-Bàn tay với khớp xương rõ ràng nắm lấy vai cậu-
-Người phía trên buộc cậu ngẩng đầu đối mặt, sau đó mạnh mẽ cưỡng hôn-
-“Anh ơi đừng mà….!-
-Hạ Nguyên với vòng eo nhỏ nhắn, chỉ kịp hét lên một tiếng rồi bị chế ngự-
-Hình Ảnh Minh Hoạ-
Hạnh An dí đầu vào máy tính, không chớp mắt nhìn vào hình ảnh minh hoạ dưới trang truyện.
Một mảnh trắng nõn lọt vào mắt cô, vòng nào ra vòng nấy, gương mặt thụ chính vừa đỏ vừa ướt nhẹp nước mắt được phát hoạ trông rất gợi tình.
Lúc nước mắt xúc động sắp chảy ra từ khoé miệng thì một bàn tay xinh đẹp mảnh mai đột ngột xuất hiện trong tầm mắt.
Hạnh An theo phản xạ giật mình một cái rồi nhanh tay đóng trang web lại, ngẩng phắt đầu.
Cái đầu xoăn xù bồng bềnh khẽ giật một phát vì hành đột đột ngột ngẩng đầu dậy của cô.
“Chị An, nước của chị”
Người đối diện nói.
Vì bàn làm việc của cô chất đầy giấy tờ, không còn chỗ trống nào nên Hạ Thanh Nhiên mới đặt cốc giấy vào gần bàn phím máy tính, nơi duy nhất có chỗ trống.
Hạnh An gật đầu cười rồi nhận lấy.
Hạ Thanh Nhiên, đồng nghiệp của cô. Mái tóc xoăn và hơi ngả vàng đặc biệt chính là đặc điểm nhận dạng của cậu, ngoài ra gương mặt lại còn ưa nhìn, trong sáng đáng yêu, bàn tay nhỏ rất đẹp vừa thon vừa dài, nước da lại trắng trẻo non nớt, quan trọng hơn là chỉ tới khoảng một mét sáu lăm vừa tầm để ôm, xoa đầu, và hơn hết nữa…… eo nhỏ và mông cong.
Làm sao cô biết à ?
Nhìn đi, chiếc quần tây kia bó sát như thế mà !!
Đúng là một bé thụ chuẩn sách giáo khoa !
Hạnh An ngăn lại sự kích động của mình, hút mạnh một ngụm trà sữa.
Hạ Thanh Nhiên không biết mình đã bị dán nhãn mác thụ chuẩn sách giáo khoa. Vừa đem nước xong thì trở về chỗ làm việc.
Cậu đang công tác trong một công ty trang sức khá có tiếng, công việc hằng ngày chính là suy nghĩ đã đại ngôn cho các loại trang sức mới và nghĩ ra chiến lược maketing.
Công việc này nói ra thì dễ nhưng lại khá cực nhọc, phải buộc đầu mình suy nghĩ liên tục, bản kế hoạch nộp lên mà không vừa ý sếp thì sẽ bị mắng đến tan xác, nếu mặt hàng lên kệ bán không tốt sẽ bị trách rằng chiến lược maketing không ổn.
Với một công việc cần sự năng động sáng tạo cao như vậy lại lọt vào một dòng nước khác biệt mang tên Hạ Thanh Nhiên.
Tính cách cậu vốn trầm lặng ít nói, chuyên ngành học là thiết kế trang sức cuối cùng lại thành làm maketing cho công ty trang sức.
Dù không được sống với đam mê nhưng cậu cũng đâu thể tự sát được, đành phải ngày ngày bắt đầu cuộc sống của một người công nhân lao động đáng thương một ngày làm hơn 9 tiếng.
Hạ Thanh Nhiên xử lý hết phần việc của buổi sáng, vốn định đến căn tin ăn một chút thì bị Hiên Hoa chặn lại.
Hiên Hoa là con gái của giám đốc, vừa vào công ty đã lên được chức trưởng phòng maketing, tựa như đi trải nghiệm nhân sinh nhưng khiến không biết bao nhiêu nhân viên khóc thét vì sự thiếu trách nhiệm và thiếu chuyên môn của mình, dĩ nhiên trong đám khóc thét đó có cả cậu.
