[Hằng Thuỵ] Tournesol
Chap 1
Trong bữa tiệc mừng tân sinh viên mới, tôi gặp lại người yêu cũ?!
Đã thế người ta còn thách thức tôi nữa chứ!
Cổng trường đại học Nghệ thuật rộng mở chào đón tân sinh viên. Khuôn viên trường to lớn bỗng trở nên chật chội, dòng người tấp nập đi đi lại lại.
Trần Dịch Hằng đã rất khó khăn mới có thể đến bảng thông tin tìm lớp. Cuối cùng sau một lúc, cậu nhìn thấy tên mình ở bảng tầng hai.
Nhưng trước khi đi đến đó, Trần Dịch Hằng phải qua thư viện đã. Cậu mở điện thoại lên, thao tác vài cái, đột nhiên trên màn hình hiện ra một bảng vẽ ngoằng nghèo của trường Đại học.
Trần Dịch Hằng
Cái gì mà rắc rối vậy trời…
Cậu nhìn mà muốn ngất đi, không biết tìm thư viện ở đâu trong đống này.
Trương Hàm Thuỵ
Bạn gì ơi?
Một tiếng gọi phát ra từ phía sau lưng Trần Dịch Hằng, cậu ngạc nhiên quay đầu thì phát hiện người trước mặt này thực sự rất đẹp.
Da trắng mịn như tuyết, mái tóc đen mềm mượt, dù dưới lớp khẩu trang che gần nửa khuôn mặt nhưng vẫn không giấu được đôi mắt hạt dẻ long lanh, động lòng ngườu đó. Quanh người còn phảng phất mùi hoa anh đào thơm nhẹ.
Quả thật, Trần Dịch Hằng đã bị cuốn hút mất rồi.
Trương Hàm Thuỵ
Bạn có biết khu vực chào đón tân sinh viên ở đâu không? Hình như không tập trung trong khuôn viên trường.
Trần Dịch Hằng
“Giọng nói cũng hay nữa, nghe rất êm tai, nhìn bên ngoài thì giống như viên kẹo bạc hà cứng rắn, nhưng đến khi ăn thử mới phát hiện viên kẹo này vô cùng mềm mại và ngọt ngào”
Trần Dịch Hằng chợt nhận ra suy nghĩ của bản thân có phần hơi kỳ quái, khẽ đưa tay lên ho vài tiếng.
Trần Dịch Hằng
Chắc có lẽ mọi người đã đến thư viện rồi cũng nên.
Đối phương nhìn Trần Dịch Hằng, hiển nhiên nó khiến cậu có phần hơi ngượng ngùng muốn lảnh tránh, giây sau người kia lại cầm điện thoại lên lướt nhìn vài cái.
Trương Hàm Thuỵ
Cảm ơn cậu, bây giờ tôi biết bản thân nên đi đâu rồi.
Trần Dịch Hằng nhìn chằm chằm bóng dáng anh, nhìn thật lâu, cho đến khi người kia đi khuất, cậu không còn nhìn được nữa.
Trần Dịch Hằng
“Giọng nói, bóng lưng, đôi mắt…”
Trần Dịch Hằng
“Sao lại giống người yêu cũ của mình thế nhỉ?”
Bất chợt, trong đầu chạy qua một đoạn kí ức của nhiều năm về trước, chầm chậm tái hiện rồi vụt mất.
Trần Dịch Hằng lắc nhẹ đầu, cố gắng quên đi khoảng thời gian bản thân không muốn nhớ tới, được một lúc, cậu thở dài một hơi, khẽ nhấc từng bước chân.
Trần Dịch Hằng
Thôi vậy, tự tìm thì hơn.
Trần Dịch Hằng
*Nhìn Tả Kỳ Hàm* …
Trần Dịch Hằng
*Đứng dậy* Tôi về đây.
Trần Dịch Hằng nhìn mặt thằng bạn thân này đến phát ngán, anh đã cố thi vào trường Nghệ thuật để tên đào hoa này khỏi đi theo rồi mà còn…
Trái ngược với người kia, Tả Kỳ Hàm nhìn ra anh em của mình đâu đâu cũng gặp liền vui phơi phới, thấy Trần Dịch Hằng định rời đi liền chạy theo giữ người.
