[FREENBECKY] ĐƠN GIẢN LÀ VÌ CHỊ YÊU EM!
Đêm định mệnh
Nàng rời quán cà phê nhỏ của mình, thong thả bước trên con đường quen thuộc để trở về nhà
Bầu không khí đêm muộn yên tĩnh đến lạ, chỉ có tiếng gió khẽ lướt qua những tán cây bên đường
Một cảm giác bất an dấy lên trong lòng nàng. Trực giác thôi thúc, nàng dừng bước, đảo mắt nhìn quanh
Ở góc đường đối diện, dưới ánh đèn đường vàng vọt, có một người đang gục xuống, dáng vẻ tiều tuỵ
Nàng chần chừ một giây rồi nhanh chóng tiến lại gần, cúi xuống, nhẹ nhàng lay người đó
Becky Rebecca Patricia Armstrong (Nàng)
Cô gì ơi, cô có sao không?
Becky Rebecca Patricia Armstrong (Nàng)
Cô có cần tôi giúp không?
Nhìn kỹ hơn, nàng nhận ra hơi thở của người phụ nữ yếu ớt, cơ thể run rẩy
Nhưng điều khiến nàng hoảng hốt nhất là những giọt máu vẫn đang rỉ ra, nhuộm đỏ lớp vải áo của cô gái
Becky Rebecca Patricia Armstrong (Nàng)
*giật mình lùi lại, tim đập thình thịch*
Nhưng rồi sau một lúc lấy lại bình tĩnh
Becky Rebecca Patricia Armstrong (Nàng)
*vội quỳ xuống, đưa tay kiểm tra hơi thở*
Becky Rebecca Patricia Armstrong (Nàng)
Còn sống...nhưng mà sao lại bị thương nặng dữ vậy chứ? *lẩm bẩm*
Không chần chừ thêm một giây nào nữa, nàng lập tức đỡ cô lên
Freen Sarocha Chankimha (Cô)
Ưm...*khẽ rên*
Becky Rebecca Patricia Armstrong (Nàng)
*giật mình, nhìn cô* Cô ổn chứ? Ráng chút nữa tôi đưa cô tới bệnh viện
Freen Sarocha Chankimha (Cô)
*im lặng*
Nàng khẽ lay người cô thì không có phản hồi, lập tức đỡ cô lên lưng cõng đến bệnh viện
Dưới ánh đèn đường, khuôn mặt cô tái nhợt, hơi thở yếu dần. Nàng cắn chặt môi, thúc giục bản thân nhanh hơn nữa
Cuối cùng, cánh cửa bệnh viện cũng hiện ra trước mắt
Becky Rebecca Patricia Armstrong (Nàng)
*lao vào, giọng gấp gáp* Cấp cứu! Có người bị thương nặng!
Nhân viên y tế lập tức chạy đến, đặt cô gái lên cáng rồi đẩy vào phòng cấp cứu. Một bác sĩ nhanh chóng kiểm tra sơ bộ, khuôn mặt ông trở nên nghiêm trọng
Bác sĩ
Bệnh nhân mất nhiều máu, cần truyền ngay. Ngoài ra…*hơi khựng lại, tay lướt qua phần sau đầu của cô gái*
Bác sĩ
Cô ấy còn có một vết thương ở sau gáy, có vẻ như bị đánh bằng một vật cứng
Becky Rebecca Patricia Armstrong (Nàng)
*giật mình, mắt mở to* Bị đánh?
Bác sĩ
*gật đầu, ánh mắt thoáng đăm chiêu* Chúng tôi sẽ làm hết sức, nhưng đây có thể là một vụ tấn công nghiêm trọng. Cô có biết gì về người này không?
Becky Rebecca Patricia Armstrong (Nàng)
*lắc đầu, lòng nặng trĩu* Không… tôi chỉ vô tình thấy cô ấy trên đường
Bác sĩ gật nhẹ rồi nhanh chóng rời đi, để lại nàng đứng đó, lòng đầy bất an. Những hình ảnh lúc nãy lại hiện lên trong đầu - cô nằm gục bên đường, máu thấm đẫm vạt áo, và bây giờ là vết thương sau gáy
Nàng ngồi bên ngoài phòng cấp cứu, đôi tay vô thức siết chặt lấy nhau. Dù biết rằng các bác sĩ đang làm mọi thứ có thể, nhưng lòng nàng vẫn thấp thỏm không yên
Không lâu sau, cánh cửa phòng bật mở. Một vị bác sĩ bước ra, ánh mắt dịu hơn trước
Bác sĩ
Bệnh nhân đã qua cơn nguy kịch. Chúng tôi đã cầm máu và xử lý vết thương kịp thời
Becky Rebecca Patricia Armstrong (Nàng)
*thở phào nhẹ nhõm* Vậy cô ấy sẽ ổn chứ?
