[ĐN Harry Potter] Không Muốn Dây Dưa
Chương 1
Tôi không rõ chuyện gì vừa xảy ra. Một giây trước, tôi vẫn còn trong thư viện Hogwarts, ngáp dài vì buổi học Lịch sử Pháp thuật nhàm chán. Một giây sau, tôi đã đứng giữa một con hẻm tối tăm, trời thì mưa, người thì ướt nhẹp, còn đầu thì đau như thể vừa bị cú đấm của gã khổng lồ nào đó
Khi tôi mở mắt ra, thứ đầu tiên tôi nhận thức được là cảm giác khó chịu của mưa lạnh ngấm qua lớp áo mỏng. Tôi ngồi dậy, đầu đau như búa bổ, cơ thể rệu rã như thể vừa chạy marathon quanh sân Quidditch mười vòng không nghỉ
Chết tiệt, chuyện quái gì vừa xảy ra vậy?
Một giây trước, tôi vẫn còn ở thư viện Hogwarts, cúi gằm xuống cuốn sách Độc dược vì bài luận của Giáo sư Slughorn. Một giây sau, tôi đã ngồi bệt trên nền đất bẩn thỉu của một con hẻm xa lạ, giữa trời mưa, với cơ thể của mình nhưng trong một hoàn cảnh hoàn toàn không nên có
Tôi quét mắt xung quanh. Đây không phải Hogwarts. Không phải Hẻm Xéo, cũng chẳng phải bất cứ nơi nào thuộc thế giới phép thuật mà tôi biết. Đường phố bẩn thỉu, những tòa nhà cũ kỹ xếp san sát, những cánh cửa đóng kín im lìm—tất cả đều mang một nét đặc trưng của London thời xưa. Một bảng hiệu cũ kỹ đập vào mắt tôi: Trại trẻ mồ côi Wool
Nếu trí nhớ của tôi không sai, đây chính là nơi đã nuôi dưỡng Tom Marvolo Riddle, sau này là Chúa tể Hắc ám khét tiếng Voldemort
Tôi hít sâu, tự nhủ mình không thể mất bình tĩnh. Dựa vào tình hình, có vẻ như tôi đã xuyên không về quá khứ—và không phải ngẫu nhiên mà tôi lại rơi trúng nơi này. Vấn đề là, tôi chẳng biết phải làm gì với tình huống chết tiệt này
Một nữ tu sĩ đã tìm thấy tôi. Tôi không mất công giải thích gì nhiều, và may thay, bà ta cũng không hỏi quá nhiều. Có lẽ do vẻ ngoài của tôi đủ đáng thương, hoặc do sự thờ ơ trong mắt tôi khiến bà ta nghĩ tôi là một đứa trẻ bất cần nào đó. Dù sao thì, bà ta đã đưa tôi về một nơi có tên Trại trẻ mồ côi Wool
Trại trẻ này không quá tệ, nhưng cũng chẳng phải nơi lý tưởng gì. Bọn trẻ ở đây chia bè kéo cánh, vài đứa hiếu chiến, vài đứa nhút nhát, và tất cả bọn chúng đều có một điểm chung: tránh xa một thằng nhóc nhất định
Tôi không cần hỏi cũng biết rõ
Và đúng như dự đoán, ngay sau khi nữ tu sĩ dẫn tôi đến một căn phòng nhỏ, tôi đã thấy một đứa trẻ ngồi đó
Thằng nhóc tầm tám, chín tuổi, tóc đen gọn gàng, khuôn mặt thanh tú nhưng không có chút gì gọi là thân thiện. Đôi mắt nó đen láy, bình tĩnh nhìn tôi, không chút cảm xúc
Tôi không phải kiểu người dễ xúc động, nhưng tôi thề là trong khoảnh khắc đó, tôi thực sự muốn văng tục
Thế giới này có vấn đề gì với tôi vậy? Tôi chỉ là một học sinh Slytherin bình thường, chưa bao giờ có ý định nhúng tay vào những chuyện phiền phức, vậy mà giờ đây tôi lại phải chung phòng với kẻ sau này sẽ trở thành Chúa tể Hắc ám?
