9h30h đêm tại tầng cao nhất của công ty BIV
Một giọng nói nhẹ nhàng bước đến bàn làm việc:
- Trưởng Phòng!…
- Cô Thục Nghi đến rồi à. Lại đây...
Hoàng Phong dùng bàn tay ra lệnh, bàn tay anh đập đập lên đùi mình ý muốn Thục Nghi lên đùi anh ta ngồi.
Thục Nghi hiểu ý, e dè ngồi lên đùi trưởng phòng thì thầm:
- Trưởng phòng...nếu hôm nay anh còn nhiều việc vậy hay là...để hôm khác.
- Cô xem tiểu đệ tôi đang đói đây này.
Cũng như mọi khi cả hai cùng tăng ca đến tận khuya mới về, nhưng trước khi về Hoàng Phong làm thêm nhiêm vụ như đã giao kèo trước đó.
Hoàng Phong lấy tay Thục Nghi để vào phần đủng quần đang nhô lên cao của anh.
- Đây này cô thấy không?
Sau đó anh ôm ngay eo cô, miệng hôn môi cô mảnh liệt hơn dường như không muốn cô nói thêm điều gì nữa.
Chiếc lưỡi điêu luyện đã quấn lấy lưỡi cô cả hai cùng hoà nhập cùng ăn cháo lưỡi với nhau.
Sau một lúc đến khi Thục Nghi không còn hơi thở cô đành dùng sức đẩy anh ra để lấy không khí bên ngoài vì nụ hôn này quá lâu so với cô.
- A...trưởng phòng chậm...chậm một chút thôi.
Bàn tay hư hỏng của Hoàng Phong trong lúc hôn Thục Nghi đã lần mò xuống thăm cô bé của cô. Bên dưới đã chảy nước khá nhiều.
- Trưởng phòng...a...aaa
- Cô phải xưng hô cho đúng chứ.
Hoàng Phong để Thục Nghi lên bàn làm việc của mình. Tiện tay làm những hành động thường ngày. Công việc này rất quen thuộc rất si mê của anh.
- Anh Phong…
- Đúng rồi. Em không được lớn tiếng đâu đó, sắp đến giờ bảo vệ đi tuần rồi.
Bàn tay Hoàng Phong đã vào bên trong thư mật khoái đảo, không ngờ bên lớp chân váy cô không mặc quần trong.
- Em không mặc quần trong nhỉ.
- Em...em ...
- Sao lại ướt thế này rồi.
Thục Nghi xấu hổ không trả lời gì thêm. Mỗi lần cô và anh quan hệ nhau như thế này dù chỉ ra hôn nhau thôi mà cô đã chảy tè le nước thế này rồi.
Cô cũng không muốn mất nhiều thời gian nên mỗi khi quan hệ cô đều cởi quần trong ra sẳn.
- Em trong mặc như vậy thì đi xe bus về nhà làm sao được?
- Ức... aaaaa....ưm....
Thục Nghi chịu không được cô rên lên vài tiếng, đồng thời lấy hai tay bịt miệng mình lại để không phát ra âm thanh lớn hơn nữa.
- A...hức...Ưm...làm sao đây đầu óc mình trống rỗng...
Bên dưới Hoàng Phong đã giải phóng tiểu đệ anh ra khỏi chiếc quần.
Anh đưa tiểu đệ sừng sững ra ngoài, chuẩn bị cho tiểu đệ gặp cô bé sau một ngày dài không gặp nhau.
Vừa lúc ấy thì anh bảo vệ đi tới.
- Có ai ở đó không?
Thấy đèn sáng một góc trong phòng, anh bảo vệ đi tuần liền đi tới, hỏi thăm dò. Hoàng Phong thãng nhiên lên tiến.
- Tôi đang tăng ca.
Thục Nghi vẫn giữ hai tay bịt ở miệng nằm co ro xuống bàn.
- À...ra là trưởng phòng. Tôi thấy có tiếng động nên đến xem thử. Vậy anh làm việc tiếp tôi đi tuần nơi khác.
- Vâng.
Bảo vệ vừa đi Hoàng Phong đem tiểu đệ vào trong cô bé của cô.
“A...cảm giác này ngày càng...khiến con người ta không muốn rời xa...”
