Tiếng Việt
NovelToon NovelToon

[Bách Hợp] Hoa Trong Lồng Gió

Tập 1: Người Hầu Mới Đến

Quảng gia Lâm
Quảng gia Lâm
✉️Tiểu thư, người hầu mới đã đến rồi.
Trịnh Lệ Anh [ cô ]
Trịnh Lệ Anh [ cô ]
✉️Ai cho phép ông tự ý tuyển người?
Quảng gia Lâm
Quảng gia Lâm
✉️Tiểu thư đã sa thải ba người trong vòng hai tháng. Nếu không có người hầu, e rằng sinh hoạt của cô sẽ gặp bất tiện
Trịnh Lệ Anh [ cô ]
Trịnh Lệ Anh [ cô ]
✉️Tôi không cần.
Quảng gia Lâm
Quảng gia Lâm
✉️Nhưng cô cần một ai đó giúp đỡ, dù cô có thừa nhận hay không.
Trịnh Lệ Anh [ cô ]
Trịnh Lệ Anh [ cô ]
✉️… Đưa hồ sơ của cô ta qua đây.
Quản gia Lâm gửi một tệp tin đính kèm
Trịnh Lệ Anh [ cô ]
Trịnh Lệ Anh [ cô ]
✉️Hứa Hạ Khuê? Xuất thân bình thường, không có kinh nghiệm. Ông chọn đại một người à?
Quảng gia Lâm
Quảng gia Lâm
✉️Tôi đã cân nhắc kỹ. Cô ấy có thể chịu được tính khí của tiểu thư.
Trịnh Lệ Anh [ cô ]
Trịnh Lệ Anh [ cô ]
✉️Ồ, vậy sao? Được thôi, tôi sẽ tự kiểm tra.
_______
Trịnh Lệ Anh [ cô ]
Trịnh Lệ Anh [ cô ]
✉️Cô là người hầu mới?
Hứa Hạ Khuê [nàng]
Hứa Hạ Khuê [nàng]
✉️Phải, thưa tiểu thư.
Trịnh Lệ Anh [ cô ]
Trịnh Lệ Anh [ cô ]
✉️Cô nghĩ mình có thể làm được bao lâu? Một tuần? Một tháng?
Hứa Hạ Khuê [nàng]
Hứa Hạ Khuê [nàng]
✉️Tôi sẽ không bỏ cuộc dễ dàng đâu.
Trịnh Lệ Anh [ cô ]
Trịnh Lệ Anh [ cô ]
✉️Chắc vậy. Nhưng hãy nhớ, nếu làm sai dù chỉ một lần, tôi sẽ đuổi cô đi ngay lập tức.
Hứa Hạ Khuê [nàng]
Hứa Hạ Khuê [nàng]
✉️Tôi hiểu. Nhưng nếu tôi làm tốt, cô có thể đối xử với tôi tốt hơn không?
Trịnh Lệ Anh [ cô ]
Trịnh Lệ Anh [ cô ]
✉️Cô nghĩ mình có tư cách ra điều kiện với tôi sao?
Hứa Hạ Khuê [nàng]
Hứa Hạ Khuê [nàng]
✉️Không, chỉ là một câu hỏi thôi.
Trịnh Lệ Anh [ cô ]
Trịnh Lệ Anh [ cô ]
✉️Nhiều chuyện
Trịnh Lệ Anh [ cô ]
Trịnh Lệ Anh [ cô ]
/Cúp nguồn máy/
Trịnh Lệ Anh [ cô ]
Trịnh Lệ Anh [ cô ]
/Làm việc/
_________
Hứa Hạ Khuê [nàng]
Hứa Hạ Khuê [nàng]
✉️Tôi bắt đầu nghi ngờ về lựa chọn của mình rồi.
Quảng gia Lâm
Quảng gia Lâm
✉️Tôi đã nói rồi, cô ấy không dễ đối phó đâu.
Hứa Hạ Khuê [nàng]
Hứa Hạ Khuê [nàng]
✉️Không dễ là nhẹ đấy, cô ta đúng là một cơn ác mộng
Quảng gia Lâm
Quảng gia Lâm
✉️Nhưng cô có rút lui không?
Hứa Hạ Khuê [nàng]
Hứa Hạ Khuê [nàng]
✉️Không. Tôi chưa từng thích làm việc gì nửa vời.
Quảng gia Lâm
Quảng gia Lâm
✉️Tốt. Hãy nhớ lý do cô đến đây.
Hứa Hạ Khuê [nàng]
Hứa Hạ Khuê [nàng]
✉️Tôi nhớ
Quảng gia Lâm
Quảng gia Lâm
✉️Vậy thì, cố lên.
Quảng gia Lâm
Quảng gia Lâm
✉️Vậy tôi đi làm việc đây
Hứa Hạ Khuê [nàng]
Hứa Hạ Khuê [nàng]
✉️Ừm
Hạ Khuê cất điện thoại, ngẩng đầu nhìn căn biệt thự rộng lớn trước mặt.
Cô biết, từ giây phút bước vào đây, mình sẽ không thể quay đầu lại nữa.

