Tiếng Việt
NovelToon NovelToon

[Rhycap] Nguyệt Hạ Hoa Bỉ Ngạn

1. Đoạn Trường Vấn Thân

Cáo Trắng ♡
Cáo Trắng ♡
Cáo Trắng đây..
__________________________
Màn đêm buông xuống, chiến trường rực cháy trong biển lửa đỏ rực..
Xác người la liệt, máu tanh đặc quánh thấm đẫm từng thớ đất lạnh ngắt.
Hơi nóng từ lửa bốc lên cuồn cuộn, đẩy mùi khét lẹt trộn lẫn tanh nồng của máu lan khắp không gian.
Tiếng binh sĩ gào thét dần im bặt, chỉ còn tiếng gió rít rợn người xuyên qua những tán cây khô cằn, mang theo từng đợt lạnh buốt thấu xương.
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
//Bóng đen xiêu vẹo chậm chạp lết qua bãi chiến trường đẫm máu//
Áo giáp trên người hắn rách nát, từng mảng vải cháy xém loang lổ như những vết thương trên cơ thể.
Máu từ trán hắn rỉ xuống, men theo gò má chảy thành dòng, nhuộm đỏ nửa khuôn mặt tái nhợt
Hơi thở hắn nặng nề, mỗi lần hít vào lại như dao cứa nơi lồng ngực
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
//Bàn tay run rẩy siết chặt lấy thanh trường kiếm dính đầy thịt máu//
Xác người ngổn ngang dưới chân, kẻ đứt đầu, người cụt chân, da thịt nứt toác
Đôi mắt vô thần trợn trừng như vẫn chưa chấp nhận cái chết đột ngột.
Hắn cố bước từng bước một, bàn chân giẫm qua những vũng máu đặc sệt đến nhầy nhụa
Mùi tanh xộc thẳng vào mũi khiến dạ dày hắn quặn lên, nhưng hắn không dám dừng lại.
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
“Phải sống..phải quay về...”
Trong màn khói mù mịt, tiếng bước chân khẽ khàng vang lên từ phía sau.
XOẸT
Ánh thép sáng lóe lên
Một thanh đao sắc lạnh phạt ngang bờ vai Quang Anh.
Cơn đau rát buốt như muốn xé nát da thịt.
Quang Anh loạng choạng khụy xuống, cánh tay tê rần, dòng máu tươi phun ra nhuộm đỏ mảnh đất khô cằn.
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
K-Khụ..Khụ..
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
//Cổ họng nghẹn ứ//
Hắn thở hổn hển, mồ hôi hòa lẫn máu rỉ xuống từ thái dương.
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Chết tiệt!
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
...//Nén cơn đau nghiến răng quay phắt lại//
Thanh kiếm trong tay vụt lên mạnh mẽ, mũi kiếm đâm thẳng vào lồng ngực kẻ phục kích.
Gã lính địch trợn trừng, gương mặt méo mó khi máu từ miệng trào ra, rồi đổ gục xuống đám cỏ khô nồng nặc mùi xác chết.
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
...//Buông lỏng thanh kiếm, ngực phập phồng dữ dội//
Mắt hắn tối sầm lại
➠➠➠ ʕ •̀ ω •́ ʔ ➠➠➠
Bên trong căn nhà lá nọ
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
...//Mí mắt động nhẹ//
Nhân vật bí ẩn!
Nhân vật bí ẩn!
Ngươi tỉnh rồi sao?
Một giọng nói vang lên, dịu dàng như làn nước mát rót vào màn đêm tĩnh mịch.
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
...//Dần mở mắt//
Gương mặt hắn nhăn lại khi ánh sáng từ ngọn đèn dầu le lói rọi thẳng vào mắt.
Hắn nhíu mày, khẽ trở mình, cơn đau âm ỉ từ vai khiến hắn rên khẽ.
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Ngươi là ai? - //Giọng khàn đặc, khô khốc như sỏi đá cọ vào nhau//
Ngồi bên cạnh là một thiếu niên vận áo vải thô, nét mặt dịu dàng và đôi mắt đen sáng ngời.
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Ta là người dân làng này..
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Thấy ngươi ngã ngoài bìa rừng, ta đưa về đây..
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Bìa rừng?
Quang Anh lẩm bẩm, ký ức mờ mịt ùa về khiến hắn cảm thấy nhức đầu dữ dội.
Hắn khẽ cựa mình, chợt cảm nhận được lớp vải dày quấn quanh vai.
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Ngươi băng bó cho ta?
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Phải. Vết thương sâu lắm, ta đã khâu lại rồi.
