[Dương Thụ X Trần Hiểu] Dằn Vặt - Nhật Ký Của Quỷ
Nghi ngờ
Các nhân vật OOC nhẹ:
Dương Thụ gần giống Trần Đại Lôi, giàu kinh nghiệm hơn, ám ảnh về vụ án 609 hơn bản gốc.
Trần Hiểu hiền hơn, dằn vặt hơn về bản thân (vì lo sợ Nguyên chủ), vẫn giữ khả năng phân tích (do nỗi sợ lấn át lý trí nên không thể hiện hết khả năng của mình).
Trong truyện này, Dương Thụ và Trần Hiểu đã lập gia đình.
Lưu ý trước khi đọc: Mình chủ yếu khai thác độc thoại nội tâm (mang nặng vấn đề tâm lý, dằn vặt nội tâm...).
Vết mực đen tội ác chưa kịp khô, một vụ án kinh hoàng khác ập đến, mang theo hơi thở rùng rợn quen thuộc của vụ án 609.
Ánh mắt nghi ngờ của Dương Thụ đổ dồn vào Trần Hiểu, như thể anh đã nhìn thấu bóng dáng quỷ dữ sau vẻ ngoài dễ thương ấy.
Dương Thụ thở dài, ánh mắt tràn đầy khó chịu.
Dương Thụ
Lại là vụ án kinh hoàng nữa giáng xuống...
Dương Thụ
Vụ án này tựa như một vết nhơ khó phai, hung thủ vẫn ngang nhiên để lại dấu vết ám ảnh quen thuộc...
Dương Thụ
Thách thức cả lương tâm lẫn pháp luật, sự tự tin đến mức ngạo mạn của hắn thật đáng kinh tởm!
Đột nhiên, anh siết chặt bàn tay hơn, nghĩ ra điều gì đó.
Dương Thụ
"Tự tin... Trần Hiểu ư!?..."
Dương Thụ
"Trong suốt quá trình thẩm vấn, thay vì lo lắng hay sợ hãi, em ấy điềm tĩnh đến mức đáng ngờ."
Dương Thụ
"Em thản nhiên phân tích mọi tình huống một cách mạch lạc, như thể đã có sự chuẩn bị từ trước."
Dương Thụ
"Càng ở bên em càng lâu, tôi càng nhận ra khí chất lạnh lẽo đến mức rợn người ấy..."
Dương Thụ
"Em ấy giống như bông hồng trắng muốt - tưởng chừng thanh khiết và ngọt ngào..."
Dương Thụ
"... nhưng lại ẩn chứa những gai nhọn sẵn sàng găm vào bất cứ ai dám tiến lại gần."
Dương Thụ
"Bước sâu vào màn sương mù, những mảnh ghép rời rạc trong tâm trí tôi dần tìm đến nhau. Thật trớ trêu... tất cả đều chỉ hướng về em."
Dương Thụ nhắm mắt, cố gắng xua tan những suy nghĩ đáng sợ đang bủa vây quanh tâm trí.
Dương Thụ
"Không, không thể nào! Không được phép nghĩ vậy!"
Dương Thụ
"Làm sao tôi dám nghi ngờ về con người ấy... Trần Hiểu luôn quan tâm đến mọi người. Trái tim em ấy luôn tràn đầy ấm áp và tốt bụng cơ mà..."
Dương Thụ
"Tại sao tôi lại reo rắc những nghi ngờ không nên có vào đầu mình!? Tôi thật quá đáng!"
Trần Hiểu đứng ở một góc khuất mà Dương Thụ không nhìn thấy.
Cậu cúi đầu, ánh mắt bồn chồn, dằn vặt.
Trần Hiểu
"Tôi có nên phơi bày bí mật đen tối này cho Dương Thụ không?"
Trần Hiểu
"Cái bóng ma Nguyên chủ vẫn còn lẩn khuất... hắn tạo ra mê cung tội ác quá hoàn hảo."
Trần Hiểu
"Nhưng anh ấy là cảnh sát... Và bóng ma đó nằm trong chính thân xác tôi..."
Trần Hiểu
"Tôi không trực tiếp vấy bẩn đôi tay, nhưng hắn thì có."
Trần Hiểu
"Nỗi sợ hãi đang gặm nhấm mình, từng chút một, dần dần nuốt chửng lý trí của tôi..."
Trần Hiểu
"Nếu lời thú nhận là bước ngoặt, nó sẽ dẫn tôi đến ánh sáng hay chôn vùi tôi dưới vực sâu thẳm?"