Thằng nhóc không nói gì. Tôi cũng không mở miệng
Nữ tu sĩ căn dặn vài câu rồi rời đi, để lại tôi và nó trong một bầu không khí tĩnh lặng
Tom vẫn nhìn tôi, như thể đang cân nhắc xem tôi thuộc loại nào: một kẻ nhút nhát sẽ sợ hãi nó, hay một kẻ ngu ngốc sẽ gây sự với nó
Tôi thở dài, bước thẳng đến giường của mình và ngồi xuống, không buồn nhìn nó lấy một cái
Một lúc sau, tôi nghe thấy tiếng giường bên kia kêu cọt kẹt. Tom đã quay trở lại với việc của nó, hoàn toàn không để tâm đến tôi nữa
Tôi không muốn dính dáng đến nó. Nó cũng chẳng có hứng thú với tôi
Cứ như vậy mà sống thì thật tốt biết bao
Chương 2
Những ngày sau đó, tôi phát hiện ra một điều: Tom Riddle rất biết cách khiến người khác khiếp sợ
Tôi không nói đến việc nó là một phù thủy sống giữa đám trẻ Muggle—mà là cái cách nó tồn tại. Nó không lớn tiếng, không đánh nhau, cũng không chủ động gây sự. Nhưng mỗi lần xuất hiện, nó như mang theo cả một bầu không khí lạnh lẽo khiến bọn trẻ khác tránh xa theo phản xạ
Cái nhìn của Tom không giống trẻ con. Quá sắc bén, quá tính toán, quá nguy hiểm
Tôi không cố gắng bắt chuyện với nó. Nó cũng chẳng hỏi han gì tôi
Nhưng tôi nhanh chóng nhận ra một vấn đề
Bọn trẻ trong trại không thích Tom, nhưng tôi thì lại là một kẻ khó hiểu hơn. Không khóc lóc vì bị bỏ rơi, không tìm cách kết bạn, cũng không chạy theo Tom để khiêu khích hay bám đuôi. Tôi cứ thế xuất hiện, thản nhiên tồn tại, chẳng quan tâm đến ai
Và khi bọn trẻ không hiểu thứ gì, chúng sẽ hoặc sợ hãi, hoặc cố gắng chống lại
Tôi chẳng buồn để ý, nhưng rồi vào một buổi chiều muộn, tôi lại bị kéo vào một trò ngu ngốc
Nhân vật phụ không tên
1: Ê mày!
Tôi ngẩng lên khỏi cuốn sách cũ kỹ mà tôi tìm được ở góc phòng sinh hoạt chung. Trước mặt tôi là ba thằng nhóc lớn hơn tôi một chút, mặt mũi háo thắng
Asher Caelum Ravenshade
Gì?
Nhân vật phụ không tên
2: Mày ở chung phòng với thằng quái vật đó, đúng không?
A, đây rồi. Tôi lười biếng ngả người ra sau
Asher Caelum Ravenshade
Rồi sao?
Nhân vật phụ không tên
3: Nó có làm gì mày không?
Asher Caelum Ravenshade
Mày thấy đấy, tao vẫn chưa chết
Tôi đáp gọn, lật sang trang sách tiếp theo
Bọn nó nhìn nhau rồi đứa cầm đầu cười khẩy
Nhân vật phụ không tên
1: Mày không sợ nó à? Hay là mày cũng giống nó?
Asher Caelum Ravenshade
Lạy Merlin, chúng mày im hết đi
Mấy thằng nhóc có vẻ không hài lòng với câu trả lời của tôi. Một đứa giật quyển sách khỏi tay tôi và ném sang một bên
Tôi nhìn chúng, thực sự cân nhắc xem có nên dùng chút phép thuật để tống cổ bọn này ra xa hay không
Rồi tôi nghe thấy một giọng nói
Tom Marvolo Riddle
Chán thật đấy
Bọn trẻ giật nảy mình. Tôi cũng ngước lên
Tom Riddle đứng dựa vào tường, hai tay đút túi, đôi mắt đen bình tĩnh quét qua bọn nhóc
Không có một động tác đe dọa nào, nhưng cả ba thằng kia đều theo bản năng lùi lại một bước
Tôi có thể thấy sự hoảng sợ trong mắt chúng. Chúng không biết chính xác mình sợ cái gì, nhưng bản năng mách bảo chúng rằng con người này nguy hiểm
Một đứa nghiến răng, cố lấy lại chút sĩ diện.