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
//Cầm bát thuốc đặt lên chiếc bàn thấp kế bên//
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Ngươi uống thuốc đi!
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Không cần!
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
...//Gắn gượng ngồi dậy//
Bàn tay hắn vô thức trượt xuống tìm kiếm thanh kiếm đặt cạnh mình.
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Ngươi nghĩ ta cứu ngươi rồi muốn giết ngươi chắc?
Cậu bật cười khẽ, nụ cười nhẹ nhàng mà trong veo như ánh sáng len lỏi qua kẽ lá.
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Ngươi mà chết thì nhà ta lại có thêm một oan hồn quấy nhiễu nữa thôi!
Hắn khựng lại, ánh mắt sắc lạnh dán chặt vào Đức Duy
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Ngươi biết ta là ai không?
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Không!
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Vậy sao lại cứu ta?
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Thấy ngươi còn thở.
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Thấy còn sống thì nên cứu!
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Nếu chết rồi thì ta cũng mặc xác người đâu cần tốn công làm chi?
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
...
Quang Anh im lặng, ánh mắt dần trùng xuống.
Hắn nghiêng đầu, hít sâu một hơi, mùi thảo dược đắng ngắt xộc lên mũi khiến hắn nhíu mày khó chịu.
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Ngươi uống thuốc đi!
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Ngươi mà chết thì ta lại mất công đào hố chôn, mệt lắm.
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Pfff...//Bật cười//
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Ai lại cứu người xong lại than vãn như vừa vớt cục nợ về như ngươi không!
Tuy nói vậy, nhưng hắn vẫn với tay cầm bát thuốc lên, đưa lên miệng uống cạn.
Chất lỏng nóng hổi chảy xuống cổ họng, vị đắng tràn lan trong miệng, nhưng hắn chẳng buồn nhăn mặt.
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Ngươi cứ nghỉ ngơi đi.
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
..//Dọn dẹp bắt thuốc//
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Ngươi không sợ ta giết ngươi sao?
Câu hỏi thốt ra đầy vô thức, ngay cả chính Quang Anh cũng không hiểu vì sao mình lại hỏi như vậy.
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
...//Dừng lại ngoảnh đầu//
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Ta sẽ cắn chết ngươi trước khi người giết ta!
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
...
Cậu nhìn hắn thêm một lúc rồi thổi tắt ngọn đèn, chỉ để lại ánh lửa le lói trong bếp.
Căn nhà nhỏ chìm vào tĩnh lặng.
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
...//Mở mắt ngước nhìn trần nhà//
Ngọn lửa bập bùng, hắt bóng của Đức Duy lên bức tường đất nứt nẻ.
Giữa cái lạnh của đêm đen, tiếng thở đều đều của ai đó lại khiến hắn cảm thấy lòng mình dịu lại... dù chỉ trong thoáng chốc.

2. Duyên Phận Khó Lường

Ngọn lửa trong bếp đã tàn lụi, chỉ còn lại đốm than âm ỉ đỏ rực giữa tro tàn lạnh lẽo.
Hắn nằm yên, ánh nhìn trầm mặc hướng về phía chiếc bóng lặng lẽ đang cuộn mình trong góc nhà.
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
“Cậu ta..không sợ thật sao”
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
“Có cắn người thật không?”
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
“Nhìn lâu thì thấy cũng có khả năng..”
Cậu ôm chăn ngủ say, gương mặt yên tĩnh như mặt hồ mùa thu.
Dưới ánh sáng lờ mờ, hàng mi cậu khẽ động, bờ môi nhợt nhạt khẽ mím lại như đang chìm vào giấc mơ không mấy yên ổn.
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
“Người này... rốt cuộc là ai?”
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
//Khẽ nhíu mày//
Hắn không tin vào lòng tốt của người đời, đặc biệt là trong thời buổi loạn lạc này.
Một kẻ lạ mặt ngã xuống giữa rừng, thương tích đầy mình
Chẳng biết là ai, thế mà lại có người mạo hiểm mạng sống để cứu hắn sao?
Tựa như cảm nhận được ánh nhìn chăm chú kia, Đức Duy khẽ trở mình
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Ưm.. //Tiếng thở khẽ khàng vang lên giữa đêm tối tĩnh lặng//
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
"Ngươi ngây thơ đến thế này...”
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
“Nếu gặp người khác không đường hoàng..không cướp của cũng cướp sắc”
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
"Sớm muộn cũng chết dưới tay người khác thôi."
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
“Hên cho ngươi là ta liêm khiết đấy”
Hắn nhắm mắt lại, cố ép mình chìm vào giấc ngủ
➠➠➠➠➠➠➠➠➠➠➠
Sáng hôm sau
Ánh nắng len qua khe cửa, rọi thành từng vệt sáng yếu ớt lên vách tường đất nứt nẻ.
