Khi tỉnh lại, Lãnh Trúc bị cảnh vật trước mắt dọa đến ngây người.
Hắn đang nằm trên một cái giường gỗ vô cùng lớn, bốn phía trướng lụa trắng lay động theo gió làm nổi bật chiếc giường gỗ lim chạm trổ xa hoa.
Hắn lập tức giật bắn mình, kinh ngạc nhìn hoàn cảnh hoàn toàn lạ lẫm trước mắt. Đây là nơi nào nhỉ? Một căn phòng rộng rãi sáng sủa lại cổ kính, nhưng chỉ có một cái giường lớn???
Lãnh Trúc sắp điên mất rồi. Hắn nhớ rõ mình đang huấn luyện quân binh ở dưới ánh nắng chói chang cơ mà, sao lại tới nơi cổ đại như trong TV này. Hơn nữa nhìn những cây cột màu đỏ to lớn ở bốn phía, sao có cảm giác dường như đang ở trong hoàng cung cổ đại.
Sau đó hắn thấy được quần áo trên thân: một bộ trường bào tơ lụa màu trắng bóng loáng. Thử duỗi cánh tay, tay áo dài quá bàn tay, trời ạ, đây là quần áo kiểu gì vậy? Càng kinh ngạc chính là khi hắn cúi đầu nhìn chính mình, suối tóc đen sẫm mượt mà theo quần áo chảy xuống, dài đến ngang eo, lộng lẫy động lòng người.
“A……” Khi Lãnh Trúc sờ thấy cây trâm mộc trên đỉnh đầu, hắn đột nhiên ngửa cổ hét lên. Hắn nhất định là điên rồi. Sau đó hắn lại sợ hãi phát hiện thanh âm của mình cũng thay đổi, trở nên tinh tế thanh thúy, không thô ráp trầm nặng như trước.
Bên ngoài một hồi tiếng bước chân truyền đến, một thiếu niên cao ráo đi vào. Đó là một thiếu niên huyền bí với chiếc mặt nạ bằng sắt, che đi cả khuôn mặt. Thiếu niên ấy có một đôi mắt xanh rất đẹp, mái tóc trắng xóa cứ như búp bê sứ phương Tây. Y tự nhận mình là hộ vệ của hắn, từ người ấy một giọng nói trầm lắng vang lên.
“Thái tử điện hạ, lại xảy ra chuyện gì sao?” Thiếu niên tiến lên đưa tay dìu hắn.
Thái tử điện hạ? Hai con mắt Lãnh Trúc mở to đến không thể to hơn.
“Ngươi làm gì vậy?” Lãnh Trúc gỡ hai tay thiếu niên đang cầm cánh tay hắn ra. Hai người đàn ông sao làm chuyện mắc ói như vậy chứ?
“Thái tử điện hạ, người sao thế? Cơ thể lại mệt mỏi đâu à?” Thiếu niên ấy nhìn hắn với ý vị sâu xa.
Lãnh Trúc nhìn thiếu niên đeo mặt nạ trước mắt ân cần hỏi han, đột nhiên trong đầu “Ầm” một tiếng, nghĩ thầm có phải linh hồn mình đã xuyên việt hay không, bởi vì xuyên không hiện là đề tài phổ biến nhất trong trường học, mà sao hắn lại gặp phải? Nhưng mình đang sống êm đẹp sao lại xuyên không được? Lãnh Trúc lập tức nhớ lại.
“Huấn luyện viên, hôm nay trời nắng quá, có thể không đứng được không?” Trương Lượng – Kẻ cầm đầu trong đám học viên không coi hắn là huấn luyện viên nghiêng đầu hỏi, phía sau còn mấy học viên ủng hộ gã. Mỗi kẻ đều hai tay ôm ngực, bộ dáng lưu manh.
“Không được, đứng nghiêm đi!” Lãnh Trúc rống lớn, Trương Lượng này càng ngày càng càn rỡ, thường chống đối hắn, dù gì hắn cũng là huấn luyện viên cảnh sát, loại học viên này tương lai sao có thể làm cảnh sát, cho nên mình phải có trách nhiệm và nghĩa vụ nghiêm khắc dạy nó.
“Hỏi ông là cho ông mặt mũi thôi. Ông thật sự cho rằng mình là huấn luyện viên? Ha ha ha, tôi không rảnh điên cùng các người!” Trương Lượng khinh bỉ nhìn các học viên ở dưới đang nghiêm nghiêm chỉnh chỉnh đứng dưới trời nắng, đồng thời rất không cho Mạc Vệ Quân mặt mũi mà cười nhạo.
“Trương Lượng, cậu là học viên, nên có dáng dấp của học viên chứ? Còn như vậy nữa, đừng trách tôi báo cho cha cậu, cha cậu đã nhờ cậy tôi giáo dục cậu thật nghiêm khắc.” Cha Trương Lượng là tổng giám đốc một công ty. Từ nhỏ người trong nhà đem Trương Lượng chiều thành hư.
“Ông dám! Đừng tưởng rằng ông nói cho cha tôi biết thì tôi sẽ sợ ông. Không biết xấu hổ!” Trương Lượng nổi giận mắng.
“Cậu, đứng nghiêm!” Lửa giận trong người Lãnh Trúc nhanh chóng thăng lên.
“Đứng CMN!” Trương Lượng xoay nắm tay đánh về phía Lãnh Trúc, vì bọn chúng đều đã là sinh viên Đại học cao to vạm vỡ, hơn nữa Trương Lượng tính tình cực tệ, hở chút lại đánh người.
Nắm tay gã bị Lãnh Trúc bắt lấy, trong con ngươi hắn là lửa giận ngập trời, thằng oắt này dám mắng mẹ hắn, hôm nay không dạy dỗ hắn, ta sẽ theo hắn mang họ Trương –Lãnh Trúc cũng nổi tiếng là có tính tình nóng nảy.