Nhân vật phụ không tên
2: Mày nói gì hả đồ qu-
Nó chưa kịp nói hết câu, tôi đã nghe thấy tiếng hét
Tôi không thấy Tom làm gì, nhưng thằng nhóc đứng giữa bỗng tái mét, đưa tay ôm đầu, cả người run rẩy như bị ném vào hố băng
Hai đứa còn lại hoảng loạn lùi xa, không dám đụng vào bạn mình
Tom chẳng buồn nhìn nạn nhân của mình. Nó quay sang tôi
Rồi Tom quay đi, bỏ lại bọn trẻ đang run rẩy phía sau
Tôi thở dài, đứng dậy nhặt lại quyển sách
Không liên quan đến tôi. Tôi không quan tâm
Chỉ cần tiếp tục như vậy là được…
Sau vụ việc ngày hôm đó, bọn trẻ trong trại trẻ mồ côi Wool bắt đầu nhìn tôi bằng ánh mắt khác
Chúng đã sợ Tom Riddle từ lâu, nhưng bây giờ, chúng cũng bắt đầu sợ tôi. Không phải vì tôi làm gì cả—thực tế là tôi chẳng buồn động tay động chân—mà chỉ đơn giản vì tôi không hùa theo đám đông tránh xa Tom, cũng chẳng phản ứng khi chứng kiến những trò kỳ lạ của nó
Thực ra, tôi chỉ quá lười để bận tâm
Nhưng với bọn trẻ Muggle non nớt, tôi lại trở thành một dấu hỏi lớn. Chúng không hiểu tôi, và vì không hiểu, chúng sợ hãi
Tốt thôi, tôi cũng không muốn có một người bạn là Muggle
Tôi nghĩ Tom Riddle cũng có suy nghĩ tương tự
Nó không chủ động nói chuyện với tôi. Tôi cũng chẳng có lý do gì để tiếp cận nó. Chúng tôi chung phòng, nhưng ngoài những lúc ngủ chung một không gian, chẳng ai để ý đến ai
Nhưng có vẻ, Tom Riddle không nghĩ như vậy
Tom Marvolo Riddle
Tại sao cậu không sợ tôi?
Nhưng có vẻ, Tom Riddle không nghĩ như vậy
Tom đứng ở góc phòng, hai tay đút túi, ánh mắt lạnh lẽo nhìn tôi
Asher Caelum Ravenshade
Vậy tôi nên sợ cậu à?
Tom Marvolo Riddle
Tất cả bọn họ đều sợ tôi
Tom Marvolo Riddle
Nhưng cậu thì không.
Asher Caelum Ravenshade
Tôi không có thời gian để sợ một thằng nhóc.
Rồi tôi nghe thấy tiếng cười khẽ
Không phải kiểu cười hả hê hay điên loạn, mà là một nụ cười nhỏ, gần như thích thú
Và tôi nghĩ nó là thứ tệ nhất trong một tuần đầu tôi bị đưa về quá khứ
Chúa tể hắc ám tương lai - cái tên mặt rắn trọc lóc ấy cười với tôi.
Tôi nghĩ nếu có cho mình một cái máy ảnh của bọn Muggle thì tương lai sẽ trở thành một tư liệu lịch sử đáng xem
Tom Marvolo Riddle
Thú vị thật
Tôi không thích cách nó nói câu đó
Tôi có một cảm giác rất, rất tệ
Chỉ cần tiếp tục phớt lờ nhau, mọi chuyện sẽ ổn thôi
Chương 3
Tôi vẫn đang đọc sách thì quyển sách bỗng dưng bay lên
Nó không rơi xuống sàn. Không bị gió cuốn đi. Mà lơ lửng giữa không trung trong vài giây, rồi nhẹ nhàng đáp vào tay Tom Riddle
Tôi nhìn chằm chằm vào tay trống không của mình, rồi chuyển ánh mắt sang thằng nhóc đang đứng trước mặt
Oh… Cậu ta bắt đầu thể hiện uy quyền với một thằng như tôi rồi
Tom cầm cuốn sách, lật qua lật lại vài trang với vẻ tò mò.
Tom Marvolo Riddle
Cái này có gì thú vị mà cậu cứ đọc mãi vậy?
Tôi không trả lời ngay. Tôi chỉ lười biếng tựa đầu vào tường, nhìn Tom một lúc
Asher Caelum Ravenshade
Ra đây là lý do chúng nó sợ cậu à?
Tom Marvolo Riddle
Cậu nghĩ sao? //hơi nghiêng đầu//
Asher Caelum Ravenshade
Tôi nghĩ cậu đúng là phiền phức.
