Tiếng Việt
NovelToon NovelToon

[Sanegiyuu] Tuyển Tập Oneshort Sanegiyuu!!!

Bố nuôi

Tác giả ngu Toán
Tác giả ngu Toán
Haiii!
Tác giả ngu Toán
Tác giả ngu Toán
Đây là tuyển tập oneshort thui ạ
Tác giả ngu Toán
Tác giả ngu Toán
Cho các bạn nào kh biết thì oneshort là mấy câu truyện ngắn giống đoản ấy ạ
Tác giả ngu Toán
Tác giả ngu Toán
Các bạn nào muốn đọc tr thì đọc còn notp hay muốn toxic thì mình out nhé
Tác giả ngu Toán
Tác giả ngu Toán
Không ai tiếp đâu ạ
Tác giả ngu Toán
Tác giả ngu Toán
Mong các cậu ủng hộ tớ về sau á
_ _ _ _ _ _ _
Vào một ngày đông gió rét, có một chàng trai đi dạo trong khu phố
Gió đông thổi qua tai hắn, đông tới cũng chả ai bước tới bên hắn mà nói những lời ngọt ngào
Bỗng hắn đi qua một cậu bé đang khóc thút thít
Trên người cậu là bộ quần áo rách rưới cùng những vết thương lớn nhỏ
Cậu ngồi đó khóc hoài khóc mãi
Trời lạnh vậy mà cậu chỉ mặc một chiếc áo thun mỏng
Mái tóc đen bết sệt dính những giọt sương đông rũ xuống
Hắn tới gần cậu hơn
Shinazugawa Sanemi
Shinazugawa Sanemi
Này nhóc! // đứng trước mặt cậu//
Cậu ngẩng lên, lộ ra khuôn mặt xinh xắn non nớt như gái trăng tròn
Đôi mắt long lanh xanh dương ngước lên nhìn hắn..
Hắn chết đứng trước gương mặt ấy
Shinazugawa Sanemi
Shinazugawa Sanemi
Sao nhóc lại ở đây? Trời đang rất lạnh đó, cha mẹ nhóc đâu rồi? //khoác áo cho cậu//
Cậu nhìn anh như muốn nói gì đó nhưng chẳng thế phát ra được
Shinazugawa Sanemi
Shinazugawa Sanemi
Này nhóc! //búng chán cậu//
Tomioka Giyuu
Tomioka Giyuu
Ưm..ư..m // cố nặn ra từng chữ một//
Quái lạ
Chả nhẽ cậu ta bị khiếm khuyết ư
Tomioka Giyuu
Tomioka Giyuu
Ch-chú là a-..ai ạ? // nghẹn //
Shinazugawa Sanemi
Shinazugawa Sanemi
Cha mẹ nhóc đâu?
Tomioka Giyuu
Tomioka Giyuu
Họ? Họ đang ở nhà bên máy sưởi ấm áp rồi ạ
Shinazugawa Sanemi
Shinazugawa Sanemi
Sao nhóc lại ở đây?
Tomioka Giyuu
Tomioka Giyuu
Cháu bị họ đuổi đi ạ…
Shinazugawa Sanemi
Shinazugawa Sanemi
Tại sao lại vậy? //ngồi cạnh cậu//
Tomioka Giyuu
Tomioka Giyuu
Họ cho rằng cháu vô dụng, bất tài, họ nói cháu ngu trong khi họ không cho cháu đi học…//oà khóc//
Tomioka Giyuu
Tomioka Giyuu
Cháu không muốn ở đó nữa
Tomioka Giyuu
Tomioka Giyuu
C-chú…
Tomioka Giyuu
Tomioka Giyuu
Chú cho cháu về với chú được không ạ?…
Tomioka Giyuu
Tomioka Giyuu
Chú muốn cháu làm gì cũng được, miễn không ở cùng họ ạ..
Tomioka Giyuu
Tomioka Giyuu
Cháu xin chú
Tomioka Giyuu
Tomioka Giyuu
Cho cháu..
Shinazugawa Sanemi
Shinazugawa Sanemi
Được rồi
Shinazugawa Sanemi
Shinazugawa Sanemi
Từ giờ nhóc về ở với ta nhé
Tomioka Giyuu
Tomioka Giyuu
Ch-cháu cảm ơn chú..
Hắn nhấc bổng cậu lên, ôm cậu gọn ghẽ trong lòng mà đưa về nhà
_ _ _
Shinazugawa Sanemi
Shinazugawa Sanemi
Nhóc! Nhóc cùng phòng với ta nhé?
Tomioka Giyuu
Tomioka Giyuu
D-dạ
Shinazugawa Sanemi
Shinazugawa Sanemi
À mà..nhóc tên gì?
Tomioka Giyuu
Tomioka Giyuu
Dạ là Tomioka Giyuu, 15 tuổi ạ
Tác giả ngu Toán
Tác giả ngu Toán
Còn ba năm nữa anh ơi
Tác giả ngu Toán
Tác giả ngu Toán
Từ từ bình tĩnh
Shinazugawa Sanemi
Shinazugawa Sanemi
C-cái gì?
Shinazugawa Sanemi
Shinazugawa Sanemi
15 cơ á?
Tomioka Giyuu
Tomioka Giyuu
Dạ…?
Shinazugawa Sanemi
Shinazugawa Sanemi
“Giờ là vô tù hay tử hình là cái chắc”
Shinazugawa Sanemi
Shinazugawa Sanemi
Vậy đi, từ giờ gọi ta là Sanemi, Shinazugawa Sanemi, 25 tuổi . Ta hứa sẽ cho nhóc đi học đầy đủ
Tomioka Giyuu
Tomioka Giyuu
Vậy thì tốt quá ạ!
Shinazugawa Sanemi
Shinazugawa Sanemi
Có vẻ nhóc khà dễ dãi nhỉ?
Tomioka Giyuu
Tomioka Giyuu
Là..là sao ạ?
Shinazugawa Sanemi
Shinazugawa Sanemi
Qua nhà người lạ mà không sợ bị gì ư?
Shinazugawa Sanemi
Shinazugawa Sanemi
Dễ dãi thật đó
Tomioka Giyuu
Tomioka Giyuu
Ch-cháu không biết ạ
Tomioka Giyuu
Tomioka Giyuu
“Không nhẽ ông già này tính bán mình hay giở trò đồi bại với mình? Thôi còn hơn sống trong cái địa ngục trần gian ấy”
Tomioka Giyuu
Tomioka Giyuu
Không sao đâu chú, vẫn hơn sống với bọn họ
Shinazugawa Sanemi
Shinazugawa Sanemi
Gọi ta là bố
Tomioka Giyuu
Tomioka Giyuu
H-hả chú
Shinazugawa Sanemi
Shinazugawa Sanemi
Gọi là bố// gằn giọng //
Tomioka Giyuu
Tomioka Giyuu
D-dạ bố
_ _ _ _ _ _ _ _T U A A _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _
Ngót nghét cũng đã 3 năm trôi qua, Giyuu không khác gì sống trên núi vàng với người cha không cùng huyết thống ấy, cậu còn được gọi với cái tên “Con nhà người ta đúng nghĩa” khiến hắn nở mày nở mặt
Cậu luôn chiếm những top đầu bảng học trường, tài năng cộng với ông bố giàu nứt đố đổ vách khiến cậu không mấy mà trở thành hotboy trong lòng các cô nàng xinh đẹp. Nhưng xin lỗi đi cậu có người “cha” không cùng huyết thống mất rồi. Sự cưng chiều của hắn tạo cho cậu cảm giác an toàn, không mấy mà nảy sinh tình cảm.
Hôm nay cũng là ngày sinh nhật 18 tuổi của cậu. Vậy nên, hắn đã chuẩn bị cho cậu một món quà lớn
Shinazugawa Sanemi
Shinazugawa Sanemi
Chúc mừng sinh nhật nhóc nhé! //dụi mặt vào ngực cậu//
Tomioka Giyuu
Tomioka Giyuu
Thôi nào, đừng gọi tôi là nhóc nữaa //phụng phịu//
Shinazugawa Sanemi
Shinazugawa Sanemi
Tao thích thế đấy, nhóc làm gì được tao? //hít lấy mùi hương của cậu//
Tomioka Giyuu
Tomioka Giyuu
Sinh nhật của tôi? Quà đâu rồi?
Shinazugawa Sanemi
Shinazugawa Sanemi
Trên phòng ấy, để tao lên lấy // chạy lên lầu //
Giyuu mắt sáng rực rỡ, mong chờ món quà mà hắn chuẩn bị cho cậu
_ _ _
Tác giả ngu Toán
Tác giả ngu Toán
Tới đây, ít nhiều bạn cũng đoán được nó tặng gì rồi đúng không
Tác giả ngu Toán
Tác giả ngu Toán
Mấy mẹ ơi không có H đâu
_ _ _
Bộp!
