“Bệnh nhân số 110 hãy mau chóng uống thuốc.”
Tiếng nói lặp đi lặp lại bên tai. Người nằm trên chiếc giường nhỏ không thể làm gì khác ngoài việc đưa tay ra lấy thuốc sau đó bỏ thẳng vào miệng.
Y tá liếc nhìn người trên giường một cái sau đó tiếp tục đẩy xe thuốc đến giường bên cạnh.
Tiếng nói lạnh lẽo cùng chán ghét vang lên rồi dừng lại sau đó tiếp tục vang lên. Chỉ khi tiếng bánh xe cót két hoàn toàn đi xa thì mới trở nên tĩnh lặng.
Người nằm trên giường khi không còn nghe thấy tiếng bánh xe lăn trên gạch thì mới hé mắt ra nhìn sau đó tiếp tục nhắm chặt mắt.
Đã vào trong cơ thể này ba ngày nhưng đầu vẫn đau nhức dữ dội, ban đầu cậu cứ nghĩ bản thân bởi vì không thích ứng được với cơ thể này nhưng thật chất cơ thể này có bệnh.
Đúng vậy cậu không phải chủ nhân của cơ thể này, mặc dù tên của cả hai đều là Tô Mạnh nhưng cậu rất chắc chắn bản thân mình là ai.
Một người đã chứng kiến cái chết của bản thân thì làm sao có thể nhầm lẫn đây.
Tô Mạnh thở dài một tiếng đầy mệt mỏi, trước khi chết cậu chưa từng nghĩ đến thế giới mà bản thân sinh ra cùng lớn lên là một thế giới được viết bằng những dòng chữ. Một thế giới giả tưởng do một người viết ra.
Bên trong thế giới này người em trai cùng cha khác mẹ của cậu chính là nhân vật chính thụ mà người bạn thanh mai trúc mã của cậu chính là vai chính công.
Không chỉ như vậy người mà cậu luôn chán ghét lại là vai phản diện trong quyển tiểu thuyết này, kết cục của anh ta chính là bị đưa vào bệnh viện tâm thần.
Còn bản thân cậu, một nhân vật chết sớm hoàn toàn không xuất hiện quá nhiều trong những câu chữ mà còn không được xem là một nhân vật phụ.
Sau khi biết được tất cả mọi chuyện xảy ra Tô Mạnh cuối cùng cũng hiểu tại sao những người xung quanh cậu lại có thể thay đổi một cách chóng mặt đến như vậy.
Cuối cùng thì một câu chuyện đã được viết ra thì mọi thứ xảy ra sẽ quay xung quanh nhân vật chính của câu chuyện.
“Bùi An.”
Nghĩ đến người con trai được viết ra để trở thành nhân vật phản diện Tô Mạnh không khỏi nói thành tiếng.
Nhưng cậu không ngờ được vừa nói thành tiếng thì một âm thanh trầm thấp đầy nghi hoặc vang lên.
“Hửm.”
Tô Mạnh mở bừng mắt rồi xoay đầu nhìn sang giường bên cạnh, ánh mắt cậu vừa hay chạm vào hai mắt thâm trầm đầy âm u của người con trai ngồi ở giường bên cạnh.
Không biết phải đối phó như thế nào cậu chỉ đành cười một cách ngại ngùng sau đó giả vờ nhắm mắt lại xoay người đưa lưng về phía người kia.
Cứ nghĩ chỉ cần giả ngu thì chuyện này coi như qua nhưng không ngờ chàng trai bên cạnh lại lên tiếng hỏi:
“Cậu vừa gọi tôi.”
Tô Mạnh nghe thấy câu hỏi thì khẽ run người sau đó giả vờ mình đã ngủ không nghe thấy gì.
Nhưng chàng trai không có ý định buông tha mà tiếp tục hỏi:
“Sao cậu biết tên tôi, cậu là ai.”
Ánh mắt đầy lạnh lẽo nhìn chằm chằm lưng mình khiến Tô Mạnh không có cách nào để giả vờ được nữa, cậu đành xoay người đối diện với cặp mắt kia rồi trả lời.