Song ngay lúc hắn chuẩn bị bẻ tay Trương Lượng, cho gã một bài học, sau gáy đột nhiên một cơn đau nhức. Hắn lập tức quay đầu phẫn nộ nhìn lại, một kẻ đồng đảng của Trương Lượng tay giơ một khối gạch nhìn hắn cười gằn, trên viên gạch còn dính đầy máu.
“Không xong, giết người rồi.” Mấy học viên đang đứng quanh kêu lên kinh ngạc, còn Lãnh Trúc bắt đầu mất đi tri giác.
“Ngươi tên là gì?” Lãnh Trúc thu hồi suy nghĩ. Hắn hầu như có thể khẳng định mình đã xuyên việt.
“Thái tử điện hạ, người sao vậy, cần thái y đến chẩn bệnh. Ta tên Lý Thanh Nhã, hộ vệ của thái tử ?” Lý Thanh Nhã lo lắng nhìn Mạc Nhiễm Thiên mà lẩm bẩm một mình.
Lãnh Trúc là người thông minh, vừa nghe đã đoán được vị thái tử này chẳng lẽ là kẻ đần độn?
“Lý Thanh Nhã , cầm gương tới cho ta nhìn một chút.” Lãnh Trúc ngược lại không vội, thuyền đến đầu cầu tự nhiên thẳng thôi, mình có quýnh lên nữa cũng vô dụng.
“Thái tử điện hạ, người thật sự không sao, gương ở bên kia để ta qua lấy?” Lý Thanh Nhã chỉ chỉ mặt gương đồng đặt trong góc tường.
Lãnh Trúc càng thêm vững tin vị thái tử này không phải đần độn thì cũng là chậm phát triển, bằng không một tiểu hộ vệ nhỏ nhoi sao dám nói hắn hồ đồ, không sợ bị chém sao?
Lãnh Trúc tự mình đi tới trước gương đồng. Mặc dù gương đồng nhìn không rõ ràng lắm nhưng vẫn có thể soi tỏ bóng người, mà Lãnh Trúc bị người trong gương trực tiếp dọa đến sợ ngây người.
Người trong gương dùng “khuynh quốc khuynh thành” để hình dung cũng không quá. Hai mắt sáng ngời đen sẫm, đôi mày thanh tú, khuôn mặt trắng nõn bóng loáng không một tì vết. Nhưng hấp dẫn nhất chính là đôi môi đỏ tươi sáng bóng, như thể được phủ một lớp mỏng kim phấn, vô cùng mê người.
Lãnh Trúc nhịn không đặng lấy tay vuốt ve đôi môi mình, cảm thấy tay bị hút lại như bị điện giật thì càng kinh hãi, cũng may hơi dùng sức một chút là có thể tách ra. Song loại cảm giác này lại làm cho hắn kinh ngạc vạn phần. Thế gian này chẳng lẽ còn có chuyện kì quái như thế?
“Thái tử điện hạ, ta dìu người đi thay quần áo,sắp đến giờ học rồi.” – Không biết từ khi nào trên tay Lý Thanh Nhã đã cầm thêm một bộ trường bào màu vàng nhạt thêu hoa.
“Học cái gì?” Lãnh Trúc thuận miệng hỏi, bản thân còn đang than thở vì gương mặt đại mỹ nam tuyệt đại vô song trong gương. Lãnh Trúc đoán mỹ nam chừng hai mươi tuổi, cao một mét bảy, cũng không phải quá thấp, nhưng so với thiếu niên bên cạnh cao khoảng mét tám càng thêm tự ti, vóc người cao gầy, có phần yếu ớt, nên ăn nhiều cơm một chút.
“Thái tử điện hạ , hôm nay chúng ta có tiết học đàn.” Lý Thanh Nhã ở sau lưng lộ ra ánh mắt âu lo, bị thu hết vào mắt Lãnh Trúc. Trong lòng hắn càng thêm khẳng định cái tên thái tử điện hạ này nhất định là trì độn, xem ra nhìn người không thể nhìn tướng mạo.
“Không đi, hôm nay đầu đau, cái gì cũng không nhớ được, không muốn đi. Chi bằng Lý Thanh Nhã nói cho bổn thái tử một vài chuyện, để bổn thái tử nhớ lại.” Lãnh Trúc biết nếu đã xuyên việt, nhất định phải thích ứng nhanh một chút. Hơn nữa mình thế mà lại xuyên đến trên thân một tên thái tử, đúng là không thể tưởng tượng được. Hoàng cung từ xưa đến nay đều là nơi hung hiểm nhất, mình hiện giờ cái gì cũng không biết, khó tránh khỏi chịu thiệt thòi.
“Vâng, nhưng hay để buổi tối thưa điện hạ. Nếu lục hoàng tử không thấy ngài đến sẽ cho người tìm tới đây.” Lý Thanh Nhã trầm mặc xuống, nhớ đến Lục hoàng tử thường xuyên làm phiền y, trong lòng y khó chịu vô cùng.
“Lục hoàng tử?” Lãnh Trúc cố ý không nói gì, chờ Lý Thanh Nhã nói tiếp.
“Đúng vậy, Lục hoàng tử không có ý tốt, mỗi lần đều quấn lấy thái tử điện hạ, nếu không thấy người, nhất định sẽ chạy tới tìm, đến lúc đó một tên hộ vệ như ta lại mang tội bất kính.” Lý Thanh Nhã kể lại với vẻ mặt chán ghét.
“Đi cũng được, nhưng ta cái gì cũng không nhớ được, phải làm sao bây giờ?” Lãnh Trúc đối với bên ngoài cũng rất tò mò.
