Những cây cổ thụ, bụi rậm, núi xanh lần lượt bị bỏ lại phía sau lưng. Con đường mòn họ đi lúc đầu còn nhỏ hẹp đã dần trở nên quang đãng, ven đường xuất hiện những thửa ruộng, vườn trái cây của các thôn dân quanh đó.
Họ đã sắp về tới nơi, Bích Chiêu cũng sắp thở không ra hơi. Dù gì nàng cũng là quận chúa hàng thật giá thật, làm gì đã chịu những vất vả này bao giờ. Ở trong phủ quanh năm suốt tháng, đi mấy bước cũng có người dìu, đi xa một chút liền có xe ngựa rèm che. Đây là lần đầu tiên nàng nếm trải mùi đời!
Bàn tay nhỏ của nàng vẫn không rời tay Phong Vân một khắc, có điều khoảng cách hai người dần dần kéo giãn. Quận chúa mệt rồi!
Nàng khẽ kêu một tiếng nhỏ hòng làm nũng gây sự chú ý. Quả nhiên có một người tai thính mắt tinh nào đó thật sự chú ý. Chàng dừng bước, quay lại nhìn gương mặt nhỏ đỏ bừng lấm tấm mồ hôi, tóc tai rũ rượi, trên tóc còn vướng vài chiếc lá khô. Dù tả tơi là vậy nhưng cũng không làm mất đi vẻ diễm lệ của Bích Chiêu.
_ Sao vậy? _ Phong Vân rút khăn tay chấm mồ hôi trên trán nàng.
_ Không đi nổi nữa... _ Bích Chiêu kháng nghị, môi chu ra hờn dỗi.
_ Sắp... _ Hai chữ "đến rồi" bị nghẹn lại trong cổ họng khi ánh mắt chàng va phải đôi mắt hạnh long lanh ủy khuất kia _ Haizz... Lên đây!
Nhìn vẻ mặt ấy, Phong Vân cảm tưởng mình có lỗi với nàng, cả thế gian này đều có lỗi với Bích Chiêu nàng. Vì vậy, chàng khom lưng, cúi người ra hiệu cho tiểu cô nương mau mau bò lên hộ cái.
Bích Chiêu thấy chàng muốn cõng mình thì trong lòng vui mừng khôn xiết. Thế nhưng nghĩ tới vết thương của chàng, nàng lại chần chừ không nỡ.
_ Ta không vấn đề gì, nàng lên đi! Chậm chân là ta đổi ý bây giờ! _ Biết nàng đang nghĩ gì, Phong Vân giục.
_ Được rồi! Nhưng lúc nào mệt, chàng phải nói cho ta biết đó! _ Bích Chiêu thoả hiệp nhưng vẫn không quên căn dặn.
_ Được.
Nàng cẩn thận dùng hai tay bám vào vai chàng, bò lên tấm lưng rộng đầy vững chãi của chàng, gác cằm lên vai chàng, mỉm cười thoả mãn. Phong Vân giữ lấy gối nàng, xốc lên một cái rồi bình ổn cất bước.
_ Tiêu đại nhân! Chàng dịu dàng như vậy, sao lại có tên gọi là "Tiêu Thiết Diện"? _ Bích Chiêu nghiêng đầu nhìn góc nghiêng đẹp chết người của chàng, hỏi.
_ Năm ta 15 tuổi, ta vào Bắc Điển Chính ty, chức danh Hiệu úy. Nam Bắc ty đều thuộc Cẩm y vệ nhưng tính chất lại khác nhau. Nam ty chuyên lưu trữ sổ sách, hồ sơ, công văn. Bắc ty lại chuyên về bắt giết, tra khảo. Mỗi ngày nhận nhiệm vụ đều mang tâm trạng "một đi không trở lại", trong hàng vạn cái chết nắm lấy một tia hi vọng sinh tồn như ánh sáng trong đêm đen mà bước tiếp. Thoáng một cái, mấy năm trôi qua, bắt đầu từ một tên lính quèn trở thành một trong Thập bát Thiên hộ hiện tại. Huynh đệ, ân sư, Chỉ huy sứ tiền nhiệm... đều không còn nữa. Trái tim ấm nóng dần dần cũng trở nên nguội lạnh. Nếu trái tim đã lạnh rồi thì tướng mạo cũng lạnh lùng theo. "Tiêu Thiết Diện", tên gọi này cũng không có gì là không đúng! _ Chàng ôn tồn kể lại chuyện xưa.
