Tiếng Việt
NovelToon NovelToon

[RhyCap] Thiên Thần

Chương 1

Chiều thu nhẹ nhàng, những tán cây trong công viên rì rào trước cơn gió mát lành.
Nắng nhạt đổ dài trên con đường lát đá, nhuộm màu vàng ươm lên từng góc nhỏ.
Trên chiếc ghế gỗ dưới gốc cây phong, Quang Anh lặng lẽ vẽ.
Anh thích sự yên tĩnh, thích đắm chìm trong thế giới riêng, nơi chỉ có màu sắc và những nét cọ mềm mại vẽ nên những khung cảnh bình yên.
Từ xa, một chàng trai trẻ với chiếc máy ảnh đeo trước ngực bước chậm rãi trên lối đi.
Cậu dừng lại khi ánh mắt chạm vào hình ảnh người họa sĩ tập trung vẽ.
Gió thổi làm mái tóc cậu hơi rối, nhưng nụ cười trên môi vẫn rạng rỡ.
Tách!
Quang Anh khựng lại khi nghe thấy tiếng chụp ảnh.
Anh nhíu mày, ngẩng đầu lên thì bắt gặp ánh mắt trong veo đang nhìn mình.
???
???
[giơ máy ảnh lên, cười tinh nghịch]
???
???
Tranh của anh đẹp quá, em muốn lưu giữ nó mãi mãi.
Quang Anh im lặng một lát, ánh mắt có chút khó chịu nhưng không gay gắt.
Anh không quen bị làm phiền khi đang vẽ, nhưng sự tươi sáng của người trước mặt khiến anh không thể lạnh lùng như thường lệ.
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Em không xin phép.
Giọng nói anh bình thản nhưng không hẳn trách móc.
???
???
[chớp mắt, bật cười]
???
???
Vậy bây giờ em xin phép được không?
Không đợi câu trả lời, cậu bước lại gần, cúi người nhìn vào bức tranh dang dở.
???
???
Wow…
???
???
Anh vẽ đẹp thật đấy.
???
???
[khen ngợi chân thành, đôi mắt ánh lên sự thích thú]
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
[hơi nghiêng đầu, lặng lẽ quan sát cậu]
Ánh nắng chiều phủ một lớp sáng dịu nhẹ lên gương mặt chàng trai lạ mặt.
Nụ cười cậu trong trẻo đến mức như thể có thể hòa tan đi mọi sự u ám trên thế gian.
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Em tên gì?
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
[bất giác hỏi]
Cậu hơi ngạc nhiên, nhưng nhanh chóng bật cười.
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy.
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Còn anh?
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh.
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
[nghiêng đầu, ánh mắt cong lên đầy hứng thú]
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Anh Quang Anh, sau này em có thể chụp thêm nhiều ảnh về anh và tranh của anh không?
Quang Anh không trả lời ngay.
Một cơn gió nhẹ thổi qua, mang theo mùi hương lá khô thoảng trong không khí.
Anh nhìn Duy—chàng trai mang đến cảm giác như tia nắng nhỏ len vào thế giới yên tĩnh của mình.
Cuối cùng, khóe môi anh khẽ nhếch lên, rất nhẹ.
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Tùy em.

Chương 2

Từ sau buổi gặp gỡ hôm ấy, Duy thường xuyên xuất hiện bên cạnh Quang Anh.
Mỗi buổi chiều, khi ánh hoàng hôn vừa nhuộm vàng công viên, cậu sẽ mang theo chiếc máy ảnh quen thuộc, hào hứng chụp lại mọi khoảnh khắc.
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Anh Quang Anh, hôm nay vẽ gì thế?
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
[ngồi xuống bên cạnh, nghiêng đầu nhìn vào khung vẽ]
Quang Anh không trả lời ngay, chỉ tiếp tục tỉ mỉ tô những nét màu mềm mại lên bức tranh.
Một lát sau, anh mới nhẹ nhàng trả lời.
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Vẫn là phong cảnh.
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
[bật cười]
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Em biết.
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Nhưng em muốn nghe anh nói cơ.
Quang Anh khẽ liếc nhìn cậu.
Từ ngày quen Duy, anh nhận ra cậu rất thích nói chuyện, thích làm ồn bên cạnh anh.
Nhưng điều kỳ lạ là anh không hề thấy phiền, ngược lại, còn dần quen với sự hiện diện ấy.
Duy giơ máy ảnh lên, chăm chú chụp lại những khoảnh khắc nhỏ bé—ngón tay Quang Anh dính chút màu, ánh mắt tập trung khi vẽ, hay đơn giản chỉ là bóng lưng trầm tĩnh của anh giữa không gian bình yên.
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Mỗi bức ảnh của em đều có anh.
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
[cười nhẹ, chỉnh lại dây đeo máy ảnh]
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Nhìn xem, có phải em rất có tâm không?
Quang Anh nhìn thoáng qua màn hình máy ảnh, trong đó phản chiếu hình ảnh anh dưới nắng chiều dịu nhẹ.
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Em thích chụp ảnh lắm sao?
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
[gật đầu ngay lập tức]
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Thích chứ!
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Em muốn lưu giữ tất cả những điều đẹp đẽ mà em gặp.
Quang Anh im lặng một lát.
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Vậy còn anh, là điều đẹp đẽ à?
Duy chớp mắt, sau đó bật cười, nụ cười rạng rỡ như ánh mặt trời.
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Tất nhiên rồi.
Từ hôm đó, họ bắt đầu cùng nhau lang thang khắp thành phố.
Những con phố nhỏ rợp bóng cây, những quán cà phê yên tĩnh bên đường, hay bãi cỏ trải dài trong công viên—tất cả đều trở thành điểm dừng chân của hai người.
Duy chụp ảnh. Quang Anh vẽ tranh.
Dần dần, sự yên lặng quen thuộc của Quang Anh không còn cô độc nữa.
Nó được lấp đầy bởi tiếng cười của Duy, bởi những câu nói vô tư và đôi mắt sáng rực mỗi khi bắt gặp một góc cảnh đẹp.
Một lần, họ đứng trên cây cầu vắt ngang dòng sông, ngắm mặt trời lặn.
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
[bất giác khẽ nói]
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Anh này, em thấy anh giống bầu trời mùa thu lắm.
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
[hơi nghiêng đầu, nhìn cậu]
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Sao lại vậy?
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
[chống cằm suy nghĩ]
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Vì anh yên tĩnh, dịu dàng, nhưng cũng có chút xa cách.
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Giống như bầu trời thu ấy, đẹp mà lạnh lẽo.
Quang Anh không nói gì, chỉ lặng lẽ nhìn về phía mặt trời đang khuất dần sau những tòa nhà.
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
[nhìn anh, mỉm cười]
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Nhưng không sao.
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Vì bầu trời mùa thu vẫn có ánh nắng mà, đúng không?
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
[khẽ giật mình]
Vào khoảnh khắc đó, anh nhận ra—Duy chính là ánh mặt trời ấy.
Người đã lặng lẽ soi rọi vào thế giới trầm lặng của anh.