Bác sĩ
*gật đầu, nhưng vẫn giữ vẻ trầm ngâm* Hiện tại, cô ấy vẫn chưa tỉnh
Bác sĩ
Có một vết thương ở sau gáy do bị tác động mạnh, có thể khiến cô ấy mất ý thức trong một thời gian. Chúng tôi sẽ theo dõi thêm
Becky Rebecca Patricia Armstrong (Nàng)
*gật đầu, lòng nhẹ đi phần nào* Tôi hiểu rồi cảm ơn bác sĩ!
Bác sĩ
*suy nghĩ một chút, rồi nói* Cô có phải người thân không?
Becky Rebecca Patricia Armstrong (Nàng)
*khựng lại, rồi lắc đầu* Tôi chỉ là người đã tìm thấy cô ấy. Cô ấy không có ai khác bên cạnh…
Bác sĩ
*im lặng một lúc, rồi gật nhẹ* Vậy được rồi tạm thời chúng tôi cần thì sẽ liên hệ với cô
Becky Rebecca Patricia Armstrong (Nàng)
Được có gì cứ liên hệ với tôi! Tôi vào trong đây cảm ơn bác sĩ!
Dứt lời nàng quay lưng đẩy cửa vào trong phòng bệnh của cô
Căn phòng bệnh yên tĩnh, chỉ có tiếng máy theo dõi nhịp tim kêu đều đặn. Nàng nhẹ nhàng kéo ghế lại gần giường, quan sát người con gái đang nằm đó
Dưới ánh đèn dịu nhẹ, khuôn mặt cô trông càng nhợt nhạt hơn, hàng mi khẽ động nhẹ nhưng vẫn chưa mở ra. Hơi thở cô đều đặn, nhưng yếu ớt
Becky Rebecca Patricia Armstrong (Nàng)
*khẽ thở dài* Cô là ai? Đã xảy ra chuyện gì với cô vậy?
Dĩ nhiên, cô không trả lời
Nàng quan sát kỹ hơn - bàn tay cô gầy guộc, làn da tái xanh. Những vết bầm nhỏ xuất hiện rải rác trên cổ tay, như thể cô đã phải chống chọi với điều gì đó khắc nghiệt
Becky Rebecca Patricia Armstrong (Nàng)
*đưa tay, khẽ kéo chăn lên đắp lại cho cô* Dù là chuyện gì, cô cũng đã vượt qua rồi. Mau tỉnh lại nhé!
Suốt bốn ngày sau đó, nàng vẫn ở lại bệnh viện chăm sóc cô gái. Dù chỉ là một người xa lạ, nàng không thể bỏ mặc cô trong tình trạng này
Nàng mang theo một ít quần áo sạch và đồ dùng cá nhân cho cô, giúp y tá thay băng vết thương, thỉnh thoảng còn đọc sách bên giường bệnh để căn phòng bớt lạnh lẽo
Sáng ngày thứ năm, khi nàng đang gọt một quả táo, một giọng nói yếu ớt vang lên
Freen Sarocha Chankimha (Cô)
… Đây là đâu?
Becky Rebecca Patricia Armstrong (Nàng)
*giật mình, quay phắt lại*
Ánh mắt cô mơ màng, có chút bối rối. Nàng vội đặt dao xuống, cúi người về phía cô
Becky Rebecca Patricia Armstrong (Nàng)
Cô tỉnh rồi! Đây là bệnh viện. Cô còn thấy đau ở đâu không?
Becky Rebecca Patricia Armstrong (Nàng)
Ổn chú? Thấy trong người sao rồi?