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Ngươi dậy rồi à?
Giọng Đức Duy vang lên bên tai.
Quang Anh mở mắt, vừa kịp nhìn thấy thiếu niên kia đặt một chén cháo nóng hổi lên chiếc bàn gỗ cũ kĩ
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Ngươi nấu?
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Không! Vong nấu đó!
Cậu nhún vai, kéo chiếc ghế lại ngồi xuống đối diện hắn.
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
//Chân mày hôn nhau//
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Hỏi ngộ...Ta không nấu thì ai?
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Căn nhà lá này ngươi nghĩ có người hầu kẻ hạ chắc.
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Nếu ta không nấu thì chắc chắn vong hồn nấu.
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
...
Hắn phì cười một tiếng, nhưng vết thương trên vai đau nhói khiến hắn nhăn mặt.
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Ngươi cười gì?
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Ta cười ngươi đó..
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Cười ta! Mắc cớ gì?
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
//Khoanh tay phụng phịu//
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Ngươi cứu ta về, băng bó cho ta, giờ còn cho ta ăn.
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Chẳng lẽ ngươi không sợ ta là kẻ cướp hay sát nhân à?
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Ngươi mà có sức làm được mấy thứ đó thì chắc đã chẳng nằm bẹp dí ở đây rồi!
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Già mà còn yếu..
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Yếu!!
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Đã thử chưa mà biết yếu?
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Ngộ đời..Ngươi thử không ta vẫn đủ sức để hành ngươi ra bã!
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Cái tên này... Vô liêm sỉ!!
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Là do ngươi khơi mào trước..
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Tự dưng trách ta.
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Ngươi dọng đi! Còn không muốn thì đem đổ đi.
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Có bỏ độc không?
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Có! Độc dược Mã Tiền pha cùng Phụ Tử!
Cây Phụ Tử Độc tính: Cực mạnh, chỉ cần chạm vào hoặc hít phải đều có thể trúng độc. Triệu chứng: Đau đớn dữ dội, tê liệt cơ bắp, tim đập chậm lại, dẫn đến tử vong trong thời gian ngắn.
Cây Mã Tiền Độc tính: Chứa hoạt chất strychnine cực mạnh, gây co giật cơ thể, nghẹt thở dẫn đến tử vong. Triệu chứng: Co giật toàn thân, tê liệt hô hấp, cơ thể cứng đờ.
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Ngươi..--
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
...//Cầm chiếc thìa gỗ, múc một thìa cháo đưa lên miệng//
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Tưởng sợ độc dược!
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Ta nghĩ ngươi không ác đến thế.
Cháo loãng, vị nhạt thếch nhưng lại có mùi thơm của gừng.
Dù chẳng phải sơn hào hải vị, nhưng sự ấm áp lan tỏa từ bát cháo lại khiến hắn thấy lòng mình dễ chịu lạ thường.
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Ngon không ?
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Không! Nhạt nhẽo!
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
!!!
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Dẹp đi! Ngươi đừng ăn nữa!
Cậu đứng dậy định thu lại bát cháo thì hắn vội đưa tay giữ lại.
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Định làm gì đó?
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Ngươi bảo nhạt thì đừng ăn!
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Công người ta sớm hôm dậy nấu hốc xong lại chê lên chê xuống.
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Ta có nói không nói là không ăn?
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Ngang ngược!
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
...//Nheo mắt, quay lưng sải bước ra ngoài//
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
“Cũng không xấu xa”
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
“Lại còn có chút đáng yêu”
Hắn nhìn theo bóng dáng nhỏ nhắn khuất sau cánh cửa gỗ cũ kỹ.
Hắn khẽ cười thầm, lại cúi xuống múc một thìa cháo khác, thong thả ăn hết bát cháo trong im lặng.
➠➠➠➠➠➠➠➠➠
Buổi chiều hôm đó
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
//Đang chẻ củi ngoài sân///
Lưỡi rìu sắc bén giáng mạnh xuống khúc gỗ khô, từng mảnh vụn văng ra, tan tác trên nền đất.
Hắn ngồi bên thềm, tay vẫn đặt trên vai như muốn cố định vết thương
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Ngươi định ở đây đến bao giờ?
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Bao giờ khỏe thì đi!
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Vầy là vài ngày nữa à?
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Muốn đuổi ta rồi sao?
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Không hẳn!
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Nhưng cũng không sai.
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Ngươi không sợ ta gây phiền phức à?
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Sợ thì đã chẳng cứu ngươi!
