Tiếng Việt
NovelToon NovelToon

Trong Bóng Tối

Hẻm nhỏ

“ Mới đây cảnh sát đã phát hiện một xác chết ở dưới sông Donge. Nạn nhân là nam, khoảng chừng hai mươi ba tuổi, hiện vẫn đang trong quá trình xác định danh tính nạn nhân. Được biết đây đã là xác chết thứ ba được tìm thấy trong tháng này. Sau đây sẽ là thông tin về ngành thực phẩm….”

Âm thanh từ chiếc ti vi cũ rè rè phát ra khắp cửa hàng tiện lợi. Tôi chỉ liếc lên màn hình một chút rồi lại tiếp tục ăn nốt ly mì của mình.

“ Han Seomin, anh về trước đây!” Người đàn ông lớn hơn tôi bốn tuổi vội đeo ba lô lên lưng rồi chào tạm biệt.

Tôi không buồn phản ứng lại, nhìn theo dòng nước mì sóng sánh in bóng dáng đôi mắt buồn của mình một hồi lâu rồi mới bắt đầu soạn đồ ra về. nói là soạn đồ nhưng thực tế tôi chỉ cầm theo chiếc điện thoại loại cũ thịnh hành từ năm năm trước cho vào túi quần.

Thị trấn San vào thu khá lạnh, qua chiếc máy trợ thính bên tai trái tôi có thể nghe rõ tiếng lá vỡ giòn tan mỗi khi mình dẫm phải. Giấu mình trong chiếc áo len kiểu cũ, tôi ngắm nhìn ánh đèn le lói của từng bảng hiệu, trong bất giác xuất hiện cảm giác chua chát, tôi chần chừ nơi tiệm bán đồ mỹ thuật nhỏ.

Chiếc chuông gió leng keng như mời gọi, màu vàng nhạt bên trong phả lên cửa kính, những chiếc kệ vẽ được đặt lẻ loi ở đó, có lẽ chỗ này sắp bị phá bỏ.

Những thứ người ta bỏ rơi lại là khát khao cả đời tôi cũng không thể chạm tới được.

Tôi vội vã thu ánh mắt lại, bước chân thêm nhanh hơn, cố gắng xóa bỏ những hình ảnh về cửa tiệm kia ra khỏi đầu.

Rồi bước chân tôi dần trở nên chậm rãi, bởi ánh đèn của đường phố đã vụt tắt, tôi nghiêng đầu nhìn vào con hẽm tối tăm, con đường tôi thường đi.

Phía sau lưng tôi những ánh đèn vẫn ở đó, nhưng con đường bên phía tay trái kia lại tối tăm không có gì.

Đôi giày thể thao đã đi được ba năm của tôi mỗi bước chân đều phát ra tiếng sột soạt, ít nhất có nó đoạn đường này trở nên sinh động hơn.

Bóng tối nuốt chửng tôi, bờ lưng nhỏ bé nhanh chóng chìm vào màu đen đơn điệu. Mùi rác thải bốc lên khiến tôi kéo áo lên che chóp mũi, nhưng hình như trong mùi rác ấy còn xuất hiện thêm thứ mùi gì đó khác hẳn thường ngày.

Cả người tôi cứng đờ, đôi chân trở nên lạnh buốt vì vấp phải thứ gì đó. Thứ ánh sáng xa xôi nơi cuối con đường không đủ để tôi biết được thứ kia là gì. Bàn tay đỏ chót vì lạnh của tôi vội lục tìm túi quần. Không thấy?

Cuống họng tôi nhấp nhô, hai mắt không có tiêu cự, vội tìm lại lần nữa, nhưng vẫn là trống không, không có gì!

“ Này!” Một giọng nói vang lên, thanh âm trầm khàn đáng sợ, đầu tôi bất giác quay lại.

Trong con hẻm cũ kỉ, từ ánh đèn mờ ảo của màn hình điện thoại, tôi có thể nhìn thấy rõ gương mặt lỏm chỏm râu của người kia, anh ta tựa người vào chiếc tường đầy vết màu vẽ lung tung của lũ trẻ, ánh mắt nhìn chăm chú vào màn hình lúc lâu rồi mới quay sang nhìn tôi.

