Những vệt bánh xe hằn sâu trên mặt đường ướt sũng, kéo theo âm thanh rít chói tai vang vọng trong màn đêm. Tiếng động cơ gầm rú không ngớt, hòa cùng tiếng cười hả hê của những kẻ đắm mình trong cảm giác kích thích của tốc độ. Thành phố vẫn rực rỡ ánh đèn, nhưng trong góc tối của nó, những cuộc đua không luật lệ đang diễn ra.
Ở một góc khuất, một cô gái ngồi trên yên xe, đôi mắt trầm lặng dõi theo cuộc đua trước mặt. Mái tóc dài giấu sau lớp mũ bảo hiểm, chỉ để lộ đôi mắt lạnh lùng, thờ ơ. Họ gọi cô là Hạ Thiên Thanh– một cái tên không ai muốn nhắc đến trong dòng họ danh giá mà cô mang họ. Không phải vì cô kiêu ngạo hay quá xuất sắc, mà bởi sự tồn tại của cô đã khiến họ không thích.
Người ta kể rằng, cô sinh ra vào một đêm giông bão, cùng với một người em trai song sinh không bao giờ có cơ hội sống. Cô bị gán mác "hung tinh", kẻ mang đến bất hạnh cho cả dòng họ. Họ cho rằng cô đã hút hết sinh khí của em trai mình ngay từ khi còn trong bụng mẹ, khiến cậu bé không thể sống sót. Lời đồn đại ấy ăn sâu vào tiềm thức của cả gia tộc, biến cô thành một kẻ bị ruồng bỏ ngay từ khi lọt lòng.
Từ khi cô nhận thức được tất cả thì mọi chuyện đã như thế. Những ánh mắt khinh bỉ, căm ghét đâm thẳng vào người cô, đâm thẳng vào trái tim yếu đuối của cô. Cô không biết sống trong gia đình quyền quý như này là may mắn hay xui rủi nữa đây. Sống trong nhung lụa nhưng chưa bao giờ cô được đối xử như một cô công chúa cả. Cô luôn tự cười khảy cho số phận mình.
Người khác thì cô chẳng để tâm làm gì nhưng....Mẹ cô cũng chưa từng nhìn cô với ánh mắt dịu dàng. Người phụ nữ ấy ghét bỏ cô, phớt lờ cô, như thể cô chưa từng tồn tại.Đơn giản vì bà cũng xem cô là kẻ giết chết em trai mình, từng lời bà nói với cô như rót độc vào tai. Hủy hoại toàn bộ mọi thứ bên trong cô. Những lời bà nói chẳng khác gì những con người kia.
-Tại sao mày được sinh ra chứ?
-Tại sao không phải em trai mày?
-Mày là kẻ giết người. Chính mày đã giết chết em trai mày.
-Do mày mà họ chỉ trích cả tao. Mày đã khiến chồng không còn thương tao. Từ khi mày xuất hiện hạnh phúc của gia đình tao cũng biến mất. Mày chết quách đi cho xong.
Những lời ấy cô nghe đã không biết bao nhiêu lần. Lần đầu cô nghe mẹ mình nói như thế khi cô là một cô bé hồn nhiên vô tư cô chỉ mới 4 tuổi. Cô không quên và sẽ không bao giờ quên được những lời ấy nhưng nghe dần cũng thành vết chai sạn trong tim cô.
Dù thế người ba của cô Hạ Quân Minh lại yêu thương cô hết mực, bao bọc cô trước những lời cay độc của dòng họ. Nhưng sự bảo vệ ấy không đủ để che giấu bản chất thực sự của ông là một kẻ gia trưởng, vũ phu, người mà sau lưng cô đã nhiều lần hành hung mẹ cô, phản bội bà để chạy theo những thú vui riêng.
Có phải vì cô mà gia đình cô mà vỡ nát thế này không?