“Thái tử điện hạ không cần quá lo lắng,chuyện không nhớ rõ đã diễn ra thường xuyên? Tất cả mọi người đã quen rồi.” Lý Thanh Nhã lo lắng nhìn hắn nói tiếp.
“Ah, vậy thì tốt rồi, được rồi, bổn thái tử tên là gì?” Lãnh Trúc thầm nghĩ thật may mắn, tên thái tử này thật sự là kẻ thiểu năng, vậy bản thân mình cái gì cũng đều giả vờ không biết là ổn rồi, ha ha.
“Mạc Nhiễm Thiên, thưa thái tử của ta!” Lý Thanh Nhã nắm tay hắn mà bất lực.
Lãnh Trúc nhíu mày: “Mạc Nhiễm Thiên?” Tên này hắn thích.
“Điện hạ chúng ta thay quần áo thôi.” Lý Thanh Nhã đi tới kéo ống tay áo hắn, ý như muốn giúp hắn cởi quần áo.
“Không cần, ta tự làm.” Mạc Nhiễm Thiên vẫn không cách nào tiếp nhận việc bàn tay một người cùng giới khác sờ tới sờ lui trên người mình, huống chi còn là hộ vệ cao hơn cả hắn.
Kéo dây nhỏ nơi vạt áo ra, y phục tơ lụa trắng toát tự nhiên trượt xuống, Mạc Nhiễm Thiên một lần nữa cảm thán vì chủ nhân thân thể da mịn thịt mềm, trắng nõn mịn màng còn hơn nữ tử. Khóe miệng hắn không nhịn được co rút, nam nhân này hẳn là cần rèn luyện nhiều hơn.
Lý Thanh Nhã đem ti bào màu vàng nhạt thêu hoa khoác trên người hắn. Mạc Nhiễm Thiên nhất thời cảm thấy vẻ đẹp này dường như chỉ trên trời mới có, trong lòng không khỏi buồn bực, sao mình lại nhập vào thân xác một kẻ đẹp đến như vậy. Tuy thế ông trời cũng công bằng, cho hắn vẻ ngoài hoàn mỹ nhưng đầu óc ngu dốt, xem ra hắn có thể sống sót đến bây giờ trong hoàng cung coi như là kỳ tích.
“Đi thôi.” Mạc Nhiễm Thiên than nhẹ một tiếng, thầm nghĩ mình cũng không sợ bị vạch trần, giả ngu là được rồi.
Lý Thanh Nhã đi trước dẫn đường, Mạc Nhiễm Thiên ở sau hết nhìn đông lại ngó tây đi ra khỏi tẩm cung Thái tử xa hoa lộng lẫy. Nói nó xa hoa là bởi ngoại trừ tẩm thất ở ngoài đại điện vừa rồi, lọt vào trong tầm mắt là một đại viện tử, tiểu viện nối tiếp hành lang, bên cạnh là từng dãy sương phòng, trong viện hoa tươi núi giả, cây nhỏ bãi đá, thật là thanh nhã. Mạc Nhiễm Thiên cũng rất thích cảnh vật này, cung nữ thái giám vô số, gặp hắn đều quỳ xuống xưng Thái tử điện hạ.
Đi ra khỏi tẩm thất là một con đường nhỏ rải đá trắng, hai bên là hoa thơm cỏ lạ, phong cảnh động lòng người. Hơn nữa, có thể nhìn thấy cách đó không xa các tòa cung điện gạch xanh ngói đỏ lớn lớn nhỏ nhỏ nhấp nhô, nối tiếp những con đường nhỏ quanh co khúc khuỷu.
“Lý hộ vệ, ai ở trong phòng này thế?” Mạc Nhiễm Thiên hỏi.
“Thưa, Thái tử điện hạ, người lại quên rồi, đây đều là nơi ở của các phi tần. Các hoàng tử đều ở tại Tây cung, nơi này là Đông cung, tẩm cung của hoàng hậu nương nương chính là tòa kia.” Lý Thanh Nhã chỉ chỉ tòa lầu các đặc biệt xa hoa lộng lẫy ở xa Mạc Nhiễm Thiên nhất.
“Ừm, hoàng hậu nương nương là mẹ ruột ta ư?” Mạc Nhiễm Thiên chợt nghĩ ra liền hỏi.
“Khụ khụ khụ, Thái tử điện hạ, mẫu phi người Dung quý phi năm ngoái ngã bệnh rồi mất, hoàng hậu nương nương là mẫu hậu Lục hoàng tử – Tiêu hoàng hậu a.” Lý Thanh Nhã quay sang nhìn hắn.
“Ah, ta quên rồi.” Mạc Nhiễm Thiên ôn nhu nói: “Vậy tổng cộng có bao nhiêu hoàng tử, bổn điện hạ là hoàng tử lớn nhất à?”
“Điện hạ, A Thanh cảm thấy hôm nay điện hạ hơi khác, thật sự không cần mời thái y?” Lý Thanh Nhã thật sốt sắng.
Bình thường Thái tử dù thường thường không nhớ rõ mọi chuyện, nhưng phản ứng cũng không nhanh nhạy lắm, đâu như ngày hôm nay hỏi không ngừng? Thật khiến y lo toan.
“Ta muốn biết.” Mạc Nhiễm Thiên thản nhiên nói, cố gắng không để Lý Thanh Nhã sinh nghi.
“Tổng cộng có bảy vị hoàng tử, công chúa có hơn hai mươi vị, Thái tử điện hạ là tam hoàng tử. Do hoàng thượng cực kì sủng ái mẫu phi của Thái tử cho nên không để ý văn võ bá quan, hậu cung tần phi phản đối, năm ngoái lúc Dung quý phi qua đời, lập người là Thái tử.” Lý Thanh Nhã giải thích thật rõ ràng.