_ Đúng chỗ nào chứ? Tuy vẻ mặt chàng lạnh lùng nhưng trái tim lại ấm áp. Người khác không biết nhưng ít nhất ta có thể cảm nhận được! _ Nàng phản bác.
Phong Vân cười cười, lắc đầu miễn bình luận ý kiến của nàng.
_ Phong Vân! Chàng là con của Tiêu quốc công, theo lẽ thường đường quan lộ phải phong quang vô hạn, thuận buồm xuôi gió, trải gấm thêu hoa. Tại sao chàng lại chọn phát triển sự nghiệp bằng con đường ảm đạm, vất vả này? _ Bích Chiêu lại thắc mắc.
_ Là ta tự chọn đường đi. Tố chất của ta không bằng Tiêu Chấn Phong, gia tộc ưu tiên nâng đỡ huynh ấy. Nếu muốn thành công thì nhất định phải gian khổ hơn người khác. Thuở nhỏ luyện võ, đọc sách nhiều như vậy, khi vào Bắc ty cũng như thế. Từng bước từng bước tiến lên phía trước, dốc hết sức giành được thứ thuộc về mình. Có như vậy trong lòng ta mới cảm thấy an ổn. _ Phong Vân hồi tưởng.
Bích Chiêu chợt bật cười.
_ Nàng cười cái gì? _ Chàng khó hiểu.
_ Ta cười vì hoá ra trên thế gian này cũng có một nam tử anh dũng như vậy thật! Hơn nữa còn rơi vào tay của Bích Chiêu ta. Ta may mắn như vậy, trong lòng vui vẻ, đương nhiên muốn cười rồi! _ Nàng vui vẻ dùng ngón tay nghịch ngợm trên sườn mặt chàng.
_ Không biết xấu hổ! _ Phong Vân lại lần nữa lắc đầu bó tay.
_ Trải qua bao nhiêu chuyện, ta chợt nhận thấy thứ vô dụng nhất trên đời này là "biết xấu hổ". Chuyện đó cứ để cho nữ nhân khác trên đời đi, còn ta... Không biết xấu hổ mà có được Tiêu đại nhân chàng, ta không cần xấu hổ đâu! _ Bích Chiêu nhỏ giọng thì thầm vào tai chàng.
Phong Vân cười ba phần bất lực, bảy phần nuông chiều. Bích Chiêu sảng khoái siết chặt vòng tay. Không khí xung quanh hai người họ vừa hạnh phúc lại ngọt ngào. Chợt từ xa văng vẳng tiếng gọi phá tan không khí tĩnh lặng.
_ Tiêu đại nhân...
_ Quận chúa...
Vừa nghe thấy tiếng, từ ngã rẽ phía trước, một đám người áo xanh đã lũ lượt xuất hiện. Họ vừa đi vừa ngó quanh, vừa không ngừng gọi. Tống Lam phát hiện ra Phong Vân và Bích Chiêu trước tiên, thiếu niên liền đánh động mọi người cùng nhau chạy đến.
_ Vân ca!!! Vân ca! Cuối cùng cũng tìm được huynh rồi!
Bên này, quận chúa đang nằm yên trên lưng mỹ nhân, thấy sự xuất hiện của đám... Kỳ đà to bự liền mất hứng.
_ Sao lại tới nhanh như vậy chứ?
Mắt thấy một đám người chạy đến, Phong Vân thả tay khỏi chân Bích Chiêu cho nàng xuống. Nhưng quận chúa nào có dễ thoả hiệp, nàng níu chặt cổ chàng, kháng cự.
_ Không chịu!
_ Bích Chiêu... Ta đau... _ Phong Vân đành dùng hạ sách.
Mặc dù rất không tình nguyện nhưng Phong Vân chưa khỏi hẳn là sự thật, Bích Chiêu đành miễn cưỡng xuống khỏi lưng chàng.
/End chương 1/
Lạc lõng trong đám nam tử quan phục lục lam, hai thân ảnh áo đen ôm trường kiếm cũng đồng hành tìm kiếm Phong Vân và Bích Chiêu. Cả đám Cẩm y vệ phấn khởi chạy tới chỗ hai người họ, còn Dương Tiện và Quỉ diện chỉ lẳng lặng đứng từ xa nhìn.