Cô chớp mắt vài lần, như thể đang cố gắng nhớ lại. Một cơn đau nhói thoáng qua khiến cô khẽ nhăn mặt
Freen Sarocha Chankimha (Cô)
Tôi…Chuyện gì đã xảy ra? *khàn giọng*
Becky Rebecca Patricia Armstrong (Nàng)
*dịu dàng đáp* Tôi tìm thấy cô trên đường vào đêm hôm đó
Becky Rebecca Patricia Armstrong (Nàng)
Cô bị thương rất nặng, nhưng may mắn là đã được cấp cứu kịp thời
Cô gái im lặng một lúc lâu. Đôi mắt đượm vẻ mệt mỏi, nhưng sâu trong đó là những cảm xúc phức tạp - sự ngờ vực, lo lắng, và cả sợ hãi
Becky Rebecca Patricia Armstrong (Nàng)
*chần chừ, rồi nhẹ giọng hỏi* Cô có nhớ chuyện gì đã xảy ra không?
Freen Sarocha Chankimha (Cô)
*mím môi, bàn tay vô thức siết chặt lấy mép chăn khẽ lắc đầu* Tôi… không nhớ...
Becky Rebecca Patricia Armstrong (Nàng)
*thoáng sững lại* Không nhớ?
Freen Sarocha Chankimha (Cô)
*ánh mắt cô dần trở nên hoảng hốt* Tôi… tôi là ai?
Tôi ở đây!
Becky Rebecca Patricia Armstrong (Nàng)
Vậy... cô tên gì? Nhà cô ở đâu...?
Freen Sarocha Chankimha (Cô)
Tôi… nhà tôi ở đâu… tên tôi là gì…*Giọng cô yếu ớt, lẫn trong hơi thở gấp gáp*
Ánh mắt hoang mang quét khắp căn phòng, như thể đang cố bám víu vào một điều gì đó quen thuộc. Nhưng càng cố nhớ, cơn đau trong đầu càng dữ dội
Freen Sarocha Chankimha (Cô)
*nhăn mặt, hai tay ôm chặt lấy đầu, cơ thể khẽ run lên* Tôi không nhớ gì cả… đầu tôi đau quá…
Thấy cô ôm chặt đầu, gương mặt nhăn lại vì đau đớn, nàng hoảng hốt. Nàng vội vàng nghiêng người tới, bàn tay luống cuống chạm nhẹ vào vai cô
Becky Rebecca Patricia Armstrong (Nàng)
Này…! Đừng ép bản thân quá *Giọng nàng pha chút lo lắng*
Cô vẫn run rẩy, hơi thở gấp gáp, ánh mắt mờ mịt tràn đầy hoang mang. Nàng cắn môi, tim thắt lại khi thấy cô như vậy. Nàng khẽ thở ra, dịu dàng vỗ về lưng cô, giọng nói trầm xuống, ấm áp như một lời hứa
Becky Rebecca Patricia Armstrong (Nàng)
Không sao đâu. Nếu chưa nhớ ra thì cũng chẳng có vấn đề gì cả. Cô đừng cố quá… Cứ nghỉ ngơi đi, từ từ rồi mọi chuyện sẽ rõ ràng thôi!
Thấy cô vẫn còn căng thẳng, nàng siết nhẹ tay cô, như muốn truyền cho cô chút bình tĩnh
Becky Rebecca Patricia Armstrong (Nàng)
Tôi ở đây. Cô không phải đối mặt với chuyện này một mình đâu!
Cô khẽ run lên, đôi bàn tay vẫn bấu chặt lấy đầu như muốn xua đi cơn đau buốt đang dày vò tâm trí
Nàng nhìn cô, lòng chùng xuống
Nàng không biết cô ấy đã trải qua chuyện gì, cũng không biết vì sao lại bị thương nặng đến vậy
Nhưng nhìn cô hoảng loạn, ánh mắt trống rỗng như một người lạc lối giữa màn đêm, nàng chỉ biết một điều - cô ấy cần một nơi để dựa vào
Nàng nhẹ nhàng vươn tay, gỡ đôi tay đang siết chặt trên thái dương của cô xuống, rồi nắm lấy trong sự chần chừ.
Becky Rebecca Patricia Armstrong (Nàng)
Hít thở sâu nào. Từ từ thôi…*thì thầm, giọng trầm thấp mang theo sự kiên nhẫn*
Cô cắn môi, đôi vai gầy khẽ run lên. Cô cố gắng làm theo lời nàng, hít vào một hơi dài, nhưng lồng ngực vẫn phập phồng bất ổn
Nàng vẫn không buông tay cô ra
Becky Rebecca Patricia Armstrong (Nàng)
Mọi chuyện rồi sẽ ổn thôi, được chứ? Không cần vội. Dù cô có nhớ ra hay không, tôi cũng sẽ không để cô một mình!