Bởi thế, trong thư viện mới có cảnh con lừa đu người con Koala :)
Trần Dịch Hằng
:) Cậu có chịu xuống không.
Tả Kỳ Hàm
*Giữ chặt* Không o(`ω´ )o
Tả Kỳ Hàm
Có chết cũng không thả cậu ra đâu.
“Ê mày ơi kia có cảnh hay lắm kìa”
“Đâu đâu, ùi giời ơi, tình tứ công khai hả”
“Đã cố trốn ra thư viện học rồi mà còn gặp cảnh này”
“Đừng ngược cẩu độc thân có được không, đợi tốt nghiệp hãy yêu đương đi trời”
“Trong khuôn viên thì có cà thơi, ở thư viện lại thêm boylove. Tôi mới năm hai mà nhìn thấy mắc mệt”
“Nhìn giống tổng tài nạnh nùng và cậu sinh viên trẻ tuổi thích làm nũng nhờ”
“Tổng tài hả, tôi tưởng là hợp đồng bao nuôi cơ”
“Há há, cười chết tôi rồi”
Trần Dịch Hằng thích yên tĩnh, vậy nên thư viện vẫn luôn là địa điểm lý tưởng nhất, vậy mà không gian tuyệt vời ấy đang bị những lời năn nỉ ỉ ôi của Tả Kỳ Hàm lùng bùng bên tai hoà lẫn với tiếng bàn tán xung quanh, giọng nói thì thầm không ngăn nổi truyền vào trong lỗ tai anh, khiến đôi lông mày hơi nhíu lại.
Trần Dịch Hằng
Cậu nín liền cho tớ.
Trần Dịch Hằng
Tớ bực rồi đấy nhá.
Tả Kỳ Hàm
*Bĩu môi* Tại chán quá chứ bộ.
Trần Dịch Hằng
Dương Bác Văn của cậu đâu?
Trần Dịch Hằng
Tôi nhớ anh ta cũng học trường này mà.
Tả Kỳ Hàm
*Trèo xuống* Đột nhiên nhớ ra có việc, tớ đi trước.
Trần Dịch Hằng
*Túm cổ áo Tả Kỳ Hàm* Đứng lại.
Trần Dịch Hằng
Tớ còn chưa cho cậu đi.
Tả Kỳ Hàm
*Giãy giụa* Thả tớ raaaa.
Trần Dịch Hằng
*Nghiêm giọng* Hôm nay không chịu nói rõ ràng thì đừng hòng chạy.
Cuối cùng Tả Kỳ Hàm vẫn phải thoả hiệp với Trần Dịch Hằng, người ta hay nói y không sợ trời không sợ đất, nhưng đâu ai biết cái kẻ mà họ cho rằng lúc nào cũng coi trời bằng vung lại đi sợ bạn thân chứ.
Tả Kỳ Hàm có thể hô mưa gọi gió, lật đổ cả cái đất Trùng Khánh này nhưng khi gặp Trần Dịch Hằng y lại hèn éo chịu được :) đối phương quát cái là như rùa rụt cổ.
Giờ phút này đây, Tả Kỳ Hàm nổi tiếng cao ngạo lại ngồi thẳng lưng, tay chân khép nép cuộn tròn thành một cục dưới tay Trần Dịch Hằng.
Tả Kỳ Hàm
Không phải học, anh ấy là giảng viên ở đây.
Trần Dịch Hằng
Ồ, quen được cấp trên sướng quá còn gì.
Tả Kỳ Hàm
*Quay mặt* Sướng nổi gì, chia tay rồi còn đâu.
Trần Dịch Hằng
*Khó hiểu nhìn Tả Kỳ Hàm* Lại chia tay?
Trần Dịch Hằng
Trong năm nay hai người chia tay rồi quay lại mấy lần rồi?
Tả Kỳ Hàm
Lần này là chia tay thiệt đó.
Trần Dịch Hằng
Chắc cậu lại giở chứng quấy phá, đi tin mấy bài viết tào lao trên mạng nữa chứ gì.