“Danh tiếng của Bùi An trước kia làm sao có thể không được biết đến. Anh không cần quá ngạc nhiên.”
Tuy nhiên câu trả lời của cậu không khiến Bùi An hài lòng, anh tiếp tục hỏi:
“Ở nơi này không có mấy người biết đến tôi, một cái bệnh viện tâm thần thì làm sao có ai biết đến một người từng kinh doanh.”
Tô Mạnh không phản bác chỉ là cậu nhún vai rồi hài hước nói:
“Vậy là chúng ta đều là bệnh nhân tâm thần sao.”
Nhưng câu nói hài hước của cậu lại nhận về câu trả lời khẳng định:
“Tôi phải.”
Tô Mạnh trợn to mắt, cậu hoàn toàn không tin Bùi An là một kẻ mắc bệnh tâm thần. Tuy nhiên cậu không rõ tại sao anh lại nói mình bị bệnh.
Nghĩ đến nguyên nhân anh vào đây cậu không khỏi nói:
“Không phải anh bị Trần Phàm đưa vào đây bởi vì lo sợ hay sao.”
Nghe câu hỏi Bùi An chỉ thản nhiên nhìn cậu sau đó nằm xuống giường không trả lời.
Tô Mạnh liếc anh trắng mắt rồi bực bội xoay người đưa lưng về phía anh.
Rõ ràng anh chính là kẻ phiền phức muốn nói chuyện phiếm với cậu nhưng hiện tại lại khinh thường không thèm trả lời câu hỏi của cậu.
Đúng là tên đáng ghét.
Tô Mạnh cứ nghĩ cậu sẽ như vậy mà ngủ nhưng không ngờ trước khi ý thức trở nên mong lung lại nghe thấy giọng nói của Bùi An.
“Tôi chính là tự nguyện vào nơi này… Gặp lại.”
Một câu nói đứt gãy không thể nghe thấy hết những lời mà anh muốn nói, nhưng lúc này đây Tô Mạnh đã không còn cách nào để hỏi lại cũng không có tâm trí để hỏi lại.
Cậu chậm rãi chìm vào trong giấc mộng đẹp đẽ của bản thân.
Tô Mạnh không rõ kể từ khi đi vào thân xác này cơn đau đầu của bản thân chưa từng dừng lại, giấc ngủ của những ngày qua đối với cậu là sự ít ỏi. Nhưng giờ đây, sau khi biết người nằm bên cạnh cậu là người quen cậu không còn cảm thấy đau đầu nữa, thậm chí vừa nằm một lát liền nhanh chóng chìm vào giấc ngủ say.
Một cảm giác an tâm đến kỳ lạ.
Một giấc ngủ ngon khiến tinh thần trở nên thoải mái.
Ngày hôm nay sau khi nghe thấy giọng nói đầy sự khó chịu của cô y tá Tô Mạnh cũng không cảm thấy khó nghe như trước.
Khi tiếng bánh xe đến gần giường, Tô Mạnh liền nhanh chóng đưa tay ra nhận thuốc không để giọng nói của y tá vang lên.
Nhìn khuôn mặt của y tá rời khỏi giường bệnh của mình, cậu liền đưa thuốc vào miệng rồi nhanh chóng nuốt chửng thuốc mà không cần nước.
Dù sao cũng đã quen với việc uống thuốc mà không có nước, Tô Mạnh cũng không phiền phức bản thân chạy đi kiếm nước.
Đầu cậu vẫn đau nhức không thôi, mặc dù không rõ tại sao cơ thể này lại trong bệnh viện tâm thần nhưng cậu chắc chắn thuốc mình uống không phải thuốc trị bệnh đau đầu mà bản thân đang gặp phải.
Tô Mạnh không khỏi suy nghĩ việc bản thân không biết thuốc mình đang uống là thuốc gì thì liệu trong thời gian uống thuốc bản thân có từ một người bình thường thành một người bị bệnh tâm thần hay không.
Đây vốn là một quyển sách, không logic, không nhân tính… Thậm chí là không bình thường.
Tại sao Tô Mạnh lại nghĩ vậy bởi vì bệnh viện tâm thần mà Bùi An bị đưa vào chính là bệnh viện của Trần Phàm xây dựng.