Thục Nghi vừa tận hưởng vừa thầm thốt lên trong đầu.
Những âm thanh rên rỉ của cả hai cứ thế vang vọng khiến người nghe như ngượng cả người.
Thục Nghi đã nghĩ đây là mối quan hệ trên thể xác thôi. Thà rằng cô không biết đến nó nhưng cuộc đời đưa đẩy chúng tôi va vào nhau, tạo nên mối quan hệ đến ngày hôm nay.
Thục Nghi xin gia trong gia đình nghèo khó. Ba mất sớm để cô lại ở với người cô em của ba.
Từ ngày ba mất cuộc sống của cô ngày trở nên tồi tệ, vì phải đối mặt với bà cô ác nghiệt lẫn ông chồng biến thái.
Cô vừa học vừa làm tự nuôi sống mình trong chính căn nhà đó. Tiền học tự lo tiền nhà mỗi tháng cô đóng cho bà cô họ như ở nhà trọ, công việc nhà cũng do cô làm tuốt.
Ấy vậy mà họ luôn cho rằng chính họ đã nuôi cô ăn học và lớn lên.
Họ đã lấy tiền bảo hiểm của ba cô khi ông ấy mất. Suốt những năm qua cô đã sống cô đơn lạnh lẽo trong chính người thân của mình.
Cô họ có ông chồng đam mê cờ bạc, rượu chè và cả đam mê cả sắc dục, mỗi khi say rượu về thì đem cô họ ra, chưa đủ ông còn muốn…cả cô, nhưng mỗi khi gặp tình huống như vậy cô đều ra ngoài công viên lang thang đến tận khuya mới dám về nhà.
Hiện tại Thục Nghi đã ra trường, đi làm. Tối về còn nhiều thời gian rảnh cô tăng ca kiếm thêm chút tiền từ những người đồng nghiệp, cuối tuần thì lai đi làm thêm.
Cô kiếm tiền mọi lúc mọi nơi để có đủ số tiền dọn ra ở riêng mà không phải nhìn mặt những con người trong gia đình đó nữa.
Hoàng Phong là một nhân viên bình thường như cô, anh vào công ty trể hơn cô rất nhiều. Nhưng nghe đâu vì anh có tài nên vừa vào vài tháng đã kí được hợp đồng lớn nên đã lên chức trưởng phòng từ dạo đó.
Hiện tại Hoàng Phong là trưởng phòng của Thục Nghi trong bộ phận kinh doanh.
Hai tuần trước
Một ngày cuối tuần Hoàng Phong tham gia buổi tiệc sinh Nhật của người bạn thân lớp tại quán bar 360 độ.
Vừa hay lúc ấy Thục Nghi cũng là nhân viên của quán bar 360 độ.
Bạn bè cũ lâu ngày gặp nhau, những cuộc nói chuyện rôm rã, những lần cụng ly “bốp…bốp” khiến Hoàng Phong có cảm giác lân lân như người say rượu.
Trước giờ anh ít uống rượu vì tửu lượng khá kém, chỉ vài ly đã ngà ngà say và tối hôm nay cũng không ngoại lệ.
Công việc của Thục Nghi là nhân viên phục vụ, đôi khi khách cũng mời cô uống rượu, nhiều khách như vậy thì không tránh khỏi…nhưng cũng có thể từ chối.
Mạc dù từ chối nhưng hầu như đêm nào cô cũng say rượu, loạng choạng bước về nhà.
Cửa phòng vip quán bar mở ra, đập vào mắt tụi bạn là một cô nhân viên trẻ trung, xinh đẹp chiều cao phù hợp với bao nhiêu người muốn theo đuỗi.
Hoàng Phong ngồi từ xa, đang nhâm nhi ly rượu, khi Thục Nghi vào anh chăm chú nhìn cô ta với vẻ mặt đâm chiêu
“Tiền công ty đi làm không đủ hay sao mà còn đi vào đây làm nhân viên phục vụ”
Đó là lời thắc mắc của Hoàng Phong lúc bấy giờ.
Mọi người trong phòng ý muốn mời cô nhân viên một ly, sao một lúc từ chối thì Thục Nghi cũng nhận lời uống với một trong số người bạn của Hoàng Phong một ly.