Một hộp bcs ném lên bàn
Shinazugawa Sanemi
Shinazugawa Sanemi
Đây!
Tomioka Giyuu
Tomioka Giyuu
H-hả
Shinazugawa Sanemi
Shinazugawa Sanemi
Đùa chút, đây mới là quà
Hắn đè cậu xuống chiếc sofa xanh lục mà hôn cậu tới tấp
Hắn nhìn cậu với ánh mắt đăm chiêu
_ _ _ Sáng hôm sau _ _ _
Cậu lờ mờ tỉnh dậy, thấy bên cạnh mình là đống bùi nhùi màu trắng. Tới đây, cậu không quá bất ngờ nhưng chợt ngã ngửa khi thấy mình và hắn “Không mảnh vải che thân”
Cậu chui lại vào chăn
Tiếng chăn sột soạt khiến hắn ta tỉnh dậy
Shinazugawa Sanemi
Shinazugawa Sanemi
//ngái ngủ//
Shinazugawa Sanemi
Shinazugawa Sanemi
G..Giyuu..
Hắn đạp chúng cậu khi cậu đang chui dưới chăn
Hắn nghe thấy tiếng nức nở của cậu. Hình như cậu khóc rồi
Shinazugawa Sanemi
Shinazugawa Sanemi
Nè Giyuu, nhóc làm sao vậy //kéo chăn//
Gương mặt của cậu ươn ướt
Ôi gương mặt này trông thật baby
Tomioka Giyuu
Tomioka Giyuu
H-hức..hức
Tomioka Giyuu
Tomioka Giyuu
Anh bỏ tôi ra!
Hắn ôm cậu vào lòng an ủi
Nhưng cậu vẫn cứ khóc mãi
Bỗng không gian im bặt
Tomioka Giyuu
Tomioka Giyuu
Sanemi…dừng lại nhé?
Hắn sửng sốt khi nghe cậu nói vậy
Shinazugawa Sanemi
Shinazugawa Sanemi
N-này nhóc nói gì vậy chứ?
Tomioka Giyuu
Tomioka Giyuu
Tôi nói là chia tay //đẩy hắn//
Cậu nhanh chóng chạy ra phòng khách nhưng bị hắn kéo lại
Shinazugawa Sanemi
Shinazugawa Sanemi
Không được, tao sẽ cho nhóc ở lại mãi
Tomioka Giyuu
Tomioka Giyuu
Bỏ tôi ra //vùng vẫy//
Hắn chói cậu lại, ném cậu lên giường
_ _ _
1 năm sau
?
?
13: này đã một năm trôi qua mà Giyuu không đi học rồi?
?
?
24: Đúng đó, cậu ấy đi đâu rồi?
_ _ _
Tác giả ngu Toán
Tác giả ngu Toán
Mấy mẹ tưởng gì đấy?
Tác giả ngu Toán
Tác giả ngu Toán
Theo t/g, t/g đọc đến đây là t/g tưởng Giyuu ngủm mẹ rồi cơ
Tác giả ngu Toán
Tác giả ngu Toán
Nhưng không
Tác giả ngu Toán
Tác giả ngu Toán
Giyuu chồng t/g mà s cho chết được
Tác giả ngu Toán
Tác giả ngu Toán
Ẻm đi chuyển giới rồi
_ _ _
Thật ra, cậu vẫn đi học cùng mọi người nhưng chỉ là với diện mạo mới thôi
_ _ _
Bên cạnh Sanemi là một cô gái xinh xắn. Mái tóc dài đen óng, với đôi mắt xanh biển
Đó là Tomioka Giyuu
Cậu đã chuyển giới và lấy tên là Tomioka Giyu ( đã đổi tên và không đáng kể)
Tomioka Giyuu
Tomioka Giyuu
Sanemi à~ //ngồi trong lòng hắn//
Tomioka Giyuu
Tomioka Giyuu
Em muốn trở lại con trai
Shinazugawa Sanemi
Shinazugawa Sanemi
Không được
Tomioka Giyuu
Tomioka Giyuu
Huhu..// úp mặt vào ngực hắn//
_ _ _
Ngót nghét đã 3 năm trôi qua
Hắn và cậu cùng tổ chức đám cưới to chà bá
Họ chao nhau những lời ngọt ngào, quan tâm nhau từng giấc ngủ bữa ăn
Sống bên nhau, cùng hưởng những phút giây hạnh phúc trong đời
_ _ _
Tác giả ngu Toán
Tác giả ngu Toán
Hết rồi, nhớ donate cho t/g nhé

bạn thân?

Tác giả ngu Toán
Tác giả ngu Toán
Tác giả thay đổi tý về hình thức đọc nhé
Tác giả ngu Toán
Tác giả ngu Toán
Soạn r trc r nhưng lười viết
Tác giả ngu Toán
Tác giả ngu Toán
Định viết tiểu thuyết nhưng k nỡ drop
Sanemi và Giyuu là đôi bạn thân. Họ là bạn cùng bàn từ hồi cấp 3 nên đã thân thiết từ đó. Tính đến nay, họ đã chơi với nhau được 7 năm và cả hai đều là sinh viên năm 4. Giyuu: Sanemi, cậu qua nhà mình ăn cơm không? Hôm nay gia đình mình đi vắng hết rồi, ngày mai mới về. Sanemi: À cũng được, dù sao mình cũng đang chán và lười về nhà. Hai người vừa học xong ở trường thì cùng nhau về nhà Tomioka. Một lát sau, bữa tối được bày ra bàn và cả hai cùng ngồi ăn. Giyuu: Ê, có cậu bạn này đang cua mình nè. Cậu nghĩ mình có nên đồng ý không? - Cậu vừa ăn vừa cầm điện thoại bấm và đưa hình cho anh xem. Sanemi: Ra là Sabito sao? Cậu thích cậu ấy thì cứ đồng ý cũng được, mình không tiếp xúc nhiều nên không rõ tính cậu ấy thế nào. - Anh vừa gắp đồ ăn vừa nói. Giyuu: Vậy mình đồng ý nhé.
Giyuu: Sanemi, cậu qua nhà mình dùng cơm không? Nay gia đình mình đi ra ngoài hết rồi, hôm sau mới về. Sanemi: À cũng được, dù sao mình cũng chán với lười về nhà. Hai người vừa xong buổi học trên trường thì cả hai về nhà Tomioka. Sau một lúc thì bữa tối cũng được bày ra bàn, hai người ngồi ăn.
Giyuu: "Êy, có cậu bạn này cua mình nè. Cậu nghĩ mình có nên đồng ý không?" - cậu vừa ăn vừa cầm điện thoại bấm và đưa hình cho anh xem. Sanemi: "Ra là Sabito sao? Cậu thích cậu ấy thì cậu chấp nhận cũng được, mình không tiếp xúc nhiều nên không rõ tính cậu ấy thế nào." - anh gắp đồ ăn mà nói.
Giyuu: Vậy mình đồng ý nhé. Sanemi: Từ lúc mình chơi với cậu đến giờ thì cậu cũng đã quen được 2-3 người rồi. Giờ cậu còn hỏi ý kiến mình nữa là sao, hết nói cậu - anh khẽ cười. Giyuu: Sao cậu không hẹn hò với ai hết vậy? Mình nhớ cũng có mấy người đến ngỏ ý với cậu mà. Sanemi: Không đâu, mình không thích yêu đương.
Giyuu: không thích yêu đương hay là có người trong lòng - cậu trêu Sanemi: ừm thì... chắc là có người trong lòng, mà mình đang mập mờ Giyuu: mập mờ hả? Em nào, tên gì đó - cậu sáng mắt tò mò Sanemi: à..Tei.. Teiko nhỏ hơn mình 7 tuổi Giyuu: gì? 7 tuổi? Là cô bé mới 15 thôi đó, Sanemi sao cậu lại làm vậy - cậu lắc người anh Sanemi: nuôi vợ từ bé cũng được mà - anh cười cười
Giyuu: Thật tình luôn ấy, ba mẹ cô bé biết được là tìm cậu cho xem. Sanemi: Sẽ không sao đâu, gia đình em ấy biết rồi. Giyuu: Biết rồi hả? Thế mà họ vẫn cho cô bé yêu đương với người năm cuối đại học, họ đang nghĩ gì vậy chứ? Sanemi: Haha, thôi bỏ qua vấn đề này đi. Hai người lại tiếp tục bữa ăn. Vài ngày sau thì Sanemi nghe tin Giyuu hẹn hò với Sabito.
