Tiếng Việt
NovelToon NovelToon

Thiên Thư - Vạn Thế

Chương 1: Chia ly

Chương 1: Chia ly

“Nhanh lên, bọn chúng sắp đuổi tới nơi rồi”

Một giọng nói thảm thiết từ nam tử trung niên vang lên, thúc giục thê tử đi cùng khẩn trương cùng mình chạy trốn. Hai người trông dáng vẻ mệt mỏi đang bế theo một hài tử sơ sinh vừa mới chào đời.

“Có lẽ không thể thoát kịp được rồi” Mỹ phụ nước mắt rơi xuống, nàng hiểu nếu phu thê hai người nàng không trốn thoát được lần này, địa ngục trần gian sẽ là những gì gia đình nàng phải chịu.

“Không, vẫn còn cơ hội, chúng ta phải cố gắng lên. Chỉ cần đến “nơi đó” có lẽ sẽ có cơ may sống sót” – Nam tử trung niên ánh mắt kiên định cố gắng động viên thê tử của mình

“Sao? Tới “nơi đó”???” Mỹ phụ ngỡ ngàng như không tin vào tai mình. “Nơi đó” là nơi mà không ai dám vào vậy mà giờ đây gia đình nàng phải tới đó để chạy trốn kẻ thù.

“Đúng thế, hiện tại khắp nơi đều có người tìm kiếm chúng ta, chỉ còn “nơi đó” mới có thể thoát thân. Chúng ta có thể không thoát được, nhưng không thể để Nam nhi bị bọn chúng bắt” – Nam tử trung niên kiên quyết nói

“Được rồi, vậy mau tới đó, nhất định ta sẽ không để ai đụng vào con” – Mỹ phụ siết chặt nắm tay, ánh mắt hiền hòa nhìn đứa bé

Cả hai nhanh chóng di chuyển, vết thương của Nam tử trung niên tiếp tục rỉ máu nhưng điều đó không làm cho hắn chùn bước, nhất định hắn sẽ bảo vệ được vợ con của mình không lọt vào tay kẻ thù.

“Sắp tới rồi, chỉ còn một đoạn ngắn nữa thôi” – tiếp tục động viên thê tử của mình, hắn nhanh chân lao về phía trước.

“Được rồi, tới đây thôi, hai người làm ta động lòng rồi đó” – một âm thanh lạnh lẽo vang lên, cả hai vợ chồng sắc mặt tái mét nhìn người phía trước đang chặn lại mà trong lòng lo lắng đến cực điểm

“Là ngươi?” Nam tử trung niên trợn mắt lên như không dám tin kẻ đang chắn trước mặt hai người

“Quả nhiên chủ nhân đoán đúng, hai người các ngươi dám liều mạng tới đây. Rất tiếc, cuộc vượt ngục của các ngươi tới đây là kết thúc rồi, giao đứa bé cho ta, lão phu sẽ để hai người các ngươi được toàn thây”  - lão già mặc đồ đen nhàn nhạn lên tiếng

“Thật không ngờ ta có mắt như mù, để rồi hôm nay người dồn gia đình ta vào chỗ chết lại chính là người mà ta cứu giúp. Ngươi nhất định sẽ phải trả giá đồ vong ân phụ nghĩa” – Nam tử trung niên hét lên vang vọng tứ phương. Hắn không ngờ rằng sẽ có ngày người làm gia đình hắn tan nát lại là người mà hắn từng cứu giúp, xem như tri kỉ - thật đau lòng.

“Ha ha, là do ngươi ngu ngốc suốt bao năm qua mà thôi, ta vốn dĩ tiếp cận ngươi chỉ chờ đến ngày hôm nay phục vụ cho chủ nhân” – lão già nở nụ cười tàn nhẫn nói.

“Cho dù hôm nay ta bỏ mạng tại nơi này cũng không để ngươi toại nguyện” – Nam tử trung niên sắc mặt kiên định, tâm lý đã ổn định hơn, hắn suy nghĩ trong đầu cách cứu vợ con

“Nàng và tiểu Nam hãy tìm cách rời khỏi chỗ này, “nơi đó” chỉ còn cách vài trăm dặm, ta sẽ cầm chân lão ở đây” – hắn âm thầm truyền âm cho vợ mình

“Không, thiếp sẽ không đi đâu mà không có chàng”

“Nàng nhất định phải đi, còn lo cho tiểu Nam nữa, ta nhất định sẽ không sao, khi nàng và con thoát được ta sẽ tìm cách gặp lại”

“Được rồi, vậy thiếp sẽ cùng tiểu Nam tới “nơi đó”, chàng phải cẩn thận” – Mỹ phụ cũng hiểu nếu hai mẹ con ở lại sẽ làm gánh nặng cho hắn, đành cắn răng tìm cách thoát đi

“Hai người không cần bàn tính làm gì, rất nhanh thôi cả hai sẽ được đoàn tụ dưới âm phủ. Ta sẽ mang thằng bé đi” – lão già nhe răng cười đe dọa, lão tự tin sẽ giải quyết nhanh hai vợ chồng

“Không dễ dàng như ngươi nghĩ đâu, ngươi sẽ thấy sức mạnh của một người cha” – Nam tử trung niên lạnh lùng nói. Hắn sẽ dồn toàn bộ sức mạnh vào cuộc chiến cuối cùng này, bởi hắn biết khả năng đoàn tụ với vợ con gần như đã không còn.

Đột nhiên một luồng gió lốc kéo đến, như có sức mạnh thần kì, đứa bé trong tay nữ nhân đột nhiên bay lên vào thẳng tâm lốc kéo thẳng tới vị trí của “nơi đó”.

“Không” – tiếng hét bất lực của nàng vang lên hướng đến phu quân mình “Mau cứu tiểu Nam”

Lúc này cả phu quân của nàng và lão già áo đen đều lao tới cơn lốc kia bằng tốc độ nhanh nhất để cứu đứa bé. Nhưng tốc độ của cơn lốc quá nhanh, dù cả 2 có cố gắng đến mấy cũng không thể đuổi kịp. Từ “nơi đó”, lỗ đen sâu thẳm hút cơn lốc cùng đứa bé vào trong rồi dần biến mất

“Tiểu Nammmmm…..” cả hai vợ chồng hét lên trong vô vọng, vốn cả hai dự tính sẽ cùng con trai nhảy vào tâm “nơi đó” để trốn khỏi cảnh truy đuổi của kẻ thù, nhưng giờ đây đứa bé đã bị “nơi đó” hút mất, còn cánh cửa để vào thì đã biến mất không chút dấu vết. Cả hai sẽ không biết có cơ hội được gặp lại con trai mình nữa hay không.