Một lúc lâu sau, hơi thở cô dần ổn định hơn. Cô không còn ôm đầu nữa, nhưng ánh mắt vẫn hoang mang khi nhìn nàng
Freen Sarocha Chankimha (Cô)
Tại sao… cô lại giúp tôi? *Giọng cô khẽ khàng, pha lẫn sự mơ hồ lẫn cảnh giác*
Nàng hơi sững lại trước câu hỏi ấy
Nàng có thể nói gì đây? Vì nàng thấy cô ấy trên đường và không thể bỏ mặc? Vì nàng là người đã đưa cô ấy đến bệnh viện? Hay vì… có điều gì đó trong ánh mắt cô khiến nàng không thể quay lưng đi?
Becky Rebecca Patricia Armstrong (Nàng)
*mỉm cười nhẹ, siết tay cô một chút rồi chậm rãi nói* Vì tôi muốn giúp. Chỉ đơn giản vậy thôi
Cô nhìn nàng thật lâu, đôi mắt sâu thẳm như muốn dò tìm một thứ gì đó trong lời nói ấy
Cuối cùng, cô khẽ thở ra. Nàng không nói dối. Cô cảm nhận được điều đó...
Freen Sarocha Chankimha (Cô)
C..cô tên gì..? *khẽ hỏi*
Becky Rebecca Patricia Armstrong (Nàng)
Cứ gọi tôi là Becky hoặc Bec là được rồi
Becky Rebecca Patricia Armstrong (Nàng)
À đúng rồi có cái này tôi tìm được lúc thấy cô bất tỉnh
Nàng đứng dậy, đi lại gần chiếc túi xách của cô - hay chính xác hơn là túi xách mà nàng đã mang đến cùng cô lúc đưa cô đến bệnh viện. Từ lúc đó đến giờ, nàng chưa hề kiểm tra bên trong
Becky Rebecca Patricia Armstrong (Nàng)
Tôi mở ra được chứ? *nghiêng đầu nhìn cô*
Freen Sarocha Chankimha (Cô)
Được cô mở đi đu sao tôi chẳng nhớ trong đấy có gì..
Nàng mở túi ra, bên trong không có nhiều đồ đạc - chỉ có một chiếc điện thoại và một tấm thẻ tham dự sự kiện triển lãm
Điện thoại đã bị khóa bằng mật khẩu
Nàng thử chạm vào màn hình, nhưng không có bất kỳ dấu vết nào giúp nàng đoán được mật mã
Nàng thở dài, đặt điện thoại xuống và cầm lấy tấm thẻ. Trên đó có ghi rõ ràng một cái tên
Becky Rebecca Patricia Armstrong (Nàng)
*khựng lại, ngay lập tức quay sang cô trên giường bệnh*
Becky Rebecca Patricia Armstrong (Nàng)
Freen?
Becky Rebecca Patricia Armstrong (Nàng)
*cầm tấm thẻ đến gần giường bệnh, giọng nói chậm rãi* Cô có thể nhìn tấm thẻ này không?
Freen Sarocha Chankimha (Cô)
*quay sang, ánh mắt bối rối*
Becky Rebecca Patricia Armstrong (Nàng)
Này cô xem thử đi *đặt tấm thẻ vào tay cô*
Cô nhìn dòng chữ in trên đó. Một cái tên quen hay lạ? Cô không chắc
Hàng mày cô khẽ nhíu lại. Một cảm giác mơ hồ thoáng qua trong đầu, nhưng rồi, như một sợi khói mong manh, nó biến mất trước khi cô kịp nắm bắt
Freen Sarocha Chankimha (Cô)
*lắc đầu, ánh mắt có chút mất mát* Tôi… không biết. Cái tên này… có lẽ là của tôi, nhưng tôi không nhớ gì cả
Nàng im lặng. Nhìn vẻ mặt cô, nàng biết cô không nói dối
Cuối cùng, nàng khẽ thở ra
Becky Rebecca Patricia Armstrong (Nàng)
Không sao. Ít nhất chúng ta cũng có một manh mối. Ngày mai, tôi sẽ đưa cô đến sự kiện này. Có thể sẽ có người quen nhận ra cô
Cô siết nhẹ tấm thẻ trong tay, đôi mắt ánh lên một tia hy vọng mong manh
Freen Sarocha Chankimha (Cô)
Ừm… Cảm ơn cô, Bec!