Tả Kỳ Hàm
Làm gì có! Đời nào tớ lại nghe theo mấy thứ đó.
Trần Dịch Hằng
*Nhướng mày* Chắc không?
Tả Kỳ Hàm
*Né tránh* Ờm thì…
Trần Dịch Hằng
*Thở dài* Lần này lại là lí do gì đây?
Trần Dịch Hằng
Lí do cậu đòi chia tay trước là gì?
Trần Dịch Hằng nói xong, lại vô tình khơi gợi lại kí ức đau buồn của Tả Kỳ Hàm, nghĩ đến là tủi thân muốn khóc.
Y mím môi, giọng nghẹn lại:
Tả Kỳ Hàm
Dựa vào đâu mà anh ấy nói tụi tớ không hợp nhau?
Tả Kỳ Hàm
Làm bạn năm năm, yêu đương bốn năm, tìm hiểu suốt hơn mười tháng, gần một phần hai cuộc đời tớ đều dành cho anh ấy.
Tả Kỳ Hàm
Không cãi vã, không silent treatment, không ngoại tình.
Tả Kỳ Hàm
Vậy mà tự nhiên đùng một cái nói chia tay.
Tả Kỳ Hàm
Tớ đâu phải chú hề để anh ấy thoải mái trêu đùa đâu chứ.
Tả Kỳ Hàm
Nhiều khi yêu đương tớ còn chẳng biết mình có hạnh phúc không nữa.
Trần Dịch Hằng
Nhưng cậu có thích anh ấy không?
Tả Kỳ Hàm
Tớ không còn thích Văn Văn nữa.
Tả Kỳ Hàm
Mà tớ yêu anh ấy luôn rồi…
Tả Kỳ Hàm
Hơn hai tháng chia tay tớ cảm thấy mình không thể sống thiếu anh ấy được…
Tả Kỳ Hàm
Nhưng cũng không đủ can đảm để xin quay lại.
Trần Dịch Hằng nghe Tả Kỳ Hàm kể, vô thức cũng chăm chú hơn, có lẽ anh cảm thấy mình cũng nằm trong chính câu chuyện của người bạn thân này.
Anh và “người ấy” cũng từng có một mối tình thanh xuân ngọt ngào, không bao giờ cãi vã, mỗi ngày đều đặn quan tâm nhau.
Tưởng chừng như mọi thứ sẽ luôn thuận buồm xuôi gió như thế nhưng…
Chuyện quá khứ rồi, cứ bỏ qua đi.
Ánh mắt Trần Dịch Hằng thẫn thờ ngoái nhìn bầu trời bên ngoài, chốc lát lại thốt lên:
Trần Dịch Hằng
“Không biết bây giờ… anh ta thế nào rồi nhỉ”
Chap 2
Thiếu niên vừa thất tình chưa bao lâu cần người bầu bạn tâm sự. Vì thế, Trần Dịch Hằng là bạn thân, thanh mai trúc mã kiêm luôn chức vụ “thùng rác cảm xúc” của Tả Kỳ Hàm bị y lôi kéo đi uống rượu.
Mình mà từ chối thì bị nó năn nỉ ỉ ôi, mè nheo hết đoạn đường về mất mặt chết đi được.
Thế là anh Hằng nhà ta phải “tình nguyện” cùng bạn giải sầu :)
Giúp Tả Kỳ Hàm chuyển đồ vào kí túc xá xong thì cũng vừa lúc tới giờ cơm, hai người rẽ hướng đến quán thịt nướng trước cổng trường Đại học giải quyết bữa tối.
Xem thử hôm nay ăn gì không quằn, tìm quán để ăn cũng không quằn, đến khúc gọi món mới quằn :)
Trần Dịch Hằng nhìn menu xong không biết nói gì cho ngầu.
Trần Dịch Hằng
*Ngẩng đầu nhìn Tả Kỳ Hàm* Sao cậu bảo đi ăn đồ nướng mà.
Tả Kỳ Hàm
*Rót bia* Thì vẫn là đồ nướng đó thôi.