Một kẻ muốn Bùi An biến mất thì làm sao có thể tha cho anh. Chắc chắn hắn ta sẽ khiến cho Bùi An phát điên trong bệnh viện tâm thần này.
Còn về logic cùng nhân tính, thử hỏi xem một người bình thường mà bị đưa vào bệnh viện tâm thần có logic chút nào hay không. Hơn nữa y tá trong bệnh viện tâm thần đã thế này vậy bác sĩ sẽ như thế nào.
Tô Mạnh cảm thấy bản thân thật sự rất xui xẻo, đã an giấc rồi mới biết bản thân đang trong một quyển sách sau đó lại quay về quyển sách nhập vào thân xác của người khác để tiếp tục chịu dày vò.
Rốt cuộc cậu đã tạo nghiệp gì mà khiến bản thân chết rồi sống lại sau đó trơ mắt nhìn bản thân từ từ hoá điên đây.
Có thể cậu đang tiêu cực quá vấn đề nhưng người bình thường nào bên trong bệnh viện tâm thần thì vẫn có thể bình thường đây.
Không nói đến việc nghe những đoạn đối thoại hài hước như:
“Bạn có thấy siêu nhân của tôi không.”
Hay:
“Anh hai à sao chú lại nói tôi không phải anh hùng… Không tôi chính là siêu nhân điện quang…”
Đúng vậy đây chính là cuộc đối thoại của bạn phòng bên, dường như hai người bọn họ đều có đam mê làm siêu nhân hay yêu thích siêu nhân đến nỗi phát điên rồi.
Tô Mạnh vừa nghe vừa cố gắng cảnh tỉnh lý trí của mình trong cơn đau đầu không chút thuyên giảm nào của mình.
Không chỉ vậy dường như bệnh viện này có khá nhiều phòng bệnh, mà mỗi phòng bệnh đều có hai người nằm. Mặc dù trong bốn ngày qua cậu chưa từng bước chân rời khỏi giường nhưng hai mắt cậu đã nhìn thấy cánh cửa sắt không khác gì cửa nhà giam trong căn phòng của cậu.
Đúng vậy cửa nhà giam, nó là một loại cửa kéo đặc biệt được gắn nắp sau cánh cửa bình thường. Có lẽ những cánh cửa phòng giam này được xây ở đây để phòng những trường hợp đặc biệt.
Tô Mạnh bạo gan suy đoán chúng nó có công dụng nhốt những bệnh nhân phát điên. Mặc dù hiện tại nó nằm im lìm ở nơi khó ai để ý đó nhưng cậu chắc chắn một ngày nào đó nó sẽ được kéo đi chặn cửa.
Cậu vừa suy nghĩ vu vơ vừa nhàm chán mà gõ tay vào giường khiến nó vang lên những âm thanh nặng nề.
Giường cho bệnh nhân không phải là loại giường thoải mái sang trọng. Nó chỉ là loại giường với giá rẻ cùng với chất liệu gỗ thô sơ nhất.
Chẳng biết loại gỗ này có yếu ớt hay không nhưng theo những gì cậu thấy trong những bộ phim thì một khi bệnh nhân phát điên sẽ khiến một cái giường chia năm xẻ bảy.
Trước đây ít nhất cậu cũng được nằm trên chiếc giường gỗ quý cùng với loại niệm cao su cao cấp đến nỗi có thể nhún nhảy thoải mái.
Không chỉ vậy bởi vì đãi ngộ của một nhân vật giàu có trong tiểu thuyết cậu cũng đã được nằm trên một chiếc giường rộng đến hai mét vuông.
Tin được không hai mét đấy, không biết người viết những câu chữ này có nghĩ bản thân đang làm quá hay không nhưng bản thân người từng nằm nó như cậu thì cảm thấy còn khó tin hơn.
Chẳng rõ tại sao trước kia cậu lại không thấy nó thật kỳ lạ nhỉ, chắc chỉ có những người thoát khỏi sự mơ hồ giữa hiện thực cùng giả tưởng mới có thể nhận thức được sự vô lý ấy.
