Tiếng Việt
NovelToon NovelToon

Nghịch Chuyển Tiên Đồ

Chương 1 Duyên khởi

Phàm trần

Khi tia nắng đầu tiên chiếu rọi , tiếng chim hót líu lo báo hiệu một ngày mới bắt đầu. Ở một thôn làng nọ , nơi mà bấy lâu được bình yên , giản dị bao phủ, có hai thai phụ chuẩn bị sinh con , điều kỳ lạ hai người sinh con ở cùng một căn phòng, có cùng một người phu quân. Đứa bé đầu tiên được sinh ra là con gái đại phu nhân mang điềm lòng được vạn điểu triều phục , khắp nơi mây ngũ sắc chói lọi . Đứa bé thứ hai là do nhị phu nhân sinh ra , nó vừa ra đời cất tiếng khóc chào đời thì bầu trời đang trong xanh lập tức biến thành u ám , từng tiếng sấm dền vang báo hiệu một điều tai ương. Khi đứa bé thứ hai khóc lên cũng là lúc mẫu thân nó ra đi mãi mãi. Bà đỡ nhìn thấy cảnh tượng lập tức hét lên.

" Đứa bé này chính là yêu nghiệt, là tai tinh dáng thế" Bà đỡ hoảng sợ nhìn đứa bé.

Hai đứa bé gái chào đời cùng lúc nhưng cuộc đời lại hoàn toàn khác nhau . Lúc này phụ thân của chúng chạy tới, trên mặt đầy vẻ lo lắng. Bà đỡ lập tức bước ra, trên tay còn bế đại tiểu thư nói.

" Chúc mừng lão gia , phu nhân sinh ra một tiểu thư. Tiểu thư sinh ra đã mang điềm lành, nô tỳ tin chắc phúc tinh trời ban cho Vũ gia "đon đả, nhiệt tình nói.

" Vậy còn nhị phu nhân, nàng sinh nở thế nào?" Vũ lão gia nói ( cha của hai đứa trẻ)

" Bẩm nhị phân đã qua đời rồi ạ " Một bà đỡ hoảng hốt chạy ra thông báo.

" Sao có thể?" Vũ lão gia đau đớn nói.

" Vậy còn đứa bé ra rồi?" Vũ lão già cố gắng gượng hỏi.

" Dạ bẩm lão nhị tiểu thư đã được sinh ra nhưng nhị tiểu thư sinh ra đã khiến trời đất tối om , còn khiến..." Bà đỡ do dự, sợ hãi nói.

Lúc này, một đạo sĩ đi qua tình cờ bước vào.

" Trong quý phủ vừa sinh ra hai vị tiểu thư một người là phúc tinh dáng thế, một người tai tinh mang hoạ sát thân ." Lão đạo nói xong liền dời đi.

" Vậy ?? Người đâu đem nhị tiểu thư bót chết cho ta ." Vũ lão gia vô tình, không chút do dự ra lệnh .

Bà đỡ có do dự cùng không đành lòng lén lút đem nhị tiểu thư ra ngoài, lặng lẽ bỏ nàng ở trên đường mong nàng được người tốt cưú giúp. Đứa bé được một bà Lý nhặt được. Bà Lý tuổi đã cao , không con cái, không chỗ ở, sống việc ăn xin. Bà Lý ngay cả chính mình bữa đó bữa no cũng vẫn cưu mang đứa trẻ tội nghiệp đó. Mỗi lần bà đi xin ăn về là chia cho đứa bé một nửa. Bà ngày ngày chăm sóc cho đứa nhỏ.

5 năm sau .

Đại tiểu thư Vũ gia lớn lên trong nhung lụa nhận được muôn vàn cưng chiều, còn nhị tiểu thư Vũ gia trở thành một tiểu ăn mày không có tên bị người đời gọi là tiểu khất cái, chịu đủ đổ kinh nhục , chà đạp. Nàng năm tuổi mà gầy gò ốm yếu như một đứa ba tuổi, trên người toàn vết thương, bẩn thỉu vô cùng. Nàng nhỏ bé không sức trang giàng chỉ có thể nhặt những miếng đồ ăn thừa, ôi thiu để ăn . Nàng cũng chẳng hề hay biết vị tỷ tỷ cùng cha mẹ khác mẹ được ăn sung mặc sướng, người hầu kẻ hạ. Nàng trong một lần nhặt miếng bánh nướng ăn dở bị người ta vứt đi , để lên ăn thì bị một nhóm ăn mày đến cướp, chúng xua đuổi, hành hạ nàng dã man.