Chương 3

Hôm ấy, Quang Anh và Duy cùng nhau đến một vùng ngoại ô yên bình, nơi có những cánh đồng trải dài và những ngọn đồi thoai thoải.
Không khí nơi đây trong lành, thoảng mùi hương cỏ dại và nắng vàng vương nhẹ trên từng phiến lá.
Quang Anh ngồi dưới một gốc cây lớn, đặt giá vẽ trước mặt, tay chậm rãi đưa từng nét cọ.
Duy thì đi loanh quanh, tìm những góc ảnh đẹp.
Cậu thỉnh thoảng lại chạy đến khoe với anh vài tấm chụp được, nụ cười rạng rỡ như ánh mặt trời.
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Anh vẽ gì thế?
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
[tò mò, nhẹ nhàng ghé sát lại gần]
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
[hơi nghiêng người, tránh đi ánh mắt của cậu]
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Cảnh vật thôi.
Nhưng Duy không dễ bị đánh lừa.
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
[tinh nghịch nghiêng đầu, mắt sáng lên khi nhìn thấy bức tranh]
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Khoan đã…
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Anh đang vẽ em đúng không?
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
[giật mình]
Anh vô thức nhìn xuống bức tranh của mình—giữa những nét vẽ phong cảnh quen thuộc, có một bóng người nhỏ bé đang đứng dưới tán cây, máy ảnh cầm hờ trong tay.
Là Duy.
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
[bật cười, chỉ vào bức tranh]
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Rõ ràng là em còn gì!
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Đừng có chối nha!
Quang Anh im lặng trong giây lát, rồi cũng bật cười theo.
Nhưng trong lòng anh, một điều gì đó vừa khẽ rung động.
Những ngày qua, Duy đã trở thành một phần quen thuộc trong cuộc sống của anh.
Mỗi buổi sáng tỉnh dậy, anh lại mong chờ một tin nhắn từ cậu.
Mỗi buổi chiều vẽ tranh, anh đều vô thức ngước mắt tìm kiếm bóng dáng của Duy.
Và ngay cả khi đặt bút vẽ, hình ảnh cậu cũng tự nhiên xuất hiện trong tranh, như thể đó là điều hiển nhiên nhất.
Anh thích Duy từ bao giờ rồi nhỉ?
Có lẽ là từ những lần cậu cười rạng rỡ bên anh.
Từ những buổi chiều lang thang khắp thành phố.
Hay từ khoảnh khắc Duy nói rằng anh giống bầu trời mùa thu—đẹp mà lạnh lẽo.
Quang Anh nhẹ nhàng đặt cọ xuống, nhìn sang người bên cạnh.
Duy vẫn đang ngắm nghía bức tranh, đôi mắt ánh lên niềm vui thích.
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Duy.
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Dạ?
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Cảm ơn em.
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
[ngẩn người]
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Ủa, cảm ơn gì thế?
Quang Anh chỉ khẽ lắc đầu, mỉm cười.
Không phải vì điều gì cụ thể, chỉ đơn giản là… cảm ơn vì đã bước vào cuộc đời anh.

Download MangaToon APP on App Store and Google Play

novel PDF download
NovelToon
Step Into A Different WORLD!
Download MangaToon APP on App Store and Google Play