“Không ổn” - Ở bên kia, lão già áo đen sắc mặt vô cùng ngưng trọng đến cực điểm, nhiệm vụ lần này của lão là bắt sống đứa bé chứ không phải là giết hai người phu thê kia. Lần này không hoàn thành nhiệm vụ lão biết sẽ phải chịu sự trừng phạt từ chủ nhân của mình nên hết sức lo lắng.

Cả ba người lao về phía “nơi đó” nhưng chỉ còn một khoảng trống không chút vết tích cứ như nơi này chưa từng xuất hiện bất kỳ vật gì.

“Tất cả là tại ngươi, lão già khốn kiếp” – nữ nhân mất con như phát cuồng lao vào lão già áo đen dùng tất cả sức mạnh của bản thân vào một đòn.

“Uỳnhhhhhhhhh” Bất chợt bầu trời xảy ra dị tượng, mây đen kéo đến ùn ùn, gió mạnh cực điểm, cả hành tinh tựa như ngày tận thế. Bầu trời bống hiện ra hình ảnh một cặp mắt từ từ mở ra khiến tất cả sinh linh trên hành tinh cảm nhận được sự uy hiếp khủng bố đến tính mạng của mình.

“Là thiên đạo chi nhãn (mắt của trời). Ông trời của ta, đúng là thiên đạo chi nhãn rồi”

“Xảy ra chuyện gì mà thiên đạo chi nhãn lại xuất hiện vậy?”

“Thật không thể tin được, thiên đạo chi nhãn xuất hiện sau vô số năm, là chuyện động trời gì xảy ra với chúng ta đây”

……

Vô số âm thanh gào thét khắp hành tinh, thiên đạo chi nhãn xuất hiện làm kích thích thị giác và tâm thần của tất cả bọn họ, nhất thời không thể bình tĩnh được

Truyền thuyết thiên địa có linh, có mắt quan sát tất cả sinh linh trên đời

Vô số lôi kiếp (tia sét) giáng xuống vị trí mà “nơi đó” sau khi đã hút lấy tiểu Nam, có lẽ nó muốn tấn công “kẻ” đã mang đứa bé đi. Không gian có biểu hiện rạn nứt, bên trong khe nứt, hình ảnh một lỗ đen đang điên cuồng bay đi một cách nhanh nhất.

“Phu quân, mau tiến vào” – nữ nhân mất con vội vàng nắm tay chồng bay đến, lao thẳng vào khe nứt không gian mà lôi kiếp vừa tạo ra

“Được, mau nép sát vào ta” – sau một thoáng thất thần, hắn vội vàng ôm chặt thê tử đưa lưng hứng những đợt lôi kiếp giáng xuống đồng thời nhanh nhẹn nhảy vào trong khe nứt. Hắn biết rằng đây là cơ hội duy nhất để thoát khỏi tình huống này, cũng như có thể có cơ hội gặp lại con trai mình.

“Không ổn”, khi những đợt lôi kiếp giáng xuống, lão già áo đen vội vàng nhảy tránh xa “nơi đó”, lão không ngờ cả hai vợ chồng lại liều mạng lao vào khe nứt không gian như vậy.

Chín tia lôi kiếp qua đi, thiên đạo chi nhãn hờ hững khép lại đôi mắt rồi biến mất, vết nứt không gian từ từ đóng lại, mây trời bắt đầu tản ra, ánh nắng chiếu xuống từng đợt như chưa hề có chuyện gì xảy ra.

………….

Việt Nam, Hà Nội, năm 20xx

“Bốp…” , ”Nam, dậy đi học thôi nào”

Chương 2: Giáo viên chủ nhiệm

Chương 2: Giáo viên chủ nhiệm

………..

“Bốp…” Một cú đá mạnh vào mông Nam cùng với giọng nói của cậu bạn cùng phòng.

“Nam, dậy đi học thôi mày, trễ giờ bây giờ” – Tiếng nói của Vũ Phong vang lên

Vũ Phong là một thanh niên có vẻ ngoài khá tri thức, thân hình mảnh khảnh, mặt mũi sáng sủa lại tốt tính. Tuy nhiên xuất phát điểm so với các bạn sinh viên trong trường lại khá thấp, cũng giống như Lý Dương Nam, cả hai vào trường đều nhờ vào học bổng toàn phần giành được nên cả hai chơi thân với nhau nhất.

“Hôm nay là thứ bảy mà, dậy sớm làm gì chứ?” – Lý Dương Nam lười biếng mở miệng trả lời, vẫn trùm chăn chưa thèm dậy, hôm qua hắn đi làm thêm về trễ nên tính hôm nay định bụng ngủ nướng một chút.

“Dậy mau, hôm nay cả lớp cùng cô giáo chủ nhiệm đi ngoại khóa xuống Hưng Yên, mày quên à? Mau lên, không nghe lớp trưởng cằn nhằn mệt lắm”

“Được rồi, dậy thì dậy, hôm nay đi đâu ở Hưng Yên đó?”   - Cuối cùng Lý Dương Nam cũng ngồi dậy sau khi nghe đến việc bị lớp trưởng cằn nhằn. Đùa sao, bà la sát đó lắm mồm kinh khủng, nghe nàng ta cằn nhằn nhức não lắm. Thôi thì cố gắng dậy đi vậy.

Cả hai nhanh chóng làm vệ sinh cá nhân rồi chạy tới tập trung ở sân trường. Trường đại học Đại Nguyên là một trường rất có tiếng ở đất thủ đô, nhưng học phí không hề rẻ nên tập trung toàn con nhà có điều kiện, trong lớp chỉ có vài bạn là nhờ học bổng mà được tuyển thẳng vào trường cũng là những bạn mà điều kiện kém hơn những người khác. Vì vậy có một số kẻ tỏ ra ganh tị và chê bai xuất thân của những bạn học bá này.

“Nhìn kìa, hai thằng quê mùa nghèo hèn tới rồi” – người lên tiếng là Phạm Nhân, tên này rất ghét Lý Dương Nam, bởi lẽ Lý Dương Nam vừa học bá, vừa cao to đẹp trai nhất lớp lại không có thói quen xu nịnh ai. Trong khi hắn được mấy tên xu nịnh do gia đình giàu có tiêu tiền như nước, thì Lý Dương Nam lại lạnh lùng không thèm đếm xỉa gì đến hắn.