Tuy nhiên Tô Mạnh cũng không quá than thở về việc này, dù sao bản thân cũng không còn cơ hội để mơ mộng nữa.
Nếu đúng như kết thúc của cuốn tiểu thuyết về Tô Diễn thì những người bị hai nhân vật chính tống vào đây sẽ không có ngày ra ngoài.
Mà bản thân cuốn tiểu thuyết cũng hoàn toàn dừng lại vào ngày hạnh phúc nhất của hai nhân vật chính.
Tô Mạnh không phải là một người bi quan nhưng kẻ biết được mở đầu cùng kết thúc của thế giới mình đang sống thì không thể nào không chán nản.
Cậu biết rõ nếu không thể rời khỏi bệnh viện tâm thần này thì sẽ không còn thứ gọi là tương lai. Bản thân của hiện tại chỉ còn cách sống thật vui vẻ sau đó chờ kết cục của một kẻ sẽ phát điên.
Nếu không thể thay đổi vậy thì cứ sống vui vẻ thôi. Tô Mạnh từ trước đến nay không phải kẻ xem nhẹ cái chết nhưng cũng chưa từng xem nặng cuộc sống của mình.
Mỗi ngày trôi qua của một bệnh nhân rất bình thản. Có thể nằm trên giường cả ngày, cơm có người bưng đến tận giường, thuốc cũng được đưa đến tận miệng.
Ngoại trừ việc y tá có vẻ mặt cau có cùng giọng nói khó nghe ra thì cuộc sống xem như sung sướng.
Ở trong cơ thể này 5 ngày, ngoại trừ đi vệ sinh ra thì Tô Mạnh chưa từng bước chân khỏi giường. Không phải cậu không tò mò với nơi gọi là bệnh viện tâm thần này, mà bởi vì cơn đau ở đầu khiến cậu không còn chút hứng thú khám phá nào.
Ngoại trừ ngày hôm qua biết được bạn cùng phòng là người quen ra thì cuộc sống hằng ngày không có gì là mới mẻ.
Dường như hôm qua cậu cùng người giường bên có một chút giao lưu không vui vẻ nên hôm nay người ta không muốn để ý đến cậu như mấy ngày trước.
Thời gian lại trôi qua trong sự nhàm chán.
Tô Mạnh cứ tưởng cuộc sống sắp kết thúc của mình chỉ cứ thế mà trôi thì nghe tin hôm nay tất cả bệnh nhân phải khám tổng quát.
Theo như nguồn thông tin lúc có lúc không của nhóm bạn yêu thích xưng huynh gọi đệ phòng bên, Tô Mạnh có chút hiểu biết về bệnh viện này.
Bởi vì bệnh viện tâm thần không phải tất cả bệnh nhân đều là người bệnh nên việc mỗi ngày uống thuốc hai lần thì bác sĩ, y tá trong bệnh viện không hề biết gì về bệnh viện này.
Người điều hành bệnh viện cũng không phải là viện trưởng bệnh viện mà là trợ lý của Trần Phàm.
Đối với tính logic của thế giới này Tô Mạnh cảm thấy mình không xứng đáng để biết.
Tóm lại bởi vì bệnh nhân trong bệnh viện không hoàn toàn là người bệnh nên bệnh viện đã ra một quy tắc. Một tuần người bệnh sẽ tụ họp lại với nhau trong phòng lớn.
Nói là phòng lớn thực chất đó là phòng dành cho những hoạt động của bệnh viện. Mặc dù thế giới này tạo ra rất nhiều lỗ thủng nhầm giúp đỡ vai chính nhưng nó vẫn là thế giới thật của những người sống trong nó.
Cũng vì điều này mà một nơi không chính quy vẫn có những thứ được xây dựng chính quy như việc vui chơi của người bệnh.
Căn phòng lớn có một chiếc máy chiếu lớn, nó trải rộng cả bức tường. Điều này sẽ giúp tất cả các bệnh nhân đều nhìn thấy cho dù đang ngồi ở bất kỳ vị trí này.