Tập 2: Vị Tiểu Thư Khó Chiều

Cô biết, từ giây phút bước vào đây, mình sẽ không thể quay đầu lại nữa.
______
Hạ Khuê hít sâu, bước vào căn biệt thự cổ kính. Cánh cửa gỗ nặng nề khép lại sau lưng, tách biệt cô khỏi thế giới bên ngoài. Bên trong, ánh đèn vàng ấm áp soi rọi từng bức tường phủ đầy tranh sơn dầu, từng chiếc kệ gỗ đựng đầy sách. Không gian toát lên vẻ sang trọng nhưng cũng lạnh lẽo đến lạ thường, hệt như chủ nhân của nó.
Một giọng nói vang lên từ phía cầu thang.
Trịnh Lệ Anh [ cô ]
Trịnh Lệ Anh [ cô ]
Cô đứng đó làm gì? Không ai trả tiền cho cô để ngắm nhà tôi cả.
Hạ Khuê ngước lên. Trịnh Lệ Anh đang đứng dựa vào lan can tầng hai, ánh mắt sắc lạnh quan sát cô như thể cô là một món đồ cần được đánh giá. Hạ Khuê nhíu mày.
Hứa Hạ Khuê [nàng]
Hứa Hạ Khuê [nàng]
Tôi chỉ đang ghi nhớ cách bài trí trong nhà. Là người hầu, tôi cần phải quen thuộc với nơi làm việc của mình.
Lệ Anh nhếch môi, bước xuống cầu thang với dáng vẻ đầy quyền uy. Mỗi bước chân của cô đều toát ra sự kiêu ngạo và cao quý
Trịnh Lệ Anh [ cô ]
Trịnh Lệ Anh [ cô ]
Tốt. Vậy thì để tôi kiểm tra xem cô có thật sự thích hợp với công việc này không.
Hạ Khuê chờ đợi thử thách, nhưng cô không ngờ rằng nó lại bắt đầu một cách bất ngờ đến vậy.
Lệ Anh bước thẳng tới bàn trà trong phòng khách, tay hất nhẹ, làm đổ ly trà còn nóng xuống sàn
Trịnh Lệ Anh [ cô ]
Trịnh Lệ Anh [ cô ]
Lau sạch đi.
Hạ Khuê nhìn vết trà loang trên sàn gỗ, rồi từ tốn quay sang nhìn Lệ Anh. Ánh mắt cô không hề dao động.
Hứa Hạ Khuê [nàng]
Hứa Hạ Khuê [nàng]
Tôi có thể lấy khăn lau, nhưng tiểu thư có thể nói với tôi bằng cách bình thường hơn không?
Trịnh Lệ Anh [ cô ]
Trịnh Lệ Anh [ cô ]
Người hầu không có quyền yêu cầu.
Hứa Hạ Khuê [nàng]
Hứa Hạ Khuê [nàng]
Người hầu cũng là con người.
Một tia bất ngờ lóe lên trong mắt Lệ Anh, nhưng cô nhanh chóng che giấu nó bằng một nụ cười khinh khỉnh.
Trịnh Lệ Anh [ cô ]
Trịnh Lệ Anh [ cô ]
Xem ra cô cũng có chút cá tính. Nhưng đừng tưởng có thể ngang hàng với tôi.
Hạ Khuê không đáp lại. Cô chỉ lặng lẽ lấy khăn lau sàn, động tác dứt khoát nhưng không có chút nào tỏ vẻ khuất phục. Lệ Anh khoanh tay quan sát, không che giấu sự thích thú trong ánh mắt.
Cô không nghĩ rằng Hạ Khuê sẽ dễ dàng chịu thua, nhưng cũng không ngờ cô gái này lại bình tĩnh đến vậy.
Một lúc sau, sàn nhà lại trở nên sạch bóng. Hạ Khuê đứng dậy, nhìn thẳng vào Lệ Anh.
Hứa Hạ Khuê [nàng]
Hứa Hạ Khuê [nàng]
Còn thử thách nào nữa không, tiểu thư?
Lệ Anh bật cười, nụ cười có chút nguy hiểm.
Trịnh Lệ Anh [ cô ]
Trịnh Lệ Anh [ cô ]
Hừm… Chúng ta còn rất nhiều thời gian.
Hạ Khuê biết, đây chỉ là khởi đầu. Nhưng cô không sợ. Cô đã bước vào đây, và cô sẽ không lùi bước.

