C1:
Tô gia lần này lại được lên trang bìa tạp chí doanh nghiệp, với tựa đề “Gia tộc lớn mạnh phát triển hàng đầu khu vực Châu Á”. Kể đến tiếng thơm này, phải kể đến đứa cháu trai đích tôn duy nhất tên là Tô Hắc Diệp.
Ngay từ khi sinh ra đã ở vạch đích. Có ông nội là đại cổ đông lớn nhất của chuỗi doanh nghiệp hợp tác Châu Âu. Cha là kiến trúc sư nổi tiếng, mẹ là họa sĩ.
Tô Hắc Diệp ở trong mắt mọi người, chính là một thiếu gia đích thị được ngậm thìa vàng.
Còn Tô Hắc Diệp trong mắt chính bản thân anh thì sao?
Một kẻ bất hạnh chỉ được vẻ ngoài hào nhoáng, bên trong trống rỗng.
Cha mẹ ly hôn khi anh vừa tổ chức xong sinh nhật lần thứ 10. Mẹ bị cha cấm túc không cho đến gặp con, rồi bỗng nhiên bị tai nạn giao thông mà mất. Tô lão gia kết hôn thêm một lần nữa, Tô Hắc Diệp có mẹ kế và không còn muốn đón sinh nhật năm 11 tuổi đến tận bây giờ.
Đỉnh cao của biến cố này, phải kể đến việc anh bị gãy chân và hoàn toàn mất đi khả năng đi lại. Một chàng trai tuổi 25, mang trên người trọng trách và nhiều ước mơ lại bị giam cầm bởi đôi chân tật nguyền.
Tài nhưng phế.
Những người đồng cảm cho anh vẫn thường hay bảo vậy.
…
“Thiếu gia! Tôi… tôi thật sự không cố ý! Tôi không có cố ý trêu chọc cậu đâu mà thiếu gia!”
Điều cấm kỵ nhất đối với Tô Hắc Diệp, chính là những ai dám nhắc đến việc anh ngồi xe lăn.
“Không cố ý?”
Anh nhìn một nam thanh niên đang quỳ rạp dưới chân mình, sắc mặt trắng bệch đến khó coi mà cười khẩy.
“Chuyện Tô Hắc Diệp này tàn phế ảnh hưởng gì đến chén cơm nhà mày à? Phải vậy không?”
Gương mặt rất nét cùng đôi mắt hẹp và lạnh lùng, giọng của Tô thiếu gia vang lên như một lưỡi dao vô hình muốn đoạt mạng người đối diện.
Những lời bàn tán của người ngoài về đôi chân kia, giống như một khiếm khuyết lớn nhất trong đời Tô Hắc Diệp. Nó hủy đi rất nhiều dự định của anh, hủy đi hoàn toàn sự tự tin mà một thiếu gia quyền lực nên có.
Cây gậy anh cầm trong tay thu ngắn lại, đưa ra đặt ở dưới cằm của nam thanh niên kia. Người ăn kẻ ở tại Tô gia này, chưa từng có một ai là anh không đối xử tử tế. Ấy vậy mà, vẫn có kẻ không biết thân biết phận.
“Mày muốn tự cút ra khỏi đây, hay là muốn người của tao tiễn mày?”
“A Diệp!”
Giọng của một người cao tuổi vang lên khiến Tô Hắc Diệp phải im lặng. Tô lão lão chống gậy, đi bên cạnh là Điềm quản gia đang dìu tay còn lại của ông. Ở Tô gia này, chỉ có ông nội là người duy nhất mà anh kính trọng.
“Ông nội!”
“Con lại như vậy nữa rồi! Có một chút chuyện nhỏ, đừng làm ầm ĩ lên.”
Tô Hắc Diệp tối mặt, im lặng không nói thêm câu nào. Tô lão lão quay sang nhìn Điềm quản gia, ra hiệu cho ông ấy giải quyết mọi chuyện. Thanh niên kia bị cho người đưa ra ngoài, chính thức bị đuổi việc khỏi Tô gia.