“Đừng nói thế, đều là bạn học cùng lớp với nhau, không nên phân biệt” – lớp phó Huyền Linh quay sang với Phạm Nhân nói vẻ không hài lòng. Huyền Linh là một thiếu nữ có diện mạo “Kim chi ngọc diệp” (lá ngọc cành vàng) đúng chất tiểu thư con nhà danh giá. Tuy nhiên nàng không hề kiêu căng hống hách hoặc khinh thường người khác, ngược lại vô cùng hoạt bát đáng yêu luôn hòa đồng với tất cả mọi người nhưng cũng rất ghét những kẻ chỉ biết dựa vào gia thế như Phạm Nhân.

“Hừ, thì rõ ràng là hai thằng quê mùa nghèo hèn chứ có gì mà sai. Một thằng thì nhà quê không đủ khả năng đóng tiền học, một thằng thì không cha không mẹ. Cả hai thằng chẳng ra gì, không hiểu sao có thể vào trường này học được” – Phạm Nhân cau có khó chịu ra mặt, hắn là một trong các cậu ấm cô chiêu có điều kiện nhất ở lớp, tự dưng trong lớp có những kẻ không cùng tầng lớp khiến hắn khó chịu.

Nghe thấy có người chê hoàn cảnh xuất thân của mình, cả hai ngẩng mặt lên nhìn thấy kẻ vừa xúc phạm, cả Lý Dương Nam lẫn Vũ Phong đều lộ một tia chán ghét trong mắt. Khác với Vũ Phong tính cách hiền lành hướng nội, Lý Dương Nam là người không dễ bắt nạt, hắn từ nhỏ đã giỏi đánh nhau, mặc dù học rất giỏi, nhưng hắn không phải là người chăm chỉ ngồi lỳ một chỗ cả ngày để học như những người khác ngược lại luôn là người chạy nhảy quậy phá, thấy có kẻ xúc phạm bản thân và bạn mình hắn cũng không vừa đáp lại một câu.

“Phế vật công tử đó à? Mày có cảm thấy khó chịu không khi bọn tao ở đây? Haha, bởi lẽ bọn tao học giỏi, được trường mời vào học chứ không phải loại phế vật bám váy mẹ như mày, nếu bỏ cha mẹ mày ra thì mày có hơn gì mấy con chó chầu chực thức ăn ngoài kia không hả?”

Nói về miệng lưỡi xảo ngôn, hắn từ trước giờ không kém bất kỳ ai, ngoài ra hắn còn là học sinh giỏi các môn xã hội, ngôn từ rất phong phú mặc dù trường của hắn thiên về công nghệ kỹ thuật.

“X con mẹ mày, mày vừa nói cái gì, có giỏi thì nhắc lại lần nữa, mày có biết tao là ai không hả?” – Phạm Nhân tức tối gầm lên, hắn từ trước tới giờ đều được người khác nịnh bợ, vuốt ve không kịp, hôm nay lại bị một tên mồ côi cha mẹ, không có chút bối cảnh nào chửi cho không kịp lau mặt.

“Các bạn dừng lại đi, sao lại gây gổ như vậy” – Huyền Linh vội vàng đứng ra giảng hòa, nàng rõ ràng không thích thái độ của Phạm Nhân nhưng cũng không ngờ Lý Dương Nam lại tỏ thái độ cứng rắn như vậy, nàng tỏ ra khâm phục người bạn không có bối cảnh, gia thế như Lý Dương Nam mà dám lên giọng bảo vệ bạn bè khi bị xúc phạm.

“Cả hai đừng nói nữa, cô giáo chủ nhiệm đến rồi kìa” Huyền Linh nhanh chóng ổn định trật tự hướng cả hai tên ngang ngược kia.

“Hừ, mày cứ đợi đấy, thằng mồ côi nghèo hèn, tao sẽ cho mày phải hối hận” - Phạm Nhân vẫn cố phun ra một câu đe dọa về phía Lý Dương Nam.

“Tao chờ xem thằng phế vật như mày làm được gì!” – Nhếch mép lên tiếng khinh bỉ, Lý Dương Nam hướng về phía Phạm Nhân ra vẻ coi thường. Hắn vốn không sợ bất cứ điều gì từ trước tới nay, vậy nên trong mắt hắn lời đe dọa của Phạm Nhân chẳng có chút giá trị gì.

“Được rồi, Nam, không cần căng thẳng vậy làm gì, hắn nói cũng đúng, tao cũng chỉ là thằng không có gia cảnh, so với các bạn cùng lớp, tao thật sự thấp kém” – Vũ Phong lên tiếng, cậu trước giờ luôn như vậy, rất ít khi phản kháng lại những lời xúc phạm nhắm vào mình. Không phải cậu không tức giận nhưng thật sự cậu không có khả năng phản kháng. Gia đình nghèo ở dưới quê không đủ khả năng để cậu có thể đi học ở một trường bình thường vì thế cậu đã rất nỗ lực học tập không ngừng để lấy được học bổng vào được ngôi trường mơ ước từ nhỏ.

“Mày đó, cứ như vậy rồi ai cũng xúc phạm hết, phải cứng rắn lên. Mày học giỏi, có tài năng không cần phải e ngại những thành phần thùng rỗng kêu to thế, tên đó ngoài gia cảnh ra chẳng có gì có thể so sánh được với chúng ta cả” – Lý Dương Nam hừ một tiếng giáo huấn bạn, hắn trước giờ rất ghét những kẻ cho rằng mình là thượng đẳng chỉ vì gia cảnh cha mẹ có điều kiện hơn. Hắn luôn quan niệm mỗi người đều có những khả năng khác nhau, mọi người đều bình đẳng, ai cũng như ai. Vì thế hắn chưa bao giờ chủ động gây hấn với ai, nhưng ai muốn chà đạp hắn nhất định hắn sẽ đáp lễ khi có đủ năng lực (nếu chưa đủ thì chờ đến khi đủ cũng không muộn)

“Nhưng gia cảnh lại quyết định phần lớn cuộc đời mỗi người, tao phải cố gắng bao lâu mới được như vậy chứ” – thầm nghĩ trong đầu nhưng vũ Phong cũng không nói ra

“Được rồi, cô giáo chủ nhiệm cùng lớp trưởng đến rồi, đừng gây nữa” Vũ Phong khuyên nhủ

Dứt lời, hai thân ảnh bước vào, cô giáo chủ nhiệm cùng lớp trưởng của lớp đi vào. Mọi ánh mắt đều đổ dồn vào cô giáo chủ nhiệm, một người phụ nữ có thể diễn tả bằng bốn chữ “Thiên kiều bá mị” (xinh đẹp, quyến rũ). Bộ độ áo sơ mi trắng cùng với váy đen ôm sát , thân hình cao khoảng một mét bảy mươi, ngực nở mông cong, mũi cao miệng nhỏ, làn da trắng không tì vết, mái tóc dài búi cao càng làm người khác thấy mộng mị, đúng là vẻ đẹp hại nước hại dân. Với nhan sắc này thì cô giáo dù có đi thi hoa hậu cũng khó có đối thủ, thật không hiểu sao lại đi làm giáo viên.