_ Vân ca, Quận chúa, hai người không bị thương chứ? _ Tống Lam mừng rỡ.
_ Thương thế không nặng. Không sao. Các huynh đệ thế nào? _ Phong Vân sốt ruột.
_ Hai người chết, ba người bị thương nặng, còn lại không sao. _ Lão Tứ ấp úng.
_ Đại nhân! Chúng tôi rất lo cho hai người. Mất tích mấy ngày, huynh đệ đều đi xung quanh núi tìm kiếm. Sắp lục tung ngọn núi này rồi! _ Một huynh đệ nói với giọng không giấu được vui mừng.
_ Ừm. Ô Đồng thế nào? _ Chàng lại hỏi.
_ Hắn... Chết rồi! _ Tống Lam ái ngại.
Phong Vân nghe xong rơi vào trầm mặc. Nhưng chỉ trong một thoáng, chàng lại ngẩng mặt lên nhìn về Dương Tiện phân phó:
_ Ngươi mau đưa Quận chúa về nghỉ ngơi. Đường dài vất vả, người cũng mệt rồi.
Dương Tiện không nhiều lời, dứt khoát gật đầu.
Bích Chiêu đứng cạnh Phong Vân, nép sau vai chàng len lén ngước mặt lên tỏ vẻ đáng thương. Bàn tay sau tay áo rộng lén lút níu lấy áo chàng, lắc lắc như năn nỉ.
Huynh đệ đang vây xung quanh thấy cảnh này đồng loạt giả ngốc ngó lơ, kẻ nhìn trời, người nhìn mây, nhìn núi.
Phong Vân ngượng ngùng đằng hắng một tiếng, cúi đầu nhỏ giọng nói với nàng:
_ Thời gian tới ta sẽ rất bận, nàng về tịnh dưỡng cho tốt. Khi nào rảnh, ta sẽ tới tìm nàng.
Bích Chiêu ủ rũ nhìn chàng. Phong Vân lại mềm lòng vụng trộm nắm lấy bàn tay đang nắm áo mình giấu ra sau lưng, dịu dàng vuốt ve, dỗ dành.
_ Đi đi! Ngoan!
Nàng đành thoả hiệp miễn cưỡng theo Dương Tiện rời đi.
...****************...
Một canh giờ sau, Phong Vân đã xử lý qua loa vết thương, thay xong y phục, cùng huynh đệ quây quanh đại sảnh. Ở giữa là xác Ô Đồng đặt trên một cái cáng gỗ, phủ vải trắng.
_ Hắc Báo thủ pháp hiểm độc, một kiếm sắc gọn cắt đứt động mạch, chết ngay tại chỗ không kịp kêu một tiếng. _ Tống Lam tóm tắt kết quả khám nghiệm tử thi.
_ Có để lại manh mối gì không? _ Phong Vân đi vòng quanh tử thi xem xét.
_ Bọn người này quá chuyên nghiệp, không để lại bất cứ manh mối gì. _ Thiếu niên thở dài, báo cáo.
Chàng đứng đó, bất động nhíu mày đăm chiêu suy nghĩ. Chợt cuộc đối thoại cuối cùng với Ô Đồng xuất hiện trong trí nhớ Phong Vân.
"Muốn ta giúp các ngươi thắng? Ha... Đợi khi nào ta chết rồi, ta sẽ giúp các ngươi một tay!"
Phong Vân như giác ngộ ra điều gì đó. Chàng bước vội tới xác Ô Đồng, cạy mở miệng hắn. Miệng tử thi bị lấp kín bởi một miếng vải, bên trong bọc lấy thứ gì đó.
_ Có phát hiện mới rồi! _ Một huynh đệ phấn khích reo lên.
Phong Vân cẩn thận lật mở miếng vải, là một nửa miếng bạch ngọc khắc hoa văn.
_ Hay quá Vân ca! Sao huynh biết được? _ Tống Lam tán thưởng.
_ Ô Đồng tội ác tày trời nhưng trước lúc chết, hắn đã nghĩ thông suốt. Hắn quyết định lấy công chuộc tội, giúp chúng ta một tay. _ Phong Vân nhàn nhạt lên tiếng.