Nếu nói việc tụ tập các bệnh nhân lại với nhau trong bệnh viện tâm thần chính quy để bệnh nhân có thể thư giãn thì bệnh viện này làm điều này nhằm đồng hóa tất cả bệnh nhân.
Nói chính xác hơn, mục đích của họ là để những người bình thường nhanh chóng phát điên hơn.
Không chỉ vậy sau khi tụ tập bệnh viện còn làm kiểm tra tổng quát cho tất cả bệnh nhân.
Mặc dù bệnh viện tâm thần này không chỉ nhận bệnh nhân tâm thần thật sự nhưng bác sĩ ở nơi này vẫn là những người có chứng chỉ thật sự.
Chỉ là họ không làm nghề bằng lương tâm của chính mình mà vì lợi ích cùng quyền lực mà họ nhận được từ Trần Phàm.
Tô Mạnh ở nơi này ăn no ngủ kỹ, bởi vì không vận động mà hiện tại cậu cảm thấy bản thân đang béo dần đi. Tuy nhiên cậu không để ý.
Ngày tụ họp của bệnh nhân thường là ngày cuối tuần, bởi vì trong phòng bệnh Tô Mạnh hoàn toàn không biết hiện tại là ngày tháng năm nào.
Chỉ là khi trời vừa tờ mờ sáng, lúc tất cả bệnh nhân vẫn còn trong giấc ngủ say thì chuông báo vang lên. Rất nhiều y tá cùng bác sĩ chạy vào từng phòng gọi bệnh nhân dậy.
Phòng của Tô Mạnh giống như được chăm sóc đặc biệt. Khoảng sáu người từ bên ngoài đi vào, sau khi vây quanh Bùi An một cách chắc chắn thì mới bắt đầu kêu anh dậy.
Tô Mạnh bởi vì chứng đau đầu nên chưa từng ngủ say. Chuông báo vừa kêu vang thì cậu đã tỉnh, cũng bởi vì tỉnh một cách nhanh chóng mà được chứng kiến cảnh tượng dè chừng một cách cao cấp đến vậy.
Nhìn bọn họ khuôn mặt nghiêm túc, hai mắt trừng to cùng giọng nói quan quát của y tá. Tô Mạnh không khỏi cảm thấy buồn cười.
Cái tên từng là thanh mai trúc mã của cậu kia sao lại hèn đến thế này. Chỉ vì sợ hãi Bùi An mà bỏ ra rất nhiều công sức để anh biến mất khỏi giới kinh doanh.
Mà không, dường như hắn ta chưa bao giờ đứng thẳng lưng đối mặt với tất cả mọi chuyện.
Tô Mạnh còn nhớ khi cậu cùng Trần Phạm vẫn còn được gọi là một cặp đẹp đôi thì ngoài miệng hắn ta luôn thừa nhận cũng như nói những lời ngọt ngào với cậu.
Nhưng thật chất hắn ta cùng Tô Diễn đã âm thầm bên nhau sau lưng cậu. Đến hiện tại cậu vẫn chắc chắn cái chết của bản thân có liên quan đến bọn họ.
Tô Mạnh vừa nghĩ vừa nhìn giường bên cạnh đang bị bu đông mà khẽ cười trong lòng.
Bùi An trước đây không thích nhiều người quay quanh mình, thậm chí là nhìn chằm chằm vào anh cũng không được.
Tô Mạnh không gặp anh nhiều nhưng mỗi lần gặp cậu đều trêu chọc anh.
Nếu nói Tô Mạnh cùng Trần Phàm là thanh mai trúc mã thì thật ra cậu cùng Bùi An mới thật sự là thanh mai trúc mã.
Bản thân cậu cho rằng anh là kẻ thù của mình nhưng đó cũng là do Trần Phàm không thích anh. Cậu cũng chỉ là thân với hắn ta nên mới không ưa anh.
Nghĩ lại từ bé đến giờ Bùi An luôn đối xử rất tốt với cậu. Cho dù cậu có làm gì thì anh cũng chỉ mỉm cười rồi thôi.
Chính bản thân cậu đã nghe theo lời người khác mà nảy sinh địch ý với anh.
Download MangaToon APP on App Store and Google Play