Sanemi: Chúc mừng cậu nhé! Giyuu: Sanemi, cậu có muốn đi xem phim và mua sắm với tụi mình không? Dẫn cả Teiko đi cùng luôn nhé! Sanemi: À… chuyện này… mình sợ Teiko không rảnh. Giyuu: Vậy cậu gọi điện hỏi em ấy đi, xem khi nào em ấy rảnh. Mình muốn gặp em ấy, nhé? Làm ơn đó! Sanemi: Được rồi, để mình hỏi em ấy rồi báo lại cho cậu nhé. Giyuu: Đồng ý nè! – Cậu vui vẻ hẳn lên. Anh cũng bất lực với cậu bạn của mình. Ngày hôm sau, anh đến rạp chiếu phim trước để đợi Sabito và Giyuu. Teiko: Anh hai, sao anh lại lôi em vào chuyện của anh thế này? – Cô bé đánh nhẹ vào tay anh. Sanemi: Giúp anh lần này đi, anh không thể để lộ việc anh thích cậu ấy được. Tí nữa đi mua sắm, em thích gì thì cứ mua, anh trả cho em hết. Teiko: Trời ơi, sao anh không nói cho cậu ấy biết đi? Anh đã thầm thương cậu ấy suốt 8 năm rồi còn gì. Sanemi: Nếu lỡ cậu ấy không chấp nhận, thì tình bạn giữa bọn anh cũng tan vỡ mất. Nghe vậy, Teiko chỉ im lặng. Cô biết anh nói đúng, và cô cũng không thể trách anh trai mình khi lôi cô vào chuyện này. Đúng vậy, anh ấy đã thích cậu ấy 8 năm rồi, từ hồi lớp 9 cơ. Đến lớp 10, may mắn được xếp học chung lớp, anh càng có cơ hội tiếp xúc nhiều hơn và ngày càng thân thiết với cậu ấy. Nhưng tình cảm ấy, anh vẫn luôn giấu kín. Giyuu: Cậu chờ tụi mình lâu chưa? – Cậu khoác tay Sabito hỏi. Sanemi: À không, mình cũng mới đến thôi. Sabito: Sanemi có người yêu hả? Sao tôi chưa nghe tin này từ ai thế? Sanemi: Mấy cậu biết gì mà nói chứ! – Anh cười. Giyuu: Em là Teiko à? Teiko: Dạ phải, vì anh ấy hỏi và nghe nói anh cũng muốn gặp em, nên em đã cố gắng sắp xếp thời gian để đến đây cùng mọi người. Giyuu: Cảm ơn em vì đã đồng ý đi cùng tụi anh nha! – Cậu ánh mắt sáng
Bốn người bước vào rạp chiếu phim. Sanemi và Giyuu ngồi ở giữa, còn Sabito và Teiko ngồi bên ngoài. Bộ phim kéo dài suốt hai tiếng đồng hồ, nhưng càng xem, gương mặt họ càng lộ rõ vẻ ngỡ ngàng. Cả nhóm than thở: “Sao phim dở quá vậy…” Sabito bực bội: “Tốn hai tiếng cuộc đời chỉ để xem một bộ phim tệ hại thế này sao?” Teiko thất vọng: “Thật sự là dở quá mức cho phép.” Sanemi cau mày: “Đạo diễn nghĩ gì mà có thể quay ra một bộ phim như thế này chứ? Không thể cứu vãn nổi.” Giyuu thở dài: “Haizz, thôi bỏ đi, chúng ta đi mua sắm cho khuây khỏa nào.” Bốn người kéo nhau vào trung tâm mua sắm. Họ dạo qua khu quần áo rồi đến gian hàng nước hoa. Mỗi khi Teiko chọn món gì, Sanemi đều hào phóng mua hết, trong khi Giyuu và Sabito chỉ chọn vài thứ đơn giản. Giyuu nhìn Teiko, bật cười: “Em mua nhiều thật đấy.” Teiko cười tươi: “Mấy món này em thích từ lâu rồi mà anh.” Sanemi nhăn mặt: “Anh thấy tội cho cái ví của mình quá.” Teiko tinh nghịch: “Vậy để em về nói ba mẹ chuyển tiền lại cho anh nha?” Sanemi vội xua tay: “Thôi thôi, mấy cái này anh lo được! Nhưng mà nhắc đến ba mẹ em thì anh hơi rén đấy… Họ mà biết thì chắc anh bị mắng cho tơi tả mất.” Sabito khoanh tay, bật cười: “Hẹn hò mà ba mẹ em còn quan tâm sát sao vậy sao? Đúng là lần đầu tiên anh thấy trường hợp này đó.”
Teiko: Mấy món này em muốn có lâu lắm rồi đó anh. – Cô cười. Sanemi: Xót túi tiền anh quá. Teiko: Vậy em về nói ba mẹ chuyển trả lại cho anh nha? Sanemi: À thôi, mấy cái này anh lo được. – Nghe đến ba mẹ thì anh rén, vì khi biết thì chắc anh sẽ bị ông bà mắng tơi tả. Sabito: Hẹn hò mà ba mẹ cho phép với biết luôn sao? Đối với cô bé như em thì anh thật lòng là lần đầu thấy đó. Teiko: Ba mẹ em cũng dễ với tin tưởng anh Sanemi lắm. Giyuu: Mà cậu cũng chịu chi thật đấy. – Cậu nhìn Sanemi với đống đồ trên tay. Sanemi: Mấy cái này thì thường thôi. – Anh chỉ cười trừ. Rồi cùng nhau lượn lờ một lúc thì ai cũng về nhà, Sanemi đi cùng Teiko về nhà mình. Shizu: Con mua nhiều đồ thế Sanemi? Sanemi: Toàn đồ của Teiko thôi mẹ, không có cái nào của con đâu. Teiko: Do anh ấy đang nhờ con một số việc nên anh ấy bảo cứ mua gì con thích nên con không ngại. Kyogo: Mua cho con bé thế thì con còn tiền không? – Ông ngồi đọc báo mà hỏi anh. Sanemi: Con vẫn còn. Mấy em đâu hết rồi ba mẹ? Shizu: Genya dẫn mấy đứa đi công viên giải trí chơi rồi con. Con ngồi ăn trái cây nè. Sanemi: Dạ thôi, con phải đi ngay rồi, tạm biệt ba mẹ. – Nói rồi anh rời đi. Shizu: Cái thằng bé, ít về nhà rồi mà còn thế. Kyogo: Cho thằng bé không gian riêng đi Shizu. Đây góp phần khiến nhóc ranh nhà ta trưởng thành hơn thôi. – Ông cười lớn. Anh đi trên đường chán nản, nơi giờ anh có thể đến chỉ là căn chung cư mà bản thân đang sống thôi. Anh không sống cùng gia đình vì anh muốn riêng tư cho bản thân, điều đó có thể dễ dàng khiến anh tương tư cậu nhiều hơn thôi. Vì sao ư? Sanemi: Mình về rồi đây. – Anh bước đến cái bàn trong phòng ngủ mà nhìn cái khung ảnh và đồ của cậu. Anh thật sự bị ám ảnh rồi. Trong anh lúc nào cũng chỉ có Tomioka Giyuu. Anh nằm trên giường mà đắm một giấc. Sau hôm đó thì Giyuu không liên lạc hay tìm anh nữa, chắc đang hạnh phúc bên Sabito nên đã quên anh đây mà. Anh ngày ngày cũng chỉ ngắm hình cậu thôi. Giảng viên: Hôm nay tôi sẽ điểm danh nhé. Jhftrdxvjufb… Anh ngồi chống cằm nhìn Giyuu đang xa vui vẻ nói chuyện với Sabito. Giảng viên: Shinazugawa Sanemi? – Ông gọi một lúc không ai trả lời. Giảng viên: Shinazugawa Sanemi có ở đây không? – Ông la lớn thì anh mới bừng tỉnh. Sanemi: Dạ có em, em xin lỗi vì khiến thầy gọi nhiều lần. Giảng viên: Lần sau nhớ chú ý em nhé. Rồi ông điểm danh tiếp, anh thở dài ngồi chống cằm quay bút. Rồi tiết học cũng bắt đầu, hai tiết liên tục kéo dài 90 phút. Khi tiếng chuông tan học vang lên thì anh cũng cất cặp sách mà rời đi. Khi có vẻ chịu không nổi cảm xúc trong bản thân, anh đã về nhà vài ngày. Genya: Anh hai về chơi hả? – Cậu vui vẻ nhìn anh mình. Sanemi: Không, anh về ở vài ngày. Sumi: Anh hai nói thật hả? – Cô em gái thứ năm của Shinazugawa lộ rõ vẻ mừng rỡ khi nghe anh nói. Hiroshi: Anh hai về ở vài ngày ba mẹ ơi. – Nhóc thứ tư lên tiếng mà chạy đi thông báo với ông bà Shinazugawa. Shuya: Anh hai ở đây lâu lâu nha, bọn em nhớ anh lắm. – Người em thứ bảy. Koto: Cả em nữa. – Nhóc út khập khiễng nói. Ai cũng vây quanh anh hết. Ngày hôm đó gia đình Shinazugawa đã náo nhiệt mà giờ còn nhộn nhịp hơn hẳn vì cả gia đình đoàn tụ họp mặt đầy đủ. Anh cũng cười và vui vẻ hơn.