Mấy nam sinh tâm cảnh yếu kém nhìn thấy cô giáo chủ nhiệm thì nét mặt lộ rõ vẻ hưng phấn, cứ như cả đời chưa được gặp gái đẹp, cả đám nhao nhao cả lên. Đúng lúc đó lớp trưởng la sát cao giọng nói:

“Tất cả trật tự, hôm nay cô giáo Hân sẽ cùng cả lớp sẽ cùng nhau sinh hoạt ngoại khóa tại Hưng Yên, cuối buổi mỗi người phải nộp báo cáo cho tôi để gửi cô chấm điểm” – Lớp trưởng Linh Ngân lên tiếng, nàng nổi tiếng là bà la sát của lớp, từ nhan sắc cũng rất nổi trội đồng thời gia thế và trình độ học tập của nàng ở lớp ít ai bì kịp. Vì thế khi Thanh Ngân lên tiếng chẳng ai dám xì xầm gì nữa, bởi lẽ chẳng ai muốn nghe bà la sát cằn nhằn cả.

“Được rồi, đây là lần đầu gặp các bạn, Tôi là Băng Hàn Hân, giáo viên chủ nhiệm của lớp. hy vọng sau chuyến ngoại khóa này, cả lớp sẽ đoàn kết và cùng nhau học tập tốt nhé” – Băng Hàn Hân nhẹ nhàng lên tiếng. Nàng là người ít nói, cũng là lần đầu làm giáo viên chủ nhiệm nên khá kiệm lời.

“Vâng thưa cô” Cả lớp đồng thanh nói.

Nhìn cô giáo mới gặp mặc dù có một chút thưởng thức nhưng với Lý Dương Nam, hắn không bị hưng phấn mê mệt như lũ nam sinh còn non kém về tâm cảnh, im lặng đi theo các bạn lên xe.

Đến lượt hắn bước lên xe thì tất cả sinh viên trong lớp đã có đủ chỗ ngồi, vừa vặn hay cả xe chỉ còn một chỗ ghế trống bên cạnh cô giáo chủ nhiệm Băng Hàn Hân. Thoáng chần chừ một lúc hắn cũng nhẹ giọng nói với Băng Hàn Hân

“Chỗ này em có thể ngồi không?”

Băng Hàn Hân khẽ ngước cổ nhìn nam sinh trước mặt, một giây ngạc nhiên thoáng qua nàng vội cầm túi xách rồi đáp “Được rồi, em có thể ngồi xuống”

“Cảm ơn cô” – Lý Dương Nam không khách khi nhẹ nhàng ngồi xuống cạnh người đẹp, hắn ngửi thấy mũi nước hoa pha lẫn mùi hương thơm từ phụ nữ trưởng thành cảm thấy rất dễ chịu liền nhắm mắt tận hưởng, khóe miệng vô thức nhấc lên cười.

Xe bắt đầu lăn bánh đi qua cầu Chương Dương, bây giờ là sáng sớm nhưng đã có dấu hiệu tắc đường. “Đúng là đặc sản của Hà Nội mà” – khẽ cảm thán một câu, Băng Hàn Hân tự lẩm bẩm với chính bản thân mình

“Có vẻ cô giáo thường xuyên bị cảnh tắc đường quá nhỉ” Lý Dương Nam bỗng lên tiếng phá sự im lặng từ khi cả hai người ngồi với nhau, hắn hướng mắt về phía Băng Hàn Hân đang nhìn về bên ngoài cửa sổ xe.

“Đúng thế, tôi thường xuyên bị tắc đường đã thành thói quen” Băng Hàn Hân nhẹ nhàng đáp lại, nàng rất ít khi nói chuyện với đàn ông, tính cách cũng như tên của nàng – lạnh lùng như băng hàn

“Vậy cô cảm thấy tắc đường ở Hà Nội như nào? Nếu thực sự có một ngày nào đó Hà Nội không có tắc đường thì sẽ bỡ ngỡ và buồn lắm đó” – Lý Dương Nam mỉm cười nhìn Băng Hàn Hân nói.

“Bỡ ngỡ và buồn lắm ư? Sao cậu cho là vậy? tôi nghĩ tắc đường làm ảnh hưởng đến rất nhiều người, nếu không tắc đường chẳng phải mọi người sẽ nhanh chóng về tới nhà để được nghỉ ngơi hoặc làm những việc khác hay sao?” – Băng Hàn Hân quay lại nhìn Lý Dương Nam với vẻ mặt khó hiểu

“Đúng thế, nếu không có tắc đường thì hẳn nhiều người đã được nghỉ ngơi sớm rồi, nhưng đó là chúng ta suy nghĩ theo chiều hướng tiêu cực. Nếu cô nghĩ theo hướng tích cực cô sẽ thấy tắc đường cũng không hề quá tệ”

“Ồ, cậu nói thử xem sao!”

“Thực sự thì tắc đường gây ô nhiễm môi trường, làm mất thời gian của rất nhiều người, nhưng chúng ta có tự hỏi vì sao lại tắc đường không? Là do cơ sợ hạ tầng còn nghèo nàn, chưa đủ tiện nghi? Là do dân số quá đông??” – Lý Dương Nam hỏi ngược lại

“Đúng thế, thực sự thì do cơ sở hạ tầng của chúng ta chưa thể theo kịp dân số, dân số thì quá đông còn cơ sở hạ tầng vẫn còn quá hạn chế” – Băng Hàn Hân công nhận điều hắn vừa nói

“Phải, chính xác là do hạ tầng không thể theo kịp dân số, nhưng đồng thời cũng có thể thấy là Hà Nội hay TP.Hồ Chí Minh là những nơi rất có tiềm năng để mọi người có thể tới làm việc và sinh sống. Vì thế những người đang tham gia giao thông cũng là những người đang có những công việc để có thể nuôi sống bản thân và gia đình. Chúng ta thấy mọi người có công việc có nghĩa là cuộc sống của người dân có thể tốt hơn những người chỉ suốt ngày ở nhà đó.”

“Uhm, có vẻ cậu luôn có cách nhìn tích cực đối với mọi sự việc?” Băng Hàn Hân ngước nhìn hắn, đây là lần đầu có người nói với nàng việc tắc đường cũng có cách nhìn khác, tốt đẹp hơn.