Lúc này, một nam tử đi qua . Chàng đáng đuổi đám ăn mày kia , cứu nàng. Chàng dịu dàng lau sạch bụi bẩn trên mặt nàng, rồi đỡ nàng dậy.

" Không cần , cả con bẩm lắm sẽ làm dơ y phục của ngài" Nàng tránh khỏi người chàng . Nàng sợ làm bẩn y phục của chàng nhưng ánh mắt của nàng lại trong veo , không mang theo một chút tham lam nào. Nàng đi đến chỗ miếng bánh bị dẫm đạp mà nhặt lên ăn ngấu nghiến.

" Không sao , con sao ăn cái đó, bẩn lắm ?" Chàng nói.

" Không sao đâu ạ , con quen rồi." Ánh mắt trong veo, ngây thơ nhìn chàng.

" Cha mẹ con đâu ? Sao lại để con trở thành như vậy?" chàng nhíu mày nhìn đứa trẻ trước mặt.

" Con không có cha mẹ " Ánh mắt nàng mang theo tủi hờn .

" Vậy con có muốn đi theo ta không?" Chàng hỏi.

" Đi theo ngài, con có thể ăn no không?" Ánh mắt nàng trong veo hỏi.

" Có thể " Chàng đáp, trong lòng dâng lên chút thương cảm

" Vậy được ạ ." Ánh mắt trong veo, mang ánh sáng, vui mừng nói.

" Con có tên không?"

" Bọn người đều gọi con là tiểu khất cái" Nàng do dự trả lời.

" Ta đặt cho con một cái tên được không?"

" Vâng ạ " Nàng ngoan ngoãn trả lời.

" Ta tên Dương Thiên Trần , con theo họ ta đi gọi là Dương Tuyết Nhạc được không?" Chàng nói.

" Con có tên rồi " Nàng vui vẻ nhảy cẫng lên .

" Đi theo ta " Thiên Trần nói

" Vâng ạ " Tuyết Nhạc ngoan ngoãn đi theo.

Chương 2

Bên dưới chân núi Thiên Vấn tông.

Đường đi lên núi có vô số bậc thang, chúng trải như đi đến cả đường chân trời. Dương Thiên Trần dắt tay Dương Tuyết Nhạc từng bước đi lên núi. Tuyết Nhạc lắc lắc cái đầu vẻ mặt chờ mong, hỏi Dương Thiên Trần.

" Sư phụ, đường lên núi còn xa không? Con mỏi quá ." Ánh mắt Tuyết Nhạc trong veo , mang chút ngây thơ cùng mong đợi.

" Sắp rồi, lại đây vi sư cõng con" Dương Thiên Trần ngồi xuống, nhẹ nhàng dỗ tiểu oa nhi.

" Sư phụ người thật tốt, từ khi bà Lý mất không ai đối tốt với con nữa." Tuyết Nhạc ngây ngô nói . Dẫu nàng chỉ là một đứa trẻ nhưng nàng hiểu rõ lòng người ấm lạnh.

Hai sư đồ bọn họ giảo bước thêm một đoạn, liền nhìn một ngọn núi, trên ngọn núi ấy có một căn nhà gỗ.

" Sư phụ đây là?" Tuyết Nhạc tò mò hỏi.

" Nơi ở của ta , sau này nó sẽ là nhà của con ." Dương Thiên Trần xoa đầu Tuyết Nhạc nói.

" Con có nhà rồi, con có người thân rồi"Tuyết Nhạc vui vẻ nhảy lên . Trong lòng Tuyết Nhạc chỉ vui vẻ kích động.

Dương Thiên Trần ở bên nhìn tất cả, đôi môi chàng khẽ nhếch lên.

Nhiều năm sau.

Tiểu cô nương năm nào cũng đã khôn lớn. Tuyết Nhạc theo Dương Thiên Trần học đạo , tu tiên . Nàng tu luyện nhiều năm tu vi vẫn chẳng chút bộ nhưng Dương Thiên Trần chưa từng ghét bỏ. Tuyết Nhạc lần đầu tiên hiểu được cảm giác được người khác yêu thương che chở là như thế nào.