Giờ học anh vẫn đến trường, nhưng nơi anh về lần này là gia đình Shinazugawa chứ không phải căn hộ đơn độc kia, anh cũng chỉ muốn cảm xúc và tình cảm dành cho cậu sẽ được chìm xuống bớt thôi, chứ anh thật sự không thể chịu nổi cảm giác này. Anh vẫn thấy cậu thường xuyên dính lấy Sabito. Teiko: Em thấy anh nên từ bỏ đi. Anh ấy có tình vào là không còn đếm xỉa đến anh nữa. Sanemi: Anh không thể Teiko - anh ngồi trên ghế ở phòng mình mà cúi mặt nói. Teiko: Anh thật sự cố chấp đó anh hai. Anh định ôm thứ tình cảm này đến chết luôn sao? 8 năm đâu có ít, anh đơn phương anh ấy 8 năm rồi đó, mà anh ấy không nhận ra. Nói ra anh cũng kì, đi ủng hộ crush mình quen người khác là sao? Sanemi: Anh không có quyền và tư cách gì để ngăn cấm cậu ấy hết. Dù cho anh có bị nói là một thằng ngốc, một kẻ không biết suy nghĩ thì anh cũng không thể thay đổi được việc anh thương Giyuu rất nhiều. Teiko: Vậy anh đợi đến lúc anh ấy gửi thiệp cưới đến cho anh luôn đi. Rồi anh lúc đó mới biết hối hận, hối hận vì không thổ lộ với anh ấy sớm hơn. Dù em biết anh không muốn mất tình bạn này nhưng anh cũng phải nhìn nhận thực tế hiện tại bây giờ là anh Giyuu không còn quan tâm đến anh nữa, anh hiểu không anh hai? Đáp lại cô bé cũng chỉ là một sự im lặng từ anh. Teiko: Em hết nói anh được rồi. Em sẽ vui cho anh nếu anh có thể dẫn anh ấy về ra mắt gia đình mình, nhưng em cũng sẽ rất thương anh khi thấy anh phải buồn rầu vì một người không thuộc về mình, em xin phép - nói rồi cô bé rời đi. Anh ngồi đó vò đầu mình, anh không thể dứt ra được. Nó quá sâu đậm, sâu đậm đến mức đau thấu tâm can khi thấy cậu thân thiết với người khác, nhưng biết sao được, anh làm gì có tư cách ghen hay cấm cậu. Thời gian trôi qua cũng được 2 tuần, anh cũng phải quay về căn hộ của mình. Anh quăng balo lên ghế mà cầm cái khung hình có chứa hình cậu cười vui vẻ cùng anh khi chụp kỉ yếu cuối cấp 3, bàn tay chai sạn khẽ đưa lên phủi lớp bụi mỏng đang bám lên. Sanemi: Mình thật sự nhớ cậu Giyuu, mình rất muốn nói chuyện với cậu - ánh mắt anh đượm buồn nhìn cậu trong bức ảnh. Rồi anh nhẹ nhàng đặt khung hình về vị trí cũ mà leo lên giường nằm ngủ. Lúc anh tỉnh lại thì cũng đã là 00h04’, anh tỉnh giấc vì bên ngoài có tiếng động. Khi anh mở cửa xem có gì thì cả một cơ thể ngã vào anh. Sanemi: Giyuu - anh bất ngờ mà đỡ cậu vào trong nhà. Cậu ngồi ở sofa với anh mà kể. Giyuu: Mình xin lỗi vì đã lơ cậu thời gian qua mà lại tìm cậu vào thời điểm này. Khi chiều mình đang đi trên đường thì thấy Sabito đi cùng người khác, trông hai người họ rất thân thiết, vượt qua cả mức tình bạn. Mình bị cắm sừng rồi - cậu khóc lóc mà kể. Sanemi: Thôi không sao, cậu còn mình mà, mình luôn bên cạnh cậu Giyuu - anh ôm cậu vào lòng. Cậu cũng ôm chặt lấy anh mà khóc nức nở trong vòng tay to lớn và ấm áp kia. Như thế được một lúc thì cậu cũng đã ngủ trong lòng anh, tuy vẫn còn vài tiếng nấc nhưng cậu đã ngủ rồi. Anh hôn nhẹ lên mái tóc của cậu và cũng ôm cậu chắc hơn, cứ như cậu có thể bỏ anh đi nữa vậy. Sáng hôm sau, cậu tỉnh giấc thì vẫn còn thấy anh nằm trên sofa mà ôm cậu ngủ. Có lẽ đêm qua cậu đã khiến anh mệt mỏi rồi, Giyuu khẽ gỡ tay anh ra. Sanemi: Cậu còn mệt không? Còn thì ngủ tiếp đi - giọng khàn đặc của anh bỗng vang lên. Giyuu: À mình… đêm qua làm phiền cậu rồi Sanemi. Sanemi: Đã bảo mình không sao mà, rồi mọi chuyện sẽ ổn thôi, ngoan nào - anh đưa tay lên đầu cậu mà kéo nhẹ đầu cậu nằm
Sanemi không nói gì, chỉ tiếp tục ôm chặt anh trong cơn say giấc. Vài ngày sau, khi đang đi trên đường, anh tình cờ bắt gặp Sabito đi cùng người khác với những cử chỉ vô cùng thân mật. Không kiềm chế được cơn giận, anh lập tức lao đến, tung một cú đấm thẳng vào mặt Sabito, khiến cậu ngã nhào xuống đất. Sabito hoang mang nhìn Sanemi, giọng đầy thắc mắc: “Cậu bị sao vậy, Sanemi? Sao lại đánh tôi?” Sanemi nghiến răng, tức giận nói: “Nếu đã yêu bạn tôi thì hãy yêu cho đàng hoàng, còn không thì chấm dứt đi. Đừng vừa nói yêu bạn tôi mà lại thân thiết với người khác. Nhìn bạn tôi đau khổ, tôi cũng không chịu nổi!” Kyojuro vội bước lên can ngăn: “Sanemi, bình tĩnh lại nào! Có gì thì từ từ nói chuyện!” Nhưng Sanemi không đáp, chỉ lặng lẽ quay lưng bỏ đi, để mặc hai người đứng đó. Nghe đâu, sau hôm đó, Sabito và Giyuu đã chia tay. Giyuu có tìm Sanemi, nhưng dù đi khắp nơi, cậu cũng chẳng thấy anh đâu. ⸻ Nhiều ngày trôi qua, Sanemi vẫn bặt vô âm tín, thậm chí vắng mặt trong các buổi học gần đây. Không ai biết chuyện gì đã xảy ra. Một hôm, khi trời đã nhá nhem tối, Giyuu vẫn lang thang tìm anh. Nhưng vô tình, cậu lại bước chân vào nơi trú ngụ của một nhóm côn đồ. Kaigaku nheo mắt, giễu cợt: “Xem ai đây nào, một con cừu non lạc đường!” Gyokko nhếch mép: “Đi đâu vậy, nhóc con?” Giyuu hoảng hốt lùi lại: “Tôi… tôi…” – vừa định quay người bỏ chạy thì bị chặn lại. Douma cười cợt, tiến đến gần hơn: “Sao lại chạy? Chúng ta vui vẻ một chút đã chứ?” Chưa kịp phản ứng, Giyuu đã bị đánh thuốc mê. Cảm giác choáng váng kéo đến, đôi mắt cậu mờ dần trước khi hoàn toàn chìm vào bóng tối. ⸻ Khi tỉnh dậy, Giyuu giật mình thấy mình đang nằm trong một căn phòng lạ. Cậu hoảng loạn ôm đầu, giọng run rẩy: “Làm ơn… Đừng… đừng lại gần tôi!” Một giọng nói dịu dàng vang lên, trấn an cậu: “Giyuu à, bình tĩnh đi, là chị đây!” Nghe thấy giọng Tsutako, Giyuu liền bật dậy, ôm chầm lấy chị mình, nước mắt rơi lã chã: “Chị ơi, em sợ lắm… Cảm ơn chị đã cứu em!” Tsutako xoa đầu em trai, nhẹ nhàng an ủi: “Không sao rồi, em trai của chị. Mọi chuyện ổn rồi!” Khi dần trấn tĩnh lại, Giyuu mới nhận ra trời đã sáng. Cậu ngạc nhiên hỏi: “Chị đã đưa em về sao? Em… có bị gì không?” – cậu vội kiểm tra cơ thể và khuôn mặt mình. Tsutako lắc đầu: “Thật ra, người đưa em về là Shinazugawa. Đêm qua, em ấy đã bế em trong tình trạng bất tỉnh trở về đây. Cả người em ấy đầy vết bầm tím. Chị có khuyên em ấy ở lại nghỉ ngơi, nhưng em ấy từ chối rồi rời đi ngay sau đó.” Giyuu sững sờ, đôi mắt ánh lên tia xúc động: “Sanemi… thật sự là anh ấy sao? Chắc chắn chứ, chị?” Tsutako gật đầu chắc chắn: “100% là em ấy!” Giyuu cúi đầu, siết chặt bàn tay, trong lòng dâng lên một cảm xúc khó tả: “Vậy sao…”