Ông ấy thương nhưng ông cũng rất sĩ diện do đó từ nhỏ ông đã dạy bảo cô rất nghiêm khắc. Những lời cha nói cô luôn khắc cốt ghi tâm:
-Thanh Thanh của ta là con gái nhưng không được phép yếu đuối trước bất kì ai. Con thấy họ đối xử thế nào với con thì con phải làm mọi thứ tốt nhất có thể để thẳng lưng nghinh mặt lên nhìn họ. Ba cho phép con làm bất cứ thứ gì con muốn, ta là hậu thuẫn của con, luôn ở phía sau bảo kê cho con nhưng con hãy nhớ tuyệt đối không được chịu thua ai hết. Con còn phải học thật tốt, phải giỏi hơn những người ghét con có như thế con mới đánh bại họ khiến họ khâm phục khẩu phục, con gái của ba rất giỏi mà đúng không?
Bởi vì lẽ đó khi còn bé mỗi lần cô đau cô khóc, ba cô chỉ an ủi một chút rồi lại răn đe cô. Không được phép khóc, không được phép cúi đầu, vấp ở đâu đứng lên ở đấy. Những lần cô điểm kém ông lại hung tợn với cô, lập tức siết khung cô lại. Cô không được phép mắc một lỗi quá nhiều lần nếu không ba cô sẽ hung hăng với cô. Dù thế ông chỉ mắng cô chứ chưa từng xuống tay đánh cô.
Chẳng ai hoàn hảo, cũng chẳng ai thực sự trong sạch. Cô sớm nhận ra rằng trên đời này, chẳng có ai hoàn toàn tốt đẹp, kể cả những người cô đặt niềm tin. Và khi không còn gì để tin tưởng, cô chọn nổi loạn thay vì là cô gái ngoan hiền chấp nhận số phận.
Năm 12 tuổi là đỉnh điểm của sự nổi loạn của bao đứa trẻ, thời điểm suy nghĩ rất non nớt và cô có vẻ cũng như thế.
Hạ Thiên Thanh ngồi trên ghế dài trong phòng ngước nhìn bầu trời qua khung cửa sổ. Ánh mắt đầy sự chán ghét cuộc sống nhưng len lỏi sự buồn bã, môi cô đang mím bổng cô cười nhẹ một tiếng.
-Nếu họ đã không để mình vào mắt thì cớ gì mình phải vâng vâng dạ dạ nhỉ. Chỉ cần thành tích học tập tốt thôi chứ gì, con nhất định không làm người thất vọng.
Ánh sáng yếu ớt từ mặt chiếu rọi vào căn phòng không ánh đèn hiện lên một Hạ Thiên Thanh sắc sảo, lạnh lùng, tựa như một đóa hồng gai đầy kiêu hãnh. Gương mặt trái xoan với những đường nét góc cạnh tạo nên vẻ đẹp cá tính, mạnh mẽ, không hề yếu đuối. Đôi mắt đen sâu thẳm, sắc bén, luôn ánh lên vẻ lạnh lùng ẩn chứa một ngọn lửa quyết tâm rực cháy. Sống mũi cao thẳng tắp, bờ môi mỏng mím chặt, thể hiện sự kiên định và mạnh mẽ tiềm ẩn trong con người cô.
Vóc dáng Thiên Thanh thon gọn nhưng săn chắc, khỏe khoắn nhờ những giờ luyện tập không ngừng nghỉ. Chiều cao vừa phải, tỷ lệ cơ thể cân đối tạo nên vẻ đẹp năng động, linh hoạt, khiến người ta không thể rời mắt.
Hạ Thiên Thanh mang một vẻ đẹp đối lập với mọi người xung quanh, một vẻ đẹp không cần trang điểm cầu kỳ mà vẫn khiến người ta say mê, không thể rời mắt. Cô là một đóa hồng gai kiêu hãnh, một viên ngọc thô quý giá, tỏa sáng rực rỡ trong đêm tối.
Mỗi khi bực dọc Hạ Thiên Thanh lao vào những cuộc đua xe bất tận, vì cô quá kiêu ngạo nên luôn khiến đám côn đồ ganh ghét kiếm đến dù thế cô chẳng ngán kẻ nào, cô được ba cho học võ chơi thể thao từ sớm nên thể lực cô rất tốt, hạ vài tên nhóc cũng không tốn sức. Một kẻ bị coi là phá gia chi tử lại chính là học sinh xuất sắc nhất, điều này càng khiến dòng họ cô khó chịu hơn. Cô chẳng cần quan tâm. Hiện tại cô hiểu lý do ba cô luôn kêu cô học tập thật tốt, đơn giản học tập không phải vì gia đình, không phải để chứng minh điều gì, mà đơn giản vì cô thích chiến thắng, vì chính bản thân cô.