Trần Hiểu
"Tình yêu trớ trêu... liệu có đủ sức mạnh vượt qua..."
Trần Hiểu
"... hay chỉ có mình tôi là phải...?"
Trần Hiểu
"Tất cả rồi sẽ trở về con số không... như chưa từng tồn tại ư? Không thể nào..."
Trần Hiểu nghiến răng, quyết định chôn vùi ký ức đen tối vào nơi sâu thẳm nhất trong tâm trí, hy vọng nó sẽ ngủ yên mãi mãi.
Nhưng nỗi sợ nếu sự thật bị phơi bày, vẫn là một móng vuốt sắc nhọn, cào xé từng ngóc ngách trong tâm trí cậu.
Trần Hiểu ôm trán, hơi thở gấp gáp.
Trần Hiểu
"Bóng ma Nguyên chủ... cái bóng tối tội lỗi ấy vẫn bám riết lấy tôi. Nếu mất kiểm soát... chính tôi gây ra tội ác..."
Trần Hiểu
"Càng nghĩ, nỗi sợ càng siết chặt tôi. Đặc biệt là... với Dương Thụ."
Trần Hiểu
"Lỡ con quỷ ra tay anh ấy... thì sao!?"
Trái tim Trần Hiểu quặn lại.
Đêm đó, cậu nằm co ro, mở mắt nhìn chằm chằm vào trần nhà, nỗi lo lắng không cho phép cậu chớp mắt.
Bóng tối yên tĩnh đến mức nghẹt thở.
Dương Thụ nhìn Trần Hiểu, thoáng chút lo lắng.
Dương Thụ
Em trông mệt mỏi quá, mắt thâm quầng hết rồi. Đêm qua lại mất ngủ à?
Trần Hiểu giật mình nhẹ, cố gượng cười.
Trần Hiểu
Chỉ là... gặp ác mộng thôi.
Dương Thụ quan sát cậu thật kỹ, lòng dậy lên nghi ngờ.
Dương Thụ
"Giật mình? Phản ứng này không giống một người chỉ đơn giản gặp ác mộng..."
Dương Thụ
"Chắc chắn em đang che giấu điều gì đó..."
Dương Thụ
"Trường hợp tệ nhất... nếu em ấy thật sự là hung thủ vụ án 609 thì...!?"
Anh hít hơi thật sâu, cố xua đi ý nghĩ ấy.
Dương Thụ
"Tôi lại ám ảnh với vụ 609 rồi mất! Không thể nào, em ấy tốt bụng mà. Hơn nữa, chẳng có bằng chứng gì cả."
Nhưng dù có trấn an, nghi ngờ vẫn bám riết lấy Dương Thụ.
Dương Thụ
"Càng điều tra, càng thấy em có nhiều vẻ đáng ngờ... Cứ như trò mèo vờn chuột vậy..."
Dương Thụ
"Thôi được rồi... Nếu tiếp tục thế này, có khi chính mình mới là người cần điều trị tâm lý mất thôi!"
Dương Thụ sắp tăng ca ở đồn cảnh sát, Trần Hiểu quyết định chuẩn bị đồ ăn cho anh.
Trần Hiểu ngập ngùng hỏi.
Trần Hiểu
Hôm nay anh có phải tăng ca không?
Dương Thụ
Ừ, anh phải ở lại giải quyết vụ án 609 lần nữa... Có lẽ đến khuya mới về.
Trần Hiểu gật đầu, mỉm cười nhẹ.
Trần Hiểu
Vậy để em chuẩn bị đồ ăn cho anh nhé. Anh đợi em chút, em vào bếp đây.
Anh nhìn Trần Hiểu, khoé môi cong nhẹ.
Dương Thụ
Được thôi, cảm ơn em.
Bóng lưng Trần Hiểu rời đi
Anh nhìn theo bóng lưng Trần Hiểu, lòng dậy lên nghi vấn.
Dương Thụ
"Tôi sẽ tìm ra bằng chứng về cậu sớm thôi. Trong quá trình thẩm vấn, ánh mắt cậu có gì đó quá điềm tĩnh... quá đáng ngờ."
Dương Thụ
"Nhưng... mong sao thủ phạm không phải là em..."
Dương Thụ
"Tôi là cảnh sát. Nếu người tôi yêu lại là tội phạm... thì phải làm sao?"