Còn về phía anh, dù thế nào thì anh vẫn luôn dõi theo cậu. Đó là lý do khiến anh có thể cứu cậu ra khỏi bọn côn đồ kia. Anh bị chúng đánh khắp nơi nhưng anh có thể đáp trả bọn chúng mà khiến bọn chúng nằm la liệt nên mới thuận lợi đưa cậu đi trước khi bọn chúng làm gì. Shizu: Sao con lại đánh nhau vậy, bầm hết thân con rồi - bà thoa thuốc cho anh. Sanemi: Do bạn con bị tụi kia giở trò nên con mới đánh. Kyogo: Bạn mày làm gì mà đi đến chỗ đó khiến tụi nó có cơ hội giở trò - ông khoanh tay hỏi. Sanemi: À thì… Teiko: Anh Giyuu lúc đó muốn tìm anh phải không? - cô bé như thấu tất cả mà nói. Genya: Chuyện này là sao vậy anh? Sanemi thấy bản thân không thể giấu được nữa nên đã nói toàn bộ. Nghe xong ai cũng trầm ngâm, ông bà Shinazugawa không trách mắng gì anh. Sanemi: Con xin lỗi đã khiến ba mẹ khó xử như vậy. Shizu: Sao con không thử gặp cậu ấy? Rồi hai đứa nói chuyện với nhau. Con cứ im lặng và né tránh thì không giải quyết được gì đâu. Genya: Mẹ nói đúng đó anh, anh cứ vậy thì khiến mọi chuyện càng tệ hơn thôi. Kyogo: Mày nên nghe con tim mày đang cần gì Sanemi. Đừng suốt ngày bị lý trí dẫn dắt, đã là một thằng đàn ông thì phải cân bằng được hai cái này. Teiko: Ba mẹ cũng đã lên tiếng, chẳng nhẽ anh còn phải suy nghĩ và do dự sao? Sanemi: Được rồi, con cảm ơn mọi người - nói rồi anh đứng lên. Shizu: Thành công thì dắt cậu ấy về con nhé. Mẹ muốn gặp người khiến con trai mẹ mù quáng như vậy - bà khẽ cười. Sanemi: Dạ, con sẽ đưa cậu ấy về đây nếu có thể. Anh về căn hộ của mình thì thấy cậu đã đứng trước cửa nhà đợi rồi. Sanemi: Giyuu? Giyuu: Cậu đây rồi, sao mấy hôm nay mình không thấy cậu đâu hết vậy. Cậu có biết là mình lo lắm không? Sanemi: Chúng ta vào nhà nói chuyện nha. Hai người vào trong, vẫn chiếc sofa đó, vẫn hai người đó. Sanemi: Thật ra thì… - anh do dự mà cúi đầu. Giyuu: Sao thế? Sanemi: Mình thương cậu, mình thương cậu được 8 năm rồi Giyuu. Mình không có ý định để cậu biết tình cảm đơn phương này của mình, mình không muốn phải mất tình bạn của chúng ta. Mình bắt đầu động lòng cậu từ hồi chúng ta là những học sinh lớp 9. Nếu cậu cách mặt mình hay… Anh chưa nói xong thì cậu đã nắm cổ áo anh mà hôn lên đôi môi kia, Giyuu cũng thuận thế ngồi lên đùi anh. Anh bất ngờ nhưng cũng ôm lấy cậu. Hai người hôn nhau được một lúc rồi rời. Sanemi: Giyuu cậu… Giyuu: Đồ chết tiệt nhà cậu, sao giờ cậu mới nói. Mình cũng thương cậu được 7 năm rồi đó, từ lúc chúng ta còn là bạn cùng bàn của nhau đó - cậu run run mà nắm cổ áo anh lắc liên tục. Sanemi: Chẳng phải cậu đã hẹn hò với những người khác trong thời gian đó sao? Giyuu: Mình đồng ý quen họ là để xem phản ứng của cậu thôi. Nhưng thật sự mình chỉ có mỗi cậu thôi Shinazugawa Sanemi. Khi nghe cậu có mập mờ thì mình rất hụt hẫng đó, nên đã kêu cậu rủ cô bé đến xem có thật cậu có mập mờ không. Cậu biết không, khoảnh khắc thấy Teiko thì mình đã dường như không tin vào mắt mình nữa. Nên sau hôm đó mình không muốn gần cậu để có thời gian chấp nhận sự thật rằng cậu có người yêu - từng giọt lệ của cậu rơi xuống khuôn mặt của anh. Sanemi: Nhưng còn Sabito…
Giyuu: Sabito chỉ đang hợp tác với mình thôi, đồ ngốc. Mình và cậu ấy là bạn thuở nhỏ, đêm đó do là mình buồn chuyện gia đình nên mới khóc, vì vậy mới có nước mắt đi tìm cậu. Chuyện Sabito có người yêu thì mình biết lâu rồi, cậu ấy còn bảo không sao nên mình mới lập nên vở kịch này để lừa cậu. Tôi ghét cậu Sanemi, cậu dám tránh mặt tôi Sanemi, tôi ghét cậu nhiều lắm - cậu nấc lên mà trách móc. Anh kéo cậu xuống mà hôn thêm một lần nữa. Nụ hôn này vừa ngọt vừa có một ít vị mặn do nước mắt của cậu hòa lẫn vào rồi hai người rời môi nhau. Sanemi: mình yêu cậu Giyuu - anh lau nước mắt cho cậu. Giyuu: mình cũng yêu cậu. Hai người như gỡ bỏ được nút thắt trong lòng mà bày tỏ với nhau. Hôm sau là chủ nhật, không có tiết học nên anh đã dẫn cậu về nhà. Shizu: sao rồi con? - bà hỏi nhưng thấy cậu thì cũng mỉm cười. ⸻ Kyogo: xem ra mày còn nghe lời ông bà già này nhỉ? Giyuu: con… con chào hai bác. Shizu: hai bác gì, kêu ba mẹ đi. Sớm muộn chúng ta cũng sẽ là người một nhà thôi mà - bà nắm cổ tay cậu vào trong. Giyuu: nhưng bác à… Shizu: là mẹ - bà kiên định nhìn cậu. Giyuu quay sang nhìn Sanemi thì nhận được nụ cười và gật đầu của anh thì mới lên tiếng. Giyuu: dạ thưa mẹ. Kyogo: con tên Giyuu sao? Giyuu: dạ phải. Teiko: anh hai thành công rồi đó hả? Vậy không cần em nữa rồi phải không? Sanemi: tất nhiên, gọi Giyuu bằng tiếng anh hai luôn đi nhé Teiko. Teiko: em biết rồi. ⸻ Genya: anh hai tụi em lừa anh đó, Teiko là em gái lớn của tụi em, chứ không phải mập mờ hay người yêu gì đâu. Giyuu: à bảo sao cách nhau 7 tuổi mà bên gia đình Teiko dễ dãi và tin tưởng Sanemi như thế - cậu nhìn anh bằng đôi mắt nghi ngờ. Sanemi: thôi nha, em cũng lừa anh, chứ có hơn gì anh, ánh mắt gì đấy. Kyogo: hai đứa định khi nào cưới? Giyuu: chuyện đó… con chưa nghĩ đến thưa ba - cậu ngại mà nói. Sanemi: năm sau năm sau, con chốt năm sau - anh ngồi cạnh cậu mà đập bàn nói liên tục. Giyuu: có gấp quá không? Teiko: gấp gì, tìm hiểu nhau đó đủ rồi. Đủ rồi thì cưới thôi anh ơi. Hai anh hiểu nhau lắm rồi mà - cô cười. Cuối cùng cậu cũng bật cười mà đồng ý ngay. Gia đình Tomioka khi hay tin thì cũng không phản đối mà ngược lại còn đến gia đình thông gia bàn chuyện với nhau. ⸻ Khi hai người tốt nghiệp thì lễ cưới cũng đã diễn ra ngay sau đó. Người đơn phương 8 năm, người thầm thương 7 năm, khoảng cách không quá lớn nhưng cũng đủ để cả hai thấu hiểu nhau nhiều hơn. Sanemi: em thèm gì không, anh mua cho em. Giyuu: em thèm chua, anh nấu cá hồi hầm củ cải cho em đi - cậu giờ thói nói một đường muốn một nẻo với anh. Sanemi: thua em rồi. Được rồi, để chồng em làm cá hồi hầm củ cải để tẩm bổ hai ba con nhé - anh cười lớn mà đi vào bếp. Giyuu: em cũng muốn phụ anh - cậu vác bụng bầu vào bếp. Sanemi: đi ra ngoài, làm cá tanh lắm, em chịu không nổi đâu. Giyuu bĩu môi: anh đuổi em, em chỉ muốn phụ chồng em thôi mà - cậu nũng nịu. Sanemi thở dài bất lực: thế thì em vào đây gọt vỏ củ cải cho anh nha. Giyuu: dạ!!! - cậu đứng cạnh anh.