Hạ Thanh Nhiên cố lản đi nhưng bị Hiên Hoa chỉ đính danh chặn lại.
“Thanh Nhiên !”
Cậu dừng bước, xoay đầu, mái tóc xoăn như đám mây chuyển động theo sự thay đổi tư thế của cậu.
“Vâng….?”
Hiên Hoa bước nhanh đến cạnh cậu, đi theo cô có không ít các đồng nghiệp phòng khác muốn nịnh bợ con gái giám đốc.
“Bản kế hoạch đại ngôn cho lắc tay mới ở đây, cậu đem lên nộp cho sếp đi, nếu sếp hài lòng thì nói rằng là tôi làm, bây giờ tôi đang rất bận rộn nên đừng hỏi lí do, mau đi làm đi”
Chưa kịp đợi cậu mở miệng cô đã dí bản kế hoạch vào ngực cậu rồi thong thả cùng một đám người đi mất.
Hạ Thanh Nhiên đứng cứng người nhận lấy sấp giấy. Tính cách cậu khá mềm yếu, không thích phiền phức, nếu mà cãi lại thì nhẹ sẽ bị hỏi thăm cha mẹ, nặng chắc bị giám đốc sa thải.
Cuối cùng trước ánh mắt đồng cảm của đồng nghiệp, cậu chỉ có thể cầm lấy bản kế hoạch đi đến phòng sếp.
Hạnh An vừa hút trà sữa vừa thầm cậu nguyện cho bé con nhỏ xíu của mình.
Nhóc bé nhỏ cố lên !
…..
Trên đường đi đến phòng sếp, cậu liên tục suy nghĩ cách để khiến cho bản thân bị điếc tạm thời để khỏi nghe thấy giọng của CEO.
Hạ Thanh Nhiên rất sợ Quý Vân Trạch, giám đốc điều hành của Quý Thiên.
Không phải vì cái danh CEO của anh mà bởi vì khí tràng to lớn của những người thành công.
Một người mềm yếu như cậu sợ nhất là những người mạnh mẽ, quả quyết giống như anh. Hơn hết mỗi lần la mắng anh đều rất không nể nang, biện pháp tu từ nói giảm nói tránh hình như anh chưa đươc học, đã vậy giọng nói còn rất trầm, lớn tiếng một chút có thể khiến trái tim nhỏ bé của cậu chạy lên cổ họng.
Trong nhật ký nhỏ của mình Quý Vân Trạch được gọi là “Quý Cá Chạch to lớn đáng sợ”
Và bây giờ cậu đang chờ “Quý Cá Chạch to lớn đáng sợ” mắng vào đầu mình.
Bản kế hoạch đại ngôn này cậu vừa xem qua và không biết gì hết, nhiệm vụ này giao xuống liền bị Hiên Hoa giành mất, người khác còn chưa kịp xem qua đã bị cô đá mắt, cảnh cáo.
Hiên Hoa muốn tranh công lần này để gây sự chú ý với Quý Vân Trạch, cậu nghe Hạnh An nói như vậy và hình như Hiên Hoa rất thích con cá chạch kia.
Người khó chịu như vậy sao lại thích được chứ ?
Hạ Thanh Nhiên thấy cửa phòng sếp ngày càng gần, đứng cách nó năm mươi xen ti mét thì dừng chân lại.
Sau đó nhanh chóng thúc giục các tế bào hãy mạnh mẽ lên, không thể biến bản thân thành người điếc được, hãy cố gắng lên !
Cậu gõ cửa hai cái.
“Mời vào”
Giọng nói siêu trầm vang lên khiến trái tim cậu run rẩy.
Móc lổ tai sâu hơn nữa có chọc thủng được màng nhỉ không ?
Hạ Thanh Nhiên mê mang nghĩ.
Cậu mở cửa, bước từng bước hiên ngang giống như chiến sĩ ra trận mà đứng trước bàn làm việc của Quý Cá Chạch…..không, e hèm ! Là CEO Quý Vân Trạch.
Anh đấu lưng lại với cậu, có vẻ như đang nghe điện thoại, để lại một cái lưng ghế lạnh lùng.
Hạ Thanh Nhiên làm gương mặt bình tĩnh thấy chết không sờn mà nộp bản kế hoạch lên.
Thấy anh vẫn đang nghe điện thoại, cậu dự định chuồn đi.