Cô cứ thỏa sức mà tung hoành khắp nơi bởi vì ba cô là người dọn dẹp mớ hỗn độn mà cô để lại rất sạch sẽ. Vì thế mà cô luôn quanh tạc không sợ bất kì kẻ nào, người duy nhất mà cô sợ chính là ba cô.
Hôm nay là ngày cô bước vào ngôi trường trung học phổ thông, ngôi trường bao nhiêu người mơ ước và đặt nguyện vọng vào những không phải mơ là thành hiện thức. Đây là ngôi trường trọng điểm những người có thể đặt chân vào chính là.
Đầu tiên phải là nhân tài, những người học thật giỏi. Thật ra những người có tiền cũng có thể vào được nhưng không dễ. Có câu giàu thôi là chưa đủ, phải học trên mức khá thì mới có thể loại vào.
Bởi nơi đây coi trọng học thức hơn là vật chất, họ không muốn ảnh hưởng đến tiếng tăm của trường nên mỗi năm đều đề ra những cách thức tuyển sinh vô cùng khắt khe.
Trường Trung Học Nghiêng Thành.
Ngôi trường mà ba cô đã chấm chọn cho cô. Với thành tích của cô vào chẳng tốn tí sức lực nào. Cô bước xuống xe chào tạm biệt ba mình ngồi bước vào trường.
Đứng giữa sân trường cô nhìn bao quát toàn thể nơi này. Ghi nhớ nơi mình sẽ gắn bó suốt 3 năm sắp tới. Bổng cô nhìn vào một góc thấy rất nhiều học sinh tụ tập ở đó, phía trong là một tấm bảng lớn. Cô nhìn sơ qua cũng biết đó là nơi dán kết quả đầu vào.
Hạ Thiên Thanh bước đi được hai bước thì nghe có giọng gọi với tới.
-Thanh Thanh dừng bước đợi tớ.
Chất giọng ngọt ngào cất lên gọi cô. Cô không cần nhìn cũng biết là ai gọi mình. Cô đưa tay xoa xoa sau gáy mình, quay lại nhìn cô gái bé nhỏ đang chạy đến bên cô.
Trình Khả Viên chạy tới chỗ cô thì thở hổn hển.
-Tớ có bỏ cậu đâu mà chạy cỡ này.
Trình Khả Viên bạn thân từ lớp 6 của Hạ Thiên Thanh, là một gái có vẻ bề ngoài đối lập với bạn thân mình. Nếu Hạ Thiên Thanh là ngọn lửa rực cháy của sự nổi loạn, thì Trình Khả Viên lại là cơn gió dịu dàng mang theo hương hoa ngọt ngào. Xuất thân từ một gia đình giàu có tràn ngập màu hồng, cô có mọi thứ mà người khác ao ước—sắc đẹp, trí tuệ, tiền bạc, và địa vị. Nhưng không nên nhìn vẻ bề ngoài mà nghĩ cô yếu đuối, từ khi tiếp xúc với Thiên Thanh thì Khả Viên không đơn thuần là kẻ dễ bị bắt nạt như trước kia.
Cô mềm được thì cũng chắc được. Mang trên người sự nhẹ nhàng, thanh lịch như một đóa hoa mẫu đơn kiêu sa, nhưng khi cần thiết, cô có thể sắc bén hơn bất cứ ai. Đanh đá nhưng tốt bụng, cô là người duy nhất có thể khiến Hạ Thiên Thanh thu lại đôi chút sự gai góc của mình. Cô không thích đánh nhau, không thích những trận ẩu đả vô nghĩa nhưng một khi đã ra tay thì tuyệt đối không để mình chịu thiệt. Đấy là điều từ khi Thiên Thanh xuất hiện trong cuộc đời Khả Viên đã dạy. Hạ Thiên Thanh còn dạy võ cho cô, dạy tất cả những gì Thiên Thanh biết vì không muốn cô gái bé nhỏ này bị ức hiếp.