Dương Thụ
"Tội ác này đáng bị tử hình. Nhưng nếu thật sự là em..."
Dương Thụ
"Tôi không nỡ... nhưng không thể thiên vị."
Dương Thụ
"Việc cảnh sát bất lực để tội phạm hoành hành - đó là điều không thể chấp nhận!"
Dương Thụ
"Nếu em thật sự là hung thủ... thì phải nói, em quá giỏi che giấu."
Dương Thụ
"Nhưng đừng quá tự mãn... Cây kim trong bọc lâu cũng có ngày lòi ra."
Bữa ăn Trần Hiểu chuẩn bị đã hoàn thành. Hương thơm nhẹ lan toả khắp gian bếp, nhưng không xua được bầu không khí nặng nề giữa hai người.
Cậu đặt hộp cơm vào tay Dương Thụ, mỉm cười dịu dàng.
Trần Hiểu
Anh ăn đi nhé. Chúc anh sớm phá án thành công. Dạo này anh vất vả quá rồi.
Anh nhận hộp cơm, ánh mắt thoáng dao động.
Dương Thụ
Cảm ơn em. Anh sẽ cố gắng kết thúc vụ án này nhanh nhất có thể... Vì sự bình yên của mọi người.
Anh lặng lẽ quan sát Trần Hiểu, lòng dậy lên suy nghĩ nặng nề.
Dương Thụ
"Cậu ta... vẫn bình thản như vậy. Không có chút lo lắng hay hối hận nào sao...?"
Dương Thụ
"Hay chỉ đơn giản là vì tôi chưa có đủ bằng chứng?"
Dương Thụ khẽ nhíu mày, lắc đầu.
Dương Thụ
"Không, không... Sao tôi cứ bị ám ảnh thế này chứ? Trần Hiểu không thể là một người như vậy..."
Dương Thụ khẽ hít hơi thật sâu, ép bản thân dẹp bỏ suy nghĩ rối ren.
Anh gật đầu nhẹ, nở nụ cười gượng.
Dương Thụ
Thôi anh đi đây. Tạm biệt em.
Đốt nhật ký
Lưu ý: Truyện đã được chỉnh sửa nội dung khác với bản gốc để phục vụ cho việc ship và khai thác tâm lý nhân vật.
Bóng lưng Dương Thụ rời đi.
Cậu lẩm bẩm, ánh mắt dao động.
Trần Hiểu
"Hiện giờ chỉ còn mình tôi... Nhưng chắc chắn Dương Thụ sẽ không buông tha mối nghi ngờ này..."
Trần Hiểu
"Anh ấy vốn đã không hài lòng với kết quả điều tra từ mấy hôm trước."
Trần Hiểu
"Nếu mình tỏ ra hoảng loạn, chắc chắn để lộ sơ hở."
Trần Hiểu
"Cuốn nhật ký... Toàn bộ bằng chứng về Nguyên chủ - nhân cách ban đầu của mình... "
Trần Hiểu
"Nếu để ở nhà Dương Thụ, chẳng khác gì đặt quả bom hẹn giờ, tự mình tìm đến đường chết. Nhưng nếu giữ trong căn hộ của mình, lại càng không ổn..."
Trần Hiểu run rẩy chạm vào cuốn nhật ký, toát mồ hôi lạnh.
Trần Hiểu
"Cuốn nhật ký chết tiệt này... thật quá phiền phức!"
Trần Hiểu
"Chỉ cần nó còn tồn tại, tôi sẽ không bao giờ được yên ổn..."
Cậu siết chặt cuốn nhật ký, ánh mắt loé lên sự quyết tâm.
Trần Hiểu
"Phải đốt nó... Tiêu hủy chứng cứ, chấm dứt mọi thứ. Khi nó biến thành tro bụi, tất cả sẽ trở về như chưa từng có gì xảy ra..."
Cậu đưa tay châm lửa, nhưng ngay khoảnh khắc này -
Nguyên chủ gào thét trong tiềm thức:
Nguyên chủ
Đừng... Đừng có đốt!!!
Trần Hiểu giật mình, tim đập thình thịch như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực.
Cậu khựng lại, hai tay run rẩy ôm chặt lấy cuốn nhật ký, ánh mắt do dự.
Trần Hiểu
"Mình... Mình có nên làm vậy không?"
Sự do dự thoáng qua, rồi cậu nghiến răng, ném nó vào ngọn lửa đang bùng cháy.
