[BLUE LOCK/ALLISAGI]Tình Ta
Chap 1•Bachira Meguru-Isagi Yoichi•
Isagi Yoichi luôn là kẻ cô độc
Từ nhỏ, cậu đã trở thành mục tiêu của bạo lực học đường. Đám bạn cùng lớp đánh cậu đến bầm tím, giấu đồ của cậu, ném vở cậu xuống vũng nước bẩn. Chúng cười nhạo mỗi khi cậu run rẩy đứng dậy, cười khi cậu không dám phản kháng
Cậu đã từng tìm kiếm sự giúp đỡ. Đã từng cầu xin một ai đó cứu lấy mình. Nhưng chẳng ai thực sự quan tâm. Giáo viên chỉ nói
Nhân vật quần chúng
Giáo viên:Con ráng chịu một tí đi,mọi chuyện sẽ ổn thôi!
Nhân vật quần chúng
Cha mẹ em:Chỉ là trò đùa trẻ con thôi mà!
Dần dần, Isagi thôi không phản kháng nữa
Cậu cứ nghĩ rằng cả đời mình sẽ là như vậy—một chuỗi ngày lặp đi lặp lại trong nỗi tuyệt vọng
Một kẻ lập dị với nụ cười rực rỡ, lúc nào cũng lạc quan quá mức. Một người chẳng hề giống cậu, nhưng lại sẵn sàng chìa tay ra
Bachira Meguru
Đi chơi bóng với tớ không?
Và thế là từ đó, họ gắn bó với nhau
Isagi không nhớ từ lúc nào mình đã thích Bachira. Có lẽ là từ lần đầu tiên anh kéo cậu ra khỏi bóng tối, từ lần đầu tiên anh cười với cậu mà không có sự thương hại
Bachira là tia sáng trong thế giới u ám của cậu
Và Isagi đã nghĩ… có lẽ cậu có thể nắm giữ hạnh phúc này lâu hơn một chút
Nhưng niềm hạnh phúc nhỏ bé ấy không kéo dài được bao lâu…
Một đêm nọ, trên đường về nhà, Isagi bị kẻ từng bắt nạt cậu chặn lại. Nhưng lần này,hắn không chỉ dừng lại ở việc đánh đập
Lần này,hắn muốn thứ gì đó tệ hơn
Isagi cố gắng vùng vẫy, nhưng hắn quá mạnh. Cậu cảm nhận được hơi thở ghê tởm phả lên cổ mình, bàn tay siết chặt cậu đến mức không thể cử động
Ngay khi cậu tưởng rằng mọi thứ sẽ kết thúc theo cách tồi tệ nhất—
Bachira Meguru
//lao đến//
Anh lao vào như một cơn bão, không chút do dự. Isagi nghe thấy tiếng giằng co, tiếng ẩu đả, tiếng ai đó gầm lên giận dữ. Cậu không thấy rõ chuyện gì đã xảy ra, cho đến khi mọi thứ chìm vào tĩnh lặng
Bachira Meguru
Hộc hộc!//tay cầm thanh sắt//
Bachira Meguru
//run rẫy//
Nhân vật quần chúng
Kẻ bắt nạt://đầu đầy máu nằm bất động trên mặt đất//
Bachira đang đứng đó, bàn tay cầm thanh sắt run rẩy, mắt mở to hoảng loạn. Dưới chân anh, kẻ vừa rồi còn nở nụ cười chế nhạo Isagi—nay đã không còn cử động
Bachira Meguru
Y-Yoichi!//ngẩng đầu lên nhìn em//
Mùi máu nồng nặc trong không khí. Cơn gió đêm lạnh buốt lướt qua, nhưng lưng áo Bachira đã đẫm mồ hôi. Anh nhìn xuống bàn tay mình, rồi nhìn Isagi. Môi anh run rẩy, nhưng không nói được gì
Bachira Meguru
Tớ không—tớ không cố ý… Yoi-chan… tớ không muốn…!//lắp bắp//
Bachira Meguru
//ôm đầu đầy hoảng sợ//
Isagi biết. Cậu biết Bachira không phải là kẻ giết người. Anh chỉ muốn bảo vệ cậu. Nhưng luật pháp sẽ không quan tâm đến điều đó. Xã hội này sẽ nghiền nát anh.