Tập 3:Lần Đầu Chạm Trán

Hạ Khuê biết, đây chỉ là khởi đầu. Nhưng cô không sợ. Cô đã bước vào đây, và cô sẽ không lùi bước.
Thế nhưng, cô cũng không ngờ thử thách tiếp theo lại đến nhanh đến vậy.
Trịnh Lệ Anh [ cô ]
Trịnh Lệ Anh [ cô ]
Được rồi, hôm nay đến đây thôi. Cô có thể về phòng
Hứa Hạ Khuê [nàng]
Hứa Hạ Khuê [nàng]
Cảm ơn tiểu thư
Nàng cúi đầu chào theo phép lịch sự rồi xoay người bước đi. Nhưng ngay khi cô vừa rời khỏi phòng khách, một âm thanh vang lên từ phía sau tiếng thuỷ tinh vỡ vụn.
Nàng khựng lại. Quay đầu nhìn, Hạ Khuê thấy trên sàn là một chiếc ly vỡ tan, nước bên trong bắn tung toé. Lệ Anh đứng bên cạnh, bàn tay vẫn còn hơi run. Nhưng điều khiến Hạ Khuê chú ý hơn cả không phải là chiếc ly, mà là ánh mắt cô chủ của mình—một ánh mắt hoảng hốt chỉ lóe lên trong thoáng chốc, rồi lại nhanh chóng chìm vào vẻ lạnh lùng cố hữu.
Trịnh Lệ Anh [ cô ]
Trịnh Lệ Anh [ cô ]
Dọn đi
Lần này, giọng cô không còn sắc bén như lúc trước.
Hạ Khuê im lặng nhìn cô vài giây, rồi không nói gì, bước tới nhặt từng mảnh thuỷ tinh vỡ. Khi cô cúi xuống, ánh mắt cô lướt qua bàn tay của Lệ Anh.
Khớp ngón tay cô ấy hơi trắng bệch, như thể vừa siết chặt thứ gì đó.
Hạ Khuê không hỏi. Cô chỉ tiếp tục công việc của mình
Nhưng ngay lúc cô vừa nhặt một mảnh thuỷ tinh lên, đầu ngón tay chợt nhói đau. Một vết cắt nhỏ hiện ra, máu thấm ra ngoài.
Cô chưa kịp phản ứng, thì một bàn tay khác đã nắm lấy cổ tay cô.
Trịnh Lệ Anh [ cô ]
Trịnh Lệ Anh [ cô ]
Cô bất cẩn quá đấy.
Giọng nói có vẻ trách móc, nhưng ngón tay chạm vào da cô lại nhẹ đến bất ngờ.
Hứa Hạ Khuê [nàng]
Hứa Hạ Khuê [nàng]
/Ngước nhìn/
Hạ Khuê nhìn lên, chạm phải đôi mắt của Lệ Anh. Lần này, cô thấy rõ sự dao động trong đó.
Hứa Hạ Khuê [nàng]
Hứa Hạ Khuê [nàng]
Chỉ là vết thương nhỏ thôi, không sao đâu
Nàng rút tay lại, nhưng Lệ Anh không buông.
Trịnh Lệ Anh [ cô ]
Trịnh Lệ Anh [ cô ]
Đừng tùy tiện chạm vào thuỷ tinh vỡ.
Hứa Hạ Khuê [nàng]
Hứa Hạ Khuê [nàng]
… Tôi biết rồi.
Hạ Khuê cảm nhận được hơi ấm từ ngón tay của Lệ Anh, nhưng chỉ trong tích tắc, cô đã buông tay ra.
Trịnh Lệ Anh [ cô ]
Trịnh Lệ Anh [ cô ]
Đi theo tôi.
Hứa Hạ Khuê [nàng]
Hứa Hạ Khuê [nàng]
Đi đâu?
Trịnh Lệ Anh [ cô ]
Trịnh Lệ Anh [ cô ]
Phòng tôi
Hạ Khuê ngạc nhiên, nhưng vẫn lặng lẽ đi theo cô.
Bước vào phòng, cô thấy Lệ Anh mở một ngăn kéo, lấy ra một hộp cứu thương nhỏ. Cô tiểu thư quyền quý này… biết băng bó vết thương sao?
Lệ Anh không nói gì, chỉ kéo tay Hạ Khuê lại, nhẹ nhàng sát trùng vết cắt rồi dán một miếng băng nhỏ lên
Trịnh Lệ Anh [ cô ]
Trịnh Lệ Anh [ cô ]
Xong rồi. Cẩn thận hơn đi.
Hứa Hạ Khuê [nàng]
Hứa Hạ Khuê [nàng]
… Cảm ơn tiểu thư
Nàng nhìn Lệ Anh, rồi bất giác nở một nụ cười nhẹ.
Lệ Anh hơi khựng lại, ánh mắt lóe lên một tia khó hiểu. Nhưng chỉ một giây sau, cô đã quay mặt đi, đứng dậy, khoanh tay trước ngực.
Trịnh Lệ Anh [ cô ]
Trịnh Lệ Anh [ cô ]
Đừng tưởng chỉ vậy mà tôi sẽ dễ dàng với cô. Cô vẫn chưa chứng minh được mình xứng đáng ở đây
Hạ Khuê không trả lời ngay. Nàng siết chặt bàn tay vừa được băng bó, rồi ngước nhìn cô chủ của mình.
Hứa Hạ Khuê [nàng]
Hứa Hạ Khuê [nàng]
Vậy thì tôi sẽ tiếp tục chứng minh.
Lệ Anh liếc cô một cái, khóe môi hơi nhếch lên.
Trịnh Lệ Anh [ cô ]
Trịnh Lệ Anh [ cô ]
Chờ xem.

Download MangaToon APP on App Store and Google Play

novel PDF download
NovelToon
Step Into A Different WORLD!
Download MangaToon APP on App Store and Google Play