Tô lão lão từ từ đi tới đặt tay lên vai của Tô Hắc Diệp, nhẹ giọng ôn tồn.
“A Diệp! Thời gian qua vất vả cho con nhiều rồi, sắp tới ông nội có tin tốt cho con đây!”
Anh ngước lên nhìn ông, ánh nhìn nghi hoặc chạm trán nụ cười ẩn ý của ông nội. Sau vài giây, anh lại nhìn đi hướng khác rồi nói.
“Ông nội! Nếu là mấy chuyện hôn ước hay thành gia lập thất gì đó, thì con không có hứng thú nghe đâu!”
“A Diệp! Con đã 25 tuổi đầu rồi, không còn nhỏ nữa! Con muốn trở thành một ông già ế vợ, ôm đống sách vở kia đến hết đời à?”
Kim Trì thân tín đi theo bên cạnh Tô Hắc Diệp, nghe thấy thế có chút chột dạ, nhịn không được ho lên một tiếng muốn cười. Anh vừa nhìn sang, cậu đã liền quay đi nơi khác.
“Tóm lại con không thích! Hơn nữa…”
Anh có hơi khựng lại.
“Với đôi chân tàn phế này của con, chuyện kết hôn là không thể nào đâu!”
“Kim Trì! Chúng ta đi!”
Tô lão lão ngây ra, còn chưa nói thêm gì thì Kim Trì đã đẩy xe lăn đưa Tô Hắc Diệp đi mất hút. Ông biết, chuyện đôi chân không đi lại được, với anh mà nói là một nỗi đau rất lớn. Dù rằng qua nhiều năm, không còn như lúc nhỏ ngày nào cũng khóc đến sưng mắt, nhưng vẫn tồn tại một vết sẹo sâu.
Ngồi trên xe lăn nhìn ra bên ngoài cửa sổ, ánh nhìn của Tô Hắc Diệp lúc này thật sâu xa.
Một vài hình ảnh từ quá khứ đan xen thực tại, lúc này vẫn còn rõ như in trong đầu.
“Mẹ của mày chết rồi! Mày nghe thấy không? Hả?”
“Bà nói cái gì? Bà nói dối! Bà đang nói dối!”
Sự công kích đến từ phía mẹ kế cùng cú sốc khi mất mẹ, khiến một đứa trẻ đang trong giai đoạn trưởng thành bước chân đến bờ vực. Tô Hắc Diệp vì muốn đuổi mẹ kế ra xa mình, hụt chân ngã xuống cầu thang.
Khi tỉnh dậy, điều khiến anh bất ngờ đến không thể nói nổi, chính là việc mẹ kế cũng nằm viện. Lí do là vì cứu anh bất cẩn ngã từ cầu thang xuống.
Tô Hắc Diệp thu hẹp đôi mắt, tay siết chặt lấy tay vịn xe lăn. Anh đã thề với lòng mình rằng sẽ không bao giờ để mẹ kế được như ý, cũng sẽ không bao giờ tha thứ cho Tô lão gia.
“Thiếu gia!”
Kim Trì từ sau lưng đi tới, từ tốn lên tiếng nói.
“Ngày mai lão gia và bà Tạ sẽ từ Pháp trở về. Lão lão bảo tôi nói với thiếu gia… để cậu ra sân bay đón bọn họ.”
Người mà cậu gọi là bà Tạ, chính là mẹ kế của anh. Bởi vì ngay từ khi bà ta bước chân vào Tô gia này, anh chưa từng xem bà ta là mẹ kế, mà chỉ là người đến sau chen vào hạnh phúc mà mẹ anh vốn có. Kim Trì là thân tín của anh, chỉ cần anh không thích thì cậu cũng sẽ như vậy.
“Có chân đi thì có chân về! Để một người tàn phế như tôi, phải đến tận sân bay đón hai người lành lặn, không phải nực cười quá hay sao?”