Nhưng cậu không muốn anh bị vùi dập!
Isagi Yoichi
Meguru…//nắm lấy tay anh//
Bachira Meguru
//run rẩy nhìn em//
Isagi Yoichi
Meguru…Để tớ nhận tội thay cậu!//nhìn thẳng vào mắt anh//
Bachira Meguru
Cái gì!?//sửng sốt//
Isagi Yoichi
Không ai tin cậu đâu…
Isagi Yoichi
Nhưng nếu là tớ…
Isagi Yoichi
Thì tớ có thể khiến họ tin!//chắc nịch//
Bachira Meguru
Cậu điên rồi sao Yoichi!?
Isagi Yoichi
Tớ chưa bao giờ tỉnh táo hơn lúc này!
Bachira muốn phản đối. Nhưng khi nhìn vào ánh mắt kiên định của Isagi, anh biết cậu đã quyết rồi
Anh không thể thay đổi được nữa…
Và rồi tin tức về vụ án chấn động cả thành phố
Nhân vật quần chúng
Thẩm phán:Xét thấy bị cáo đã phạm tội giết người,gây hậu quả nghiêm trọng…
Bachira ngồi lặng lẽ trong phòng xử án…
Anh muốn làm gì đó, muốn hét lên rằng Isagi vô tội, rằng cậu chỉ đang bảo vệ anh. Nhưng anh không thể
Lời khai của Isagi quá hoàn hảo. Cậu nhận hết mọi tội lỗi về mình, không để lại bất kỳ sơ hở nào
Bachira Meguru
//siết chặt tay đến bật máu//
Nhân vật quần chúng
Thẩm phán:Căn cứ vào các tình tiết giảm nhẹ và tăng nặng, Hội đồng xét xử quyết định tuyên phạt bị cáo Isagi Yoichi mức án mười năm tù giam!//gõ búa//
Isagi bị kết án 10 năm tù giam
Khoảnh khắc đó, Bachira cảm thấy như cả thế giới sụp đổ
Anh nhìn Isagi bị còng tay, bị áp giải khỏi tòa án. Nhưng ngay trước khi cậu bước qua cánh cửa lạnh lẽo kia, cậu khẽ giơ tay lên—hai ngón giữa đưa về phía lòng bàn tay trong khi duỗi ngón cái,ngón trỏ và ngón út duỗi ra
Một ký hiệu chỉ riêng cậu và Bachira hiểu…
Bachira Meguru
//mím chặt môi//
Kể từ ngày hôm đó, Bachira không còn là Bachira Meguru mà mọi người từng biết nữa…
Anh vẫn cười, nhưng nụ cười ấy không còn ấm áp như trước. Anh vẫn chơi bóng, nhưng không còn thấy niềm vui trong từng cú chạm bóng nữa
Anh đã từng nói, chỉ cần có Isagi, anh có thể chơi bóng mãi mãi. Nhưng bây giờ Isagi không còn ở bên anh nữa
Bachira biết mình sẽ chờ đợi. Chờ đợi ngày Isagi được tự do. Nhưng khi ngày đó đến, liệu cậu ấy có còn là Isagi mà anh từng yêu không? Liệu 10 năm sau, giữa họ có còn gì ngoài những ký ức tàn lụi?
Hay tất cả chỉ còn là một giấc mơ đẹp đã tan vỡ?