“Rượu này cực mạnh mà cô ta làm hết một ly”
Dõi theo một lúc đến khi Thục Nghi bước ra khỏi phòng, Hoàng Phong kiếm cớ với lũ bạn mình đi vệ sinh. Thật ra anh muốn ra ngoài theo dõi Thục Nghi làm gì?
Mãi một lúc sau anh mới quay trở về phòng cùng bạn bè thì bị mọi người bắt anh uống phạt vì trốn nhậu.
Trước bữa tiệc tụi bạn có nội quy nhậu, khi Hoàng Phòng rời khỏi phòng anh cũng quên trong đó có nội quy nhậu. Nếu rời khỏi phòng thi uống mười ly rượu cùng một lúc.
Kết thúc buổi tiệc sinh nhật, hầu hết ai cũng say. Hoàng Phong loạng choạng bước ra ngoài, Thục Nghi bước theo sau. Vì cô thấy anh uống khá nhiều trong bữa tiệc hôm nay.
- Cô đi theo sau tôi làm gì?
Hoàng Phong xoay người lại chất vấn Thục Nghi.
- Tôi thấy trưởng phòng say rồi nên ra gọi xe giúp thôi ạ.
- Cô tan làm chưa?
- Dạ rồi ạ, giờ tôi đi về ạ.
- Tôi muốn về nhà cô ngủ.
- Không được đâu ạ. Nhà tôi không tiện.
Hoàng Phong có vẻ không chịu nổi cơn say ập tới. Anh chao đảo ngã người về Thục Nghi đang đứng.
- Trưởng phòng! Anh có sao ạ? Nhà anh ở đâu để tôi đưa anh về.
Thục Nghi gọi mãi mà không thấy Hoàng Phong phản ứng, cô đành đón taxi về khách sạn gần nhất.
Một mình Thục Nghi è ạch vất vả lắm mới vác được thân hình cao lớn của trưởng phòng vào phòng.
Đặt anh lên giường, cô loạng choạng đi vào phòng tắm. Lúc này cơn say lại chuyển qua Thục Nghi.
Nghe tiếng động bên trong phòng tắm, Hoàng Phong tỉnh dậy, anh nhìn mọi vật xung quanh, trần nhà khác lạ so với nhà mình.
Hoàng Phong bậc dậy, xoa xoa đầu. Bên trong phòng tắm Thục Nghi nôn trên bồn, cô không còn sức đi ra ngoài mà nằm tại bồn.
Hôm nay cô cũng uống khá nhiều do nhiều buổi tiệc sinh nhật của khách hàng nên không thể từ chối.
Hoàng Phong nghe tiếng trong phòng tắm. Anh muốn vào xem đó là ai? Mở cửa ra thì thấy bóng dáng quen thuộc nằm tại bồn. Anh lại đỡ cô dậy và ý thức về buổi tối hôm nay.
Anh đỡ cô ngồi dậy, sau đó bế cô ra giường. Nhẹ nhàng đặt cô lên giường, nhìn thấy cô trong lúc này anh kìm lòng không nổi mà đặt nụ hôn lên môi cô, tham lam mút lấy vị ngọt trên đôi môi mộng nước kia.
Thục Nghi bị hôn đến mức cả người mền nhũn, vòng tay yếu ớt ôm lấy cổ. Nụ hôn kéo dài triền miên đến khi cô muốn nghẹt thở mới chịu đẩy anh ra.
Cô khá là nhạy cảm mới hôn thôi mà cả người rạo rực. Hoàng Phong cũng không kém gì cô, anh muốn ăn cô đêm nay vì cơ thể này anh đã muốn chạm tới từ lâu.
Sau một lúc Hoàng Phong từ từ lột sạch quần áo trên người của cả hai.
Anh và cô trải qua một đêm cuồng nhiệt, cô cũng trao cho anh cái quý giá nhất của người con gái.
Kể từ cái ngày anh và cô quan hệ với nhau, Hoàng Phong không cho cô làm thêm ở nơi đó mà bắt cô quan hệ thân xác với mình để nhận tiền gấp ba lần tiền đi làm nơi đó.
Với một người mê kiếm tiền như Thục Nghi thì không thể bỏ qua được. Vì dù sau cô cũng thấy sung sướng trong mối quan hệ này.