“ Tìm cái này?” Ánh mắt anh ta dường như còn thảm hại hơn của tôi, nỗi tuyện vọng sâu thẳm ẩn hiện trong từng cử chỉ. Bàn tay gầy gò lắc lắ chiếc điện thoại như trêu ngươi tôi.

Tôi vội vàng bước lại, dật lấy chiếc điện thoại của mình, màn hình được khóa bằng bốn mã số, nên thứ anh ta nhìn được chỉ là hình nền một cái mầm cây non chưa kịp lớn trong chậu đất.

Tôi nghe thấy tiếng bật cười của anh ta.

Không hiểu vì sao tôi lại đứng mãi ở đó, không rời đi. Nói đúng hơn cỏ chân tôi cứng đờ, việc cử động trở nên thực tê dại.

“ Không cảm ơn à?” Anh ta nhếch môi nở một nụ cười khá kì lạ.

Môi tôi khẽ mấp máy, lúc lâu sau bèn rút từ trong túi ra một tờ tiền, vội vã đặt xuống người anh ta.

Lần này anh ta thực sự bật cười.

“ Nhóc con, đó là lời cảm ơn của nhóc à?”

Lòng tôi gợn sóng, không biết nên làm gì, chỉ cảm thấy mùi hương kì lạ ban nãy lại thoang thoãng nơi đầu mũi. Tôi bất giác mở điện thoại lên, đưa màn hình về phía anh ta. Trong ánh sáng yếu ớt ấy tôi thấy anh ta nhíu mày, khẽ đưa tay chắn lấy mặt mình, một thứ chất lỏng nào đó thấm cả mảng áo khoác đen đã sờn thành màu xám của anh ta.

Bước chân khẽ dịch nhẹ của tôi phát ra tiếng nhóp nhép, ánh đèn dần rọi xuống chân, hai tròng mắt tôi mở to, tay run run không điều khiển nổi điện thoại. Là máu?

Ánh mắt tôi mang theo sự sợ hãi va vào ánh mắt của anh ta, nụ cười anh ta chuyển thành sự giễu cợt. Trong lòng tôi đã trở nên lạnh tới phát điên, tôi chậm rãi lui người về sau rồi chạy mất.

Tôi cũng muốn sống

Khi tôi trở lại, mùi máu tươi thoang thoảng vẫn ở đó, cùng với tiếng sột soạt của giày thể thao còn có tiếng động của túi đựng đồ của cửa hàng tiện lợi. Tôi đứng nơi con hẻm, chậm rãi mở khóa màn hình rồi bật đèn pin lên. Gần giữa con hẻm, anh ta nhìn về phía tôi, đôi mắt mang theo sự bất ngờ. Tôi khá chắc rằng anh ta nghĩ tôi thực sự đã rời đi.

Tôi tiến lại phía anh ta, hơi thở anh ta ngày càng gấp gáp hơn, đôi mắt trở nên đỏ ngầu vì đau đớn, tôi vội vã lấy ra một miếng băng gạc từ trong túi, vụng về ép chặt nó lên vết thương của anh ta.

Cổ họng anh ta kìm nén tiếng rên rỉ, ánh mắt anh ta dồn vào bàn tay đã dính đầy máu loang lổ của tôi.

Trong tình huống như vậy anh ta vẫn cười được. “ Hừ, cậu bị ngốc à? Dùng cái này để cầm máu hử?”

Tôi nhíu mày, không muốn lòng tốt của bản thân trở thành ngốc nghếch, tôi ngước mắt nhìn anh ta. Chúng tôi gần nhau tới nổi hơi thở của anh ta cứ thế phả vào mặt tôi khiến tôi không thể nào trốn tránh.

“ Hử? Cái gì đây?” Anh ta bắt đầu để ý tới chiếc máy trợ thính bên tai tôi, bàn tay tùy tiện chạm vào dây đeo được giấu trong cổ áo.

Tôi giật mình, theo bản năng đẩy anh ta ra, nhíu mày ghét bỏ. Con người này xấu xa!

Ánh mắt anh ta chậm rãi lướt qua ý giễu cợt. “ Đừng bảo với tôi đó là máy trợ thính nhé!”

Tôi mím môi, ánh mắt không chịu thua đáp lại anh ta.

“ Xem ra là thật rồi!” Trong giọng nói đó chất chứa sự thương hại, tôi muốn hét lên rằng tôi không cần lòng trắc ẩn đó của anh ta!