Chap 2•Kaiser Michael-Isagi Yoichi•
Isagi chưa từng nghĩ mình sẽ rơi vào một mối quan hệ như thế này. Một mối quan hệ không có tên gọi, không có tương lai, chỉ tồn tại trong bóng tối…
Cậu không nhớ chính xác nó bắt đầu từ bao giờ. Có lẽ là sau trận đấu đầu tiên ở Bastard München, khi Kaiser kề sát cậu, thì thầm những lời đầy khiêu khích. Có thể là vào cái đêm cả hai cùng ở lại sân tập muộn, khi sự căng thẳng giữa họ không còn là sự cạnh tranh đơn thuần nữa. Hoặc cũng có thể đó là khoảnh khắc Isagi nhận ra, dù có ghét Kaiser đến đâu, cậu vẫn bị hắn hút vào như một con thiêu thân lao vào lửa
Những nụ hôn vụng trộm trong phòng thay đồ, những đụng chạm vội vã nơi hành lang vắng người, những cái nhìn cháy bỏng trên sân cỏ mà chỉ họ mới hiểu
Ban ngày, họ là đối thủ, là kẻ muốn nghiền nát đối phương. Ban đêm, họ cuốn lấy nhau trong thứ tình yêu sai trái và điên cuồng
Nhưng thứ tình cảm này vốn không thể bền lâu…
Kaiser không yêu Isagi theo cách cậu mong muốn. Hắn không dịu dàng, không cho cậu sự an tâm hay một lời hứa hẹn. Tình yêu của Kaiser là sự chiếm hữu, là cơn nghiện không thể kiểm soát. Hắn muốn Isagi thuộc về hắn, nhưng chỉ theo cách của hắn
Cậu không muốn trở thành thứ gì đó bị trói buộc. Cậu muốn một tình yêu mà cậu có thể tự hào, không phải thứ phải che giấu trong bóng tối. Nhưng mỗi lần cậu định bước ra, Kaiser lại kéo cậu về, ghim cậu xuống bằng những nụ hôn khiến cậu quên đi lý trí
Kaiser Michael
Cậu sẽ không rời khỏi tôi…
Kaiser Michael
Đúng chứ,Yoichi?
Vì chính cậu cũng không biết
Cậu đã thử lừa dối bản thân rằng chuyện này có thể kéo dài mãi mãi, rằng nếu cứ nhắm mắt làm ngơ, họ có thể tiếp tục. Nhưng thời gian trôi qua, Isagi dần nhận ra điều mà cậu luôn trốn tránh—Kaiser chưa bao giờ yêu cậu theo cách mà cậu muốn
Hắn yêu cậu theo cách của riêng hắn: một sự chiếm hữu mãnh liệt, đầy kiểm soát, khiến Isagi cảm thấy ngạt thở!
Cậu mệt mỏi với những lần giấu giếm, với việc luôn phải dè chừng ánh mắt của mọi người. Cậu muốn một tình yêu có thể đứng dưới ánh sáng, không phải thứ tình cảm chỉ tồn tại trong những khoảnh khắc trộm cắp
Và rồi, cuối cùng cậu cũng đưa ra quyết định…
Họ gặp nhau lần cuối cùng trong căn phòng vắng lặng của Kaiser. Không còn những lời khiêu khích, không còn những nụ cười trêu đùa. Isagi nhìn thẳng vào mắt hắn, cảm giác như mình đang đứng trước một vực thẳm
Isagi Yoichi
Chúng ta không thể tiếp tục nữa rồi!
Kaiser Michael
Vậy à?//bật cười//
Một nụ cười nhạt nhẽo, trống rỗng hơn bất cứ khi nào…
Isagi chờ đợi một điều gì đó—một sự níu kéo, một cơn giận dữ, bất cứ thứ gì có thể chứng minh rằng cậu có ý nghĩa đối với hắn. Nhưng không…
Kaiser Michael
Được thôi!//giọng nhẹ tênh//
Cậu đã nghĩ đến rất nhiều kịch bản, nhưng không nghĩ nó sẽ kết thúc một cách đơn giản như vậy…
Kaiser không hề hỏi tại sao. Hắn không cản cậu, không cố gắng thuyết phục cậu thay đổi quyết định
Chỉ đơn giản là chấp nhận…
Vài tuần sau, mọi thứ vẫn tiếp diễn như chưa từng có gì xảy ra
Cậu tập luyện, thi đấu, cố gắng không để bản thân nghĩ về những đêm tối đã qua. Nhưng dù có cố gắng đến đâu, cậu vẫn không thể quên
Mỗi lần đi ngang qua Kaiser, cậu cảm nhận được ánh mắt hắn dừng lại trên mình—không quá lâu, nhưng đủ để khiến tim cậu khẽ nhói
Kaiser vẫn như trước, vẫn nụ cười đầy kiêu ngạo, vẫn những lời nói châm chọc. Nhưng có gì đó đã thay đổi…