Hai người hạnh phúc trong mái ấm nhỏ của mình. Một đứa trẻ sắp được ra đời đang trong bụng Giyuu, một đứa trẻ mang dòng máu của Shinazugawa và Tomioka, là minh chứng rõ ràng nhất cho tình yêu của hai người là mãi mãi không thể bị chia cắt ⸻ END
Tác giả ngu Toán
Tác giả ngu Toán
Định chia ra 2p mà thôi

kẻ thù

Tác giả ngu Toán
Tác giả ngu Toán
Xin lỏi lỡ 1 hôm roiii :>
Tác giả ngu Toán
Tác giả ngu Toán
Vô truyện nè
______
"Cẩn thận, bên kia có đối thủ khá nguy hiểm đấy," một giọng nói nhỏ vang lên. Sabito: "Có người đã khiến Phong của chúng ta nói vậy sao? Hiếm đấy." Sanemi: "Lắm lời, nhiệm vụ này nguy hiểm hơn tao nghĩ. Có lẽ người kia đã xuất hiện rồi." Bên kia Shinobu: "Ara ara, 0802 à, anh gặp đối thủ rồi đấy." Giyuu: "Đã trộm đồ của chúng ta mà còn muốn gây chiến, hay đấy." Đó là cuộc đối thoại của 4 người. Chuyện là Giyuu, với biệt danh 0802, cùng Shinobu, 2402, và đối thủ là Sanemi, biệt danh Phong, cùng Sabito, biệt danh Thủy. Sanemi và Sabito có nhiệm vụ phải trộm con chip bên phe Giyuu và Shinobu nhưng đã bị phát hiện, tất nhiên phải che mặt hết. Một tiếng súng vang lên cùng tiếng va chạm của viên đạn với cái tủ mà các anh đang núp phía sau. Sabito: "Chết tiệt, họ chơi cả súng luôn à?" Shinobu: "Tôi đề nghị các vị bên kia trả con chip lại cho chúng tôi, không thì đừng mong ra khỏi đây." Sanemi: "Vậy sao? Chắc chứ?" - anh đứng lên bước ra cùng với Sabito. Giyuu: "Chịu lộ diện rồi sao, anh chàng với biệt danh Phong của Robbers Demon." Sanemi: "Hiểu rõ về nhau nhỉ, thưa ngài 0802." Shinobu: "Giờ thì trả con chip đây," - cô chỉa súng về phía cả hai. Sabito: "Bắn thử tôi xem nào," - anh đưa hai tay lên và co các ngón tay lại bên trong lòng bàn tay, rồi đột nhiên có các quả bom khói xuất hiện ở giữa các ngón tay. Giyuu: "Gì chứ?" - cậu bất ngờ. Dứt lời, Sabito thả mấy quả bom khói xuống khiến khói lan tỏa khắp căn phòng. Giyuu và Shinobu bị che mắt bởi khói trắng, họ chia nhau chạy đến lối cửa nhưng không được rồi. Đến lúc khói tan thì hai anh chàng kia đã biến mất. Giyuu: "Chết tiệt, 'bọn cướp quỷ' chứ gì, ta sẽ là thợ săn mà bắt các người phải trả giá." Shinobu: "Nhiệm vụ đầu tiên của 0802 thất bại." Giyuu và Shinobu rời đi và báo cáo lại với bên trên.
Về phía những người kia, họ không trốn đi đâu xa, mà đang ẩn mình trên những thanh sắt trên trần nhà, quan sát xuống. Khi hai người nọ rời đi, họ mới tìm cách tẩu thoát. Sanemi: Định làm thợ săn quỷ à? Để tôi xem, cậu bắt được chúng tôi không – anh cười khẩy. Sabito: Nhiệm vụ thành công mỹ mãn, haha. Sau đó, họ cũng nhanh chóng quay về căn cứ báo cáo rồi mỗi người trở về nhà. Khi Sanemi về đến nhà, anh cất tiếng: Sanemi: Anh về rồi. Giyuu: Hôm nay anh về trễ thế? – cậu từ trong bếp bước ra. Sanemi: Do ở công ty phải tăng ca nên anh về muộn. Có bữa tối chưa em? – anh cười và tiến đến chỗ cậu. Giyuu: Em vừa nấu xong rồi nè, chúng ta cùng ăn thôi. Hai người vui vẻ dùng bữa tối bên nhau. Hm... thật ra hai người là người yêu của nhau, nhưng không ai biết thân phận thật sự của đối phương. Hai phe đối địch, hai đối thủ không đội trời chung. Khắc tinh của "0802" là "Phong", kẻ thù của "cướp quỷ" là "thợ săn". Sự thật đổ vỡ ra thì sẽ như thế nào nhỉ? Giyuu: Anh, nếu như sau này em có chuyện gì đó thì sao? – một câu hỏi bất chợt vang lên khi cậu đang ngồi trên giường và nhìn anh từ phòng tắm bước ra. Sanemi: Nè, em nói nhảm gì đấy? Anh đánh nhá – anh tiến đến véo má cậu. Giyuu: Em hỏi thôi mà – cậu bĩu môi. Sanemi: Hỏi cũng phải có chọn lọc chứ, không phải khơi khơi như thế. Giyuu: Em biết rồi. Mai anh đi cà phê với đám giặc đó kia. Sanemi: Phải nhỉ, em không nói là anh quên mất. Thôi giờ thì nằm xuống cho anh ôm em ngủ, anh buồn ngủ rồi. Hai người ôm nhau ngủ, sau một ngày thực hiện nhiệm vụ bí mật của riêng mình. Đến sáng, đúng như cuộc hẹn, họ đã có mặt tại quán cà phê. Sabito: Đến rồi kìa. Tengen: Mấy người làm tụi này đợi lâu đấy. Giyuu: Do hôm nay thức khuya quá, để mấy cậu đợi rồi. Mitsuri: Các cậu gọi đồ uống đi. Sanemi đi gọi nước cho cả hai, Giyuu ngồi vào chỗ. Tengen: Lâu rồi mới có dịp họp mặt thế này. (Nhóm không có Shinobu, Kyojuro) Sabito: Dạo này các cậu thế nào rồi? – anh vừa ăn bánh vừa hỏi. Obanai: Vẫn ổn, không có gì khó khăn trong công việc.
Sanemi: "Nghe nhàn nhỉ?" - Anh đi đến ngồi vào chỗ bên cạnh cậu. Tengen: "Mối quan hệ yêu đương của hai người vẫn còn hào nhoáng đấy." Giyuu: "Lâu lâu anh ta cứ dở thói này nọ khiến tôi chán không muốn nói." Sanemi: "Sao em lại nói như vậy chứ, anh muốn em quan tâm đến anh thôi mà." Giyuu: "Bình thường em lạnh nhạt với anh lắm à?" - Vẻ mặt cậu đụt ra mà nhìn anh. Mitsuri: "Chuyện gia đình thì về nhà giải quyết đi hai cậu." Sabito: "Haha, dấu hiệu của một mối quan hệ còn bền vững là đây chứ đâu." - Anh cười lớn. Cả nhóm nói chuyện với nhau rất vui vẻ, cẩu độc thân như Sabito và Tengen lại hứng khá nhiều "cơm chó" từ cặp Sanegiyuu và Obamitsu. Sabito/Tengen: "Tôn trọng tụi này tí đi chứ!!!" - Hai người đồng thanh khiến ai cũng bật cười. Tối đến thì ai cũng rảnh nên đã cùng nhau ngồi xem phim ở phòng khách. Đến tối muộn thì Sanemi đã nằm trên đùi Giyuu mà ngủ. Còn mỗi cậu thức, tay xoa tóc anh để anh dễ chịu khi ngủ hơn. Bỗng điện thoại anh vang lên tin nhắn, lúc đầu cậu không quan tâm nhưng càng về sau thì tin nhắn càng dồn dập hơn khiến cậu phải chú ý. Giyuu: "Muộn thế này rồi mà ai lại nhắn cho anh ấy thế này?" - Cậu cầm điện thoại lên và mở pass. Tin nhắn: Sabito: nè mày, tao có cách khiến mày dễ dàng nắm thóp được 0802 của bên kia nè Sabito: alo, mày nghe không vậy? Sabito: Shinazugawa Sanemi!!!!! Phong!!!!! Sabito: ngủ rồi hả? À quên, giờ muộn rồi. Không có nhiệm vụ nên mày ngủ sớm cũng phải, thôi bye nhá >>>>> Cậu chết lặng khi nhìn tin nhắn. Gì thế này? Người mà bản thân muốn tóm nhất lại là người mình yêu nhất. Người mà thường xuyên đối đầu với mình lại là người yêu mình, phải làm sao bây giờ? Đôi bàn tay cậu run rẩy mà xoa má của anh. Đến sáng, anh vẫn bình thường mà không biết chuyện gì, tin nhắn vẫn ở đó, vẫn để thông báo chưa đọc.