Trần Hiểu
"Xin lỗi... Tôi phải làm vậy... Tôi phải chấm dứt tất cả..."
Trần Hiểu
"Tôi chỉ... chỉ muốn sống bình yên thôi... Tôi không muốn vuớng vào rắc rối..."
Tiếng gào thét của Nguyên chủ vang vẳng trong tâm trí cậu, đầy đau đớn và tuyệt vọng:
Mùi hương lạ lẫm xộc thẳng vào khứu giác Dương Thụ khiến anh vội vã quay trở về nhà.
Vừa bước chân qua cửa, mùi khói khét lẹt đã bao trùm lấy không gian, khiến anh nhíu chặt mày, ánh mắt trở nên cảnh giác.
Anh bước nhanh vào sân, và ngay lập tức bắt gặp Trần Hiểu đang cúi người, lật lọi đóng tro tàn ám khói.
Đôi mắt Dương Thụ tối sầm lại, giọng nói trầm vang lên:
Dương Thụ
Trần Hiểu, em đang đốt cái gì vậy?
Trần Hiểu giật mình, một cơn lạnh lẽo chạy dọc sống lưng.
Cậu cố gắng bình tĩnh, nở nụ cười gượng gạo, giọng điệu cố gắng giữ vẻ tự nhiên nhất có thể.
Trần Hiểu
À... chỉ là mấy quyển sổ cũ thôi anh. Để lâu quá, giấy mủn hết cả...
Cậu khẽ dịch chân, cố che đi những mẩu giấy còn sót lại trong đống tro tàn.
Nhưng ánh mắt sắc bén của Dương Thụ vẫn dán chặt vào đống tro tàn, như thể anh đang cố gắng nhìn xuyên thấu lời nói dối.
Dương Thụ
"Mình đã chậm một bước sao... lại lỡ mất cơ hội vạch trần cậu ta..."
Dương Thụ
Hừm... Sao em không gom lại rồi vứt đi, hoặc đem bán đồng nát? Việc gì phải đốt?
Cậu căng thẳng, tim đập thình thịch. Nhưng ngoài mặt, cậu bật cười, cố gắng giữ cho không khí nhẹ nhàng.
Trần Hiểu
Haha... Anh lúc nào cũng đa nghi quá! Đốt thì nhanh hơn mà.
Trần Hiểu
Mà sao giờ này anh còn chưa đi làm?
Dương Thụ lấy chìa khoá xe từ túi áo, ánh mắt vẫn không rời khỏi Trần Hiểu.
Anh im lặng vài giây, rồi nhìn về phía đống tro tàn.
Dương Thụ
Còn tàn giấy chưa cháy hết kìa.
Trần Hiểu siết chặt tay, lòng bàn tay ướt đẫm mồ hôi.
Trần Hiểu
"Nếu anh ấy nhìn kỹ, liệu anh có nhận ra đó là những trang nhật ký...?"
Nhưng trước khi không khí trở nên quá căng thẳng, Trần Hiểu bỗng bật cười, cố tình chuyển chủ đề.
Cậu chống cằm, nhìn Dương Thụ với vẻ trêu chọc.
Trần Hiểu
Anh quên mang chìa khóa lần thứ mấy rồi đấy? Lần sau không biết anh có quên mang cái đầu đi không?
Dương Thụ xấu hổ, nhíu mày, nhưng khoé miệng hơi nhếch lên.
Anh vò rối tóc Trần Hiểu, giọng nói pha chút bất lực:
Dương Thụ
Cái đồ... Đừng trêu anh nữa!
Trần Hiểu cười né tránh, nhưng trong lòng vẫn thấp thỏm không yên.
Dương Thụ bật cười, nhưng ánh mắt vẫn thoáng chút nghi hoặc.
Anh vỗ nhẹ vào vai cậu, cầm chìa khóa xe rồi quay người đi.
Dương Thụ
Thôi anh đi làm đây. Tạm biệt em!
Bước ra đến cửa, anh bất giác quay lại nhìn thoáng qua đống tro lần nữa, rồi mới thực sự rời đi.
Trần Hiểu lặng lẽ nhìn theo bóng lưng Dương Thụ khuất dần sau cánh cửa, lòng cậu nặng trĩu.
Trần Hiểu
"Mình lại quên mất thói hay quên của anh ấy... Mình đã quá vội vàng..."
Trần Hiểu
"Không biết anh ấy có nhận ra dòng chữ trong trang nhật ký đó hay không..."