“Ah.” Mạc Nhiễm Thiên sửng sốt, trong lòng thất kinh. Thế thì Thái tử này chỉ sợ bị lườm đỏ mắt, hoàng thượng sủng ái Dung quý phi, lập con trai nàng làm Thái tử, tất phải khiến cho hậu cung tần phi khác ghen ghét, đặc biệt là Đại hoàng tử và Nhị hoàng tử, những điều này đều là hắn xem TV mà phỏng đoán.
Hai người dọc theo con đường nhỏ đi ra khỏi cổng vòm Đông cung tới ngự hoa viên. Vào mùa này, trong ngự hoa viên chim hót hoa thơm, không khí tươi mát, làm cho tâm hồn vui vẻ thoải mái, bốn phía núi giả nước chảy, lương đình lầu các, ngơ ngẩn tâm hồn.
Mạc Nhiễm Thiên thầm cảm thấy hoàng cung cổ đại này thật đẹp, cũng không như năm ấy đi thăm Cố cung, ngoài phòng ốc ra cũng chỉ có phòng ốc, mà phần lớn đều trống rỗng không có người ở, thật khác nhau.
“Lý hộ vệ, luyện đàn ở nơi nào nhỉ?” Mạc Nhiễm Thiên căn bản không hiểu gì về “đàn”, đừng nói gảy đàn cao thâm như vậy, cho dù là Karaoke, hắn cũng chỉ phá cổ họng mà thôi.
“Sắp tới rồi, ngay Khởi Phượng Đình trong ngự hoa viên.” Lý Thanh Nhã gật gật đầu. Đúng lúc này, một đám cung nữ đi ngang qua, cúi người thi lễ với Mạc Nhiễm Thiên, sau đó cười hì hì chạy. Mạc Nhiễm Thiên thấy ánh mắt các nàng nhìn hắn đều là giữa kinh ngạc lộ ra cười nhạo, nói vậy các nàng cũng biết mình là một kẻ đần độn, cho nên cũng không sợ đắc tội.Lý Thanh Nhã quắc mắt nhìn các nàng như cảnh cáo. Làm các nàng sợ hãi bỏ đi nhanh.
“Thái tử điện hạ, tới rồi.” Lý Thanh Nhã chỉ vào một lương đình rất lớn phía trước.
Mạc Nhiễm Thiên nhìn vào thì thấy bên trong có bảy chiếc bàn, phía trên đặt sáu chiếc đàn cổ, năm người đã ngồi vào vị trí của mình, nhưng vị trí phu tử phía trước còn chưa có người. Mạc Nhiễm Thiên đi vào từ phía sau nên năm người ngồi nghiên cứu cầm phổ không thấy được. Đương nhiên Mạc Nhiễm Thiên cũng không nhìn thấy bọn họ.
Khi Mạc Nhiễm Thiên đang muốn đến ngồi vào chỗ trống kia, Lý Thanh Nhã phía sau đột nhiên hô to một tiếng: “Thái tử điện hạ đến!” Mạc Nhiễm Thiên bị dọa đến giật bắn mình, thật sự không quen loại lễ nghi này.
Năm người toàn bộ quay đầu lại. Mạc Nhiễm Thiên vừa nhìn thấy họ thì ngây ngẩn cả người. Chẳng lẽ xuất thân hoàng gia đều là cực phẩm? Sao mà mỗi người đều là tuấn nam dễ nhìn vậy?
“Thái tử ca ca!” Một giọng thiếu niên ngây thơ thanh thúy truyền vào tai, Mạc Nhiễm Thiên đầu tiên đưa ánh mắt nhìn về cậu nhóc mười bốn mười lăm tuổi đang nhào về phía hắn, chẳng lẽ vị này chính là Lục hoàng tử? Chỉ thấy cậu bé này khuôn mặt mang nét ngây thơ, nhưng vóc người đã hơn một mét rưỡi, một đôi mắt to linh động nhìn Mạc Nhiễm Thiên chớp chớp.
“Thái tử ca ca, huynh đến muộn, phải bị phạt!” Cậu nhóc xông lên, định ôm cổ Mạc Nhiễm Thiên, không đợi hắn phản ứng lại, Lý Thanh Nhã đã đứng chắn trước hắn, không cho Lục hoàng tử đến gần Mạc Nhiễm Thiên.
" Thái tử ca ca lo dạy lại tên họ Lý này đi,hắn cứ như oan hồn mà theo thái tử ca ca, không cho ai tiếp xúc khiến người ta chán ghét nha..” Cậu nhóc nói xong mặt phụng phịu xuống Mạc Nhiễm Thiên còn đang hoang mang ra, khuôn mặt nhỏ nhắn ngơ ngác .
“Lục đệ, không được nghịch!” Một tuấn mỹ nam tử mặc cẩm phục màu tím đứng lên quát.
Mạc Nhiễm Thiên bị chấn động, ngây ngốc nhìn tiểu hộ vệ đang chắn trước mặt mình,xong lại quay sang cậu nhóc kia, nhìn cậu nhóc vẻ xinh đẹp trầm xuống, đột nhiên ý thức được một vấn đề. Khoan đã, mình bị tên nhóc này xém cưỡng hôn. Hơn nữa nghe nó nói, hình như có tiền lệ trước đây, là Lý hộ vệ bảo bộc mình sao.
“Thật đúng là đồ đần này luôn bị tên hộ vệ kia giữ hơn chó giữ của, ai, sư phụ sao còn chưa tới, không phải trên đường vấp ngã chứ?” Mạc Nhiễm Thiên nhìn xuống chỗ ngồi bên cạnh, một nam tử âm nhu tà mị đang nhìn hắn khinh bỉ, dựa lên cổ cầm, tạo nên một đoạn tạp âm bừa bãi.