Vì thói lịch sự, cậu khẽ cúi đầu với cái lưng ghế của anh, lúc định cất bước thì Quý Vân Trạch lại xoay người, ra hiệu cho cậu chờ một chút.
Hạ Thanh Nhiên: “……”
Biết vậy bỏ luôn cái thói lịch sự rách !
Sau khi đứng yên hơn hai phút thì Quý Vân Trạch cũng bỏ điện thoại xuống và cầm bản kế hoạch lên.
Tấm lưng gầy gò của cậu đổ một tầng mồ hôi khi thấy gương mặt sếp Quý từ lạnh lùng chuyển sang khó hiểu, sau đó là tức giận, sau đó thì….bản kế hoạch đáp xuống vai cậu.
Không nặng nhưng khiến cậu giật mình một cái.
“Đây mà là bản kế hoạch sao ?!! Toàn là giấy vụn ! Một tuần này là để cho bộ phận maketing nghĩ ra cái ý tưởng rách nát này sao ? “Ngọc ngà châu báo, lại không bằng lắc tay Quý Thiên” ??? Là đang chơi đồ hàng sao ? Hạ Thanh Nhiên ! Bản kế hoạch từ tay cậu nộp lên sao lại toàn là phế phẩm như thế ??….”
Hạ Thanh Nhiên bị anh mắng cho ngu người. Giọng nói của Quý Vân Trạch rất trầm, mỗi lời nói ra lại như dao sắt, combo sát thương chui vào tai cậu.
“Bản kế hoạch….không phải là tôi làm…” Cậu lí nhí nói, không dám ngẩng đầu.
Quý Vân Trạch ghét nhất là dáng vẻ này, đàn ông đàn ang còn không thể thẳng lưng thì ra thể thống gì, công ty này thuê cậu cũng không phải là để cậu ngồi chơi xơi nước rồi nộp lên mấy thứ không đâu vào đâu.
“Cậu nói lớn lên xem nào” Quý Vân Trạch gõ tay lên bàn, ra lệnh.
Hạ Thanh Nhiên không dám chậm trễ lập lại lần nữa, chỉ là volum mất kiểm soát vặn max, tiếng nói của cậu vang văng vẳng trong căn phòng kín.
“Bản kế hoạch không phải tôi làm !!!”
Quý Vân Trạch: “Tôi không có điếc”
Hạ Thanh Nhiên: “…..”
Hạ Thanh Nhiên: “xin lỗi sếp”
Quý Vân Trạch chờ qua mười giây, thấy cảm xúc mình đã bình ổn lại mới tiếp tục lên tiếng.
“Vậy tài liệu này ai làm ? Không phải đều giao xuống cho bộ phận marketing phân công sao ?”
Cậu không dám ngẩng đầu, chỉ có thể vừa cúi đầu vừa đáp, chỉ là càng nói càng nhỏ.
“Là….trưởng phòng…”
Khoan đã….nếu cậu khai ra Hiên Hoa, ba của cô ta có sa thải cậu không ?
Cậu bị mắng mấy cái cũng không mất việc, nhưng nếu động đến Hiên Hoa…..cái kết mất việc đã là chắc chắn.
Nhưng nếu không nói thì cậu sẽ càng ngày càng bị chèn ép, càng lúc càng không có tiếng nói.
“Hạ Thanh Nhiên”
Quý Vân Trạch đột ngột gọi khiến cậu giật mình run cả người.
Anh sâu sắc nhìn cậu, ánh nhìn giống như hoá thành thực thể, chém chết cậu bốn trăm lần.
“Đem cái thứ rác này về làm lại, cậu sẽ là người tăng ca để làm nó, tiền tăng ca sẽ được chuyển vào tối nay, nhớ kĩ, còn không được thì lấy mạng cậu nộp lên”
Hạ Thanh Nhiên không dám ở lại, nhặt bản kế hoạch dưới đất lên rồi chạy mất dạng.
Nhìn theo bóng hình của cậu, Quý Vân Trạch đang suy tính cho việc sa thải sắp tới.
Thứ nhất phải sa thải cái người phân công công việc không đồng đều kia.
Chuyện ở văn phòng marketing vốn không phải anh giải quyết trực tiếp, nhiệm vụ này được giao cho một giám đốc nhỏ khác.