\*\*\*\*\*\*\*\*\*\*\*\*\*\*\*\*
Hai tuần sau
Buổi sáng mọi người trong công ty nói chuyện nhau rôm rã, những câu chuyện thường ngày. Trưởng phòng Hoàng Phong đi vào, vẻ mặt có vẻ không thích khi thấy nhiều người đồng nghiệp nam tiếp xúc với Thục Nghi. Anh nhanh chóng phá bầu không khí ấy.
- Hôm nay chúng ta sẽ họp lúc 11h. Cô Thục Nghi đặt lịch phòng họp rồi báo qua mail cho tôi.
- Vâng thưa Trưởng phòng.
Hoàng Phong quay sang trợ lý Cao Tuấn Khải hỏi một cách gây gắt:
- Trợ lý Cao có đơn hàng bên công ty ABC chưa?
- Vâng tôi chưa xác nhận.
- Giờ anh đang nói chuyện để xác nhận nó sao?
Trợ lý Cao xanh mặt thầm nghĩ " sao mới sáng ra đã hung dữ vậy? Trông như sắp đánh người tới nơi vậy? "
- Tôi sẽ đi xác nhận lại ngay đây ạ.
11 giờ tại phòng họp
Trong cuộc họp ai nấy đều cuối đầu không dám nhìn vẻ mặt đầy sát khí của trưởng phòng. Nhưng khi nghe anh nói mọi người lại tiếp tục đổ mồ hôi hột:
- Tôi đã có bảng thành tích thấp nhất trong tháng này.
Mọi người đều hoang mang không biết người đó là ai?
Nhưng trước khi biết kết quả là ai thì trên tay Hoàng Phong đang cầm là một tờ báo cáo của trợ lý Cao.
- Đúng là mớ hỗn độn mà, sau lại tốn thời gian viết báo cáo kiểu này chứ trợ lý Cao?
Trợ lý Cao toát mồ hôi đứng lên trong sự hoang mang nhẹ.
- Đ...đây là tài liệu dùng để báo cáo cấp trên nhưng tôi có thể xác nhận số lượng trong kho trong thời gian thực hiện.
- Vậy thì trợ lý Cao có thể xác định ngay tức thì trạng thái của lô hàng đó chứ?
- Chỉ cần nhìn vào số liệu ghi sẵn ở Internet là được.
Hoàng Phong gắt gõng đáp lại :
- Đến trẻ con còn biết vào internet để mà đọc.
- Giờ có ai ở phòng kinh doanh biết chính xác số liệu là bao nhiêu không?
Cả phòng đều im lặng. Một lúc sau Thục Nghi lên tiếng:
- Là 56 tấn ạ.
- Đúng vậy đó cô Thục Nghi. Cả phòng này chỉ có mình cô Thục Nghi biết rõ sao?
- Tôi thông báo thêm “Người có thành tích tháng này là trợ lý Cao”, anh tự xem xét lại bản thân. Sao trong đội kinh doanh lại có những người như các anh chị, hỏi tới thì không ai biết gì chỉ có một ngườ biết thôi sao?
10 giờ khuya. Tại phòng làm việc:
Bàn làm việc Thục Nghi còn sáng đèn. Cô làm tài liệu cho trưởng nhóm Trần Linh và tài liệu cho trợ lý Cao.
Thục Nghi thì thầm tự mình nghe
- Ôi ! đã hơn mười giờ rồi, đáng lẽ mình không nên nhận.
- Thôi rán kên Nghi à, tháng này mày đang thiếu tiền mà. Nên mày phải tang ca mà để có tiền thêm.
- Cố thêm chút nữa thôi.
Hoàng phong đi ngang qua thấy chỗ ngồi của Thục Nghi vẫn còn sáng đèn. Anh đi lại hỏi:
- Sao cô vẫn chưa về mà còn làm gì vậy?
Thục Nghi giật mình nhìn lên:
- Trưởng phòng…
- Hôm nay có việc gì khiến cô Nghi phải tăng ca sao?
Hoàng Phong đi lại gần đứng phía sau lưng Thục Nghi. Anh cuối xuống nhìn trên màn hình laptop của cô.
- Việc tổng hợp tài liệu với Nhật Bản là công việc của Trần Linh sao?
- Là do tôi bảo với họ tôi muốn giúp trước thôi ạ.