Còn người tỷ tỷ kia của Tuyết Nhạc ở lại Vũ gia làm đại tiểu thư, nàng ta sống sự yêu thương,cưng chiều vô hạn . Nàng ta rực rỡ như một đóa mẫu đơn . Nàng ta được Vũ lão gia đặt cho cái Vũ Ngọc An .Nàng ta lớn sinh đẹp như hoa mẫu đơn, ưu nhã, cao quý, được Vũ gia hết mực sủng ái, coi nàng ta như minh châu . Vũ gia cảm thấy nàng ta thiên trác tuyệt muốn nàng ta lên Thiên Vấn môn bái sư. Vũ Ngọc An cũng không phụ kỳ vọng của vũ gia , nàng ta nhanh chóng thông qua thí luyện nhập môn của Thiên Vấn môn.

Đại lễ bái sư .

Vũ Ngọc An quỳ bên dưới. Nàng ta khẽ liếc nhìn phong chủ kiếm phong - Dương Thiên Trần mà nảy ra ý định muốn bái chàng làm sư.

Trưởng môn - Trần Vân Phong đi tới trước mặt Vũ Ngọc An.

" Ngươi có nguyện ý bái ta làm thầy "

" Con nguyện ý" Vũ Ngọc An cung kính đáp lại.

" Thiên Trần đệ cũng thu thêm một đệ tử đi " Trưởng môn nói với Dương Thiên Trần.

" Sư huynh không cần " Dương Thiên Trần đáp.

" Vậy tùy đệ" Trần Vân Phong nhíu mày không vui . Hắn không thích Tuyết Nhạc mang sát khí nhưng nàng chưa từng làm sai điều gì nên hắn không thể đuổi nàng ra khỏi tông môn.

...

Kiếm phong

" Sư phụ, trưởng môn sư bá nói đúng ,người nên nhận vài đệ tử ?" Tuyết Nhạc.

" Con là đồ đệ duy nhất của ta là được rồi." Thiên Trần xoa đầu Tuyết Nhạc nói.

" Nhưng con quá vô dụng không thể kế thừa y bát của người." Tuyết Nhạc tự ti , xấu hổ nhỏ giọng nói.

" Không, con rất tốt rồi. Vi sư thấy con cố gắng như thế nào. Dù thế nào ta không trách con . " Dương Thiên Trần là người lạnh lùng, nhiều năm chung sống cùng nha đầu này khiến chàng hiểu được tình cảm.

Ở chỗ ở ngoại môn đệ tử.

" Ta nói ngươi nghe , Vị sư tỷ ở kiếm phong kia chính là phế vật . Nàng ta Thiên Vấn môn gần mười năm mà ngay cả trúc cơ cũng chưa có đạt ...ha ha ha"

" Đúng đó, chuyện này ta cũng nghe nói "

" Ta không hiểu sao , phong chủ kiếm tông lại thu nhận nàng ta"

" Nhưng nói đi cũng phải nói lại , dung mạo của nàng ta quả nhiên xinh đẹp, nếu có thể cùng nàng ta ...ha ha ha ha ha ha ha ha " Cười bỉ ổi, đê tiện.

" Ngươi đúng dám nghĩ a" . Cười bỉ ổi.

Những đệ tử này, cùng vô số người ở Thiên Vấn môn đều ngầm coi thường nàng , kinh thường nàng không có tu vi chỉ bao cỏ.

Chương 3

Ở nơi một âm u , tiếng quạ kêu khắp nơi, ánh sáng le lắt mang tăm tối, lặng lẽ đến đáng sợ. Nơi đây đây sương phủ mịt mù, một dòng sông đỏ rực như máu. Một nam tử áo đen dung mạo yêu nghiệt, âm lãnh tay cầm tinh bàn tính toán .

Ba năm sau

Thiên Vấn môn

Vô số đệ tử ngoại môn trò chuyện cùng luyện tập .

" Ta nói ngươi nghe Ngọc An sư tỷ thiên tư trác tuyệt mới nhập môn ba năm đã tu sỹ kim đan kỳ"

" Ừm chuyện ta cũng nghe nói. Này nói đi cũng phải nói lại vị sư tỷ ở kiếm phong kia hình như vẫn tu sĩ luyện khí kỳ."

" Ừm nàng ta phế vật như vậy mà có mặt mũi ở lại kiếm phong đúng là không biết xấu hổ "

" Còn phải nói sao"

" Phế vật đúng là phế vật "

Tuyết Nhạc tình cờ đi qua nghe được tất cả.