…nhưng tôi không thể…

Rõ ràng ngày hôm nay là một ngày xui xẻ, lòng tốt của tôi chính là trao cho không đúng người! Vốn dĩ tôi nên mặc kệ anh ta và trở về nhà.

Gió lạnh luồn qua lưng tôi, khiến tôi bất giác run rẩy.

Ánh nhìn của người đàn ông ấy cũng không nguôi trên người tôi, anh ta rốt cuộc đang nghĩ gì?

Cảm giác bị soi xét thực sự rất khó chịu, cảm giác như thể mọi bí mật tôi muốn che giấu bị lột trần vậy, thật đáng ghét!

“ Tại sao? Tai cậu bị điếc đúng không? Vậy sao không chết đi? Tại sao không biến mất khỏi cuộc đời này đi? Cậu chính là đồ thừa đấy nhóc ạ!”

Giọng nói anh ta không có chút cảm xúc nhưng lại khiến sống lưng tôi thêm lạnh, quả thật, anh ta chính là kẻ xấu xa.

Tại sao tôi không được sống? Chỉ vì tôi không nghe được? Thật buồn cười, đáng lẽ những người giống tôi đáng được sống hơn cả! Bởi vì chúng tôi không làm gì sai cả, bởi vì chúng tôi kiên cường hơn cả. Hơn ai hết, chúng tôi đáng được sống!

Anh ta rốt cuộc là một kẻ như thế nào mà lại có thể thốt ra những lời như vậy? Một người không biết trân trọng cuộc đời của người khác cũng có thể biết đau à?

Anh ta có biết chúng tôi đã cố gắng thế nào để được sống không? Anh ta có biết tôi đã vượt qua những gì để sống đến ngày hôm nay không?

Anh ta chẳng biết gì cả!

Tay tôi siết chặt lấy điện thoại, tôi đứng dậy, cố gắng đứng vững bằng đôi chân tê cứng, bước tới cuối con hẻm, đi về nhà.

“ Ha…” Rốt cuộc anh ta lại cười vì điều gì nữa?

“ Xin lỗi…” Cơ thể tôi hơi trùng xuống, chậm rãi quay đầu để đón nhận ánh mắt từ chủ nhân của lời xin lỗi vụng về kia.

“…đáng lẽ ra tôi nên chết tại con hẻm này rồi, nhưng cậu khiến tôi không còn muốn chết tại nơi xó xỉnh bẩn thỉu này nữa…hình như…lúc nãy tôi đã nói sai rồi nhỉ?”

Ánh mắt anh ta mang theo sự mơ hồ nhìn tôi như thể chờ tôi giải đáp câu hỏi của anh ta.

Tôi đứng đó, không biết nên làm gì. Cuối cùng, tôi quay người, bước ra khỏi con hẻm tăm tối ấy.

Bước ra khỏi con hẻm ấy, những làn gió buốt bị tôi bỏ lại phía sau. Lúc nãy tôi mới nhận ra gương mặt mình đã đầy nước mắt, tôi nâng tay cẩn thận chạm vào những giọt nước mắt đang lăn xuống.

Bất giác tim tôi quặn thắt, tôi ngồi phịch xuống đất, vùi mặt vào hai tay mà bật khóc, phát ra những tiếng rên rỉ không rõ ràng và bất lực.

Căn phòng nhỏ

Nỗi đau âm ỉ trong lòng cuộn trào khiến tôi nhớ về những tổn thương lúc nhỏ mình phải chịu đựng.

Nếu không có người đó, tới lý do để sống trên cuộc đời này tôi cũng không có.

" Sao lại ngồi đây? Có biết chị lo cho em thế nào không?"

Tôi khựng lại, cố kìm nén sự run rẩy, mím chặt môi để người kia không biết tôi đang khóc. Nhưng những giọt nước mắt vẫn ướt sũng ống tay áo.

" Chị đã nói bao lần rồi, đừng đi qua con hẻm này nữa, em không thể đi đường khác để về nhà à?" Người kia từ từ cúi xuống, đuôi tóc chạm nhẹ vào đỉnh đầu tôi.

Tôi nhẹ nhàng ngước lên nhìn chị.

Ánh mắt chị hơi nhíu lại. " Sao lại khóc rồi? Ai bắt nạt Seomin của chị à?"