- Cơm thì sao? 10 giờ rồi.
- Sao ạ?
- Cô ăn tối chưa?
Hoàng Phong liếc nhìn ly café trên bàn anh lai nói tiếp:
- Chắc ly cà phê này không phải là bữa tối đâu nhỉ.
Thục nghi hoảng nên cô biện minh.
- Không có, tôi đã ăn tối rồi.
Vừa nói xong thì bụng cô biểu tình kêu ọt ẹt
“sao lại là lúc này chứ!!!”…
Hoàng Phong quát lớn:
- Cô Thục Nghi…
- Vângggg…trưởng phòng…
- Cô sắp xếp lại chỗ tài liệu này và gửi lại qua mail cho tôi.
- Tôi không sao đâu thưa trưởng phòng. Nếu trưởng phòng làm việc này thì tôi cảm thấy khó xử lắm ạ.
- Không nói nhiều. 15 phút nữa đồ ăn tôi đặt sẽ đến dưới sảnh. Cô nhân nó đến phòng, nghỉ ăn xong rồi đi về đi.
- Tôi đã thấy cô vất vả làm việc trước màn hình mấy tiếng rồi. chỗ công việc nào xong thì tôi sẽ gửi sang mail cho cô.
Thục Nghi quay sang..
- Trưởng phòng…
Hoàng Phong bước lại gần hơn, anh tiện tác chụp lấy con chuột máy tính và làm thao tác gửi mail qua anh cho nhanh. Vừa làm anh vừa nói:
- Giờ đã mấy giờ rồi mà cô còn chưa ăn tối? còn tiếc cái gì? Nếu không làm được thì từ chối đi.
- Cô cứ nhận nên họ cứ coi thường cô đó.
- Tôi…xin lỗi.
- Cô không có gì phải xin lỗi tôi. Khi nào cơm đến thì cô nhớ ăn hết đấy.
- Vâng trưởng phòng.
- Nếu cô có ý định giảm cân thì…nên bỏ đi vì cô Nghi gầy lắm rồi. Mỗi khi tôi ở bên trên thỉnh thoảng toàn chạm vào xương cô thôi, chuyện đó cũng không sao nhưng béo lên một chút thì tốt hơn.
- Hả???
- Không đúng sao.
11h30 khuya.
Thục Nghi trở về nhà. Mọi vật bên trong được bày ra không có người dọn, nhìn sang đóng bát chưa có ai rửa. Cô bắt tay vào dọn dẹp và rửa bát.
Thục Nghi vốn đã đăng kí học sư phạm trước đó, nhưng vì cô họ cưỡng chế bắt cô học trường nghề. Ở trong ngôi nhà này cô được xem là ôsin nhiều hơn là người thân.
- Thục Nghi ! Về rồi à.
Giọng nói không ai khác là chồng cô họ. Cô có chút hoảng.
- Vâng.
- Sau khi làm xong chỗ đó thì vào phòng. Dượng có chuyện muốn nói.
Khi về tới nhà cô không thấy ai, hai mẹ con cô họ đã rời khỏi nhà vì ông chồng lại say sỉn nằm ở phòng mà cô không hay.
“Mình phải nhanh chóng rời đi mới được “
Nghĩ như vậy cô nhanh tay rửa lại bàn tay của mình sau khi rửa một đống bát đũa.
Bên phòng lại vọng ra:
- Khốn kiếp, Thục Nghi, còn không trả lời.
- Vâng thưa dượng, con vào ngay đây.
Thục Nghi nhanh chóng vào phòng thu dọn vài bộ quần áo bỏ vào vali. Cô không quên khoá chốt phòng mình lại.
“Nếu tình trạng này cứ xảy ra hoài thì mình nên dọn ra căn nhà này càng sớm càng tốt”
Bên ngoài phòng tiếng giận dữ lẫn tiếng đập cửa :
- Mở cửa ra, còn không mở hả?
Thục Nghi vọng lại:
- Sao…dượng sao vậy?
- Thục Nghi! Con khốn này, dám quên đi công ơn nuôi dưỡng của tao bấy lâu nay. Sao dám khoá cửa hả?
- Chỉ kiếm được vài đồng tiền mà khinh thường người trong nhà không ra gì à?
- Đồ chó đẻ..