Trần Hiểu
"Nếu anh ấy nghi ngờ mình tiêu hủy chứng cứ, thì chắc chắn sẽ không để yên."
Trần Hiểu
"Vậy mình phải nghĩ cách để ứng phó khi bị thẩm vấn..."
Quả nhiên, không lâu sau đó, Trần Hiểu bị triệu tập để thẩm vấn.
Trần Hiểu
"Đúng như dự đoán, mình bị gọi thẩm vấn... nhưng không sao."
Dương Thụ ngồi đối diện, hai tay khoanh ngực, ánh mắt sắc bén như dao găm, ghim chặt vào Trần Hiểu.
Dương Thụ
Trần Hiểu, mau thành thật đi. Trong cuốn nhật ký đó rốt cuộc có gì mà em phải đốt nó đi?
Trần Hiểu chớp mắt, nở nụ cười nhẹ, cố gắng giữ giọng điệu bình thản.
Trần Hiểu
Sao các anh cứ phải nghi ngờ em thế nhỉ? Chỉ là một cuốn nhật ký cũ kỹ thôi, có cần phải làm quá lên không?
Trần Hiểu
Em có quyền tiêu hủy đồ của mình mà, đúng chứ?
Dương Thụ nheo mắt, khuôn mặt không chút cảm xúc.
Dương Thụ
Người bình thường không ai đốt nhật ký cả. Nếu không muốn giữ, em có thể vứt đi.
Dương Thụ
Việc em đốt đi chứng tỏ cho thấy em đang che giấu điều gì đó, đúng không?
Trần Hiểu giả vờ cười bất đắc dĩ, lắc đầu:
Trần Hiểu
Thực ra... cuốn nhật ký đó không phải là của em.
Trần Hiểu
Em tình cờ nhặt được cuốn này khi đang dọn dẹp căn hộ của em. Nội dung bên trong rất kì lạ, toàn viết linh tinh về tội ác, giết người gì đó.
Trần Hiểu
Em thấy nó vô nghĩa, ám ảnh và rùng rợn... cảm giác cứ như có một con quỷ lờn vờn sau lưng, khiến em sởn tóc gáy...
Trần Hiểu
Nên em quyết định đốt nó đi cho yên tâm.
Dương Thụ
Không phải của em... Vậy của ai?
Trần Hiểu
Em cũng không biết. Có thể là của chủ nhà cũ, hoặc ai đó để lại khi em chưa chuyển đến...
Trần Hiểu
Khi em đọc mấy dòng chữ đó... em có cảm giác như được viết bởi một người có vấn đề về tâm lý.
Dương Thụ im lặng vài giây, rồi hỏi tiếp:
Dương Thụ
Em không tò mò sao? Nếu thật sự có ai đó viết về tội ác giết người, lẽ ra em phải báo cảnh sát thay vì tự ý đốt nó đi chứ?
Trần Hiểu bật cười, cố gắng tỏ ra thoải mái:
Trần Hiểu
Anh nghĩ ai sẽ tin vào mấy dòng vớ vẩn trong một cuốn nhật ký? Em còn tưởng ai đó đùa cợt thôi.
Trần Hiểu
Vả lại, nếu thật sự có người viết nó, thì cũng đâu có nghĩa là người đó đã thực hiện những gì viết trong đó?
Trần Hiểu
Viết về giết người không có nghĩa là đã giết người, đúng không?
Dương Thụ im lặng, ánh mắt dò xét vẫn không rời khỏi Trần Hiểu.
Trần Hiểu
"Anh ấy vẫn nghi ngờ... Dù mình có nói thế nào, cũng không thể xoá bỏ hoàn toàn nghi vấn trong lòng anh ấy."
Trần Hiểu khẽ siết chặt tay, nhưng ngoài mặt vẫn duy trì vẻ bình tĩnh.
Dương Thụ tiếp tục quan sát Trần Hiểu. Trong đôi mắt của người cảnh sát ấy, những tia nghi ngờ vẫn chưa hề biến mất.
Dương Thụ
Em nói rằng cuốn nhật ký không phải của mình. Nhưng nếu nó thật sự có nội dung mô tả tội ác, vậy em có đọc qua chưa?
Trần Hiểu
Em có lướt qua vài trang. Viết toàn mấy thứ rùng rợn, đầy sự méo mó, bạo lực... Thật quá đáng sợ.
Anh vẫn nhìn chằm chằm, giọng trầm xuống:
Dương Thụ
Thế em có nhớ chi tiết nào trong đó không?