Vào năm lớp 6 hai người học chung lớp nhưng Hạ Thiên Thanh chưa từng chú ý đến ai, hầu như cô không có bạn trong trường, bởi cô nhìn cô khó gần nên không ai dám đến làm quen. Giữ chức lớp phó học tập mà chẳng ai dám đến hỏi bài. Nói chẳng để ý đến ai thì không đúng bởi vì cô rất để mắt đến cô gái lúc nào cũng cười kia, là Trình Khả Viên. Bởi vì điểm số của cô nhóc một chút nữa thôi là bằng Hạ Thiên Thanh rồi, cô ra sức học thật nhiều để không ai bắt kịp mình.
Một hôm cô đang ngồi một góc khuất trong kho dụng cụ đọc sách vì trong lớp rất ồn ào, trên sân thượng lại quá nắng chỗ này là thích hợp nhất. Đang đọc sách thì cánh cửa kho mở ra ban đầu cô tưởng ai đó đến tìm đồ nên không mảy may quan tâm, đến khi cô cảm nhận có cái nhìn đó đập mạnh vào phía đằng sau cô.
Phía bên kia giọng vài nữ sinh vang lên.
-Mày tưởng mày xinh đẹp, giàu có rồi không để ai vào mắt hả?
-Mày chỉ giỏi dùng cái mặt này đi quyến rũ đàn ông thôi? Sao mày dám cướp bạn trai tao hả? Tại mày mà cậu ấy mới chia tay tao, mới không để ý đến tao đấy.
Giọng ngọt ngào của cô bé đang nức nở sợ hãi cất lên.
-Tớ...tớ không có cướp bạn trai cậu. Là cậu ấy tự đi theo tớ.
Cô ta bước đến gần Trình Khả Viên, nắm tóc cô nhóc kéo lên. Trình Khả Viên vì đau mà nhắm lìm mắt, từng giọt nước mắt lăn xuống.
-Mày im. Mày không làm gì sao cậu ấy đi theo mày được.
Nghe giọng thì Hạ Thiên Thanh biết cô bé bị bắt nạt kia là đối thủ học tập của cô. Dù phiền phức nhưng không biết bằng thế lực nào mà cô lại đứng lên bảo vệ cô nhóc yếu đuối mít ướt này thế nhỉ?
Hạ Thiên Thanh đứng lên đi ra đứng chắn trước mặt cô nhóc, sẵn chân đáp một đứa trong đám một cái.
-Tụi mày ồn ào quá đấy. Chỗ tao đang học mà tụi mày đến phá?
Con nhỏ bị đạp thì đau đớn ôm bụng đứng dậy, dùng ánh mắt sắc bén nhìn châm châm cô như muốn nuốt tươi cô. Còn cô thì cứ khinh khỉnh đứng nhìn cô ta, môi còn chề ra dùng ánh mắt đầy sự thách thức.
-Hạ Thiên Thanh mày bớt xía vào chuyện người khác đi.
Cô nhích lại gần bọn họ, họ vì sợ mà lùi xuống.
-Mày có quyền ra lệnh cho tao?
Đám nữ sinh đó dù tức đến mức muốn xé toạc da thịt cô ra nhưng không dám làm. Vì cô như thế nào cả trường này ai không biết chứ, đến gần còn không dám nói chi là đụng vào. Chỉ dám ôm cục tức bỏ đi, để lại một câu đe dọa Trình Khả Viên.
-Tao chưa bỏ qua cho mày đâu Trình Khả Viên.
Hạ Thanh Thiên quay ra phía sau, đưa mặt xuống nhìn Trình Khả Viên, càng nhìn mi tâm cô càng nhíu chặt lại. Nhưng bất giác thấy cô nhóc đang sợ thì cô đành bình tĩnh lại, cố gắng nhẹ nhàng một chút nếu không sẽ làm con thỏ nhỏ này khóc mất.
Bị Hạ Thiên Thanh nhìn với ánh mắt hung dữ thì cô giật mình, co rụt người lại. Miệng nhỏ mấp máy.
-Tớ cảm ơn cậu.
-Đến cảm ơn cũng không dám mở miệng lớn lên sao?
Bị nạt một phát thì cô nhóc xụ mặt xuống sắp khóc đến nơi rồi. Đối với Hạ Thiên Thanh thì đây là chuyện phiền phức, cô giỏi chọc tức người khác chứ sao biết cách dỗ người khác đây. Cô thò tay vào túi váy lấy ra 2 cây kẹo mút ngồi xuống đưa ra trước mặt Trình Khả Viên.