Sanemi : "Cho anh ôm em buổi sáng tí nào." - Anh ôm cậu từ phía sau, khi cậu đang ngồi tỉa hoa để cắm vào bình. Giyuu : "Anh cứ như trẻ con ấy." - Cậu cười mà xoa đầu anh. Sanemi : "Anh chỉ như thế với em thôi mà." - Anh hôn nhanh lên má cậu rồi buông. Giyuu quyết định không nói sự thật cho anh vì cậu sợ, sợ rằng sẽ mất anh khi nói bí mật này. Vài ngày sau, họ lại có trận đối đầu với nhau. Thủy (Sabito) : "Chúng ta lại gặp nhau rồi, cơ mà không đi với quý cô kia nữa sao?" - Anh đùa cợt đưa hai tay lên mà trong lòng bàn tay phải là một viên đá quý. 1005 (Kyojuro) : "Có ý kiến gì không? Bộ cậu Thủy thích cô bạn đó sao?" Phong (Sanemi) : "Coi lắm lời chưa kìa." 0802 (Giyuu) : "Giờ trả đồ rồi hẳn nói." - Cậu lao đến chỗ Sabito. Kyojuro lấy súng ra, nhắm cổ tay Sabito bắn. Sabito thấy thế liền văng viên đá qua Sanemi nhưng viên đạn đã nhanh hơn mà xẹt ngang cổ tay khiến bị hở da một chút, máu bật ra. Sanemi bắt lấy viên đá. Phong (Sanemi) : "Giỏi mà qua đây lấy lại..." - Anh đang nói bỗng một cú đấm đã giáng xuống mặt anh và viên đá trên tay đã rơi xuống. Là cậu đã nhanh tay mà đấm anh khiến anh ngã nhào xuống đất. Giờ các anh đã yếu thế rồi, người thì máu chảy liên tục ở cổ tay, người thì bị đấm chưa rõ chuyện. Cậu bước đến nhặt viên đá. 1005 (Kyojuro) : "Tội chưa kìa. Cho chừa việc lấy đồ người khác mà ngông cuồng." - Anh nhìn Sabito.
0802 (Giyuu): Tạm biệt - nói rồi cậu cùng Kyojuro chạy đi. Khi hai người rời đi, Sanemi đấm vào mặt đất. Sanemi: Chúng ta sắp thành công rồi mà - anh tức giận. Sabito: Tao có một món nợ cần giải quyết rồi. Sanemi: Rồi cái tay mày ổn không? Sabito: Đi băng bó là được. Hai anh kéo nhau về sau nhiệm vụ thất bại vì độ ngạo mạn của cả hai đã gây ra. Khi anh về đến nhà cố gắng tỏ ra không đau dù cú đấm kia khiến hàm mặt anh rất nhức. Giyuu: Anh về rồi sao? Mà mặt anh bị sao thế? - cậu tỏ vẻ lo lắng dù biết nguyên nhân. Sanemi: Đang đi trên đường, đột nhiên có người đấm anh, anh cũng không rõ lý do nữa. Mà anh không sao đâu, em không phải lo. Giyuu: Ra vậy, anh vào ăn tối đi nè. Rồi em luộc trứng lăn mặt cho anh. Hai người cùng ăn tối và cậu đã luộc trứng để lăn mặt cho anh. Và ngày qua ngày, cậu sống trong bí mật, anh sống trong thảnh thơi. Nhiệm vụ cả hai vẫn đều nhưng không đối đầu với nhau. 0802 (Giyuu): Tôi sẽ tiễn cậu đi một cách nhẹ nhàng nhất - cậu chĩa phát súng vào người đang ngồi dựa tường cùng những vết đâm đánh ở bụng rồi bóp cò khiến tên đó chết tại chỗ.
Phong (Sanemi): "Chạy đâu cho thoát!" - Anh ta cầm khẩu súng bắn vào chân kẻ đang chạy, khiến hắn ngã quỵ xuống trong đau đớn. Tên đó: "Đừng giết tôi! Tôi sẽ đưa hết đồ cho cậu, xin đừng giết tôi!" - Hắn run rẩy van xin khi thấy Phong tiến lại gần. Phong (Sanemi): "Tôi sẽ tha cho ngươi... nhưng..." - Anh ta rút con dao đâm vào bụng tên kia. Máu bắn tung tóe, vấy bẩn cả mặt và người anh. "Biết ngay mà, ngươi giấu hàng trắng ở đây!" - Anh nói khi áo tên kia rách ra, lộ một túi hàng trắng dán trên cơ thể hắn. Tên đó: "Aaa!!!" - Hắn gào lên. Sau khi lấy được toàn bộ số hàng trắng, Phong cầm súng nhìn tên kia đang thoi thóp trên vũng máu, miệng vẫn không ngừng kêu "đừng". Phong (Sanemi): "Game over." - Nói rồi, anh ta bắn một phát súng kết liễu hắn, nở một nụ cười ranh ma, đặt khẩu súng vào tay gã và rời đi cùng với "vật phẩm phạm pháp" của mình. Cô nàng nào đó: "Ngươi đừng hòng cướp được kiện hàng này từ tay bọn ta!" - Cô ta tung ra những đòn đánh mạnh mẽ về phía Giyuu. 0802 (Giyuu): "Điều đó thì tôi không chắc." - Cậu đưa tay lên vừa thủ vừa lùi lại phía sau. Cô nàng nào đó: "Đúng là vừa ăn cướp vừa la làng!" Hai người giao chiến ác liệt. Dù Giyuu phòng thủ hay tấn công, cũng phải thừa nhận cô ta rất mạnh, thậm chí có thể ngang cơ với cậu. Sau một hồi chật vật, cuối cùng cậu cũng hạ gục được cô ta, mặt mày bầm tím khắp nơi. Cuối cùng, cậu đã trừ khử cô ta và cướp đi số hàng.
Mọi thứ đều trót lọt qua mặt nhau khi làm xong nhiệm vụ thì họ sẽ về căn cứ mà tắm rửa và thay đồ như chưa có chuyện gì xảy ra. Cậu vẫn còn giữ kín bí mật kia mà không nói ai biết. Cuối cùng cũng trôi qua 3 tháng, số nhiệm vụ hại người làm đều thành công chứ không thất bại. Đến một đêm định mệnh hôm ấy, cái đêm là một trong hai phải bỏ chuỗi thành công trong nhiệm vụ của mình, hai người à không phải nói là bốn người, Kyojuro cùng Giyuu và Sabito cùng Sanemi đều tranh chấp một kiện hàng lớn từ tay của một gã trùm nhưng bọn canh gác lẫn gã đã bị đánh gục toàn bộ nhưng... Thuỷ (Sabito): Lâu rồi mới gặp lại, bé yêu dấu của tôi ơi. 1005 (Kyojuro): Đã mang tiếng yêu dấu của cậu thì nhường kiện hàng lần này cho tôi đi. Thuỷ (Sabito): No no, thân tôi nhường được nhưng cái này thì không đâu. 0802 (Giyuu): Lắm lời, bằng mọi giá chúng tôi phải đạt được chúng. Phong (Sanemi): Thôi nào, đừng tự tin như thế. Chúng ta hiện bây giờ cũng là bọn trộm đồ như nhau cả thôi. Cuộc chiến tranh đồ đã xảy ra, Sabito đánh cùng với Kyojuro nhưng Giyuu đấu cùng Sanemi thì cậu lại có chút không nỡ vì biết đối phương là ai. Sanemi cũng nhận ra điều gì đó lúc hai người đang khóa tay nhau. Phong (Sanemi): Cậu đang có việc gì đang buồn phiền sao? Bình thường máu lắm mà. 0802 (Giyuu): Không liên quan đến cậu - cậu dùng chân đá lên cằm anh lúc anh mất cảnh giác khi nói chuyện với cậu. Anh đau điếng và cả hai thoát tay nhau ra. Phía bên đây, Sabito cùng Kyojuro ngang tài ngang sức nhau. Nhưng dù ngang sức nhưng Giyuu và Kyojuro lại kèo dưới Sanemi và Sabito khi họ chiến nghiêm túc. Thuỷ (Sabito): Có nhiêu đó thôi hả? Chưa gì đã gục hết rồi - anh đắc ý nhìn Sanemi.