Trần Dịch Hằng
Mồm toàn điêu :) nguyên cái thực đơn ngoài thịt cừu ra thì làm gì còn thịt khác.
Trần Dịch Hằng
Mấy quán thịt nướng tớ thường ăn cũng không cực đoan như vậy.
Trần Dịch Hằng
Chí ít nên thêm vài đĩa thịt bò hay thịt heo gì đó chứ.
Trần Dịch Hằng
Bộ cậu có thù với ai họ Dương nên muốn ăn tươi nuốt sống nó để bỏ tức hả :)
Tả Kỳ Hàm
*Giựt lại* Cậu lải nhải nhiều thế làm gì.
Tả Kỳ Hàm
Hôm nay là ngày của tớ, cậu phải chiều theo tớ, hiểu không.
Trần Dịch Hằng
Rồi rồi, cậu là nhất.
Tả Kỳ Hàm
*Vỗ ngực* Đương nhiên tớ là số một rồi ƪ(˘⌣˘)ʃ
Trần Dịch Hằng
Tớ đùa đấy :)
Tả Kỳ Hàm
*Đánh vai Trần Dịch Hằng* Bớt đi anh trai vừa thất tình ạ :)
Trần Dịch Hằng
Vừa chỗ nào?
Trần Dịch Hằng
Hơn nửa năm rồi.
Tả Kỳ Hàm
Có nửa năm chứ nhiêu.
Tả Kỳ Hàm
*Nhấp một ngụm bia* Với cả, không ngờ hai người lại chia tay đấy.
Tả Kỳ Hàm
Năm đó cả trường đều thấy tiếc cho cậu và anh ấy luôn đó.
Trần Dịch Hằng không nói nữa, hắn rũ mắt nhìn lấy cốc bia đang tí tách nổ bóng nước.
Trương Hàm Thuỵ là học trưởng lớn hơn hắn một tuổi, nổi tiếng học giỏi, kì thi nào cũng đứng đầu toàn khối, chưa bao giờ xê dịch khỏi top 4.
Nhưng khác với loại con cưng của trời như Tả Kỳ Hàm hay Trần Dịch Hằng, gia cảnh Trương Hàm Thuỵ không tốt cho lắm, tính tình cũng trầm mặc, lạnh lùng lại quật cường, nhưng có rất nhiều vẫn thích anh ta.
Chuyện tình hai người không mặn không nhạt nhưng cũng đủ để Trần Dịch Hằng không thể quên được ba chữ 'Trương Hàm Thuỵ', thâm nhập vào sâu trong xương cốt, nhớ tới cũng đau.
Bỗng một ngày đẹp trời, một học trưởng không quen không thân đến trước mắt cậu nói:
Trương Hàm Thuỵ
Trần Dịch Hằng, tôi thích cậu, làm bạn trai tôi được không?
Trương Hàm Thuỵ
Sau này, hứa nhất định sẽ không bạo lực lạnh với cậu.
Người yêu từ trên trời rơi xuống, ai mà tin cho được. Thế nên Trần Dịch Hằng đã từ chối.
Trần Dịch Hằng
Xin lỗi, tôi muốn tập trung học.
Những tưởng người kia sẽ từ bỏ, ai ngờ…
Trương Hàm Thuỵ
Không sao, tôi theo đuổi cậu là được.
Thời niên thiếu kiêu ngạo tự phụ, bá khí ngút trời, bao giờ cũng muốn tìm cảm giác “chinh phục”, nhưng đạt được chưa bao lâu liền sẽ chán ghét mà vứt bỏ.
Trần Dịch Hằng không thích kiểu như thế, cậu ghét nhất là những kẻ trêu đùa tình cảm, thế nên quyết định mặc kệ Trương Hàm Thuỵ, nhưng cũng không hoàn toàn lạnh lùng, bỏ bê người ta.
Vì, nửa muốn lờ đi, nửa muốn thăm dò xem thử người kia cua cậu bằng cách nào.