Tô Hắc Diệp vừa nói vừa cười khẩy. Kim Trì cũng chỉ cho qua, thôi không nhắc đến họ nữa mà là một chuyện khác.
“Đối tượng mà lão lão muốn thiếu gia xem mắt, đã có thông tin rồi ạ!”
_____
C2:
“Nhà họ Đoá sao? Không phải gia đình đó vừa rồi còn nợ tiền thuế của công ty chúng ta à?”
Tô Hắc Diệp mân mê chiếc nhẫn hổ phách cỡ lớn ở ngón cái, đăm chiêu cố nhớ ra gì đó rồi lại nhìn sang Kim Trì.
“Hình như nhà họ có hai cô con gái thì phải?”
“Dạ đúng. Là hai chị em cùng cha khác mẹ!”
Chị em cùng cha khác mẹ sao? Nghe có vẻ thú vị ha?
Anh cười nhạt, ngẫm nghĩ một hồi lâu rồi lại hỏi.
“Tôi và cậu cược không?”
Kim Trì ngây ngốc.
“Dạ? Cược gì ạ?”
“Tại sao Tô Hắc Diệp tôi lại phải gặp gỡ con gái của một gia đình bình thường mà không phải môn đăng hộ đối? Cậu không thấy lạ à?”
Nghe đến đây, cậu mới cẩn thận suy nghĩ một lát. Tô lão lão xưa nay là người rất xem trọng việc chọn cháu dâu. Tuy nói Tô Hắc Diệp không may ngồi xe lăn, nhưng không có nghĩa rằng anh là kẻ bất tài vô dụng.
Đúng theo lí mà nói, cháu dâu vừa mắt Tô lão lão phải là người có gia thế ngang ngửa với Tô gia hiện tại. Còn nhìn gia đình họ Đoá, trong tình huống hiện giờ quả thật không mấy khả thi.
Vậy ý của ông là gì?
Muốn thử lòng Tô Hắc Diệp? Hay là, thật sự con gái của Đoá gia đã khiến ông có cái nhìn hoàn toàn khác?
Kim Trì gật gù, rồi lại hỏi.
“Vậy thiếu gia muốn cược thế nào?”
Anh cười ẩn ý.
“Cược xem người được chọn để xem mắt cùng tôi, là chị hay em?”
Cậu nghe xong thì cười rồi bảo.
“Chuyện này thì có gì khó đâu ạ? Lão lão đã nói rồi, ấn tượng của ông về cô gái cứu mình khi ấy là người có nốt ruồi son ở cổ tay phải.”
Tô Hắc Diệp lại không hiểu ý mà cậu đang nói cho lắm, hơi ngửa cổ lên nhìn, yết hầu lộ ra mang theo nét nam tính lạnh lùng dưới ánh chiều tà vàng sẫm.
“Cứu? Cô gái đã cứu ông nội à?”
“Dạ đúng rồi! Chính là cô chị tên là Đoá Dị Thanh ấy!”
Cách đây khoảng một thời gian khá lâu, Tô lão lão có dịp đi công tác ở khu vực gần nhà họ Đoá ở sau khu đô thị. Trong lúc mãi mê nói chuyện với đối tác qua điện thoại, suýt nữa ông đã bị xe tông trúng. Giây phút nguy hiểm nhất, đã có một cô gái thanh thuần lao tới cứu ông một mạng.
Cô có vẻ đẹp trong trẻo, nụ cười lương thiện nhưng ánh mắt vẫn chứa đựng sự mạnh mẽ nhiệt huyết.
Mãi một thời gian sau, Tô lão lão mới biết được người cứu mình chính là con gái lớn của Đoá gia, tên là Đoá Dị Thanh.
Ông thật sự rất quý cô gái này, vậy nên mới ngỏ ý muốn nhà họ Đoá để con gái và cháu trai mình gặp nhau.
Chỉ là, điều Tô lão lão không ngờ đến chính là sự thật đằng sau không đơn giản đến vậy.
…
Nhà họ Đoá là một gia đình kinh doanh theo kiểu tư nhân rất bình thường, hầu như không có mấy thành tích nổi bật.