Ở nhà tôi, được chứ?
Freen Sarocha Chankimha (Cô)
Ừm… Cảm ơn cô, Bec!
Becky Rebecca Patricia Armstrong (Nàng)
Được rồi mà đừng cảm ơn tôi *lắc đầu*
Cô gật đầu rồi im lặng một lúc
Freen Sarocha Chankimha (Cô)
Tôi có thể...xuất viện không? *khẽ hỏi*
Becky Rebecca Patricia Armstrong (Nàng)
Hửm? Cô muốn xuất viện sao?
Freen Sarocha Chankimha (Cô)
*gật gật đầu*
Becky Rebecca Patricia Armstrong (Nàng)
Vậy cô ngồi đây nghỉ đi nhé! Tôi sẽ đi làm thủ tục xuất viện cho cô
Freen Sarocha Chankimha (Cô)
Cảm ơn...
Becky Rebecca Patricia Armstrong (Nàng)
Cô cảm ơn nữa tôi giận cô đấy!
Dứt lời nàng xoay người bước ra ngoài cẩn thận đóng cửa lại
Nàng trở lại với vài tờ giấy trong tay – thủ tục xuất viện đã hoàn tất. Cô vẫn ngồi trên giường, ánh mắt vẫn mông lung như lạc giữa một cơn mơ không có lối ra
Nhưng khi thấy nàng, ánh mắt ấy dường như dịu lại, có một tia an tâm mờ nhạt thoáng qua
Becky Rebecca Patricia Armstrong (Nàng)
Tôi đã làm xong thủ tục rồi. Giờ mình về thôi *giọng dịu dàng*
Freen Sarocha Chankimha (Cô)
Ưm về...*gật đầu*
Becky Rebecca Patricia Armstrong (Nàng)
Sao thế? *lại gần cô*
Freen Sarocha Chankimha (Cô)
Tôi không biết...chỉ là không biết bản thân về đâu...
Freen Sarocha Chankimha (Cô)
Tôi không nhớ nhà tôi ở đâu cả... *giọng trầm hẳn*
Becky Rebecca Patricia Armstrong (Nàng)
Ở nhà tôi, được chứ? *khẽ nói tay nắm lấy tay cô trấn an*
Freen Sarocha Chankimha (Cô)
Vậy có phiền cô không? Cô đã giúp tôi rất nhiều rồi..
Becky Rebecca Patricia Armstrong (Nàng)
Không phiền gì cả cô cứ ở nhà tôi đi giờ chúng ta đi thôi
Becky Rebecca Patricia Armstrong (Nàng)
*giúp cô khoác thêm áo* Ngoài trời hơi lạnh. Cẩn thận kẻo cảm
Cô gật đầu ánh mắt thoáng nhìn nàng – như thể vẫn chưa tin nổi có một người xa lạ lại ân cần với mình đến vậy
Nàng đỡ cô đứng dậy, từng bước ra khỏi phòng bệnh, đi dọc hành lang bệnh viện vắng lặng
Mỗi bước chân đều mang theo những câu hỏi chưa lời đáp. Nhưng nàng không hối thúc, cũng không hỏi gì thêm. Chỉ là lặng lẽ bước bên cạnh cô – một sự hiện diện trầm tĩnh nhưng kiên định
Bên ngoài, trời nhạt nắng. Chiếc xe của nàng đậu gọn trong bãi xe bệnh viện, màu bạc ánh lên dưới ánh sáng ban trưa. Nàng mở cửa ghế phụ, đỡ cô ngồi vào cẩn thận rồi vòng sang bên kia, lên ghế lái
Becky Rebecca Patricia Armstrong (Nàng)
Cô cài dây an toàn vào nhé *khẽ nhắc như một người bạn lo lắng bình thường*
Cô làm theo, lặng lẽ. Ánh mắt nhìn ra ngoài cửa sổ khi chiếc xe bắt đầu lăn bánh
Cả thế giới trôi qua bên ngoài, nhưng trong lòng cô vẫn là khoảng trắng mênh mông – không tên, không nhà, không ký ức
Nàng không bật radio, cũng không nói gì. Chỉ có tiếng động cơ và tiếng gió nhẹ qua khe cửa. Không khí trong xe im lặng nhưng không hề nặng nề