Phong (Sanemi): "Vậy đây là chiến lợi phẩm của chúng ta." Anh tiến đến chỗ kiện hàng đang đặt. Kyojuro và Giyuu gắng gượng ngồi dậy sau khi bị hạ gục. Bỗng Giyuu vô tình thấy tên kia có vẻ đã tỉnh lại. Gã trùm lồm khồm bò dậy, tức giận: "Không ai được phép lấy nó đi!" Gã rút khẩu súng chĩa về phía Sanemi. Giyuu: "Không!! Sanemi!!" Cậu cố gắng lao đến chỗ anh. Sanemi chưa hiểu chuyện gì, tại sao 0802 lại biết tên anh. Khi anh còn đang ngơ ngác, tiếng súng vang lên. Giyuu đã đỡ viên đạn đó cho anh rồi ngã vào người anh. Kyojuro nhanh chóng đá mạnh vào cổ tay gã, khiến gã trật khớp và khẩu súng rơi xuống đất. Sabito cũng phối hợp với Kyojuro khống chế gã. Sanemi hoảng hốt: "Nè 0802, cậu sao lại đỡ viên đạn đó cho tôi? Nè nè..." Anh quỳ xuống đỡ Giyuu, máu đã chảy ra rất nhiều. Giyuu thều thào nhìn anh: "Sanemi nè... chúng ta yêu nhau đâu có hời hợt, đúng không?" Sanemi run rẩy: "Không lẽ nào... Giyuu, em biết tất cả rồi mà vẫn giấu anh..." Anh vội kéo khẩu trang của cả hai xuống. Giyuu yếu ớt: "Em... mệt quá... em muốn ngủ..." Mắt cậu từ từ nhắm lại. Sanemi hét lớn: "Đừng mà Giyuu, cố lên em! Gọi xe cấp cứu chưa? Sabito!!!" Kyojuro trấn an: "Khỏi, tôi gọi rồi. Sắp đến rồi." Tiếng xe cấp cứu vang lên, ba người vội vã đưa Giyuu đến bệnh viện. Cậu được đưa vào phòng cấp cứu. Hai tiếng trôi qua, rồi ba tiếng, tám tiếng, và cuối cùng là mười lăm tiếng. Sanemi sốt ruột: "Má nó, lâu vãi!" Sabito vừa dứt lời thì cửa phòng cấp cứu mở ra. Muzan (bác sĩ): "Rất tiếc về điều này, bệnh nhân đã không qua khỏi. Xin chia buồn cùng gia đình." Sanemi bàng hoàng, nghẹn ngào: "Nè bác sĩ nói gì vậy? Sao lại không qua khỏi? Chẳng phải đã ở trong phòng cấp cứu lâu lắm sao?" Kyojuro khẩn cầu: "Bác sĩ, ông cố gắng cứu cậu ấy được không? Tôi xin ông!" Sabito buồn bã: "Chúng ta đành phải chấp nhận thôi." Anh cố gắng an ủi Kyojuro. Muzan thở dài: "Tôi đã nói rồi, tôi đã cố gắng hết khả năng. Ghép tim cho cậu ấy là một ca rất khó. Các cậu nên tin vào sự thật này. Tôi xin phép." Ông lặng lẽ rời đi.
Sanemi là người suy sụp nhất. Anh không thể chấp nhận việc người mình yêu lại cứu mình khỏi cửa tử. Kyojuro và Sabito cũng im lặng nhìn nhau. Giyuu: Này mấy cậu làm gì mà đơ hết ra đó thế? - Cậu bước từ từ đến, tay vẫn còn đang cầm gậy truyền nước. Sabito: Má ơi, ma kìa!! - Anh hoảng hốt nhảy lên người Kyojuro. Kyojuro: Này cậu bình tĩnh đi, là Giyuu thật mà. Từ khoảnh khắc nghe thấy giọng cậu, anh đã ngẩng đầu lên nhìn, không tin vào mắt mình người vừa được báo tử lại đang đứng trước mặt. Sau khi nghe Giyuu kể lại sự việc, cậu đã phì cười. Giyuu: Mấy cậu sao thế? Mình bị trúng ở lưng chứ có phải tim đâu mà ghép tim. Với lại mình ở trong đó một tiếng là xong rồi, mình vừa hồi sức xong nên mới ra đây được. Ba người ngơ ngác nhìn nhau. Rõ ràng họ đã đứng ở phòng cấp cứu từ lúc cậu được đẩy vào, sao lại có sự nhầm lẫn như thế này? Suy nghĩ kỹ thì mới vỡ lẽ ra là khi nãy chờ lâu quá, Sabito đã rủ Sanemi và Kyojuro đi mua đồ ăn để bồi dưỡng sức khỏe, để anh ở lại canh. Hai người kia tuy còn hơi lưỡng lự nhưng cũng rời đi sau 7749 lời thuyết phục của Sabito. Nhưng họ đi được một lúc thì "ông thần" này lại buồn đi vệ sinh nên đã đi giải quyết. Có vẻ đầu óc lú lẫn hay sao mà lại đứng đợi nhầm chỗ cấp cứu, dẫn đến sự việc hiểu lầm vừa rồi. Kết quả là Sabito đã bị Sanemi và Kyojuro đánh cho một trận tơi bời. Kyojuro: Rõ ràng là kẻ thù mà giờ lại vì một người mà làm lành với nhau - Anh vừa nói vừa gọt trái cây. Shinobu: Nè, vậy đây là Phong và Thủy ở thế giới bên kia à? - Cô khoanh tay nhìn. Sanemi: Có ý kiến gì không? Sabito: Tôi còn ghim vụ cô dùng súng chơi với chúng tôi đấy.
Shinobu: Do mấy người trộm đồ của tụi này thôi. Mà anh sẽ nói thế nào với tổ chức đây? Nhiệm vụ thất bại thảm hại luôn đấy. Giyuu: Tôi sẽ nghỉ, giờ cũng chả muốn dính dáng đến những vụ này nữa. Kyojuro: Tôi cũng vậy. Shinobu: Tổ chức mất hai nhân tài rồi. Vậy Phong không còn khắc tinh đâu nhỉ? Sanemi: Khắc tinh gì nữa, tôi cũng bỏ nghề rồi. Ở nhà chăm vợ - anh khuấy cháo cho bớt nóng. Sabito: Tôi thì bỏ theo phong trào. Shinobu: Nghe thú vị nhỉ? Giyuu: Vậy chia tay cô rồi Kochou, chúc cô tìm được đồng đội mới. Shinobu: Chắc phải vậy rồi, tên Douma khi biết tin chắc chắn sẽ đòi làm đồng đội chung, tôi chán ghét cái thái độ của anh ta. Kyojuro: Chịu thôi - anh cười lớn. Sanemi ngồi đút cháo cho Giyuu, 5 người nói chuyện cùng nhau thì nhóm bạn cũng đến thăm, ai cũng thắc mắc tại sao cậu nhập viện nhưng cả năm người kia đều tìm lý do ậm ừ cho qua chứ không nói là cậu bị trúng đạn, họ mà biết thì chắc ai cũng hoảng loạn quá. Rất nhanh thì Giyuu cũng dần hồi phục và xuất viện, đúng như những gì mọi người đã nói, họ kéo nhau nghỉ việc hết rồi nhưng Sanemi và Giyuu lại gặp một trường hợp... Sanemi: Mấy người định ở nhà tôi đến khi nào? Sabito: Tao nghỉ việc rồi nên còn tiền đâu, giờ qua nhà mày ở thôi. Kyojuro: Tôi bị cậu ta kéo qua thôi. Giyuu: Cậu tự nghỉ chứ có ai ép cậu đâu. Sabito: Tôi không biết đâu, nay ăn gì thế? Sanemi: Cháo trắng. Thế là hai người lại chứa thêm 2 người, tuy hơi chiếm chỗ nhưng lại thấy vui, ít ra nhà có nhiều tiếng cười và trở nên ấm áp hơn. Không lâu sau đó cặp Sanemi và Giyuu cũng tiến đến hôn nhân dưới sự chúc phúc của mọi người. Đôi khi vì một sự việc ngoài ý muốn cũng khiến hai người hiểu và thương nhau hơn rất nhiều. END
Tác giả ngu Toán
Tác giả ngu Toán
Mắc drop 🥰
Tác giả ngu Toán
Tác giả ngu Toán
Đợi tác giả nhé🫦
Tác giả ngu Toán
Tác giả ngu Toán
Hứa sẽ drop 🫦😍

Download MangaToon APP on App Store and Google Play

novel PDF download
NovelToon
Step Into A Different WORLD!
Download MangaToon APP on App Store and Google Play