“Vâng, vì có lẽ nếu không nhìn tích cực, cuộc đời em đã hết từ lâu rồi” Bỗng nhiên hắn nhỏ giọng trầm lại, đôi mắt buồn nhìn xa xăm.

Băng Hàn Hân khẽ liếc hắn thêm lần nữa nhưng không nói gì, tính cách của nàng trước giờ như tên gọi, thường rất ít khi thích giao tiếp với người khác, đặc biệt là người khác giới. Việc cô làm giáo viên chủ nhiệm cũng là do gia tộc thuyết phục cô làm mà thôi. Hạn ước 3 năm làm ở trường đại học Đại Nguyên xong nàng sẽ làm những thứ mình muốn.

Chiếc xe bus cứ thế lăn bánh, băng qua cầu Chương Dương đến ngoại thành và bắt đầu vào địa phận tỉnh Hưng Yên. Trên xe vẫn rộn ràng tiếng cười của các bạn sinh viên. Chỉ riêng chỗ ngồi đầu tiên cả Lý Dương Nam lẫn Băng Hàn Hân im lặng không ai nói thêm câu gì.

Két…. Chiếc xe bus dừng lại tại một ngôi đền, đây là khu vực ở huyện Khoái Châu, tỉnh Hưng Yên. Sau 1 tiếng đồng hồ cuối cùng xe bus cũng đã đến nơi, các bạn sinh viên vui vẻ bước xuống nói chuyện. Từ khi nhập học tới giờ, đây là lần đầu tiên cả lớp được cùng nhau đi trải nghiệm thực tế như vậy nên ai cũng hồ hởi vui vẻ.

“Cả lớp tập hợp lại nào!!” Lớp trưởng Linh Ngân hô to.

Cả đám tụ tập lại chờ nghe thông báo từ lớp trưởng và cô chủ nhiệm để xem phổ biến về quy định tại nơi này. Bên cạnh Băng Hàn Hân và Linh Ngân có thêm một người đàn ông trung niên.

“Đây là chú Quách, quản lý tại đền “Chử Đồng Tử” và là người hướng dẫn chúng ta đi thăm quan tại đền, hôm nay chúng ta đến đây để hiểu hơn về 1 phần lịch sử Việt Nam đồng thời cũng để cho lớp có sự đoàn kết trong việc học tập sau này”. Ngân Linh lên tiếng giới thiệu.

“Chào chú Quách …” các bạn sinh viên cũng vội vàng chào hỏi chú Quách, đa số họ đều là những người ưu tú có học thức và lễ nghi, nên việc hòa nhập với nhau cũng dễ dàng.

“Chào các bạn, hôm nay tôi sẽ là hướng dẫn viên giúp các bạn thăm quan đền. Hy vọng các bạn có 1 buổi thăm quan thú vị”. Chú Quách lên tiếng chào hỏi một cách vui vẻ.

“Được rồi, chúng ta bắt đầu buổi đi thăm quan nào” Cả lớp hào hứng đi vào trong đền.

Cùng lúc đó có một đôi mắt xa xăm nhìn cả đoàn người đi vào trong với ánh nhìn đầy mưu mô “Liệu có phải trong đám này có “hắn” không? Phải tiếp tục theo sát mới được”

Cả đoàn người bắt đầu đi vào trong đền, chú Quách giới thiệu từng chút một, Dương Nam đi cuối cùng ở lớp, hắn vốn cũng cũng thích đến những nơi yên bình như này để vơi bớt đi cảm giác nhớ nhà. Nhà hắn thực ra là cô nhi viện, hắn không có bố mẹ, những người nuôi hắn từ nhỏ là các cô trong viện.

Đang bước đi bỗng hắn dừng lại, nhìn thấy một ngôi nhà ngói nhỏ phía xa. Không hiểu ma xui quỷ khiến hắn vô thức bước lại gần ngôi nhà đó. Đẩy cửa bước vào hắn thấy căn nhà tối om, định bụng bước vào thì bỗng có một bàn tay đẩy nhẹ hắn vào trong, cửa đóng lại…Hắn ngã về phía trước đến khi ngước mặt lên thì bỗng thấy một luồng sáng xanh lóe lên và chui vào giữa trán, vô thức 2 mắt nhắm lại.

Chương 3: Thiên Thư

Chương 3: Thiên Thư

Lý Dương Nam bị một luồng sáng xâm nhập thẳng vào não bộ, hắn bất chợt cảm thấy đầu như muốn nổ tung. Hắn hét lên đau đớn nhưng cơn đau vẫn không ngừng lại, phải tới hơn mười phút chịu đựng cơn đau hắn vô thức nhắm mắt ngủ thiếp đi trong sự mệt mỏi.

“Nam, dậy mau, sao mày vẫn còn nằm ở đây ngủ hả? Suốt buổi mày đi đâu vậy?” Tiếng gọi của Vũ Phong làm hắn tỉnh giấc, hắn thấy mình nằm trên một bãi cỏ bên cạnh hồ nước của miếu. Hắn hỏi Vũ Phong

“Ủa? Sao tao lại nằm đây nhỉ? Tao nhớ tao đang vào căn phòng nhỏ gần miếu mà?”

“Căn phòng nào? Chỗ này làm gì có ngoại trừ đền thờ đâu” Vũ Phong nhìn Dương Nam ngơ ngác như thằng cù lần.

“Mày chạy đi đâu suốt từ lúc bắt đầu tham quan vây? Buổi trưa tìm mày đi ăn cũng không gọi điện thoại được? Giờ đến lúc phải lên xe đi về rồi đấy!” Vũ Phong cằn nhằn nói

“Cái gì? Đã đến giờ về sao?” Từ lúc hắn bước vào căn nhà nhỏ đó mới khoảng 8h sáng vậy mà giờ đã 4h chiều, không lẽ hắn ngủ say đến thế? Hắn thực sự không nhớ gì cả. Hắn mở điện thoại ra thì bỗng thấy điện thoại hết pin từ khi nào. Nghĩ ngợi một lúc không ra, hắn cũng đành mặc kệ.

“Chứ sao nữa, mày nghĩ còn sớm lắm à? Đi nhanh về thôi nào!” nói rồi cả hai bước ra phía xe bus. Vẫn là ánh mắt từ xa nhìn theo “Đúng là người đó rồi, phải báo cho cấp trên mới được”

Lên xe bus, vẫn là chẳng còn chỗ nào ngoại trừ chỗ ngồi với cô giáo chủ nhiệm Băng Hàn Hân, hắn vẫn mặt dày ngồi xuống mặc cho những người khác nhìn hắn.