Lý Thanh Nhã đứng che chở trước Mạc Nhiễm Thiên, bảo bộc người ở sau lên tiếng.
"Các vị hoàng tử hiểu lầm rồi, thái tử điện hạ chỉ đang hoang mang thôi. Mong các hoàng tử đừng chê trách."
Lục hoàng tử lên tiếng bảo vệ.
“Tứ ca, huynh đừng quá đáng, Thái tử ca ca không có đần! Lời huynh vừa nói đệ đi méc phụ hoàng.” Thiếu niên tức giận đứng ở trước mặt nam tử gọi là “Tứ ca”, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng.
“Được rồi, các đệ đừng ầm ĩ nữa, sư phụ tới rồi.” Nam tử áo tím vừa rồi lại mở miệng.
“Nhị ca, là tứ ca quá đáng quá thôi, mỗi lần đều cười nhạo Thái tử ca ca. Hừ, Thái tử ca ca so với huynh đẹp gấp một trăm lần!” Lục hoàng tử Mạc Hiên chỉ vào Tứ hoàng tử cả giận nói, hắn rõ ràng là che chở Thái tử.
Mạc Nhiễm Thiên đến lúc này mới thật sự phục hồi tinh thần lại, chậm như rùa đến ngồi ở vị trí của mình, ngẩng đầu nhìn nam tử áo tím đang quay đầu nhìn hắn, vị này hẳn là Nhị hoàng tử, chỉ thấy y bề ngoài tuấn mỹ, khí chất tao nhã lịch sự, một đôi tinh nhãn lạnh nhạt thờ ơ, đôi môi mỏng hơi nhếch, là mỹ nam tử khó gặp. Chỉ là ánh mắt y nhìn hắn làm cho hắn có chút khó hiểu, nhìn thế nào cũng thấy giống như “chàng trai đang liếc mắt đưa tình với người yêu” vậy? Nhưng mặc kệ như thế nào, đối với Nhị hoàng tử này hắn thấy tương đối thuận mắt, cho nên đối với y lộ ra nụ cười chân thành, còn Nhị hoàng tử liền đỏ mặt quay đầu lại, làm cho Mạc Nhiễm Thiên không nhịn được co rúm khóe miệng. Chẳng lẽ y thật sự đem mình thành nữ nhân?
Lý Thanh Nhã vì còn có công chuyện nên xin phép đi trước, chỉ còn Mạc Nhiễm Thiên ở lại với các vị hoàng tử.
Đang lúc Mạc Nhiễm Thiên cảm thấy vô cùng buồn bực, bên tai truyền đến tiếng mắng khinh bỉ.
“Hừ!”
Mạc Nhiễm Thiên nghe được có kẻ nhạo báng hắn, lửa giận bốc lên, bụng bảo dạ dù sao mình hiện tại cũng là kẻ ngốc, vậy ta ngốc cho hắn xem. Nghĩ đến đây cả người hắn hướng tứ hoàng tử bên cạnh đánh tới, thuận đà vung tay đấm tứ hoàng tử một quyền.
“A, huynh điên rồi à.” Tứ hoàng tử bị Mạc Nhiễm Thiên đánh ngã nhào trên mặt đất, theo lý thuyết Mạc Nhiễm Thiên nhỏ gầy hơn tứ hoàng tử nhiều, nhưng linh hồn Lãnh Trúc trong cơ thể lại khỏe mạnh cường tráng. Hắn bất ngờ ra tay đánh tứ hoàng tử, đau đến mức y vội vàng dùng tay ngăn cản, nhưng cũng không tránh được xương cốt đau đớn.
“Thái tử ca ca, dừng tay đi mà!” Lục hoàng tử Mạc Hiên bị sợ hãi _ thái tử ca ca của hắn cho tới bây giờ cũng chưa từng đánh người.
Mà nhị hoàng tử cũng vội tiến lại ngăn Mạc Nhiễm Thiên: “Tiểu Thiên, đệ đừng đánh”. Nhị hoàng tử cũng bị hù dọa, mặc dù y nghe được tứ hoàng tử mắng Mạc Nhiễm Thiên cũng tức giận đến hai đấm nắm chặt, nhưng không nghĩ đến Mạc Nhiễm Thiên so với y càng tức giận hơn. Bình thường hắn bị mọi người cười nhạo cùng chửi mắng cũng chỉ cười ngốc nghếch, hôm nay hình như có cái gì đó không giống.
Mạc Nhiễm Thiên lại đánh thêm vài quyền làm cho nhị hoàng tử xây xẩm mặt mày, xong cũng không nói lời nào, trực tiếp trở lại chỗ của mình ngồi nghịch tóc, làm bộ dáng ngốc nghếch.
“Huynh, huynh dám đánh ta.” Tứ hoàng tử lồm cồm bò dậy, đôi mắt hung tợn như muốn phun lửa nhìn Mạc Nhiễm Thiên vẫn giả vờ ung dung như không có chuyện gì. Y tức đến nghiến răng nghiến lợi, đau đớn trên mặt càng làm cho y thêm phần hung ác nham hiểm.
Hai vị hoàng tử còn lại vẫn không nói một lời, chỉ lo lắng hoảng sợ nhìn sự việc diễn ra. Mạc Nhiễm Thiên liếc mắt một cái liền nhận ra hai người này trong hoàng cung hẳn là không có địa vị gì.
“Tứ ca, ai bảo huynh mắng thái tử ca ca, đáng đời!” Mẫu hậu lục hoàng tử là Tiêu hoàng hậu, ở hậu cung đương nhiên không ai dám chọc hắn.