Thục Nghi chạy ra đứng ở cửa phòng chặn lại và hét lớn:
- Nếu dượng còn như vậy ? Cháu sẽ báo cảnh sát đó.
Bên ngoài ông Đoàn Văn lấy chân đạp cửa vào khiến cảnh cửa mở ra trong giây lát. Ông Đoàn Văn song song tiến vào bên trong giận dữ quát lớn:
- Báo cảnh sát, báo thử xem sao?
Ông vừa nói vừa túm phải áo Thục Nghi mà sốc cô đứng lên. Móng tay ông xướt nhẹ vào cổ cô một đường nhỏ.
- Đến cả mày mà cũng chạy trốn tao sao?
- Dượng… đừng như vậy mà.
Thục Nghi chới với quơ đại vật cứng trong phòng đập vào đầu ông ta.
- A…đầu tôi, đau quá, chảy máu rồi.
Ông ta buông cô ra ôm đầu rên rỉ.
Thừa lúc ông ấy ôm đầu than đau, cô nhanh chóng ôm vali chạy ra ngoài thoát thân.
Chạy ra ngoài đầu hẻm, Thục Nghi nhận được tin nhắn của Hoàng Phong. Cô mở ra xem:
“ Bây giờ đến khách sạn A đi”
Thục Nghi nhắn tin trả lời lại:
“Hôm nay có vẻ hơi khó ạ”
Đây là lần đầu tiên Thục Nghi từ chối lời đề nghị của Hoàng Phong. Cô không muốn anh thấy cảnh cô phải kéo vali trong đêm tối thế này.
Thục Nghi đi tìm nhà nghỉ gần nơi cô làm để tiện cho việc sáng mai đi làm không trễ giờ.
\*\*\*\*\*\*\*\*\*\*\*\*
Buổi sáng tại công ty.
Hôm nay lại có cuộc họp khẩn cấp, sau khi hợp xong mọi người ra ngoài chỉ còn mình Thục Nghi thu dọn một sắp giấy tài liệu.
Thấy trên cổ Thục Nghi có dán băng keo cá nhân, Hoàng Phong đưa tay nâng cằm cô lên gặng hỏi:
- Ai đã làm thế này? Gần đây anh không có để lại dấu vết nào?
Thục Nghi lấp bấp muốn che đi vết thương tối hôm qua cô đã chống chọi với gã chồng của cô họ.
- Không... không có gì cả.
- Là ai? Em có người đàn ông khác ngoài anh sao?
- Hôm qua em đi gặp người đàn ông đó nên mới từ chối cuộc hẹn của tôi đúng không?
- Không có. Hoàng toàn không có mà.
Thục Nghi quả quyết chối cãi.
- Chuyện này trưởng phòng không cần bận tâm đâu ạ.
- Anh không phải là người rảnh rỗi chờ người khác liên lạc đâu. Chúng ta cũng đã giao kèo còn gì, khi nào anh cần anh gọi em phải có mặt.
- Còn chuyện này nữa. Có để tâm hay không là do anh quyết. Không phải là em.
Hoàng Phong cáu giận:
- Em ra ngoài đi.
- Vâng thưa trưởng phòng.
Thục Nghi ra ngoài phòng, về lại bàn làm việc tiếp tục làm công việc thường ngày.
Hai tiếng sau điện thoại cô rung lên. Là số điện thoại của cô họ.
- Alo con nghe.
- Thục Nghi! Gặp nhau một lát đi, cô đang ở dưới căn tin công ty con.
Thục Nghi đi xuống căn-tin gặp cô. Một người phụ nữ đứng tuổi với cặp kính đen che đi vết thương chồng đánh đang ngồi một góc bàn bên trong căn-tin.
- Cô không sao chứ?
- Hôm qua cháu ngủ ở đâu?
- Cháu ngủ tạm nhà bạn.
Thục Nghi đành nói dối vì không muốn bà ta biết chỗ ở hiện tại của mình.
- Sau này cháu định làm thế nào?
- Vâng, gì cơ, ý cô muốn nói gì?
- Thời gian qua chúng ta chăm sóc cháu không phải vì thế này. Rốt cuộc cháu học ở đâu tính hành hun khuôn mặt người khác vậy?
- Là sao...? Cháu chưa hiểu lắm.