Thấy kẹo ngon thỏ nhỏ ngước mắt lên nhìn cô chớp chớp mắt.
-Cho cậu.
-Sao lại cho tớ?
-Để cậu không khóc nữa.
Trình Khả Viên khó hiểu nhìn cô, cô cảm thấy người trước mặt mình đang xem cô như một đứa con nít dễ dụ. Bị nghĩ như thế cô thấy rất bức xúc phồng má lên.
-Tớ không phải trẻ con.
Hạ Thiên Thanh bất ngờ khi thấy con thỏ nhút nhát đang xù lông với cô. Bộ cô làm gì không đúng hả?
-Trình Khả Viên. Cậu cũng biết xù lông à, sao không làm thế với đám hồi nãy đi. Không sợ tôi sao, bọn nó còn sợ tôi đấy? Còn nữa nhà cậu giàu mà sao để bọn nó lộng hành ăn hiếp cậu như thế không biết nói với thầy cô, không có miệng nói với gia đình cậu sao?
Bổng Trình Khả Viên thu mình lại không nói gì. Cô cảm thấy mình nói hơi quá lời thì im không nói nữa. Sau đó cô dúi 2 cây kẹo vào tay Trình Khả Viên, bỏ cô nhóc lại mà đi ra ngoài. Cô không biết sao mình để tâm đến Trình Khả Viên nữa nhưng mà nếu cô là con trai chắc cô đã rung động trước con thỏ nhỏ đó rồi.
Những ngày sau đó Trình Khả Viên như cái đuôi nhỏ lẻo đẻo theo Hạ Thiên Thanh. Trình Khả Viên cứ đi theo cô, ăn trưa cùng cô, vào thư viện cùng cô, cũng vào nhà kho học với cô nhưng không hề nói câu nói với cô. Mấy ngày tiếp theo cứ lặp đi lặp lại như thế, vì Trình Khả Viên luôn ở cạnh Hạ Thiên Thanh nên không ai dám động đến.
Khi đang học trong nhà kho, Trình Khả Viên lén nhìn cô. Nhưng bị ánh mắt lâu lâu cứ giáng lên người mình thì sao không nhận ra được.
-Cậu cứ nhìn tôi suốt làm gì?
Trình Khả Viên không đáp mà úp mặt vào đọc sách. Cô nói tiếp.
-Sao cứ mãi đi theo tôi làm gì, vì tôi có giá trị lợi dụng với cậu sao?
Trình Khả Viên như chột dạ ngước lên nhìn cô. Mắt mở to, trong mắt hiện lên sự tội lỗi, cô cảm thấy mình nghĩ đúng rồi.
-Tớ xin lỗi, đi theo cậu tớ mới không bị mấy bạn khác kiếm chuyện. Tớ chỉ đi theo cậu thôi không làm phiền cậu mà đúng không?
Cô không nghĩ ngợi mà thốt lên.
-Phiền.
-Cậu nghĩ thử xem lúc nào cũng có người lẻo đẻo theo sau thì tôi tập trung được gì hả? Nhưng cậu không sợ tôi sao?
Trình Khả Viên nhìn chăm chú vào cô, tay xoa cái cằm nghĩ ngợi gì đó rồi lắc đầu rất dứt khoát.
-Không sợ?
Cô nhóc gật đầu lia lịa. Rồi nhỏ giọng phát biểu.
-Tớ thấy cậu rất tốt bụng, còn là người rất ấm ấp. Đặc biệt rất.....
-Làm sao?
-Rất xinh gái, đáng yêu và còn siêu ngầu nữa.
Hạ Thiên Thanh thấy cô nhóc này không bình thường chút nào. Tự nhiên lại khen cô làm gì.
-Trình Khả Viên. Tôi muốn hỏi lại, tại sao cậu bị bắt nạt lại không nói với gia đình?
-Tớ không muốn họ lo lắng, từ nhỏ tớ được bao bọc rất tốt, họ không cho tớ làm gì cả nếu họ biết tớ như này ở trường thế nào họ cũng ra tay với mấy cậu ấy rất nặng.