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
//Lau mồ hơi trên trán//
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
...//Thoáng sững người//
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
“Người này..đúng là chẳng giống ai”
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Ngươi tên gì?
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Ngươi sống một mình sao?
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Ừ! Bộ không thấy hay sao còn hỏi?
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Người nhà ngươi đâu?
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
//Ánh mắt thoáng trầm//
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Chết hết rồi!
Hắn thoáng sững lại, không biết nên nói gì thêm
Một cơn gió lạnh thổi qua, khiến lá khô bay tán loạn khắp sân.
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Họ..chết trong chiến tranh sao?
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
//Hướng mắt nhìn xa xăm//
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Cả làng này chẳng còn lại bao nhiêu người đâu.
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Nơi này... toàn hồn ma thôi!
Câu nói như một lưỡi dao sắc cứa ngang tim Quang Anh.
Hắn chợt nhớ lại bãi chiến trường đẫm máu hôm qua.
Những người lính đổ gục, máu hòa thành sông, tiếng than khóc ai oán kéo dài bất tận.
Phải chăng... những người thân của Đức Duy cũng nằm lại trên chiến trường ấy?
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Ngươi ở lại đây bao lâu cũng được.
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
...
Đức Duy đặt chiếc rìu sang một bên, quay lưng bước về phía căn nhà nhỏ.
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Miễn là đừng mang họa tới cho ta là được.
➠➠➠➠➠➠➠➠➠➠➠
Màn đêm buông xuống, bầu trời phủ một màu đen đặc quánh.
Bên ngoài, gió rít qua những cánh rừng trơ trụi, tạo thành âm thanh rờn rợn như tiếng ai oán văng vẳng từ cõi xa xăm.
Hắn ngồi tựa lưng vào vách tường đất, ánh mắt chăm chăm nhìn ánh đèn dầu leo lét trên bàn.
Ánh sáng yếu ớt nhảy nhót, đổ bóng hai người lên bức tường mốc meo, lay động như những hồn ma nhảy múa.
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Ngươi không sợ sao?
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
...//Đang vá chiếc áo rách của mình//
Đôi tay cậu khéo léo đưa từng đường kim mũi chỉ, gương mặt chăm chú đến mức dường như chẳng bận tâm đến kẻ ngồi đối diện.
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Sợ gì..?
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
//Không ngước mắt lên//
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Ngươi nói nơi này toàn hồn ma
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Mỗi đêm chẳng phải chúng đều quấy phá sao?
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Ngươi không nghe tiếng gió ngoài kia à?
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Người chết thì cũng chỉ là người chết..
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Đáng sợ nhất vẫn là kẻ còn sống!
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Ừm..Đúng nhỉ..
Quang Anh trầm mặc
Hắn hiểu rõ câu nói đó hơn ai hết.
Hắn từng cầm kiếm xông pha nơi chiến trường, từng chứng kiến vô số cái chết
Từng nhìn thấy những con người có thể đâm bạn bè, phản bội huynh đệ chỉ vì chút lợi ích nhỏ nhoi.
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Ngươi sống một mình lâu như vậy... không cô đơn sao?
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Cô đơn thì sao chứ?
Đức Duy buông chiếc áo xuống bàn, khẽ thở dài.
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Cô đơn vẫn tốt hơn là nhìn thấy người thân của mình chết..
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Ngay trước mắt mà bất lực không thể làm gì!
Quang Anh khẽ nheo mắt, ánh nhìn sắc lạnh thoáng chùng xuống.
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Ngươi đã thấy họ...chết thế nào sao?
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Ngươi muốn nghe thật sao?
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
//Im lặng, ngầm xác nhận//
Đức Duy tự rót cho mình một chén trà, nhấp một ngụm rồi hờ hững nói
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Làng của ta vốn là nơi thanh bình, dân làng chỉ biết làm ruộng cấy cày
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Vốn chẳng liên quan gì đến chiến sự ngoài kia
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Thế nhưng... quân lính tràn qua
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Chúng giết sạch nam nhân trong làng, không chừa một ai.
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Những người còn sống thì bị bắt đi làm nô lệ, làm bia đỡ đạn...
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Ngươi đoán xem, họ sống được bao lâu?
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
... //Không đáp, đôi bàn tay đặt trên đầu gối khẽ siết chặt//
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Những ai còn sống sót sau trận đó... cũng không yên ổn bao lâu.
Đức Duy bật cười, nhưng giọng cậu run rẩy như đang cố nén lại thứ cảm xúc đau đớn nhất trong lòng
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Dân làng nói, hồn họ vẫn còn quanh quẩn đâu đây.