Họ có hai người con gái đều đang ở độ tuổi rực rỡ xinh đẹp. Cô con gái lớn tên là Đoá Dị Thanh, là con của ông bà Đoá hiện tại vừa tốt nghiệp đại học ra trường. Con gái út tên là Đoá Chi Tử, là con riêng của ông Đoá và một người phụ nữ bán hàng hóa ngoài Quảng Châu.
Vì là con riêng, nên trong nhà luôn có sự phân biệt đối xử rõ ràng giữa Dị Thanh và Chi Tử.
Ông Đoá thương con gái út vì chịu thiệt thòi, vừa mới sinh ra đã xa vòng tay mẹ vì mẹ cô bị băng huyết mà mất. Nhưng ông ấy là người nhu nhược lại sợ vợ, hầu như cũng không giúp ích được nhiều.
“Dị Thanh à! Con thông minh lên một chút cho mẹ nhờ đi con! Cháu trai duy nhất của Tô gia đó thân phận không đơn giản, dù có tàn tật thì cũng có ảnh hưởng gì đâu nào?”
Đóa Dị Thanh đã nghe mẹ mình khuyên hết lời, vậy mà vẫn tỏ ra không hứng thú khi chuẩn bị gặp mặt Tô Hắc Diệp.
“Mẹ! Mẹ không phải con thì làm sao mà hiểu được chứ? Dù sao thì người cứu ông Tô năm đó cũng là Đoá Chi Tử, đâu phải là con?”
Người cứu Tô lão lão là em gái cùng cha khác mẹ, nhưng bà Đoá vì muốn con gái sung sướng giàu sang mới mong cô ta nghĩ lại. Về phần Đoá Chi Tử, chuyện khi đó cô cũng không quá quan trọng nên mới nhắm mắt cho qua. Thế là nhân cơ hội này, bà Đoá nhận vơ với Tô lão lão rằng Đoá Dị Thanh mới là người cứu ông năm đó, còn hứa hẹn sẽ để ông gặp mặt và nhìn dáng vẻ của cô chị khi lớn lên.
“Con nhỏ này! Mẹ muốn con được vinh hoa phú quý mới cho con có cơ hội gả vào nhà giàu. Nhìn đi! Có ai mỡ dâng tận miệng mèo mà chê như con không?”
Đóa Chi Tử đang ở ngoài sân hái rau cải ngọt, nghe loáng thoáng được cuộc trò chuyện của hai mẹ con nhà này. Cô chỉ im lặng, cặm cụi ngồi xuống hái từng bẹ rau tươi xanh.
Gương mặt trong trẻo thuần khiết, đôi mắt long lanh nước to tròn, nước da trắng cùng mái tóc đen bồng bềnh. Cô thừa hưởng nhiều nét đẹp từ người mẹ đã mất, vậy nên bà Đoá càng nhìn chỉ càng căm ghét thêm.
“Nhưng mà… nhưng mà mẹ không hiểu được đâu!”
Đóa Dị Thanh nói chuyện úp mở, được một lúc thì bỏ đi lên lầu. Bà Đoá hết cách, chỉ biết thở dài cho rằng con gái suy nghĩ quá nông cạn.
Tàn phế thì đã sao? Dù sao cũng là người có tiền lại có địa vị lớn trong xã hội. Chỉ cần chịu khó nhẫn nhịn một chút, được gả vào Tô gia chắc hẳn một bước lên mây.
Bà ta bước ra bên ngoài, thấy Đoá Chi Tử đang ngồi nhặt rau thì chỉ liếc một cái rồi bỏ đi.
Cô biết tham vọng của bà ta, nhưng cũng không mong Đoá Dị Thanh sẽ vì nghe lời mẹ mà làm theo để gây ra chuyện. Về phần người mình đã cứu năm đó, chẳng qua là vì thấy ngay trước mắt không thể làm lơ.