Cô không nhớ mình là ai, nhưng dường như – trong khoảnh khắc ấy – cô biết chắc rằng người ngồi bên cạnh là người duy nhất mà cô có thể dựa vào
Becky Rebecca Patricia Armstrong (Nàng)
Chỉ một lát nữa thôi...Tôi đến nhà tôi. Cô có thể ở lại bao lâu cũng được
Cô quay sang, mắt chạm vào ánh mắt nàng trong gương chiếu hậu – trong khoảnh khắc, như có thứ gì đó thật dịu dàng mà vững chãi lướt qua tâm trí
Freen Sarocha Chankimha (Cô)
Cảm o...à không...Bec này sau này khi nhớ lại tôi chắc chắn sẽ không quên cô đâu *thì thầm*
Becky Rebecca Patricia Armstrong (Nàng)
Tới lúc đó hẳn nói giờ trước mắt cô phải khoẻ lại đã *khẽ cười*
Freen Sarocha Chankimha (Cô)
*khẽ cười gật đầu*
Chiếc xe dừng lại trước một ngôi nhà nhỏ nằm nép mình nơi cuối con phố yên tĩnh. Ngôi nhà không lớn, nhưng mang đến cảm giác ấm áp từ cái nhìn đầu tiên – với bức tường sơn màu be nhạt, giàn hoa giấy vươn mình bên hiên và những khung cửa sổ gỗ mở hé, đón nắng chiều len lỏi vào trong
Nàng tắt máy, tháo dây an toàn rồi nhanh chóng vòng sang bên kia xe. Cô vẫn ngồi yên, ánh mắt nhìn ra không gian xa lạ phía trước. Có lẽ một phần trong cô vẫn đang chờ ký ức bật lên – như một tia sáng trong màn đêm – nhưng không, vẫn là khoảng trắng lạnh lẽo
Becky Rebecca Patricia Armstrong (Nàng)
Chúng ta đến rồi! Tôi sẽ đưa cô vào trong *mở cửa xe, cúi xuống nhẹ nhàng đỡ cô*
Cô bước ra, đôi chân vẫn còn yếu, nhưng nàng luôn ở ngay bên cạnh. Khi chân vừa chạm mặt đất, cô ngước nhìn ngôi nhà, không giấu được sự lạ lẫm trong ánh mắt
Freen Sarocha Chankimha (Cô)
Đây là… nhà cô sao? *giọng nhỏ, vừa dè dặt vừa có chút cảm động*
Becky Rebecca Patricia Armstrong (Nàng)
*mỉm cười, tay không buông khỏi cánh tay cô* Ưm không rộng lắm, nhưng đủ ấm. Và đủ an toàn cho cô lúc này
Họ bước chầm chậm lên bậc thềm, tiếng bước chân in lên nền gỗ cũ kêu nhẹ lách cách, vang trong buổi tối yên tĩnh
Không gian bên trong đơn giản nhưng tinh tế – sàn gỗ sáng màu, ghế sofa phủ chăn len mỏng, vài bức tranh nhỏ treo trên tường. Một chiếc đàn piano nhỏ kê ở góc phòng, phủ lớp bụi rất mỏng – như thể lâu rồi chưa ai chạm vào
Becky Rebecca Patricia Armstrong (Nàng)
Cô cứ ngồi nghỉ ở đây nhé *dìu cô ngồi xuống sofa, rồi vào bếp rót một ly nước ấm*
Becky Rebecca Patricia Armstrong (Nàng)
Tôi không biết cô thích gì, nên tạm thời cứ như thế đã. Nếu thấy không quen, cứ nói với tôi
Cô đón lấy ly nước, tay vẫn hơi run
Freen Sarocha Chankimha (Cô)
Không… mọi thứ đều rất ổn *khẽ nói, giọng nhỏ như tiếng gió*
Freen Sarocha Chankimha (Cô)
Thật lạ… tôi không nhớ được gì, nhưng ở đây… tôi lại thấy an tâm
Nàng ngồi xuống bên cạnh, mắt dịu lại
Becky Rebecca Patricia Armstrong (Nàng)
Cảm giác an toàn không cần ký ức để tạo ra. Chỉ cần trái tim đủ nhạy để nhận ra
Download MangaToon APP on App Store and Google Play