_ Tốt quá rồi! Ít ra chúng ta có cái để ăn nói rồi! _ Lão Tứ vuốt ngực thở phào.
_ Đây là manh mối quan trọng. Cất giữ cho kỹ. _ Chàng đưa mảnh ngọc cho Tống Lam, căn dặn.
Cẩm Y Vệ bắt đầu thu dọn, quận chúa bên ngoài liền nâng váy bước vào. Nàng đã thay một bộ y phục mới, tay áo thêu cành tuyết mai tinh tế, vừa lạnh lùng, vừa tuyệt mỹ. Người người ra vào đều thấy được quận chúa đi theo sau Tiêu đại nhân như cái đuôi nhỏ.
Chàng bận nghe người báo cáo các tình huống tuần tra, thậm chí là cùng với huynh đệ giao tiếp. Vẫn là quận chúa không có việc gì, chậm rãi từ từ đi cùng Tiêu đại nhân ở phía sau.
Thỉnh thoảng, khi Phong Vân đang suy nghĩ hay nói chuyện, Bích Chiêu bên cạnh nhàn nhạt thốt ra một tiếng:
_ Tiêu đại nhân, có khát không? Có muốn uống nước không? Đây là trà Đông Nhi ủ pha từ sương núi. Rất mát và thanh giọng.
Phong Vân quay đầu, cảnh cáo liếc nhìn nàng một cái. Bích Chiêu ngoan ngoãn im lặng.
Nhưng chỉ một lúc sau, khi chàng đang tiếp tục công việc của mình, Bích Chiêu lại nổi lên như Quỷ Hồn, nói:
_ Tiêu đại nhân có mệt không? Ta thấy chàng đang đổ mồ hôi, có nóng hay không? Phải nói ta một tiếng a...
Phong Vân nghiến răng nghiến lợi kiềm chế không để ý tới nàng. Chàng rất nhiều việc, không có thời gian cùng Bích Chiêu tán gẫu. Nàng là nữ nhân quá nhiều chuyện, càng nói chuyện với nàng, sợ nàng càng muốn dính lấy nhiều hơn.
Nhưng cho dù Phong Vân mặc kệ, Bích Chiêu vẫn là càng ngày càng hăng hái:
_ Tiêu đại nhân, chàng có muốn ăn cơm không? Ta buổi sáng không thấy chàng ăn cơm...
_ Nàng... _ Phong Vân bị nàng làm cho da đầu tê dại, ánh mắt trầm xuống, kéo nàng qua _ Đi với ta!
Đám người bị bỏ ở lại kẻ thì ngơ ngác chả hiểu gì, kẻ giác ngộ được rồi thì lặng lẽ cười, ánh mắt nhìn thấu hồng trần.
Phong Vân kéo Bích Chiêu vào một phòng, đóng cửa lại, lạnh giọng hỏi:
_ Nàng làm sao vậy? Ta mượn nàng làm việc sao?
_ Chàng không có gọi ta... _ Bích Chiêu nhẹ giọng nói _ Là tự ta buồn chán, kiếm chuyện chơi với chàng...
Phong Vân chợt hiểu ra sự ủy khuất không che giấu của nàng, đôi mày kiếm đang nhíu chặt thoáng chốc giãn ra, rất kiên nhẫn mà nói với nàng:
_ Ta hiện tại rất bận, công vụ tồn đọng mấy ngày nay rất nhiều việc cần xử lý, không có thời gian chơi với nàng. Hơn nữa, chúng ta vừa trở về thôi!
_ Nhưng mà... Nhưng mà ta cảm thấy không an toàn!
_ Vậy nàng muốn thế nào?
Phong Vân giống như một thanh kiếm trong bóng tối, cảm xúc của chàng chính là lưỡi kiếm. Khi mũi kiếm chỉ thẳng vào ai, chính là sát khí bức người khiến cho người ta sợ hãi. Mà hiện tại lưỡi kiếm này đang chỉa vào phía Bích Chiêu. Chàng đặt tay ngang bên đầu nàng, giống như nếu nàng trả lời không đàng hoàng có thể động tay động chân bất cứ lúc nào.