Trần Hiểu giả vờ suy nghĩ, cố gắng kiểm soát nhịp thở. Cậu phải cẩn thận, không được để lộ bất kỳ sơ hở nào.
Cậu nhún vai, cố gắng tỏ ra thoải mái.
Trần Hiểu
Em không nhớ rõ lắm, chỉ nhớ mơ hồ... Cái gì mà có mấy dòng linh tinh về cách ra tay, cảm giác khi giết người...
Trần Hiểu
Nhưng em thấy nó giống như mấy cuốn tiểu thuyết trinh thám thôi, chắc người đó có sở thích viết lách như vậy nên mới ghi vào.
Dương Thụ
Em không thấy sợ à? Nếu thật sự có một kẻ giết người đã sống ở đó trước khi em chuyển đến, thì việc đốt đi cũng đâu giải quyết được vấn đề?
Trần Hiểu cười nhạt, lắc đầu.
Trần Hiểu
Anh biết em không tin vào mấy thứ kì bí mà. Em chỉ thấy khó chịu khi trong nhà có thứ đáng ngờ, vậy thôi.
Trần Hiểu
Vả lại, nếu em thật sự có gì đó mờ ám, em đã không đốt nó trước mặt anh rồi.
Dương Thụ vẫn không nói gì, nhưng đôi mắt sắc lạnh của anh khiến Trần Hiểu bị nhìn thấu.
Bàn tay trên đùi cậu siết chặt hơn, nhưng vẫn duy trì vẻ bình tĩnh bên ngoài.
Trần Hiểu
"Anh ta vẫn nghi ngờ mình. Nhưng không sao... Chỉ cần không có bằng chứng, thì không ai có thể làm gì mình được."
Sau khi kết thúc thẩm vấn
Dương Thụ quay trở lại phòng làm việc.
Anh không tin vào lời giải thích của Trần Hiểu, nhưng lại không có bằng chứng cụ thể.
Dương Thụ
"Tại sao Trần Hiểu lại đốt nó? Nếu chỉ là một cuốn nhật ký bình thường, cậu ấy có thể vứt đi."
Dương Thụ
"Nhưng cậu ấy lại chọn cách đốt ngay lúc mình vừa rời khỏi nhà... Liệu có quá trùng hợp không?"
Dương Thụ chống cằm, trầm ngâm suy nghĩ. Cảm giác bất an ngày càng lớn dần trong lòng anh.
Dương Thụ
"Lần này, mình không thể dễ dàng bỏ qua được. Mình cần phải điều tra kĩ hơn."
Tẩy trắng
Lưu ý: Truyện đã được chỉnh sửa nội dung khác với bản gốc.
Trần Hiểu không hề ngốc. Sau buổi thẩm vấn căng thẳng, cậu nhận ra Dương Thụ vẫn chưa hết nghi ngờ mình.
Trần Hiểu
"Đống tro tàn đó... phải xử lý cho sạch sẽ."
Trần Hiểu đảo mắt nhìn quanh căn nhà của Dương Thụ - nơi cậu đang ở nhờ.
Trần Hiểu
"Tuyệt đối không được để lại bất kỳ dấu vết nào. Nhưng phải cẩn thận... cảnh sát chắc chắn vẫn đang theo dõi mình."
Ngoài trời, gió bắt đầu nổi lên. Cậu cầm điện thoại kiểm tra dự báo thời tiết.
Trần Hiểu
"Tối nay gió lớn."
Trần Hiểu
"Dương Thụ lại tăng ca... một cơ hội không thể tốt hơn. Mình có thể đổ lỗi do gió cuốn bay tro."
Để chắc chắn Dương Thụ không về sớm, Trần Hiểu nhắn tin.
Trần Hiểu
*Nhắn tin* Tối nay anh về sớm được không? Em nhớ anh quá...
Dương Thụ đáp bằng giọng đùa:
Dương Thụ
*Nhắn tin* Haha... Mới bị thẩm vấn mà đã nhớ anh rồi sao?
Dương Thụ
*Nhắn tin* Xin lỗi em, vụ án 609 đang được điều tra kỹ hơn. Tối nay anh về muộn mất rồi.
Trần Hiểu mỉm cười, nhận thấy cơ hội của mình đã đến.
Trần Hiểu
"Tuyệt vời! Bây giờ thì mình có thể hành động."
Cậu bắt đầu dọn dẹp đống tro, tỉ mỉ không để lại một hạt bụi nào.