Một đệ tử nhìn thấy nàng khẽ chỉ chỉ.

" Sợ cái gì. Nàng ta kẻ luyện khí có khi không đáng lại chúng ta ." Những người khác.

Tuyết Nhạc dời đi. Nàng hiểu rõ bản thân tư chất kém cỏi đối với sư phụ cùng tông môn là một mối nhục nhã.

Tuyết Nhạc trở về liền bế quan . Nàng không sư phụ vì nàng phải chịu thêm tiếng xấu. Tuyết Nhạc cố gắng mở rộng đan điền hấp thu linh khí nhưng linh khí sau khi vào đan điền lại nhanh chóng tản đi . Tuyết Nhạc cố gắng hết lần này đến lần khác nhưng đều vô dụng . Sau số lần thất bại, bản thân nàng chịu phản phệ, liền nôn ra một búng máu rồi ngất đi, trong lòng nàng ngập tràn không cam tâm.

Lúc này Dương Thiên Trần đẩy cửa bước vào trông thấy cảnh tượng như vậy. Chàng nhanh chóng đến bên nàng, dùng linh lực của mình bảo vệ tâm mạch của nàng, sau lại truyền cho nàng một trăm năm tu vi của bản thân.

Buổi chiều, Tuyết Nhạc tỉnh dậy thấy Dương Thiên Trần ở bên đọc sách.

" Sư phụ, người lại cứu con sao?" Cả người Tuyệt Nhạc run lên. Nàng vui mừng vì sư phụ quan tâm mình, lại cảm thấy hổ thẹn vì làm chàng mất mặt.

" ..."

" Sư phụ, là con làm người mất mặt " Nàng hối hận vô cùng.

" Con không cần lời nói bọn họ mà để tâm . Con nghỉ cho tốt đi mấy hôm nữa ta dẫn con xuống núi lịch luyện " Thiên Trần xoa đầu Tuyết Nhạc nói.

" Sư phụ..." Tuyết Nhạc trong lòng dâng lên một cảm xúc khó tả.

Ba hôm sau

" Sư phụ" Tuyết Nhạc vui vẻ đi tới chỗ Dương Thiên Trần.

" đi thôi"Dương Thiên Trần.

" Vâng " Tuyết Nhạc đáp.

Hai sư đồ cùng nhau xuống núi.

Tùng Châu - kinh đô nước Thục.

Kinh đô phồn hoa nhộp nhịp , tiếng người buôn bán huyên náo, từng dòng người chen chúc nhau. Hai sư đồ cũng hòa vào đám đông. Tuyết Nhạc lần đầu nhìn những xa lạ đó, ánh mắt nàng ngập tràn hướng thú , tò mò.

" Sư phụ cái này ngon quá!" Tuyết Nhạc hưng phấn lắc lắc cánh tay của Dương Thiên Trần, mà không chút để ý miệng mình có dính chút mạch nha của kẹo hồ lô trên môi.

" Ngon đến vậy sao?" Thiên Trần lấy tay lau khoé miệng Tuyết Nhạc, ánh mắt chàng đầy ý cười. Chàng nguyện dùng tất cả sự dịu dàng của mình chỉ để cưng chiều nàng, bảo hộ nàng.

" Sư phụ thật sự rất ngon , người cũng thử đi." Tuyết Nhạc đưa thanh kẹo hồ lô mình đang ăn dở đến trước mặt sư phụ mình.

" Ừm , rất ngọt" Thiên Trần khẽ cắn một miếng rồi nói.

Một lúc sau, Tuyết Nhạc đã chạy đến hàng mứt hoa quả. Nàng mua mỗi loại một phần . Khóe miệng Tuyết Nhạc nhếch lên khi thưởng thức mỗi miếng mứt , vị ngọt của mứt lan tỏa trong miệng nàng. Dáng vẻ hạnh phúc khi ăn của nàng giống như một chú chuột nhỏ ham ăn , dáng vẻ vừa ngây thơ lại đơn thuần.

Dương Thiên Trần quan sát nàng , chàng khẽ cười nhìn nàng. Cả ngày hôm ấy hai sư đồ họ dạo chơi khắp kinh thành, họ tận hưởng cảm giác phồn hoa, nhộn nhịp nơi chốn kinh đô.

Download MangaToon APP on App Store and Google Play

novel PDF download
NovelToon
Step Into A Different WORLD!
Download MangaToon APP on App Store and Google Play