Ai ngờ, Trương Hàm Thuỵ giống như thiếu nữ trong tiểu thuyết ngôn tình vườn trường từ thời tám quánh, mỗi ngày đều đặn đưa nước, tặng bánh, viết thư tình gửi cậu. Năng suất đến nỗi cậu còn tưởng trên người anh có gắn dây cót hẹn giờ ấy chứ.
Trần Dịch Hằng
*Nhíu mày nhìn Trương Hàm Thuỵ* Anh đang làm cái trò gì đấy?
Trương Hàm Thuỵ chớp mắt một cái, giây sau nhoẻn miệng nở cười rạng rỡ như ban mai vừa tỉnh.
Trương Hàm Thuỵ
Theo đuổi người yêu.
Trần Dịch Hằng
Anh còn nói nữa.
Trần Dịch Hằng
Tôi đã bảo rồi mà, đừng tặng quà cho tôi.
Trương Hàm Thuỵ
Nhưng không tặng quà thì tôi biết làm gì giờ?
Trần Dịch Hằng bất lực đỡ trán, đến cả một đứa trẻ cấp một còn biết cách tán hơn anh đó!!! Không hỏi thăm tìm hiểu thì thôi đi, còn chẳng thèm nếm xỉa đến người ta!
Trần Dịch Hằng
Tôi chẳng hiểu anh theo đuổi kiểu gì :)
Trần Dịch Hằng
Người ta theo đuổi là lúc nào cũng kè kè bên cạnh, còn anh ngoài buổi sáng tặng quà xong đến chiều gửi thư tình ra thì chẳng còn gì hết.
Trần Dịch Hằng
*Nhướng mày* Đến cả theo đuổi tôi, tôi cũng phải hướng dẫn nữa sao.
Trương Hàm Thuỵ
*Mím môi* Tôi không biết thật mà.
Trương Hàm Thuỵ
Dù sao cũng chỉ mới yêu lần đầu, có ai hiểu thế nào đâu.
Trần Dịch Hằng
Anh nói yêu lần đầu?
Trương Hàm Thuỵ
*Gật đầu* Ừm!
Trần Dịch Hằng
Vậy chẳng nhẽ tôi là mối tình đầu của anh à?
Trương Hàm Thuỵ
Mắc gì cậu bất ngờ dữ vậy :)
Trần Dịch Hằng
Tôi, tôi tưởng anh trap nhiều người rồi…
Trương Hàm Thuỵ
:) Đứa nào đồn thế hả. Cậu đừng nghe, tin dỏm đấy.
Trương Hàm Thuỵ nhích thêm một bước, dần dần dồn ép Trần Dịch Hằng, mãi đến khi tấm lưng rộng đụng vào cạnh bàn cứng rắn, cậu mới phát giác ra tình huống hiện tại nguy hiểm như thế nào.
Giữa hai người chỉ cách một khoảng đủ để một lớp không khí mỏng lạnh luồng vào, lồng ngực hô hấp phập phồng gần như dán chặt vào nhau, vô cùng nguy cấp.
Đầu Trần Dịch Hằng liên tục báo động đỏ nhưng ánh mắt lại không tự chủ được dần lia xuống dưới…
Làn da thiếu niên trắng sáng như ngà voi, gần như trong suốt, ngũ quan tinh xảo ngoan ngoãn, môi hồng, răng trắng, lúc hơi hơi mỉm cười chính xác là kiểu mắt ngọc mày ngài.
Trần Dịch Hằng cảm thấy hiện tại người mình có chút nóng, cổ họng khô khốc, vành tai đỏ ửng lấp ló dưới nắng hạ, yết hầu khẽ trượt lên xuống, một mực muốn quay mặt sang chỗ khác.
Nhưng Trương Hàm Thuỵ nào cho :)
Trần Dịch Hằng rất cao, hơn em cả một cái đầu, vậy nên mỗi lần muốn nói chuyện đều phải ngẩng lên.
Xương gò má lộ rõ như tắm dưới ánh hoàng hôn đỏ rực, vô cùng điển trai, vô cùng văn nhã, nhìn thật mê người.
Giọng nói của Trương Hàm Thuỵ mang theo ý cười, ghé sát tai Trần Dịch Hằng, rồi nhón chân hôn lên má cậu một cái.