- Tối hôm qua cháu đã làm gì ông ta mà đầu ông ấy bị thương. Sao cháu có thể khiến dượng của mình thành ra như vậy được.
- Lúc về nhà khi thấy cảnh tượng ấy tưởng chừng tim cô rơi ra ngoài luôn rồi đấy.
Cô có chút hoả sợ.
- Dượng bị thương nhiều lắm sao?
- Không nói nhiều, đưa tiền viện phí đây.
Cô họ xè tay đưa ra yêu cầu Thục Nghi đưa tiền bồi thường chồng bà ta.
- Sao ạ?
- Cháu phải chịu trách nhiệm khi đã khiến đầu dượng trở nên như vậy. Dù sao cũng là gia đình nên cô sẽ không báo công an tội hành hung.
- Hành hung sao? Chính dượng ấy đã tấn công cháu trước, chỉ là cháu tự bảo vệ lấy mình.
- Vậy cháu muốn cô báo công an bắt cháu phải không?
- Không ạ.
- Vậy cháu đưa tiền đây. Mà dù sao cháu cũng lớn rồi. Đủ lông đủ cánh rồi , tự tìm nhà trọ sống đi đừng ở nhà cô nữa.
Tiền làm thêm hồi cấp ba của Thục Nghi bị bà ta lấy hết, rồi đến cả tiền đi làm bà ta cũng lấy một nửa dùng để làm phí sinh hoạt hằng ngày của nhà bà ta.
- Cháu không có tiền.
- Cháu có tài khoản tiết kiệm còn gì, đừng tưởng cô không biết.
- Cô lục phòng cháu sao?
- Lục gì chứ, cô chỉ vào trong dọn dẹp căn phòng hỗn độn đó thôi.
- Không được đâu, số tiền đó cháu vất vả lắm mới dành dụm được.
- Sao cháu không nghĩ đến lúc cần phải trả những khoản cô chi cho tiền cháu đóng tiền học lẫn tiền ăn?
- Cô có cho cháu đồng nào đâu? Đều là do cháu tự kiếm tự làm ra mà.
- Con bé này? Vậy nhà đang ở từ khi ba cháu mất là nhà của ai? ở chùa vậy hoài xem có được không?
- Nhưng tiền của cháu cô cũng lấy hết rồi còn gì?
- Cô lấy hồi nào? Đó là tiền cháu phụ cô chứ. Là gia đình phải giúp đỡ nhau mà sống.
- Vậy cô có bao giờ giúp cháu đóng trọn vẹn tiền học phí chưa?
- Làm sao mà cô đóng nổi cơ chứ, cháu học chứ đâu phải cô học đâu.
- Lúc ba cháu bệnh cũng một tay cô chăm sóc và cưu mang hai cha con cháu rồi còn gì?
Thục Nghi nhớ lại những cảnh ngày xưa khi ba cô mất mà hai hàng nước mắt lăn dài.
- Trời! Cháu khóc đấy à. Sao mới thế đã khóc rồi.
- Xin cô đừng đem chuyện ba cháu mất ra nói nữa.
Bà ta quát lớn như muốn cho mọi người ở căn-tin nghe thấy vậy.
- Vậy thì việc cháu làm với dượng, cháu có biết nó đáng sợ như thế nào không? Suýt nữa đã thành tội giết người rồi đấy.
“Cô nói to quá, không biết chừng người ở công ty nghe thấy hết”
Vẻ mặt Thục Nghi lo sợ thầm nghĩ. Cô đành khuất phục người đàn bà trước mặt mình.
- Cháu biết rồi, làm ơn cháu sẽ đưa tiền. Cô làm ơn để cháu yên.
Thục Nghi ra sức vừa khóc vừa nói.
Hoàng Phong xuống căn -tin mua cafe, anh vô tình đứng nhìn cuộc nói chuyện giữa hai người, anh thấy Thục Nghi khóc và van xin bà ta đều gì đó.
- Cafe anh gọi đây ạ.
- A, vâng.
Bên kia vọng lại giọng nói của Thục Nghi.
- Cháu sẽ đưa tiền, làm ơn hãy để cháu được yên đi.
- Giờ cháu phải quay lại làm việc rồi.
Download MangaToon APP on App Store and Google Play