Trần Hiểu
"Chỉ có xoá dấu vết thôi thì chưa đủ. Mình cần một kế hoạch hoàn hảo hơn."
Một ý tưởng bất ngờ loé lên trong đầu cậu.
Trần Hiểu
"Mình sẽ tạo ra vài cuốn sổ khác: một cuốn ghi về công việc ở nhà thường ngày,..."
Trần Hiểu
"... một cuốn là nhật ký bình thường, thậm chí ghi lại cảm xúc lo lắng sau buổi thẩm vấn."
Trần Hiểu
"Mình sẽ đặt chúng ở chỗ Dương Thụ dễ thấy, như cuối giường chẳng hạn."
Trần Hiểu
"Nếu anh ấy có cố tìm kiếm... thì cũng chỉ thấy những thứ vô hại này."
Nhưng Trần Hiểu vẫn chưa yên tâm.
Trần Hiểu
"Cần một người thích hợp để đổ tội... Ai là người thích hợp đây? Ai đang là mối đe doạ lớn với mình?"
Cậu lập tức nghĩ đến Dương Chấn - một đồng nghiệp cũ.
Trần Hiểu
"Dương Chấn... hắn đã lấy trộm nhật ký, còn cố bắt chước Nguyên chủ, đem "tác phẩm" ra khiêu khích mình."
Trần Hiểu
"Nhưng cách làm lại dễ bị lộ sơ hở... Có lẽ vì là lần đầu."
Trần Hiểu khẽ lắc đầu, thở dài.
Trần Hiểu
"Giá như mình chú ý nhật ký cẩn thận hơn, hắn sẽ không trở nên như thế..."
Rồi bất chợt, một nụ cười méo mó xuất hiện trên môi cậu.
Trần Hiểu
"Nhưng bây giờ... hắn là con tốt phù hợp. Nếu mình gài bẫy thành công..."
Trần Hiểu bắt tay vào viết một cuốn nhật ký giả với phông chữ hoàn toàn khác so với thói quen viết tay của mình. Trong đó có mô tả cách gây án tương tự vụ 609 nhưng có vài chi tiết được thay đổi để tránh quá giống với Nguyên chủ.
Trần Hiểu
"Mình sẽ để nó lọt vào tay hắn. Nếu Dương Thụ phát hiện, anh ấy sẽ nghi ngờ hắn thay vì mình."
Trần Hiểu
"Sau đó, mình sẽ gọi cảnh sát, tố cáo Dương Chấn có dấu hiệu phạm tội, trông giống tội phạm đặc biệt nghiêm trọng. Nếu kế hoạch suôn sẻ... cảnh sát sẽ bắn chết hắn."
Trần Hiểu tạm dừng, cân nhắc thêm.
Trần Hiểu
"Nhưng nếu cảnh sát không nổ súng mà chỉ bắt hắn đi... hắn có thể khai cuốn nhật ký là của mình."
Dù vậy, cậu vẫn quyết định mạo hiểm:
Trần Hiểu
"Phải liều thôi... Đây là cơ hội duy nhất để thoát khỏi nghi ngờ."
Tối hôm đó, trong khi Dương Thụ vẫn còn ở chỗ làm, Trần Hiểu âm thầm hành động.
Cậu quét sạch tro sau khi đốt nhật ký cũ, không để lại dấu vết nào.
Khi Dương Thụ trở về sau buổi tăng ca mệt mỏi, anh lập tức nhận ra sự bất thường.
Dương Thụ
"Lúc sáng rõ ràng mình thấy đống tro ở đây... Giờ thì sạch không tì vết."
Dương Thụ
"Chẳng lẽ Trần Hiểu đã dọn trong lúc mình đang điều tra?"
Dương Thụ
Đống tro lúc em đốt, giờ đâu rồi?
Trần Hiểu thấy anh về đúng lúc, liền tận dụng cơ hội thể hiện sự xảo quyệt của mình.
Cậu không ngại trêu chọc anh vài câu:
Trần Hiểu
Anh vẫn vụng về như ngày nào! Anh không xem dự báo thời tiết à? Gió lớn như thế thì tro bị cuốn đi là chuyện bình thường mà!
Dương Thụ nheo mắt, chưa hoàn toàn tin, bước ra sân kiểm tra kỹ xung quanh.