Người trước mặt chỉ mặc một chiếc áo khoác da và đi đôi giày thể thao màu đỏ rất tùy tiện, đôi mắt chị dần chú ý tới bàn tay dính máu của tôi.

" Máu? Em bị thương rồi? Nếu vậy phải biết đường về nhà chứ!" Chị hoảng loạn, trong ánh mắt đầy sự tức giận như muốn xuyên thủng tôi.

Tôi khẽ lắc đầu, bàn tay loang lổ vết đỏ vô thức chỉ về phía con hẻm, rồi lại nhanh chóng rụt lại.

Chị ngửa đầu nhìn vào con hẻm, rồi vụt chạy về phía đó.

Một lúc sau, tôi nghe thấy tiếng bước chân đến gần. Tôi không biết rốt cuộc chị có nhìn thấy người đàn ông kia không.

Chị ngồi xuống trước mặt tôi, khẽ xoa đầu. " Ở đó có người bị thương à? Em đã giúp đỡ người đó đúng không?"

Tôi gật đầu. Ánh mắt đầy sự tò mò nhìn chị.

Bắt gặp ánh mắt của tôi, chị lại nói tiếp. " Chị đã tới đó để xem rồi, nhưng có vẻ người được em giúp đã rời đi rồi!"

Tôi lại gật đầu.

" Vậy bây giờ về nhà với chị được chưa?"

Tôi đưa tay ra hệt như một đứa trẻ, chị nhìn thấy thì bật cười, nhưng vẫn đan tay vào bàn tay đã bị máu kết thành từng tảng cứng nhắc của tôi.

Chị là Han Gang Ooh, thành viên của tổ trọng án tại sở cảnh sát thị trấn này.

Năm hai tuổi tôi được chị Gang Ooh nhặt về từ con hẻm tối kia. Từ đấy chị chính là người thân duy nhất của tôi.

Căn nhà của chúng tôi không quá lớn, chỉ là một phòng trọ nhỏ nằm ở tầng hai, bên cạnh cây anh đào trơ trụi lá.

Tiếng tra chìa lách cách, chị mở cửa bước vào. Bởi vì là một cảnh sát nên căn phòng bé xíu này đa phần được " trang trí" bằng những hình ảnh các vụ án chị đang điều tra, những sợi dây đỏ như mạng nhện vây kín khắp nơi.

Vừa bước vào phòng chị đã tùy ý vứt giày ra thềm cửa, nằm nhoài lười biếng thêm ghế sô pha .

Vì chiếc điều khiến trên ghế bị người chị đè vào mà ti vi phía đối diện được bật lên.

Tôi chậm rãi xếp lại đống giày dép, cẩn thận khóa trái cửa rồi mới bước vào.

" Hiện tại phía cảnh sát đã xác định được danh tính nạn nhân thứ ba trên sông Donge. Nạn nhân là Soh Changuk trợ lý giám đốc tập đoàn thực phẩm Umche. Hiện tại cơ quan cảnh sát đang tiến hành phân tích động cơ gây án...."

Chị Gang Ooh thở dài, hai mắt nhắm nghiền mệt mỏi. " Hầy, tên khốn khiếp nào gây ra đống phiền phức này? Để chị bắt được chị sẽ đấm nó một trận!"

Ting ting

Tiếng điện thoại vang lên giục giã.

" Han Gang Ooh đây...." Chị trả lời bằng giọng điệu ngái ngủ.

" Vâng, vâng....chờ chút tôi đến liền...."

Chị vội vàng bật dậy, đôi mắt mệt mỏi buộc phải mở to. Đến khi tôi định bước lại gần thì bóng chị đã ra tới thềm cửa.

Han Gang Ooh vừa buộc dây giày vừa nói. " Gần con hẻm kia phát hiện một xác chết nữ, chị phải tăng ca đêm nay rồi, em ở nhà nhớ phải ngủ sớm đấy!"

Tôi nhìn theo bàn tay vẫy vẫy của chị, cẩn thận đóng cửa một lần nữa rồi đi vào nhà.

Cả tuần nay chị đã không được về nhà rồi, vậy mà hôm nay vẫn phải chạy theo vụ án...Tôi có chút xót xa...

Download MangaToon APP on App Store and Google Play

novel PDF download
NovelToon
Step Into A Different WORLD!
Download MangaToon APP on App Store and Google Play