Đúng thật là bồ tát, quá là nhân từ rồi.
-Thanh Thanh cho tớ đi theo cậu dược không?
Thanh Thanh? Từ nhỏ đến lớn người gọi cô thân mật thế này chỉ có ba cô mà thôi.
Nhìn vào ánh mắt sáng chói đang cầu xin cô thì cô biết làm sao đây.
-Cuộc sống tôi không tốt, làm bạn với tôi sẽ khiến cậu bị ảnh hưởng.
Đột nhiên Trình Khả Viên bước đến gần mặt cô, nâng mặt cô lên, bốn mắt nhìn nhau. Ánh mắt Trình Khả Viên đầy sự kiên định cả lời nói cũng rất kiên định.
-Cậu nói gì thế? Tớ thấy cậu rất tốt, cậu học rất giỏi còn rất mạnh nữa. Tớ thật sự rất rất hâm mộ cậu. Thanh Thanh cậu không được tự ti về bản thân hay nghĩ bản thân mình xấu như thế chứ. Như thế là không tốt. Tớ muốn được như cậu còn chẳng được.
Không biết vì sao nói ra câu này Hạ Thiên Thanh thấy lòng mình nghẹn lại. Có vẻ là vì từ trước tới giờ không ai dám làm bạn với cô vì nhìn cô rất u ám. Cô cũng không muốn làm bạn với ai, nhưng hiện tại cô lại muốn có một người nào đó bên cạnh cô.
-Cậu muốn làm gì cậu làm.
Từ đó họ dính nhau như sam. Từ lúc cạnh nhau Hạ Thiên Thanh luôn khuyên bảo Trình Khả Viên rằng.
-Không được cúi đầu với kẻ khinh mình, ai ức hiếp ta thì ta phải đáp lại. Cậu chỉ cần đáp lại dù sức có mạnh hay không điều đó không quan trọng. Quan trọng nhất là khi cậu biết phản kháng vùng vẫy thì họ sẽ không cho rằng cậu dễ bắt nạt nữa, hiểu chưa? Phần còn lại tớ sẽ dọn giúp cậu.
Khi có người chống đối với Trình Khả Viên cô thì cô chỉ nhẹ nhàng đạp người đó một cái rồi sau đó có thể thản nhiên ngồi xuống, vuốt lại mái tóc gọn gàng rồi cười tươi như chưa có chuyện gì xảy ra. Nếu người đó muốn phản đòn thì đã có Hạ Thiên Thanh đứng ra bảo vệ.
Những lần Hạ Thiên Thanh đánh nhau có thương tích thì chính Trình Khả Viên đã sơ cứu cho cô. Tay thì gấp gáp dán băng cá nhân, miệng thì lằm bằm mắng cô.
Tình bạn của họ là như thế. Có thể nói Trình Khả Viên là ánh sáng nhỏ của Hạ Thiên Thanh.
...----------------...
Trở lại hiện tại.
Trình Khả Viên vừa lau những giọt mồ hôi vừa nói.
-Cậu xem điểm đầu vào chưa?
-Đang đi xem thì bị cậu gọi đây?
Trình Khả Viên nắm tay cô kéo đến bảng kết quả chen qua dòng người kín nghẹt bước lên trên để xem thứ tự của bản thân. Điểm của hai cô rất dễ tìm chỉ cần nhìn đầu bảng là thấy thôi.
Đúng như hai cô nghĩ nhìn vào đã thấy tên mình. Tên của những người trong top 10 còn đặc biệt tô đậm và phóng to lên nữa chứ.
Bài thi đầu vào của trường bao gồm 3 môn bắt buộc và 2 môn tự chọn. Tất cả các môn được nhân lên cho 2 và điểm tuyệt đối là 100 điểm.
Hạ Thiên Thanh đương nhiên chỉ có thể đứng đầu rồi. Với số điểm tuyệt đối khó ai có thể theo kịp. Trình Khả Viên đúng là đuôi nhỏ của cô đến cả trên bảng xếp hạng cũng theo sau cô, thua cô chưa đến 1 điểm.
Đang xem điểm của những người trong top 10 để xem những ai có khả năng bắt kịp thành tích của mình. Những người xung quanh nói khá lớn nên cô cũng nghe được họ nói.