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Mỗi đêm, bọn họ sẽ tìm về nhà cũ, đi khắp ngõ làng mà khóc than
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Đòi mạng những kẻ còn sống..
Cậu ngẩng đầu, ánh mắt sâu thẳm nhìn Quang Anh.
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Ngươi có tin không?
Hắn không tin vào ma quỷ.
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
“Ánh mắt này..”
Nhưng khi nhìn thấy đôi mắt ấy - Đôi mắt sâu thẳm
Chất chứa bi thương — Hắn lại không thể thốt ra một lời phản bác.
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Ta không sợ ma!
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Vậy sao? Ngươi nói mạnh miệng như vậy..
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Nên tối nay nói thấy đừng có khóc mà bỏ chạy đấy..
_______________________
Đêm khuya
Tiếng gió rít mỗi lúc một lớn, từng đợt thổi rít qua mái lá ọp ẹp khiến vách tường đất khẽ rung lên.
Bóng cây ngoài sân đung đưa dữ dội như những cánh tay ma quái đang với vào trong nhà.
Hắn nằm trên chiếc giường nhưng mắt vẫn mở trừng trừng, tay đặt chặt trên thanh kiếm dưới gối.
Đức Duy thì đã ngủ say từ lâu, hơi thở đều đều như chẳng mảy may bận tâm đến những âm thanh đáng sợ ngoài kia.
Bỗng...
Kẹt... kẹt... kẹt...
Âm thanh của cánh cửa gỗ khẽ vang lên trong đêm tối.
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
! //Lập tức ngồi bật dậy//
Hắn nín thở, bàn tay siết chặt chuôi kiếm, mắt hướng về phía cửa.
Cánh cửa gỗ lay động dữ dội như có ai đó đang dùng sức đập mạnh vào từ bên ngoài.
Gió vẫn rít, nhưng xen lẫn trong đó là những âm thanh quái dị...
“Oán...Oán...Hận...Hận...”
Âm thanh văng vẳng như tiếng ai than khóc, mỗi lúc một rõ ràng.
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
//Nhíu mày mắt tối sẫm//
RẦM!
Cánh cửa bất ngờ bật tung.
Một luồng gió lạnh thốc thẳng vào nhà, thổi tắt ngọn đèn dầu đang leo lét trên bàn.
Trong màn đêm đen đặc, hắn thấy thấp thoáng ngoài cửa là những cái bóng trắng lờ mờ
Loạng choạng di chuyển như bị gió cuốn trôi.
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Vong hồn...sao?
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
...//Siết chặt chuôi kiếm, đứng bật dậy//
Nhưng chưa kịp rút kiếm ra thì một bàn tay lạnh ngắt đã nắm lấy cổ tay hắn.
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Ngươi muốn làm gì?
Là Hoàng Đức Duy.
Đức Duy đứng sát bên hắn từ bao giờ, ánh mắt cậu thản nhiên như thể chẳng có gì xảy ra.
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Ra ngoài xem!
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Không cần!
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
//Giữ chặt tay hắn//
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Ngươi không thấy đó chỉ là gió thôi sao?
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
//Cau mày nhìn ra//
Lúc này hắn mới nhận ra rằng những bóng trắng ngoài kia thực chất chỉ là những dải vải phơi ngoài sân
Bị gió cuốn bay lồng lộn trong không trung.
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Ngươi thấy chưa?
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
//Buông tay hắn ra//
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Nơi này là vậy đấy. Ngươi mà sợ rồi thì ngày mai cứ đi đi!
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Ta không sợ.
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Vậy thì ngủ tiếp đi!
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Đừng lo chuyện bao đồng! Không liên quan tới mình.
Đức Duy bước trở về chỗ nằm của mình, kéo tấm chăn cũ nát trùm kín đầu.
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
//Đứng lặng một lúc lâu//
Ngoài kia, gió rít từng cơn dài.
Nhưng lần này, hắn cảm thấy rõ lạnh sống lưng... không phải vì gió.
Mà là vì một câu nói ban nãy
“Người chết thì cũng chỉ là người chết...Đáng sợ nhất vẫn là kẻ còn sống.”

3. Ký Ức Chôn Vùi

Hắn ngồi trở lại giường, tay vẫn đặt trên thanh kiếm.
Dù biết những bóng trắng kia chỉ là dải vải phơi ngoài sân, lòng hắn vẫn không khỏi nặng trĩu.
Trong quân doanh, hắn từng ngủ giữa chiến trường đầy xác chết, từng băng rừng vượt suối trong những đêm tối lạnh thấu xương...
Nhưng thứ hắn luôn cảnh giác nhất lại không phải là đao kiếm hay mũi tên, mà chính là con người.