Sau khi nghe Kim Trì kể rõ sự tình, Tô Hắc Diệp lại cảm thấy câu chuyện mà anh sắp dựng lên càng thêm thú vị.
____
C3
“Đứng lại!”
Ông Đoá bây giờ đi ngoài đường cũng phải nhìn trước nhìn sau, vì hiện tại ông đang nợ một số tiền lớn từ nhiều chủ nợ khác.
“Đi đâu mà vội vàng vậy ông chủ Đoá?”
Hai nam thanh niên cao to từ trong một con hẻm bất ngờ bước ra, chắn hết lối đi của ông. Nhìn thấy họ, sắc mặt ông liền trắng bệch đến khó tả. Lúc này không phải sợ chuyện danh tiếng bị ảnh hưởng gì nữa, mà chỉ sợ mình không được yên thân.
“Hai… hai cậu…”
“Đại diện cho phía công ty cổ phần Tô gia, đến giải quyết số nợ mà ông đang nợ đấy ông Đoá! Thế nào? Có trả hay là không?”
Ông Đoá nhìn hai người đàn ông to con trước mặt mình, vẻ mặt lộ ra biểu cảm đáng thương lẫn đáng trách. Cũng vì không thể bỏ được bản tính cờ bạc, nhất là sau khi mẹ của Đoá Chi Tử qua đời.
Hiện tại, số tiền mà ông nợ đã không thể nào nói trả là có thể trả ngay được. Không chỉ nợ số tiền đóng thuế dài hạn của Tô gia, mà còn có của các ngân hàng khác.
“Tôi sẽ trả mà! Nhất định sẽ trả mà! Nhưng… nhưng hai người có thể cho tôi chút thời gian được không?”
“Thời gian hả? Thiếu nợ người ta mà cũng biết ra điều kiện quá nhỉ?”
“Cha!!!”
Giọng nói của một cô gái vang lên khiến ông Đoá và cả hai thanh niên kia đều bất ngờ.
Đóa Chi Tử vừa đi giao rau cải về, nhìn thấy tình huống này liền chạy nhanh chân tới. Cô bất chấp ở trước mặt mình là hai thanh niên hung dữ cao to, đứng ở trước mặt cha mà nhìn họ.
“Hai người làm gì vậy? Có tin tôi báo cảnh sát không?”
Ở đằng xa, Tô Hắc Diệp ngồi trên xe lăn và sau lưng anh là Kím Trì đã chứng kiến mọi chuyện. Dàn dựng một chút, vậy mà thật sự gặp mặt được một trong hai cô con gái của nhà họ Đoá. Anh nhíu mày, khó mà phân biệt được đó là Đoá Dị Thanh hay là Đoá Chi Tử.
“Đó là ai vậy?”
“Là cô em gái Đoá Chi Tử ạ!”
Đóa Chi Tử sao?
Đứng trước sự đe dọa và uy hiếp của hai người đàn ông to con, Đoá Chi Tử dù trong lòng có phần sợ hãi vẫn muốn bảo vệ cho cha của mình.
“Báo cảnh sát? Thiếu tiền người ta mà mạnh miệng vậy cô em? Cơ mà… nhìn cũng rất gì và này nọ ha?”
Người đàn ông đeo kính râm nhướn mày với ông Đoá, cười nhếch môi hỏi.
“Con gái rượu của ông à? Xinh đấy! Còn thơm nữa!”
Anh ta bước tới nghịch tóc của Đoá Chi Tử, lúc này Kim Trì ở sau lưng Tô Hắc Diệp có chút phản ứng. Cậu không muốn chuyện này đi quá xa, nhất là khi nó biến thành trò đùa của thiếu gia nhà mình.
“Thiếu gia! Chuyện này…”
“Lo cái gì? Còn phải xem phản ứng của cô ta nữa!”
Thiếu gia nhà họ Tô chưa từng nghĩ mình sẽ thương hoa tiếc ngọc, cũng chưa từng đối diện với một trường hợp nào mà khiến anh phải nương tay. Đều là con người với nhau cả mà, đối xử với họ ra sao thì cũng đều như nhau cả.