Hương anh đào thơm ngọt thoảng qua nơi đầu mũi. Trần Dịch Hằng ngây ngốc nhìn người trước mặt.
Trương Hàm Thuỵ
*Cười* Nụ hôn đầu quý giá của anh trao cho nhóc rồi.
Trương Hàm Thuỵ
Sau này phải chịu trách nhiệm đấy nhé.
Mới lạ đấy, nay còn bị người ta bắt chịu trách nhiệm nữa cơ.
Nếu là Trần Dịch Hằng của thường ngày sẽ nổi đoá vung tay đấm cho người kia một cái, nhưng bây giờ cậu lại như khúc gỗ chẳng thèm nhúc nhích.
Không thể đổ tại cậu tiêu chuẩn kém được, chỉ trách, người kia quá xinh đẹp.
Chap 3
Chả biết hai người xà quằn cỡ nào, đầu năm Trương Hàm Thuỵ theo đuổi, cuối năm Trần Dịch Hằng tỏ tình, thôi thì cũng coi như có đầu có đuôi, chồng chồng tâm đầu ý hợp :)
Chưa yêu thì thôi chứ yêu rồi là nghiện :) nói thật, Trương Hàm Thuỵ của cậu đáng yêu cực, kiểu như mèo con dính người ấy, lúc vui sẽ không ngừng quấn lấy, làm nũng, khi buồn lại ngồi một góc vẽ vòng tròn, cậu mà không chú ý liền khóc.
Trần Dịch Hằng
*Ôm mặt Trương Hàm Thuỵ* Tiểu tổ tông của em ơi, anh sao lại khóc rồi?
Trương Hàm Thuỵ
*Lắc đầu* …
Trần Dịch Hằng
*Hôn lên khoé mắt Trương Hàm Thuỵ* Ngoan, kể em nghe, em xử nó cho.
Trương Hàm Thuỵ
*Mếu máo* Hằng Hằng hông quan tâm anh, chỉ lo làm bài tập thôi.
Trần Dịch Hằng
*Bật cười* Chỉ thế này thôi á?
Trương Hàm Thuỵ
*Đỏ mặt* Em còn cười!
Trương Hàm Thuỵ
*Khoanh tay* Hứ! Anh giận em luôn!
Mèo con dỗi rồi, phải dỗ thôi.
Trần Dịch Hằng
Em xin lỗi, không chọc anh nữa.
Trần Dịch Hằng khẽ cười, ánh mắt dịu đi, thành kính hôn lên trán, khoé mắt, mũi, má, mu bàn tay của Trương Hàm Thuỵ.
Trần Dịch Hằng
Bảo bối em yêu như vậy, sao có thể bạo lực lạnh với anh được.
Trần Dịch Hằng
Anh đã hứa sẽ không bạo lực lạnh với em, vậy nên em cũng hứa sẽ không để anh một mình.
Năm ngón đan lấy bàn tay, gương mặt cậu không giấu được hạnh phúc, lại nhìn đến ngón tay mảnh khảnh của anh, khẽ xoa lên ngón áp út, rất nhỏ, hẳn phải thua cậu hai size.
Trần Dịch Hằng
“Thon như vậy, đính nhẫn chắc chắn sẽ rất đẹp”
Nhưng chưa được lâu, Trương Hàm Thuỵ đã lật đật rụt tay lại, đưa ra sau lưng.
Trương Hàm Thuỵ
Em đừng xoa anh như vậy, nhột quá.
Trần Dịch Hằng
*Cười* Em quên mất da anh rất mẫn cảm.
Nam nhân không nhận ra điều khác thường, không nhanh không chậm kéo người về, đem anh ôm chặt vào lòng. Cằm gác lên mái tóc mềm mượt thoảng hương bưởi.
Trần Dịch Hằng
Bảo bối này, anh có từng nghĩ đến chúng ta của mai sau sẽ thế nào chưa?
Trương Hàm Thuỵ
*Lắc đầu* Chưa, anh chỉ nghĩ, phải trân trọng từng ngày.
Trần Dịch Hằng
Phải nhỉ, bảo bối của em rất thiết thực mà.