Hắn không còn đến gần cậu nữa. Không còn những đụng chạm vô tình, không còn những cái nhìn mang hàm ý
Khoảng cách giữa họ giờ đây còn lớn hơn cả ngày đầu gặp nhau
Isagi Yoichi
“Đây là điều mình muốn mà…”
Isagi Yoichi
“Sao mình lại đau nhỉ…?”//nhói//
Isagi nghĩ đó là điều cậu muốn. Cậu đã có được sự tự do mà mình khao khát
Nhưng vào một buổi tối muộn, khi đứng một mình trong phòng tập trống rỗng, cậu mới nhận ra—có những thứ, dù biết là sai, nhưng khi mất đi vẫn khiến người ta đau đớn
Và đau đớn nhất chính là nhận ra—trong thế giới của Kaiser, cậu chưa từng là duy nhất
Cậu chỉ là một trong vô số những người từng bước vào cuộc đời hắn, rồi rời đi mà không để lại dấu vết
Và có lẽ, ngay từ đầu, cậu đã chỉ là kẻ tự huyễn…
Chap 3•Itoshi Sae-Isagi Yoichi•
Isagi Yoichi đã từng nghĩ rằng mình là một người mạnh mẽ. Cậu có thể vấp ngã, có thể thất bại, nhưng chưa bao giờ cảm thấy bản thân không xứng đáng để đứng dậy và bước tiếp. Cậu tin vào thực lực của mình, tin vào con đường mà mình đã chọn
Nhưng tất cả đã sụp đổ sau đêm hôm đó…
Một đêm tối tăm đã cướp đi của cậu tất cả—niềm tin, lòng tự trọng, cả những giấc mơ
Isagi không nhớ mình đã chạy bao lâu, chỉ biết khi dừng lại, toàn thân đều đau nhức. Những vết thương không chỉ ở thể xác mà còn là những vết nứt sâu trong tâm hồn. Cậu không dám nhìn vào gương, không dám đối diện với chính mình. Mỗi khi nhắm mắt, những ký ức kinh hoàng lại ùa về như một cơn ác mộng không hồi kết.
Isagi Yoichi
…//nhìn mình trong gương//
Isagi Yoichi
“Ghê tởm!”//cấu mạnh//
Cậu không còn là Isagi Yoichi của trước kia nữa. Cậu không xứng đáng với bất cứ điều gì. Không xứng đáng với bóng đá, không xứng đáng với những người bên cạnh…
Càng không xứng đáng với Itoshi Sae
Những ngày sau đó, Isagi thu mình lại, cắt đứt liên lạc với tất cả mọi người. Cậu né tránh những buổi tập, từ chối trả lời tin nhắn của đồng đội
Nhưng Itoshi Sae không để cậu làm vậy
Anh xuất hiện trước cửa nhà cậu, gương mặt chẳng biểu lộ chút cảm xúc nào. Isagi lưỡng lự trong vài giây nhưng rồi vẫn mở cửa, vì cậu biết nếu không làm thế, Sae cũng sẽ không rời đi
Itoshi Sae
Chuyện gì đã xảy ra vậy?
Giọng Sae trầm ổn, nhưng ánh mắt lại sắc bén như thể có thể nhìn thấu mọi thứ
Isagi Yoichi
//mím chặt môi//
Cậu muốn nói, muốn gào lên rằng mình đã không còn xứng đáng để đứng trước mặt Sae nữa. Nhưng cổ họng cậu nghẹn lại, bàn tay vô thức siết chặt vạt áo như thể chỉ cần thả lỏng, cậu sẽ gục ngã ngay lập tức
Sae không ép cậu phải nói. Anh chỉ bước đến, nhẹ nhàng đặt tay lên vai Isagi, kéo cậu vào lòng
Hơi ấm của Sae bao bọc lấy cậu. Lần đầu tiên sau những ngày dài u tối, Isagi cảm thấy có một nơi nào đó vẫn chấp nhận mình
Isagi Yoichi
“M-mình bẩn…”
Cái đêm đó như một nỗi ám ảnh trong tâm trí cậu vậy.Vĩnh viễn không bao giờ có thể quên đi…
Isagi Yoichi
Sae…Em không còn xứng đáng với anh nữa!//đẩy anh ra//
Isagi Yoichi
Anh không thể hiểu được đâu!//giọng run rẩy//
Itoshi Sae
Ai nói với em điều đó?//cau mày//
Isagi cắn môi, những giọt nước mắt nóng hổi tràn ra trước khi cậu kịp ngăn lại
Cậu ghét cảm giác này. Ghét sự yếu đuối của bản thân…
Nhưng Sae vẫn ở đó, kiên nhẫn và bình tĩnh như mọi khi. Anh đặt tay lên má Isagi, buộc cậu phải nhìn vào mắt mình
Itoshi Sae
Nghe anh nói,Yoichi…
Itoshi Sae
Chuyện đó không phải lỗi của em…
Itoshi Sae
Và không bao giờ là lỗi của em!