Phong Vân nhìn có vẻ nguy hiểm, ai biết chàng sẽ có hay không ra tay đánh nữ nhân. Thế nhưng Bích Chiêu không sợ. Khí tức lạnh lùng của chàng có thể dọa người khác đến hai chân run rẩy, nhưng lại không thể khiến tiểu ái nhân nhấc mi một cái.
Bích Chiêu từ đầu đến cuối đều giống như tùy tiện, bị án vào trên cửa khéo ngã. Trên cửa, búi tóc cuộn lại có chút xõa ra, tóc vụn áp vào gò má tuyết, nàng cười:
_ Bây giờ thẳng thắn như vậy, sao lúc ở trong núi không thấy ngài dứt khoát bái thiên địa với ta? Lẽ nào những lời chàng nói chỉ là để dỗ ngọt ta mau chóng cùng chàng trở về, không có lời nào là thật?
Phong Vân im lặng một lúc lâu, nàng nghe thấy một tiếng cười trầm thấp trên đầu.
_ Sốt ruột rồi sao?
_ Là ta bất an. Chàng biết rõ mà... _ Bích Chiêu ngẩng mặt nhìn chàng.
_ Muốn ta chứng minh ở đây không? _ Chàng cúi đầu, ánh mắt khoá chặt nàng, cười không đứng đắn.
_ Chứng minh gì chứ? Ta không tin! _ Nàng bướng bỉnh khiêu khích.
Khoé môi mỏng quyến rũ ma mị của Phong Vân khẽ nhếch. Chàng nâng tay còn lại vuốt ve sườn mặt thanh tú nhẵn nhụi của nàng, từng bước áp sát, hơi thở quấn quít, môi cách môi chỉ trong gang tấc.
Đúng vào lúc Bích Chiêu nhắm mắt lại chờ đợi một nụ hôn, nàng lại nghe thấy một tiếng cười chế giễu của ai kia. Bích Chiêu mở bừng mắt lườm chàng, miệng muốn mắng người:
_ Chàng...
Lời chưa thốt khỏi môi, bàn tay ôm má nàng khẽ động. Một nụ hôn nhẹ nhàng lướt qua trên má, hơi thở chàng phả vào vành tai Bích Chiêu ngứa ngáy:
_ Nghe lời chút đi! Ngoan!
Dỗ được cô nương bướng bỉnh, Phong Vân liền mở cửa không chậm trễ rời đi. Đông Nhi đứng thập thò ghé tai sát vào cửa nghe ngóng động tĩnh bên trong bị hành động mở cửa của Phong Vân làm giật mình liền nép sang một bên nhường đường.
Đợi chàng đi khuất rồi, Đông Nhi mới dám ngẩng đầu bước vào trong tìm quận chúa của mình. Mà quận chúa của nàng lúc này đang vòng tay ôm cây cột gỗ cười ngây ngốc!
/End chương 2/
Nghi phạm đã chết, manh mối đã có, kẻ nấp trong bóng tối cũng đã để lộ đuôi. Không còn lý do gì để ở lại, Phong Vân hạ lệnh cho huynh đệ thu xếp sáng hôm sau trở về kinh thành.
Tối hôm đó, Phong Vân ngồi trong thư phòng chong đèn đọc một hồ sơ vụ án cũ. Nhác thấy bóng đen lấp ló ngoài cửa, Phong Vân nói vọng ra ngoài:
_ Có chuyện thì vào đi!
Bên ngoài có tiếng đáp lại, thiếu niên mặt tròn đẩy cửa bước vào, cười cười ái ngại.
_ Vân ca! Thật ngại quá! Khuya rồi còn làm phiền!
_ Sao vậy? Ấp úng vòng vo? Đâu phải tác phong thường ngày của đệ? Uống lộn thuốc à? _ Chàng ngước nhìn Tống Lam, soi mói.
_ Ờm... Đệ muốn hỏi... Trọng phạm chúng ta chịu trách nhiệm áp giải đã chết nhưng ít ra cũng tìm được một manh mối, vụ án có thể tiếp tục điều tra. Vậy... Tính mạng của huynh đệ có thể được bảo toàn phải không? _ Tống Lam ấp úng.
_ Cũng khó nói lắm. Còn phụ thuộc vào vài yếu tố bên ngoài nữa. _ Phong Vân trả lời chung chung.