Trần Dịch Hằng
Nhưng em thì có rồi đấy.
Trần Dịch Hằng
Kế hoạch tương lai của em, đã định sẵn cho anh một vị trí quan trọng, là một mảnh kí ức không thể bị mất đi.
Trần Dịch Hằng
Nếu mất đi anh, mọi thứ nhìn đâu cũng sẽ thiếu đi rất nhiều.
Trần Dịch Hằng
Vậy nên, anh không được rời bỏ em đâu nhé.
Trần Dịch Hằng
Bảo bối có thể chạy nhảy thoả thích, miễn là anh trở về bên em.
Trương Hàm Thuỵ không đáp, đầu nhỏ dụi vào bờ vai rắn rỏi của cậu.
Trần Dịch Hằng nghĩ anh ngại, thế nên càng ôm anh âu yếm chặt hơn.
Đằng sau bầu không khí hường phấn, ngọt ngào ấy lại ẩn hiện đôi tay run rẩy được nỗ lực che giấu đi.
Mộng đẹp đến đâu, sẽ đến hồi tỉnh dậy.
Vào mùa đông, Tết nguyên đán, cậu và Trương Hàm Thuỵ chia tay sau hơn hai năm bên nhau.
Trần Dịch Hằng vừa bước ra khỏi bệnh viện liền bị nhiệt độ bên ngoài làm cho tê chân. Bây giờ cậu chỉ muốn về nhà thật nhanh mà thôi.
Đúng lúc này, cậu lại nhận được tin nhắn từ Trương Hàm Thuỵ.
Trương Hàm Thuỵ
[Anh muốn gặp em]
Một ngắn gọn chẳng biểu đạt được bao nhiêu tình cảm nhưng lại có thể khiến cậu vui muốn bay lên trời.
Trần Dịch Hằng
[Anh ở đâu]
Trần Dịch Hằng
[Đợi em, sẽ nhanh thôi]
Dọc đường Trần Dịch Hằng lái xe tới đón Trương Hàm Thuỵ, ngón tay thon dài thỉnh thoảng sẽ vô thức gõ nhẹ tay lái, nhăn mày với đèn đỏ.
Không hiểu sao cậu luôn cảm thấy bất an, cũng không rõ nguyên nhân là gì.
Cẩn thận ngẫm lại, có lẽ là hai ngày nay Trương Hàm Thuỵ quá mức ‘lãnh đạm’, hai người nhắn tin cũng không còn nồng nhiệt như những ngày đầu.
Trong quá trình chờ đèn xanh, Trần Dịch Hằng hít sâu một hơi, ép buộc bản thân bình tĩnh lại.
Trần Dịch Hằng
“Không sao hết”
Chẳng qua kì thi Quốc gia quá áp lực, Trương Hàm Thuỵ là học bá, chuyên tâm việc học bỏ bê cậu một chút cũng bình thường thôi.
Nhưng mà vẫn không tránh được mất kiểm soát.
Đèn xanh sáng lên, Trần Dịch Hằng đảo tay lái, quen cửa quen nẻo quẹo vào ngõ nhỏ bên cạnh nhà Trương Hàm Thuỵ.
Cách một đoạn xa, xuyên qua cửa sổ xe, Trần Dịch Hằng nhìn thấy người nọ đang đứng dưới gốc cây chờ mình.
Bên ngoài khu chung cư cũ này có một cây cổ thụ lớn, tựa như đã được trồng rất lâu, vô cùng cao lớn, mỗi khi tới mùa hè, bóng râm sẽ che kín rất nhiều tầng.
Thiếu niên đứng ở gốc cây nhỏ xinh như một tán lá, chỉ như là một góc trong trời đất này.
Đứng ở nơi yên tĩnh lạnh lẽo này trông vừa yếu ớt vừa cô độc.
Đôi mắt anh đào của Trương Hàm Thuỵ chợt đối diện với đôi mắt sau cửa sổ xe của Trần Dịch Hằng, không có chút dao động nào, anh chỉ đi tới, lẳng lặng mở cửa ghế phụ rồi lên xe.