“Đệ!” Tứ hoàng tử bắt đầu phát hỏa, khuôn mặt tuấn tú tà mị lộ ra vẻ âm độc. Mẫu phi hắn là Chu quý phi đang được sủng ái, cho nên trong hậu cung cũng hoành hành bá đạo, trừ bỏ nhị hoàng tử là con trai Tô quý phi, các vị hoàng tử do các phi tần khác sinh ra cũng đối với tứ hoàng tử vừa sợ lại vừa hận.
Đúng lúc khuôn mặt tứ hoàng tử đã chuyển sang màu tím hồng, chuẩn bị chỉ vào Mạc Nhiếm Thiên mắng nhiếc, bên ngoài truyền đến mốt tiếng rống giận dữ:
“Các con đây đang làm cái gì? Còn ra thể thống gì nữa, quốc nạn sắp kéo đến nơi, các con còn có tâm trạng đánh nhau!”. Đang lớn tiếng quát nạt là một vị nam tử trung niên vóc người khỏe mạnh, tướng mạo bất phàm, khí thế cao quý. Mạc Nhiễm Thiên không nhận ra, nhưng mấy người khác đều cung kính nói: “Sư phụ!”. Theo sau hắn là Lý Thanh Nhã, nam tử tóc trắng đeo mặt nạ bằng sắt lạnh lẽo với con người xanh biết mà sâu thẳm như đáy đại dương.
“Sư phụ, phát sinh chuyện gì sao. Còn Lý hộ vệ, sao hắn ở đây theo người?” Nhị hoàng tử ôn nhuận trở về chỗ ngồi của mình, thần sắc lo lắng dò hỏi.
“Là đích thân ta mời Lý hộ vệ đến, ta đã kiểm tra qua hắn và thấy tài năng trị quốc của hắn có phần dùng được.Ai, Thân quốc muốn tuyên chiến.” Trung niên nam tử vẻ mặt uể oải.
“Cái gì? Tại sao có thể như vậy?” Tứ hoàng tử nhảy dựng lên, chỉ thấy hắn bắn ra ánh mắt sắc bén: “Lũ man di mọi rợ, hai năm trước đánh không thắng chúng ta, tại sao bây giờ lại tới nữa?”
Lý Thanh Nhã trầm giọng xuống, giọng điềm tĩnh nhưng sắc bén: "Hai năm trước Thân quốc chưa đủ mạnh, nhưng hiện tại họ có đủ lý do để mạo hiểm. Nếu chỉ dựa vào cảm tính mà đánh giá kẻ địch, chúng ta sẽ tự chuốc lấy thất bại."
“Hai năm trước chúng ta cùng Tề quốc liên thủ mới đánh lui Thân quốc, nhưng hiện tại tam quốc ở thế chân vạc, Thân quốc không ngừng mở rộng, ngày càng lớn mạnh, dã tâm cũng càng lúc càng lớn. Tề quốc hiện tại an nhàn, quốc lực mặc dù so ra kém Thân quốc, nhưng cũng khác biệt không xa. Các ngươi cũng biết năm ngoái khi lập thái tử, hoàng thượng cùng thái tử của bọn họ là Tề Quân Hành phát sinh chút xích mích, cho nên nhất định sẽ không giúp chúng ta, Thân quốc lại càng thêm không kiêng nể gì. Ai.” Trung niên nam tử lắc đầu thở dài.
Lý Thanh Nhã trầm ngâm, chậm rãi nói: "Quốc lực tương đương không có nghĩa là Tề quốc không hành động. Nếu ta là Tề Quân Hành, ta sẽ lợi dụng chiến tranh giữa Mạc và Thân quốc để làm suy yếu cả hai. Đến khi đó, ai mới là kẻ có lợi nhất?"
“Nhưng Mạc quốc chúng ta địa hình dễ thủ khó công, Thân quốc cũng không có dễ dàng đánh bại chúng ta như vậy có phải không?” Tứ hoàng tử lập tức phản kích. Điều này làm cho Mạc Nhiễm Thiên thấy tên Tứ hoàng tử này vẫn còn có chỗ đáng khen.
“Tử Viêm, không đơn giản như con tưởng tượng đâu. Hôm nay không học, các con trở về nghiên cứu một chút bản đồ, ngày mai chúng ta bình luận tình thế tam quốc. Các con đều là hy vọng của Mạc quốc, Mạc quốc sau này phải dựa vào các con đấy.”
“Tam thúc, thật sự nghiêm trọng như vậy sao?” Nhị hoàng tử cũng là vẻ mặt lo lắng. Mạc Nhiễm Thiên thế mới biết vị thái phó này kì thật là tam vương gia, không trách được mấy vị hoàng tử đều kính trọng hắn như vậy.
“Nghị Thần, các con nên biết Tề quốc cùng Thân quốc quốc quân đều đã là đời kế, hai tân hoàng đều là hạng người tâm ngoan thủ lạt. Tề quốc hiện tại quốc quân chính là Tề Quân Hành, cho nên hắn lại càng không vì chúng ta mà cùng Thân quốc khai chiến.”
“Nhưng hắn sẽ không sợ Thân quốc ăn chúng ta xong ăn luôn bọn họ sao?” Nhị hoàng tử cũng có ý nghĩ tương tự.
"Các con đây đang làm cái gì? Còn ra thể thống gì nữa, quốc nạn sắp kéo đến nơi, các con còn có tâm trạng đánh nhau!" Đang lớn tiếng quát nạt là một vị nam tử trung niên vóc người khỏe mạnh, tướng mạo bất phàm, khí thế cao quý. Mạc Nhiễm Thiên không nhận ra, nhưng mấy người khác đều cung kính nói: "Sư phụ!"
"Sư phụ, phát sinh chuyện gì sao?" Nhị hoàng tử ôn nhuận trở về chỗ ngồi của mình, thần sắc lo lắng dò hỏi.
"Ai, Thân quốc muốn tuyên chiến." Trung niên nam tử vẻ mặt uể oải.