Chắc là lạm quyền gì đó, phải sa thải thôi.
Thứ hai là Hạ Thanh Nhiên.
Thái độ quá mềm yếu, lúc nào cũng cúi đầu, ít nói, thiếu năng động, không hề hợp với công việc hiện tại, bao nhiêu đấy lí do đã đủ để sa thải tên nhóc đó rồi.
Chỉ là mỗi lần nhìn thấy cái đầu đó run lên vì giật mình, anh đều không hiểu sao lại mềm lòng cho cậu thêm một cơ hội.
Quý Vân Trạch lắc đầu một cái, thầm suy nghĩ.
Nếu như lần này còn làm không được thì anh phải sa thải tên nhóc đó.
……
Hạ Thanh Nhiên trở về được cái ghế thân yêu của mình, sau đó ngỡ ngàng nhìn về cả đống tài liệu trên bàn.
Có ba tấm giấy note với ba màu vàng trắng tím khác nhau như đều cùng một ý nghĩa.
Có việc bận nên muốn cậu giúp họ làm.
Cậu thậm chí còn chưa đồng ý thì họ đã đi mất.
Hạ Thanh Nhiên tháo hết mấy tấm giấy note đó xuống, siết chặt vào lòng bàn tay, nhưng cuối cùng lại bất lực thả lỏng.
Trái ngược với sự yếu thích của phái nữ trong phòng marketing, Hạ Thanh Nhiên không hề nhận được sự yêu thích của phái nam.
Họ cảm thấy cậu phản cảm và ghen tỵ khi cậu được các đồng nghiệp nữ chú ý.
Một lần đùn việc đã bị cậu từ chối không thành, sau đó họ hợp lực từ một người thành hai, ba người cưỡng bức cậu phải giúp, Hạ Thanh Nhiên không còn cách nào đành phải giúp họ.
Có lần một đương nhiên lần hai càng dễ dàng.
Sau khi vất vả hoàn thành hết công việc, trong văn phòng chỉ còn lại một mình cậu.
Hạ Thanh Nhiên nhìn vào đồng hồ nhỏ trong máy tính thì đã sáu giờ.
Cậu nhìn vào bản kế hoạch được cho là bản kế hoạch rách, thở dài chạy sang phòng thiết kế.
Cậu muốn nhìn cái lắc tay một cái để có cảm hứng.
Phòng thiết kế không giống phòng maketing, họ đặc biệt thích sống giờ Mỹ, làm những con cú đêm có thể khiến họ thúc giục tế bào não nghĩ ra ý tưởng mới.
Bước vào phòng thiết kế, quả nhiên vẫn còn không ít người.
“Ôi ! Thanh Nhiên, nhóc tìm gì hả ?”
Đặng Thiên, nam đồng nghiệp cậu quen biết niềm nở chào hỏi cậu. Vì anh lớn hơn cậu hai tuổi nên lúc nào cũng gọi cậu bằng tên nhóc này tên nhóc nọ.
Hạ Thanh Nhiên thấy người mình quen thì thở phào, tiến tới, hỏi.
“Người phụ trách làm cái lắc tay…. Hoa hồng nở rộ là nhà thiết kế nào thế anh ? Em muốn tìm anh ấy mượn vòng tay một chút”
Đặng Thiên gật đầu rồi đảo mắt quang phòng làn việc, cuối cùng ánh mắt đáp xuống trong góc, thản nhiên lớn tiếng nói.
“Lâm Mính ! Có nhóc đáng yêu muốn gặp cậu”
Người tên Lâm Mính đột ngột xuất hiện từ sau tấm chắn của bàn làm việc.
Đôi mắt anh thâm quần đáng sợ, gò má cao, má hóp sâu, môi khô nức nẻ, vầng trán nhăn nheo, con ngươi vô hồn.
Hạ Thanh Nhiên cứ ngỡ con zombie trong bộ phim vừa coi tối qua đã phá màn hình xông đến công ty của cậu.
Nhưng mà như vậy cũng tốt, khỏi cần đi làm nữa.
“Chuyện gì ?” Lâm Mính lên tiếng, trái ngược với ngoại hình, giọng nói của anh ta vô cùng trong trẻo.