Trong xe vô cùng yên tĩnh, dù cho có gió ấm điều hoà nhưng không khí vẫn đông cứng lại.
Trần Dịch Hằng nhìn sườn mặt yên tĩnh của thiếu niên, ngón tay vô thức siết chặt lại.
Mấy ngày không gặp, một nụ cười mà anh cũng không cho cậu.
Trần Dịch Hằng
Anh tìm em có việc sao?
Trương Hàm Thuỵ
Cũng không có gì, chỉ là muốn gặp mặt một chút.
Trương Hàm Thuỵ
Lâu rồi chúng ta chưa cùng nhau ra ngoài chơi.
Tâm tình cậu lập tức vui vẻ.
Trần Dịch Hằng
Ngày mai đi học rồi, anh có muốn đi đâu không?
Trần Dịch Hằng
Em biết gần đây có một quán cà phê mèo rất đẹp.
Trương Hàm Thuỵ nhìn chiếc vòng màu bạc lấp lánh dưới ánh chiều, lưỡng lự nghĩ ngợi một lúc.
Trương Hàm Thuỵ
Vậy thì đi.
Mãi cho tới khi màn đêm buông xuống, bọn họ ra khỏi quảng trường trung tâm thành phố, vừa mới ngẩng đầu mới phát hiện những vì sao cuối cùng cũng đã ló đầu ra khỏi sương mù mênh mông trên bầu trời Trùng Khánh.
Trương Hàm Thụy híp mắt, ngơ ngẩn nhìn hồi lâu. Trên không trung đen nhánh tựa như có chút rực rỡ, hình như là…pháo hoa.
Trương Hàm Thuỵ
Hằng Hằng.
Trương Hàm Thuỵ
Anh muốn đốt pháo hoa.
Trần Dịch Hằng
Pháo hoa gì?
Trương Hàm Thuỵ
Loại pháo bông đó.
Trương Hàm Thuỵ ngẩng đầu nhìn những ngôi sao nhỏ trên bầu trời, híp mắt chậm rãi trả lời.
Trương Hàm Thuỵ
Giống như ngôi sao vậy.
Hiếm khi anh chủ động đưa ra yêu cầu, chi bằng đưa anh đi chơi cho vui.
Trần Dịch Hằng
Được, đi đốt pháo bông.
Trần Dịch Hằng dứt khoát kéo cổ tay thiếu niên, hai người nắm tay nhau dưới màn đêm mỹ lệ như một bức tranh, bóng dáng cao gầy, tinh tế nhỏ nhắn hợp lại càng trở nên xinh đẹp.
Trong hẻm nhỏ có một loạt cửa hàng bán lẻ — đều là cửa hàng pháo hoa, cần gì cũng có.
Cậu vào trong chọn lựa, mua hết các loại pháo bông cầm tay, ông chủ cười tặng hai người một cái bật lửa.
Trong ngõ nhỏ tăm tối, ngón tay Trần Dịch Hằng thon dài đốt lửa pháo bông, rất nhanh ánh lửa đã loé lên giữa hai người bọn họ.
Ánh sáng trong bóng tối trở nên vô cùng xinh đẹp, nhưng cũng vô cùng ngắn ngủi, chỉ lướt qua trong một cái chớp mắt.
Tốc độ đốt cháy của pháo bông rất nhanh, muốn giữ nó vĩnh viễn là chuyện không thể nào, chỉ có thể khắc ghi vào trong đầu.
Trương Hàm Thuỵ
Hằng Hằng, em có thể dừng thời gian tại giây phút này được không?
Trần Dịch Hằng không hiểu, ngẩng đầu lên nhìn anh.
Đuôi mắt anh ửng hồng dưới ánh sáng của pháo hoa như đang bay nhảy, giọng nói nhàn nhạt, lại có chút ôn nhu, nhưng cũng hoàn toàn không nghe ra cảm xúc gì.
Trương Hàm Thuỵ
Trần Dịch Hằng, chúng ta chia tay đi.
Trương Hàm Thuỵ
Tôi không còn thích cậu nữa.
Download MangaToon APP on App Store and Google Play