Những lời lẽ ngưỡng mộ từ những người chưa biết cô.
Lời dè biểu từ những người đã nghe tiếng tăm của cô.
-Có người được điểm tuyệt đối cả 5 môn kìa. Đỉnh thật đấy.
-Có gì mà đỉnh chứ? Chắc nhà giàu nên mua điểm thôi.
-Hể, mua điểm sao có thể chứ?
-Cô ta chỉ biết đánh nhau thì làm sao có thể đứng đầu. Nực cười.
Nói xấu mà quên không nhìn xung quanh sao? Cô ta không hay biết là Hạ Thiên Thanh đang đứng đây và nghe hết những gì cô ta nói từng chữ từng chữ lọt nhẹ vào tai cô.
Cô nghiêng nhẹ đầu nhìn ra phía sau. Trên môi mang theo nét cười, ánh mắt cô như đang muốn đánh chết cô ta.
Chưa đợi cô lên tiếng thì có người đã ra sức chế giễu.
-Nè chó sủa mà không biết đang sủa trước mặt chủ mình à?
Trình Khả Viên với nét mặt ngây thơ, chân mày nhíu lại. Thân dựa vào bảng xếp hạng, ngước cao mặt lên nói với cô ta.
Cô ta nghe được liền giật thót người, cô nhìn về phía đó thì thấy Hạ Thiên Thanh, những người cũng quay qua hóng chuyện cũng buông lời xì xầm. Bổng cô ta sợ hãi nhưng mồm thì vẫn rất cứng.
-Mày nói ai là chó hả?
Trình Khả Viên đứng thẳng, nhún vai một cái.
-Ai chột dạ thì tự chịu. Mày nói cậu ấy giàu nên mua điểm, tớ thấy nhà cậu còn giàu hơn cả cậu ấy thì sao không mua điểm để đứng đầu đi.
Cô khoanh tay trước ngực bước đến gần cô ta hơn. Ánh mắt cô nhìn thẳng vào cô ta, đôi mắt long lanh cô chớp chớp, giả vờ bất ngờ đặt tay lên che miệng.
-Ây chết tớ quên. Cha cậu cố hết sức rồi nhưng mà do cậu tệ quá nên cũng chỉ cho cậu vào được top 100 thôi. Nhưng mà cậu đừng buồn lần tới cố gắng có thể tăng lên 10 hạng cũng vui.
Từng lời Trình Khả Viên nói ra câu nào cũng khiến cô ta tức điên. Đang vung tay muốn đánh thì tay bị nắm chặt trên không trung bởi Hạ Thiên Thanh.
Ánh mắt cô sắc bén nhìn thẳng về cô ta. Tay cô siết chặt cổ tay cô ta.
-Chó mà cũng dám đánh người sao? Chó thì nên ngoan ngoãn nằm yên đi, sủa bây có ngày người ta tán cho không còn cái răng.
Buổi xem kết quả tưởng chừng nhàm chán nhưng được bổ sung kịch hay nên vô cùng thú vị. Đến khi vào lớp chẳng có gì khác ngoài xếp chỗ ngồi và bầu chức vụ.
Trình Khả Viên hòa động thân thiện nên được thầy cho làm lớp trưởng, còn Thiên Thanh dù không muốn nhưng vẫn phải làm lớp phó học tập. Cứ thế buổi sáng trôi qua, đến giờ ăn mọi người xuống căn tin hết chẳng còn được mấy người trong lớp cả.
-Thanh Thanh đi ăn trưa thôi.
Cô không đáp chỉ từ từ cất sách vở rồi đứng lên đi với Trình Khả Viên. Hai người chỉ đi trên hành lang thôi cũng thu hút được rất nhiều ánh nhìn từ người khác. Một người lúc nào cũng tràn đầy năng lượng, mang theo nụ cười tươi như hoa, chỉ cần nhìn thôi đã khiến bao chàng trai đổ đốn. Còn người bên cạnh từ khi đi với mặt trời sáng chói này cũng hưởng được ánh nắng từ cô, khiến bề ngoài cô bớt đi sự u ám, thật ra Thiên Thanh cũng rất nhiều chàng trai để ý nhưng họ tự ti không với tới nên đành yêu thầm.