“ Cậu đi đâu mà suốt buổi tôi không thấy vậy?” Hàn Hân lên tiếng hỏi, không hiểu sao bình thường nàng rất kiệm lời nhưng cứ gặp Lý Dương Nam là nàng lại vô thức nói chuyện.

“Hì hì, e ngủ quên ở bên bờ hồ ạ” hắn cười xuề xoà trả lời nàng.

“Không phải lúc nào cả lớp cũng có dịp được giao lưu như thế này đâu, lần sau cậu chú ý tương tác với lớp nhiều hơn!” Hàn Hân lên tiếng.

“Vâng,e biết rồi. Lần sau em sẽ chú ý hơn” Dương Nam cũng đồng ý với lời nhắc nhở của nàng. Hắn thực sự không hiểu vì sao mình có thể ngủ quên lâu như thế, đến cả giờ cơm trưa cũng không ai gọi hắn sao?

Bỏ mặc sự thắc mắc của mình sang một bên, hắn liếc nhìn Hàn Hân,thật sự khi ngồi gần như vậy hắn mới cảm nhận được vẻ đẹp của nàng. Nước  da trắng sáng, khuôn mặt lạnh lùng nhưng đầy sắc sảo, từng đường nét trên khuôn mặt đều có thể làm người khác say đắm. Đặc biệt là bộ ngực đồ sộ của Băng Hàn Hân có thể đánh gục bất cứ gã đàn ông nào.

“Nhìn đủ chưa vậy hả?” như phát hiện được hắn đang nhìn mình chăm chăm, Băng Hàn Hân lên tiếng.

“Cô cũng biết em nhìn sao? Em chỉ đang thưởng thức chứ không hề có ý gì xâu” hắn cũng không ngại thừa nhận việc mình đang ngắm nhìn nàng.

“ Hừ, cẩn thẩn không tôi móc mắt cậu ra” Băng Hàn Hân quay ngoắt mặt về phía cửa sổ. Nàng nói vậy nhưng thực tâm nàng có thể cảm nhận được ánh nhìn của hắn không hề có dục vọng, chỉ có sự thưởng thức vẻ đẹp như lời hắn nói. Môi nàng khẽ cong lên một chút.

“Gì chứ đúng là tên sao người vậy!” Lý Nam Dương thầm nghĩ, quả nhiên cô giáo chủ nhiệm của hắn nổi tiếng lạnh như băng. Nhưng hắn không biết hắn là người nói chuyện được với Hàn Hần nhiều nhất từ xưa đến nay.

“Đến nơi rồi, mọi người xuống xe nào!” tiếng của bác tài xế hô lên, nhiều bạn đang ngái ngủ sau chuyến đi vội vàng xuống xe. Lớp trưởng Linh Ngân phổ biển lại một chút thông tin rồi ai về nhà lấy.

Dương Nam  và Vũ Phong cũng định bụng về kí túc xá. Bỗng nhiên có mấy bóng người đứng trước mặt

“Đứng lại đã!” tên cầm đầu bước lên phía trước cất giọng uy hiếp

“Chó ở đâu sủa vậy?” Nam Dương quay đầu về phía Vũ Phong hỏi

“Mày nói cái gì?” thì ra tên chặn đường hai người là Phạm Nhân, hắn dẫn theo mấy người như đã chuẩn bị trước.

“Ồ, chó còn biết nói tiếng người à? Cần nghiên cứu” Dương Nam hài hước nói

“Thằng khốn, mày muốn chết à?” Phạm Nhân tức giận, hắn biết công phụ miệng lưỡi của mình không thể bằng Dương Nam, bèn ra lệnh cho mấy tên đằng sau “Chúng mày lên cho hai thằng đó một trận!”

“Khoan đã” Vũ Phong giờ mới lên tiếng, cậu là người hiền lành ít khi gây sự với ai. Lần này bị chặn đánh nên cậu không khỏi có chút sợ hãi

“Phạm Nhân, cậu làm gì vậy? Chúng tôi làm gì mà cậu cho người chặn đường đánh chúng tôi?”

“Hừ, tao vốn dĩ không định đánh mày, nhưng ai bảo mày đi với thằng khốn kia? Có phải mày tưởng tạo không dám làm gì hả!”

“Dù sao cũng là bạn cùng lớp, chúng tôi cũng chưa làm gì cậu, tại sao cũng cứ thích gây sự vây? Cậu không sợ chúng tôi báo cảnh sát sao?” Vũ Phong tức tối đáp trả

“Bạn cùng lớp??? Chúng mày không phải bạn tạo, nhìn lại đi,hai thằng khố rách áo ôm, chúng mày không nên ở đây. Nơi chúng mày ở nên là chỗ quê mùa ấy. Còn thằng Nam, hôm nay mày dám cả gan ngồi cạnh cô Hân đến hai lần, mày thực sự nghĩ mày là ai? Lại còn dám lên giọng khiêu khích tao lúc sáng. Nhất định hôm nay tao phải chờ chúng mày biết thế nào là lễ hội, à nhầm lễ độ”

Phạm Nhân tức tối nói một hồi.

“Ồ, vậy thằng phế vật như mày định tổ chức lễ hội gì cho bọn tao?” Dương Nam tủm tỉm cười, nhìn mấy người đứng sau lưng Phạm Nhân hắn cũng chẳng có gì phải sợ, hắn học võ từ nhỏ, sư phụ hắn từng khen hắn là kỳ tài võ học có thể một địch mười. mấy tên này thực sự chẳng có gì tạo cảm giác lo lắng được cho hắn.

“Mày… được lắm! chúng mày, xông lên cho nó biết mùi!” Phạm Nhân tức tối hét lên, khoát tay ra lệnh cho mấy tên đằng sau xông lên định đánh hai người Lý Dương Nam.

“Tít tít”… có tiếng còi xe từ xa chạy đến, chiếc xe dừng lại ngay trước mặt mấy người Phạm Nhân. Cửa xe mở ra, một đôi chân dài miên man bước xuống, mùi thơm phảng phất xung quanh làm tất cả nhất thời dừng lại.

“Phạm Nhân, cậu định làm gì đấy? có biết đây là đâu không?” Cô gái vừa bước xuống xe đã lên giọng quát Phạm Nhân. Phạm Nhân nhìn thấy cô gái bèn nở nụ cười xun xoe ninh hót.

“Chị Diễm Hân, sao chị lại tới đây vậy?”

“Tôi đang hỏi cậu định làm gì ở đây? Định đánh người sao? Ở đây là trong phạm vi kí túc xá trường học, cậu muốn gây náo loạn à?”