"Cái gì? Tại sao có thể như vậy?" Tứ hoàng tử nhảy dựng lên, chỉ thấy hắn bắn ra ánh mắt sắc bén: "Lũ man di mọi rợ, hai năm trước đánh không thắng chúng ta, tại sao bây giờ lại tới nữa?"
Lý Thanh Nhã khẽ cười, giọng điềm tĩnh nhưng sắc bén: "Hai năm trước Thân quốc chưa đủ mạnh, nhưng hiện tại họ có đủ lý do để mạo hiểm. Nếu chỉ dựa vào cảm tính mà đánh giá kẻ địch, chúng ta sẽ tự chuốc lấy thất bại."
"Hai năm trước chúng ta cùng Tề quốc liên thủ mới đánh lui Thân quốc, nhưng hiện tại tam quốc ở thế chân vạc, Thân quốc không ngừng mở rộng, ngày càng lớn mạnh, dã tâm cũng càng lúc càng lớn. Tề quốc hiện tại an nhàn, quốc lực mặc dù so ra kém Thân quốc, nhưng cũng khác biệt không xa. Các ngươi cũng biết năm ngoái khi lập thái tử, hoàng thượng cùng thái tử của bọn họ là Tề Quân Hành phát sinh chút xích mích, cho nên nhất định sẽ không giúp chúng ta, Thân quốc lại càng thêm không kiêng nể gì. Ai." Trung niên nam tử lắc đầu thở dài.
Lý Thanh Nhã trầm ngâm, chậm rãi nói: "Quốc lực tương đương không có nghĩa là Tề quốc không hành động. Nếu ta là Tề Quân Hành, ta sẽ lợi dụng chiến tranh giữa Mạc và Thân quốc để làm suy yếu cả hai. Đến khi đó, ai mới là kẻ có lợi nhất?"
"Nhưng Mạc quốc chúng ta địa hình dễ thủ khó công, Thân quốc cũng không có dễ dàng đánh bại chúng ta như vậy có phải không?" Tứ hoàng tử lập tức phản kích. Điều này làm cho Mạc Nhiễm Thiên thấy tên Tứ hoàng tử này vẫn còn có chỗ đáng khen.
"Tử Viêm, không đơn giản như con tưởng tượng đâu. Hôm nay không học, các con trở về nghiên cứu một chút bản đồ, ngày mai chúng ta bình luận tình thế tam quốc. Các con đều là hy vọng của Mạc quốc, Mạc quốc sau này phải dựa vào các con đấy."
"Tam thúc, thật sự nghiêm trọng như vậy sao?" Nhị hoàng tử cũng là vẻ mặt lo lắng. Mạc Nhiễm Thiên thế mới biết vị thái phó này kì thật là tam vương gia, không trách được mấy vị hoàng tử đều kính trọng hắn như vậy.
"Nghị Thần, các con nên biết Tề quốc cùng Thân quốc quốc quân đều đã là đời kế, hai tân hoàng đều là hạng người tâm ngoan thủ lạt. Tề quốc hiện tại quốc quân chính là Tề Quân Hành, cho nên hắn lại càng không vì chúng ta mà cùng Thân quốc khai chiến."
"Nhưng hắn sẽ không sợ Thân quốc ăn chúng ta xong ăn luôn bọn họ sao?" Nhị hoàng tử cũng có ý nghĩ tương tự.
Lý Thanh Nhã liếc nhìn Nhị hoàng tử, giọng điềm nhiên: "Không đơn giản vậy. Tề quốc hiểu rõ điều này, vậy nên họ sẽ không để chúng ta bị nuốt chửng. Nhưng họ cũng không ra tay sớm, mà sẽ chờ cả Mạc và Thân quốc lâm vào thế cạn kiệt. Nếu muốn phá vỡ cục diện, chúng ta phải chủ động điều khiển tình hình, thay vì chờ người khác quyết định số phận của mình."
"Vậy con nghĩ sai lầm rồi, Tề quốc cùng Thân quốc ngăn cách bởi Âm Giang rộng mấy chục trượng. Tề quốc am hiểu thủy chiến, mà Thân quốc am hiểu kỵ binh, mặc dù Thân quốc cường đại, nhưng tại Âm Giang tuyệt đối không vượt qua được. Huống hồ thực lực của bọn họ tuy có chênh lệch, nhưng cũng khác biệt không xa." Tam vương gia giải thích.
"Nhưng Thân quốc nếu đánh thắng chúng ta, không phải có thể nhanh chóng từ nơi này tấn công Tề quốc sao?" Lục hoàng tử mười bốn tuổi cũng tham dự.
Lý Thanh Nhã chậm rãi lật xem bản đồ trên bàn, giọng chắc chắn: "Không dễ dàng như vậy. Mạc quốc và Tề quốc đều là quần sơn trùng điệp, hành quân quy mô lớn không phải chuyện đơn giản. Nhưng điều đó không có nghĩa là chúng ta có thể ung dung phòng thủ. Nếu muốn chiến thắng, chúng ta phải khiến kẻ địch không thể rút lui một cách an toàn."
“Vậy con nghĩ sai lầm rồi, Tề quốc cùng Thân quốc ngăn cách bởi Âm Giang rộng mấy chục trượng. Tề quốc am hiểu thủy chiến, mà Thân quốc am hiểu kỵ binh, mặc dù Thân quốc cường đại, nhưng tại Âm Giang tuyệt đối không vượt qua được. Huống hồ thực lực của bọn họ tuy có chênh lệch, nhưng cũng khác biệt không xa.” Tam vương gia giải thích.
“Nhưng Thân quốc nếu đánh thắng chúng ta, không phải có thể nhanh chóng từ nơi này tấn công Tề quốc sao?” Lục hoàng tử mười bốn tuổi cũng tham dự.