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
“Câu nói đó..liệu còn gì sâu xa hơn sao?”
__________________
Đêm ấy, hắn hẳng ngủ được.
Hắn ngồi lặng yên trong bóng tối, dỏng tai nghe ngóng từng tiếng động xung quanh.
Tiếng gió rít qua mái lá vẫn văng vẳng như tiếng thét gào của những linh hồn không nơi nương tựa.
Xen lẫn trong tiếng gió, hắn nghe thấy cả những âm thanh quái dị
Không lớn, nhưng đủ khiến người ta dựng tóc gáy.
Cọt kẹt... Cọt kẹt...
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
“Lại nữa..”
Âm thanh như thể có ai đó đang bước từng bước nặng nề ngay bên ngoài.
Dưới ánh trăng lờ mờ hắt qua khe cửa, hắn có thể thấy một bóng đen đang chậm rãi lướt qua sân.
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
“Người...hay ma?”
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
//Căng mắt bàn tay ghì chặt thanh kiếm//
Cửa sổ bỗng vang lên tiếng
Cộc...Cộc...Cộc...
Hắn quyết muốn xác thực thứ quỷ dị ngoài kia dù là người hay quỷ, hắn cũng không ngại đối đầu.
CỘC...CỘC...CỘC...
Tiếng gõ mỗi lúc một lớn hơn, dồn dập hơn.
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Ngươi định ra ngoài thật sao? //Vang lên từ góc phòng//
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
!!! //Giật mình quay lại//
Cậu vẫn nằm trong chăn nhưng đôi mắt sáng quắc đang mở to nhìn hắn
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Ngươi không nghe thấy gì sao?
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Nghe chứ! Nhưng tốt nhất đừng mở cửa.
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Là người hay...?
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Là gì thì cũng đừng mở.
Câu trả lời dửng dưng đến đáng sợ.
Hắn vẫn day dứt trong lòng nhưng cuối cùng vẫn ngồi xuống.
Hắn không phải kẻ dễ dàng tin lời người khác, nhưng không hiểu sao, trong đôi mắt của cậu có thứ gì đó khiến hắn bất giác muốn nghe theo.
Bên ngoài, tiếng gõ cửa kéo dài thêm một hồi rồi đột ngột ngừng hẳn.
Gió cũng lặng dần
________________________
Hôm sau
Bầu trời hôm ấy xám xịt, mây đen dày đặc che lấp ánh mặt trời.
Làng quê nhỏ bé nằm nép mình dưới chân núi, lặng lẽ như thể bị nuốt chửng bởi màn sương lạnh lẽo.
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
//Sải chân bước ra sân//
Hắn đứng ngoài sân, ánh mắt không rời những dấu chân mờ nhạt còn vương trên nền đất ẩm.
Hắn đã từng đối mặt với hàng trăm kẻ địch ngoài sa trường
Nhưng cảm giác rét buốt đang len lỏi trong từng tế bào lúc này lại hoàn toàn khác.
Dấu chân in sâu xuống đất ướt, nhão nhoẹt như thể thứ đó không đi mà trườn bò.
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Ngươi thấy rồi chứ..?
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Nếu cứ đứng ngẩn ra đó thì tối nay ngươi lại bị nó quấy nhiễu nữa thôi!
Tiếng Đức Duy vang lên ngay sau lưng.
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
//Bưng ra một thau nước ấm, lặng lẽ đặt xuống cạnh hắn//
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Ngươi biết rõ thứ đó là gì, đúng không?
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Biết thì sao? //Nhún vai//
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Có nói ngươi cũng chẳng tin!
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Ta tin! //Giọng trầm khàn như tiếng gió lùa qua rừng trúc//
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Ngươi không cần phải giả vờ thế đâu.
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Người làng này chẳng ai tin ta cả
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
....
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Tối qua ta đã bảo ngươi đừng mở cửa!
Đức Duy ngồi xuống bậc thềm, ánh mắt đăm đăm nhìn về phía con đường mòn dẫn vào rừng sâu.
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Ngươi biết gì không... nếu ngươi mở cửa ra
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Ngươi sẽ không còn đứng đây nữa đâu
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Vậy theo ngươi..thứ đó là gì..?
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Kẻ đưa đường!
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Nó là oan hồn của những kẻ chết nơi rừng sâu, không ai tìm thấy xác
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Đêm xuống, chúng lần mò về làng, gõ cửa từng nhà.
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Ai mở cửa, chúng sẽ dắt xuống hoang mạc âm u
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Nơi linh hồn mãi mãi không tìm được lối về!
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
...//Thoáng rùng mình//
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Đáng sợ vậy cơ à?