_ Ờ... _ Thiếu niên gãi đầu.
_ Mà Tiểu Tống, đệ có biết gì về vụ án của Vương phi quá cố Mã Yên Chi ở An Định vương phủ năm xưa không? _ Chàng đóng quyển hồ sơ đang đọc, hỏi.
_ Huynh hỏi đúng người rồi! Đệ biết! Năm đó Vương phi Mã Yên Chi chết đuối, qua điều tra xác nhận là không có dấu vết mưu sát rồi khép lại vụ án. Nói là nói vậy nhưng ai cũng biết, Vương phi quá cố là bị bạc tình bạc nghĩa, suy nghĩ không thông nên mới nghĩ quẩn nhảy xuống hồ. _ Sắc mặt Tống Lam trở nên hăng hái.
_ Sau đó thì sao? _ Phong Vân hỏi tiếp.
_ Sau đó Vương gia đường đường chính chính cưới Liêu Tuyết Như. Vương phi quá cố mất không bao lâu, Vương phủ liền có Vương phi mới. _ Thiếu niên nhìn chàng với ánh mắt như muốn hỏi "Ngạc nhiên chưa?"
_ Thân thế Liêu Tuyết Như thế nào? _ Lòng Phong Vân chùng xuống.
_ Là con gái riêng của tiểu thiếp Hàn Quốc công. Phụ thân nàng ta họ Liêu, là một thầy đồ đã chết vì bạo bệnh. Tuy nhiên người trong Hàn phủ ai cũng biết đó là con rơi của Hàn Quốc công. Ông ta và mẹ Liêu Tuyết Như đã tư thông từ trước, Liêu Tuyết Như là kết quả của mối tình vụn trộm đó. Ai ngờ lớn lên, Liêu Tuyết Như lại giẫm lên vết xe đổ của mẫu thân mình chứ! _ Tống Lam cảm thán.
_ Lại là Hàn gia! E rằng An Định Vương phủ cũng không tránh khỏi liên quan đến vụ án Nam Thành. _ Phong Vân vô thức đánh mắt về hướng phòng đối diện đang đóng kín cửa.
_ Tại sao? Đệ không hiểu? _ Thiếu niên nhìn chàng cầu khai sáng.
_ Liêu Tuyết Như xuất hiện trong Vương phủ gián tiếp bức chết Mã Yên Chi. Thời gian đó, vụ trọng án cũng vừa vặn xảy ra. Vụ án còn đang gây rúng động dư luận, Liêu Tuyết Như liền danh chính ngôn thuận bước vào cửa Vương phủ. Sao lại có nhiều sự trùng hợp ngẫu nhiên như vậy? Phải điều tra lại An Định Vương phủ. _ Chàng rành mạch phân tích cho Tống Lam hiểu.
_ Chuyện này... Nếu điều tra sâu hơn nữa chẳng khác nào đâm thêm một nhát vào vết thương mất mẫu thân của quận chúa. Nàng đã đủ đáng thương rồi, Vân ca! _ Tiếp xúc lâu ngày, hảo cảm của Tống Lam dành cho Quận chúa tốt hơn nhiều so với lúc đầu.
_ Chúng ta làm việc dựa trên nguyên tắc. Làm gì có chuyện nên hay không nên chứ! Để tìm ra sự thật, bất cứ ai cần tra vẫn phải tra. _ Phong Vân lãnh đạm.
_ Vậy nếu tra ra gì đó... Có gửi về trên tất cả không? _ Cậu đắn đo.
_ Tra ra cái gì, gửi đi cái đó. Tất cả. _ Chàng nhàn nhạt đáp.
_ Như vậy có tàn nhẫn với Quận chúa quá không? _ Thiếu niên lại bất bình thay.
_ Ta sẽ có cách bảo vệ nàng ấy. Ta sẽ cho nàng ấy thứ tốt hơn. _ Phong Vân thốt ra một câu khẳng định.
Hai nam nhân trong căn phòng bên này đồng loạt đánh mắt nhìn sang phòng đối diện. Bên trong vọng lại tiếng cười lảnh lót như chuông ngân của thiếu nữ đang vui đùa cùng lợn nhỏ.
Ánh mắt Phong Vân ngũ vị tạp trần...
/End chương 3/
Download MangaToon APP on App Store and Google Play