Tom im lặng một lúc, rồi khóe môi nó nhếch lên thành một nụ cười nhỏ.
Tom Marvolo Riddle
Cậu nói chuyện với tôi khác bọn chúng.
Asher Caelum Ravenshade
//ngáp dài// Khác chỗ nào?
Tom Marvolo Riddle
//nghiêng người// Cậu không kinh sợ. Cũng không cố lấy lòng tôi.
Asher Caelum Ravenshade
Tôi không có lý do để làm thế.
Tom nhìn tôi một lúc lâu. Ánh mắt nó sắc bén, như thể đang cố moi móc thứ gì đó từ tôi
Tom Marvolo Riddle
Thú vị thật
Asher Caelum Ravenshade
Không thú vị chút nào.
Tom không đáp, chỉ nhún vai rồi quay trở lại giường của nó
Asher Caelum Ravenshade
Tom… cậu vẫn đang giữ sách của tôi.
Tom ngả người ra sau, cuốn sách vẫn nằm yên trong tay nó.
Tom Marvolo Riddle
Đến đây lấy đi, Asher
Asher Caelum Ravenshade
//chán nản// Tôi ghét con rắn của cậu.
Tom Marvolo Riddle
Nagini rất ngoan, Asher.
Tôi nhìn chằm chằm vào cái biểu cảm của nó. Chết tiệt, tôi thực sự ghét cái vẻ mặt đó—vừa kiêu ngạo, vừa có chút thách thức, lại còn mang theo chút gì đó thích thú quái đản
Nếu không phải cậu ta là Chúa tể Hắc ám tương lai, tôi đã đấm cho vài phát cho bõ ghét rồi
Tôi vung tay, sử dụng phép thuật kéo cuốn sách từ tay cậu ta về
Sách bay trở lại tay tôi một cách hoàn hảo, và trong một khoảnh khắc, cả căn phòng im lặng
Tom vẫn giữ nguyên tư thế cũ, nhưng ánh mắt nó tối lại một chút
Tôi biết. Tôi biết hậu quả của hành động vừa rồi
Tom Marvolo Riddle
//cười cười// Cậu giống tôi
Thật lòng, tôi không hứng thú với cuộc hội thoại này. Nhưng tôi biết Tom Riddle. Nó sẽ không để chuyện này trôi qua dễ dàng
Nó không thích những thứ nó không hiểu, và tôi… lại vừa trở thành một trong số đó
Tôi có thể cảm nhận được ánh mắt Tom vẫn dán chặt vào tôi
Bình tĩnh, có chút thích thú, nhưng đồng thời cũng đầy tính toán
Asher Caelum Ravenshade
//thở dài, lật sách// Đừng nhìn tôi kiểu vậy
Tom Marvolo Riddle
Kiểu nào?
Asher Caelum Ravenshade
Tự cậu không biết được à?
Tôi nhìn chằm chằm vào chữ trên trang sách, cố lờ đi cảm giác phiền phức đang len lỏi trong đầu
Tôi đã sống sót qua chiến tranh, nhìn thấy đủ loại người trong thế giới phép thuật. Tôi biết một kẻ nguy hiểm khi tôi nhìn thấy một kẻ nguy hiểm
Tom Riddle không phải kiểu kẻ ác bộc phát. Nó không la hét, không đe dọa, không cần dùng nắm đấm để khiến người khác sợ hãi. Nó kiên nhẫn, quan sát, phân tích từng phản ứng của đối phương, rồi dần dần gặm nhấm vào tâm trí họ
Thật đáng tiếc cho nó, tôi không phải loại người dễ bị ảnh hưởng
Tôi gập sách lại, ngẩng lên nhìn thẳng vào mắt nó.
Asher Caelum Ravenshade
Cậu có vấn đề đấy, Tom
Tom Marvolo Riddle
//chớp mắt// Tôi nghe câu đó nhiều rồi
Asher Caelum Ravenshade
//nhún vai// Vậy thì nghe thêm một lần nữa cũng không sao.
Tom vẫn đang nhìn tôi, nhưng giờ ánh mắt nó không còn hoàn toàn lạnh lùng nữa. Có một tia hứng thú lấp ló trong đó—giống như một kẻ săn mồi vừa tìm thấy một con mồi thú vị
Download MangaToon APP on App Store and Google Play