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Ừ..Ta biết người không tin mà!
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Ai bảo? Ta chỉ là đang thắc mắc thôi.
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Vậy tại sao ngươi không rời khỏi nơi này?
Đức Duy mỉm cười, nụ cười nhàn nhạt không rõ vui buồn.
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Ngươi nghĩ ta chưa từng thử sao?
...
Buổi chiều hôm ấy
Hắn theo cậu ra bìa rừng
Gió lạnh buốt thốc qua những tán cây khô khốc, lá vàng xào xạc bay đầy mặt đất
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Ngươi muốn rời làng thì phải qua được khu rừng này.
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
//Lặng người ngước nhịn trước con đường nhỏ hẹp dẫn vào rừng sâu//
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Chỉ là một khu rừng thôi mà.
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Ngươi nghĩ dễ lắm sao?
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Ngươi không thử thì sao biết?
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Ngươi muốn thử thì đi đi!
Đức Duy khoanh tay, lùi lại đứng sát mép đường.
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Nếu ngươi không quay lại trước khi mặt trời khuất núi...
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Thì đừng mong ra khỏi rừng nữa!
Hắn không đáp, chỉ trầm ngâm nhìn vào con đường vắng lặng trước mặt.
Hắn thật sự không tin vào những lời đồn quái dị này
Ma quỷ ư ?
Hắn từng giết người không biết bao nhiêu lần, nếu có thật thì chẳng lẽ chưa kẻ nào tìm về đòi mạng hắn hay sao?
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Được!
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
...//Mím chặt môi, sải bước tiến vào rừng//
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Ngu muội!
_____________________
Gió lạnh luồn qua những tán cây, mang theo mùi tanh hôi ngai ngái của đất ẩm trộn lẫn với mùi xác động vật phân hủy.
Không khí nặng nề đến mức khiến người ta nghẹt thở.
Quang Anh bước đi trong im lặng, bàn tay luôn đặt trên chuôi kiếm.
Đường mòn nhỏ hẹp ngoằn ngoèo như một con rắn khổng lồ uốn lượn trong rừng sâu.
Đột nhiên, phía trước vang lên tiếng bước chân xào xạc
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Có người sao?
Hắn dừng bước cố gắng lắng nghe kĩ hơn
Tiếng bước chân lúc gần lúc xa, loạng choạng như thể người đó bị thương nặng.
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Có ai ở đó không?
Không có tiếng đáp lại, chỉ có âm thanh bước chân mỗi lúc một rõ ràng hơn.
Bất giác, một bóng trắng mờ ảo lướt qua kẽ lá phía trước.
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Ai đó?
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
//Rút kiếm, ánh thép lạnh lẽo lóe lên trong bóng tối//
Một bóng người chậm rãi bước ra từ màn sương mờ ảo.
Đó là một người đàn ông khoác áo rách rưới, gương mặt tái nhợt như thể máu đã rút cạn.
Đôi mắt trắng dã, miệng ngoác ra một nụ cười quái dị, hàm răng lởm chởm dính đầy vệt đỏ sẫm.
Oan Hồn
Oan Hồn
Ngươi...mở cửa...cho ta...
Giọng nói khàn khàn vang lên, quấn lấy tai như thể những móng vuốt bấu víu vào thần trí.
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Cút đi!
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
...//Nghiến răng, vung kiếm chém thẳng về phía trước//
Thanh kiếm lướt qua cơ thể kẻ kia... nhưng chỉ là khoảng không trống rỗng.
Bóng trắng ấy tan thành làn khói mờ ảo, lượn lờ vây quanh hắn như một cái bóng chết chóc.
Oan Hồn
Oan Hồn
Ngươi...mở cửa...cho ta...
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Câm miệng!
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Quỷ quái phương nào..tới đây quậy phá!
Thế nhưng, trước khi kịp ra đòn tiếp theo, hắn cảm thấy cổ mình siết chặt
Một bàn tay lạnh ngắt như băng đã quấn chặt quanh cổ hắn từ phía sau.
Oan Hồn
Oan Hồn
Mở cửa...//Thì thầm lạnh lẽo ngay bên tai hắn//
Cảm giác ngạt thở ập tới, Quang Anh vùng vẫy, ánh mắt mờ dần...
Trong khoảnh khắc mơ hồ ấy, hắn thoáng thấy một bóng người lao tới
Mạnh mẽ kéo hắn ra khỏi vòng tay tử thần kia.
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Ngươi muốn chết thật sao?
Giọng nói quen thuộc vang lên.
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Hộc..Hộc.. //Tở hổn hển, mồ hôi lạnh túa ra như tắm//
Bóng trắng kia đã biến mất, chỉ còn lại cơn gió buốt lạnh rít qua kẽ lá.
