ".

"Quý công tử! Thức ăn của ngài đã đến, thỉnh ngài dùng ngon miệng ".

Đang mãi mê suy xét, đánh giá về giọng nói đó bỗng tiểu nhị gõ cửa, mang thức ăn đến Lệ Phi Vũ cũng thôi suy nghĩ về chuyện đó mà bắt đầu tập trung vào việc ăn uống của mình.

"Cho ta thêm hai vò rượu thượng hạng ".

"Vâng,xin ngài đợi một chút ạ "

Nhìn bàn thức ăn phong phú cùng mùi hương thơm nghỉ ngút hấp dẫn, cô nghĩ nếu không có rượu thật là phí cho bữa ăn ngày hôm nay. Nên Phi Vũ bèn gọi tiểu nhị mang lên cho mình 2 vò rượu thượng hạng.

"Tiểu thư! Thứ cho nô tì nhiều chuyện, việc hôn sự của tiểu thư lão gia đã định gả tiểu thư cho Lệ Phi Vũ con trai của Đại tướng quân Lệ Sở Phong. Chúng ta sẽ từ chối thế nào giờ ạ? Tiểu thư có suy xét qua mối hôn sự này? "

"….."

Giọng nữ nô tì bên vách lên tiếng hỏi chủ tử của mình, làm Phi Vũ tay đang định gấp thức ăn vẫn còn ở giữa không trung sững sờ kinh ngạc khi nghe nhắc đến tên mình, còn là hôn sự.

Download MangaToon APP on App Store and Google Play

novel PDF download
NovelToon
Step Into A Different WORLD!
Download MangaToon APP on App Store and Google Play