Trần Hiểu giả vờ khổ sở, lo lắng:
Trần Hiểu
Anh à... Em thực sự thấy rất áp lực. Mấy hôm cứ có cảm giác bị theo dõi, ăn không ngon mà ngủ cũng không yên, từng hơi thở thôi cũng bị xét nét...
Trần Hiểu
Em mệt mỏi lắm rồi...
Dương Thụ im lặng, chỉ nhìn Trần Hiểu chăm chú.
Trần Hiểu tiến lại gần, ôm anh nhẹ nhàng, giọng đau đớn:
Trần Hiểu
Em không phải là thủ phạm mà... nhưng ánh mắt anh gần đây khiến em luôn có cảm giác như mình là kẻ xấu.
Trần Hiểu
Không phải anh từng nói sẽ luôn tin tưởng em... Bây giờ thì sao?
Dương Thụ không đáp ngay. Một phần trong anh vẫn muốn tin Trần Hiểu, nhưng linh cảm nghề nghiệp lại không thể bỏ qua.
Dù vậy, sự tấn công cảm xúc từ Trần Hiểu khiến anh dao động.
Dương Thụ
"Có khi nào... mình nghi ngờ quá mức. Không có bằng chứng, chỉ toàn cảm giác. Nếu mình sai thì sao?"
Không có bằng chứng cụ thể, anh tạm gác lại nghi ngờ.
Trong bối cảnh này, Trần Hiểu đã nghỉ việc (vì nhà giàu và muốn nuôi chồng suốt đời=)).
Ngày hôm sau, Trần Hiểu đến thăm đồng nghiệp cũ tại khu làm việc (thực chất cậu nghỉ việc từ lâu). Cậu lập tức thực hiện kế hoạch của mình.
Dương Chấn
Ồ, Trần Hiểu à! Lâu lắm rồi không gặp! Lần trước, cậu thấy "sản phẩm" như thế nào? Có thích không?
Trần Hiểu
Hay là chúng ta sang phòng khác nói chuyện riêng chút nhé?
Sau vài câu chuyện phiếm, Trần Hiểu cố tình để lại một cuốn nhật ký giả trên bàn, giả vờ quên đồ. Xong xuôi, cậu chào tạm biệt rồi rời đi.
Dương Chấn nhìn cuốn nhật ký, hắn càng thêm hứng thú với việc giết người.
Cậu âm thầm quan sát phản ứng của hắn.
Trần Hiểu
"Giờ chưa phải là lúc hắn ra tay. Hắn vẫn tin đó là nhật ký thật. Chắc chắn về nhà hắn sẽ đọc."
Trần Hiểu
"Mình phải khiến cảnh sát bắn hắn trước khi hắn phát hiện sự thật. Phải khơi dậy máu giết người trong hắn."
Trần Hiểu quay lại phòng làm việc của Dương Chấn, giả vờ quay lại tìm đồ.
Dương Chấn đang định cất cuốn nhật ký vào cặp thì nhìn thấy cậu, liền vội vàng giấu đi.
Trần Hiểu
Tôi bị mất cuốn sổ... Không biết cậu có thấy nó ở đâu không?
Dương Chấn
Không... Không có!
Trần Hiểu nghiêng người, thì thầm vào tai hắn:
Trần Hiểu
Nghe nói cậu sắp tạo ra "sản phẩm" mới? Chắc hẳn thú vị lắm nhỉ?
Chỉ cần nhìn qua nét mặt của Dương Chấn, Trần Hiểu biết hắn đang rất hưng phấn, sẵn sàng ra tay.
Trần Hiểu
"Tốt rồi. Trong lúc hắn về nhà, chỉ cần để hắn ra tay trước khi nhận ra cuốn nhật ký là giả."
Trần Hiểu
"Mình sẽ báo cảnh sát, nói có một kẻ khả nghi lảng vảng gần khu vực đó, trông đặc biệt rất nguy hiểm. Sau đó, mình sẽ "tình cờ" xuất hiện, đóng vai nhân chứng."
Trần Hiểu
"Nhưng đi một mình dễ bị nghi ngờ... Mình cần phải rủ thêm đồng nghiệp."
Trần Hiểu
"Mình sẽ dựng lên câu chuyện đang đi mua sắm rồi bất ngờ thấy Dương Chấn đang gây án."
Trần Hiểu
"Nếu Dương Thụ thắc mắc, đồng nghiệp sẽ giúp mình làm chứng."
Trần Hiểu rất tự tin, bắt đầu từng bước triển khai kế hoạch của mình.
Download MangaToon APP on App Store and Google Play