Diễm Hân tức tối nhìn hắn với ánh mắt sắc lẹm. Nàng nhìn tên mắt hí này thấy cực kì khó chịu, nếu không phải hai gia đình có làm ăn chung thì không bao giờ nàng nói chuyện với loại người vô sỉ như hắn. Từ xa thấy hắn hùng hổ định bắt nạt hai sinh viên nàng khó chịu nên mới đến can thiệp.

“Ha ha, chỉ là 2 thằng khố rách áo ôm mà thôi, chị quan tâm làm gì? Thôi được, hôm nay nể mặt chị. Em sẽ để hai thằng chúng nó đi. Giờ chị có rảnh không? Cũng sắp tới giờ ăn tối rồi, e mời chị đi ăn nhé!”

Phạm Nhân xun xoe. Hắn từ lâu đã thích Diễm Hân, nàng là người con gái tài sắc vẹn toàn, gia thế lại khủng bố, nếu không phải Công ty của bố hắn đang thực hiện một hợp đồng của gia tộc nhà Diễm Hân chắc chắn hắn sẽ chẳng bao giờ được tiếp xúc với nàng.

“Hai thằng kia, còn không mau cút, đừng để chị Diễm Hân đây hít phải cái mùi nghèo hèn của chúng mày” Phạm Nhân quát lớn.

“Đi thôi mày! Đừng làm to chuyện nữa” Vũ Phong nhanh nhẹn kéo Lý Dương Nam đi.

Dương Nam cũng đành bước theo bạn rời đi, trước khi đi hắn liếc nhìn Diễm Hân thoáng một cái, hắn khẽ mỉm cười nghĩ “thì ra là người quen, bất quá cô ta khác xưa nhiều quá”.

Cả hai đi rồi, Diễm Hân mới trả lời:

“Hôm nay tôi có việc ghé qua xưởng của bố cậu, nhưng không gặp, cậu về nói với bố cậu nên xem xét lại quy trình làm việc và nguyên liệu đầu vào sản xuất đi. Đừng để đến khi sản phẩm không đạt chất lượng lúc đó đừng trách vì sao bên tôi hủy hợp đồng!” Diễm Hân sắc lẻm trả lời hắn rồi mở cửa bước vào oto lái đi.

Phạm Nhân tức giận mắt long lên thầm nghĩ “Con khốn nạn này, từ đầu đến cuối chẳng coi tao ra gì. Hãy chờ xem, nhất định đến khi tao đè mày ra giường làm đủ tư thế xem lúc đó mày còn ra vẻ thanh cao ngạo mạn được nữa hay không?”

Thầm nghĩ như vậy nhưng hắn cũng không dám nói ra, dù sao tai vách mạch rừng, gia đình hắn tuy cũng thuộc dạng giàu có, nhưng so với gia tộc nhà Diễm Hân thì đúng là đem đom đóm so với ánh trăng.

“Cậu chủ, giờ chúng ta làm gì ạ?”

Mấy tên đi theo sau rụt rè hỏi, bọn chúng là đàn em có tí giang hồ luôn phục vụ Phạm Nhân. Bình thường thì chẳng có việc gì làm, chỉ có mỗi việc phục vụ cậu chủ khi cần đến, ngoài ra chỉ có tụ họp với nhau chơi bời phá phách.

“Hừ, giờ đi ăn tối sau đó vào bar Hoàng Đế chơi, hôm nay tao có hẹn gặp anh Đao ở đó, nhân tiện chúng mày kiếm mấy em xôi thịt đến bar luôn, gu của anh Đao đó” Phạm Nhân dịu giọng khi nhắc đến tên “anh Đao”, có vẻ hắn rất kiêng kỵ người này.

“Là anh Đao sao? Nghe nói băng Hắc Báo của anh Đao gần đây rất có số má. Nếu theo được anh ấy chắc hẳn sẽ oai lắm đấy” Đám đàn em mắt sáng lên, hưng phấn nghĩ đến viễn cảnh được làm dưới trướng băng Hắc Báo.

“Hừ, nếu lôi kéo được băng Hắc Báo giúp, thì con tiện nhân Diễm Hân kia xem giãy giụa thế nào dưới người tao?” Phạm Nhân trong lòng thầm nghĩ, nhất định nếu có cơ hội sẽ chơi tàn Diễm Hân để thỏa mãn.

“Được rồi, đi thôi, hôm nay đi cái vụ tham quan đủ mệt rồi, giờ là lúc xả hơi thôi. Chúng mày nhớ gọi thêm mấy em màu mỡ theo đấy!” Phạm Nhân nói.

Nói rồi, cả đám lên chiếc xe BMW 320i chạy mất hút.

Trở về Kí túc xá, Lý Dương Nam và Vũ Phong đã thấy mấy thằng bạn cùng phòng chuẩn bị đi ăn tối. Phòng của hắn có 4 người, gồm hắn, Vũ Phong, 2 người còn lại là Nguyễn Phi và Hoàng Ngọc Hùng. Hắn và Vũ Phong ở khoa Công nghệ, 2 tên kia thì ở khoa Kinh tế. Cả bốn đều là những sinh viên xuất sắc được học bổng ở trường, vì thế cả bọn đều được miễn học phí.

“Lớp bọn mày nay đi vui không?” Nguyễn Phi lên tiếng hỏi.

“Cũng vui, mà thằng khứa này lại trốn đi ngủ” Vũ Phong chỉ Dương Nam cằn nhằn.

“Được rồi, đừng nói nữa, giờ đi ăn thôi, tao thấy đói rồi.” Dương Nam vội vàng đánh trống lảng.

“Đi thôi, này canteen có món chả lá lốt m thích đấy” Hoàng Ngọc Hùng vỗ vai cười nói.

Hoàng Ngọc Hùng là tên rất ham ăn, vì thế thân hình có thừa cân. Lẽ ra hắn phải thì ngành ẩm thực mới đúng nhưng hắn giải thích rằng phải học kinh tế sau mới có nhiều tiền để ăn. Chứ đi nấu ăn thì chỉ phục vụ cho người khác mà thôi.

Cả bọn cùng xuống canteen ăn tối, canteen của trường khá rộng. Trường Đại Nguyên là trường có tiếng tăm, cơ sở vật chất từ canteen, thư viện, nhà thi đấu…rất tốt nên nhiều sinh viên ao ước được học. Tuy nhiên trường lại thu học phí rất cao nên không phải ai cũng có thể đủ điều kiện học. Nhưng năm nào cũng có suất học bổng nếu vượt qua được kỳ thi, vì thế vẫn rất nhiều sinh viên xuất sắc được vào học mặc dù hoàn cảnh khó khăn như Dương Nam hoặc Vũ Phong.