Isagi run lên bần bật. Cậu muốn tin vào lời anh, nhưng làm sao có thể?
Isagi Yoichi
Em cảm thấy mình thật bẩn… Em không thể xóa bỏ nó, Sae…//nghẹn ngào//
Isagi Yoichi
Mỗi lần nhắm mắt, em lại nhớ đến nó. Em không thể thoát ra được!//khóc nấc lên//
Sae im lặng trong vài giây, ánh mắt anh tràn đầy đau lòng
Itoshi Sae
Anh biết…//ôm em//
Itoshi Sae
Nhưng em sẽ không phải chịu đựng một mình đâu…
Itoshi Sae
Anh sẽ ở đây với em,Yoichi!
Isagi Yoichi
//siết chặt tay anh//
Những ngày sau đó, Sae chưa từng rời xa cậu
Anh không ép cậu phải cười, không bắt cậu phải mạnh mẽ ngay lập tức. Anh chỉ ở bên cạnh, lặng lẽ chấp nhận những ngày Isagi thu mình trong góc tối, những lần cậu bật khóc giữa đêm hay những khoảnh khắc cậu đột nhiên hoảng loạn
Có những đêm, Isagi giật mình tỉnh giấc, tim đập loạn xạ và hơi thở đứt quãng. Mồ hôi lạnh túa ra khắp người, những ký ức đáng sợ vẫn bủa vây cậu trong giấc ngủ. Nhưng mỗi lần như thế, cậu luôn thấy Sae ở đó, vòng tay anh siết chặt lấy cậu, hơi thở anh vương bên tai
Itoshi Sae
Không sao rồi,Yoichi…
Isagi Yoichi
Ừ-ừm…//nhẹ nhõm//
Và dần dần, nhờ có Sae, cậu bắt đầu học cách bước ra khỏi bóng tối
Không phải ngay lập tức, không phải không có đau đớn, nhưng mỗi ngày trôi qua, Isagi lại tiến thêm một bước
Cậu không còn né tránh những cái chạm của Sae, không còn giật mình khi ai đó đứng quá gần. Cậu bắt đầu chơi bóng với một chút tự tin trở lại, bắt đầu cho phép bản thân cười, dù là những nụ cười nhỏ nhất
Sae vẫn luôn ở bên cạnh cậu. Anh không bao giờ thúc giục cậu phải nhanh chóng hồi phục, không bao giờ nhìn cậu bằng ánh mắt thương hại. Anh chỉ đơn giản là ở đó, để cậu biết rằng dù có chuyện gì xảy ra, anh cũng sẽ không rời đi
Vết thương trong lòng Isagi có thể không bao giờ biến mất hoàn toàn, nhưng cậu đã học cách đối mặt với nó
Và quan trọng hơn, cậu hiểu rằng—cậu vẫn xứng đáng được yêu thương
Một ngày nọ, khi ánh hoàng hôn nhuộm vàng cả sân bóng, Isagi nắm lấy tay Sae, khẽ thì thầm
Isagi Yoichi
Cảm ơn anh,Sae!//khẽ tựa vào lưng anh//
Sae siết nhẹ tay cậu, ánh mắt xanh thẳm nhìn cậu đầy dịu dàng. Anh không cần nói gì cả, vì chỉ cần Isagi có thể tiếp tục đứng vững, tiếp tục mỉm cười, thì đó chính là điều quan trọng nhất
Họ đã cùng nhau vượt qua tất cả, và lần này, sẽ không còn gì có thể chia cách họ nữa
“Em từng nghĩ mình đã đánh mất tất cả—niềm tin, ước mơ, và cả chính bản thân. Nhưng anh vẫn ở đây, vẫn nắm lấy tay em, vẫn dịu dàng nói rằng em xứng đáng được yêu thương. Và nhờ có anh, em mới hiểu rằng bóng tối không thể nuốt chửng một người… khi bên cạnh họ vẫn có ánh sáng.”
Download MangaToon APP on App Store and Google Play