Đến việc ăn cũng cảm thấy rất nhiều ánh mắt dồn về mình, khiến hai cô nuốt cũng không trôi. Hồi lâu có vài người bước đến bàn cô ngỏ ý muốn ngồi chung.
Giọng một cô gái thốt lên.
-Bọn tớ ngồi chung được chứ?
Cả hai cô ngước lên nhìn bọn họ. Họ bao gồm ba chàng trai và hai cô gái, nhìn họ có vẻ là người thân thiện.
Hạ Thiên Thanh nhìn thoáng qua thấy ba bạn nam kia có chút quen mắt nhưng chẳng biết từng thấy ở đâu nên tiếp tục ăn.
Trình Khả Viên thấy được mấy bạn nữ xinh xắn liền nhanh miệng trả lời.
-Được chứ mấy cậu cứ ngồi.
-Cảm ơn hai cậu.
Họ chỉ tập trung ăn uống nên chẳng ai nói lời nào, ăn xong họ rủ hai cô lên sân thượng nói chuyện làm quen, Hạ Thiên Thanh có ý định từ chối nhưng lại bị Trình Khả Viên kéo đi. Cô nhóc là người ham vui và cũng muốn bạn thân của mình có nhiều bạn hơn nữa.
Trình Khả Viên xung phong hỏi trước.
-Mấy cậu học lớp nào vậy?
Bạn nam tên Vũ Lâm lên tiếng.
-Tớ tên Vũ Lâm, ngồi kế tớ là Bạch Long và cô gái này tên Khương Hoa.
-Tớ tên Ngư Liên này là bạn trai tớ Hòa Niên. Cả đám bọn tớ chung lớp với hai cậu đấy.
Trình Khả Viên bất ngờ, vì khi vào lớp cô có chú ý đến ai đâu. Cô chỉ tập trung quan sát Hạ Thiên Thanh mà thôi. Thú vui của Trình Khả Viên chính là để ý xem bạn thân của mình có đang chú ý đến bạn học nào không? Từ đó có sẽ tìm cách tạo cơ hội cho hai người họ, điều này giúp cho bạn thân của mình có thêm bạn mới và cởi mở hơn.
Hạ Thiên Thanh nhìn lướt qua từng người đánh giá từng người một. Cảm thấy họ có vẻ là người có thể chơi được. Vì tất cả năm người này đều có điểm đầu vào nằm trong top 10. Vũ Lâm là người đồng hạng với Trình Khả Viên người mà cô đáng quan tâm nhất. Hòa Niên đứng hạng bốn, Ngư Liên và Hoa Khương cùng là hạng năm, còn lại Bạch Long hạng sáu.
Vũ Lâm là người cô đáng để tâm nhất. Vị trí cô có thể bị đe dọa nếu rớt hạng thì cô chết là cái chắc.
Bị cô nhìn từ nãy tới giờ có vẻ Vũ Lâm biết cô đang nghĩ cái gì liền trêu chọc cô.
-Cậu đừng có nhìn tớ bằng ánh mắt thăm dò đó chứ. Cậu sợ tớ cướp mất hạng nhất của cậu sao?
Hạ Thiên Thanh cười nhẹ.
-Nếu cậu có bản lĩnh thì cứ việc.
Trình Khả Viên ngồi kế bên cũng thêm chút mồi vào.
-Vũ Lâm à cậu tốt nhất đừng tranh đua với cậu ta. Cậu ta là con quái vật đó, tớ cố gắng suốt 4 năm cấp 2 mà không đánh bại được nè.
Đã đám nghe những lời than vãn như bà cụ của Trình Khả Viên thì cười hả hê. Hòa Niên là cậu bạn có vẻ năng động nhất trong đám bọn họ. Nụ cười của cậu khiến người khác dễ bị thu hút. Cậu vỗ vỗ lưng Vũ Lâm và nói.
-Hai cậu đừng để ý đến tên này làm gì? Cậu ta từ nhỏ đến lớn luôn đứng đầu riết quen đấy mà. Các cậu không biết đâu, sáng nay xem kết quả xong thì cậu ấy chết chân tại chỗ luôn, lay bao nhiêu cũng không khiến cậu ấy hoàn hồn lại được.
Download MangaToon APP on App Store and Google Play