Cả bọn đang chuẩn bị ngồi vào bàn ăn thì bỗng Nguyễn Phi nói: “Hoa khôi khoa công nghệ kìa tụi mày”

Cả đám ngước lên nhìn thì thấy đó là lớp phó Tần Huyền Linh, nàng mặc một chiếc áo sơ mi cổ đeo cà vạt đen cộng với váy ngắn đen trông rất năng động xinh xắn. Nhìn thấy Lý Dương Nam nàng liền lại gần.

“Mình ngồi đây được chứ?” một nụ cười tươi như trăm hoa đua nở, Huyền Linh cất tiếng nói.

“Được được, bạn cứ tự nhiên…” Nguyễn Phi và Hoàng Ngọc Hùng gật đồng như gõ trống, lắp bắp nói không tròn câu, cả hai người bọn họ chưa bao giờ nghĩ hoa khôi khoa công nghệ lại chủ động đến ngồi cùng bàn với mình.

Huyền Linh ngồi xuống cạnh Lý Dương Nam, Vũ Phong lên tiếng: “Lớp phó sao hôm nay lại ăn ở canteen vậy? không về nhà sao?”

“Mình đang học ở thư viện, hôm nay đi tham quan với lớp nên cả ngày hôm nay chưa học được gì nhiều. Dương Nam, Nam có hay lên thư viện không vậy?” Huyền Linh liếc nhìn Lý Dương Nam hỏi.

“Uhm, thi thoảng tôi cũng lên thư viện” Lý Dương Nam không nhìn lại, lạnh lùng đáp trả.

Nguyễn Phi và Hoàng Ngọc Hùng bốn mắt nhìn nhau, cả hai người bọn họ đều không phải là ngu, nhìn thấy không khí có điều gì đó không đúng. “Hoa khôi người ta đến tận cửa nói chuyện sao mày lạnh lùng quá vậy?” Cả hai thầm nghĩ trong đầu.

“Vậy hả? khi nào Dương Nam lên nhớ nhắn cho Huyền Linh nhé! Linh muốn hỏi Nam một số kiến thức!” Huyền Linh như không quan tâm thái độ lạnh nhạt của Dương Nam, nàng vẫn cứ tiếp tục hỏi chuyện.

Lần này đến lượt Dương Nam tròn mắt, hắn liếc nhìn Huyền Linh nói “nhắn Linh sao? Linh có gì muốn hỏi tôi vậy?”

“Uhm đương nhiên là nhắn cho Linh rồi, à, mà Dương Nam chưa có số điện thoại của Linh phải không? Đưa điện thoại đây nào!” Chưa kịp có sự đồng ý của Dương Nam, nàng tiện tay cầm điện thoại của Dương Nam lên rồi cầm tay Dương Nam mở khóa vân tay, sau đó tự nhiên nhập số điện thoại của mình vào rồi ấn nút gọi.

Cả đám trơ mắt nhìn. Trời ơi, Dương Nam, mày thật tốt số, được hoa khôi chủ động cho số điện thoại rồi còn hẹn đi học riêng nữa. thật ngưỡng mộ quá đi. Cả Vũ Phong, Nguyễn Phi và Ngọc Hùng nước mắt chảy ngược vào trong nghĩ ngợi.

“Sao lại muốn học cùng với tôi?” Dương Nam lạnh lùng hỏi lại Huyền Linh. Hắn chưa bao giờ nghĩ mình sẽ ngồi học cùng con gái, chứ đừng nói là con gái xinh đẹp như nàng.

“Hì hì, muốn biết vì sao hả? Bởi vì Dương Nam cậu chính là Thiên Thư” Huyền Linh vừa nuốt vừa trả lời.

“Cái gì mà Thiên Thư?” Cả bọn tròn mắt nhìn về phía Huyền Linh như không hiểu cô nàng đang nói gì.

“Các bạn có biết ai là người đứng đầu kỳ thi sát hạch tài năng của trường chúng ta khóa vừa rồi không?” Huyền Linh hỏi ngược lại bốn người.

“Làm sao bọn mình biết được, chuyện đó chẳng phải được bảo mật hay sao?” Vũ Phong lên tiếng.

“Đúng đúng, chuyện đó không được công bố làm sao bọn mình biết, chẳng lẽ…?” Nguyễn Phi và Hoàng Ngọc Hùng đồng thanh.

“Chính xác, người đứng đầu kỳ thi tài năng chính là Dương Nam” Huyền Linh mỉm cười trả lời.

“Ghê ghê, không ngờ thằng bạn mình lại bá đạo như vậy. Không hổ là nam thần của phòng

127 chúng ta.” Cả bọn kẻ tung người hứng khen ngợi Dương Nam.

“Ơ, nhưng mà sao lớp phó lại gọi hắn là Thiên Thư?” Vũ Phong quay sang Huyền Linh.

“Bởi vì số điểm của Lý Dương Nam là 150 điểm, số điểm kỷ lục của trường cho mọi khóa của mọi sinh viên. Ngay cả các giáo khảo chấm bài cũng không ngờ có người đạt điểm tối đa bài thi. Vì lượng kiến thức khổng lồ trong bài thi đều được trình bày hoàn hảo, nên các giám khảo đã phải phong tặng hai chữ Thiên thư cho Lý Dương Nam đó”

Huyền Linh vừa nói vừa nhìn Dương Nam với ánh mặt trìu mến, giọng nói pha chút tự hào như khen người nhà.

“Hit” cả bọn im lặng hít một ngụm khí vào người. Tuy rằng cả ba người cũng đều là những sinh viên xuất sắc, để vượt qua kỳ thi tài năng đầu năm đạt được học bổng của trường Đại học Đại Nguyên nhưng cũng không ai vượt qua được 100 điểm. Nên biết đạt được 99 điểm và 100 điểm đã là rất khác  biệt, bởi lẽ từ câu 100 trở đi là sự phân phân hóa kiến thức đặc biệt. Đa số sinh viên chỉ có thể làm được dưới 99 điểm mà thôi.

Nhưng Dương Nam lại có thể đạt đến 150 điểm, đủ thấy mức độ yêu nghiệt của hắn đến thế nào. Có điều, hắn cũng chẳng để ý việc đứng đầu toàn trường bởi lẽ hắn đã quen với điều đó. Tuy nhiên cả bọn thì khác, được học cùng với thiên tài học tập như là động lực để bọn họ cố gắng. Vì thế tất cả đều không tiếc lời khen với Dương Nam.

“Quả thật ta chính là Thiên Thư” – Bỗng một tiếng nói trong đầu Dương Nam vang lên

Download MangaToon APP on App Store and Google Play

novel PDF download
NovelToon
Step Into A Different WORLD!
Download MangaToon APP on App Store and Google Play