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Ngươi đừng thử thách bản thân nữa...
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Nếu không có ta... ngươi đã nằm lại trong rừng này rồi.
Hắn đưa mắt nhìn Đức Duy, lần đầu tiên hắn nhận ra... cậu ta không đơn giản chỉ là một thiếu niên làng quê bình thường.
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Đức Duy..!! Ngươi...rốt cuộc là ai?
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
...
Đức Duy không trả lời, chỉ cúi đầu cười khẽ, nụ cười vừa lạnh nhạt vừa u uẩn đến khó hiểu.
___________________________
Ngọn đèn dầu le lói trên chiếc bàn gỗ xỉn màu hắt ra thứ ánh sáng mờ nhạt, yếu ớt tựa hơi thở cuối cùng của một ngọn nến trước khi vụt tắt.
Bên ngoài, gió gào thét điên cuồng, rít qua từng kẽ hở của mái nhà rách nát như những ngón tay xương xẩu cố luồn vào trong.
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
//Ngồi trên chiếc giường tre ọp ẹp, vết thương trên vai nhói buốt từng cơn//
Máu thấm qua lớp băng vải, rỉ ra từng giọt đỏ sẫm.
Trong góc phòng, Đức Duy lặng lẽ quấy bát thuốc trên bếp lửa nhỏ
Ánh lửa hắt lên khuôn mặt cậu những vệt sáng tối chập chờn, vừa dịu dàng vừa xa xăm.
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Ngươi vẫn chưa trả lời ta.
Hắn lên tiếng, giọng khàn đặc như có hàng ngàn hạt cát mắc kẹt trong cổ họng.
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Ngươi muốn biết điều gì?
Đức Duy không ngước lên, vẫn chăm chú vào bát thuốc trên tay.
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Ngươi là ai?
Động tác khuấy thuốc thoáng khựng lại cậu ngẩng lên, ánh mắt trầm mặc đối diện thẳng với hắn.
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Thế theo ngươi nghĩ..thì ta là ai?
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Không phải người làng bình thường.
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Ngươi biết quá nhiều về... thứ ở trong rừng.
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Ta chỉ sống ở đây đủ lâu để hiểu thôi.
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Ngươi nghĩ chắc ta muốn biết thứ quái gở đó sao?
Cậu đặt bát thuốc xuống bàn, giọng nói trầm thấp như thể đang khơi lại một nỗi đau đã bị vùi sâu trong ký ức.
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Ngôi làng này... mỗi năm đều có người biến mất.
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Ban đầu chỉ là những kẻ thợ săn dại dột lạc vào rừng. Sau này...
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
//Đột ngột hạ xuống, như thể sợ ai đó nghe thấy//
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Kể cả trẻ con cũng không thoát!
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Không ai tìm được thi thể sao?
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Không! Những người mất tích đó...có khi quay về..
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Quay về?
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Ừm..Họ về vào ban đêm, đứng trước cửa từng nhà mà gõ
Giọng nói của Đức Duy như rơi xuống tận đáy phòng, nặng nề đến ngột ngạt.
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Những ai mở cửa... đều không bao giờ được nhìn thấy nữa
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Ngươi từng thấy họ chưa?
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
//Sởn gai lạnh gáy//
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Rồi! Một năm trước... ta đã mở cửa
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Vậy ngươi...vẫn còn sống?
Ánh mắt hắn bỗng sắc lại trở nên nghi hoặc
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Vì có người cứu ta!
Nói đến đây, giọng cậu bất giác run rẩy.
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Khi ta mở cửa, bà ấy đứng ngay đó...
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Một người phụ nữ, gương mặt trắng bệch như sáp nến
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Hốc mắt sâu hoắm, đen ngòm chẳng thấy đáy
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Đôi môi bà ta mấp máy, thì thào gọi ta...
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Ngươi nói ai đã cứu ngươi?
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Mẫu thân ta!
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Bà đã đẩy ta vào trong nhà, còn bản thân thì...
Cậu dừng lại, hít sâu một hơi nhưng khóe mắt vẫn hoe đỏ
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
N-Ngươi đừng nói...Mẫu thân ngươi thế mạng thay?
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Có thể nói vậy..
Đức Duy cười nhạt, nhưng trong nụ cười ấy ẩn chứa cả bi thương lẫn phẫn uất.
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Từ ngày ấy, ta không còn nơi nào để đi nữa!
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
...

Download MangaToon APP on App Store and Google Play

novel PDF download
NovelToon
Step Into A Different WORLD!
Download MangaToon APP on App Store and Google Play