Đóa Chi Tử liền tỏ ra hung dữ hất tay người đàn ông kia, gắt gao nói.
“Bỏ tay ra!”
“Trời trời? Con bé này đúng là có bản lĩnh!”
“Tiền mà cha tôi thiếu các người, tôi nhất định sẽ trả.”
Ông Đoá nghe cô mạnh miệng nói thế thì kinh ngạc, liền đưa hai tay ra giữ lấy tay cô. Chính bản thân cô cũng hiểu, số tiền đó không hề nhỏ. Dù bây giờ có bán nhà và bán đi chỗ làm ăn tại mặt tiền, cũng chỉ trả được một nửa thôi.
Đóa Chi Tử siết tay, hai mắt nhìn hai người đàn ông trước mặt đầy kiên cường, không khuất phục.
“Cho tôi thêm thời gian! Tôi sẽ trả!”
“Được! Được thôi! Mà nhớ là nhanh nhẹn xíu nha cô em!”
Sau khi hai người đó vừa rời đi, cô mới thở ra một hơi nhẹ nhõm, tựa như mình vừa gồng lên chóng chọi với tử thần. Ông Đoá ở sau lưng cô, nhìn con gái của mình như vậy thì lòng đau xót lẫn xấu hổ.
“Chi Tử! Cha…”
“Họ đi rồi! Chúng ta về thôi cha!”
Đối diện với người mà mình gọi là cha, thật sự ngay lúc này cô không muốn nghe ông giải thích thêm nữa. Đã sai thì chính là sai, không thể đổ lỗi cho bất cứ ai hay do hoàn cảnh thế nào cả. Đóa Chi Tử không trách cha, nhưng cũng không muốn nhìn thấy cha mình lún sâu vào cờ bạc.
Sau khi cô lên xe chở ông Đoá rời đi, Kim Trì mới từ từ đẩy xe lăn của Tô Hắc Diệp ra khỏi góc khuất.
Một người có tính cách mạnh mẽ như Đoá Chi Tử, dường như lại giống với người đã cứu ông nội trước đây nhiều hơn là Đoá Dị Thanh thì phải?
Anh nghĩ ngợi một lúc, sau đó mới nhìn sang Kim Trì mà hỏi.
“Làm sao ông nội tôi biết người cứu mình khi đó là Đoá Dị Thanh vậy?”
“Chính miệng bà Đoá đã nói thế mà? Lão lão vô tình gặp bà Đoá, sau đó nghe bà ấy kể về con gái của mình thì mới phát hiện ra đấy ạ!”
Tô Hắc Diệp nhếch môi cười, hình như đã hiểu ra một chút ý đồ bên trong rồi.
Con gái ruột của mình, đương nhiên mình sẽ nghĩ cách để nó được sung sướng nhất và hạnh phúc nhất. Việc bà ta cố tình nhắc với ông nội về Đoá Dị Thanh mình không lấy làm lạ. Có điều, Đoá Chi Tử kia cũng thú vị lắm! Có vẻ như cô ta không hứng thú với danh phận thiếu phu nhân Tô gia, nên mới mặc cho mẹ kế và chị gái cùng cha khác mẹ múa rìu qua mắt thợ như vậy.
“Ông nội đã biết mặt hai chị em họ chưa?”
“Vẫn chưa! Tôi vừa tra được hình ảnh của họ thì liền báo cho thiếu gia biết trước. Còn lão lão, nghe nói ông ấy sẽ gặp mặt gia đình họ vào hai tuần tới nữa!”
Hai tuần nữa sao? Để xem, lúc đó người có mặt để xem mắt cùng mình sẽ là ai? Là người mà bà Đoá dốc lòng dốc sức đề cử với ông nội, muốn được gả vào nhà mình. Hay là… một người vô tư không màn gì cả…
Muốn qua mặt Tô Hắc Diệp này sao? Không dễ như vậy đâu!
_______
Download MangaToon APP on App Store and Google Play