“Em muốn mượn chiếc lắc tay hoa hồng nở rộ để viết đại ngôn” Cậu hoàn hồn, bước tới.
“Không phải Hiên Hoa đã mượn rồi sao ? Đến bây giờ vẫn chưa trả lại đây này !!! Chỉ còn mỗi hai chiếc mới ra lò thôi đấy !” Lâm Mính lớn giọng, mày chau lại, những vết nhăn trên trán hình như lại tăng thêm.
Dù lớn tiếng như thế nhưng giọng nói trong trẻo của anh vẫn rất mát tai, Hạ Thanh Nhiên rất thích.
“Hiên Hoa chị ấy có chút việc bận không thể đem lắc tới, nhờ em sửa lại chút tài liệu, anh cho em mượn, ngày mai sẽ trả nhé”
Lâm Mính vẫn chau mày như thế, nhưng rất nhanh đã đem ra chiếc hộp mạ nhung sang trọng đưa đến trước mặt cậu.
“Ngày mai trả lại ngay !”
“Vâng !”
Hạ Thanh Nhiên đem chiếc lắc về bàn làm việc của mình, sẵn tiện tưới nước cho hai chậu cây được treo gần cửa sổ.
Sau đó cậu sắp xếp lại các tài liệu cho gọn gàng rồi mở nắp hộp lắc tay ra.
Chiếc lắc tay với chủ đạo là một viên đá đỏ hình trái tim ở giữa và hai bông hoa hồng nở bung được khắc nổi bằng bạc, trông rất sang trọng.
Cậu nhìn viên đá chính giữa, đặc biệt đẹp, lấp lánh nhẹ nhàng khi chuyển động, có độ trong suốt cao, màu đỏ phân bố đều, chắc chắn là thượng hạng.
Hạ Thanh Nhiên nhìn, nhìn, nhìn rồi lại nhìn, chỉ biết nó đẹp chứ không biết nên dùng từ để lột tả được hết vẻ đẹp của nó.
Lắc tay vốn tượng trưng cho một tình cảm đẹp tồn tại mãi mãi, còn là sự trân trọng, nâng niu. Tuy nhiên những ý tưởng này lại quá tầm thường so với một viên đá thượng hạng này.
Nên khai thác ý tưởng dựa trên thiết kế của lắc tay thì hơn.
Cậu nay ra một ý tưởng đôi mắt nhỏ sáng lên, bắt đầu gõ bàn phím liên tục.
……
7:30 tối.
Hạ Thanh Nhiên cuối cùng cũng hoàn thành nhiệm vụ của mình.
Trong lúc chờ máy in in bản kế hoạch ra thì cậu liền co chân lên ghế, ngồi với tư thế hai tay ôm đầu gối.
Cậu đặc biệt thích dáng ngồi này, mang lại sự ấm áp và an toàn tuyệt đối.
Máy in xong, lúc Hạ Thanh Nhiên muốn lấy tài liệu lại nhận ra mình không thể di chuyển được.
Thôi chết…..
Cậu không chỉ sợ người lạ, ít nói, thậm chí còn mắc bệnh lạ, bệnh phát vào thời gian nào cũng không đoán trước được, chủ yếu là vào buổi tối.
Bệnh tựa như liệt toàn thân, cậu sẽ không thể điều người được cơ thể, ngoại trừ mắt có thể chuyển động một chút thì cả người sẽ cứng đơ như pho tượng. Bệnh sẽ thường không tái phát quá thường xuyên mà khoảng một tuần hai lần và thời gian cách nhau rất xa.
Nhưng rõ ràng là ngày hôm qua cậu đã bị rồi mà….
Hạ Thanh Nhiên cố gắng để bản thân bình tĩnh lại, bình thường chỉ khoảng mười lăm đến ba mươi phút thì cơ thể sẽ trở lại bình thường. Cậu chỉ cần chờ thời gian trôi đi là được.
Khoảng mười phút trôi qua, Hạ Thanh Nhiên cảm thấy không thể bình tĩnh được nữa.
Quá nhiều muỗi rồi !!!!
Cậu cảm thấy mình đã bị hút khô ! Hút sạch máu ! Hút mất luôn cả linh hồn !
……
Tác giả: “Mong mọi người ủng hộ ạ ! Tác giả cảm ơn rất nhiều”
Download MangaToon APP on App Store and Google Play