Lý Thanh Nhã chậm rãi lật xem bản đồ trên bàn, giọng chắc chắn: "Không dễ dàng như vậy. Mạc quốc và Tề quốc đều là quần sơn trùng điệp, hành quân quy mô lớn không phải chuyện đơn giản. Nhưng điều đó không có nghĩa là chúng ta có thể ung dung phòng thủ. Nếu muốn chiến thắng, chúng ta phải khiến kẻ địch không thể rút lui một cách an toàn."
“Con à, nên hảo hảo hiểu rõ địa hình tam quốc, chúng ta Mạc quốc cùng Tề quốc đều là quần sơn trùng điệp, muốn chiến tranh, hành quân quy mô lớn nói dễ vậy sao.”
Nhị hoàng tử cùng tứ hoàng tử nhìn nhau liếc mắt một cái lập tức cúi đầu, bọn họ tại hoàng cung cuộc sống rất an nhàn, cho tới bây giờ không nghĩ tới ngày nào đó sẽ có chiến tranh.
“Đều do huynh ấy!” Tứ hoàng tử đột nhiên âm độc nhìn về phía Mạc Nhiễm Thiên: “Phụ vương vì sao phong huynh ấy vi thái tử, một tên trì độn vô dụng. Hơn một năm nay, huynh ấy làm được cái gì, căn bản là không quan tâm đến quốc gia! Hơn nữa năm ngoái Tề Quân Hành cũng là bởi vì huynh ấy mới cùng phụ hoàng xích mích.”
Lý Thanh Nhã nắm tay Mạc Nhiễm Thiên, bao bộc hắn sau lưng mình. Y lườm tứ hoàng tử, cất giọng hằn học mà nói.
"Tứ điện hạ có phần quá lời rồi, sở dĩ thái tử mắc bệnh là do có người hại hắn,hắn cũng đâu muốn mình như vậy. Xin tứ hoàng tử bớt nặng lời." Giọng hắn trầm xuống như tiếng hổ gầm nơi rừng thiên.
"Ngươi...". Mạc Tử Viêm nhào lên.
“Tử Viêm, không được không có quy củ!” Tam vương gia lập tức quát y, đồng thời nhìn một chút Mạc Nhiễm Thiên khóe miệng vẫn mỉm cười ngốc nghếch, sau đó thở dài. Tứ hoàng tử nói cũng không phải không có đạo lý, đổi thành bất cứ người nào làm thái tử, chỉ sợ cũng sớm học tập thuật trị quốc, thực lực Mạc quốc cũng không kém hai quốc gia kia xa như vậy? Đợi được người ta đưa đến thư chiêu hàng cùng tuyên chiến thiếp mới biết được thì chuyện đã đến hồi không thể cứu vãn.
“Vốn chính là như vậy, phụ hoàng già rồi lẩm cẩm! Sủng ái Dung quý phi đã qua đời vậy cũng không nói, tại sao còn muốn lập con trai của nàng vi thái tử? Nếu sớm lập con vi thái tử, con sớm đem Mạc quốc cường đại rồi, còn có thể làm cho Thân quốc khi dễ sao! Hừ!” Tứ hoàng tử tức giận bất bình, nguyện vọng của y vẫn là bảo vệ Mạc quốc, làm cho Mạc quốc ngày càng cường đại, ai ngờ hoàng thượng căn bản không chú ý tới y, ở trong mắt ngài cũng chỉ có tên ngốc này.
“Tử Viêm!” Tam vương gia gầm lên.
“Tứ đệ!” Nhị hoàng tử tức giận!
“Tứ ca!” Lục hoàng tử bất bình.
Hai vị hoàng tử khác sớm bị dọa đến không dám nhúc nhích, hoảng sợ muôn phần_ tứ hoàng tử này thật sự là không muốn sống nữa, lại còn nói hoàng thượng già rồi lẩm cẩm, mắng thái tử là tên ngốc.
“Chẳng lẽ ta nói sai sao? Các người trong lòng cũng hiểu rõ như vậy không phải sao? Chẳng lẽ thật muốn Mạc quốc chúng ta diệt vong mới ý thức được sai lầm ngu xuẩn này?” Tứ hoàng tử chữ chữ âm vang hữu lực, thân hình thẳng tắp tản ra khí thế cường đại, thật là có uy nghiêm của thái tử.
Mạc Nhiễm Thiên đến lúc này đã cơ bản hiểu rõ cục diện hiện tại, đơn giản mà nói chính là thế cục ba nước. Hiện tại Mạc quốc yếu nhất, cho nên tất nhiên trở thành món khai vị cho Thân quốc. Mà nước ta trở nên yếu nhược như vậy, nguyên nhân chủ yếu bởi vì mình là tên ngốc, không có năng lực cường binh phú quốc. Xem ra hoàng thượng này cũng không phải vị quốc chủ anh minh.
“Tử Viêm, việc này con chớ có hồ ngôn loạn ngữ, hoàng thượng hiện tại cũng đang sốt ruột, cùng văn võ bá quan thương nghị, các con trước hết cứ bình tĩnh. Khi cần dùng đến các con, tự nhiên cho các con xuất lực. Ai, trở về đi thôi.” Tam vương gia nói xong mắt nhìn Mạc Nhiễm Thiên, lắc đầu.
“Phế vật!” Tứ hoàng tử vẻ mặt tàn nhẫn trừng mắt nhìn Mạc Nhiễm Thiên một cái, tức giận đến một chưởng đánh xuống, cổ cầm lập tức gãy đôi.
"Tứ hoàng tử xin đừng quá phận." Lý Thanh Nhã sớm đã phẫn nộ, không còn kiên nhẫn nghe hắn hạ nhục Mạc Nhiễm Thiên.
Download MangaToon APP on App Store and Google Play